“Vô luận như thế nào, Lý Nhiễm Cầu ta bội phục ngươi!”
Đêm xuống, Thế tử cùng tử sĩ ở trong lều thảo luận đường đi. Bên ngoài Lý Nhiễm Cầu đang khom lưng đốt lửa chợt quay sang Tô Tử nói.
“Nhưng chắc ngươi cũng thấy, vì ngươi bị thương, tiến trình của mọi người cũng bị liên lụy…”
Tô Tử gật đầu, thò tay lấy trong áo mảnh vải đã đỏ sẫm từ lúc nào, lại xé một miếng áo khác. Bây giờ cầm máu cũng để làm gì đâu, đã đến nước này thì chỉ mong không bị ai phát hiện.
Thiếu niên mệt mỏi rã rời, mi mắt rũ xuống chẳng còn sức mở lên: “Việc ngày mai… Nếu tiểu nhân còn sức để đi, vẫn phải cầu Lý tướng quân dàn xếp một lần. Rừng núi hoang vắng, dù không thể có quan tài cũng muốn tìm một chỗ khuất nẻo mà nằm xuống. Tiểu nhân không cha không mẹ, có lẽ sẽ chẳng ai đến tế bái đâu. Trước khi thành dã quỷ cũng muốn nhìn Thế tử một lần cho kỹ, mai này vĩnh viễn ở lại nơi đây, cũng còn cái để mà hoài niệm.”
Lý Nhiễm Cầu thân là võ tướng, vậy mà nghe hắn nói cũng có chút nao lòng, thật sự không nhẫn tâm cự tuyệt, thoáng gật đầu một cái. Tô Tử khẽ cười cảm tạ. Lửa khêu lên, đám người quần tụ dùng bữa tối. Tô Tử như mọi bận lẻn ra một nơi bí mật gần đó, móc gói thịt hươu từ trong người ra chậm rãi nhai. Thịt hươu mới có mấy ngày, đã mốc thành xanh cả.
*
Trời chẳng toại lòng người, ngày hôm sau nắng vừa ló rạng, Tô Tử lên cơn sốt cao, kết quả của việc miệng vết thương bị nhiễm trùng. Bệnh đến nước này vô phương che giấu. Hắn đưa tay sờ trán nóng như lửa đốt, cả người mềm nhũn như gãy làm hai. Thể lực này chỉ sợ một đi không trở lại, nếu ngoan cố chỉ e chết gục trên đường.
Trước mặt, tử sĩ bận rộn tháo lều dập lửa xóa vết tích. Tô Tử loạng choạng đứng dậy, Lý Nhiễm Cầu thấy thế liền kín đáo đưa tay muốn đỡ hắn đứng lên, lại bị Tô Tử cố ý tránh đi. Ánh mắt thiếu niên trong tích tắc thật buồn, như sắp sửa làm một việc đã hết đường lựa chọn.
Quả nhiên, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tô Tử quỳ rạp xuống trước mặt Thế tử Hàm.
“Thực khách không cha không mẹ, lại càng không có chị làm tỳ nữ. Trên đường đi qua nơi này, bỗng nhớ tới một bạn cũ thanh quan ngày trước nay đã chuộc thân đang ở gần đây.” Nói xong bèn giơ ngón tay chỉ qua quýt một đường: “Ở bên kia triền núi.”
Công tử Hàm dường như đã hiểu được vài phần, nhưng vẫn chưa hề mở miệng, chờ thiếu niên nói rõ ý tứ.
Tô Tử ho nhẹ hai tiếng, tiếp tục nói: “Thực khách sinh ra ở Tiễn quốc, tuy bị uy phong của công tử thu phục, nhưng tình cố thổ thật sự khó gạt đi. Đêm qua suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn quyết định đến nương nhờ người bạn cũ thanh quan kia.”
Nói xong lại như nhớ ra cái gì, từ trong lòng rút ra một mẩu khăn tay, cẩn thận dâng lên: “Đây là đại bổ đan của công tử, Tô Tử tiểu nhân mạng nhỏ, dùng cảm thấy xa xỉ lắm. Không bằng để công tử hoặc các vị tử sĩ đây dùng.”
Công tử Hàm bình tĩnh nhận lấy mẩu khăn tay. Tô Tử từ trên xuống đều toát ra thần sắc của người có bệnh, Lý Nhiễm Cầu trong lòng căng thẳng, tưởng như Thế tử đã nhìn ra manh mối đến nơi. Thế nhưng nam nhân chỉ yên lặng trầm ngâm, nhìn đến túi mầm cát cánh dưới chân Tô Tử, đột nhiên thở dài:
“Một túi mầm cát cánh còn tiếc không nỡ vứt, lại dễ dàng bỏ ta như thế mà đi sao?”
Một lời hỏi đến như dùng dao đục khoét tim gan, Tô Tử nở nụ cười lợt lạt: “Đúng vậy. Tô Tử tham sống sợ chết, chẳng đáng để công tử nhớ mong. Ân tình của công tử, Tô Tử nguyện kết cỏ ngậm vành.”
Nói xong mặc đau đớn trên người, hướng nam nhân trước mặt dập đầu ba cái. Công tử Hàm ngoài mặt vẫn bình tĩnh thản nhiên, lại giống như trong lòng nhói đau.
Trong đám người đứng nhìn chỉ có Lý Nhiễm Cầu hiểu được thực ý của “kết cỏ ngậm vành.” Chinh chiến đã bao năm, đổi với chuyện sống chết đã không còn lạ lẫm, vậy mà bỗng cảm thấy một chút xót xa. Lý Nhiễm Cầu là người chí tình chí nghĩa, nghĩ lại sự chịu đựng trong thân thể nhỏ bé không bao nhiêu sức lực kia, không nhịn được mà cảm phục. Lại nhớ tới ngày trước đã xử tệ với hắn, bất giác hổ thẹn tràn ngập đáy lòng. Thế nhưng lý trí vẫn đặt an nguy của Thế tử lên đầu, trước sau một từ cũng chưa mở miệng.
Tô Tử lảo đảo đứng dậy, túi mầm cát cánh chẳng nặng bao nhiêu cũng làm hắn dùng hết sức mới cất được lên vai. Lý Nhiễm Cầu trong lòng thương xót, bất giác nhìn thấy một vệt đỏ sẫm bằng lòng bàn tay từ lúc nào đã lờ mờ hiện ra trên lưng Tô Tử.
Đến nước này, khó người nào có thể làm như không thấy.
Thủ vệ có người nhẹ giọng nhắc nhở phải lên đường, bỗng nhiên công tử Hàm đứng dậy bước nhanh đuổi theo Tô Tử. Lý Nhiễm Cầu biến sắc cả kinh, không khỏi vừa mừng vừa lo.
Công tử Hàm đem một mảnh ngọc bội nhét vào tay thiếu niên. Nam tử áo trắng nhìn chằm chằm vào mái tóc khô vàng trước mặt, ánh mắt âm u mà bi thương. Giây lát sau, một giọng nói rất nhỏ vang bên tai Tô Tử.
“Hàm này nửa đời, chỉ yêu một mình ngươi.”
Giữa ánh nhìn hoang mang của quần hầu, người đó cúi xuống, hôn lên gáy hắn.
Trong cơn kinh ngạc tột độ thấp thoáng chút hoan hỉ mơ hồ, Tô Tử cả người run rẩy, từ đâu mọc ra một hy vọng mong manh. Nhưng nụ hôn ấy là cuối cùng, khi đôi môi kia dời đi, người nọ cũng thu tay lại.
“Ngày sau, bảo trọng.”
Thiếu niên giật mình, rồi như chậm rãi nhấm nuốt ý nghĩa của lời ly biệt, ho lên hai tiếng, cúi đầu nhìn ngọc bội trong lòng bàn tay.
Thì ra, ngọc bội này…
… chính là bồi táng lễ.
Ngọc bội thực sự đẹp lắm, Tô Tử tỏ vẻ không nỡ khước từ. Hắn không quay đầu lại, chỉ hướng phía trước khom mình hành lễ. Đi được hơn mười bước, áng chừng chẳng cần che giấu thương thế nữa, bóng người tập tễnh xiêu vẹo đổ dài trong nắng tái, chậm rãi biến mất vào rừng núi hoang vu.
Cho đến lúc chim bay về tổ, chút bụi tro tàn lửa đêm qua bị gió cuốn lên cao. Lều vải đã dẹp đi, đoàn người cũng không thấy bóng.
Chú thích:
★ Kết cỏ ngậm vành: Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình.
Kết cỏ: Ngụy Thù người nước Tấn chết, con trai là Ngụy Khoả không chôn sống ái thiếp của ông mà đem gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân tướng giặc mà tướng giặc vấp ngã, bị Ngụy Khỏa bắt được.
Ngậm vành: Dương Biểu đến chơi núi Hoa Âm, cứu sống được một con chim. Đêm ấy có một đồng tử mặc áo vàng đến tặng bốn chiếc vòng và nói rằng: “Ta là sứ giả của Tây Vương Mẫu, may được chàng cứu mạng, xin cảm tạ đại ân.”
“Kết cỏ ngậm vành” mà Tô Tử nói ở đây không phải báo đáp bình thường, mà là nghĩa đen, sau khi chết đi thành cô hồn dã quỷ nơi rừng núi rồi cũng xin hẹn ngày trả nghĩa.
Tiếng chém giết kêu la cùng gói tan gạch vỡ hòa vào nhau thành trận âm thanh hỗn độn, xung quanh bụi đất mịt mù. Công tử Hàm cùng Tô Tử được tử sĩ vây quanh, Lý Nhiễm Cầu bên người không rời nửa bước, vừa đánh vừa mở đường cho Thế tử rút lui. Tiễn quân được tin mật thám đưa về, tinh binh mai phục trong rừng chờ sẵn thấy động ào ra tham chiến. Tử sĩ tả xung hữu đột nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, cục diện nhìn qua đã sớm định đoạt.
Lý Nhiễm Cầu thấy thế vội lao ra đoạt ngựa, trợ Thế tử cưỡi lên, sau đó chớp mắt chính mình cũng thu được một con, chực đột phá vòng vây, chỉ chừa lại mình Tô Tử ngẩn ngơ giữa trùng trùng đao kiếm.
Hiểu được Lý Nhiễm Cầu muốn mượn thời cơ mà bỏ hắn phía sau, Tô Tử nhìn bốn phía mịt mờ, biết làm sao để tìm được ngựa? Đang chần chừ do dự, công tử Hàm đã đưa tay chộp lấy hắn kéo lên, đặt ngồi ở phía sau mình.
“Bám chặt lấy ta!” Nam nhân thoáng quay đầu lại nhìn Tô Tử nói: “Ta sẽ bảo hộ ngươi!”
Tô Tử gật đầu, vội nắm chặt ống tay áo công tử Hàm. Tử sĩ còn sót lại chắn thành một hàng mở đường máu cho Thế tử thoái lui. Hai ngựa nhanh chóng phá vây, bỗng nghe phía sau một tiếng thét vang rừng vọng đến: “Bắn tên!”
Tô Tử chưa dám quay đầu lại nhìn, bên tai đã mơ hồ loạt dao động của cung tiễn xé gió bắn ra. Sau đó là tiếng kêu thảm thiết, có người ngã ngựa. Rồi đột nhiên cảm thấy trên lưng đau như lửa táp, hắn vội đưa tay quờ quạng, đúng là đầu tên, đã vào sâu trong cơ thể đến gần một tấc. Lập tức khí lạnh xộc thẳng vào tim.
Lý Nhiễm Cầu thấy bốn bề tử sĩ còn lại ít dần, vội thúc ngựa chạy đến bên công tử Hàm canh giữ, bất ngờ nhìn thấy đầu tên trên lưng Tô Tử. Vào sâu như thế sợ đã xuyên qua cột sống, một khi thối rữa nhiễm trùng có thể sẽ liệt nửa người.
Hắn cau mày, vừa định mở miệng nói, Tô Tử lại đột ngột quay sang, gương mặt thanh tú trắng bệch ướt mồ hôi lạnh. Ngón tay trỏ thẳng đưa sát vào đôi môi dính bụi, tỏ ý cầu tướng quân đừng có nói gì.
Với tình trạng này của thiếu niên, chỉ cần kéo nhẹ một cái là hắn rơi xuống đất. Đến lúc đó giữa binh đao loạn lạc, Thế tử dù muốn cũng không cứu được tiểu tử này. Nhưng Lý Nhiễm Cầu chẳng rõ bản thân đã nghĩ cái gì, bèn rút kiếm nhắm đầu tên trên lưng Tô Tử chém tới, đầu tên lập tức rơi xuống chỉ còn lại một chấm đen. Máu đỏ rỉ ra từ điểm đen là dấu vết duy nhất khiến người biết được thiếu niên đã trúng tiễn.
Tô Tử thấy kiếm chém tới hai mắt lộ vẻ thất kinh, sau đó lại nhìn Lý Nhiễm Cầu, trong lòng có chút cảm kích. Trái lại Lý tướng quân mặt tối đi vài phần, nhìn Tô Tử khẽ động thắt lưng cởi áo ngoài dính máu vứt xuống đất, xé ống tay áo đệm vào miệng vết thương.
Hắn hiểu rằng đây là toàn bộ những gì thiếu niên có thể làm, hành trình trước mặt lành ít dữ nhiều, cơ hội dừng chân thỉnh thầy lang còn không có, nói gì đến chữa trị. Sắp tới gian nan không ít, thân mang thương tích khó lòng trụ được đến biên quan. Thời điểm Tô Tử phải ly khai chỉ còn tính bằng giờ.
Để tránh né tay sai Tiễn quốc đang lùng bắt, bọn họ quyết định bỏ ngựa trốn vào rừng, đổi thành đi bộ theo đường núi mà tiến ra biên cảnh.
Tô Tử trúng thương nhưng đầu tên vẫn nằm trong cơ thể chưa được nhổ ra, vì thế xuất huyết không nhiều. Lại thêm mấy ngày liền bôn ba, bụi bặm tích tụ trên áo cũng thêm phần che giấu. Nhưng cứ mỗi bước đi, đầu tên trong người theo cử động cơ thể cứa vào xương cốt, mấy ngày đầu đau không thể thở. Dần dà khi cảm thấy khối thịt trên lưng đã bắt đầu thối rữa, cũng là lúc đau đớn hóa thành thuốc phiện, theo thời gian tê liệt cả đi, thịt da không còn cảm giác, thân thể đờ đẫn lết theo đoàn người. Ý thức đã sớm mơ hồ, không biết khi nào thì ngã xuống.
Công tử Hàm vẫn quan tâm hắn như xưa, nhưng bởi tử sĩ ở đây mà phải đối đãi theo lễ tiết. Bao nhiêu lần Tô Tử đau đến mức sắp ngất đến nơi, bàn tay ấm áp kia lại nửa vô tình nửa hữu ý chạm vào hắn, khiến bao nhiêu đau đớn lại cố nén vào trong.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Vô luận như thế nào, Lý Nhiễm Cầu ta bội phục ngươi!”
Đêm xuống, Thế tử cùng tử sĩ ở trong lều thảo luận đường đi. Bên ngoài Lý Nhiễm Cầu đang khom lưng đốt lửa chợt quay sang Tô Tử nói.
“Nhưng chắc ngươi cũng thấy, vì ngươi bị thương, tiến trình của mọi người cũng bị liên lụy…”
Tô Tử gật đầu, thò tay lấy trong áo mảnh vải đã đỏ sẫm từ lúc nào, lại xé một miếng áo khác. Bây giờ cầm máu cũng để làm gì đâu, đã đến nước này thì chỉ mong không bị ai phát hiện.
Thiếu niên mệt mỏi rã rời, mi mắt rũ xuống chẳng còn sức mở lên: “Việc ngày mai… Nếu tiểu nhân còn sức để đi, vẫn phải cầu Lý tướng quân dàn xếp một lần. Rừng núi hoang vắng, dù không thể có quan tài cũng muốn tìm một chỗ khuất nẻo mà nằm xuống. Tiểu nhân không cha không mẹ, có lẽ sẽ chẳng ai đến tế bái đâu. Trước khi thành dã quỷ cũng muốn nhìn Thế tử một lần cho kỹ, mai này vĩnh viễn ở lại nơi đây, cũng còn cái để mà hoài niệm.”
Lý Nhiễm Cầu thân là võ tướng, vậy mà nghe hắn nói cũng có chút nao lòng, thật sự không nhẫn tâm cự tuyệt, thoáng gật đầu một cái. Tô Tử khẽ cười cảm tạ. Lửa khêu lên, đám người quần tụ dùng bữa tối. Tô Tử như mọi bận lẻn ra một nơi bí mật gần đó, móc gói thịt hươu từ trong người ra chậm rãi nhai. Thịt hươu mới có mấy ngày, đã mốc thành xanh cả.
*
Trời chẳng toại lòng người, ngày hôm sau nắng vừa ló rạng, Tô Tử lên cơn sốt cao, kết quả của việc miệng vết thương bị nhiễm trùng. Bệnh đến nước này vô phương che giấu. Hắn đưa tay sờ trán nóng như lửa đốt, cả người mềm nhũn như gãy làm hai. Thể lực này chỉ sợ một đi không trở lại, nếu ngoan cố chỉ e chết gục trên đường.
Trước mặt, tử sĩ bận rộn tháo lều dập lửa xóa vết tích. Tô Tử loạng choạng đứng dậy, Lý Nhiễm Cầu thấy thế liền kín đáo đưa tay muốn đỡ hắn đứng lên, lại bị Tô Tử cố ý tránh đi. Ánh mắt thiếu niên trong tích tắc thật buồn, như sắp sửa làm một việc đã hết đường lựa chọn.
Quả nhiên, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tô Tử quỳ rạp xuống trước mặt Thế tử Hàm.
“Thực khách không cha không mẹ, lại càng không có chị làm tỳ nữ. Trên đường đi qua nơi này, bỗng nhớ tới một bạn cũ thanh quan ngày trước nay đã chuộc thân đang ở gần đây.” Nói xong bèn giơ ngón tay chỉ qua quýt một đường: “Ở bên kia triền núi.”
Công tử Hàm dường như đã hiểu được vài phần, nhưng vẫn chưa hề mở miệng, chờ thiếu niên nói rõ ý tứ.
Tô Tử ho nhẹ hai tiếng, tiếp tục nói: “Thực khách sinh ra ở Tiễn quốc, tuy bị uy phong của công tử thu phục, nhưng tình cố thổ thật sự khó gạt đi. Đêm qua suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn quyết định đến nương nhờ người bạn cũ thanh quan kia.”
Nói xong lại như nhớ ra cái gì, từ trong lòng rút ra một mẩu khăn tay, cẩn thận dâng lên: “Đây là đại bổ đan của công tử, Tô Tử tiểu nhân mạng nhỏ, dùng cảm thấy xa xỉ lắm. Không bằng để công tử hoặc các vị tử sĩ đây dùng.”
Công tử Hàm bình tĩnh nhận lấy mẩu khăn tay. Tô Tử từ trên xuống đều toát ra thần sắc của người có bệnh, Lý Nhiễm Cầu trong lòng căng thẳng, tưởng như Thế tử đã nhìn ra manh mối đến nơi. Thế nhưng nam nhân chỉ yên lặng trầm ngâm, nhìn đến túi mầm cát cánh dưới chân Tô Tử, đột nhiên thở dài:
“Một túi mầm cát cánh còn tiếc không nỡ vứt, lại dễ dàng bỏ ta như thế mà đi sao?”
Một lời hỏi đến như dùng dao đục khoét tim gan, Tô Tử nở nụ cười lợt lạt: “Đúng vậy. Tô Tử tham sống sợ chết, chẳng đáng để công tử nhớ mong. Ân tình của công tử, Tô Tử nguyện kết cỏ ngậm vành.”
Nói xong mặc đau đớn trên người, hướng nam nhân trước mặt dập đầu ba cái. Công tử Hàm ngoài mặt vẫn bình tĩnh thản nhiên, lại giống như trong lòng nhói đau.
Trong đám người đứng nhìn chỉ có Lý Nhiễm Cầu hiểu được thực ý của “kết cỏ ngậm vành.” Chinh chiến đã bao năm, đổi với chuyện sống chết đã không còn lạ lẫm, vậy mà bỗng cảm thấy một chút xót xa. Lý Nhiễm Cầu là người chí tình chí nghĩa, nghĩ lại sự chịu đựng trong thân thể nhỏ bé không bao nhiêu sức lực kia, không nhịn được mà cảm phục. Lại nhớ tới ngày trước đã xử tệ với hắn, bất giác hổ thẹn tràn ngập đáy lòng. Thế nhưng lý trí vẫn đặt an nguy của Thế tử lên đầu, trước sau một từ cũng chưa mở miệng.
Tô Tử lảo đảo đứng dậy, túi mầm cát cánh chẳng nặng bao nhiêu cũng làm hắn dùng hết sức mới cất được lên vai. Lý Nhiễm Cầu trong lòng thương xót, bất giác nhìn thấy một vệt đỏ sẫm bằng lòng bàn tay từ lúc nào đã lờ mờ hiện ra trên lưng Tô Tử.
Đến nước này, khó người nào có thể làm như không thấy.
Thủ vệ có người nhẹ giọng nhắc nhở phải lên đường, bỗng nhiên công tử Hàm đứng dậy bước nhanh đuổi theo Tô Tử. Lý Nhiễm Cầu biến sắc cả kinh, không khỏi vừa mừng vừa lo.
Công tử Hàm đem một mảnh ngọc bội nhét vào tay thiếu niên. Nam tử áo trắng nhìn chằm chằm vào mái tóc khô vàng trước mặt, ánh mắt âm u mà bi thương. Giây lát sau, một giọng nói rất nhỏ vang bên tai Tô Tử.
“Hàm này nửa đời, chỉ yêu một mình ngươi.”
Giữa ánh nhìn hoang mang của quần hầu, người đó cúi xuống, hôn lên gáy hắn.
Trong cơn kinh ngạc tột độ thấp thoáng chút hoan hỉ mơ hồ, Tô Tử cả người run rẩy, từ đâu mọc ra một hy vọng mong manh. Nhưng nụ hôn ấy là cuối cùng, khi đôi môi kia dời đi, người nọ cũng thu tay lại.
“Ngày sau, bảo trọng.”
Thiếu niên giật mình, rồi như chậm rãi nhấm nuốt ý nghĩa của lời ly biệt, ho lên hai tiếng, cúi đầu nhìn ngọc bội trong lòng bàn tay.
Thì ra, ngọc bội này…
… chính là bồi táng lễ.
Ngọc bội thực sự đẹp lắm, Tô Tử tỏ vẻ không nỡ khước từ. Hắn không quay đầu lại, chỉ hướng phía trước khom mình hành lễ. Đi được hơn mười bước, áng chừng chẳng cần che giấu thương thế nữa, bóng người tập tễnh xiêu vẹo đổ dài trong nắng tái, chậm rãi biến mất vào rừng núi hoang vu.
Cho đến lúc chim bay về tổ, chút bụi tro tàn lửa đêm qua bị gió cuốn lên cao. Lều vải đã dẹp đi, đoàn người cũng không thấy bóng.
Chú thích:
★ Kết cỏ ngậm vành: Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình.
Kết cỏ: Ngụy Thù người nước Tấn chết, con trai là Ngụy Khoả không chôn sống ái thiếp của ông mà đem gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân tướng giặc mà tướng giặc vấp ngã, bị Ngụy Khỏa bắt được.
Ngậm vành: Dương Biểu đến chơi núi Hoa Âm, cứu sống được một con chim. Đêm ấy có một đồng tử mặc áo vàng đến tặng bốn chiếc vòng và nói rằng: “Ta là sứ giả của Tây Vương Mẫu, may được chàng cứu mạng, xin cảm tạ đại ân.”
“Kết cỏ ngậm vành” mà Tô Tử nói ở đây không phải báo đáp bình thường, mà là nghĩa đen, sau khi chết đi thành cô hồn dã quỷ nơi rừng núi rồi cũng xin hẹn ngày trả nghĩa.