Là do Mạc tiên sinh bày mưu tính kế, trong mười năm qua anh đóng phim tình cảm cực kỳ ít, có vài cảnh hôn môi đều là thông qua kỹ thuật quay mà tạo nên, anh thậm chí không rõ khi diễn cảnh hôn chỉ cần tạo dáng là được, hay phải như Phong Hạo vậy ngay cả đầu lưỡi cũng vói vào.
Phong Hạo hôn giống hệt bản chất con người hắn đang diễn, miệng lưỡi cực nóng, bá đạo hữu lực, hôn đến mức đại não Lăng Lang gần như thiếu dưỡng khí. Lăng Lang rất nhanh bị Phong Hạo dẫn dắt, anh không cam lòng hôn trở lại, hai người vong tình ôm hôn đến quay cuồng, trên bờ cát trắng lưu lại dấu vết tình yêu.
Phong Hạo lại một lần nữa nắm giữ quyền chủ động, hắn đem Lăng Lang đặt dưới thân, cũng không biết có phải do đoàn phim cố ý thiết kế trang phục rất mỏng, Phong Hạo rất dễ dàng vạch y phục tìm tòi trên người đối phương.
"Dừng!" Lăng Lang đẩy hắn ra, "Đây là bộ y phục duy nhất của tôi, cậu xé rồi muốn tôi tìm quần áo thay ở đâu?"
Phong Hạo ngượng ngùng vỗ vỗ cái trán, "Là tôi sơ sót, làm lại đi."
Tổ trang phục lập tức lấy quần áo cho Lăng Lang thay, trợ lý thừa dịp người khác không chú ý đem bộ đồ vừa thay ra cất kỹ.
"Cô lấy cái đó làm gì?" Người đại diện đã phát hiện động tác lén lút của trợ lý.
“Đạo cụ có giá trị kỷ niệm như vậy, về lên mạng bán đấu giá nhất định được không ít tiền.”
Người đại diện khóe miệng co giật, "Cô có muốn tìm Lăng Lang ký tên lên luôn không?"
"Đúng ha!" Trợ lý vỗ tay một cái, "Còn chữ ký của Phong Hạo nữa!"
Cô vui vẻ vỗ người đại diện, "Cảm ơn anh nhắc nhở!"
"Tốt lắm, làm lại từ... cảnh bắt đầu hôn môi, " đạo diễn phân phó.
Lăng Lang không thể hiểu nổi , "Vì sao không thể bắt đầu từ chỗ hôn môi xong?"
"Như vậy cảnh quay không mạch lạc, rất khó coi!”
"Có thể nhờ hậu kỳ..."
"Qua mới là đạo diễn, " đạo diễn kiên định cắt đứt hắn, "Đây là nghệ thuật của qua!"
Hai người lại một lần nữa quấn vào nhau, lần này Phong Hạo không dùng thủ đoạn thô bạo, mà là ôn nhu giúp anh cởi bỏ quần áo.
"NO NO NO! CUT CUT CUT!" Đạo diễn đan chéo hai tay, "Như vậy rất không có kích tình, không phù hợp tình tiết làm tình lúc gần chết!"
“Tôi lúc gần chết sẽ không nghĩ đến làm loại chuyện này.” Lăng Lang lạnh lùng nói.
Đạo diễn chuyển hướng qua Phong Hạo.
"Bản thân tôi ngược lại rất có hứng thú thử một lần, " Phong Hạo mỉm cười nói.
"Nê nhìn xem tư tưởng giác ngộ của người ta kìa!" Đạo diễn quay đầu lại giáo huấn Lăng Lang, "Đây mới là một hình mẫu diễn viên ưu tú nê cần tu dưỡng!"
Sắc mặt Lăng Lang cực kỳ khó coi, Phong Hạo bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Làm sao bây giờ?"
"Cậu nằm, tôi tới."
Lại là một đoạn ôm hôn đến quên mình thật lâu, nụ hôn vừa chấm dứt, hai người đều kịch liệt thở hổn hển.
Lăng Lang từ trên người Phong Hạo rời đi, cởi áo dùng sức ném qua một bên, lần thứ hai cúi xuống gặm cắn đôi môi đối phương, hai người liều mạng thiêu đốt tình cảm mãnh liệt trong những giờ cuối cùng của sinh mệnh, tựa hồ ngay cả một khắc cũng không chờ nổi.
"CUT—— "
"Lại làm sao vậy!" Lăng Lang ngồi thẳng lên cả giận nói.
Quay phim sợ tới mức nói năng lộn xộn, "Có, có, có, một con, con cua, bò, bò trước, trước, ống kính ."
Phong Hạo cười phụt một tiếng, quay phim dưới cái nhìn nhiệt độ thấp của Lăng Lang sợ run người.
Hai người diễn đoạn này lặp lại rất nhiều lần, lần nào cũng vì một ít lý do rất cổ quái mà NG, lần ly kỳ nhất là phó đạo diễn đột nhiên hô to một tiếng —— ai đem phân chim thả trên đầu tôi , vì thế phải quay lại.
Lại một lần nữa bị kêu ngừng, Lăng Lang cơ hồ ngay cả ý muốn giết người đều có.
Đạo diễn nhìn nhìn sắc trời, "Hôm nay dừng ở đây đi, ngày mai tiếp tục."
Lăng Lang không hiểu ra sao cả, "Giờ mới giữa trưa mà thôi."
“Đúng vậy, nhưng mặt trời đã đổi phương vị rồi, lúc đứng bóng các cậu phía Tây, lúc nằm xuống bóng lại đổ về phía Đông? Như vậy không khoa học.”
"Người xem làm sao có thể chú ý tới nhiều như vậy?"
"Phim của qua cần chặt chẽ cẩn thận."
"Nếu chặt chẽ cẩn thận chúng ta đã không nên quay đoạn này."
"Qua muốn thăng hoa trong chặt chẽ cẩn thận."
"Thăng hoa thì đừng quản mặt trời ở chỗ nào!"
"Hư ——" đạo diễn đem ngón trỏ đặt lên miệng, sau đó nhắm mắt lại, mở ra hai tay hít sâu, tựa hồ ở hấp thu nhật nguyệt tinh hoa.
Thật lâu sau, hắn chậm rãi mở mắt ra, "Đây là nghệ thuật."
Lăng Lang âm trầm nghiêm mặt ngồi ở bên sân, có người từ phía sau anh lặng lẽ tới gần, bay nhanh đến hôn phớt trên mặt anh như chuồn chuồn lướt nước.
Lăng Lang kinh hãi, anh khẩn trương nhìn chung quanh, xác nhận tất cả mọi người đều đang bận, không ai chú ý tới bên này, mới thấp giọng quát, "Cậu điên rồi sao? Sẽ bị người ta thấy."
Phong Hạo quấn đến bên cạnh anh ngồi xổm xuống, "Học trưởng khẩn trương vì sợ sẽ bị người phát hiện, mà không phải vì chuyện tôi hôn trộm anh sao?"
Lời của hắn khiến trên mặt Lăng Lang thoáng vẻ mất tự nhiên, nếu không phải Phong Hạo nhắc nhở, Lăng Lang căn bản không ý thức được ý nghĩ chân thật trong nội tâm mình.
Phong Hạo ha ha cười rộ lên, "Chúng ta thế này cứ như đang yêu đương vụng trộm."
Lăng Lang không hé răng, Phong Hạo tại nơi khuất tầm nhìn trộm đè lại tay anh, Lăng Lang tránh thoát , Phong Hạo lại nắm, lần này Lăng Lang rút tay ra hai lần không được, đành ngoan ngoãn bất động mặc kệ hắn cầm tay mình.
"Học trưởng, anh hôm nay cảm xúc rất không ổn định, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lăng Lang tránh của tầm mắt hắn, quay đầu nhìn ra biển.
"Rất nhiều diễn viên cũng nhập diễn, chuyện này rất bình thường, cho nên rất nhiều người sau khi đóng xong phim tình cảm sẽ đến với nhau, " thái độ nói chuyện của Phong Hạo như một chuyên gia trên phương diện này, "Nhưng loại tình yêu này chưa hẳn lâu dài, bởi vì bọn họ nhầm lẫn chính mình với nhân vật trong phim."
Phong Hạo nắm thật chặt tay anh, "Tôi biết học trưởng luôn luôn là người diễn rất nhập tâm, nhưng tôi tin tưởng ở phương diện cảm tình học trưởng nhất định sẽ không qua loa như vậy, nhập diễn là cái cớ rất tốt, nhưng anh xác định sẽ lừa mình dối người mãi như vậy sao?"
Lăng Lang nhắm mắt lại, Phong Hạo ở trước mặt anh lúc nào cũng giống có thuật đọc tâm, cậu ta tựa như một người hiểu biết bản thân rất nhiều năm, ngay cả bí mật tận nơi sâu nhất dưới đáy lòng cũng không thể đào thoát khỏi ánh mắt của cậu ấy.
Anh thừa nhận vừa rồi trong lúc diễn đã khiến anh phát sinh loại tình cảm không bình thường, anh cũng đã dùng lý do quá nhập vai cố thuyết phục mình, khiến mình tin tưởng đây chẳng qua là tình cảm của nhân vật, mà không phải bản thân mình đối với Phong Hạo có niệm tưởng gì.
Nhưng trong nháy mắt Phong Hạo đã đập nát biểu hiện giả dối đó, khiến những không dám đối mặt của anh, tình cảm chân thực trong lòng anh, tính hướng đặc biệt của anh, đều như tấm đệm phơi trên cát trắng, chịu ánh sáng lúc giữa trưa chiếu thẳng. Bạn đang �
Một con cua bò ngang qua, hai người đang tập trung tinh thần đều không nhận thấy gì khác thường, tên chó săn đang cách đó mấy trăm mét dùng kính viễn vọng quan sát bên này đè xuống nút điều khiển từ xa, một cái máy ảnh nhỏ buộc trên mình cua bắt đầu hoạt động.
Trang bị camera trên thân động vật là thủ pháp phổ biến được các nhà nghiên cứu đời sống sinh vật ứng dụng từ lâu, nhưng dùng cho chó săn săn ảnh minh tinh thì xưa nay chưa từng có, bởi vì cách chụp này giống như đánh bạc, mà hiển nhiên tên chó săn này vận khí không tệ.
Điện thoại trên bàn làm việc chủ biên xế chiều hôm đó liền vang lên, đúng là điện thoại của tên săn tin đó.
“Trang đầu ngày mai để cho tôi,” hắn vẫn cầm điện thoại, từng tấm từng tấm lật xem thành quả hôm nay, khóe miệng cong lên biểu hiện tâm tình rất tốt của hắn lúc này.
Ánh mắt chủ biên lập tức phát sáng: “Có phải câu được cá lớn không?”
“Rất nóng rất mới.” Tên săn tin bật cười, “Đêm nay chắc phải vất vả các đồng nghiệp tăng ca rồi.”
Lượng in ấn tăng gấp đôi, nhưng vừa sáng sớm đã bị tranh mua bằng hết, trên đất liền như bị dội một quả bom tấn, rất nhanh tin tức lan đến trên đảo, tờ báo có bức ảnh chụp cận cảnh chân dung được đem đến, người đại diện vừa nhìn thấy tiêu đề thì chút nữa chết vì nhồi máu cơ tim.
Hắn lười gõ cửa phòng Lăng Lang, trực tiếp tìm tới phòng 1606, lúc Phong Hạo mở cửa, Lăng Lang vừa vặn từ trong phòng tắm bước ra, người đại diện bị một bộ tư thế ở chung nghiễm nhiên của hai người chói mù mắt.
“Cậu… cậu… các cậu… quả thực điên rồi mà!” Người đại diện đem bức ảnh trên báo vỗ vỗ vào người Phong Hạo, “Cậu nhìn xem cậu nhìn xem, tôi đã nói sớm muộn các người sẽ đùa ra lửa!”
Phong Hạo cúi đầu nhìn, tiêu đề lớn trên trang nhất thật bắt mắt – Chuyện tình cảm yêu đương kinh thiên của Ảnh đế Lăng Lang bị phơi bày – phía dưới là bức ảnh chụp trong khoảnh khắc khi Phong Hạo hôn trộm, quả thực nhìn như là đứng trước mặt mà chụp.
Phong Hạo thực kinh ngạc ước lượng một chút, "Góc độ này..."
Lăng Lang cũng đi đến bên cạnh hắn nhìn, "Chỉ có thể là đặt trên mặt đất."
"Chôn dưới cát? Cái này không thực tế."
Người đại diện chịu không nổi, "Hai người các cậu có thể đừng thảo luận vấn đề kỹ thuật bây giờ hay không? Tôi sớm đã cảnh cáo các cậu đừng khinh suất, Lăng Lang mười năm qua..."
Phong Hạo quay đầu đối Lăng Lang nói, "Học trưởng anh thấy thế nào?"
Người đại diện giận, "Cậu lại không chờ tôi nói hết!"
Lăng Lang hạ mắt suy tư một chút, không lên tiếng, ngược lại người đại diện khoa trương ho hai tiếng.
"Xem ra lần này gạo đã nấu thành cơm , " Phong Hạo vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Này! Tôi còn ở đây!"
"Không bằng thừa cơ hội này công khai chuyện yêu đương của tôi và học trưởng đi, " Phong Hạo chân thành nói.
"Không được coi thường sự tồn tại của tôi! !"
Di động người đại diện vang lên, hắn thở phì phì bắt máy.
"Cái đó đều là truyền thông nói bừa."
"Tôi không thừa nhận có chuyện này!"
"Cái gì? Cần đến đây?"
Hắn dùng ánh mắt không hảo hữu trừng Lăng Lang, “Được được tôi biết rồi.”
“Công ty đã phái người đến đây, ngày mai tới.” Hắn treo điện thoại, “Hai người còn thời gian một ngày thảo luận xem chuyện này cần xử lý thế nào!”
Hiện giờ Lăng Lang đã là nghệ sĩ danh xứng với thực dưới quyền quản lý của công ty giải trí Diệp Thị , tổng công ty rất coi trọng chuyện lần này, phái một người quản lý (ngang quyền giám đốc) tự mình đến xác thực.
Quản lí cùng thư ký, Phong Hạo cùng Lăng Lang, người đại diện hai bên, sáu người ngồi xuống thảo luận chiến lược kế tiếp.
Trước mặt quản lý là nguyên xi tờ báo, “Lần này ảnh chụp rất rõ ràng, số lượng cũng nhiều, chứng cớ vô cùng xác thật, chỉ sợ khó mà lật đổ.”
“Làm sao mà lật không đổ?” Người đại diện của Lăng Lang kích động nhất, “Như tấm này, có thể nói là do góc chụp tạo ra cảnh ái muội, nhãn trên quần áo có thể nói là khách sạn dán sai, tấm này, tấm này…” hắn dùng ngón tay chỉ chỉ lên bức ảnh chụp hai người hôn trộm ở trang đầu, “Tấm này có thể giải thích là đang nói thầm!”
“Không có khả năng,” thư ký chỉ lên tấm ảnh, “Chỗ này tay đều nắm lại với nhau, còn phóng đại, nếu nói là đang nói thầm cũng không cần phải nắm tay chứ!”
Người đại diện lập tức quay đầu dùng ánh mắt giết người nhìn Phong Hạo, Phong Hạo vô tội nhún nhún vai.
“Xã hội bây giờ rất cởi mở, nghệ sĩ thừa nhận tính hướng của mình cũng chưa hẳn sẽ bị kỳ thị, có khi còn có thể hấp dẫn càng nhiều fan là giới đồng chí và hủ nữ nữa.” Thư ký đề nghị.
"Không thể!" Người đại diện một hơi từ chối, "Đối với Phong Hạo mà nói đương nhiên không sao cả, lượng fan của cậu ta không lớn, lại là tiểu nữ sinh chiếm đa số, scandal với cậu ta mà nói có trăm lợi mà không một hại."
"Nhưng Lăng Lang làm sao đây? Lăng Lang qua nhiều năm tích lũy lượng fan cố định như vậy, đa số đều là người trưởng thành lớn tuổi, quan niệm vẫn còn rất bảo thủ, hình tượng trong giới của cậu ấy cũng luôn là điển hình của việc giữ mình trong sạch, nếu ngang nhiên come out, lượng fan này nhất định thành anti-fan!"
"Lăng Lang tất nhiên sẽ tổn thất một lượng fan nhất định, nhưng đồng thời cũng sẽ có thêm rất nhiều fan mới, nếu so số lượng chưa chắc sẽ ít hơn lượng fan mất đi, " thư ký phản bác hắn.
“Nhưng fan cũ chú ý là diễn kỹ của cậu ta, fan mới chỉ biết quan tâm đến chuyện thị phi đời tư của cậu ta, đây căn bản không phải fan thực thụ!” Người đại diện kích động hoa chân múa tay đến là vui sướng, “Các cô ấy không có độ trung thành gì đáng nói, nếu một ngày hai người họ trở mặt, lượng fan này sẽ chống đối còn ác liệt hơn so với bất cứ ai!”
Thư ký nhìn về phía quản lí, quản lí hắng giọng, "Anh phân tích thật sự có đạo lý, nhưng tình huống trước mắt này, công ty cũng đành đâm lao phải theo lao. Ý kiến nội bộ của chúng ta, là muốn cho hai người tạm thời lựa chọn chấp nhận, tin tức này là một con dao hai lưỡi, trước mắt đối với bộ phim sắp phát hành mà nói đúng là một mánh lới tuyên truyền tốt.”
Người đại diện không còn lời nào để nói, hắn đẩy người đại diện của Phong Hạo, muốn cho cậu ta cũng nói vài lời, nhưng người đại diện của Phong Hạo chỉ là hình thức, bình thường hắn chuyện gì cũng nghe Phong Hạo, tại loại thời khắc mấu chốt thế này càng không có khả năng đứng ra giải quyết.
"Tôi, tôi không có ý kiến gì, đều nghe Phong Hạo, " hắn nơm nớp lo sợ mà đem quyền quyết định vứt cho Phong Hạo.
Phong Hạo luôn luôn trầm mặc lên tiếng, hắn mở miệng nói với người đại diện của Lăng Lang, “Tôi hiểu được băn khoăn của anh, thẳng thắn mà nói, việc anh lo lắng cũng chính là nguyên nhân tôi do dự cho tới nay, chỉ là tôi không đồng ý anh giả sử chúng tôi một ngày kia trở mặt, bởi vì chuyện giả sử này không có khả năng xảy ra.”
Hắn đưa mắt hướng về Lăng Lang, “Cho nên tôi không công khai, hoàn toàn là do băn khoăn ý kiến của học trưởng.”
"Chỉ cần học trưởng không đồng ý, chẳng sợ người người đều khẳng định tôi đang nói dối, tôi cũng sẽ thề thốt phủ nhận."
"Nhưng chỉ cần một câu của học trưởng, tôi cũng có thể một giây sau liền mời họp phóng viên, trước mặt toàn thế giới tỏ rõ tâm ý của tôi."
Phong Hạo vừa nói xong, toàn trường an tĩnh lại, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lăng Lang, kiên nhẫn chờ đợi ý kiến cuối cùng của đương sự.
Sau một lúc trầm mặc, Lăng Lang bình tĩnh mở miệng, "Tôi không có ý kiến."