Đình Nhã mệt mỏi bước vào nhà, những chuyện hôm nay thật khiến cô không muốn nhớ lại chút nào hết, mắt Đình Nhã thoáng cay cay, chưa bao giờ cô thấy buồn như hôm nay. Cô thở dài, mở cửa...- Vợ, em về rồi hả?- Một giọng nói hào hứng vang lên, Đình Nhã bắt gặp đôi mắt ngây thơ của Gia Bảo đang nhìn cô. Bất giác, nước mắt Đình Nhã không tự chủ được mà cứ trào ra hai bên má
- Vợ, sao em lại khóc? Em đau ở đâu à? Hay anh nói gì sai?- Gia Bảo lúng túng dỗ dành Đình Nhã nhưng ánh mắt anh đầy vẻ tức giận
- Không, là bụi bay vào mắt thôi- Đình Nhã lắc lắc đầu, mỉm cười. Cô xách túi, cố gắng bình thản nhìn Gia Bảo:
- Tôi về phòng đây, anh cũng mau đi nghỉ sớm đi
Gia Bảo nhìn theo cô, mắt xa xăm như đang nghĩ ngợi gì đó......
**************************
Bíp! Bíp!
- Cái gì?- Chàng trai lạnh lùng cất tiếng
" Thưa chủ tịch, dự án A có vấn đề, cần ngài xử lý ạ"
- Ngươi thật vô dụng! Chuyện cỏn con như vậy cũng gọi điện làm phiền ta.Ngươi có biết vì sự bất cẩn của ngươi mà cô ấy rất đau khổ không? Ta chưa xử tội ngươi đâu, dám gọi điện làm phiền ta hả?
" Mong chủ tịch thứ lỗi, nhưng dự án lần này gặp vấn đề rất lớn, xin chủ tịch khẩn trương tới đây, tạm thời dẹp chuyện cá nhân sang, tôi sẽ chịu tội với ngài sau ạ"
-......
"Thưa chủ tịch?"
- Mau chuẩn bị xe, ta sẽ tới thẳng công ty. Nhớ nhẹ nhàng thôi, cô ấy mà thức giấc ta sẽ xử tội ngươi luôn một thể đấy
" Tuân lệnh ngài, thưa chủ tịch"
Tút! Tút!
" Xin lỗi...trong vài ngày sắp tới....có lẽ em phải tự lo rồi...Nhưng yên tâm, tôi sẽ luôn bảo vệ em....."- Chàng trai nhìn lại căn phòng, khẽ lẩm bẩm rồi quay người.....
*******************************
Mấy hôm nay tâm trạng Đình Nhã rất tệ. Gia Bảo biến mất mà không nói một lời làm cô bực bội vô cùng. Cảm tưởng như Gia Bảo biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của cô vậy. Cô thật là dở hơi, Gia Bảo biến mất, lẽ ra cô nên mừng mới phải, bớt đi một tên phiền phức.....cô cần gì phải buồn chứ? Dù gì thì Đình Nhã vẫn không tránh khỏi việc lo lắng cho Gia Bảo. Cô cắn môi, khoác túi đi đến công ty...
Ở công ty....
Đình Nhã bước đến cửa thì thấy mọi người đang tụ tập nói gì đó, vẻ mặt ai cũng căng thẳng, cô lắng tai nghe
- Ê biết tin gì chưa? Con nhỏ Hoa Chi bị đánh cho trọng thương, giờ mất tích đâu không rõ đấy- Người 1 bàn tán
- Nghe nói nguyên nhân là do cô ta đụng tới trưởng phòng Đình Nhã- Người 2
- Hình như trưởng phòng Mai Đình Nhã có chủ tịch âm thầm bảo vệ nên Hoa Chi mới bị như thế- Người 3
- Khiếp, thôi đừng ai dại mà động tới Mai Đình Nhã, nếu không....- Người thứ tư đang định nói bỗng im bặt khi thấy Đình Nhã đứng ở cửa. Mấy người kia thấy thế cũng tản ra làm việc, không túm tụm xì xào nữa. Bầu không khí vì thế mà trở nên căng thẳng. Đình Nhã hơi mất tự nhiên, cô lúng túng đi về chỗ ngồi và nở nụ cười gượng gạo với mọi người, cô cứ suy nghĩ mãi về những gì họ nói. Thực sự chủ tịch...anh ta là ai chứ? Anh ta là ai mà có dính tới cô? Thật sự Đình Nhã không hiểu gì cả, đầu óc cô rối như tơ vò, có nghĩ cô cũng không thể hiểu được. Đang suy nghĩ bỗng Đình Nhã sững người, hai mắt cô mở to hết cỡ, cô nhìn trân trân ra ngoài cửa. Kia....không phải là Gia Bảo sao? Cái khuôn mặt đó.....nhưng tại sao anh lại ăn mặc như vậy? Hơn nữa....tại sao anh lại đi chung ô tô với người đó?Với giám đốc Song Huân.....? Đình Nhã bừng tỉnh khi thấy chiếc xe ô tô bắt đầu rời đi. Cô bật dậy, vội vã chạy ra và hét:
- Hàn Gia Bảo!
Không kịp, chiếc xe ô tô đã bỏ đi rất xa, Đình Nhã đứng bần thần nhìn theo, đầu cô ngổn ngang bao nhiêu câu hỏi......
...............................................................
- Chủ tịch, sao vậy ạ?
- Vừa rồi, hình như.....cô ấy đã thấy ta......
- Chủ tịch, người đừng tưởng tượng, cô ấy đang trong phòng làm việc cơ mà.
- Hừm, có vẻ ngươi nói đúng, dù sao ta cũng nên cẩn thận hơn nữa!
**********************************
- Báo cáo!- Trong căn phòng, chàng trai với vẻ ngoài thiên sứ, thong thả nhấp ly rượu, giọng điệu ra lệnh với người đàn ông già trước mặt
- Thưa cậu chủ, hiện giờ cậu ta đang đi thực hiện dự án A ở tận Tứ Xuyên rồi ạ, và cậu ta không còn ở Thượng Hải này nữa- Người đàn ông già cúi đầu cung kính và báo cáo
Chàng trai thoáng nhếch môi đắc ý, ánh mắt lơ đãng nhìn ly rượu, lắc nhẹ....Hắn nở nụ cười quỷ quyệt, đôi mắt như phủ một làn sương mỏng, thật khó đoán hắn đang nghĩ gì. Hắn cất giọng bí hiểm:
- Tốt lắm, như vậy ta càng dễ săn mồi. Đây quả là một cơ hội tốt để ta thay cô ấy trả thù.....Ha ha ha! Tôi đành phải bất nhân với " người" của cậu rồi, nhưng có trách thì trách cậu bất nghĩa với cô ấy trước......
Rắc!
Ly rượu bị hắn bóp vỡ nát, máu chảy đầy bàn tay hắn nhưng môi hắn vẫn nở nụ cười, một nụ cười băng giá đến đáng sợ....
"Em rất xin lỗi, anh hãy giúp em trả thù....Hãy khiến cho anh ấy vĩnh viễn không có được hạnh phúc.....
Vĩnh viễn....không có được hạnh phúc..... "
- Đoá Nhi, tại sao......không phải tôi? Tại sao em ngốc nghếch như thế? Em yên tâm...nhất định, em sẽ không phải ra đi vô ích........- Hắn khẽ lẩm bẩm, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía khung hình,là ảnh của một cô gái xinh đẹp có nụ cười thuần khiết .....
*****************************
Đình Nhã thất thần đi vào nhà, trong đầu cô dày đắc bao nhiêu câu hỏi. Những gì sáng nay trông thấy đối với cô rất mơ hồ, nó cứ mờ ảo như một giấc mơ vậy. Cô cảm giác đầu như sắp nổ tung. Người đàn ông đó....chắc chắn là Gia Bảo, cô không thể nhầm được....Nhưng sao Gia Bảo....anh lại xuất hiện ở đó? Tại sao anh lại ăn mặc như vậy? Quan trọng hơn.....tại sao anh lại có vẻ mặt đó.....Vẻ mặt của anh là vẻ mặt nghiêm túc và vô cùng lạnh lùng, vẻ mặt của một con người chín chắn, trưởng thành, chứ không phải vẻ mặt ngây thơ với nụ cười ngô nghê mọi khi nữa. Liệu đấy có phải là Gia Bảo mà cô từng biết và từng sống chung với cô không? Hay chỉ là người giống người, là một người khác nhưng Đình Nhã bị nhìn nhầm? Rất nhiều câu hỏi xoáy trong đầu Đình Nhã, cô lắc lắc đầu. Không thể, cô chưa đến nỗi bị hoa mắt.....Nhưng tại sao....Gia Bảo lại mang vẻ mặt và dáng điệu như thế? Một Gia Bảo hoàn toàn bình thường mà Đình Nhã chưa bao giờ biết đến.......Càng nghĩ Đình Nhã càng khó tin và không hiểu gì cả, cô mím môi phân vân. Liệu cô bị hoa mắt hay đó chính là Gia Bảo? Mọi thứ xảy ra quá nhanh, khiến cô không kịp nhìn kỹ để biết rõ đâu là thực, đâu là ảo nữa. Bỗng.....
Kính Coong!
Có tiếng chuông cửa. Đình Nhã giật mình đứng dậy. Là Gia Bảo chăng? Hay thật, vừa đúng lúc cô có rất nhiều chuyện cần hỏi anh. Cô tiến ra, mở cửa....Nhưng cánh cửa vừa mở thì cô lập tức sững người, hai mắt mở to, một cảm giác thảng thốt bất ngờ khiến cô đứng ngây ra, không cử động được. Người đang đứng ngay trước mặt cô.....đó....đó chẳng phải là......
Đình Nhã mệt mỏi bước vào nhà, những chuyện hôm nay thật khiến cô không muốn nhớ lại chút nào hết, mắt Đình Nhã thoáng cay cay, chưa bao giờ cô thấy buồn như hôm nay. Cô thở dài, mở cửa...- Vợ, em về rồi hả?- Một giọng nói hào hứng vang lên, Đình Nhã bắt gặp đôi mắt ngây thơ của Gia Bảo đang nhìn cô. Bất giác, nước mắt Đình Nhã không tự chủ được mà cứ trào ra hai bên má
- Vợ, sao em lại khóc? Em đau ở đâu à? Hay anh nói gì sai?- Gia Bảo lúng túng dỗ dành Đình Nhã nhưng ánh mắt anh đầy vẻ tức giận
- Không, là bụi bay vào mắt thôi- Đình Nhã lắc lắc đầu, mỉm cười. Cô xách túi, cố gắng bình thản nhìn Gia Bảo:
- Tôi về phòng đây, anh cũng mau đi nghỉ sớm đi
Gia Bảo nhìn theo cô, mắt xa xăm như đang nghĩ ngợi gì đó......
Bíp! Bíp!
- Cái gì?- Chàng trai lạnh lùng cất tiếng
" Thưa chủ tịch, dự án A có vấn đề, cần ngài xử lý ạ"
- Ngươi thật vô dụng! Chuyện cỏn con như vậy cũng gọi điện làm phiền ta.Ngươi có biết vì sự bất cẩn của ngươi mà cô ấy rất đau khổ không? Ta chưa xử tội ngươi đâu, dám gọi điện làm phiền ta hả?
" Mong chủ tịch thứ lỗi, nhưng dự án lần này gặp vấn đề rất lớn, xin chủ tịch khẩn trương tới đây, tạm thời dẹp chuyện cá nhân sang, tôi sẽ chịu tội với ngài sau ạ"
-......
"Thưa chủ tịch?"
- Mau chuẩn bị xe, ta sẽ tới thẳng công ty. Nhớ nhẹ nhàng thôi, cô ấy mà thức giấc ta sẽ xử tội ngươi luôn một thể đấy
" Tuân lệnh ngài, thưa chủ tịch"
Tút! Tút!
" Xin lỗi...trong vài ngày sắp tới....có lẽ em phải tự lo rồi...Nhưng yên tâm, tôi sẽ luôn bảo vệ em....."- Chàng trai nhìn lại căn phòng, khẽ lẩm bẩm rồi quay người.....
Mấy hôm nay tâm trạng Đình Nhã rất tệ. Gia Bảo biến mất mà không nói một lời làm cô bực bội vô cùng. Cảm tưởng như Gia Bảo biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của cô vậy. Cô thật là dở hơi, Gia Bảo biến mất, lẽ ra cô nên mừng mới phải, bớt đi một tên phiền phức.....cô cần gì phải buồn chứ? Dù gì thì Đình Nhã vẫn không tránh khỏi việc lo lắng cho Gia Bảo. Cô cắn môi, khoác túi đi đến công ty...
Ở công ty....
Đình Nhã bước đến cửa thì thấy mọi người đang tụ tập nói gì đó, vẻ mặt ai cũng căng thẳng, cô lắng tai nghe
- Ê biết tin gì chưa? Con nhỏ Hoa Chi bị đánh cho trọng thương, giờ mất tích đâu không rõ đấy- Người bàn tán
- Nghe nói nguyên nhân là do cô ta đụng tới trưởng phòng Đình Nhã- Người
- Hình như trưởng phòng Mai Đình Nhã có chủ tịch âm thầm bảo vệ nên Hoa Chi mới bị như thế- Người
- Khiếp, thôi đừng ai dại mà động tới Mai Đình Nhã, nếu không....- Người thứ tư đang định nói bỗng im bặt khi thấy Đình Nhã đứng ở cửa. Mấy người kia thấy thế cũng tản ra làm việc, không túm tụm xì xào nữa. Bầu không khí vì thế mà trở nên căng thẳng. Đình Nhã hơi mất tự nhiên, cô lúng túng đi về chỗ ngồi và nở nụ cười gượng gạo với mọi người, cô cứ suy nghĩ mãi về những gì họ nói. Thực sự chủ tịch...anh ta là ai chứ? Anh ta là ai mà có dính tới cô? Thật sự Đình Nhã không hiểu gì cả, đầu óc cô rối như tơ vò, có nghĩ cô cũng không thể hiểu được. Đang suy nghĩ bỗng Đình Nhã sững người, hai mắt cô mở to hết cỡ, cô nhìn trân trân ra ngoài cửa. Kia....không phải là Gia Bảo sao? Cái khuôn mặt đó.....nhưng tại sao anh lại ăn mặc như vậy? Hơn nữa....tại sao anh lại đi chung ô tô với người đó?Với giám đốc Song Huân.....? Đình Nhã bừng tỉnh khi thấy chiếc xe ô tô bắt đầu rời đi. Cô bật dậy, vội vã chạy ra và hét:
- Hàn Gia Bảo!
Không kịp, chiếc xe ô tô đã bỏ đi rất xa, Đình Nhã đứng bần thần nhìn theo, đầu cô ngổn ngang bao nhiêu câu hỏi......
...............................................................
- Chủ tịch, sao vậy ạ?
- Vừa rồi, hình như.....cô ấy đã thấy ta......
- Chủ tịch, người đừng tưởng tượng, cô ấy đang trong phòng làm việc cơ mà.
- Hừm, có vẻ ngươi nói đúng, dù sao ta cũng nên cẩn thận hơn nữa!
- Báo cáo!- Trong căn phòng, chàng trai với vẻ ngoài thiên sứ, thong thả nhấp ly rượu, giọng điệu ra lệnh với người đàn ông già trước mặt
- Thưa cậu chủ, hiện giờ cậu ta đang đi thực hiện dự án A ở tận Tứ Xuyên rồi ạ, và cậu ta không còn ở Thượng Hải này nữa- Người đàn ông già cúi đầu cung kính và báo cáo
Chàng trai thoáng nhếch môi đắc ý, ánh mắt lơ đãng nhìn ly rượu, lắc nhẹ....Hắn nở nụ cười quỷ quyệt, đôi mắt như phủ một làn sương mỏng, thật khó đoán hắn đang nghĩ gì. Hắn cất giọng bí hiểm:
- Tốt lắm, như vậy ta càng dễ săn mồi. Đây quả là một cơ hội tốt để ta thay cô ấy trả thù.....Ha ha ha! Tôi đành phải bất nhân với " người" của cậu rồi, nhưng có trách thì trách cậu bất nghĩa với cô ấy trước......
Rắc!
Ly rượu bị hắn bóp vỡ nát, máu chảy đầy bàn tay hắn nhưng môi hắn vẫn nở nụ cười, một nụ cười băng giá đến đáng sợ....
"Em rất xin lỗi, anh hãy giúp em trả thù....Hãy khiến cho anh ấy vĩnh viễn không có được hạnh phúc.....
Vĩnh viễn....không có được hạnh phúc..... "
- Đoá Nhi, tại sao......không phải tôi? Tại sao em ngốc nghếch như thế? Em yên tâm...nhất định, em sẽ không phải ra đi vô ích........- Hắn khẽ lẩm bẩm, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía khung hình,là ảnh của một cô gái xinh đẹp có nụ cười thuần khiết .....
Đình Nhã thất thần đi vào nhà, trong đầu cô dày đắc bao nhiêu câu hỏi. Những gì sáng nay trông thấy đối với cô rất mơ hồ, nó cứ mờ ảo như một giấc mơ vậy. Cô cảm giác đầu như sắp nổ tung. Người đàn ông đó....chắc chắn là Gia Bảo, cô không thể nhầm được....Nhưng sao Gia Bảo....anh lại xuất hiện ở đó? Tại sao anh lại ăn mặc như vậy? Quan trọng hơn.....tại sao anh lại có vẻ mặt đó.....Vẻ mặt của anh là vẻ mặt nghiêm túc và vô cùng lạnh lùng, vẻ mặt của một con người chín chắn, trưởng thành, chứ không phải vẻ mặt ngây thơ với nụ cười ngô nghê mọi khi nữa. Liệu đấy có phải là Gia Bảo mà cô từng biết và từng sống chung với cô không? Hay chỉ là người giống người, là một người khác nhưng Đình Nhã bị nhìn nhầm? Rất nhiều câu hỏi xoáy trong đầu Đình Nhã, cô lắc lắc đầu. Không thể, cô chưa đến nỗi bị hoa mắt.....Nhưng tại sao....Gia Bảo lại mang vẻ mặt và dáng điệu như thế? Một Gia Bảo hoàn toàn bình thường mà Đình Nhã chưa bao giờ biết đến.......Càng nghĩ Đình Nhã càng khó tin và không hiểu gì cả, cô mím môi phân vân. Liệu cô bị hoa mắt hay đó chính là Gia Bảo? Mọi thứ xảy ra quá nhanh, khiến cô không kịp nhìn kỹ để biết rõ đâu là thực, đâu là ảo nữa. Bỗng.....
Kính Coong!
Có tiếng chuông cửa. Đình Nhã giật mình đứng dậy. Là Gia Bảo chăng? Hay thật, vừa đúng lúc cô có rất nhiều chuyện cần hỏi anh. Cô tiến ra, mở cửa....Nhưng cánh cửa vừa mở thì cô lập tức sững người, hai mắt mở to, một cảm giác thảng thốt bất ngờ khiến cô đứng ngây ra, không cử động được. Người đang đứng ngay trước mặt cô.....đó....đó chẳng phải là......