Gia Bảo cúi mặt không nói được gì, anh nhìn Đình Nhã bằng ánh mắt bi thương xen lẫn tội lỗi. Đình Nhã thấy tim như thắt lại. Ánh mắt của anh như lời khẳng định khiến tim cô đau nhói. Nước mắt cô trào ra ướt đẫm hai bên má, cô gào lên:- Tại sao? Tại sao vậy, Hàn Gia Bảo? Anh đã lừa tôi, tất cả đều là màn kịch của anh!
Gia Bảo đứng lặng người, mặt anh tái đi, anh tiến tới gần cô nhưng cô đã lùi lại. Ánh mắt căm thù của cô khiến anh đau đớn vô cùng
- Cút....cút khỏi đây nhanh!- Dì An túm áo Gia Bảo và kéo anh ra ngoài. Gia Bảo bị đẩy bất ngờ nên ngã nhào xuống nền gạch, anh ngẩng lên nhìn Đình Nhã nhưng cô ngoảnh mặt đi và chạy vào trong nhà. Anh đứng dậy định chạy theo cô thì dì An chặn anh lại, hét:
- Làm ơn, biến khỏi đây đi! Tôi sẽ không để gia đình cậu hại con bé đâu. Cả cậu nữa, cút đi!
Anh đưa mắt buồn bã nhìn Đình Nhã một lần rồi bỏ đi. Đình Nhã nhìn theo anh, nước mắt lại tuôn rơi. Giờ cô đã hiểu tại sao cô lại đau lòng đến vậy, có lẽ cô đã có tình cảm với cái người ngây ngô như trẻ con ấy mất rồi. Đau đớn thay, đó lại là con trai của kẻ đã giết cha mẹ cô.....
......................................................
- Dì An, rốt cuộc mọi chuyện là sao ạ? Con thực sự không hiểu....- Đình Nhã đưa mắt thẫn thờ nhìn ra xa, đôi mắt cô ráo hoảnh, môi cắn chặt tức giận
- Chuyện dài lắm. Năm ấy, Hàn Vũ Nam và cha con cùng theo đuổi mẹ con, kết quả là mẹ con lại chọn cha con, Hàn Vũ Nam rất tức giận. Nhiều lần ông ta đến phá nhà con nhưng không thành, năm con lên 4 tuổi, ông ta đã sai người đến thiêu chết cha con, rủi ro thế nào mà hôm đó mẹ con ở nhà, thế là cha mẹ con đã ra đi, nhưng hai người vẫn kịp cứu sống con......- Dì An chậm rãi kể lại. Mắt Đình Nhã rưng rưng, cô không ngờ Hàn Vũ Nam- cha của Hàn Gia Bảo- ông ta lại ác đến thế, nhẫn tâm hại chết cha mẹ cô. Hàn Gia Bảo, chắc anh cũng giống cha anh thôi, anh tiếp cận cô để âm thầm tìm cách giết hại cô. Càng nghĩ Đình Nhã càng căm hận Gia Bảo, nước mắt cô không ngừng rơi xuống má
- Thôi con à, đừng nghĩ ngợi nữa, mau ngủ đi. Tốt nhất là con nên tránh xa cậu ta ra- Dì An vuốt nhẹ tóc Đình Nhã và kéo chăn lên đắp cho cô. Xong xuôi, dì thu dọn hết hành lý, Đình Nhã thấy thế bèn bật dậy, cô kéo tay dì An, hỏi:
- Dì đi đâu vậy ạ?
- Con gái, dì xin lỗi nhưng dì vừa nhận được cuộc điện thoại khẩn cấp, dì phải đi công tác ngay bây giờ. Con chú ý giữ gìn sức khoẻ nhé, và nhớ cẩn thận- Dì An âu yếm nhìn Đình Nhã rồi quay đi
- Dì đi cẩn thận ạ- Đình Nhã nói với theo và nằm xuống, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, cô thấy có một vòng tay ấm áp ôm chặt cô, một mùi hương nam tính quen thuộc xộc vào mũi cô. Nước mắt cô vô thức trào ra. Gia Bảo, là anh sao? Chắc chắn cô đang mơ rồi. Cô và anh....vĩnh viễn không thể ở bên nhau.....
*********************************
- Ừm....- Đình Nhã mệt mỏi mở mắt. Khung cảnh trước mặt khiến cô tỉnh hẳn, cô hốt hoảng bật dậy, dụi dụi mắt để nhìn kỹ hơn. Cô đang ở đâu thế này? Một căn phòng to lớn và vô cùng sang trọng. Đúng lúc đó, cửa bật mở, Gia Bảo bước vào, không còn cái vẻ ngây thơ, ngốc nghếch nữa mà thay vào đó là vẻ chững chạc, lạnh lùng. Không sai, đây chính là cái người mà cô đã nhìn thấy ở công ty.
- Anh đưa tôi đến đây làm gì?- Đình Nhã chán ghét không thèm nhìn Gia Bảo, cô cảnh giác ngồi lùi xa ra
- Anh với em, chúng ta cần nói chuyện....- Gia Bảo ngập ngừng nói
- Nói chuyện? Hừ, có chuyện gì cần nói? Anh lừa tôi vậy chưa đủ sao? Ban đầu anh nhận tôi là vợ, xong giả vờ mất trí nhớ để tôi thương hại, mục đích của anh là tiếp cận tôi, để tìm cách giết tôi đúng không? Tôi cứ thắc mắc không hiểu sao anh ngăn cản tôi làm việc ở công ty thời trang Y.T, hoá ra anh sợ lộ việc anh chính là chủ tịch của Y.T. Tôi nói có sai chỗ nào không? Cả chuyện cha anh giết cha mẹ tôi, anh cũng giấu tôi. Còn gì giấu tôi, anh nói nốt ra đi!- Đình Nhã kích động hét lên, mắt cô ngân ngấn nước.
Nhìn cô như vậy, Gia Bảo rất đau lòng, anh ngồi đối diện với cô, từ tốn nói:
- Phải, anh thừa nhận anh đã lừa dối em, anh đã giả vờ mất trí nhớ, tỏ vẻ trẻ con để em tin anh và cho anh ở lại. Anh cũng thừa nhận, cha anh đã có lỗi khi hại cha mẹ em, nhưng cha anh không có cố ý, hôm ấy ông đến tìm cha em và có ý giết cha em thật, nhưng khi vừa châm lửa thì ông đã nghĩ lại và vứt bật lửa đi, xui xẻo là mảnh giấy ông đốt bị bén lửa, gió thổi nó bay vào nhà em và gây ra hoả hoạn, khiến bố mẹ em ra đi chứ cha anh không có cố ý. Trước khi qua đời, ông đã kể hết cho anh, ông thực sự rất ân hận và ông đã nhờ anh thực hiện tâm nguyện cuối cùng của ông là chăm sóc em. Anh đã thực hiện lời hứa với cha anh, anh đi tìm em và cuối cùng anh cũng tìm thấy em. Ban đầu, anh chỉ vì lời hứa với cha anh, nhưng lâu dần, anh phát hiện ra rằng anh thực sự có tình cảm với em. Em có thể tha thứ cho cha anh và đến với anh được không?
Đình Nhã run rẩy lùi lại, mặt cô đầm đìa nước mắt, cô nhìn anh đầy đau khổ, cô nhếch miệng:
- Tha thứ? Sau tất cả những gì cha anh gây ra cho cha mẹ tôi? Không cố ý ư? Thế còn cái chết oan của cha mẹ tôi thì sao? Mười mấy năm trời tôi phải sống cảnh mồ côi, mất đi một gia đình thì sao? Giờ nói một tiếng xin lỗi là xong à? Anh trả lại cho tôi gia đình tôi được không? Dù cha anh không cố ý thì cũng gián tiếp hại chết cha mẹ tôi, còn đòi tôi tha thứ sao? Dối trá, anh cũng giống cha anh, đồ dối trá! Tôi hận anh, Hàn Gia Bảo!!!!!!!
Gia Bảo sững người, anh ngồi bất động nhìn cô. Đình Nhã khóc nức nở. Anh đau sao? Cô còn đau hơn anh gấp vạn lần. Nhìn anh mà cô thấy như có nghìn mũi dao đâm vào tim. Cô thật có lỗi với cha mẹ, lại đi yêu chính con trai của kẻ đã hại cha mẹ cô....Sao ông trời nỡ đẩy cô vào hoàn cảnh trớ trêu như thế này chứ? Cô loạng choạng đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Mọi chuyện chấm dứt rồi, anh với tôi không còn liên hệ nữa. Việc của anh anh lo, việc của tôi tôi lo, tạm biệt
Đình Nhã đang định bước ra cửa thì....
Pặc!
Một cánh tay mạnh mẽ lôi cô lại làm cô ngã nhào vào lòng người đó. Đình Nhã vội đứng dậy, rất nhanh, cô nhíu mày tức giận:
- Anh làm gì vậy?
- Giờ anh sẽ sống thật với cái tên Hàn Gia Bảo. Từ trước đến giờ anh đã phải tỏ vẻ ngây thơ con nít trước mặt em quá đủ rồi. Anh sẽ trở lại là anh.Mọi chuyện anh đã nói hết với em, anh không có gì phải sợ nữa. Cho đến khi có sự cho phép của anh thì em tuyệt đối không được rời khỏi anh- Gia Bảo nghiêm túc nhìn Đình Nhã, từng hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt cô làm cô bất giác đỏ ửng mặt, cô cố gắng vùng thoát khỏi anh nhưng không được, cô phồng má:
- Bỏ ra, ai cho phép anh quyền đấy hả?
- Trong suốt 4 tháng sống với em, và với tư cách là CHỒNG em, anh tự cho mình cái quyền đó- Gia Bảo nhếch miệng ranh mãnh, nói rành rọt từng từ
- Anh.....anh....tôi không công nhận anh là chồng!- Đình Nhã tức đỏ cả mặt
- Ồ, em nghĩ 4 tháng là quãng thời gian ngắn ư? Ít nhiều chúng ta cũng từng có bao nhiêu kỉ niệm rồi, và em cũng đã ngủ với anh ( ai không nhớ đọc lại chap 1), thế nên....làm phiền em phải ở lại rồi, VỢ à- Gia Bảo thì thầm vào tai Đình Nhã, giọng anh trầm ấm ,mê hoặc người nghe.
Đình Nhã chỉ biết nghiến răng ken két, đúng thật là "Gậy ông đập lưng ông", cô quên mất là cô với anh đã......Đáng ghét quá mà! Cô tự hại cô rồi, chúa ơi, cứu cô với! Từ giờ cô biết phải sống sao?
Gia Bảo cúi mặt không nói được gì, anh nhìn Đình Nhã bằng ánh mắt bi thương xen lẫn tội lỗi. Đình Nhã thấy tim như thắt lại. Ánh mắt của anh như lời khẳng định khiến tim cô đau nhói. Nước mắt cô trào ra ướt đẫm hai bên má, cô gào lên:- Tại sao? Tại sao vậy, Hàn Gia Bảo? Anh đã lừa tôi, tất cả đều là màn kịch của anh!
Gia Bảo đứng lặng người, mặt anh tái đi, anh tiến tới gần cô nhưng cô đã lùi lại. Ánh mắt căm thù của cô khiến anh đau đớn vô cùng
- Cút....cút khỏi đây nhanh!- Dì An túm áo Gia Bảo và kéo anh ra ngoài. Gia Bảo bị đẩy bất ngờ nên ngã nhào xuống nền gạch, anh ngẩng lên nhìn Đình Nhã nhưng cô ngoảnh mặt đi và chạy vào trong nhà. Anh đứng dậy định chạy theo cô thì dì An chặn anh lại, hét:
- Làm ơn, biến khỏi đây đi! Tôi sẽ không để gia đình cậu hại con bé đâu. Cả cậu nữa, cút đi!
Anh đưa mắt buồn bã nhìn Đình Nhã một lần rồi bỏ đi. Đình Nhã nhìn theo anh, nước mắt lại tuôn rơi. Giờ cô đã hiểu tại sao cô lại đau lòng đến vậy, có lẽ cô đã có tình cảm với cái người ngây ngô như trẻ con ấy mất rồi. Đau đớn thay, đó lại là con trai của kẻ đã giết cha mẹ cô.....
......................................................
- Dì An, rốt cuộc mọi chuyện là sao ạ? Con thực sự không hiểu....- Đình Nhã đưa mắt thẫn thờ nhìn ra xa, đôi mắt cô ráo hoảnh, môi cắn chặt tức giận
- Chuyện dài lắm. Năm ấy, Hàn Vũ Nam và cha con cùng theo đuổi mẹ con, kết quả là mẹ con lại chọn cha con, Hàn Vũ Nam rất tức giận. Nhiều lần ông ta đến phá nhà con nhưng không thành, năm con lên tuổi, ông ta đã sai người đến thiêu chết cha con, rủi ro thế nào mà hôm đó mẹ con ở nhà, thế là cha mẹ con đã ra đi, nhưng hai người vẫn kịp cứu sống con......- Dì An chậm rãi kể lại. Mắt Đình Nhã rưng rưng, cô không ngờ Hàn Vũ Nam- cha của Hàn Gia Bảo- ông ta lại ác đến thế, nhẫn tâm hại chết cha mẹ cô. Hàn Gia Bảo, chắc anh cũng giống cha anh thôi, anh tiếp cận cô để âm thầm tìm cách giết hại cô. Càng nghĩ Đình Nhã càng căm hận Gia Bảo, nước mắt cô không ngừng rơi xuống má
- Thôi con à, đừng nghĩ ngợi nữa, mau ngủ đi. Tốt nhất là con nên tránh xa cậu ta ra- Dì An vuốt nhẹ tóc Đình Nhã và kéo chăn lên đắp cho cô. Xong xuôi, dì thu dọn hết hành lý, Đình Nhã thấy thế bèn bật dậy, cô kéo tay dì An, hỏi:
- Dì đi đâu vậy ạ?
- Con gái, dì xin lỗi nhưng dì vừa nhận được cuộc điện thoại khẩn cấp, dì phải đi công tác ngay bây giờ. Con chú ý giữ gìn sức khoẻ nhé, và nhớ cẩn thận- Dì An âu yếm nhìn Đình Nhã rồi quay đi
- Dì đi cẩn thận ạ- Đình Nhã nói với theo và nằm xuống, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, cô thấy có một vòng tay ấm áp ôm chặt cô, một mùi hương nam tính quen thuộc xộc vào mũi cô. Nước mắt cô vô thức trào ra. Gia Bảo, là anh sao? Chắc chắn cô đang mơ rồi. Cô và anh....vĩnh viễn không thể ở bên nhau.....
- Ừm....- Đình Nhã mệt mỏi mở mắt. Khung cảnh trước mặt khiến cô tỉnh hẳn, cô hốt hoảng bật dậy, dụi dụi mắt để nhìn kỹ hơn. Cô đang ở đâu thế này? Một căn phòng to lớn và vô cùng sang trọng. Đúng lúc đó, cửa bật mở, Gia Bảo bước vào, không còn cái vẻ ngây thơ, ngốc nghếch nữa mà thay vào đó là vẻ chững chạc, lạnh lùng. Không sai, đây chính là cái người mà cô đã nhìn thấy ở công ty.
- Anh đưa tôi đến đây làm gì?- Đình Nhã chán ghét không thèm nhìn Gia Bảo, cô cảnh giác ngồi lùi xa ra
- Anh với em, chúng ta cần nói chuyện....- Gia Bảo ngập ngừng nói
- Nói chuyện? Hừ, có chuyện gì cần nói? Anh lừa tôi vậy chưa đủ sao? Ban đầu anh nhận tôi là vợ, xong giả vờ mất trí nhớ để tôi thương hại, mục đích của anh là tiếp cận tôi, để tìm cách giết tôi đúng không? Tôi cứ thắc mắc không hiểu sao anh ngăn cản tôi làm việc ở công ty thời trang Y.T, hoá ra anh sợ lộ việc anh chính là chủ tịch của Y.T. Tôi nói có sai chỗ nào không? Cả chuyện cha anh giết cha mẹ tôi, anh cũng giấu tôi. Còn gì giấu tôi, anh nói nốt ra đi!- Đình Nhã kích động hét lên, mắt cô ngân ngấn nước.
Nhìn cô như vậy, Gia Bảo rất đau lòng, anh ngồi đối diện với cô, từ tốn nói:
- Phải, anh thừa nhận anh đã lừa dối em, anh đã giả vờ mất trí nhớ, tỏ vẻ trẻ con để em tin anh và cho anh ở lại. Anh cũng thừa nhận, cha anh đã có lỗi khi hại cha mẹ em, nhưng cha anh không có cố ý, hôm ấy ông đến tìm cha em và có ý giết cha em thật, nhưng khi vừa châm lửa thì ông đã nghĩ lại và vứt bật lửa đi, xui xẻo là mảnh giấy ông đốt bị bén lửa, gió thổi nó bay vào nhà em và gây ra hoả hoạn, khiến bố mẹ em ra đi chứ cha anh không có cố ý. Trước khi qua đời, ông đã kể hết cho anh, ông thực sự rất ân hận và ông đã nhờ anh thực hiện tâm nguyện cuối cùng của ông là chăm sóc em. Anh đã thực hiện lời hứa với cha anh, anh đi tìm em và cuối cùng anh cũng tìm thấy em. Ban đầu, anh chỉ vì lời hứa với cha anh, nhưng lâu dần, anh phát hiện ra rằng anh thực sự có tình cảm với em. Em có thể tha thứ cho cha anh và đến với anh được không?
Đình Nhã run rẩy lùi lại, mặt cô đầm đìa nước mắt, cô nhìn anh đầy đau khổ, cô nhếch miệng:
- Tha thứ? Sau tất cả những gì cha anh gây ra cho cha mẹ tôi? Không cố ý ư? Thế còn cái chết oan của cha mẹ tôi thì sao? Mười mấy năm trời tôi phải sống cảnh mồ côi, mất đi một gia đình thì sao? Giờ nói một tiếng xin lỗi là xong à? Anh trả lại cho tôi gia đình tôi được không? Dù cha anh không cố ý thì cũng gián tiếp hại chết cha mẹ tôi, còn đòi tôi tha thứ sao? Dối trá, anh cũng giống cha anh, đồ dối trá! Tôi hận anh, Hàn Gia Bảo!!!!!!!
Gia Bảo sững người, anh ngồi bất động nhìn cô. Đình Nhã khóc nức nở. Anh đau sao? Cô còn đau hơn anh gấp vạn lần. Nhìn anh mà cô thấy như có nghìn mũi dao đâm vào tim. Cô thật có lỗi với cha mẹ, lại đi yêu chính con trai của kẻ đã hại cha mẹ cô....Sao ông trời nỡ đẩy cô vào hoàn cảnh trớ trêu như thế này chứ? Cô loạng choạng đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Mọi chuyện chấm dứt rồi, anh với tôi không còn liên hệ nữa. Việc của anh anh lo, việc của tôi tôi lo, tạm biệt
Đình Nhã đang định bước ra cửa thì....
Pặc!
Một cánh tay mạnh mẽ lôi cô lại làm cô ngã nhào vào lòng người đó. Đình Nhã vội đứng dậy, rất nhanh, cô nhíu mày tức giận:
- Anh làm gì vậy?
- Giờ anh sẽ sống thật với cái tên Hàn Gia Bảo. Từ trước đến giờ anh đã phải tỏ vẻ ngây thơ con nít trước mặt em quá đủ rồi. Anh sẽ trở lại là anh.Mọi chuyện anh đã nói hết với em, anh không có gì phải sợ nữa. Cho đến khi có sự cho phép của anh thì em tuyệt đối không được rời khỏi anh- Gia Bảo nghiêm túc nhìn Đình Nhã, từng hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt cô làm cô bất giác đỏ ửng mặt, cô cố gắng vùng thoát khỏi anh nhưng không được, cô phồng má:
- Bỏ ra, ai cho phép anh quyền đấy hả?
- Trong suốt tháng sống với em, và với tư cách là CHỒNG em, anh tự cho mình cái quyền đó- Gia Bảo nhếch miệng ranh mãnh, nói rành rọt từng từ
- Anh.....anh....tôi không công nhận anh là chồng!- Đình Nhã tức đỏ cả mặt
- Ồ, em nghĩ tháng là quãng thời gian ngắn ư? Ít nhiều chúng ta cũng từng có bao nhiêu kỉ niệm rồi, và em cũng đã ngủ với anh ( ai không nhớ đọc lại chap ), thế nên....làm phiền em phải ở lại rồi, VỢ à- Gia Bảo thì thầm vào tai Đình Nhã, giọng anh trầm ấm ,mê hoặc người nghe.
Đình Nhã chỉ biết nghiến răng ken két, đúng thật là "Gậy ông đập lưng ông", cô quên mất là cô với anh đã......Đáng ghét quá mà! Cô tự hại cô rồi, chúa ơi, cứu cô với! Từ giờ cô biết phải sống sao?