Một lần nữa, Gia Bảo chỉ dùng một tay, bắt gọn chiếc gối mà Đình Nhã ném về phía anh. Anh thản nhiên ngồi xuống ghế, môi nhếch lên như trêu tức cô:- Vợ à, trình độ của em còn kém lắm!
Đình Nhã tức đỏ cả mặt, cô cắn môi, trừng mắt nhìn anh, rồi quay người nằm xuống giường, trùm chăn kín mặt. Chỉ nghe tiếng cười khẽ của Gia Bảo. Anh đứng dậy,giọng vui vẻ, kéo chăn của cô ra:
- Vợ à, em còn trẻ con hơn cả anh lúc trước đấy. Em đang dỗi anh hả?
- Ai thèm dỗi chứ?- Đình Nhã vội ngồi dậy, hét lớn, mặt cô đỏ bừng, ánh mắt căm thù nhìn Gia Bảo như muốn "ăn tươi nuốt sống" anh- Ai bảo anh dám bắt nạt vợ anh.....
Đang nói Đình Nhã bỗng im bặt, mặt cô đỏ như quả cà chua, cô vội quay mặt đi, thầm hối hận vì sự ngu ngốc lỡ lời của cô. Gia Bảo cười đắc ý, ánh mắt đầy gian tà, anh ngồi đối diện với cô, "ngây thơ" hỏi:
- Em nói gì cơ?
Đình Nhã ngồi im, cô xấu hổ không dám nói gì, thế mà Gia Bảo cứ cố ý hỏi lại làm cô tức phát khóc, cô thật ngu ngốc quá đi, ai đời lại....Mà Gia Bảo cũng đểu hơn cô nghĩ, đã biết cô lỡ lời còn hỏi. Cô quay sang, lườm anh, khẽ hắng giọng:
- Nói gì nhỉ? Tôi không nhớ, xin lỗi nhé, dạo này trí nhớ của tôi kém lắm
- Nhưng hình như anh nghe có ai đó nói cái gì mà anh bắt nạt VỢ anh- Gia Bảo thích thú nói, nhấn mạnh chữ "VỢ" khiến Đình Nhã xém chút là té khỏi giường. Cô mím môi, tức giận liếc anh, cả người như bốc hoả. Gia Bảo nén cười trước bộ dạng của cô. Quả thực bây giờ cô rất đáng yêu, cái điệu bộ ngại ngùng và tức giận ấy làm anh không kìm nổi mà kéo cô lại sát anh. Môi chạm môi....Đình Nhã mở to mắt, một cảm giác ngọt ngào len vào tim cô, tim cô bất giác đập mạnh....Cô không thể phản kháng, tay cô buông thõng xuống, để im, dẫu biết là không được, dẫu biết anh là kẻ thù của cô, nhưng, cô lại không muốn rời khỏi anh, cô biết, cô đã yêu con người này quá sâu đậm rồi. Tình cảm quả là một trái ngọt, mà cũng là trái đắng, dù không thể nhưng vẫn cắm đầu vào cái trái ngọt chết người đó. Nước mắt Đình Nhã rơi xuống, mặn chát.....Gia Bảo hốt hoảng buông cô ra, nhẹ nhàng quệt máu ở đôi môi đã sưng đỏ của cô. Có phải anh đã quá thô bạo không? Anh bối rối lau nước mắt cho cô, ngập ngừng:
- Anh...anh xin lỗi....
- Không cần, anh mau ra ngoài đi! Ra ngay đi!- Đình Nhã giàn giụa nước mắt, cô đẩy anh ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, leo lên giường chùm chăn.Mặc cho anh gọi ,cô bịt chặt miệng, cố ngăn tiếng khóc nức nở. Tại sao? Gia Bảo, tại sao anh lại xuất hiện trong cuộc đời cô, khiến cô hạnh phúc và đau khổ thế này? Đình Nhã chạm nhẹ vào tim, ngăn lại thứ cảm xúc đáng ghét vừa xuất hiện trong tim cô, miệng cô khô khốc, đắng ngắt. Nụ hôn đó...thật ngọt, nhưng cô không thể.....Anh là kẻ thù của cô, là thứ mà cô không bao giờ được chạm tới, mãi mãi.....
- Không, cha mẹ, con xin lỗi...- Đình Nhã run rẩy co người lại. Hình ảnh ngôi nhà bốc cháy, cha mẹ nằm bên vũng máu, và nụ hôn của Gia Bảo, hình ảnh của anh cứ hiện lên trong đầu cô. Đình Nhã như đứng giữa hai con đường, cô hoàn toàn bế tắc, không biết nên chọn con đường nào. Thật khó cho cô mà......
*******************************
Thái độ của Đình Nhã đối với Gia Bảo càng ngày càng lạnh nhạt. Gặp anh là cô lại tránh, Gia Bảo vô cùng buồn bã. Anh tự trách mình hôm đó đã quá vội vã, cô tránh mặt anh là đúng thôi.
- Anh xin lỗi!- Ba tiếng này phát ra thật nhẹ mà cũng thật dứt khoát khiến tim Đình Nhã hẫng đi một nhịp, đập mạnh. Mặt cô thoáng đỏ, nhưng cô lắc lắc đầu, tự nhủ mình phải tỉnh táo. Cô quay sang nhìn Gia Bảo, lạnh lùng, giọng nghẹn ngào:
- Nếu xin lỗi có thể làm lành được tất cả, tôi sẽ nhận lời xin lỗi của anh! Anh có thể làm bố mẹ tôi sống lại, thì tôi sẽ tha thứ cho anh.
Gia Bảo sững người, mặt hơi tái đi, tay run run nắm chặt, anh nhìn cô, ánh mắt đau thương nhưng sâu thẳm đến kỳ lạ, làm cô khẽ run lên:
- Anh xin lỗi....vì tất cả....
Lại là ba tiếng này. Khoé mắt Đình Nhã cay cay. Đừng, đừng làm vẻ mặt như vậy. Anh đâu biết rằng, thấy anh như thế, cô đau đớn rất nhiều. Có lẽ, cô nên tha thứ sao? Đúng lúc Đình Nhã định mở miệng nói sẽ tha thứ cho anh, nhưng cô sực tỉnh. Không, cô không được yếu lòng, nhất định phải mạnh mẽ lên. Cô nhếch miệng, cất tiếng nói đầy mỉa mai:
- Nụ hôn đó...coi như tôi bố thí cho anh, anh không cần áy náy, mau đi đi! Tôi muốn ở một mình
Gia Bảo sững sờ, cổ họng anh như nghẹn lại, muốn nói mà không nói được. Anh mỉm cười, một nụ cười buồn, anh quay người đi....
Sập!
Cánh cửa đóng sầm lại. Lúc cánh cửa đóng lại cũng là lúc nước mắt Đình Nhã tuôn rơi. Ngốc nghếch, cô khóc gì chứ? Tất cả là do cô chọn mà, cô đã chọn con đường thù anh, việc gì cô phải đau lòng? Cô cần nhớ, anh chính là.....con trai kẻ đã hại chết cha mẹ cô, là.....kẻ thù của cô....
- Hức...Hu hu....- Đình Nhã khóc nức nở. Giá như, anh không phải con trai kẻ ấy, giá như cô chưa biết mọi chuyện, giá như cô đủ dũng cảm hơn, chấp nhận tha thứ cho anh, biết rằng anh không có tội nhưng cô không đủ can đảm để tha thứ, giá như...giá như....Tất cả chỉ là "giá như...."....Mãi mãi không bao giờ xảy ra.....
******************************
Đình Nhã ngây người nhìn cây hoa cúc ngoài vườn. Từ khi nào....? Là ai đã trồng nó? Sao tới giờ cô mới phát hiện ra trong vườn nhà Gia Bảo có trồng hoa cúc nhỉ? Đình Nhã chạm nhẹ lên cánh hoa. Thật mềm mại....một màu vàng thật tinh khiết....Một giọt nước mắt lăn trên má, Đình Nhã đưa tay ngắt những cánh hoa, thả cho gió thổi bay. Hoa cúc vốn là biểu tượng cho sự tin tưởng, nhưng khi niềm tin không còn thì bông hoa cúc đấy không còn ý nghĩa nữa....những cánh hoa bay theo gió đi rất xa, Đình Nhã lặng lẽ nhìn theo. Niềm tin của cô với Gia Bảo cũng đã mất đi sao?
- Anh Bảo!- Một giọng nói trong trẻo vang lên, Đình Nhã giật mình quay người lại nhìn. Hiện trước mặt cô là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Mái tóc vàng óng, đôi mắt xanh biếc trong veo đầy thơ ngây, đôi môi hồng nhỏ xinh, làn da trắng hồng. Cô gái mặc một chiếc váy trắng tinh, khoác ngoài là áo khoác đen, đi giày búp bê hồng, mái tóc thả tung bay trong gió. Trông bộ dạng thuần khiết, thiên sứ đó của cô gái, bất cứ người đàn ông nào cũng muốn che chở, ngay cả Đình Nhã cũng còn ngạc nhiên trước nhan sắc ấy. Nhưng cô gái này là ai? Không hiểu sao Đình Nhã có chút bực bội, và khó thở. Cô nhíu mi, tỏ ý không vui. Cô gái đã phát hiện ra Đình Nhã, cô ta bước đến chỗ Đình Nhã đứng, mặt khẽ nhăn lại, giọng có phần gay gắt:
- Cô là ai? Sao lại ở trong nhà anh Bảo hả?
Đình Nhã lùi lại, đang lúng túng chưa biết trả lời sao thì một giọng nói lạnh lùng phát ra sau lưng Đình Nhã:
- Alin!
Đôi mắt xanh biếc kia chớp chớp, khuôn mặt thanh tú đầy mừng rỡ, giọng nói trong trẻo lại vang lên:
- Anh Bảo!
Đình Nhã quay lại nhìn. Gia Bảo đang đứng sau lưng cô, nét mặt không vui, anh nghiêm giọng:
- Em về nước từ khi nào?
Cô gái tên Alin chạy tới, khoác tay Gia Bảo và nũng nịu:
- Ghét ghê, hơn ba năm không gặp sao anh lạnh lùng với em thế? Người ta nhớ anh nên mới bỏ Mỹ để về đấy!
Tim Đình Nhã thắt lại khi thấy Alin thân mật với Gia Bảo, cô tái mặt, tay run rẩy. Tại sao...cô lại thấy khó chịu vậy? Cô gái kia là ai chứ ? Đình Nhã luống cuống lùi dần,cô mệt mỏi lắc đầu, không được, cô cần gì phải quan tâm đến Gia Bảo, anh thích thân mật với ai là quyền của anh, không liên quan đến cô
- Alin, em bỏ ra đi, em lớn rồi, đừng ra vẻ con nít như thế!
Gia Bảo cau mày, đẩy Alin ra và dịu dàng nói với Đình Nhã:
- Đình Nhã, đây là Alin, em gái kết nghĩa của anh, con bé kém em một tuổi, mới đi du học ở Mỹ về.
- Chào chị ạ, em là Alin- Alin nở nụ cười thân thiện, chìa tay ra, khác hẳn vẻ hằn học hồi mới gặp
- À, chào em, chị là Mai Đình Nhã- Đình Nhã cười gượng, bắt tay Alin, nhưng cô chợt nhăn mặt. Alin đang siết tay cô rất chặt, mỉm cười thách thức, ánh mắt như xoáy sâu vào cô, đó là cái nhìn căm thù. Đình Nhã khẽ rùng mình, cô gượng gạo rút tay lại, mỉm cười:
- À, chị có việc phải làm rồi. Thôi chị vào nhà trước nhé. Hai người cứ tự nhiên tâm sự
Đình Nhã nhanh chóng chạy vào trong nhà. Gia Bảo buồn bã nhìn theo cô, môi mấp máy như định nói gì đó. Thấy Gia Bảo nhìn Đình Nhã, mặt Alin sầm xuống, mắt ánh lên sự độc ác.....
Alin ( Triệu Ái Vy)
Tuổi: 21
Cao: 1m67
Ngoại hình: Xinh đẹp, quyến rũ, ngây thơ với mái tóc vàng óng ả, đôi mắt xanh biếc, trông như một thiên sứ
Gia thế: là đại tiểu thư của tập đoàn điện tử A.S, em kết nghĩa của Gia Bảo
Sở trường: tỏ vẻ yếu đuối, hiền lành, thay đổi thái độ rất nhanh, cạnh khoé Đình Nhã rất giỏi
Sở đoảng: không có
Tính cách: đanh đá, kiêu căng, hơi độc ác và thủ đoạn, nhưng luôn hết lòng với người mình yêu
Một lần nữa, Gia Bảo chỉ dùng một tay, bắt gọn chiếc gối mà Đình Nhã ném về phía anh. Anh thản nhiên ngồi xuống ghế, môi nhếch lên như trêu tức cô:- Vợ à, trình độ của em còn kém lắm!
Đình Nhã tức đỏ cả mặt, cô cắn môi, trừng mắt nhìn anh, rồi quay người nằm xuống giường, trùm chăn kín mặt. Chỉ nghe tiếng cười khẽ của Gia Bảo. Anh đứng dậy,giọng vui vẻ, kéo chăn của cô ra:
- Vợ à, em còn trẻ con hơn cả anh lúc trước đấy. Em đang dỗi anh hả?
- Ai thèm dỗi chứ?- Đình Nhã vội ngồi dậy, hét lớn, mặt cô đỏ bừng, ánh mắt căm thù nhìn Gia Bảo như muốn "ăn tươi nuốt sống" anh- Ai bảo anh dám bắt nạt vợ anh.....
Đang nói Đình Nhã bỗng im bặt, mặt cô đỏ như quả cà chua, cô vội quay mặt đi, thầm hối hận vì sự ngu ngốc lỡ lời của cô. Gia Bảo cười đắc ý, ánh mắt đầy gian tà, anh ngồi đối diện với cô, "ngây thơ" hỏi:
- Em nói gì cơ?
Đình Nhã ngồi im, cô xấu hổ không dám nói gì, thế mà Gia Bảo cứ cố ý hỏi lại làm cô tức phát khóc, cô thật ngu ngốc quá đi, ai đời lại....Mà Gia Bảo cũng đểu hơn cô nghĩ, đã biết cô lỡ lời còn hỏi. Cô quay sang, lườm anh, khẽ hắng giọng:
- Nói gì nhỉ? Tôi không nhớ, xin lỗi nhé, dạo này trí nhớ của tôi kém lắm
- Nhưng hình như anh nghe có ai đó nói cái gì mà anh bắt nạt VỢ anh- Gia Bảo thích thú nói, nhấn mạnh chữ "VỢ" khiến Đình Nhã xém chút là té khỏi giường. Cô mím môi, tức giận liếc anh, cả người như bốc hoả. Gia Bảo nén cười trước bộ dạng của cô. Quả thực bây giờ cô rất đáng yêu, cái điệu bộ ngại ngùng và tức giận ấy làm anh không kìm nổi mà kéo cô lại sát anh. Môi chạm môi....Đình Nhã mở to mắt, một cảm giác ngọt ngào len vào tim cô, tim cô bất giác đập mạnh....Cô không thể phản kháng, tay cô buông thõng xuống, để im, dẫu biết là không được, dẫu biết anh là kẻ thù của cô, nhưng, cô lại không muốn rời khỏi anh, cô biết, cô đã yêu con người này quá sâu đậm rồi. Tình cảm quả là một trái ngọt, mà cũng là trái đắng, dù không thể nhưng vẫn cắm đầu vào cái trái ngọt chết người đó. Nước mắt Đình Nhã rơi xuống, mặn chát.....Gia Bảo hốt hoảng buông cô ra, nhẹ nhàng quệt máu ở đôi môi đã sưng đỏ của cô. Có phải anh đã quá thô bạo không? Anh bối rối lau nước mắt cho cô, ngập ngừng:
- Anh...anh xin lỗi....
- Không cần, anh mau ra ngoài đi! Ra ngay đi!- Đình Nhã giàn giụa nước mắt, cô đẩy anh ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, leo lên giường chùm chăn.Mặc cho anh gọi ,cô bịt chặt miệng, cố ngăn tiếng khóc nức nở. Tại sao? Gia Bảo, tại sao anh lại xuất hiện trong cuộc đời cô, khiến cô hạnh phúc và đau khổ thế này? Đình Nhã chạm nhẹ vào tim, ngăn lại thứ cảm xúc đáng ghét vừa xuất hiện trong tim cô, miệng cô khô khốc, đắng ngắt. Nụ hôn đó...thật ngọt, nhưng cô không thể.....Anh là kẻ thù của cô, là thứ mà cô không bao giờ được chạm tới, mãi mãi.....
- Không, cha mẹ, con xin lỗi...- Đình Nhã run rẩy co người lại. Hình ảnh ngôi nhà bốc cháy, cha mẹ nằm bên vũng máu, và nụ hôn của Gia Bảo, hình ảnh của anh cứ hiện lên trong đầu cô. Đình Nhã như đứng giữa hai con đường, cô hoàn toàn bế tắc, không biết nên chọn con đường nào. Thật khó cho cô mà......
Thái độ của Đình Nhã đối với Gia Bảo càng ngày càng lạnh nhạt. Gặp anh là cô lại tránh, Gia Bảo vô cùng buồn bã. Anh tự trách mình hôm đó đã quá vội vã, cô tránh mặt anh là đúng thôi.
- Anh xin lỗi!- Ba tiếng này phát ra thật nhẹ mà cũng thật dứt khoát khiến tim Đình Nhã hẫng đi một nhịp, đập mạnh. Mặt cô thoáng đỏ, nhưng cô lắc lắc đầu, tự nhủ mình phải tỉnh táo. Cô quay sang nhìn Gia Bảo, lạnh lùng, giọng nghẹn ngào:
- Nếu xin lỗi có thể làm lành được tất cả, tôi sẽ nhận lời xin lỗi của anh! Anh có thể làm bố mẹ tôi sống lại, thì tôi sẽ tha thứ cho anh.
Gia Bảo sững người, mặt hơi tái đi, tay run run nắm chặt, anh nhìn cô, ánh mắt đau thương nhưng sâu thẳm đến kỳ lạ, làm cô khẽ run lên:
- Anh xin lỗi....vì tất cả....
Lại là ba tiếng này. Khoé mắt Đình Nhã cay cay. Đừng, đừng làm vẻ mặt như vậy. Anh đâu biết rằng, thấy anh như thế, cô đau đớn rất nhiều. Có lẽ, cô nên tha thứ sao? Đúng lúc Đình Nhã định mở miệng nói sẽ tha thứ cho anh, nhưng cô sực tỉnh. Không, cô không được yếu lòng, nhất định phải mạnh mẽ lên. Cô nhếch miệng, cất tiếng nói đầy mỉa mai:
- Nụ hôn đó...coi như tôi bố thí cho anh, anh không cần áy náy, mau đi đi! Tôi muốn ở một mình
Gia Bảo sững sờ, cổ họng anh như nghẹn lại, muốn nói mà không nói được. Anh mỉm cười, một nụ cười buồn, anh quay người đi....
Sập!
Cánh cửa đóng sầm lại. Lúc cánh cửa đóng lại cũng là lúc nước mắt Đình Nhã tuôn rơi. Ngốc nghếch, cô khóc gì chứ? Tất cả là do cô chọn mà, cô đã chọn con đường thù anh, việc gì cô phải đau lòng? Cô cần nhớ, anh chính là.....con trai kẻ đã hại chết cha mẹ cô, là.....kẻ thù của cô....
- Hức...Hu hu....- Đình Nhã khóc nức nở. Giá như, anh không phải con trai kẻ ấy, giá như cô chưa biết mọi chuyện, giá như cô đủ dũng cảm hơn, chấp nhận tha thứ cho anh, biết rằng anh không có tội nhưng cô không đủ can đảm để tha thứ, giá như...giá như....Tất cả chỉ là "giá như...."....Mãi mãi không bao giờ xảy ra.....
Đình Nhã ngây người nhìn cây hoa cúc ngoài vườn. Từ khi nào....? Là ai đã trồng nó? Sao tới giờ cô mới phát hiện ra trong vườn nhà Gia Bảo có trồng hoa cúc nhỉ? Đình Nhã chạm nhẹ lên cánh hoa. Thật mềm mại....một màu vàng thật tinh khiết....Một giọt nước mắt lăn trên má, Đình Nhã đưa tay ngắt những cánh hoa, thả cho gió thổi bay. Hoa cúc vốn là biểu tượng cho sự tin tưởng, nhưng khi niềm tin không còn thì bông hoa cúc đấy không còn ý nghĩa nữa....những cánh hoa bay theo gió đi rất xa, Đình Nhã lặng lẽ nhìn theo. Niềm tin của cô với Gia Bảo cũng đã mất đi sao?
- Anh Bảo!- Một giọng nói trong trẻo vang lên, Đình Nhã giật mình quay người lại nhìn. Hiện trước mặt cô là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Mái tóc vàng óng, đôi mắt xanh biếc trong veo đầy thơ ngây, đôi môi hồng nhỏ xinh, làn da trắng hồng. Cô gái mặc một chiếc váy trắng tinh, khoác ngoài là áo khoác đen, đi giày búp bê hồng, mái tóc thả tung bay trong gió. Trông bộ dạng thuần khiết, thiên sứ đó của cô gái, bất cứ người đàn ông nào cũng muốn che chở, ngay cả Đình Nhã cũng còn ngạc nhiên trước nhan sắc ấy. Nhưng cô gái này là ai? Không hiểu sao Đình Nhã có chút bực bội, và khó thở. Cô nhíu mi, tỏ ý không vui. Cô gái đã phát hiện ra Đình Nhã, cô ta bước đến chỗ Đình Nhã đứng, mặt khẽ nhăn lại, giọng có phần gay gắt:
- Cô là ai? Sao lại ở trong nhà anh Bảo hả?
Đình Nhã lùi lại, đang lúng túng chưa biết trả lời sao thì một giọng nói lạnh lùng phát ra sau lưng Đình Nhã:
- Alin!
Đôi mắt xanh biếc kia chớp chớp, khuôn mặt thanh tú đầy mừng rỡ, giọng nói trong trẻo lại vang lên:
- Anh Bảo!
Đình Nhã quay lại nhìn. Gia Bảo đang đứng sau lưng cô, nét mặt không vui, anh nghiêm giọng:
- Em về nước từ khi nào?
Cô gái tên Alin chạy tới, khoác tay Gia Bảo và nũng nịu:
- Ghét ghê, hơn ba năm không gặp sao anh lạnh lùng với em thế? Người ta nhớ anh nên mới bỏ Mỹ để về đấy!
Tim Đình Nhã thắt lại khi thấy Alin thân mật với Gia Bảo, cô tái mặt, tay run rẩy. Tại sao...cô lại thấy khó chịu vậy? Cô gái kia là ai chứ ? Đình Nhã luống cuống lùi dần,cô mệt mỏi lắc đầu, không được, cô cần gì phải quan tâm đến Gia Bảo, anh thích thân mật với ai là quyền của anh, không liên quan đến cô
- Alin, em bỏ ra đi, em lớn rồi, đừng ra vẻ con nít như thế!
Gia Bảo cau mày, đẩy Alin ra và dịu dàng nói với Đình Nhã:
- Đình Nhã, đây là Alin, em gái kết nghĩa của anh, con bé kém em một tuổi, mới đi du học ở Mỹ về.
- Chào chị ạ, em là Alin- Alin nở nụ cười thân thiện, chìa tay ra, khác hẳn vẻ hằn học hồi mới gặp
- À, chào em, chị là Mai Đình Nhã- Đình Nhã cười gượng, bắt tay Alin, nhưng cô chợt nhăn mặt. Alin đang siết tay cô rất chặt, mỉm cười thách thức, ánh mắt như xoáy sâu vào cô, đó là cái nhìn căm thù. Đình Nhã khẽ rùng mình, cô gượng gạo rút tay lại, mỉm cười:
- À, chị có việc phải làm rồi. Thôi chị vào nhà trước nhé. Hai người cứ tự nhiên tâm sự
Đình Nhã nhanh chóng chạy vào trong nhà. Gia Bảo buồn bã nhìn theo cô, môi mấp máy như định nói gì đó. Thấy Gia Bảo nhìn Đình Nhã, mặt Alin sầm xuống, mắt ánh lên sự độc ác.....
Alin ( Triệu Ái Vy)
Tuổi:
Cao: m
Ngoại hình: Xinh đẹp, quyến rũ, ngây thơ với mái tóc vàng óng ả, đôi mắt xanh biếc, trông như một thiên sứ
Gia thế: là đại tiểu thư của tập đoàn điện tử A.S, em kết nghĩa của Gia Bảo
Sở trường: tỏ vẻ yếu đuối, hiền lành, thay đổi thái độ rất nhanh, cạnh khoé Đình Nhã rất giỏi
Sở đoảng: không có
Tính cách: đanh đá, kiêu căng, hơi độc ác và thủ đoạn, nhưng luôn hết lòng với người mình yêu
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Một lần nữa, Gia Bảo chỉ dùng một tay, bắt gọn chiếc gối mà Đình Nhã ném về phía anh. Anh thản nhiên ngồi xuống ghế, môi nhếch lên như trêu tức cô:- Vợ à, trình độ của em còn kém lắm!
Đình Nhã tức đỏ cả mặt, cô cắn môi, trừng mắt nhìn anh, rồi quay người nằm xuống giường, trùm chăn kín mặt. Chỉ nghe tiếng cười khẽ của Gia Bảo. Anh đứng dậy,giọng vui vẻ, kéo chăn của cô ra:
- Vợ à, em còn trẻ con hơn cả anh lúc trước đấy. Em đang dỗi anh hả?
- Ai thèm dỗi chứ?- Đình Nhã vội ngồi dậy, hét lớn, mặt cô đỏ bừng, ánh mắt căm thù nhìn Gia Bảo như muốn "ăn tươi nuốt sống" anh- Ai bảo anh dám bắt nạt vợ anh.....
Đang nói Đình Nhã bỗng im bặt, mặt cô đỏ như quả cà chua, cô vội quay mặt đi, thầm hối hận vì sự ngu ngốc lỡ lời của cô. Gia Bảo cười đắc ý, ánh mắt đầy gian tà, anh ngồi đối diện với cô, "ngây thơ" hỏi:
- Em nói gì cơ?
Đình Nhã ngồi im, cô xấu hổ không dám nói gì, thế mà Gia Bảo cứ cố ý hỏi lại làm cô tức phát khóc, cô thật ngu ngốc quá đi, ai đời lại....Mà Gia Bảo cũng đểu hơn cô nghĩ, đã biết cô lỡ lời còn hỏi. Cô quay sang, lườm anh, khẽ hắng giọng:
- Nói gì nhỉ? Tôi không nhớ, xin lỗi nhé, dạo này trí nhớ của tôi kém lắm
- Nhưng hình như anh nghe có ai đó nói cái gì mà anh bắt nạt VỢ anh- Gia Bảo thích thú nói, nhấn mạnh chữ "VỢ" khiến Đình Nhã xém chút là té khỏi giường. Cô mím môi, tức giận liếc anh, cả người như bốc hoả. Gia Bảo nén cười trước bộ dạng của cô. Quả thực bây giờ cô rất đáng yêu, cái điệu bộ ngại ngùng và tức giận ấy làm anh không kìm nổi mà kéo cô lại sát anh. Môi chạm môi....Đình Nhã mở to mắt, một cảm giác ngọt ngào len vào tim cô, tim cô bất giác đập mạnh....Cô không thể phản kháng, tay cô buông thõng xuống, để im, dẫu biết là không được, dẫu biết anh là kẻ thù của cô, nhưng, cô lại không muốn rời khỏi anh, cô biết, cô đã yêu con người này quá sâu đậm rồi. Tình cảm quả là một trái ngọt, mà cũng là trái đắng, dù không thể nhưng vẫn cắm đầu vào cái trái ngọt chết người đó. Nước mắt Đình Nhã rơi xuống, mặn chát.....Gia Bảo hốt hoảng buông cô ra, nhẹ nhàng quệt máu ở đôi môi đã sưng đỏ của cô. Có phải anh đã quá thô bạo không? Anh bối rối lau nước mắt cho cô, ngập ngừng:
- Anh...anh xin lỗi....
- Không cần, anh mau ra ngoài đi! Ra ngay đi!- Đình Nhã giàn giụa nước mắt, cô đẩy anh ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, leo lên giường chùm chăn.Mặc cho anh gọi ,cô bịt chặt miệng, cố ngăn tiếng khóc nức nở. Tại sao? Gia Bảo, tại sao anh lại xuất hiện trong cuộc đời cô, khiến cô hạnh phúc và đau khổ thế này? Đình Nhã chạm nhẹ vào tim, ngăn lại thứ cảm xúc đáng ghét vừa xuất hiện trong tim cô, miệng cô khô khốc, đắng ngắt. Nụ hôn đó...thật ngọt, nhưng cô không thể.....Anh là kẻ thù của cô, là thứ mà cô không bao giờ được chạm tới, mãi mãi.....
- Không, cha mẹ, con xin lỗi...- Đình Nhã run rẩy co người lại. Hình ảnh ngôi nhà bốc cháy, cha mẹ nằm bên vũng máu, và nụ hôn của Gia Bảo, hình ảnh của anh cứ hiện lên trong đầu cô. Đình Nhã như đứng giữa hai con đường, cô hoàn toàn bế tắc, không biết nên chọn con đường nào. Thật khó cho cô mà......
*******************************
Thái độ của Đình Nhã đối với Gia Bảo càng ngày càng lạnh nhạt. Gặp anh là cô lại tránh, Gia Bảo vô cùng buồn bã. Anh tự trách mình hôm đó đã quá vội vã, cô tránh mặt anh là đúng thôi.
- Anh xin lỗi!- Ba tiếng này phát ra thật nhẹ mà cũng thật dứt khoát khiến tim Đình Nhã hẫng đi một nhịp, đập mạnh. Mặt cô thoáng đỏ, nhưng cô lắc lắc đầu, tự nhủ mình phải tỉnh táo. Cô quay sang nhìn Gia Bảo, lạnh lùng, giọng nghẹn ngào:
- Nếu xin lỗi có thể làm lành được tất cả, tôi sẽ nhận lời xin lỗi của anh! Anh có thể làm bố mẹ tôi sống lại, thì tôi sẽ tha thứ cho anh.
Gia Bảo sững người, mặt hơi tái đi, tay run run nắm chặt, anh nhìn cô, ánh mắt đau thương nhưng sâu thẳm đến kỳ lạ, làm cô khẽ run lên:
- Anh xin lỗi....vì tất cả....
Lại là ba tiếng này. Khoé mắt Đình Nhã cay cay. Đừng, đừng làm vẻ mặt như vậy. Anh đâu biết rằng, thấy anh như thế, cô đau đớn rất nhiều. Có lẽ, cô nên tha thứ sao? Đúng lúc Đình Nhã định mở miệng nói sẽ tha thứ cho anh, nhưng cô sực tỉnh. Không, cô không được yếu lòng, nhất định phải mạnh mẽ lên. Cô nhếch miệng, cất tiếng nói đầy mỉa mai:
- Nụ hôn đó...coi như tôi bố thí cho anh, anh không cần áy náy, mau đi đi! Tôi muốn ở một mình
Gia Bảo sững sờ, cổ họng anh như nghẹn lại, muốn nói mà không nói được. Anh mỉm cười, một nụ cười buồn, anh quay người đi....
Sập!
Cánh cửa đóng sầm lại. Lúc cánh cửa đóng lại cũng là lúc nước mắt Đình Nhã tuôn rơi. Ngốc nghếch, cô khóc gì chứ? Tất cả là do cô chọn mà, cô đã chọn con đường thù anh, việc gì cô phải đau lòng? Cô cần nhớ, anh chính là.....con trai kẻ đã hại chết cha mẹ cô, là.....kẻ thù của cô....
- Hức...Hu hu....- Đình Nhã khóc nức nở. Giá như, anh không phải con trai kẻ ấy, giá như cô chưa biết mọi chuyện, giá như cô đủ dũng cảm hơn, chấp nhận tha thứ cho anh, biết rằng anh không có tội nhưng cô không đủ can đảm để tha thứ, giá như...giá như....Tất cả chỉ là "giá như...."....Mãi mãi không bao giờ xảy ra.....
******************************
Đình Nhã ngây người nhìn cây hoa cúc ngoài vườn. Từ khi nào....? Là ai đã trồng nó? Sao tới giờ cô mới phát hiện ra trong vườn nhà Gia Bảo có trồng hoa cúc nhỉ? Đình Nhã chạm nhẹ lên cánh hoa. Thật mềm mại....một màu vàng thật tinh khiết....Một giọt nước mắt lăn trên má, Đình Nhã đưa tay ngắt những cánh hoa, thả cho gió thổi bay. Hoa cúc vốn là biểu tượng cho sự tin tưởng, nhưng khi niềm tin không còn thì bông hoa cúc đấy không còn ý nghĩa nữa....những cánh hoa bay theo gió đi rất xa, Đình Nhã lặng lẽ nhìn theo. Niềm tin của cô với Gia Bảo cũng đã mất đi sao?
- Anh Bảo!- Một giọng nói trong trẻo vang lên, Đình Nhã giật mình quay người lại nhìn. Hiện trước mặt cô là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Mái tóc vàng óng, đôi mắt xanh biếc trong veo đầy thơ ngây, đôi môi hồng nhỏ xinh, làn da trắng hồng. Cô gái mặc một chiếc váy trắng tinh, khoác ngoài là áo khoác đen, đi giày búp bê hồng, mái tóc thả tung bay trong gió. Trông bộ dạng thuần khiết, thiên sứ đó của cô gái, bất cứ người đàn ông nào cũng muốn che chở, ngay cả Đình Nhã cũng còn ngạc nhiên trước nhan sắc ấy. Nhưng cô gái này là ai? Không hiểu sao Đình Nhã có chút bực bội, và khó thở. Cô nhíu mi, tỏ ý không vui. Cô gái đã phát hiện ra Đình Nhã, cô ta bước đến chỗ Đình Nhã đứng, mặt khẽ nhăn lại, giọng có phần gay gắt:
- Cô là ai? Sao lại ở trong nhà anh Bảo hả?
Đình Nhã lùi lại, đang lúng túng chưa biết trả lời sao thì một giọng nói lạnh lùng phát ra sau lưng Đình Nhã:
- Alin!
Đôi mắt xanh biếc kia chớp chớp, khuôn mặt thanh tú đầy mừng rỡ, giọng nói trong trẻo lại vang lên:
- Anh Bảo!
Đình Nhã quay lại nhìn. Gia Bảo đang đứng sau lưng cô, nét mặt không vui, anh nghiêm giọng:
- Em về nước từ khi nào?
Cô gái tên Alin chạy tới, khoác tay Gia Bảo và nũng nịu:
- Ghét ghê, hơn ba năm không gặp sao anh lạnh lùng với em thế? Người ta nhớ anh nên mới bỏ Mỹ để về đấy!
Tim Đình Nhã thắt lại khi thấy Alin thân mật với Gia Bảo, cô tái mặt, tay run rẩy. Tại sao...cô lại thấy khó chịu vậy? Cô gái kia là ai chứ ? Đình Nhã luống cuống lùi dần,cô mệt mỏi lắc đầu, không được, cô cần gì phải quan tâm đến Gia Bảo, anh thích thân mật với ai là quyền của anh, không liên quan đến cô
- Alin, em bỏ ra đi, em lớn rồi, đừng ra vẻ con nít như thế!
Gia Bảo cau mày, đẩy Alin ra và dịu dàng nói với Đình Nhã:
- Đình Nhã, đây là Alin, em gái kết nghĩa của anh, con bé kém em một tuổi, mới đi du học ở Mỹ về.
- Chào chị ạ, em là Alin- Alin nở nụ cười thân thiện, chìa tay ra, khác hẳn vẻ hằn học hồi mới gặp
- À, chào em, chị là Mai Đình Nhã- Đình Nhã cười gượng, bắt tay Alin, nhưng cô chợt nhăn mặt. Alin đang siết tay cô rất chặt, mỉm cười thách thức, ánh mắt như xoáy sâu vào cô, đó là cái nhìn căm thù. Đình Nhã khẽ rùng mình, cô gượng gạo rút tay lại, mỉm cười:
- À, chị có việc phải làm rồi. Thôi chị vào nhà trước nhé. Hai người cứ tự nhiên tâm sự
Đình Nhã nhanh chóng chạy vào trong nhà. Gia Bảo buồn bã nhìn theo cô, môi mấp máy như định nói gì đó. Thấy Gia Bảo nhìn Đình Nhã, mặt Alin sầm xuống, mắt ánh lên sự độc ác.....
Alin ( Triệu Ái Vy)
Tuổi: 21
Cao: 1m67
Ngoại hình: Xinh đẹp, quyến rũ, ngây thơ với mái tóc vàng óng ả, đôi mắt xanh biếc, trông như một thiên sứ
Gia thế: là đại tiểu thư của tập đoàn điện tử A.S, em kết nghĩa của Gia Bảo
Sở trường: tỏ vẻ yếu đuối, hiền lành, thay đổi thái độ rất nhanh, cạnh khoé Đình Nhã rất giỏi
Sở đoảng: không có
Tính cách: đanh đá, kiêu căng, hơi độc ác và thủ đoạn, nhưng luôn hết lòng với người mình yêu