Một ngày lại trôi qua. Sáng hôm sau, bầu trời trong xanh đến lạ, ông mặt trời lấp ló sau những đám mây, từ từ hiện ra, mấy tia nắng chiếu xuống mặt đất, rọi qua những chiếc lá. Những chú chim vui sướng bay qua bay lại trong vườn, hót líu lo nghe thật vui tai. Đình Nhã bỗng thấy xôn xao, rộn ràng, cảm giác như muốn hoà vào không khí tươi vui đó. Nhưng cô khẽ lắc đầu, mỉm cười. Rõ ngốc, cô bao nhiêu tuổi rồi mà đòi nghịch ngợm chứ. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế, rút quyển sách từ chiếc túi dưới chân bàn ra, đặt lên mặt bàn, cô bắt đầu giở trang đầu tiên ra đọc, vừa đọc vừa thong thả nhấp một ly trà.Thật oái ăm là ông trời lại không muốn cô thong thả và vui vẻ như vậy. Khi cô đang yên lặng đọc sách thì Alin từ trong nhà đi ra, tình cờ cô ta trông thấy cô. Mối hận cô cướp đi Gia Bảo của cô ta vẫn còn, lại thêm vốn không ưa cô ngay từ khi mới gặp nên vẻ mặt Alin sầm lại, rất khó coi, đôi môi nhỏ xinh mím chặt lại tức giận, cô ta bước đến trước mặt Đình Nhã, đập bàn thật mạnh làm cô giật mình, rời mắt khỏi cuốn sách và ngẩng mặt lên. Mặt đối mặt. Nhưng cái sự bình thản trong ánh mắt Đình Nhã làm Alin tức điên lên, cô ta giận dữ ném cuốn sách của Đình Nhã xuống đất và dẫm chân lên đó, dậm mạnh như trút hết mọi tức giận. Xong xuôi, cô ta ngước nhìn Đình Nhã, nhìn cô đầy hằn học và căm thù:
- Cái loại giả tạo cũng bày đặt đọc sách sao? Không hợp với chị đâu!
Đình Nhã khẽ nhếch miệng, cười, một nụ cười khinh bỉ và mỉa mai. Cô nhặt cuốn sách lên, phủi phủi, rồi đặt lại cuốn sách trên mặt bàn, cô quay sang, chỉ mỉm cười tao nhã và hỏi Alin một câu rất ngắn gọn:
- Vậy em hợp để đọc sách sao?
Cả người Alin run lên vì tức giận, cô ta nghiến răng, hét lên:
- Chị câm miệng ngay cho tôi! Đừng có giả bộ hiền lành nữa, chị không xứng để ở bên cạnh anh Bảo đâu!
Đình Nhã nghe câu này quá quen rồi nên cô không bận tâm nữa. Cô cười nhạt, cầm cuốn sách lên, kéo ghế và đứng dậy, bước đi. Alin nhìn theo bóng cô, cắn môi đến bật máu. Không được, cô không thể để Đình Nhã đắc ý như thế được. Dù đã hứa với anh Bảo sẽ không kể chuyện đó cho ai, nhưng cô không muốn Gia Bảo ở bên Đình Nhã, cô căm ghét cái điệu bộ giả tạo của cô ta, cô nhất định phải làm cho cô ta ghét anh Bảo. Nghĩ vậy, Alin siết tay kiên quyết, cô nói to:
- Chị đâu biết gì về quá khứ của anh ấy chứ!
Câu nói của Alin lập tức có hiệu quả. Đang đi, Đình Nhã đứng sững lại, cô do dự một vài giây rồi quay lại, nhìn Alin có phần nghi ngờ và bối rối. Alin thầm cười đắc ý, cô ta khoanh tay, hếch mặt nhìn Đình Nhã, nhưng trong lòng Alin cũng hơi lo lắng vì đã làm trái lời hứa với Gia Bảo. Đình Nhã chậm rãi bước tới chỗ cô ta, im lặng một lát rồi cất tiếng hỏi:
- Chuyện cô nói...quá khứ của Gia Bảo, là sao hả?
Alin vờ chớp mắt ngây thơ, cô ta nghĩ ngợi rất lâu, chủ yếu là để chọc tức Đình Nhã, xong cô ta cố ý nói thật chậm chạp, lắp bắp, ra vẻ bí mật:
-Chuyện này...thực sự...thì...ừm.....
Đình Nhã thấy ruột nóng như lửa đốt, lông mày cô nhíu lại, chờ đợi câu trả lời từ Alin, nhưng cô ta cứ cố tình nói chậm làm cô bực mình vô cùng. Cô cau mặt, lạnh nhạt:
- Hình như em đang nói dối, đúng không? Sao mãi mà không nói đi?
Alin cười đắc thắng, nhìn Đình Nhã có phần chán ghét, rồi cô ta khẽ lắc đầu, thở dài, làm bộ chán nản:
- Được, chị muốn biết tôi đành cho chị biết vậy. Thực ra.....
Đang nói, bỗng Alin nghẹn lại, như có cái gì vướng trong cổ họng cô vậy. Cô khó thở không thể nói nổi. Thực sự, cô không muốn nói ra những lời này, cô không muốn làm Gia Bảo thất vọng, cô không muốn nói xấu anh, nhưng cô lại không can tâm giao anh cho cô gái khác, cô ghét thấy cảnh anh hạnh phúc bên ai mà không phải cô. Alin nắm chặt tay quyết tâm, cô nói một cách khó khăn, giọng buồn bã, xót xa:
- Thật...Thật ra....anh Bảo...là một kẻ sát nhân....
Đình Nhã sững sờ, hai mắt mở to, cả người như đóng băng. Cổ họng cô đắng ngắt, tim như bị ai xuyên một nhát dao qua, đau nhói. Cả người cô thoáng chốc run rẩy, cô choạng vạng lùi lại, mặt cô tái dần đi. Những gì cô vừa được nghe, là sự thật sao? Gia Bảo...là kẻ sát nhân? Không thể, không thể nào. Đình Nhã cố phủ nhận, cô lắc lắc đầu, đôi mắt đã đỏ lên, chỉ chực có một dòng lệ trào ra. Tại sao....mọi chuyện là thế nào, cô không thể hiểu, ngoài việc gia đình cô, còn việc nào nữa? Cô không hiểu, thực sự cô không dám tin Gia Bảo lại là kẻ sát nhân. Cô cố giữ vẻ bình tĩnh, hỏi lại Alin:
- Sao chị biết những gì em nói là đúng?
Alin nhếch miệng, cô ta liếc Đình Nhã, giọng đầy khó chịu:
- Tin hay không tuỳ chị. Nhưng tôi nói cho chị biết, anh Gia Bảo đã quá khổ sở rồi, loại người như chị không xứng với anh ấy, đừng hòng tôi nhường anh ấy cho chị. Mà chị muốn biết người liên quan đến quá khứ của anh ấy là ai không? Đó là.....
Alin đang nói thì một giọng nói giận dữ vang lên:
- Alin!!!!
Gia Bảo đứng đó, đôi mắt lạnh băng, đỏ ngầu, khuôn mặt tối sầm, cả người anh toả ra một làn khí lạnh lẽo, khiến người khác kinh sợ. Không khí sặc mùi thuốc súng căng thẳng đến nghẹt thở, Gia Bảo cứ đứng im, đôi mắt nhìn Alin như muốn giết người. Cả người Alin run bắn lên vì sợ sệt, cô ta nắm chặt chiếc váy, ánh mắt hoang mang nhìn Gia Bảo. Đình Nhã cũng chưa bao giờ thấy Gia Bảo tức giận đến thế, cô kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi, tay cô run rẩy che miệng. Đây...mới là Gia Bảo ư? Một Gia Bảo lạnh lùng, nguy hiểm, có khả năng đe doạ người khác chỉ bằng ánh mắt. Gia Bảo vẫn còn chưa hết giận dữ, anh siết chặt tay, cảm giác căm hận nhưng không thể làm gì được. Nếu anh đến chậm chút nữa thì nhất định Đình Nhã sẽ lại ghét anh, cô sẽ mãi căm thù anh. Anh đã quá tin vào Alin, không ngờ cô thâm độc hơn anh nghĩ, anh chỉ hận là không thể đánh cô được. Gia Bảo cất giọng lạnh lẽo, ánh mắt đe doạ:
- Alin, lý do?
Alin mím môi, đôi mắt rưng rưng, sắc mặt trắng bệch. Tại sao...anh không chịu hiểu cho cô chứ? Cô chỉ vì không muốn anh với Đình Nhã ở bên nhau. Tại sao anh lại tức giận đến vậy? Biểu hiện đó...lần đầu tiên cô thấy, tưởng chừng như anh sắp băm vằm cô ra vậy. Cô không chấp nhận, tại sao, anh lại bảo vệ và yêu thương Đình Nhã đến thế? Cô hét lên trong làn nước mắt:
- Tại vì em không muốn anh phải khổ sở khi cứ mãi giấu mọi bí mật nữa. Cô ta không xứng với anh!
Nói rồi, Alin chạy vào nhà, vừa chạy vừa khóc nức nở. Gia Bảo đứng nhìn theo, hai tay bất lực buông xuống. Phải, cứ giấu mãi bí mật như vậy, anh cũng rất mệt mỏi, nhưng anh không muốn mất Đình Nhã. Nhắc đến Đình Nhã, anh mới nhớ ra từ nãy cô vẫn đứng đây, anh quay ra, nhìn cô. Cô đang đứng đó, vẻ mặt thất thần, nhìn anh đầy chán ghét. Tim Gia Bảo đập thịch một cái, một cảm giác lo sợ xâm chiếm lấy anh, anh bước đến gần cô, giơ tay ra, giọng nói thật thiết tha:
- Đình Nhã....
Nhưng đau đớn hơn, cô lùi lại, tránh bàn tay anh đang chìa ra. Gia Bảo sững sờ, anh đau đớn rút tay lại, mỉm cười buồn bã:
- Đình Nhã, em....
- Anh còn giấu tôi chuyện gì? Nói ra đi! Rốt cuộc người đó là ai hả? Cái người trong quá khứ của anh!- Đình Nhã không kìm nổi, bật khóc
Nhìn cô khóc mà Gia Bảo rất xót xa. Anh không thể nói cho cô được, bởi vì nếu biết sự thật, cô sẽ rời xa anh. Anh lắc đầu, cố gắng nói ra từng chữ:
- Tin anh, được không?
Một ngày lại trôi qua. Sáng hôm sau, bầu trời trong xanh đến lạ, ông mặt trời lấp ló sau những đám mây, từ từ hiện ra, mấy tia nắng chiếu xuống mặt đất, rọi qua những chiếc lá. Những chú chim vui sướng bay qua bay lại trong vườn, hót líu lo nghe thật vui tai. Đình Nhã bỗng thấy xôn xao, rộn ràng, cảm giác như muốn hoà vào không khí tươi vui đó. Nhưng cô khẽ lắc đầu, mỉm cười. Rõ ngốc, cô bao nhiêu tuổi rồi mà đòi nghịch ngợm chứ. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế, rút quyển sách từ chiếc túi dưới chân bàn ra, đặt lên mặt bàn, cô bắt đầu giở trang đầu tiên ra đọc, vừa đọc vừa thong thả nhấp một ly trà.Thật oái ăm là ông trời lại không muốn cô thong thả và vui vẻ như vậy. Khi cô đang yên lặng đọc sách thì Alin từ trong nhà đi ra, tình cờ cô ta trông thấy cô. Mối hận cô cướp đi Gia Bảo của cô ta vẫn còn, lại thêm vốn không ưa cô ngay từ khi mới gặp nên vẻ mặt Alin sầm lại, rất khó coi, đôi môi nhỏ xinh mím chặt lại tức giận, cô ta bước đến trước mặt Đình Nhã, đập bàn thật mạnh làm cô giật mình, rời mắt khỏi cuốn sách và ngẩng mặt lên. Mặt đối mặt. Nhưng cái sự bình thản trong ánh mắt Đình Nhã làm Alin tức điên lên, cô ta giận dữ ném cuốn sách của Đình Nhã xuống đất và dẫm chân lên đó, dậm mạnh như trút hết mọi tức giận. Xong xuôi, cô ta ngước nhìn Đình Nhã, nhìn cô đầy hằn học và căm thù:
- Cái loại giả tạo cũng bày đặt đọc sách sao? Không hợp với chị đâu!
Đình Nhã khẽ nhếch miệng, cười, một nụ cười khinh bỉ và mỉa mai. Cô nhặt cuốn sách lên, phủi phủi, rồi đặt lại cuốn sách trên mặt bàn, cô quay sang, chỉ mỉm cười tao nhã và hỏi Alin một câu rất ngắn gọn:
- Vậy em hợp để đọc sách sao?
Cả người Alin run lên vì tức giận, cô ta nghiến răng, hét lên:
- Chị câm miệng ngay cho tôi! Đừng có giả bộ hiền lành nữa, chị không xứng để ở bên cạnh anh Bảo đâu!
Đình Nhã nghe câu này quá quen rồi nên cô không bận tâm nữa. Cô cười nhạt, cầm cuốn sách lên, kéo ghế và đứng dậy, bước đi. Alin nhìn theo bóng cô, cắn môi đến bật máu. Không được, cô không thể để Đình Nhã đắc ý như thế được. Dù đã hứa với anh Bảo sẽ không kể chuyện đó cho ai, nhưng cô không muốn Gia Bảo ở bên Đình Nhã, cô căm ghét cái điệu bộ giả tạo của cô ta, cô nhất định phải làm cho cô ta ghét anh Bảo. Nghĩ vậy, Alin siết tay kiên quyết, cô nói to:
- Chị đâu biết gì về quá khứ của anh ấy chứ!
Câu nói của Alin lập tức có hiệu quả. Đang đi, Đình Nhã đứng sững lại, cô do dự một vài giây rồi quay lại, nhìn Alin có phần nghi ngờ và bối rối. Alin thầm cười đắc ý, cô ta khoanh tay, hếch mặt nhìn Đình Nhã, nhưng trong lòng Alin cũng hơi lo lắng vì đã làm trái lời hứa với Gia Bảo. Đình Nhã chậm rãi bước tới chỗ cô ta, im lặng một lát rồi cất tiếng hỏi:
- Chuyện cô nói...quá khứ của Gia Bảo, là sao hả?
Alin vờ chớp mắt ngây thơ, cô ta nghĩ ngợi rất lâu, chủ yếu là để chọc tức Đình Nhã, xong cô ta cố ý nói thật chậm chạp, lắp bắp, ra vẻ bí mật:
-Chuyện này...thực sự...thì...ừm.....
Đình Nhã thấy ruột nóng như lửa đốt, lông mày cô nhíu lại, chờ đợi câu trả lời từ Alin, nhưng cô ta cứ cố tình nói chậm làm cô bực mình vô cùng. Cô cau mặt, lạnh nhạt:
- Hình như em đang nói dối, đúng không? Sao mãi mà không nói đi?
Alin cười đắc thắng, nhìn Đình Nhã có phần chán ghét, rồi cô ta khẽ lắc đầu, thở dài, làm bộ chán nản:
- Được, chị muốn biết tôi đành cho chị biết vậy. Thực ra.....
Đang nói, bỗng Alin nghẹn lại, như có cái gì vướng trong cổ họng cô vậy. Cô khó thở không thể nói nổi. Thực sự, cô không muốn nói ra những lời này, cô không muốn làm Gia Bảo thất vọng, cô không muốn nói xấu anh, nhưng cô lại không can tâm giao anh cho cô gái khác, cô ghét thấy cảnh anh hạnh phúc bên ai mà không phải cô. Alin nắm chặt tay quyết tâm, cô nói một cách khó khăn, giọng buồn bã, xót xa:
- Thật...Thật ra....anh Bảo...là một kẻ sát nhân....
Đình Nhã sững sờ, hai mắt mở to, cả người như đóng băng. Cổ họng cô đắng ngắt, tim như bị ai xuyên một nhát dao qua, đau nhói. Cả người cô thoáng chốc run rẩy, cô choạng vạng lùi lại, mặt cô tái dần đi. Những gì cô vừa được nghe, là sự thật sao? Gia Bảo...là kẻ sát nhân? Không thể, không thể nào. Đình Nhã cố phủ nhận, cô lắc lắc đầu, đôi mắt đã đỏ lên, chỉ chực có một dòng lệ trào ra. Tại sao....mọi chuyện là thế nào, cô không thể hiểu, ngoài việc gia đình cô, còn việc nào nữa? Cô không hiểu, thực sự cô không dám tin Gia Bảo lại là kẻ sát nhân. Cô cố giữ vẻ bình tĩnh, hỏi lại Alin:
- Sao chị biết những gì em nói là đúng?
Alin nhếch miệng, cô ta liếc Đình Nhã, giọng đầy khó chịu:
- Tin hay không tuỳ chị. Nhưng tôi nói cho chị biết, anh Gia Bảo đã quá khổ sở rồi, loại người như chị không xứng với anh ấy, đừng hòng tôi nhường anh ấy cho chị. Mà chị muốn biết người liên quan đến quá khứ của anh ấy là ai không? Đó là.....
Alin đang nói thì một giọng nói giận dữ vang lên:
- Alin!!!!
Gia Bảo đứng đó, đôi mắt lạnh băng, đỏ ngầu, khuôn mặt tối sầm, cả người anh toả ra một làn khí lạnh lẽo, khiến người khác kinh sợ. Không khí sặc mùi thuốc súng căng thẳng đến nghẹt thở, Gia Bảo cứ đứng im, đôi mắt nhìn Alin như muốn giết người. Cả người Alin run bắn lên vì sợ sệt, cô ta nắm chặt chiếc váy, ánh mắt hoang mang nhìn Gia Bảo. Đình Nhã cũng chưa bao giờ thấy Gia Bảo tức giận đến thế, cô kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi, tay cô run rẩy che miệng. Đây...mới là Gia Bảo ư? Một Gia Bảo lạnh lùng, nguy hiểm, có khả năng đe doạ người khác chỉ bằng ánh mắt. Gia Bảo vẫn còn chưa hết giận dữ, anh siết chặt tay, cảm giác căm hận nhưng không thể làm gì được. Nếu anh đến chậm chút nữa thì nhất định Đình Nhã sẽ lại ghét anh, cô sẽ mãi căm thù anh. Anh đã quá tin vào Alin, không ngờ cô thâm độc hơn anh nghĩ, anh chỉ hận là không thể đánh cô được. Gia Bảo cất giọng lạnh lẽo, ánh mắt đe doạ:
- Alin, lý do?
Alin mím môi, đôi mắt rưng rưng, sắc mặt trắng bệch. Tại sao...anh không chịu hiểu cho cô chứ? Cô chỉ vì không muốn anh với Đình Nhã ở bên nhau. Tại sao anh lại tức giận đến vậy? Biểu hiện đó...lần đầu tiên cô thấy, tưởng chừng như anh sắp băm vằm cô ra vậy. Cô không chấp nhận, tại sao, anh lại bảo vệ và yêu thương Đình Nhã đến thế? Cô hét lên trong làn nước mắt:
- Tại vì em không muốn anh phải khổ sở khi cứ mãi giấu mọi bí mật nữa. Cô ta không xứng với anh!
Nói rồi, Alin chạy vào nhà, vừa chạy vừa khóc nức nở. Gia Bảo đứng nhìn theo, hai tay bất lực buông xuống. Phải, cứ giấu mãi bí mật như vậy, anh cũng rất mệt mỏi, nhưng anh không muốn mất Đình Nhã. Nhắc đến Đình Nhã, anh mới nhớ ra từ nãy cô vẫn đứng đây, anh quay ra, nhìn cô. Cô đang đứng đó, vẻ mặt thất thần, nhìn anh đầy chán ghét. Tim Gia Bảo đập thịch một cái, một cảm giác lo sợ xâm chiếm lấy anh, anh bước đến gần cô, giơ tay ra, giọng nói thật thiết tha:
- Đình Nhã....
Nhưng đau đớn hơn, cô lùi lại, tránh bàn tay anh đang chìa ra. Gia Bảo sững sờ, anh đau đớn rút tay lại, mỉm cười buồn bã:
- Đình Nhã, em....
- Anh còn giấu tôi chuyện gì? Nói ra đi! Rốt cuộc người đó là ai hả? Cái người trong quá khứ của anh!- Đình Nhã không kìm nổi, bật khóc
Nhìn cô khóc mà Gia Bảo rất xót xa. Anh không thể nói cho cô được, bởi vì nếu biết sự thật, cô sẽ rời xa anh. Anh lắc đầu, cố gắng nói ra từng chữ:
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Một ngày lại trôi qua. Sáng hôm sau, bầu trời trong xanh đến lạ, ông mặt trời lấp ló sau những đám mây, từ từ hiện ra, mấy tia nắng chiếu xuống mặt đất, rọi qua những chiếc lá. Những chú chim vui sướng bay qua bay lại trong vườn, hót líu lo nghe thật vui tai. Đình Nhã bỗng thấy xôn xao, rộn ràng, cảm giác như muốn hoà vào không khí tươi vui đó. Nhưng cô khẽ lắc đầu, mỉm cười. Rõ ngốc, cô bao nhiêu tuổi rồi mà đòi nghịch ngợm chứ. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế, rút quyển sách từ chiếc túi dưới chân bàn ra, đặt lên mặt bàn, cô bắt đầu giở trang đầu tiên ra đọc, vừa đọc vừa thong thả nhấp một ly trà.Thật oái ăm là ông trời lại không muốn cô thong thả và vui vẻ như vậy. Khi cô đang yên lặng đọc sách thì Alin từ trong nhà đi ra, tình cờ cô ta trông thấy cô. Mối hận cô cướp đi Gia Bảo của cô ta vẫn còn, lại thêm vốn không ưa cô ngay từ khi mới gặp nên vẻ mặt Alin sầm lại, rất khó coi, đôi môi nhỏ xinh mím chặt lại tức giận, cô ta bước đến trước mặt Đình Nhã, đập bàn thật mạnh làm cô giật mình, rời mắt khỏi cuốn sách và ngẩng mặt lên. Mặt đối mặt. Nhưng cái sự bình thản trong ánh mắt Đình Nhã làm Alin tức điên lên, cô ta giận dữ ném cuốn sách của Đình Nhã xuống đất và dẫm chân lên đó, dậm mạnh như trút hết mọi tức giận. Xong xuôi, cô ta ngước nhìn Đình Nhã, nhìn cô đầy hằn học và căm thù:
- Cái loại giả tạo cũng bày đặt đọc sách sao? Không hợp với chị đâu!
Đình Nhã khẽ nhếch miệng, cười, một nụ cười khinh bỉ và mỉa mai. Cô nhặt cuốn sách lên, phủi phủi, rồi đặt lại cuốn sách trên mặt bàn, cô quay sang, chỉ mỉm cười tao nhã và hỏi Alin một câu rất ngắn gọn:
- Vậy em hợp để đọc sách sao?
Cả người Alin run lên vì tức giận, cô ta nghiến răng, hét lên:
- Chị câm miệng ngay cho tôi! Đừng có giả bộ hiền lành nữa, chị không xứng để ở bên cạnh anh Bảo đâu!
Đình Nhã nghe câu này quá quen rồi nên cô không bận tâm nữa. Cô cười nhạt, cầm cuốn sách lên, kéo ghế và đứng dậy, bước đi. Alin nhìn theo bóng cô, cắn môi đến bật máu. Không được, cô không thể để Đình Nhã đắc ý như thế được. Dù đã hứa với anh Bảo sẽ không kể chuyện đó cho ai, nhưng cô không muốn Gia Bảo ở bên Đình Nhã, cô căm ghét cái điệu bộ giả tạo của cô ta, cô nhất định phải làm cho cô ta ghét anh Bảo. Nghĩ vậy, Alin siết tay kiên quyết, cô nói to:
- Chị đâu biết gì về quá khứ của anh ấy chứ!
Câu nói của Alin lập tức có hiệu quả. Đang đi, Đình Nhã đứng sững lại, cô do dự một vài giây rồi quay lại, nhìn Alin có phần nghi ngờ và bối rối. Alin thầm cười đắc ý, cô ta khoanh tay, hếch mặt nhìn Đình Nhã, nhưng trong lòng Alin cũng hơi lo lắng vì đã làm trái lời hứa với Gia Bảo. Đình Nhã chậm rãi bước tới chỗ cô ta, im lặng một lát rồi cất tiếng hỏi:
- Chuyện cô nói...quá khứ của Gia Bảo, là sao hả?
Alin vờ chớp mắt ngây thơ, cô ta nghĩ ngợi rất lâu, chủ yếu là để chọc tức Đình Nhã, xong cô ta cố ý nói thật chậm chạp, lắp bắp, ra vẻ bí mật:
-Chuyện này...thực sự...thì...ừm.....
Đình Nhã thấy ruột nóng như lửa đốt, lông mày cô nhíu lại, chờ đợi câu trả lời từ Alin, nhưng cô ta cứ cố tình nói chậm làm cô bực mình vô cùng. Cô cau mặt, lạnh nhạt:
- Hình như em đang nói dối, đúng không? Sao mãi mà không nói đi?
Alin cười đắc thắng, nhìn Đình Nhã có phần chán ghét, rồi cô ta khẽ lắc đầu, thở dài, làm bộ chán nản:
- Được, chị muốn biết tôi đành cho chị biết vậy. Thực ra.....
Đang nói, bỗng Alin nghẹn lại, như có cái gì vướng trong cổ họng cô vậy. Cô khó thở không thể nói nổi. Thực sự, cô không muốn nói ra những lời này, cô không muốn làm Gia Bảo thất vọng, cô không muốn nói xấu anh, nhưng cô lại không can tâm giao anh cho cô gái khác, cô ghét thấy cảnh anh hạnh phúc bên ai mà không phải cô. Alin nắm chặt tay quyết tâm, cô nói một cách khó khăn, giọng buồn bã, xót xa:
- Thật...Thật ra....anh Bảo...là một kẻ sát nhân....
Đình Nhã sững sờ, hai mắt mở to, cả người như đóng băng. Cổ họng cô đắng ngắt, tim như bị ai xuyên một nhát dao qua, đau nhói. Cả người cô thoáng chốc run rẩy, cô choạng vạng lùi lại, mặt cô tái dần đi. Những gì cô vừa được nghe, là sự thật sao? Gia Bảo...là kẻ sát nhân? Không thể, không thể nào. Đình Nhã cố phủ nhận, cô lắc lắc đầu, đôi mắt đã đỏ lên, chỉ chực có một dòng lệ trào ra. Tại sao....mọi chuyện là thế nào, cô không thể hiểu, ngoài việc gia đình cô, còn việc nào nữa? Cô không hiểu, thực sự cô không dám tin Gia Bảo lại là kẻ sát nhân. Cô cố giữ vẻ bình tĩnh, hỏi lại Alin:
- Sao chị biết những gì em nói là đúng?
Alin nhếch miệng, cô ta liếc Đình Nhã, giọng đầy khó chịu:
- Tin hay không tuỳ chị. Nhưng tôi nói cho chị biết, anh Gia Bảo đã quá khổ sở rồi, loại người như chị không xứng với anh ấy, đừng hòng tôi nhường anh ấy cho chị. Mà chị muốn biết người liên quan đến quá khứ của anh ấy là ai không? Đó là.....
Alin đang nói thì một giọng nói giận dữ vang lên:
- Alin!!!!
Gia Bảo đứng đó, đôi mắt lạnh băng, đỏ ngầu, khuôn mặt tối sầm, cả người anh toả ra một làn khí lạnh lẽo, khiến người khác kinh sợ. Không khí sặc mùi thuốc súng căng thẳng đến nghẹt thở, Gia Bảo cứ đứng im, đôi mắt nhìn Alin như muốn giết người. Cả người Alin run bắn lên vì sợ sệt, cô ta nắm chặt chiếc váy, ánh mắt hoang mang nhìn Gia Bảo. Đình Nhã cũng chưa bao giờ thấy Gia Bảo tức giận đến thế, cô kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi, tay cô run rẩy che miệng. Đây...mới là Gia Bảo ư? Một Gia Bảo lạnh lùng, nguy hiểm, có khả năng đe doạ người khác chỉ bằng ánh mắt. Gia Bảo vẫn còn chưa hết giận dữ, anh siết chặt tay, cảm giác căm hận nhưng không thể làm gì được. Nếu anh đến chậm chút nữa thì nhất định Đình Nhã sẽ lại ghét anh, cô sẽ mãi căm thù anh. Anh đã quá tin vào Alin, không ngờ cô thâm độc hơn anh nghĩ, anh chỉ hận là không thể đánh cô được. Gia Bảo cất giọng lạnh lẽo, ánh mắt đe doạ:
- Alin, lý do?
Alin mím môi, đôi mắt rưng rưng, sắc mặt trắng bệch. Tại sao...anh không chịu hiểu cho cô chứ? Cô chỉ vì không muốn anh với Đình Nhã ở bên nhau. Tại sao anh lại tức giận đến vậy? Biểu hiện đó...lần đầu tiên cô thấy, tưởng chừng như anh sắp băm vằm cô ra vậy. Cô không chấp nhận, tại sao, anh lại bảo vệ và yêu thương Đình Nhã đến thế? Cô hét lên trong làn nước mắt:
- Tại vì em không muốn anh phải khổ sở khi cứ mãi giấu mọi bí mật nữa. Cô ta không xứng với anh!
Nói rồi, Alin chạy vào nhà, vừa chạy vừa khóc nức nở. Gia Bảo đứng nhìn theo, hai tay bất lực buông xuống. Phải, cứ giấu mãi bí mật như vậy, anh cũng rất mệt mỏi, nhưng anh không muốn mất Đình Nhã. Nhắc đến Đình Nhã, anh mới nhớ ra từ nãy cô vẫn đứng đây, anh quay ra, nhìn cô. Cô đang đứng đó, vẻ mặt thất thần, nhìn anh đầy chán ghét. Tim Gia Bảo đập thịch một cái, một cảm giác lo sợ xâm chiếm lấy anh, anh bước đến gần cô, giơ tay ra, giọng nói thật thiết tha:
- Đình Nhã....
Nhưng đau đớn hơn, cô lùi lại, tránh bàn tay anh đang chìa ra. Gia Bảo sững sờ, anh đau đớn rút tay lại, mỉm cười buồn bã:
- Đình Nhã, em....
- Anh còn giấu tôi chuyện gì? Nói ra đi! Rốt cuộc người đó là ai hả? Cái người trong quá khứ của anh!- Đình Nhã không kìm nổi, bật khóc
Nhìn cô khóc mà Gia Bảo rất xót xa. Anh không thể nói cho cô được, bởi vì nếu biết sự thật, cô sẽ rời xa anh. Anh lắc đầu, cố gắng nói ra từng chữ: