- Con ranh này, mày dám hất tay tao hả?- Dì An gào lên giận dữ, trợn mắt nhìn Đình Nhã. Vừa rồi, do Đình Nhã đã hất tay bà ta nên cô chưa bị bắn, viên đạn mới chỉ bắn vào tường.
Đình Nhã run rẩy ngồi lùi lại, đôi mắt ngân ngấn nước, khuôn mặt xanh tái. Sợ! Thực sự là sợ! Con người dù có can đảm thế nào thì khi đứng trước ranh giới giữa sống và chết cũng sẽ dễ gục ngã thôi. Đình Nhã dù có can đảm, gan góc thế nào, cũng không thể không sợ hãi. Cô mím nhẹ môi, để cho dòng nước mắt chảy ra. Bộ dạng yếu đuối này, cô không hề muốn cho ai nhìn thấy, kể cả Gia bảo. Cô sợ anh sẽ lo cho cô, nhưng giờ cô đã không còn chút sức lực nào nữa rồi
Thấy bộ dạng run lên vì sợ của cô, dì An nhếch mép. Con ranh này cũng biết sợ sao? Chẳng phải vừa rồi nó can đảm lắm à? Dám cao giọng với bà. Càng nghĩ, bà càng căm ghét Đình Nhã hơn, bởi vì khuôn mặt cô quá giống Hải Yến- mẹ cô, và cũng là chị gái bà. Nếu không vì cô là con của Hải Yến, thì có lẽ bà đã rất thương cô. Năm xưa, Hải Yến đã đối xử với bà thế nào, bà nhớ chứ! Chị ta đã cướp đi người đàn ông bà yêu nhất, còn đối xử lạnh nhạt, vô tình với bà. Nhưng lời của Gia Bảo làm bà thoáng phân vân. Thực sự, Hàn Vũ Nam có hối hận sao? Thực sự ông ta đã giúp bà một cách âm thầm? Bà nghiến răng, cảm xúc vừa hận, vừa do dự đan xen, làm bà thoáng ngây người. Nước mắt cũng bất giác trào ra, xong bà đưa tay lên quệt nước mắt. Không được, bà phải quyết tâm thôi, không được để lung lay. Đình Nhã và Gia Bảo, hai đứa chúng nó không được phép bên nhau, chúng nó phải trả giá thay cho tội lỗi của cha mẹ.
- Con ranh, hôm nay tao quyết phải giết chết mày!- Dì An hét lên và lại chĩa khẩu súng vào Đình Nhã, tay đã chuẩn bị bóp cò
- Không được!!!!- Gia Bảo sửng sốt, anh dùng hết sức, lấy khuỷu tay đập vào bụng tên Killer rồi lao đến chỗ Đình Nhã
Đoàng!!!
Máu.....Một màu đỏ thẫm nhuộm cả mặt đất. Gia Bảo ngã xuống. Chiếc áo của anh dính đầy thứ màu đỏ chói mắt thật đáng sợ. Đình Nhã sững người, hai mắt mở to, cả người như đông cứng, mọi giác quan như tê liệt. Cái gì vậy? Cô.....cô đang nhìn thấy cái gì? Gia Bảo, và thứ màu đỏ đáng sợ đó....Anh nằm im bất động, khuôn mặt tái dần, hơi thở yếu ớt, mạng sống của anh giờ đây mong manh như sợi tóc, tưởng chừng như chỉ cần chạm vào là sẽ đứt. Mọi thứ trước mắt Đình Nhã bỗng nhập nhoè, mơ hồ. Hai mắt cô nhoè lệ, đôi vai run lên bần bật, tim đau thắt lại. Gia Bảo lại một lần nữa hy sinh vì cô...Anh lại vì cô mà đỡ đạn. Vì cô....vì cô.... Cô thật quá vô dụng, lần nào cũng khiến anh gặp nguy
- Không, Gia Bảooooo!!!!!!- Đình Nhã hất dì An ra, khuôn mặt giàn giụa nước mắt, cô khó nhọc đi đến chỗ anh, hai chân bị trói làm cô rất khó di chuyển.
Mùi máu tanh nồng xộc vào mũi, khiến bụng Đình Nhã cồn cào, buồn nôn. Cô cắn chặt môi đến bật máu, nước mắt lã chã rơi, ngón tay run run chạm lên má anh. Gia Bảo, giờ trông anh yếu quá. Hơi thở càng lúc càng yếu dần, mồ hôi chảy dài trên mặt anh. Anh đang rất nguy cấp. Đình Nhã sợ hãi ngồi ngây ra. Làm sao, cô phải làm sao bây giờ? Tay chân thì bị trói, còn dì An lại ở đây, sao cô có thể giúp anh. Từng hơi thở của Gia Bảo như thúc giục cô, cô trở nên luống cuống và bối rối hơn. Nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô đau quá, nhìn anh đau đớn như vậy, cô không chịu được. Thà rằng, cô là người bị bắn, còn tốt hơn
- Dì à, con xin dì, coi như là lời cầu xin cuối cùng của con, của cháu gái dì. Xin dì, hãy cứu Gia Bảo đi ạ. Con xin dì đấy!- Đình Nhã nức nở khóc, cô nói giọng van xin
- Không bao giờ! Chúng mày đều phải chết!- Dì An lạnh lùng từ chối, rồi chĩa khẩu súng vào Đình Nhã
- Con xin dì mà.Chẳng lẽ những tình cảm của dì và con bao nhiêu năm qua không đủ để dì tha thứ sao? Cha mẹ con và cả cha của Gia Bảo, họ cũng đã đi xa, con xin dì, hãy dứt bỏ thù hận, để cứu Gia Bảo đi- Đình Nhã nói trong làn nước mắt, giọng cô thật tha thiết và nghẹn ngào
Dì An im lặng nhìn cô chăm chăm, ánh mắt thoáng xao động. Tha thứ? Bà nên tha thứ sao? Họ đã chà đạp lên tình cảm của bà, hại chết con của bà, đứa trẻ đáng thương chưa kịp chào đời đã phải lìa xa cuộc sống. Những tội lỗi ấy, bà nên tha thứ? Không, như vậy là quá oan uổng cho cái chết của con bà.
- Dì, coi như con cầu xin dì.- Đình Nhã ngước mặt lên nhìn dì An, đôi mắt đỏ hoe- Dì cứ giữ mãi hận thù, liệu con dì ở trên thiên đàng sẽ vui khi thấy dì như vậy ạ? Dì à, hãy để hận thù bay đi, vòng xoáy hận thù này nên chấm dứt tại đây
Dì An lại im lặng, rồi bà quay đi, giọng nói lạnh lùng:
- Nếu để tao gặp lại chúng mày một lần nữa, chúng mày sẽ không toàn mạng đâu!
Đình Nhã ngây người nhìn bóng dì An và tên Killer khuất dần, nước mắt lăn dài. Đây chính là người dì của cô, người cô yêu quý. Cô mỉm cười hạnh phúc, rồi cầm con dao ở cạnh ghế lên và cắt dây trói. Xong cô lấy điện thoại và gọi xe cấp cứu. Cô quay ra nhìn anh, trong lòng dâng lên cảm giác xót xa. Gia Bảo, anh đã phải chịu đau quá nhiều, cô không thể để anh đau thêm nữa....
******************************************
Gia Bảo ngả người ra ghế, ánh mắt mông lung nghĩ ngợi. Anh nhìn vào bức hình trên bàn. Là ảnh của một cô gái, với mái tóc đỏ hơi hoe vàng, cô đang nở nụ cười rạng rỡ, trông thật xinh đẹp. Gia Bảo mỉm cười chua xót, anh khẽ thở dài. Đã được hơn 2 tháng, kể từ khi chuyện đó xảy ra. Hôm ấy, anh bị trúng đạn và được Đình Nhã đưa vào viện. Dì An cùng đồng bọn Killer đã đi tự thú. Nhưng cũng từ lúc đó, Đình Nhã biệt tích. Cô rời khỏi cuộc sống của anh, cứ như cô với anh không có quan hệ.
Gia Bảo tức giận đập tay vào thành ghế. Rốt cuộc, vì lý do gì chứ? Vì lý do gì mà cô rời bỏ anh? Anh đã gần như điên lên khi cô biến mất, ngày nào cũng tìm kiếm cô mà không thấy một chút tin tức gì
- Thưa cậu chủ, có tin tức rồi- Gia Bảo đang ngồi nghĩ ngợi thì có một tên áo đen xông vào, hét lớn
- Chuyện gì?- Gia Bảo cau mày
- Có người nói đã trông thấy cô Đình Nhã ở làng VC.- Tên áo đen thở hồng hộc và nói
- Sao?- Gia Bảo giật mình đứng phắt dậy. Đình Nhã, cô đã trở lại sao? Người con gái của anh.
- Mau chuẩn bị xe- Gia Bảo ra lệnh, lập tức, tên áo đen chạy đi ngay
Gia Bảo không giấu nổi nụ cười vui sướng, anh cầm bức hình cô lên. khẽ lẩm bẩm
"Phải, nếu có thể chạy tiếp, em hãy mau chạy đi. Đừng để đến lúc tôi bắt được em, em sẽ không còn cơ hội rời xa tôi nữa đâu. Đình Nhã à, tôi tới đón em đây"
**************************************
Trong một ngôi nhà nhỏ, ở ngoài vườn cây, có một cô gái đang chăm sóc những cây hoa. Cô cầm bình nước lên và tưới cây, khuôn mặt cô rạng rỡ. Trông cô thật giống một thiên thần. Những đoá hoa lung linh khoe sắc dưới ánh mặt trời, như tô đậm thêm sức sống và vẻ đẹp của cô gái. Làn gió nhẹ thổi qua, làm tóc cô bay bay.
- Nhã Nhã à, cháu đi ra thăm mộ hộ chú được không?- Một người đàn ông trung niên cười hiền nhìn cô gái
- Dạ- Cô gái vui vẻ gật đầu, xách túi bước đi
Từ đằng xa, một chiếc BMW sang trọng đang đỗ. Trên xe, một người đàn ông trẻ đang ngồi, chăm chú nhìn theo bóng cô gái, ánh mắt anh sâu thẳm, bí ẩn, anh nhếch môi
" Vợ của tôi thì vẫn mãi là của tôi. Ngốc, tôi tìm thấy em rồi"
- Haizz, mệt quá- Đình Nhã thở hắt ra, cô phủi phủi tay, và đặt bó hoa lên một ngôi mộ nào đó. Làn gió thổi tóc cô tung bay. Đình Nhã đưa mắt nhìn lên bầu trời. Đã hơn 2 tháng rồi. Hiện giờ anh thế nào? Liệu vết thương đã đỡ chưa? Anh còn nhớ đến cô không? Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu Đình Nhã. Thực sự, Đình Nhã rất muốn trở về nơi đó, nhưng cô không đủ can đảm. Cô rất sợ phải đối diện với anh, cô sợ lại gây ra thương tích cho anh. Một cô gái bình thường như cô, không xứng để ở bên cạnh anh, xung quanh anh còn bao nhiêu cô gái xinh đẹp khác, cô làm sao bằng một phần bọn họ. Đang suy nghĩ miên man bỗng Đình Nhã nghe có tiếng giày sau lưng:
Cộp!
Một giọng nói dịu dàng vang lên:
- Đồ ngốc, không phải anh đã nói sao? Anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh đâu, vợ à!
Chữ "vợ" vang lên thật thân thương, như đánh mạnh vào tiềm thức Đình Nhã. Cô giật mình, vội quay mặt lại nhìn thì bắt gặp một ánh mắt ấm áp và nụ cười trìu mến. Khoé mắt cô cay cay, cả người như đông cứng, cô ngây ra, nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Đây, không phải là người hằng đêm cô mong nhớ sao? Đây, cũng không phải là người cô yêu thương hơn cả chính bản thân cô sao? Tim Đình Nhã đập mạnh, có cái gì thật ngọt ngào len vào tim cô. Sững sờ....Ngạc nhiên....Cô nghẹn ngào:
- Anh....Gia Bảo....sao anh.....?
Gia Bảo khẽ cười, anh bước đến gần cô hơn và ôm chầm lấy cô. Vòng tay ấm áp của anh làm cô không kìm được nước mắt, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô lắc nhẹ đầu:
-Không Gia Bảo, em không xứng với anh đâu. Em luôn làm anh tổn thương, em chưa làm được điều gì tốt đẹp cho anh cả
- Đồ ngốc, gặp được em là hạnh phúc lớn nhất của anh rồi. Anh không quan tâm gì hết, so với việc anh bị thương, thì việc em rời bỏ anh mới là kinh khủng nhất. Chúng ta về nhà thôi, vợ à.
Đình Nhã xúc động nhìn anh, cô cười hạnh phúc, nước mắt tuôn rơi, cô khẽ nói:
- Vâng!
Bên kia, một bông hoa lan tím đang hé nở. Cơn gió thổi nhè nhẹ, thật yên bình, cũng như niềm hạnh phúc của hai con người vừa được đong đầy. Tình yêu thật ngọt ngào. Trải qua bao đắng cay, sóng gió, cuối cùng, hạnh phúc vẫn là đây.
Đôi khi, con người ta phải chấp nhận một chút khó khăn, một chút thử thách để có được tình yêu, nhưng sau cơn mưa, trời sẽ lại nắng. Tình yêu mà, đâu thể nói bỏ là bỏ được. Chính tình yêu đã giúp ta trở nên nghị lực và dũng cảm hơn.
Tình yêu có thể là sự hy sinh và chờ đợi.
Tình yêu.....cũng có thể là niềm hạnh phúc khi được ở bên người ấy....
THE END
- Con ranh này, mày dám hất tay tao hả?- Dì An gào lên giận dữ, trợn mắt nhìn Đình Nhã. Vừa rồi, do Đình Nhã đã hất tay bà ta nên cô chưa bị bắn, viên đạn mới chỉ bắn vào tường.
Đình Nhã run rẩy ngồi lùi lại, đôi mắt ngân ngấn nước, khuôn mặt xanh tái. Sợ! Thực sự là sợ! Con người dù có can đảm thế nào thì khi đứng trước ranh giới giữa sống và chết cũng sẽ dễ gục ngã thôi. Đình Nhã dù có can đảm, gan góc thế nào, cũng không thể không sợ hãi. Cô mím nhẹ môi, để cho dòng nước mắt chảy ra. Bộ dạng yếu đuối này, cô không hề muốn cho ai nhìn thấy, kể cả Gia bảo. Cô sợ anh sẽ lo cho cô, nhưng giờ cô đã không còn chút sức lực nào nữa rồi
Thấy bộ dạng run lên vì sợ của cô, dì An nhếch mép. Con ranh này cũng biết sợ sao? Chẳng phải vừa rồi nó can đảm lắm à? Dám cao giọng với bà. Càng nghĩ, bà càng căm ghét Đình Nhã hơn, bởi vì khuôn mặt cô quá giống Hải Yến- mẹ cô, và cũng là chị gái bà. Nếu không vì cô là con của Hải Yến, thì có lẽ bà đã rất thương cô. Năm xưa, Hải Yến đã đối xử với bà thế nào, bà nhớ chứ! Chị ta đã cướp đi người đàn ông bà yêu nhất, còn đối xử lạnh nhạt, vô tình với bà. Nhưng lời của Gia Bảo làm bà thoáng phân vân. Thực sự, Hàn Vũ Nam có hối hận sao? Thực sự ông ta đã giúp bà một cách âm thầm? Bà nghiến răng, cảm xúc vừa hận, vừa do dự đan xen, làm bà thoáng ngây người. Nước mắt cũng bất giác trào ra, xong bà đưa tay lên quệt nước mắt. Không được, bà phải quyết tâm thôi, không được để lung lay. Đình Nhã và Gia Bảo, hai đứa chúng nó không được phép bên nhau, chúng nó phải trả giá thay cho tội lỗi của cha mẹ.
- Con ranh, hôm nay tao quyết phải giết chết mày!- Dì An hét lên và lại chĩa khẩu súng vào Đình Nhã, tay đã chuẩn bị bóp cò
- Không được!!!!- Gia Bảo sửng sốt, anh dùng hết sức, lấy khuỷu tay đập vào bụng tên Killer rồi lao đến chỗ Đình Nhã
Đoàng!!!
Máu.....Một màu đỏ thẫm nhuộm cả mặt đất. Gia Bảo ngã xuống. Chiếc áo của anh dính đầy thứ màu đỏ chói mắt thật đáng sợ. Đình Nhã sững người, hai mắt mở to, cả người như đông cứng, mọi giác quan như tê liệt. Cái gì vậy? Cô.....cô đang nhìn thấy cái gì? Gia Bảo, và thứ màu đỏ đáng sợ đó....Anh nằm im bất động, khuôn mặt tái dần, hơi thở yếu ớt, mạng sống của anh giờ đây mong manh như sợi tóc, tưởng chừng như chỉ cần chạm vào là sẽ đứt. Mọi thứ trước mắt Đình Nhã bỗng nhập nhoè, mơ hồ. Hai mắt cô nhoè lệ, đôi vai run lên bần bật, tim đau thắt lại. Gia Bảo lại một lần nữa hy sinh vì cô...Anh lại vì cô mà đỡ đạn. Vì cô....vì cô.... Cô thật quá vô dụng, lần nào cũng khiến anh gặp nguy
- Không, Gia Bảooooo!!!!!!- Đình Nhã hất dì An ra, khuôn mặt giàn giụa nước mắt, cô khó nhọc đi đến chỗ anh, hai chân bị trói làm cô rất khó di chuyển.
Mùi máu tanh nồng xộc vào mũi, khiến bụng Đình Nhã cồn cào, buồn nôn. Cô cắn chặt môi đến bật máu, nước mắt lã chã rơi, ngón tay run run chạm lên má anh. Gia Bảo, giờ trông anh yếu quá. Hơi thở càng lúc càng yếu dần, mồ hôi chảy dài trên mặt anh. Anh đang rất nguy cấp. Đình Nhã sợ hãi ngồi ngây ra. Làm sao, cô phải làm sao bây giờ? Tay chân thì bị trói, còn dì An lại ở đây, sao cô có thể giúp anh. Từng hơi thở của Gia Bảo như thúc giục cô, cô trở nên luống cuống và bối rối hơn. Nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô đau quá, nhìn anh đau đớn như vậy, cô không chịu được. Thà rằng, cô là người bị bắn, còn tốt hơn
- Dì à, con xin dì, coi như là lời cầu xin cuối cùng của con, của cháu gái dì. Xin dì, hãy cứu Gia Bảo đi ạ. Con xin dì đấy!- Đình Nhã nức nở khóc, cô nói giọng van xin
- Không bao giờ! Chúng mày đều phải chết!- Dì An lạnh lùng từ chối, rồi chĩa khẩu súng vào Đình Nhã
- Con xin dì mà.Chẳng lẽ những tình cảm của dì và con bao nhiêu năm qua không đủ để dì tha thứ sao? Cha mẹ con và cả cha của Gia Bảo, họ cũng đã đi xa, con xin dì, hãy dứt bỏ thù hận, để cứu Gia Bảo đi- Đình Nhã nói trong làn nước mắt, giọng cô thật tha thiết và nghẹn ngào
Dì An im lặng nhìn cô chăm chăm, ánh mắt thoáng xao động. Tha thứ? Bà nên tha thứ sao? Họ đã chà đạp lên tình cảm của bà, hại chết con của bà, đứa trẻ đáng thương chưa kịp chào đời đã phải lìa xa cuộc sống. Những tội lỗi ấy, bà nên tha thứ? Không, như vậy là quá oan uổng cho cái chết của con bà.
- Dì, coi như con cầu xin dì.- Đình Nhã ngước mặt lên nhìn dì An, đôi mắt đỏ hoe- Dì cứ giữ mãi hận thù, liệu con dì ở trên thiên đàng sẽ vui khi thấy dì như vậy ạ? Dì à, hãy để hận thù bay đi, vòng xoáy hận thù này nên chấm dứt tại đây
Dì An lại im lặng, rồi bà quay đi, giọng nói lạnh lùng:
- Nếu để tao gặp lại chúng mày một lần nữa, chúng mày sẽ không toàn mạng đâu!
Đình Nhã ngây người nhìn bóng dì An và tên Killer khuất dần, nước mắt lăn dài. Đây chính là người dì của cô, người cô yêu quý. Cô mỉm cười hạnh phúc, rồi cầm con dao ở cạnh ghế lên và cắt dây trói. Xong cô lấy điện thoại và gọi xe cấp cứu. Cô quay ra nhìn anh, trong lòng dâng lên cảm giác xót xa. Gia Bảo, anh đã phải chịu đau quá nhiều, cô không thể để anh đau thêm nữa....Gia Bảo ngả người ra ghế, ánh mắt mông lung nghĩ ngợi. Anh nhìn vào bức hình trên bàn. Là ảnh của một cô gái, với mái tóc đỏ hơi hoe vàng, cô đang nở nụ cười rạng rỡ, trông thật xinh đẹp. Gia Bảo mỉm cười chua xót, anh khẽ thở dài. Đã được hơn tháng, kể từ khi chuyện đó xảy ra. Hôm ấy, anh bị trúng đạn và được Đình Nhã đưa vào viện. Dì An cùng đồng bọn Killer đã đi tự thú. Nhưng cũng từ lúc đó, Đình Nhã biệt tích. Cô rời khỏi cuộc sống của anh, cứ như cô với anh không có quan hệ.
Gia Bảo tức giận đập tay vào thành ghế. Rốt cuộc, vì lý do gì chứ? Vì lý do gì mà cô rời bỏ anh? Anh đã gần như điên lên khi cô biến mất, ngày nào cũng tìm kiếm cô mà không thấy một chút tin tức gì
- Thưa cậu chủ, có tin tức rồi- Gia Bảo đang ngồi nghĩ ngợi thì có một tên áo đen xông vào, hét lớn
- Chuyện gì?- Gia Bảo cau mày
- Có người nói đã trông thấy cô Đình Nhã ở làng VC.- Tên áo đen thở hồng hộc và nói
- Sao?- Gia Bảo giật mình đứng phắt dậy. Đình Nhã, cô đã trở lại sao? Người con gái của anh.
- Mau chuẩn bị xe- Gia Bảo ra lệnh, lập tức, tên áo đen chạy đi ngay
Gia Bảo không giấu nổi nụ cười vui sướng, anh cầm bức hình cô lên. khẽ lẩm bẩm
"Phải, nếu có thể chạy tiếp, em hãy mau chạy đi. Đừng để đến lúc tôi bắt được em, em sẽ không còn cơ hội rời xa tôi nữa đâu. Đình Nhã à, tôi tới đón em đây"
Trong một ngôi nhà nhỏ, ở ngoài vườn cây, có một cô gái đang chăm sóc những cây hoa. Cô cầm bình nước lên và tưới cây, khuôn mặt cô rạng rỡ. Trông cô thật giống một thiên thần. Những đoá hoa lung linh khoe sắc dưới ánh mặt trời, như tô đậm thêm sức sống và vẻ đẹp của cô gái. Làn gió nhẹ thổi qua, làm tóc cô bay bay.
- Nhã Nhã à, cháu đi ra thăm mộ hộ chú được không?- Một người đàn ông trung niên cười hiền nhìn cô gái
- Dạ- Cô gái vui vẻ gật đầu, xách túi bước đi
Từ đằng xa, một chiếc BMW sang trọng đang đỗ. Trên xe, một người đàn ông trẻ đang ngồi, chăm chú nhìn theo bóng cô gái, ánh mắt anh sâu thẳm, bí ẩn, anh nhếch môi
" Vợ của tôi thì vẫn mãi là của tôi. Ngốc, tôi tìm thấy em rồi"
- Haizz, mệt quá- Đình Nhã thở hắt ra, cô phủi phủi tay, và đặt bó hoa lên một ngôi mộ nào đó. Làn gió thổi tóc cô tung bay. Đình Nhã đưa mắt nhìn lên bầu trời. Đã hơn tháng rồi. Hiện giờ anh thế nào? Liệu vết thương đã đỡ chưa? Anh còn nhớ đến cô không? Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu Đình Nhã. Thực sự, Đình Nhã rất muốn trở về nơi đó, nhưng cô không đủ can đảm. Cô rất sợ phải đối diện với anh, cô sợ lại gây ra thương tích cho anh. Một cô gái bình thường như cô, không xứng để ở bên cạnh anh, xung quanh anh còn bao nhiêu cô gái xinh đẹp khác, cô làm sao bằng một phần bọn họ. Đang suy nghĩ miên man bỗng Đình Nhã nghe có tiếng giày sau lưng:
Cộp!
Một giọng nói dịu dàng vang lên:
- Đồ ngốc, không phải anh đã nói sao? Anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh đâu, vợ à!
Chữ "vợ" vang lên thật thân thương, như đánh mạnh vào tiềm thức Đình Nhã. Cô giật mình, vội quay mặt lại nhìn thì bắt gặp một ánh mắt ấm áp và nụ cười trìu mến. Khoé mắt cô cay cay, cả người như đông cứng, cô ngây ra, nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Đây, không phải là người hằng đêm cô mong nhớ sao? Đây, cũng không phải là người cô yêu thương hơn cả chính bản thân cô sao? Tim Đình Nhã đập mạnh, có cái gì thật ngọt ngào len vào tim cô. Sững sờ....Ngạc nhiên....Cô nghẹn ngào:
- Anh....Gia Bảo....sao anh.....?
Gia Bảo khẽ cười, anh bước đến gần cô hơn và ôm chầm lấy cô. Vòng tay ấm áp của anh làm cô không kìm được nước mắt, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô lắc nhẹ đầu:
-Không Gia Bảo, em không xứng với anh đâu. Em luôn làm anh tổn thương, em chưa làm được điều gì tốt đẹp cho anh cả
- Đồ ngốc, gặp được em là hạnh phúc lớn nhất của anh rồi. Anh không quan tâm gì hết, so với việc anh bị thương, thì việc em rời bỏ anh mới là kinh khủng nhất. Chúng ta về nhà thôi, vợ à.
Đình Nhã xúc động nhìn anh, cô cười hạnh phúc, nước mắt tuôn rơi, cô khẽ nói:
- Vâng!
Bên kia, một bông hoa lan tím đang hé nở. Cơn gió thổi nhè nhẹ, thật yên bình, cũng như niềm hạnh phúc của hai con người vừa được đong đầy. Tình yêu thật ngọt ngào. Trải qua bao đắng cay, sóng gió, cuối cùng, hạnh phúc vẫn là đây.
Đôi khi, con người ta phải chấp nhận một chút khó khăn, một chút thử thách để có được tình yêu, nhưng sau cơn mưa, trời sẽ lại nắng. Tình yêu mà, đâu thể nói bỏ là bỏ được. Chính tình yêu đã giúp ta trở nên nghị lực và dũng cảm hơn.
Tình yêu có thể là sự hy sinh và chờ đợi.
Tình yêu.....cũng có thể là niềm hạnh phúc khi được ở bên người ấy....
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Con ranh này, mày dám hất tay tao hả?- Dì An gào lên giận dữ, trợn mắt nhìn Đình Nhã. Vừa rồi, do Đình Nhã đã hất tay bà ta nên cô chưa bị bắn, viên đạn mới chỉ bắn vào tường.
Đình Nhã run rẩy ngồi lùi lại, đôi mắt ngân ngấn nước, khuôn mặt xanh tái. Sợ! Thực sự là sợ! Con người dù có can đảm thế nào thì khi đứng trước ranh giới giữa sống và chết cũng sẽ dễ gục ngã thôi. Đình Nhã dù có can đảm, gan góc thế nào, cũng không thể không sợ hãi. Cô mím nhẹ môi, để cho dòng nước mắt chảy ra. Bộ dạng yếu đuối này, cô không hề muốn cho ai nhìn thấy, kể cả Gia bảo. Cô sợ anh sẽ lo cho cô, nhưng giờ cô đã không còn chút sức lực nào nữa rồi
Thấy bộ dạng run lên vì sợ của cô, dì An nhếch mép. Con ranh này cũng biết sợ sao? Chẳng phải vừa rồi nó can đảm lắm à? Dám cao giọng với bà. Càng nghĩ, bà càng căm ghét Đình Nhã hơn, bởi vì khuôn mặt cô quá giống Hải Yến- mẹ cô, và cũng là chị gái bà. Nếu không vì cô là con của Hải Yến, thì có lẽ bà đã rất thương cô. Năm xưa, Hải Yến đã đối xử với bà thế nào, bà nhớ chứ! Chị ta đã cướp đi người đàn ông bà yêu nhất, còn đối xử lạnh nhạt, vô tình với bà. Nhưng lời của Gia Bảo làm bà thoáng phân vân. Thực sự, Hàn Vũ Nam có hối hận sao? Thực sự ông ta đã giúp bà một cách âm thầm? Bà nghiến răng, cảm xúc vừa hận, vừa do dự đan xen, làm bà thoáng ngây người. Nước mắt cũng bất giác trào ra, xong bà đưa tay lên quệt nước mắt. Không được, bà phải quyết tâm thôi, không được để lung lay. Đình Nhã và Gia Bảo, hai đứa chúng nó không được phép bên nhau, chúng nó phải trả giá thay cho tội lỗi của cha mẹ.
- Con ranh, hôm nay tao quyết phải giết chết mày!- Dì An hét lên và lại chĩa khẩu súng vào Đình Nhã, tay đã chuẩn bị bóp cò
- Không được!!!!- Gia Bảo sửng sốt, anh dùng hết sức, lấy khuỷu tay đập vào bụng tên Killer rồi lao đến chỗ Đình Nhã
Đoàng!!!
Máu.....Một màu đỏ thẫm nhuộm cả mặt đất. Gia Bảo ngã xuống. Chiếc áo của anh dính đầy thứ màu đỏ chói mắt thật đáng sợ. Đình Nhã sững người, hai mắt mở to, cả người như đông cứng, mọi giác quan như tê liệt. Cái gì vậy? Cô.....cô đang nhìn thấy cái gì? Gia Bảo, và thứ màu đỏ đáng sợ đó....Anh nằm im bất động, khuôn mặt tái dần, hơi thở yếu ớt, mạng sống của anh giờ đây mong manh như sợi tóc, tưởng chừng như chỉ cần chạm vào là sẽ đứt. Mọi thứ trước mắt Đình Nhã bỗng nhập nhoè, mơ hồ. Hai mắt cô nhoè lệ, đôi vai run lên bần bật, tim đau thắt lại. Gia Bảo lại một lần nữa hy sinh vì cô...Anh lại vì cô mà đỡ đạn. Vì cô....vì cô.... Cô thật quá vô dụng, lần nào cũng khiến anh gặp nguy
- Không, Gia Bảooooo!!!!!!- Đình Nhã hất dì An ra, khuôn mặt giàn giụa nước mắt, cô khó nhọc đi đến chỗ anh, hai chân bị trói làm cô rất khó di chuyển.
Mùi máu tanh nồng xộc vào mũi, khiến bụng Đình Nhã cồn cào, buồn nôn. Cô cắn chặt môi đến bật máu, nước mắt lã chã rơi, ngón tay run run chạm lên má anh. Gia Bảo, giờ trông anh yếu quá. Hơi thở càng lúc càng yếu dần, mồ hôi chảy dài trên mặt anh. Anh đang rất nguy cấp. Đình Nhã sợ hãi ngồi ngây ra. Làm sao, cô phải làm sao bây giờ? Tay chân thì bị trói, còn dì An lại ở đây, sao cô có thể giúp anh. Từng hơi thở của Gia Bảo như thúc giục cô, cô trở nên luống cuống và bối rối hơn. Nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô đau quá, nhìn anh đau đớn như vậy, cô không chịu được. Thà rằng, cô là người bị bắn, còn tốt hơn
- Dì à, con xin dì, coi như là lời cầu xin cuối cùng của con, của cháu gái dì. Xin dì, hãy cứu Gia Bảo đi ạ. Con xin dì đấy!- Đình Nhã nức nở khóc, cô nói giọng van xin
- Không bao giờ! Chúng mày đều phải chết!- Dì An lạnh lùng từ chối, rồi chĩa khẩu súng vào Đình Nhã
- Con xin dì mà.Chẳng lẽ những tình cảm của dì và con bao nhiêu năm qua không đủ để dì tha thứ sao? Cha mẹ con và cả cha của Gia Bảo, họ cũng đã đi xa, con xin dì, hãy dứt bỏ thù hận, để cứu Gia Bảo đi- Đình Nhã nói trong làn nước mắt, giọng cô thật tha thiết và nghẹn ngào
Dì An im lặng nhìn cô chăm chăm, ánh mắt thoáng xao động. Tha thứ? Bà nên tha thứ sao? Họ đã chà đạp lên tình cảm của bà, hại chết con của bà, đứa trẻ đáng thương chưa kịp chào đời đã phải lìa xa cuộc sống. Những tội lỗi ấy, bà nên tha thứ? Không, như vậy là quá oan uổng cho cái chết của con bà.
- Dì, coi như con cầu xin dì.- Đình Nhã ngước mặt lên nhìn dì An, đôi mắt đỏ hoe- Dì cứ giữ mãi hận thù, liệu con dì ở trên thiên đàng sẽ vui khi thấy dì như vậy ạ? Dì à, hãy để hận thù bay đi, vòng xoáy hận thù này nên chấm dứt tại đây
Dì An lại im lặng, rồi bà quay đi, giọng nói lạnh lùng:
- Nếu để tao gặp lại chúng mày một lần nữa, chúng mày sẽ không toàn mạng đâu!
Đình Nhã ngây người nhìn bóng dì An và tên Killer khuất dần, nước mắt lăn dài. Đây chính là người dì của cô, người cô yêu quý. Cô mỉm cười hạnh phúc, rồi cầm con dao ở cạnh ghế lên và cắt dây trói. Xong cô lấy điện thoại và gọi xe cấp cứu. Cô quay ra nhìn anh, trong lòng dâng lên cảm giác xót xa. Gia Bảo, anh đã phải chịu đau quá nhiều, cô không thể để anh đau thêm nữa....
******************************************
Gia Bảo ngả người ra ghế, ánh mắt mông lung nghĩ ngợi. Anh nhìn vào bức hình trên bàn. Là ảnh của một cô gái, với mái tóc đỏ hơi hoe vàng, cô đang nở nụ cười rạng rỡ, trông thật xinh đẹp. Gia Bảo mỉm cười chua xót, anh khẽ thở dài. Đã được hơn 2 tháng, kể từ khi chuyện đó xảy ra. Hôm ấy, anh bị trúng đạn và được Đình Nhã đưa vào viện. Dì An cùng đồng bọn Killer đã đi tự thú. Nhưng cũng từ lúc đó, Đình Nhã biệt tích. Cô rời khỏi cuộc sống của anh, cứ như cô với anh không có quan hệ.
Gia Bảo tức giận đập tay vào thành ghế. Rốt cuộc, vì lý do gì chứ? Vì lý do gì mà cô rời bỏ anh? Anh đã gần như điên lên khi cô biến mất, ngày nào cũng tìm kiếm cô mà không thấy một chút tin tức gì
- Thưa cậu chủ, có tin tức rồi- Gia Bảo đang ngồi nghĩ ngợi thì có một tên áo đen xông vào, hét lớn
- Chuyện gì?- Gia Bảo cau mày
- Có người nói đã trông thấy cô Đình Nhã ở làng VC.- Tên áo đen thở hồng hộc và nói
- Sao?- Gia Bảo giật mình đứng phắt dậy. Đình Nhã, cô đã trở lại sao? Người con gái của anh.
- Mau chuẩn bị xe- Gia Bảo ra lệnh, lập tức, tên áo đen chạy đi ngay
Gia Bảo không giấu nổi nụ cười vui sướng, anh cầm bức hình cô lên. khẽ lẩm bẩm
"Phải, nếu có thể chạy tiếp, em hãy mau chạy đi. Đừng để đến lúc tôi bắt được em, em sẽ không còn cơ hội rời xa tôi nữa đâu. Đình Nhã à, tôi tới đón em đây"
**************************************
Trong một ngôi nhà nhỏ, ở ngoài vườn cây, có một cô gái đang chăm sóc những cây hoa. Cô cầm bình nước lên và tưới cây, khuôn mặt cô rạng rỡ. Trông cô thật giống một thiên thần. Những đoá hoa lung linh khoe sắc dưới ánh mặt trời, như tô đậm thêm sức sống và vẻ đẹp của cô gái. Làn gió nhẹ thổi qua, làm tóc cô bay bay.
- Nhã Nhã à, cháu đi ra thăm mộ hộ chú được không?- Một người đàn ông trung niên cười hiền nhìn cô gái
- Dạ- Cô gái vui vẻ gật đầu, xách túi bước đi
Từ đằng xa, một chiếc BMW sang trọng đang đỗ. Trên xe, một người đàn ông trẻ đang ngồi, chăm chú nhìn theo bóng cô gái, ánh mắt anh sâu thẳm, bí ẩn, anh nhếch môi
" Vợ của tôi thì vẫn mãi là của tôi. Ngốc, tôi tìm thấy em rồi"
- Haizz, mệt quá- Đình Nhã thở hắt ra, cô phủi phủi tay, và đặt bó hoa lên một ngôi mộ nào đó. Làn gió thổi tóc cô tung bay. Đình Nhã đưa mắt nhìn lên bầu trời. Đã hơn 2 tháng rồi. Hiện giờ anh thế nào? Liệu vết thương đã đỡ chưa? Anh còn nhớ đến cô không? Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu Đình Nhã. Thực sự, Đình Nhã rất muốn trở về nơi đó, nhưng cô không đủ can đảm. Cô rất sợ phải đối diện với anh, cô sợ lại gây ra thương tích cho anh. Một cô gái bình thường như cô, không xứng để ở bên cạnh anh, xung quanh anh còn bao nhiêu cô gái xinh đẹp khác, cô làm sao bằng một phần bọn họ. Đang suy nghĩ miên man bỗng Đình Nhã nghe có tiếng giày sau lưng:
Cộp!
Một giọng nói dịu dàng vang lên:
- Đồ ngốc, không phải anh đã nói sao? Anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh đâu, vợ à!
Chữ "vợ" vang lên thật thân thương, như đánh mạnh vào tiềm thức Đình Nhã. Cô giật mình, vội quay mặt lại nhìn thì bắt gặp một ánh mắt ấm áp và nụ cười trìu mến. Khoé mắt cô cay cay, cả người như đông cứng, cô ngây ra, nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Đây, không phải là người hằng đêm cô mong nhớ sao? Đây, cũng không phải là người cô yêu thương hơn cả chính bản thân cô sao? Tim Đình Nhã đập mạnh, có cái gì thật ngọt ngào len vào tim cô. Sững sờ....Ngạc nhiên....Cô nghẹn ngào:
- Anh....Gia Bảo....sao anh.....?
Gia Bảo khẽ cười, anh bước đến gần cô hơn và ôm chầm lấy cô. Vòng tay ấm áp của anh làm cô không kìm được nước mắt, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô lắc nhẹ đầu:
-Không Gia Bảo, em không xứng với anh đâu. Em luôn làm anh tổn thương, em chưa làm được điều gì tốt đẹp cho anh cả
- Đồ ngốc, gặp được em là hạnh phúc lớn nhất của anh rồi. Anh không quan tâm gì hết, so với việc anh bị thương, thì việc em rời bỏ anh mới là kinh khủng nhất. Chúng ta về nhà thôi, vợ à.
Đình Nhã xúc động nhìn anh, cô cười hạnh phúc, nước mắt tuôn rơi, cô khẽ nói:
- Vâng!
Bên kia, một bông hoa lan tím đang hé nở. Cơn gió thổi nhè nhẹ, thật yên bình, cũng như niềm hạnh phúc của hai con người vừa được đong đầy. Tình yêu thật ngọt ngào. Trải qua bao đắng cay, sóng gió, cuối cùng, hạnh phúc vẫn là đây.
Đôi khi, con người ta phải chấp nhận một chút khó khăn, một chút thử thách để có được tình yêu, nhưng sau cơn mưa, trời sẽ lại nắng. Tình yêu mà, đâu thể nói bỏ là bỏ được. Chính tình yêu đã giúp ta trở nên nghị lực và dũng cảm hơn.
Tình yêu có thể là sự hy sinh và chờ đợi.
Tình yêu.....cũng có thể là niềm hạnh phúc khi được ở bên người ấy....