Đêm....Không gian im lặng vô cùng. Có một chàng trai đang ngồi, đôi lông mày khẽ nhíu lại, chàng trai rút điện thoại ra và bấm số..." Vâng, thưa chủ tịch, là tôi đây ạ"- Một giọng nói trầm trầm vang lên từ trong máy
- Chuyện đó là thế nào? Tại sao ngươi lại nhận cô ấy vào làm? ta giao cho ngươi quản lý công ty nhưng không có nghĩa là ngươi có quyền nhận thêm nhân viên mới mà không hỏi ý kiến ta- Chàng trai lạnh lùng nói, giọng đầy uy quyền và tức giận
" Thứ lỗi cho tôi, thưa chủ tịch. Nhưng tôi không thể không nhận cô ấy được. Sơ yếu lý lịch của cô ấy quá hoàn hảo, thành tích của cô ấy cũng rất tuyệt, không có gì đáng chê trách cả. Mong chủ tịch bớt giận"
- Đám nhân viên nữ trong công ty rất nhiều chuyện thể nào bọn họ cũng sẽ bép xép với cô ấy về gia thế của ta. Nếu thân phận của ta bị lộ thì ngươi tính sao? Tốt nhất ngươi nên liệu mà lo liệu mọi việc đi, nếu thân phận của ta bị lộ thì ngươi nhớ chuẩn bị sẵn hành lý mà rời khỏi công ty- Chàng trai đe doạ, ánh mắt nhìn ra xa xăm
" Xin chủ tịch yên tâm, tôi sẽ hết sức chú ý đề phòng giữ bí mật về ngài. Cũng muộn rồi, tôi không làm phiền chủ tịch nữa, ngài đi nghỉ ngơi đi ạ"
- Ngươi phải thu xếp sao cho gọn nhất có thể đấy. Được rồi, ta cúp máy đây- Chàng trai cúp máy và im lặng, vẻ mặt trầm ngâm nghĩ ngợi :" Đồ ngốc, em định thử thách sự bình tĩnh của tôi sao?"
********************
Đình Nhã mệt mỏi bước vào chỗ bàn làm việc. Cô đặt cái cặp xuống, và lôi tập tài liệu ra, để lên cạnh máy tính. Mới sáng sớm mà Gia Bảo đã hành tội cô, mè nheo đủ điều bắt cô nấu bữa sáng làm Đình Nhã đau hết cả đầu. Khó khăn lắm cô mới thoát khỏi anh để đi làm. Đình Nhã thở dài, cô bật máy tính lên, bỗng....
Cạch!
Một cốc cà phê nóng được đặt ngay trước mặt cô, kèm theo một giọng nói dịu dàng:
- Cô là nhân viên mới?
Đình Nhã ngẩng mặt lên thì bắt gặp một nụ cười ấm áp của chàng trai đối diện, đứng ngay trước mặt cô. Khuôn mặt sáng ngời, ngũ quan trên gương mặt vô cùng sắc sảo: chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào, đôi mắt sâu thăm thẳm như hồ nước thu, hai bờ vai rắn chắc, cao ít nhất là 1m84-85. Chàng trai đó mặc chiếc áo sơ mi trắng, để hở hai cúc áo làm lộ ra vòng ngực rắn rỏi. Đình Nhã chưa từng gặp ai đẹp đến thế. Cô càng lúng túng và ngại ngùng khi chàng trai cứ nhìn cô chằm chằm
- Xin lỗi, nhưng tại sao anh biết tôi là nhân viên mới ạ?- Đình Nhã ấp úng hỏi, cô đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào chàng trai
- Thứ nhất, bộ đồng phục nhân viên của cô còn rất mới, chưa bị phai màu hay nhàu nát, chứng tỏ cô mới mặc nó được mấy hôm, thứ hai, trên bàn có bảng tên cô ghi là nhân viên mới. Từ đó tôi có thể suy ra cô là nhân viên mới- Chàng trai mỉm cười- Cô không hỏi tôi là ai sao?
- A tôi quên mất, xin hỏi anh là ai ạ?- Đình Nhã ngập ngừng
- Tôi là Vương Thiên Huy, đối tác ( xạo quá >
Đêm....Không gian im lặng vô cùng. Có một chàng trai đang ngồi, đôi lông mày khẽ nhíu lại, chàng trai rút điện thoại ra và bấm số..." Vâng, thưa chủ tịch, là tôi đây ạ"- Một giọng nói trầm trầm vang lên từ trong máy
- Chuyện đó là thế nào? Tại sao ngươi lại nhận cô ấy vào làm? ta giao cho ngươi quản lý công ty nhưng không có nghĩa là ngươi có quyền nhận thêm nhân viên mới mà không hỏi ý kiến ta- Chàng trai lạnh lùng nói, giọng đầy uy quyền và tức giận
" Thứ lỗi cho tôi, thưa chủ tịch. Nhưng tôi không thể không nhận cô ấy được. Sơ yếu lý lịch của cô ấy quá hoàn hảo, thành tích của cô ấy cũng rất tuyệt, không có gì đáng chê trách cả. Mong chủ tịch bớt giận"
- Đám nhân viên nữ trong công ty rất nhiều chuyện thể nào bọn họ cũng sẽ bép xép với cô ấy về gia thế của ta. Nếu thân phận của ta bị lộ thì ngươi tính sao? Tốt nhất ngươi nên liệu mà lo liệu mọi việc đi, nếu thân phận của ta bị lộ thì ngươi nhớ chuẩn bị sẵn hành lý mà rời khỏi công ty- Chàng trai đe doạ, ánh mắt nhìn ra xa xăm
" Xin chủ tịch yên tâm, tôi sẽ hết sức chú ý đề phòng giữ bí mật về ngài. Cũng muộn rồi, tôi không làm phiền chủ tịch nữa, ngài đi nghỉ ngơi đi ạ"
- Ngươi phải thu xếp sao cho gọn nhất có thể đấy. Được rồi, ta cúp máy đây- Chàng trai cúp máy và im lặng, vẻ mặt trầm ngâm nghĩ ngợi :" Đồ ngốc, em định thử thách sự bình tĩnh của tôi sao?"
Đình Nhã mệt mỏi bước vào chỗ bàn làm việc. Cô đặt cái cặp xuống, và lôi tập tài liệu ra, để lên cạnh máy tính. Mới sáng sớm mà Gia Bảo đã hành tội cô, mè nheo đủ điều bắt cô nấu bữa sáng làm Đình Nhã đau hết cả đầu. Khó khăn lắm cô mới thoát khỏi anh để đi làm. Đình Nhã thở dài, cô bật máy tính lên, bỗng....
Cạch!
Một cốc cà phê nóng được đặt ngay trước mặt cô, kèm theo một giọng nói dịu dàng:
- Cô là nhân viên mới?
Đình Nhã ngẩng mặt lên thì bắt gặp một nụ cười ấm áp của chàng trai đối diện, đứng ngay trước mặt cô. Khuôn mặt sáng ngời, ngũ quan trên gương mặt vô cùng sắc sảo: chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào, đôi mắt sâu thăm thẳm như hồ nước thu, hai bờ vai rắn chắc, cao ít nhất là m-. Chàng trai đó mặc chiếc áo sơ mi trắng, để hở hai cúc áo làm lộ ra vòng ngực rắn rỏi. Đình Nhã chưa từng gặp ai đẹp đến thế. Cô càng lúng túng và ngại ngùng khi chàng trai cứ nhìn cô chằm chằm
- Xin lỗi, nhưng tại sao anh biết tôi là nhân viên mới ạ?- Đình Nhã ấp úng hỏi, cô đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào chàng trai
- Thứ nhất, bộ đồng phục nhân viên của cô còn rất mới, chưa bị phai màu hay nhàu nát, chứng tỏ cô mới mặc nó được mấy hôm, thứ hai, trên bàn có bảng tên cô ghi là nhân viên mới. Từ đó tôi có thể suy ra cô là nhân viên mới- Chàng trai mỉm cười- Cô không hỏi tôi là ai sao?
- A tôi quên mất, xin hỏi anh là ai ạ?- Đình Nhã ngập ngừng
- Tôi là Vương Thiên Huy, đối tác ( xạo quá >