Yêu một người, có thể đau đớn sẽ kéo dài.
Nhưng anh đã mang đến cho tôi niềm vui, đó cũng là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời.
Cuối tháng sáu, mở ra một kì thi quan trọng.
Bốn mươi sáu điểm kiểm tra đối với một số người là một thảm họa, đối với một số người khác lại chỉ như một bữa ăn sáng, tôi mặc dù đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt chỉ số thông minh giảm rất mạnh còn có xu thế về không, nhưng... phải cái bốn mươi sáu điểm, còn không xem là một việc khó?
Nghĩ là một chuyện, vào phút cuối cùng lại là chuyện khác.
Đêm trước kì thi, tôi uống xong hai tách cà phê, chuẩn bị tác chiến suốt đêm, cố gắng nhồi nhét. Kết quả hưng phấn quá, đầu óc liên tục ở trong trạng thái phấn khởi, không có từ nào vào, lại cùng Chu Xuân hàn huyên cả đêm. Sáng hôm sau, tác dụng của cà phê, tôi bắt đầu uể oải không phấn chấn, lúc ăn sáng cùng Hướng Huy, cả người bắt đầu buồn ngủ, nếu như có cái giường, tôi nhất định nằm ngay lên.
Bát cháo ngào ngạt hương gạo cùng với bánh quẩy vàng óng trong mắt thực không có hấp dẫn bằng chiếc giường mềm mại. Càng hận chính là, cũng cả một đêm chưa ngủ nhưng Chu Xuân tinh thần vẫn dồi dào, thần sắc sáng láng, một bêm mồm to húp cháo, một bên cùng Viên Lang xì xào tâm sự. Người với người sao lại có điều khác biệt đến như vậy?
“Về sau không được thức muộn có nghe không?” Hướng Huy lông mày nhíu lại, mặt nghiêm túc, tôi biết rõ anh quan tâm tôi, nhưng phương thức thể hiện hoàn toàn không đúng.
Tôi quệt miệng, nhíu mày, “Không thức đêm, anh nói nghe nhàng thế, nếu không thông qua kì thi thì xử lý thế nào?”. Tuy rằng suốt đêm qua tôi cũng chẳng làm được chuyện gì, tôi lặng lẽ bổ sung trong lòng.
Anh lấy tay ấn vào trán tôi, nói đơn giản, “Lần này không được, còn có lần sau.”.
“Xấu hổ lắm.” Tôi dù sao cũng là sinh viên khoa ngoại ngữ, ngay cả hơn bốn mươi điểm cũng không thông qua, thì sao dám đối mặt với Giang Đông[32] phụ lão nữa.
Hướng Huy thân mật vuốt chóp mũi tôi, “Cùng lắm, lần tới anh cùng em thi một lần.”.
Tôi nghiêng đầu cười tít mắt nói, “Hà, anh chẳng phải muốn thi đến lần thứ ba.”. Tôi nghĩ đến cảnh tượng lần đầu gặp mặt anh, lúc đó căn bản chúng tôi đều không quen biết nhau, ngày ngày kí ức như khắc sâu.
Hướng Huy không cho là đúng, “Cũng không quan trọng, chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi.”.
Ánh mắt tôi tập trung nhìn anh, biết rõ chỉ là một lời nói đùa của anh nhưng vẫn thấy rất cảm động.
Hướng Huy định thần nhàn nhã chỉ lên bàn cơm vẫn chưa động đến, “Còn không ăn nhanh lên, đồ ăn nguội hết rồi.”. Anh một tay bưng bát, một tay gõ vào trán tôi, gương mặt đạm đạm cười, “Lại còn không ăn, anh sẽ ăn em.”. Tôi bối rối, không muốn mở cửa để công chúng đến tham quan xem kịch, vội vàng cầm lấy bát đũa, ngoan ngoãn cho vào trong miệng, một mặt vẫn im lặng không rõ việc anh nói cam kết nếu lần này không thể qua được, anh sẽ cùng tôi thi lại lần nữa.
Miệng anh thoáng nét cười, “Được, anh nhất định cùng em, nhưng bây giờ muốn em tập trung ăn cơm, sau đó...”. Anh tà tà hất cằm lên, làm bộ tới gần, tôi mặt có chút nóng, cúi đầu, hai lần ba lượt ăn xong, lau miệng, mới nhẹ nhàng cười.
Lúc ấy tôi đúng là ngốc, hồ đồ lại ngây thơ, không nghĩ anh làm thế nào để chắc chắn việc tôi thi trượt, mà càng không nghĩ đến là có người so với tôi còn ngốc hơn.
Tình yêu đẹp là khi bạn nhìn cả thế giới qua một người, tình yêu xấu là khi bạn vì một người mà bỏ cả thế giới này.
Còn cho rằng mình mới là người phải trả nhiều nhưng thực tế anh vì tôi mà buông tay nhiều thứ.
Một tháng sau, thành tích công bố, kết quả thật khiến người dở khóc dở cười.
Tôi điểm sát đạt tiêu chuẩn, như đường dây điện thấp xẹt qua, còn Hướng Huy cuối cùng nộp bài gần như bỏ trống giấy thi, chỉ vì lời hứa với tôi.
Nếu như không phải tôi càn quấy, với thành tích xuất sắc anh nhất định nhẹ nhàng qua được, nhưng bây giờ...
Tôi che giấu hổ thẹn trong lòng, khóc cười mắng anh ngốc, anh không chút để ý, không những vậy còn đề xuất chúc mừng tôi vì đã thông qua kì thi thuận lợi, tôi từ chối, sau lại quay ra an ủi tôi, như thể tôi mới là người bị đối xử bất công.
Đôi khi tôi nghĩ ngợi lung tung, đầu tiên cạn kiệt hạnh phúc có phải sẽ dự báo kết cục tương lai, lại sợ hãi trên đời mọi chuyện tốt đẹp, cũng giống như cầu vồng thoáng qua, giống như cánh bướm, cũng không thể kéo dài.
Hướng Huy cười chuyện đầu tôi đột nhiên toát ra rất nhiều ý nghĩ cổ cổ quái quái, cũng thẳng thắn hỏi tôi, tôi là bạn gái anh, không đối tối với tôi thì đối tốt với ai.
Tôi thường bị anh giáo huấn đến á khẩu không nói được gì, nhưng lại thấy ngọt ngào trong lòng.
Kì nghỉ hè sinh viên năm nhất đó, tôi và Uông Nhiên sau khi nói chuyện điện thoại, trong thư của cô thường nhắc tới vị họ Tiêu, bây giờ dĩ nhiên thăng cấp làm bạn trai của Uông Nhiên, Tiêu Hách quan tâm nồng hậu, nhất định tôi phải đi một chuyến để tìm hiểu về anh chàng này.
Không thành công khi thuyết phục Uông Nhiên xuống phía Nam, tôi quyết định trực tiếp phóng đến Bắc Kinh. Vừa đấm vừa xoa lại làm phiền mãi cuối cùng tôi cũng lấy được tài trợ từ mẹ, tôi nghĩ tốt rồi, lén lút đi lại lén lút về, biến nhất mấy ngày chắc cũng không bị Hướng Huy phát hiện, nhưng khi tôi ngồi trên xe lửa, cất kỹ hành lý, cùng người hành khách bên cạnh chào hỏi thân thiện, tôi nhất thời kinh hãi choáng váng.
Tôi há to mồm, lắp bắp hỏi, “Anh... sao lại tới?”.
Anh lúc nào thần thông quảng đại đến thế này, chẳng những biết tôi đi khỏi Thượng Hải chuẩn xác thời gian, còn đi cùng chuyến tàu, thậm chí còn ngồi cùng hàng ghế với tôi.
Tôi biết anh tức giận, bởi vì mặc cho tôi ăn nói khép nép, lời nói tốt đẹp, anh cũng không nói một lời. Cuối cùng, tôi bắt đầu tức, không quan tâm, ai còn nợ ai không hoàn.
Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác, hai tay nâng má, nghểnh cổ đối mắt với cửa kính tàu.
Đêm đầu mùa hạ, ánh trăng nhu mỹ, tràn ngập trời sao.
Khoa học kỹ thuật tiến bộ làm chúng ta di chuyển vị trí tốc độ vượt bậc trong không gian, vượt xa ngoài sức tưởng của những người tiền nhiệm, tàu ban đêm hướng đích đến bầu trời sáng sớm.
Tôi cảm thấy rất buồn chán, mang tiểu thuyết ra đọc, lật vài tờ, lại thấy không vui hơn, lén lút liếc mắt lườm Hướng Huy một cái, vừa vặn đụng ngay phải ánh mắt anh chăm chú nhìn tôi.
Anh thu hồi tầm mắt, gãi gãi đầu, ngồi nghiêm chỉnh, khóe miệng chậm rãi mỉm cười.
Tôi không cam, oán thầm, “Nhường đường một chút, em muốn vào nhà vệ sinh.”. Tôi nhìn anh nói.
Anh lấy Walkman mang bên mình cắm vào tai, quay lưng lại, làm bộ như không nghe thấy.
Tôi khó chịu, kéo lỗ tai anh lặp lại một lần, “Em muốn đi vệ sinh.”. Cả một đoàn hành khách cùng chuyến xe đều quay lại nhìn tôi, mấy chục mồm há hốc dường như đồng thời toét ra, cười ha hả.
Tôi xấu hổ vô cùng, tất cả đều là do anh ban tặng.
Hướng Huy cuối cùng không nhịn được cười, lông mi giật giật, bùng nổ một chuỗi tiếng cười sang sảng. Tôi trước mắt bao người không tiện phản bác, chỉ dám chôn vùi cơn tức trong lòng.
Cảm giác có một bàn tay vuốt ve đỉnh đầu tôi vài lần, sau đó có gì đó nhét vào tai tôi.
“Là bài hát của Trương Ngọc Hữu.” Tôi sắp nhảy dựng lên, “Anh không thể đổi băng khác được à?”.
Anh nhún vai, “Chỉ có cái này”.
“Anh biết rõ em không thích anh ta.” Hướng Huy là người hâm mộ Trương Ngọc Hữu, sau khi biết anh hâm mộ cũng không ít lần bị anh độc hại.
Anh cười im lặng, “Anh chỉ cần em thích anh ấy hát, không phải muốn em thích con người anh ấy.”. Anh hạ giọng, lại bổ sung một câu, “Em chỉ cần thích một mình anh là được rồi.”.
Mặt tôi thoáng ửng hồng, tim không khống chế được kinh hoàng.
May mắn đoàn người vừa cười xong lại bận việc của mình, không hơi đâu chú ý động tĩnh của chúng tôi.
So với tôi ngượng ngùng, Hướng Huy không chút bối rối, anh khẽ sờ gương mặt tôi, trong mũi khẽ hừ một tiếng lạnh, mang nhiều cảnh báo uy hiếp, “Về sau hứa không được phép chơi trò mất tích với anh.”.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, hứa miệng, còn lòng nhắc nhở trở về nhất định phải cho Chu Xuân một trận.
“Không phải Chu Xuân nói chứ?” Dường như biết rõ lòng tôi nghĩ gì, Hướng Huy nhìn lại tôi, ngắn gọn một câu, “Là Viên Lang.”.
Tôi bật cười, còn không phải cùng một dạng, Chu Xuân này thật là miệng rộng, cô nàng biết rõ đương nhiên Viên Lang cũng biết rõ.
Hướng Huy mấp máy môi, mắt khắc sâu, khóa chặt ấn đường, ôm tôi, “Tóm lại, không được có lần sau.”.
Tôi cười khẽ, đột nhiên tim có chút bất an, tôi sợ chuyện quá tốt đẹp, sẽ có một ngày bị ông trời lấy hết đi.
Lời hát của Trương Ngọc Hữu ru rôi ngủ thật say, có Hướng Huy bên cạnh, tôi ngủ đặc biệt an tâm.
Ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện mình gối đầu lên ngực anh, cánh tay còn vững chắc vòng vào cổ anh, còn anh vẫn duy trì tư thế ngồi ấy, đợi tôi tỉnh lại, mới chuyển tay chân, nói khẽ “Sớm.”.
Không có mặt mũi nhìn, tôi “Ưm.” một tiếng, cúi đầu thật lâu vẫn không dám ngẩng lên.
Nhà ga Bắc Kinh, mang đậm kiến trúc của vết tích lịch sử mạnh mẽ.
Sáng sớm ở Bắc Kinh có cảm giác tươi mát, hành trình của chúng tôi đến Bắc Kinh bắt đầu.
Trường học của Uông Nhiên tại quận Hải Điến, gần cầu bằng đá trắng, bởi vì muốn sớm trở lại trường nghênh đón tân sinh viên, cho nên chỉ ở nhà một tháng, nghe nói, Tiêu Hách đã theo cô nàng về nhà ra mắt.
Không hổ là người phương Bắc, làm chuyện gì đều có gan dạ, sáng suốt, quyết đoán, không như tôi, đã sớm bắt đầu với Hướng Huy, nhưng cho tới bây giờ vẫn giấu ba mẹ cẩn thận.
Theo ghi chép của Uông Nhiên, từ nhà ga đến trường học của cô cũng phải đi mấy chuyến x, cho nên, tôi vẫn quyết định đi ngay.
Tôi không phải lần đầu đến Bắc Kinh, nhưng sự phát triển nhanh chóng của thành phố Bắc Kinh khiến tôi mỗi lần tới đều cảm thấy mới mẻ.
Ở trên xe đi qua tường thành di tích nhà Minh, đứt quãng, tuy hơi đổ nát nhưng cũng không mất đi vẻ uy nghiêm. Thời điểm Bắc Kinh đắm chìm trong các di tích triều đại nhà Thanh, đột nhiên họ nhìn thấy các di tích của triều đại nhà Minh, thấy kinh ngạc. Thời Hoàng đế Vĩnh Lạc dường như đặt nền móng vững chắc đến Bắc Kinh làm thâm hậu cơ sở, nơi nào đó bên trong tựa hồ có chút uy lực còn lại quấn quanh tường thành.
Tôi bỗng nhiên có chút không yên lòng, quay đầu nói với Hướng Huy, “Em đến chỗ Uông Nhiên... là một người bạn thân”.
“Em không phải có bạn thân nhất là Chu Xuân sao?” Anh trêu ghẹo, tôi đạp anh một cái, “Em nói thật.”.
“A, anh đã rõ Chu Xuân chỉ là giả.” Anh gật gật đầu, “Khi về anh sẽ tố cáo với cô ấy.”.
Tôi giận dữ trừng mắt, thuận tay cầm lấy ba lô đập vào đầu anh.
“Em thế này là mưu sát thân thể chồng, không được đâu.” Hướng Huy đùa cợt trêu chọc, tài xế taxi thỉnh thoảng quay đầu nhìn chúng tôi, hiểu ý khẽ cười.
Tôi rốt cuộc bắt được cơ hội lúc anh không chú ý nhào lên hai tay véo má anh, sức lực mất cân bằng hai bên, không may toàn bộ cơ thể ngã vào ngực anh, sau một chút do dự, anh kéo cơ thể tôi, đặt một nụ hôn nóng rực lên môi tôi.
Tôi xấu hổ không dám ngẩng đầu, vùi cả khuôn mặt vào ngực anh, nhẹ nhàng đánh vài cái, người này thật là, coi người tài xế như không khí chắc.
Tôi phảng phất ngột ngạt có thể nghe vài tiếng cười truyền tới, lại càng không dám ngẩng đầu lên,
Ước chừng xe chạy 45’, trường học Uông Nhiên đã hiện ngay trước mắt.
Vốn cho rằng đây là trường đại học tổng hợp sẽ rất nghiêm túc, ai ngờ vừa bước xuống xe, tôi thấy mấy câu quảng cáo bên lưới sắc mà suýt cười không đứng dậy được.
Chỗ đó dùng bút màu đen viết mấy chữ rõ to: Nam sinh sẽ biến thành nữ sinh, nữ sinh sẽ biến thành phụ nữ.
“Ai lại có tài như vậy a?” Tôi xoa bụng, ghi nhận mấy dòng trên lưới sắt.
Hướng Huy giúp tôi lau khô nước mắt trên khóe mắt, chỉ lên phía trước, “Đây chính là bạn tốt của em hả?”.
Tôi nhìn theo hướng tay anh chỉ, phía trước đi đến hai người, nữ thanh tú, nam anh tuấn. Tôi nheo mắt tử tế đánh giá, quả thật là Uông Nhiên, chỉ có điều, so với trước đây không giống nhau, là chỗ nào có khác, tôi nhất thời không thể nói rõ. Rất lâu rất lâu tôi mới nghĩ được rõ ràng, lúc ấy Uông Nhiên đi đến chỗ tôi, cơ thể sáng bừng lên ánh sáng gọi là hạnh phúc.
“Diệp Tử.” Uông nhiên cơ hồ bổ nhào qua ôm lấy cánh tay tôi, ánh mặt trời nhảy múa trên tóc cô, tôi khẽ cười.
“Không cần khoa trương như vậy.” Rõ ràng là vui muốn chết, cảm động muốn chết, lại còn liều mạng che giấu.
Uông Nhiên vuốt mái tóc đã dài đến đầu vai của tôi, giọng tấm tắc, “Mái tóc cậu cũng dài đấy, là người nào nói tóc quá dài sẽ phiền phức, tóc ngắn dễ xử lý hơn.”.
Tôi chỉ cười, bỏ qua lời trêu chọc cười nhạo của cô nàng, khóe mắt không khỏi tự do nhìn hướng Huy, cười càng vui vẻ.
Ở sau, Tiêu Hách ôm túi lớn túi nhỏ hành lý, cười duỗi tay kia ra “Hân hạnh, hân hạnh.”.
Hướng Huy cũng cười, “Tôi cũng vậy.”.
Mặt chữ quốc (国), thân hình tiêu chuẩn, làn da hơi ngăm đen, thoạt nhìn có vẻ ổn, Tiêu Hách tướng mạo cũng không để lại ấn tượng sâu với tôi, nhưng có đôi mắt đặc biệt sáng hữu thần, nhất là lúc ánh mắt nhìn Uông Nhiên.
Tôi nhìn Uông Nhiêu cười ngây ngô, thu xếp quan sát khẽ thì thầm, “Không phải xấu, có thể qua được.”.
Cô nàng trừng mắt nhìn tôi, dùng phương thức độc nhất vô nhị của cô nàng, ôm chầm lấy vai tôi, sờ soạng khắp mặt, “Cũng vậy thôi.”.
Chúng tôi ôm nhau cười lăn lộn.
Tôi đi theo về phòng của Uông Nhiên, không chờ đợi vội vã hỏi những điều thắc mắc, “Nhiên Nhiên, buổi tối chúng ta ngủ đâu?”.
Cô nàng ngẩng đầu nhìn tôi, “Cậu ngủ cùng tớ, Hướng Huy đến lý túc xá Tiêu Hách, cùng lắm...”. Cô nàng cười cực kì mờ ám, “Các cậu muốn ngủ cùng một chỗ cũng không phải là không thể được, ở Bắc Kinh này cái gì cũng không nhiều, nhưng duy chỉ có khách sạn là nhiều, hơn nữa các loại cấp bậc đều có, tha hồ lựa cọn, đảm bảo vừa lòng cậu.”.
“Phì...” Tôi phun đường, gương mặt nhanh chóng thoáng hồng, “Mồm chó nhả không ra ngà voi.”.
Uông Nhiên đáp theo, “Cậu cứ xem xem thật ra cái gì là mồm chó phun ra ngà voi.”. Tiêu Hách mím môi, gương mặt nhẹ nhàng nở nụ cười.
Tôi thấp giọng nói thầm, “Thật tốt là còn có người trị được cậu.”.
Uông Nhiên nhếch môi cười, ngay cả giọng cũng hàm chứa ý cười, nghĩ là biết cuộc sống Uông Nhiên bây giờ tràn ngập ngọt ngào.
Gương mặt tôi hiện ra nụ cười tinh nghịch, nhìn kĩ vào Uông Nhiên, chậm rãi nói, “Bây giờ vẫn là nghỉ hè, tân sinh viên cũng không đến sớm như vậy, có người nào đó không nguyện ở nhà, nhất định đến trường, ký túc xá vẫn vắng vẻ trống không, không người nào quản lý. Nhiên Nhiên, buổi tối cậu không sợ hãi sao?”. Tôi nháy mắt, Tiêu Hách, “Khụ khụ” hai tiếng làm bộ không để ý quay đầu, còn Uông Nhiên mặt cứ thế đỏ bừng lên.
Ngay lúc Uông Nhiên nói không ra lời, tôi đắc ý hả hê thắng lợi, lòng tự tin nhất thời bành trướng cấp tốc.
“Diệp Tử đáng chết.” Uông Nhiên phản ứng kịp, về sau xông tới véo tôi, tôi chạy loạn cả phòng, cuối cùng trốn được vào ngực Hướng Huy, cô mới phẫn nộ từ bỏ.
“Chúng ta đã từng gặp qua?” Hướng Huy một tay ôm tôi, một mặt quay đầu hỏi Uông Nhiên.
Uông Nhiên tự nhiên vỗ tay mạnh phát ra tiếng, giơ ngón tay cái lên, “Thông minh.”.
Tôi mờ mịt hỏi câu, “Cái gì, lúc nào, sao em không biết rõ?”.
Hướng Huy và Uông Nhiên cùng cười, hai người đều không trả lời, một cái nhìn dịu dàng hướng đến tôi, đôi mắt đen khiến người có thể chết đuối trong đó, một ánh mắt khác rất khinh khỉnh nhìn tôi, có nghĩa bảo tôi đúng là hết thuốc chữa.
Khi người yêu sâu đậm và bạn bè thân thiết ở xung quang mình, đó là điều hạnh phúc nhất trong cuộc sống, rất lâu về sau, mỗi lần tôi nhớ lại cảnh ngày hôm đó, cảm thấy rất đau, rất muốn khóc, nhưng vẫn còn nhiều phiền muộn và chua xót.