Chỉ nghĩ tìm kiếm vô vọng tôi sẽ phải nhận lấy những giọi nước mắt của mình.
Trong hạnh phúc đó , liệu tôi có thể tự nắm giữ bằng chính đôi tay của mình.
Lần gặp mặt cuối cùng với Uông Nhiên cũng gần một năm, cho nên, đêm đó chúng tôi ở trong kí túc xá Uông Nhiên, không có quạt không có điều hòa, tôi vẫn cương quyết ngủ cùng cô.
Giường nhỏ, sạch sẽ và thư thái.
Sau khi tắm rửa xong, tôi thay áo ngủ sạch, nằm lên giường, tư thế không muốn nhúc nhích. Đối với năm ngoái, hành vi đặt lưng xuống ngủ ngay của Uông Nhiên, tôi giờ có thể lý giải được. Ngồi trên tàu, quả nhiên toàn thân mệt mỏi.
Uông Nhiên ôm sau lưng tôi, “Diệp Tử, lần này quyết định đến thăm nơi nào?”.
Tôi lờ đờ uể oải dịch chỗ cho cô nàng, hai tay kê dưới gáy nhìn trần nhà nói, “Lần trước đến chỉ quan tâm ăn uống, không có thời gian tham quan nhiều.”.
Uông Nhiên giơ ngón tay, “Cố cung, phố Trường An, cung Ung Hòa, Trường Thanh... có bao nơi cậu chưa đi qua.”.
Trời, vậy cuối cùng tôi đã từng đi qua những nơi nào.
Cô nàng đổi tay kia, tiếp tục giơ lên, “Đông đơn, chùa Long Phúc, Tiền môn, tất cả cậu đều phải đi qua, bởi vì ở đó toàn là món ăn bình dân.”
Tôi cười hì hì, “Cậu thay tớ tiết kiệm chi phí khách sạn, tôi có thể chơi mấy ngày.”.
Uông Nhiên ở bên cạnh tôi yên tĩnh một lúc, bỗng nhiên dựa qua, “Diệp Tử...”.
“Ấp úng do dự không phải là tác phong của Uông Nhiên, có chuyện gì cứ nói đi.” Tôi đưa gối đầu ôm trước ngực, cằm tựa vào gối, quay sang nhìn Uông Nhiên, cô nàng theo bản năng dời ánh mắt, tầm mắt dừng lại tấm poster to trên tường.
Đó là tấm quảng cáo poster cỡ lớn, xa xa có núi cao và biển xanh, trải dài bờ biển là cát vàng, có hai bóng hình nắm tay nhau, trên bờ cát điểm vài dấu chân, bờ biển chạy dài ấm áp ánh nắng mặt trời, cảnh tượng hài hòa lãng mạn thật đẹp.
Bên dưới góc phải của poster còn ghi một hàng chữ thật nhỏ bằng bút máy: ‘Hy vọng được đi mãi’. Tôi đã hiểu rõ, hàng chữ nhỏ nhất định là nét chữ của Uông Nhiên.
Khóe miệng tôi cười theo hình vòng cung, hy vọng có thể đi mãi, đó cũng là nguyện vọng của tôi.
Một nét sáng hiện lên từ đôi mắt xinh đẹp của Uông Nhiên, tôi biết chúng tôi đều cứng đầu, không dễ dàng hứa hẹn, nhận định được một đời một kiếp.
Uông Nhiên khẩu khí nhẹ nhàng, tràn ngập ý cười, “Diệp Tử, về sau tớ làm phù dâu cho cậu nha.”.
“Được thôi.” Tôi cố ý phát ra âm thanh vui vẻ, “Nhớ chuẩn bị phong lì xì thật dày đấy.”.
Cô nàng cười giòn, “Được, nếu như cậu kết hôn sớm như lời tớ nói.”. Nói đến phần sau, đã gần nghiến răng nghiến lợi, tôi đảo cặp mắt, vì phong lì xì dày, cho dù là bức hôn, cũng không thể kết hôn sau cô nàng.
Đêm đó, tôi nghe Uông Nhiên nói mơ, so với Liễu Như Yên lúc ấy kinh thiên động địa, thì hiển nhiên dịu dàng hơn nhiều.
Diệp Tử, chúng ta có thể xuất giá cùng ngày, cùng sinh con một ngày, tương lai con gái cậu sẽ làm con dâu tớ, ha ha ha.
Tôi cười cuộn tròn thân thể, đúng là chuyện cười, tôi sẽ không nói với cô nàng, nhưng tại hôn lễ cô nàng thì sẽ công khai.
***
Sáng sớm hôm sau, tôi và Hướng Huy cầm bản đồ mới Bắc Kinh, còn Uông Nhiên cũng “tỉ mỉ” chuẩn bị trứng gà luộc ra cửa.
Uông Nhiên không cùng đi toàn bộ hành trình, cô nàng cho tôi một lý do rất đàng hoàng là tạo cơ hội cho chúng tôi khó khăn lắm mới có thế giới hai người, kỳ thật tôi biết thừa biểu hiện trọng sắc khinh bạn của cô nàng, chẳng qua không thèm vạch trần mà thôi.
Đường Bắc Kinh rất rộng lớn, quả nhiên là dưới chân thiên tử, hoàng thành căn xuống. Mở bản đồ ra, cả thành phố sôi nổi hiện lên, tất cả con đường đều thẳng tắp, đi hướng đông tây rồi đi hướng nam bắc, cơ hồ không có tuyến đường quanh co. Mà so sánh với bản đồ Thượng Hải, lại càng thấy rắc rối, không hề có quy luật, hình thành so sánh giữa nét cổ đại và hiện đại. Bắc Kinh bố trí phù hợp với quan niệm của người Trung Quốc “Thiên viên địa phương”[33], ngay ngắn, khí phách sung mãn.
Lúc đi ngang qua con đường lớn, tôi đột nhiên thấy giao lộ không có đèn tín hiệu giao thông, tuy rằng tất cả xe đều chủ động chờ người đi vộ đi qua vằn trắng nhưng tôi vẫn không quen. Hướng Huy đổi tôi đi bên trái, nhẹ nhàng nắm tay tôi, đi thẳng băng qua đường, cho đến khi tôi nhận ra thâm ý hành động này là vì chiếc xe ô tô đang leo đến từ bên phải.
Chúng tôi ngồi một góc sáng ở Tử Cấm Thành bóc trứng luộc, tâm tình bình yên đến ảm đạm, nếu có thể, tôi rất muốn cùng anh ngồi mãi như vậy, cứ để thời gian dần dần trôi đi, cho đến khi sông cạn đá mòn.
Chúng tôi qua một hẻm nhỏ của Bắc Kinh, thấy hai vợ chồng già đi qua, nhìn nhau nồng hậu, tay trong tay, bỗng nhiên tôi nghĩ tương lai chúng tôi liệu có được như thế?
Tôi nhìn hai người họ cười ngây ngô, họ quay lại nhìn tôi chào hỏi thân thiện.
Hướng Huy hỏi tôi nghĩ cái gì, tôi trả lời anh, “Điều lãng mạn nhất trong cuộc sống là cùng anh đi đến già.”.
Anh dịu dàng mỉm cười với tôi, “Cho đến khi chúng ta già đến nơi nào cũng không đi được, em vẫn mãi ở trong lòng bàn tay anh.”.
Đứng ở đại lộ Trường An rộng lớn, vào thời điểm đó, tư tưởng đã được mở mang rất nhiều, đi từ đầu này đến đâu kia, đột nhiên phát hiện tình yêu liệu có kéo dài mãi, cho đến một ngày rồi cũng chỉ như muối bỏ biển.
Tôi nhìn người bên cạnh, lại có cảm giác bàng hoàng bất an.
Dường như cảm nhận suy nghĩ nội tâm của tôi, Hướng Huy siết chặt tay tôi, hát nhẹ nhàng bên tai, “Hãy trao trái tim của em cho anh, hãy vui lòng trao trái tim của em cho anh, cứ trốn phía sau lưng anh, anh sẽ nguyện vì em mà chắn gió.”.
Trong một ngày đi đến bốn năm điểm du lịch lớn nhỏ, lúc quay về tôi đã thấy mệt mỏi nói không ra lời.
Tôi gối đầu vào vai Hướng Huy, nhỏ giọng nói, “Em ngủ một tí, chỉ một lát thôi.”.
Kết quả ngủ cho đến tận đích, mở mắt ra thấy Uông Nhiên tự nhiên đứng trước mặt, tôi còn thấy giật mình, tưởng mình vẫn ở trong mơ.
Uông Nhiên liếc mắt cười, “Đi ăn cơm”.
Thịt sốt Bắc Kinh, lẩu, cá tươi, bát trân đậu hũ, nồi sườn, canh cay, một số món tương... Đồ ăn đặc sản Bắc Kinh xếp đầy một bàn, tôi gắp miếng khoai tay đưa vào trong miệng, mơ hồ nói không rõ, “Đói chết mất, Uông Nhiên cậu thật nhỏ mọn, tớ không dễ dàng gì mới từ nơi xa xôi đến tận Bắc Kinh, cậu cũng không mời tớ được một bữa ngon.”.
Uông Nhiên thở dốc, “Thế này còn không đủ sao?”. Cô chỉ vào bàn đầy đồ ăn, tôi biết cô nàng muốn lật bàn vì xúc động.
Tôi đưa bàn tay dầu mỡ đến chỗ cô nàng, cô nàng tức giận thoát khỏi nanh vuốt của tôi, tôi cười cười nói, “Vịt quay đâu? Không có vịt quay thì ăn gì với cơm?”.
“Cậu không nói ng từ đâu”. Uông Nhiên nhìn chằm chằm tôi kẹp chiếc đũa vào đậu hũ, hoài nghi nói.
Tôi thẳng thắn hùng hồn đáp, “Tớ đói lắm, cố mà làm đi”.
Uông Nhiên tức giận, vẫn là Tiêu Hách tới hòa giải, “Để bây giờ anh đi mua cho”.
Tôi mỉm cười ấm áp, đã có hiệu quả, mặc xảy ra chuyện gì hay có người đứng chắn thay Uông Nhiên, miễn sao mục đích của tôi cũng đạt được.
Tôi nằm bò lên bàn vui vẻ, Hướng Huy sờ sờ tóc tôi, cười với Tiêu Hách, “Đừng để ý cô ấy, cô ấy chỉ nói miệng vậy thôi.”. Vẫn là Hướng Huy hiểu rõ tôi, võ mồm quan trọng nhất là đánh trúng vào tâm con người.
Uông Nhiên lập tức cắt ngang lời nói của tôi, “Biết rồi biết rồi, bánh mì kẹp thịt chứ gì, là món cậu thích, tớ sẽ chuẩn bị tốt.”. Cô nàng nhăn mặt, tôi đắc ý cúi đầu cười, thế này mới tốt.
Trước khi qua cơn bão, sau cơm no rượu say tinh thầy tôi tốt lên nhiều, Uông Nhiên đề xuất đi tản bộ, liền vui vẻ đồng ý.
Lúc này ở Thượng Hải nên chiếu đèn sáng rực rỡ, khác thành phố Bắc Kinh ồn ào náo nhiệt không bao giờ ngủ, ở đó đêm đến yên tĩnh hơn nhiều, lặng lẽ và thanh bình, đi trên con đường đến khu mua sắm, cảm nhận gió từ từ thổi nhẹ, nói không ra ý gì.
Uông Nhiên và Tiêu Hách bước chân nhanh, đã sớm bỏ xa chúng tôi một khoảng cách không nhỏ.
Hướng Huy chắn để gió đỡ thổi rối tóc tôi, tôi quay đầu lại, nhìn anh cười ngọt ngào, anh dắt tay tôi, tôi giống như một đứa trẻ đứng trên bậc đá, bước đi bị lóa mắt, tự vẽ lên trò chơi cho mình.
Đi đến đoạn đường, tôi tự nhiên bị vấp ngã, Hướng Huy vững vàng ôm tôi vào ngực, Uông Nhiên cười trộm, vẻ mặt như được xem kịch hay, tôi che giấu ho nhẹ hai tiếng, thừa lúc Hướng Huy không chú ý thè lưỡi nhăn mặt khiêu khích Uông Nhiên, cô nàng không chút yếu thế trừng mắt thật to đáp lễ tôi, Tiêu Hách và Hướng Huy nhìn nhau, lập tức cùng hiểu lắc đầu cười khổ. Tôi và Uông Nhiên nhanh chóng liên hợp lại, xác định mỗi người hạ một trọng quyền, sau đó trốn xa vỗ tay chúc mừng, tại con đường nhỏ hẹp dành cho người đi bộ đó, phát ra chuỗi tiếng cười như chuông bạc.
Lúc sắp đi đến trường học của Uông Nhiên, cô nàng cười bí ẩn với tôi, vỗ vai tôi vài cái, làm cử chỉ “Follow Me”.
Tôi đi theo sau cô nàng, Hướng Huy theo sát phía sau, chẳng ai biết trong hồ lô cô bán cái gì.
“Không bán cậu đâu.” Uông Nhiên bỗng nhiên quay đầu nói, tôi không khách khí đá một cước, cười mắng, “Tớ đem cậu bán còn không được gì.”.
Uông Nhiên cười ha ha, giữ chặt tay tôi kéo vào cửa hàng. Đây là một cửa hàng vật phẩm nhỏ, không khác gì khu phố mua sắm bình dân ở Thượng Hải, chủ cửa hàng cầm chiếc khóa to, có vẻ quyết định đóng cửa, thấy chúng tôi tiến vào, gương mặt tươi cười như hoa, vội vàng lui về sau vài bước nhường chúng tôi bước vào cửa hàng.
“Diệp Tử, chúng ta chụp ảnh biểu tượng đi.” Uông Nhiên hứng trí đều nghị, tôi tim đập thình thịch, ở Thượng Hải, trò chụp ảnh biểu tượng cũng được lưu hành nửa năm nay, nhiều lần muốn đi chụp nhưng lại sợ Hướng Huy cảm thấy tôi quá ấu trĩ, cho nên vẫn chưa có cơ hội, hôm nay Uông Nhiên đề xuất như vậy, tôi tất nhiên không phản đối.
Tôi và Uông Nhiên tìm kiếm vài hình nền, may mắn hai chúng tôi đều có sở thích gần giống nhau, nên rất nhanh cùng đạt đến thống nhất. Sau khi chụp chung hết một tệp ảnh, vẫn chưa thấy thỏa mãn, lại chụp riêng vài kiểu. Nhưng cho dù chúng tôi có cưỡng bức cũng không, dụ dỗ cũng thế, hai vị nam sĩ kia sống chết cũng không gia nhập vào hàng ngũ của chúng tôi, chỉ ở một bên khoa chân múa tay, bình phẩm hết cái này đến cái nọ.
Chủ cửa hàng cười không ngậm được miệng, một bên in ảnh, một bên cùng chúng tôi lôi kéo làm quen. Đối phó với người lạ không phải điểm mạnh của tôi, vì thế nhiệm vụ này giao cho Uông Nhiên, tôi mừng rỡ đủng đỉnh tứ xứ.
Trên kệ mấy loại túi xếp chồng lên nhau, trên cửa tủ còn treo mấy loại trang sức đẹp, tôi rất ít khi đeo đồ trang sức, bởi vậy nhìn mấy vật phẩm này chẳn hề có hứng thú, nhưng lúc ngẫu nhiên lướt qua, tôi bị một vật đặt ở trọng tâm hấp dẫn. Chiếc nhẫn nhỏ màu bạc, trên đỉnh có hình một bông hoa hồng, lại thiết kế hình trái tim, có thể làm vài động tác thay đổi hình dạng, mắt tôi cơ hồ đã gián lại trên chiếc nhẫn đó.
Lấy thử ra đeo, kích thước vừa vặn, dường như thiết kế dành riêng cho tôi. Tôi yêu thích không buông, vuốt ve mặt nhẫn, ở bên cạnh nhìn tôi một lúc, Hướng Huy đã gọi chủ cửa hàng tới.
Ông chủ mặt hớn hở. “Nếu tiểu cô nương thích tôi có thể để lại rẻ hơn.” Theo như suy đoán của tôi, chiếc nhẫn này cùng lắm cũng chỉ mấy chục tệ, nhưng lúc ông chủ nói ra con số, linh cảm của tôi mới là vào ra vô căn cứ, “Bốn trăm... Ông chủ, ông có nhầm lẫn không?”. Quả thực không thể tin được, cướp tiền cũng không như thế.
Ông chủ từ chối cho ý kiến, chỉ cười, “Đây thuần túy tạo ra từ bạc, từ tay thủ công giỏi, tiền nào của nấy, ở đây còn có vài cái khác, chỉ có vài chục, cháu cứ so sánh mà xem”. Ông chủ thiếu kiên nhẫn kéo ngăn tủ phía dưới lấy ra cái túy, một đống đồ lỉnh kỉnh, một số thứ là đồ vỉa hè, khác nhiều so với cái trước tuyệt đẹp kia.
Chỉ là... với giá tiền này tôi khó có thể chấp nhận, đành phải miễn cưỡng bỏ thứ đồ yêu thích.
Tuy là miễn cưỡng, nhưng tôi vẫn đem nhẫn trả về đúng vị trí.
“Không mua à?” Ông chủ hỏi, tôi lắc đầu.
Cho đến khi đi ra cửa hàng, ông chủ vẫn hỏi phía sau, “Nếu thành tâm muốn mua thì giá tiền có thể thương lượng.”. Tôi vẫn lắc đầu, bởi vì dù có hạ giá xuống thế nào vẫn khác xa mức giá tinh thần tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, anh nắm tay tôi, dùng môi vuốt ve ngón tay tôi, tô tô, ngứa ngứa, gai gai, tôi bị đùa cho đến khi bật cười, muốn thu tay lại, anh lại không cho, phải nhẹ giọng cầu xin tha thứ, “Uông Nhiên và Tiêu Hách ở phía sau nhìn thấy đấy.”.
“Chúng tớ có thể coi như không nhìn thấy, hai người cứ tiếp tục đi.” Uông Nhiên đi bên cạnh sau đó bước nhanh vòng qua, còn quay đầu nháy mắt vài cái.
“Đồ xấu xa.” Tôi liếc mắt nhìn Hướng Huy, bị Uông Nhiên giễu cợt tôi không cam lòng, chỉ có thể đem oán khí trút lên người anh.
Hướng Huy ôm tôi, dịu dàng cười, “Cho anh xem ảnh vừa chụp.”, giọng nói ấm áp xẹt qua tim tôi, gần như thì thầm.
Tôi vội vàng đưa ảnh cho anh xem, trên mặt dần nóng lên, lỗ tai cũng nóng hừng hực, trước mọi người, anh không thể để ý được sao?
Hướng Huy thoáng nhìn qua vài lần, lập tức bỏ vào túi quần, tôi trừng mắt nhìn anh, anh nói qua loa, “Em thường không cẩn thận, anh giúp em bảo quản.”.
Tôi trợn tròn mắt, điện thoại di động, ví tiền, cái gì anh cũng giúp tôi bảo quản, nhưng lại còn cả cái này. Tôi vò đầu xoắn xuýt hơn nửa ngày mới bật được từ “Ưm.”. Hướng Huy cười khẽ, hai tay cho vào túi quần, trong mắt không che giấu ý cười nồng đậm. Tôi nhìn kĩ anh theo dõi, vẫn không lý giải được dụng ý của anh, cho đến khi về Thượng Hải, ở mặt sau điện thoại di động, màn hình máy tính, cả máy tính xách tay, ví tiền, đâu đâu cũng thấy ảnh của tôi, tôi mới dần dần nhận ra.
Tôi nhiều lần nhận thức muộn màng thường khiến Hướng Duy dở khóc dở cười, lần này, cũng vẫn thế.
***
Sau hai ngày hành trình Bắc Kinh kết thúc mỹ mãn, rất hiệu quả, tôi không chỉ gặp được Tiêu đại hiệp trong truyền thuyết mà còn trò truyện thật vui vẻ, hơn nữa có nhiều thắng lợi trở về. Hành lý mang đi lớn nhỏ không ít, còn vài món đặc sản bình dân của Bắc Kinh cũng cho vào.
Uông Nhiên cười tôi tham ăn, tôi chế giễu cô nhỏ mọn, trước khi đi chúng tôi còn tranh cãi, bởi vì ai cũng không nghĩ đề cập đến việc sắp tới, ai cũng không muốn để lộ nỗi buồn sắp đến.
Tôi kiên trì không muốn Uông Nhiên tiễn chúng tôi ra nhà ga, lúc trước tôi thương cảm tiễn cô rời khỏi Thượng Hải, đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ, tôi không hi vọng cô nàng cũng chịu như vậy khi đã có kinh nghiệm một lần.
Tôi cười tạm biệt với Uông Nhiên, cô ngồi không nói gì, yên tĩnh nhìn chăm chú tôi, tôi trong lòng hoảng loạn, giọng nói nghẹn ngào, sống mũi cay cay, suýt nữa rơi lệ, tôi cố nén lại, nhắc chính mình phải đi ra cửa thật nhanh. Uông Nhiên đột nhiên đứng lên ôm lấy tôi, tiếng “Oa...” khóc to, sụt sịt nói, “Diệp Tử, chúng ta lúc nào có thể gặp lại?”.
Tôi cũng không nhịn được, nước mắt như đê vỡ trào ra.
Tôi ôm lấy cô vừa khóc vừa mắng, “Đừng đưa tiễn cái bộ dạng này, lẽ ra phải...”. Tôi rốt cuộc nói không được, hai mắt ướt đẫm, thân thể hơi run rẩy.
Khóc mãi, vẫn là Tiêu Hách và Hướng Huy tách chúng tôi ra. Hướng Huy nhẹ nhàng ôm tôi, nhẹ nhàng vỗ vào lưng an ủi tôi, tôi đem toàn bộ nước mũi nước mắt bôi hết lên áo anh, anh tì cằm vào trán tôi, sau đó cúi xuống nhìn, ôm vai tôi, nói nhẹ, “Lần sao anh và em lại cùng nhau đến.”.
Tôi liều mạng gật đầu, nhưng nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Hướng Huy dứt khoát ôm thân thể tôi, dịu dàng hôn nước mắt tôi, lại nói thấp bên cạnh tai, “Ngoan, đừng khóc, tí nữa mua kẹo cho em ăn.”. Tôi nín khóc mỉm cười, người này phương thức an ủi người ta thật hạn chế, ngoài cái kiểu lừa trẻ con này thì chẳng còn cái nào khác. Nhưng mà, cái này lại hiệu quả rất nhanh.
Góc kia Tiêu Hách còn tiến hành gian nan hơn, Uông Nhiên so với tôi càng nhạy cảm và yếu ớt, tôi lau khô nước mắt, trao đổi ánh mắt với Hướng Huy, ngầm hiểu đi sau lưng anh, lặng lẽ ra cửa.
“Em phải tin cuộc gặp mặt tốt đẹp tiếp theo.” Đi đến đầu hành lang, Hướng Huy bỗng nhiên quay đầu nói với tôi, cười tôi như trẻ con lại cứ thích chững chạc đàng hoàng.
Tôi híp mắt cười, đem những lời anh nói ghi tạc trong lòng.
Bước vào nhà ga Bắc Kinh, đám đông vẫn như trước bắt đầu khởi động,
Đem ba lô cất lên khoang hành lý, Hướng Huy thở nhẹ, ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi ôm túi xách dựa hẳn vào ghế ngồi nghỉ ngơi, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu vào mặt, khiến toàn thân lười nhác uể oải.
Một tia sáng ngời ngời lóe trước mặt tôi, tôi ý thức dùng tay chắn, mở to mắt, thẳng vào mắt là khuôn mặt tươi tắn Hướng Huy và bàn tay nắm chặt của anh.
“Trong tay giấu gì thế?” Phụ nữ có giác quan thứ 6 rất chuẩn, vừa rồi ánh sáng đó nhất định có liên quan đến anh.
Hướng Huy không trả lời, chậm rãi mở bàn tay ra.
Một chiếc nhẫn bạc lấp lánh nằm giữa bàn tay, hình hoa hồng đính trên đỉnh, giống như Pandora’s Box[34] lôi cuốn tôi.
Tôi cẩn thận cầm nó lên, đúng những gì tôi thấy.
Hướng Huy cười nhạt, giọng trầm ấm như tiếng đàn violon, “Có thích anh tặng quà này cho em không?”.
Tôi im lặng, nhẫn tượng trưng cho gì chúng tôi đều hiểu, cho nên lúc ấy tôi có thích nó đến chết cũng không yêu cầu Hướng Huy mua cho tôi.
Tôi lại im lặng, câu trả lời của tôi sớm đã nổi trên mặt nước, anh đã nghĩ rõ ràng chưa?
Tôi cứ thế im lặng, là chiếc nhẫn, đó là cam kết cả cuộc đời quyết tâm nắm tay nhau, liệu anh có đủ tự tin hứa hẹn cuộc sống tiếp theo sẽ như vậy?
Ánh sáng mặt trời ngày hè, có hơi bỏng mắt, màu vàng dưới ánh mặt trời, buộc quanh anh những đường nét kiên nghị, khắc sâu trên khuôn mặt, ánh mắt anh kiên định, trên mặt hiện rõ nụ cười ấm áp, tôi cười không tiếng, tim lại tràn đầy vui mừng, đôi mắt hơi ẩm, nhưng không có mây mù, chỉ còn lộ ra chân trời tươi sáng.
Tôi duỗi hai tay, đẩy chiếc nhẫn bạc từ từ trả lại anh, nụ cười anh ngưng lại trên môi, dần dần biến mất, cuối cùng không còn sót lại. Anh lắc đầu chán nản, vẻ mặt thất vọng.
Tôi học tính trẻ con của anh lắc đầu, từng chữ từng chữ nói, “Chẳng lẽ anh muốn em tự mình đeo sao?”.
Anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi, tôi cười kiêu ngạo “Là anh nói...” Anh mừng rỡ như điên, nắm lấy tay tôi nhanh nhẹn lồng chiếc nhẫn vào ngón tay áp úp, “Từ giờ trở đi em là vợ anh.”. Anh đắc ý tự hào tuyên thệ, ánh mắt không kiêng nể khóa chặt tôi, tôi gần như không thở được, quắc mắt, quơ quơ tay, “Về sau dùng kim cương tới đổi.”.
“Tuân lệnh, bà xã đại nhân.” Anh ôm chặt tôi, tôi có thể nghe thấy tiếng tim cả hai đập rộn ràng.
Ngoài cửa tàu, ánh mặt trời dường như càng lúc càng tươi đẹp.
Chỉ nghĩ tìm kiếm vô vọng tôi sẽ phải nhận lấy những giọi nước mắt của mình.
Trong hạnh phúc đó , liệu tôi có thể tự nắm giữ bằng chính đôi tay của mình.
Lần gặp mặt cuối cùng với Uông Nhiên cũng gần một năm, cho nên, đêm đó chúng tôi ở trong kí túc xá Uông Nhiên, không có quạt không có điều hòa, tôi vẫn cương quyết ngủ cùng cô.
Giường nhỏ, sạch sẽ và thư thái.
Sau khi tắm rửa xong, tôi thay áo ngủ sạch, nằm lên giường, tư thế không muốn nhúc nhích. Đối với năm ngoái, hành vi đặt lưng xuống ngủ ngay của Uông Nhiên, tôi giờ có thể lý giải được. Ngồi trên tàu, quả nhiên toàn thân mệt mỏi.
Uông Nhiên ôm sau lưng tôi, “Diệp Tử, lần này quyết định đến thăm nơi nào?”.
Tôi lờ đờ uể oải dịch chỗ cho cô nàng, hai tay kê dưới gáy nhìn trần nhà nói, “Lần trước đến chỉ quan tâm ăn uống, không có thời gian tham quan nhiều.”.
Uông Nhiên giơ ngón tay, “Cố cung, phố Trường An, cung Ung Hòa, Trường Thanh... có bao nơi cậu chưa đi qua.”.
Trời, vậy cuối cùng tôi đã từng đi qua những nơi nào.
Cô nàng đổi tay kia, tiếp tục giơ lên, “Đông đơn, chùa Long Phúc, Tiền môn, tất cả cậu đều phải đi qua, bởi vì ở đó toàn là món ăn bình dân.”
Tôi cười hì hì, “Cậu thay tớ tiết kiệm chi phí khách sạn, tôi có thể chơi mấy ngày.”.
Uông Nhiên ở bên cạnh tôi yên tĩnh một lúc, bỗng nhiên dựa qua, “Diệp Tử...”.
“Ấp úng do dự không phải là tác phong của Uông Nhiên, có chuyện gì cứ nói đi.” Tôi đưa gối đầu ôm trước ngực, cằm tựa vào gối, quay sang nhìn Uông Nhiên, cô nàng theo bản năng dời ánh mắt, tầm mắt dừng lại tấm poster to trên tường.
Đó là tấm quảng cáo poster cỡ lớn, xa xa có núi cao và biển xanh, trải dài bờ biển là cát vàng, có hai bóng hình nắm tay nhau, trên bờ cát điểm vài dấu chân, bờ biển chạy dài ấm áp ánh nắng mặt trời, cảnh tượng hài hòa lãng mạn thật đẹp.
Bên dưới góc phải của poster còn ghi một hàng chữ thật nhỏ bằng bút máy: ‘Hy vọng được đi mãi’. Tôi đã hiểu rõ, hàng chữ nhỏ nhất định là nét chữ của Uông Nhiên.
Khóe miệng tôi cười theo hình vòng cung, hy vọng có thể đi mãi, đó cũng là nguyện vọng của tôi.
Một nét sáng hiện lên từ đôi mắt xinh đẹp của Uông Nhiên, tôi biết chúng tôi đều cứng đầu, không dễ dàng hứa hẹn, nhận định được một đời một kiếp.
Uông Nhiên khẩu khí nhẹ nhàng, tràn ngập ý cười, “Diệp Tử, về sau tớ làm phù dâu cho cậu nha.”.
“Được thôi.” Tôi cố ý phát ra âm thanh vui vẻ, “Nhớ chuẩn bị phong lì xì thật dày đấy.”.
Cô nàng cười giòn, “Được, nếu như cậu kết hôn sớm như lời tớ nói.”. Nói đến phần sau, đã gần nghiến răng nghiến lợi, tôi đảo cặp mắt, vì phong lì xì dày, cho dù là bức hôn, cũng không thể kết hôn sau cô nàng.
Đêm đó, tôi nghe Uông Nhiên nói mơ, so với Liễu Như Yên lúc ấy kinh thiên động địa, thì hiển nhiên dịu dàng hơn nhiều.
Diệp Tử, chúng ta có thể xuất giá cùng ngày, cùng sinh con một ngày, tương lai con gái cậu sẽ làm con dâu tớ, ha ha ha.
Tôi cười cuộn tròn thân thể, đúng là chuyện cười, tôi sẽ không nói với cô nàng, nhưng tại hôn lễ cô nàng thì sẽ công khai.
Sáng sớm hôm sau, tôi và Hướng Huy cầm bản đồ mới Bắc Kinh, còn Uông Nhiên cũng “tỉ mỉ” chuẩn bị trứng gà luộc ra cửa.
Uông Nhiên không cùng đi toàn bộ hành trình, cô nàng cho tôi một lý do rất đàng hoàng là tạo cơ hội cho chúng tôi khó khăn lắm mới có thế giới hai người, kỳ thật tôi biết thừa biểu hiện trọng sắc khinh bạn của cô nàng, chẳng qua không thèm vạch trần mà thôi.
Đường Bắc Kinh rất rộng lớn, quả nhiên là dưới chân thiên tử, hoàng thành căn xuống. Mở bản đồ ra, cả thành phố sôi nổi hiện lên, tất cả con đường đều thẳng tắp, đi hướng đông tây rồi đi hướng nam bắc, cơ hồ không có tuyến đường quanh co. Mà so sánh với bản đồ Thượng Hải, lại càng thấy rắc rối, không hề có quy luật, hình thành so sánh giữa nét cổ đại và hiện đại. Bắc Kinh bố trí phù hợp với quan niệm của người Trung Quốc “Thiên viên địa phương”[], ngay ngắn, khí phách sung mãn.
Lúc đi ngang qua con đường lớn, tôi đột nhiên thấy giao lộ không có đèn tín hiệu giao thông, tuy rằng tất cả xe đều chủ động chờ người đi vộ đi qua vằn trắng nhưng tôi vẫn không quen. Hướng Huy đổi tôi đi bên trái, nhẹ nhàng nắm tay tôi, đi thẳng băng qua đường, cho đến khi tôi nhận ra thâm ý hành động này là vì chiếc xe ô tô đang leo đến từ bên phải.
Chúng tôi ngồi một góc sáng ở Tử Cấm Thành bóc trứng luộc, tâm tình bình yên đến ảm đạm, nếu có thể, tôi rất muốn cùng anh ngồi mãi như vậy, cứ để thời gian dần dần trôi đi, cho đến khi sông cạn đá mòn.
Chúng tôi qua một hẻm nhỏ của Bắc Kinh, thấy hai vợ chồng già đi qua, nhìn nhau nồng hậu, tay trong tay, bỗng nhiên tôi nghĩ tương lai chúng tôi liệu có được như thế?
Tôi nhìn hai người họ cười ngây ngô, họ quay lại nhìn tôi chào hỏi thân thiện.
Hướng Huy hỏi tôi nghĩ cái gì, tôi trả lời anh, “Điều lãng mạn nhất trong cuộc sống là cùng anh đi đến già.”.
Anh dịu dàng mỉm cười với tôi, “Cho đến khi chúng ta già đến nơi nào cũng không đi được, em vẫn mãi ở trong lòng bàn tay anh.”.
Đứng ở đại lộ Trường An rộng lớn, vào thời điểm đó, tư tưởng đã được mở mang rất nhiều, đi từ đầu này đến đâu kia, đột nhiên phát hiện tình yêu liệu có kéo dài mãi, cho đến một ngày rồi cũng chỉ như muối bỏ biển.
Tôi nhìn người bên cạnh, lại có cảm giác bàng hoàng bất an.
Dường như cảm nhận suy nghĩ nội tâm của tôi, Hướng Huy siết chặt tay tôi, hát nhẹ nhàng bên tai, “Hãy trao trái tim của em cho anh, hãy vui lòng trao trái tim của em cho anh, cứ trốn phía sau lưng anh, anh sẽ nguyện vì em mà chắn gió.”.
Trong một ngày đi đến bốn năm điểm du lịch lớn nhỏ, lúc quay về tôi đã thấy mệt mỏi nói không ra lời.
Tôi gối đầu vào vai Hướng Huy, nhỏ giọng nói, “Em ngủ một tí, chỉ một lát thôi.”.
Kết quả ngủ cho đến tận đích, mở mắt ra thấy Uông Nhiên tự nhiên đứng trước mặt, tôi còn thấy giật mình, tưởng mình vẫn ở trong mơ.
Uông Nhiên liếc mắt cười, “Đi ăn cơm”.
Thịt sốt Bắc Kinh, lẩu, cá tươi, bát trân đậu hũ, nồi sườn, canh cay, một số món tương... Đồ ăn đặc sản Bắc Kinh xếp đầy một bàn, tôi gắp miếng khoai tay đưa vào trong miệng, mơ hồ nói không rõ, “Đói chết mất, Uông Nhiên cậu thật nhỏ mọn, tớ không dễ dàng gì mới từ nơi xa xôi đến tận Bắc Kinh, cậu cũng không mời tớ được một bữa ngon.”.
Uông Nhiên thở dốc, “Thế này còn không đủ sao?”. Cô chỉ vào bàn đầy đồ ăn, tôi biết cô nàng muốn lật bàn vì xúc động.
Tôi đưa bàn tay dầu mỡ đến chỗ cô nàng, cô nàng tức giận thoát khỏi nanh vuốt của tôi, tôi cười cười nói, “Vịt quay đâu? Không có vịt quay thì ăn gì với cơm?”.
“Cậu không nói ng từ đâu”. Uông Nhiên nhìn chằm chằm tôi kẹp chiếc đũa vào đậu hũ, hoài nghi nói.
Tôi thẳng thắn hùng hồn đáp, “Tớ đói lắm, cố mà làm đi”.
Uông Nhiên tức giận, vẫn là Tiêu Hách tới hòa giải, “Để bây giờ anh đi mua cho”.
Tôi mỉm cười ấm áp, đã có hiệu quả, mặc xảy ra chuyện gì hay có người đứng chắn thay Uông Nhiên, miễn sao mục đích của tôi cũng đạt được.
Tôi nằm bò lên bàn vui vẻ, Hướng Huy sờ sờ tóc tôi, cười với Tiêu Hách, “Đừng để ý cô ấy, cô ấy chỉ nói miệng vậy thôi.”. Vẫn là Hướng Huy hiểu rõ tôi, võ mồm quan trọng nhất là đánh trúng vào tâm con người.
Uông Nhiên lập tức cắt ngang lời nói của tôi, “Biết rồi biết rồi, bánh mì kẹp thịt chứ gì, là món cậu thích, tớ sẽ chuẩn bị tốt.”. Cô nàng nhăn mặt, tôi đắc ý cúi đầu cười, thế này mới tốt.
Trước khi qua cơn bão, sau cơm no rượu say tinh thầy tôi tốt lên nhiều, Uông Nhiên đề xuất đi tản bộ, liền vui vẻ đồng ý.
Lúc này ở Thượng Hải nên chiếu đèn sáng rực rỡ, khác thành phố Bắc Kinh ồn ào náo nhiệt không bao giờ ngủ, ở đó đêm đến yên tĩnh hơn nhiều, lặng lẽ và thanh bình, đi trên con đường đến khu mua sắm, cảm nhận gió từ từ thổi nhẹ, nói không ra ý gì.
Uông Nhiên và Tiêu Hách bước chân nhanh, đã sớm bỏ xa chúng tôi một khoảng cách không nhỏ.
Hướng Huy chắn để gió đỡ thổi rối tóc tôi, tôi quay đầu lại, nhìn anh cười ngọt ngào, anh dắt tay tôi, tôi giống như một đứa trẻ đứng trên bậc đá, bước đi bị lóa mắt, tự vẽ lên trò chơi cho mình.
Đi đến đoạn đường, tôi tự nhiên bị vấp ngã, Hướng Huy vững vàng ôm tôi vào ngực, Uông Nhiên cười trộm, vẻ mặt như được xem kịch hay, tôi che giấu ho nhẹ hai tiếng, thừa lúc Hướng Huy không chú ý thè lưỡi nhăn mặt khiêu khích Uông Nhiên, cô nàng không chút yếu thế trừng mắt thật to đáp lễ tôi, Tiêu Hách và Hướng Huy nhìn nhau, lập tức cùng hiểu lắc đầu cười khổ. Tôi và Uông Nhiên nhanh chóng liên hợp lại, xác định mỗi người hạ một trọng quyền, sau đó trốn xa vỗ tay chúc mừng, tại con đường nhỏ hẹp dành cho người đi bộ đó, phát ra chuỗi tiếng cười như chuông bạc.
Lúc sắp đi đến trường học của Uông Nhiên, cô nàng cười bí ẩn với tôi, vỗ vai tôi vài cái, làm cử chỉ “Follow Me”.
Tôi đi theo sau cô nàng, Hướng Huy theo sát phía sau, chẳng ai biết trong hồ lô cô bán cái gì.
“Không bán cậu đâu.” Uông Nhiên bỗng nhiên quay đầu nói, tôi không khách khí đá một cước, cười mắng, “Tớ đem cậu bán còn không được gì.”.
Uông Nhiên cười ha ha, giữ chặt tay tôi kéo vào cửa hàng. Đây là một cửa hàng vật phẩm nhỏ, không khác gì khu phố mua sắm bình dân ở Thượng Hải, chủ cửa hàng cầm chiếc khóa to, có vẻ quyết định đóng cửa, thấy chúng tôi tiến vào, gương mặt tươi cười như hoa, vội vàng lui về sau vài bước nhường chúng tôi bước vào cửa hàng.
“Diệp Tử, chúng ta chụp ảnh biểu tượng đi.” Uông Nhiên hứng trí đều nghị, tôi tim đập thình thịch, ở Thượng Hải, trò chụp ảnh biểu tượng cũng được lưu hành nửa năm nay, nhiều lần muốn đi chụp nhưng lại sợ Hướng Huy cảm thấy tôi quá ấu trĩ, cho nên vẫn chưa có cơ hội, hôm nay Uông Nhiên đề xuất như vậy, tôi tất nhiên không phản đối.
Tôi và Uông Nhiên tìm kiếm vài hình nền, may mắn hai chúng tôi đều có sở thích gần giống nhau, nên rất nhanh cùng đạt đến thống nhất. Sau khi chụp chung hết một tệp ảnh, vẫn chưa thấy thỏa mãn, lại chụp riêng vài kiểu. Nhưng cho dù chúng tôi có cưỡng bức cũng không, dụ dỗ cũng thế, hai vị nam sĩ kia sống chết cũng không gia nhập vào hàng ngũ của chúng tôi, chỉ ở một bên khoa chân múa tay, bình phẩm hết cái này đến cái nọ.
Chủ cửa hàng cười không ngậm được miệng, một bên in ảnh, một bên cùng chúng tôi lôi kéo làm quen. Đối phó với người lạ không phải điểm mạnh của tôi, vì thế nhiệm vụ này giao cho Uông Nhiên, tôi mừng rỡ đủng đỉnh tứ xứ.
Trên kệ mấy loại túi xếp chồng lên nhau, trên cửa tủ còn treo mấy loại trang sức đẹp, tôi rất ít khi đeo đồ trang sức, bởi vậy nhìn mấy vật phẩm này chẳn hề có hứng thú, nhưng lúc ngẫu nhiên lướt qua, tôi bị một vật đặt ở trọng tâm hấp dẫn. Chiếc nhẫn nhỏ màu bạc, trên đỉnh có hình một bông hoa hồng, lại thiết kế hình trái tim, có thể làm vài động tác thay đổi hình dạng, mắt tôi cơ hồ đã gián lại trên chiếc nhẫn đó.
Lấy thử ra đeo, kích thước vừa vặn, dường như thiết kế dành riêng cho tôi. Tôi yêu thích không buông, vuốt ve mặt nhẫn, ở bên cạnh nhìn tôi một lúc, Hướng Huy đã gọi chủ cửa hàng tới.
Ông chủ mặt hớn hở. “Nếu tiểu cô nương thích tôi có thể để lại rẻ hơn.” Theo như suy đoán của tôi, chiếc nhẫn này cùng lắm cũng chỉ mấy chục tệ, nhưng lúc ông chủ nói ra con số, linh cảm của tôi mới là vào ra vô căn cứ, “Bốn trăm... Ông chủ, ông có nhầm lẫn không?”. Quả thực không thể tin được, cướp tiền cũng không như thế.
Ông chủ từ chối cho ý kiến, chỉ cười, “Đây thuần túy tạo ra từ bạc, từ tay thủ công giỏi, tiền nào của nấy, ở đây còn có vài cái khác, chỉ có vài chục, cháu cứ so sánh mà xem”. Ông chủ thiếu kiên nhẫn kéo ngăn tủ phía dưới lấy ra cái túy, một đống đồ lỉnh kỉnh, một số thứ là đồ vỉa hè, khác nhiều so với cái trước tuyệt đẹp kia.
Chỉ là... với giá tiền này tôi khó có thể chấp nhận, đành phải miễn cưỡng bỏ thứ đồ yêu thích.
Tuy là miễn cưỡng, nhưng tôi vẫn đem nhẫn trả về đúng vị trí.
“Không mua à?” Ông chủ hỏi, tôi lắc đầu.
Cho đến khi đi ra cửa hàng, ông chủ vẫn hỏi phía sau, “Nếu thành tâm muốn mua thì giá tiền có thể thương lượng.”. Tôi vẫn lắc đầu, bởi vì dù có hạ giá xuống thế nào vẫn khác xa mức giá tinh thần tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, anh nắm tay tôi, dùng môi vuốt ve ngón tay tôi, tô tô, ngứa ngứa, gai gai, tôi bị đùa cho đến khi bật cười, muốn thu tay lại, anh lại không cho, phải nhẹ giọng cầu xin tha thứ, “Uông Nhiên và Tiêu Hách ở phía sau nhìn thấy đấy.”.
“Chúng tớ có thể coi như không nhìn thấy, hai người cứ tiếp tục đi.” Uông Nhiên đi bên cạnh sau đó bước nhanh vòng qua, còn quay đầu nháy mắt vài cái.
“Đồ xấu xa.” Tôi liếc mắt nhìn Hướng Huy, bị Uông Nhiên giễu cợt tôi không cam lòng, chỉ có thể đem oán khí trút lên người anh.
Hướng Huy ôm tôi, dịu dàng cười, “Cho anh xem ảnh vừa chụp.”, giọng nói ấm áp xẹt qua tim tôi, gần như thì thầm.
Tôi vội vàng đưa ảnh cho anh xem, trên mặt dần nóng lên, lỗ tai cũng nóng hừng hực, trước mọi người, anh không thể để ý được sao?
Hướng Huy thoáng nhìn qua vài lần, lập tức bỏ vào túi quần, tôi trừng mắt nhìn anh, anh nói qua loa, “Em thường không cẩn thận, anh giúp em bảo quản.”.
Tôi trợn tròn mắt, điện thoại di động, ví tiền, cái gì anh cũng giúp tôi bảo quản, nhưng lại còn cả cái này. Tôi vò đầu xoắn xuýt hơn nửa ngày mới bật được từ “Ưm.”. Hướng Huy cười khẽ, hai tay cho vào túi quần, trong mắt không che giấu ý cười nồng đậm. Tôi nhìn kĩ anh theo dõi, vẫn không lý giải được dụng ý của anh, cho đến khi về Thượng Hải, ở mặt sau điện thoại di động, màn hình máy tính, cả máy tính xách tay, ví tiền, đâu đâu cũng thấy ảnh của tôi, tôi mới dần dần nhận ra.
Tôi nhiều lần nhận thức muộn màng thường khiến Hướng Duy dở khóc dở cười, lần này, cũng vẫn thế.
Sau hai ngày hành trình Bắc Kinh kết thúc mỹ mãn, rất hiệu quả, tôi không chỉ gặp được Tiêu đại hiệp trong truyền thuyết mà còn trò truyện thật vui vẻ, hơn nữa có nhiều thắng lợi trở về. Hành lý mang đi lớn nhỏ không ít, còn vài món đặc sản bình dân của Bắc Kinh cũng cho vào.
Uông Nhiên cười tôi tham ăn, tôi chế giễu cô nhỏ mọn, trước khi đi chúng tôi còn tranh cãi, bởi vì ai cũng không nghĩ đề cập đến việc sắp tới, ai cũng không muốn để lộ nỗi buồn sắp đến.
Tôi kiên trì không muốn Uông Nhiên tiễn chúng tôi ra nhà ga, lúc trước tôi thương cảm tiễn cô rời khỏi Thượng Hải, đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ, tôi không hi vọng cô nàng cũng chịu như vậy khi đã có kinh nghiệm một lần.
Tôi cười tạm biệt với Uông Nhiên, cô ngồi không nói gì, yên tĩnh nhìn chăm chú tôi, tôi trong lòng hoảng loạn, giọng nói nghẹn ngào, sống mũi cay cay, suýt nữa rơi lệ, tôi cố nén lại, nhắc chính mình phải đi ra cửa thật nhanh. Uông Nhiên đột nhiên đứng lên ôm lấy tôi, tiếng “Oa...” khóc to, sụt sịt nói, “Diệp Tử, chúng ta lúc nào có thể gặp lại?”.
Tôi cũng không nhịn được, nước mắt như đê vỡ trào ra.
Tôi ôm lấy cô vừa khóc vừa mắng, “Đừng đưa tiễn cái bộ dạng này, lẽ ra phải...”. Tôi rốt cuộc nói không được, hai mắt ướt đẫm, thân thể hơi run rẩy.
Khóc mãi, vẫn là Tiêu Hách và Hướng Huy tách chúng tôi ra. Hướng Huy nhẹ nhàng ôm tôi, nhẹ nhàng vỗ vào lưng an ủi tôi, tôi đem toàn bộ nước mũi nước mắt bôi hết lên áo anh, anh tì cằm vào trán tôi, sau đó cúi xuống nhìn, ôm vai tôi, nói nhẹ, “Lần sao anh và em lại cùng nhau đến.”.
Tôi liều mạng gật đầu, nhưng nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Hướng Huy dứt khoát ôm thân thể tôi, dịu dàng hôn nước mắt tôi, lại nói thấp bên cạnh tai, “Ngoan, đừng khóc, tí nữa mua kẹo cho em ăn.”. Tôi nín khóc mỉm cười, người này phương thức an ủi người ta thật hạn chế, ngoài cái kiểu lừa trẻ con này thì chẳng còn cái nào khác. Nhưng mà, cái này lại hiệu quả rất nhanh.
Góc kia Tiêu Hách còn tiến hành gian nan hơn, Uông Nhiên so với tôi càng nhạy cảm và yếu ớt, tôi lau khô nước mắt, trao đổi ánh mắt với Hướng Huy, ngầm hiểu đi sau lưng anh, lặng lẽ ra cửa.
“Em phải tin cuộc gặp mặt tốt đẹp tiếp theo.” Đi đến đầu hành lang, Hướng Huy bỗng nhiên quay đầu nói với tôi, cười tôi như trẻ con lại cứ thích chững chạc đàng hoàng.
Tôi híp mắt cười, đem những lời anh nói ghi tạc trong lòng.
Bước vào nhà ga Bắc Kinh, đám đông vẫn như trước bắt đầu khởi động,
Đem ba lô cất lên khoang hành lý, Hướng Huy thở nhẹ, ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi ôm túi xách dựa hẳn vào ghế ngồi nghỉ ngơi, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu vào mặt, khiến toàn thân lười nhác uể oải.
Một tia sáng ngời ngời lóe trước mặt tôi, tôi ý thức dùng tay chắn, mở to mắt, thẳng vào mắt là khuôn mặt tươi tắn Hướng Huy và bàn tay nắm chặt của anh.
“Trong tay giấu gì thế?” Phụ nữ có giác quan thứ rất chuẩn, vừa rồi ánh sáng đó nhất định có liên quan đến anh.
Hướng Huy không trả lời, chậm rãi mở bàn tay ra.
Một chiếc nhẫn bạc lấp lánh nằm giữa bàn tay, hình hoa hồng đính trên đỉnh, giống như Pandora’s Box[] lôi cuốn tôi.
Tôi cẩn thận cầm nó lên, đúng những gì tôi thấy.
Hướng Huy cười nhạt, giọng trầm ấm như tiếng đàn violon, “Có thích anh tặng quà này cho em không?”.
Tôi im lặng, nhẫn tượng trưng cho gì chúng tôi đều hiểu, cho nên lúc ấy tôi có thích nó đến chết cũng không yêu cầu Hướng Huy mua cho tôi.
Tôi lại im lặng, câu trả lời của tôi sớm đã nổi trên mặt nước, anh đã nghĩ rõ ràng chưa?
Tôi cứ thế im lặng, là chiếc nhẫn, đó là cam kết cả cuộc đời quyết tâm nắm tay nhau, liệu anh có đủ tự tin hứa hẹn cuộc sống tiếp theo sẽ như vậy?
Ánh sáng mặt trời ngày hè, có hơi bỏng mắt, màu vàng dưới ánh mặt trời, buộc quanh anh những đường nét kiên nghị, khắc sâu trên khuôn mặt, ánh mắt anh kiên định, trên mặt hiện rõ nụ cười ấm áp, tôi cười không tiếng, tim lại tràn đầy vui mừng, đôi mắt hơi ẩm, nhưng không có mây mù, chỉ còn lộ ra chân trời tươi sáng.
Tôi duỗi hai tay, đẩy chiếc nhẫn bạc từ từ trả lại anh, nụ cười anh ngưng lại trên môi, dần dần biến mất, cuối cùng không còn sót lại. Anh lắc đầu chán nản, vẻ mặt thất vọng.
Tôi học tính trẻ con của anh lắc đầu, từng chữ từng chữ nói, “Chẳng lẽ anh muốn em tự mình đeo sao?”.
Anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi, tôi cười kiêu ngạo “Là anh nói...” Anh mừng rỡ như điên, nắm lấy tay tôi nhanh nhẹn lồng chiếc nhẫn vào ngón tay áp úp, “Từ giờ trở đi em là vợ anh.”. Anh đắc ý tự hào tuyên thệ, ánh mắt không kiêng nể khóa chặt tôi, tôi gần như không thở được, quắc mắt, quơ quơ tay, “Về sau dùng kim cương tới đổi.”.
“Tuân lệnh, bà xã đại nhân.” Anh ôm chặt tôi, tôi có thể nghe thấy tiếng tim cả hai đập rộn ràng.
Ngoài cửa tàu, ánh mặt trời dường như càng lúc càng tươi đẹp.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chỉ nghĩ tìm kiếm vô vọng tôi sẽ phải nhận lấy những giọi nước mắt của mình.
Trong hạnh phúc đó , liệu tôi có thể tự nắm giữ bằng chính đôi tay của mình.
Lần gặp mặt cuối cùng với Uông Nhiên cũng gần một năm, cho nên, đêm đó chúng tôi ở trong kí túc xá Uông Nhiên, không có quạt không có điều hòa, tôi vẫn cương quyết ngủ cùng cô.
Giường nhỏ, sạch sẽ và thư thái.
Sau khi tắm rửa xong, tôi thay áo ngủ sạch, nằm lên giường, tư thế không muốn nhúc nhích. Đối với năm ngoái, hành vi đặt lưng xuống ngủ ngay của Uông Nhiên, tôi giờ có thể lý giải được. Ngồi trên tàu, quả nhiên toàn thân mệt mỏi.
Uông Nhiên ôm sau lưng tôi, “Diệp Tử, lần này quyết định đến thăm nơi nào?”.
Tôi lờ đờ uể oải dịch chỗ cho cô nàng, hai tay kê dưới gáy nhìn trần nhà nói, “Lần trước đến chỉ quan tâm ăn uống, không có thời gian tham quan nhiều.”.
Uông Nhiên giơ ngón tay, “Cố cung, phố Trường An, cung Ung Hòa, Trường Thanh... có bao nơi cậu chưa đi qua.”.
Trời, vậy cuối cùng tôi đã từng đi qua những nơi nào.
Cô nàng đổi tay kia, tiếp tục giơ lên, “Đông đơn, chùa Long Phúc, Tiền môn, tất cả cậu đều phải đi qua, bởi vì ở đó toàn là món ăn bình dân.”
Tôi cười hì hì, “Cậu thay tớ tiết kiệm chi phí khách sạn, tôi có thể chơi mấy ngày.”.
Uông Nhiên ở bên cạnh tôi yên tĩnh một lúc, bỗng nhiên dựa qua, “Diệp Tử...”.
“Ấp úng do dự không phải là tác phong của Uông Nhiên, có chuyện gì cứ nói đi.” Tôi đưa gối đầu ôm trước ngực, cằm tựa vào gối, quay sang nhìn Uông Nhiên, cô nàng theo bản năng dời ánh mắt, tầm mắt dừng lại tấm poster to trên tường.
Đó là tấm quảng cáo poster cỡ lớn, xa xa có núi cao và biển xanh, trải dài bờ biển là cát vàng, có hai bóng hình nắm tay nhau, trên bờ cát điểm vài dấu chân, bờ biển chạy dài ấm áp ánh nắng mặt trời, cảnh tượng hài hòa lãng mạn thật đẹp.
Bên dưới góc phải của poster còn ghi một hàng chữ thật nhỏ bằng bút máy: ‘Hy vọng được đi mãi’. Tôi đã hiểu rõ, hàng chữ nhỏ nhất định là nét chữ của Uông Nhiên.
Khóe miệng tôi cười theo hình vòng cung, hy vọng có thể đi mãi, đó cũng là nguyện vọng của tôi.
Một nét sáng hiện lên từ đôi mắt xinh đẹp của Uông Nhiên, tôi biết chúng tôi đều cứng đầu, không dễ dàng hứa hẹn, nhận định được một đời một kiếp.
Uông Nhiên khẩu khí nhẹ nhàng, tràn ngập ý cười, “Diệp Tử, về sau tớ làm phù dâu cho cậu nha.”.
“Được thôi.” Tôi cố ý phát ra âm thanh vui vẻ, “Nhớ chuẩn bị phong lì xì thật dày đấy.”.
Cô nàng cười giòn, “Được, nếu như cậu kết hôn sớm như lời tớ nói.”. Nói đến phần sau, đã gần nghiến răng nghiến lợi, tôi đảo cặp mắt, vì phong lì xì dày, cho dù là bức hôn, cũng không thể kết hôn sau cô nàng.
Đêm đó, tôi nghe Uông Nhiên nói mơ, so với Liễu Như Yên lúc ấy kinh thiên động địa, thì hiển nhiên dịu dàng hơn nhiều.
Diệp Tử, chúng ta có thể xuất giá cùng ngày, cùng sinh con một ngày, tương lai con gái cậu sẽ làm con dâu tớ, ha ha ha.
Tôi cười cuộn tròn thân thể, đúng là chuyện cười, tôi sẽ không nói với cô nàng, nhưng tại hôn lễ cô nàng thì sẽ công khai.
***
Sáng sớm hôm sau, tôi và Hướng Huy cầm bản đồ mới Bắc Kinh, còn Uông Nhiên cũng “tỉ mỉ” chuẩn bị trứng gà luộc ra cửa.
Uông Nhiên không cùng đi toàn bộ hành trình, cô nàng cho tôi một lý do rất đàng hoàng là tạo cơ hội cho chúng tôi khó khăn lắm mới có thế giới hai người, kỳ thật tôi biết thừa biểu hiện trọng sắc khinh bạn của cô nàng, chẳng qua không thèm vạch trần mà thôi.
Đường Bắc Kinh rất rộng lớn, quả nhiên là dưới chân thiên tử, hoàng thành căn xuống. Mở bản đồ ra, cả thành phố sôi nổi hiện lên, tất cả con đường đều thẳng tắp, đi hướng đông tây rồi đi hướng nam bắc, cơ hồ không có tuyến đường quanh co. Mà so sánh với bản đồ Thượng Hải, lại càng thấy rắc rối, không hề có quy luật, hình thành so sánh giữa nét cổ đại và hiện đại. Bắc Kinh bố trí phù hợp với quan niệm của người Trung Quốc “Thiên viên địa phương”[33], ngay ngắn, khí phách sung mãn.
Lúc đi ngang qua con đường lớn, tôi đột nhiên thấy giao lộ không có đèn tín hiệu giao thông, tuy rằng tất cả xe đều chủ động chờ người đi vộ đi qua vằn trắng nhưng tôi vẫn không quen. Hướng Huy đổi tôi đi bên trái, nhẹ nhàng nắm tay tôi, đi thẳng băng qua đường, cho đến khi tôi nhận ra thâm ý hành động này là vì chiếc xe ô tô đang leo đến từ bên phải.
Chúng tôi ngồi một góc sáng ở Tử Cấm Thành bóc trứng luộc, tâm tình bình yên đến ảm đạm, nếu có thể, tôi rất muốn cùng anh ngồi mãi như vậy, cứ để thời gian dần dần trôi đi, cho đến khi sông cạn đá mòn.
Chúng tôi qua một hẻm nhỏ của Bắc Kinh, thấy hai vợ chồng già đi qua, nhìn nhau nồng hậu, tay trong tay, bỗng nhiên tôi nghĩ tương lai chúng tôi liệu có được như thế?
Tôi nhìn hai người họ cười ngây ngô, họ quay lại nhìn tôi chào hỏi thân thiện.
Hướng Huy hỏi tôi nghĩ cái gì, tôi trả lời anh, “Điều lãng mạn nhất trong cuộc sống là cùng anh đi đến già.”.
Anh dịu dàng mỉm cười với tôi, “Cho đến khi chúng ta già đến nơi nào cũng không đi được, em vẫn mãi ở trong lòng bàn tay anh.”.
Đứng ở đại lộ Trường An rộng lớn, vào thời điểm đó, tư tưởng đã được mở mang rất nhiều, đi từ đầu này đến đâu kia, đột nhiên phát hiện tình yêu liệu có kéo dài mãi, cho đến một ngày rồi cũng chỉ như muối bỏ biển.
Tôi nhìn người bên cạnh, lại có cảm giác bàng hoàng bất an.
Dường như cảm nhận suy nghĩ nội tâm của tôi, Hướng Huy siết chặt tay tôi, hát nhẹ nhàng bên tai, “Hãy trao trái tim của em cho anh, hãy vui lòng trao trái tim của em cho anh, cứ trốn phía sau lưng anh, anh sẽ nguyện vì em mà chắn gió.”.
Trong một ngày đi đến bốn năm điểm du lịch lớn nhỏ, lúc quay về tôi đã thấy mệt mỏi nói không ra lời.
Tôi gối đầu vào vai Hướng Huy, nhỏ giọng nói, “Em ngủ một tí, chỉ một lát thôi.”.
Kết quả ngủ cho đến tận đích, mở mắt ra thấy Uông Nhiên tự nhiên đứng trước mặt, tôi còn thấy giật mình, tưởng mình vẫn ở trong mơ.
Uông Nhiên liếc mắt cười, “Đi ăn cơm”.
Thịt sốt Bắc Kinh, lẩu, cá tươi, bát trân đậu hũ, nồi sườn, canh cay, một số món tương... Đồ ăn đặc sản Bắc Kinh xếp đầy một bàn, tôi gắp miếng khoai tay đưa vào trong miệng, mơ hồ nói không rõ, “Đói chết mất, Uông Nhiên cậu thật nhỏ mọn, tớ không dễ dàng gì mới từ nơi xa xôi đến tận Bắc Kinh, cậu cũng không mời tớ được một bữa ngon.”.
Uông Nhiên thở dốc, “Thế này còn không đủ sao?”. Cô chỉ vào bàn đầy đồ ăn, tôi biết cô nàng muốn lật bàn vì xúc động.
Tôi đưa bàn tay dầu mỡ đến chỗ cô nàng, cô nàng tức giận thoát khỏi nanh vuốt của tôi, tôi cười cười nói, “Vịt quay đâu? Không có vịt quay thì ăn gì với cơm?”.
“Cậu không nói ng từ đâu”. Uông Nhiên nhìn chằm chằm tôi kẹp chiếc đũa vào đậu hũ, hoài nghi nói.
Tôi thẳng thắn hùng hồn đáp, “Tớ đói lắm, cố mà làm đi”.
Uông Nhiên tức giận, vẫn là Tiêu Hách tới hòa giải, “Để bây giờ anh đi mua cho”.
Tôi mỉm cười ấm áp, đã có hiệu quả, mặc xảy ra chuyện gì hay có người đứng chắn thay Uông Nhiên, miễn sao mục đích của tôi cũng đạt được.
Tôi nằm bò lên bàn vui vẻ, Hướng Huy sờ sờ tóc tôi, cười với Tiêu Hách, “Đừng để ý cô ấy, cô ấy chỉ nói miệng vậy thôi.”. Vẫn là Hướng Huy hiểu rõ tôi, võ mồm quan trọng nhất là đánh trúng vào tâm con người.
Uông Nhiên lập tức cắt ngang lời nói của tôi, “Biết rồi biết rồi, bánh mì kẹp thịt chứ gì, là món cậu thích, tớ sẽ chuẩn bị tốt.”. Cô nàng nhăn mặt, tôi đắc ý cúi đầu cười, thế này mới tốt.
Trước khi qua cơn bão, sau cơm no rượu say tinh thầy tôi tốt lên nhiều, Uông Nhiên đề xuất đi tản bộ, liền vui vẻ đồng ý.
Lúc này ở Thượng Hải nên chiếu đèn sáng rực rỡ, khác thành phố Bắc Kinh ồn ào náo nhiệt không bao giờ ngủ, ở đó đêm đến yên tĩnh hơn nhiều, lặng lẽ và thanh bình, đi trên con đường đến khu mua sắm, cảm nhận gió từ từ thổi nhẹ, nói không ra ý gì.
Uông Nhiên và Tiêu Hách bước chân nhanh, đã sớm bỏ xa chúng tôi một khoảng cách không nhỏ.
Hướng Huy chắn để gió đỡ thổi rối tóc tôi, tôi quay đầu lại, nhìn anh cười ngọt ngào, anh dắt tay tôi, tôi giống như một đứa trẻ đứng trên bậc đá, bước đi bị lóa mắt, tự vẽ lên trò chơi cho mình.
Đi đến đoạn đường, tôi tự nhiên bị vấp ngã, Hướng Huy vững vàng ôm tôi vào ngực, Uông Nhiên cười trộm, vẻ mặt như được xem kịch hay, tôi che giấu ho nhẹ hai tiếng, thừa lúc Hướng Huy không chú ý thè lưỡi nhăn mặt khiêu khích Uông Nhiên, cô nàng không chút yếu thế trừng mắt thật to đáp lễ tôi, Tiêu Hách và Hướng Huy nhìn nhau, lập tức cùng hiểu lắc đầu cười khổ. Tôi và Uông Nhiên nhanh chóng liên hợp lại, xác định mỗi người hạ một trọng quyền, sau đó trốn xa vỗ tay chúc mừng, tại con đường nhỏ hẹp dành cho người đi bộ đó, phát ra chuỗi tiếng cười như chuông bạc.
Lúc sắp đi đến trường học của Uông Nhiên, cô nàng cười bí ẩn với tôi, vỗ vai tôi vài cái, làm cử chỉ “Follow Me”.
Tôi đi theo sau cô nàng, Hướng Huy theo sát phía sau, chẳng ai biết trong hồ lô cô bán cái gì.
“Không bán cậu đâu.” Uông Nhiên bỗng nhiên quay đầu nói, tôi không khách khí đá một cước, cười mắng, “Tớ đem cậu bán còn không được gì.”.
Uông Nhiên cười ha ha, giữ chặt tay tôi kéo vào cửa hàng. Đây là một cửa hàng vật phẩm nhỏ, không khác gì khu phố mua sắm bình dân ở Thượng Hải, chủ cửa hàng cầm chiếc khóa to, có vẻ quyết định đóng cửa, thấy chúng tôi tiến vào, gương mặt tươi cười như hoa, vội vàng lui về sau vài bước nhường chúng tôi bước vào cửa hàng.
“Diệp Tử, chúng ta chụp ảnh biểu tượng đi.” Uông Nhiên hứng trí đều nghị, tôi tim đập thình thịch, ở Thượng Hải, trò chụp ảnh biểu tượng cũng được lưu hành nửa năm nay, nhiều lần muốn đi chụp nhưng lại sợ Hướng Huy cảm thấy tôi quá ấu trĩ, cho nên vẫn chưa có cơ hội, hôm nay Uông Nhiên đề xuất như vậy, tôi tất nhiên không phản đối.
Tôi và Uông Nhiên tìm kiếm vài hình nền, may mắn hai chúng tôi đều có sở thích gần giống nhau, nên rất nhanh cùng đạt đến thống nhất. Sau khi chụp chung hết một tệp ảnh, vẫn chưa thấy thỏa mãn, lại chụp riêng vài kiểu. Nhưng cho dù chúng tôi có cưỡng bức cũng không, dụ dỗ cũng thế, hai vị nam sĩ kia sống chết cũng không gia nhập vào hàng ngũ của chúng tôi, chỉ ở một bên khoa chân múa tay, bình phẩm hết cái này đến cái nọ.
Chủ cửa hàng cười không ngậm được miệng, một bên in ảnh, một bên cùng chúng tôi lôi kéo làm quen. Đối phó với người lạ không phải điểm mạnh của tôi, vì thế nhiệm vụ này giao cho Uông Nhiên, tôi mừng rỡ đủng đỉnh tứ xứ.
Trên kệ mấy loại túi xếp chồng lên nhau, trên cửa tủ còn treo mấy loại trang sức đẹp, tôi rất ít khi đeo đồ trang sức, bởi vậy nhìn mấy vật phẩm này chẳn hề có hứng thú, nhưng lúc ngẫu nhiên lướt qua, tôi bị một vật đặt ở trọng tâm hấp dẫn. Chiếc nhẫn nhỏ màu bạc, trên đỉnh có hình một bông hoa hồng, lại thiết kế hình trái tim, có thể làm vài động tác thay đổi hình dạng, mắt tôi cơ hồ đã gián lại trên chiếc nhẫn đó.
Lấy thử ra đeo, kích thước vừa vặn, dường như thiết kế dành riêng cho tôi. Tôi yêu thích không buông, vuốt ve mặt nhẫn, ở bên cạnh nhìn tôi một lúc, Hướng Huy đã gọi chủ cửa hàng tới.
Ông chủ mặt hớn hở. “Nếu tiểu cô nương thích tôi có thể để lại rẻ hơn.” Theo như suy đoán của tôi, chiếc nhẫn này cùng lắm cũng chỉ mấy chục tệ, nhưng lúc ông chủ nói ra con số, linh cảm của tôi mới là vào ra vô căn cứ, “Bốn trăm... Ông chủ, ông có nhầm lẫn không?”. Quả thực không thể tin được, cướp tiền cũng không như thế.
Ông chủ từ chối cho ý kiến, chỉ cười, “Đây thuần túy tạo ra từ bạc, từ tay thủ công giỏi, tiền nào của nấy, ở đây còn có vài cái khác, chỉ có vài chục, cháu cứ so sánh mà xem”. Ông chủ thiếu kiên nhẫn kéo ngăn tủ phía dưới lấy ra cái túy, một đống đồ lỉnh kỉnh, một số thứ là đồ vỉa hè, khác nhiều so với cái trước tuyệt đẹp kia.
Chỉ là... với giá tiền này tôi khó có thể chấp nhận, đành phải miễn cưỡng bỏ thứ đồ yêu thích.
Tuy là miễn cưỡng, nhưng tôi vẫn đem nhẫn trả về đúng vị trí.
“Không mua à?” Ông chủ hỏi, tôi lắc đầu.
Cho đến khi đi ra cửa hàng, ông chủ vẫn hỏi phía sau, “Nếu thành tâm muốn mua thì giá tiền có thể thương lượng.”. Tôi vẫn lắc đầu, bởi vì dù có hạ giá xuống thế nào vẫn khác xa mức giá tinh thần tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, anh nắm tay tôi, dùng môi vuốt ve ngón tay tôi, tô tô, ngứa ngứa, gai gai, tôi bị đùa cho đến khi bật cười, muốn thu tay lại, anh lại không cho, phải nhẹ giọng cầu xin tha thứ, “Uông Nhiên và Tiêu Hách ở phía sau nhìn thấy đấy.”.
“Chúng tớ có thể coi như không nhìn thấy, hai người cứ tiếp tục đi.” Uông Nhiên đi bên cạnh sau đó bước nhanh vòng qua, còn quay đầu nháy mắt vài cái.
“Đồ xấu xa.” Tôi liếc mắt nhìn Hướng Huy, bị Uông Nhiên giễu cợt tôi không cam lòng, chỉ có thể đem oán khí trút lên người anh.
Hướng Huy ôm tôi, dịu dàng cười, “Cho anh xem ảnh vừa chụp.”, giọng nói ấm áp xẹt qua tim tôi, gần như thì thầm.
Tôi vội vàng đưa ảnh cho anh xem, trên mặt dần nóng lên, lỗ tai cũng nóng hừng hực, trước mọi người, anh không thể để ý được sao?
Hướng Huy thoáng nhìn qua vài lần, lập tức bỏ vào túi quần, tôi trừng mắt nhìn anh, anh nói qua loa, “Em thường không cẩn thận, anh giúp em bảo quản.”.
Tôi trợn tròn mắt, điện thoại di động, ví tiền, cái gì anh cũng giúp tôi bảo quản, nhưng lại còn cả cái này. Tôi vò đầu xoắn xuýt hơn nửa ngày mới bật được từ “Ưm.”. Hướng Huy cười khẽ, hai tay cho vào túi quần, trong mắt không che giấu ý cười nồng đậm. Tôi nhìn kĩ anh theo dõi, vẫn không lý giải được dụng ý của anh, cho đến khi về Thượng Hải, ở mặt sau điện thoại di động, màn hình máy tính, cả máy tính xách tay, ví tiền, đâu đâu cũng thấy ảnh của tôi, tôi mới dần dần nhận ra.
Tôi nhiều lần nhận thức muộn màng thường khiến Hướng Duy dở khóc dở cười, lần này, cũng vẫn thế.
***
Sau hai ngày hành trình Bắc Kinh kết thúc mỹ mãn, rất hiệu quả, tôi không chỉ gặp được Tiêu đại hiệp trong truyền thuyết mà còn trò truyện thật vui vẻ, hơn nữa có nhiều thắng lợi trở về. Hành lý mang đi lớn nhỏ không ít, còn vài món đặc sản bình dân của Bắc Kinh cũng cho vào.
Uông Nhiên cười tôi tham ăn, tôi chế giễu cô nhỏ mọn, trước khi đi chúng tôi còn tranh cãi, bởi vì ai cũng không nghĩ đề cập đến việc sắp tới, ai cũng không muốn để lộ nỗi buồn sắp đến.
Tôi kiên trì không muốn Uông Nhiên tiễn chúng tôi ra nhà ga, lúc trước tôi thương cảm tiễn cô rời khỏi Thượng Hải, đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ, tôi không hi vọng cô nàng cũng chịu như vậy khi đã có kinh nghiệm một lần.
Tôi cười tạm biệt với Uông Nhiên, cô ngồi không nói gì, yên tĩnh nhìn chăm chú tôi, tôi trong lòng hoảng loạn, giọng nói nghẹn ngào, sống mũi cay cay, suýt nữa rơi lệ, tôi cố nén lại, nhắc chính mình phải đi ra cửa thật nhanh. Uông Nhiên đột nhiên đứng lên ôm lấy tôi, tiếng “Oa...” khóc to, sụt sịt nói, “Diệp Tử, chúng ta lúc nào có thể gặp lại?”.
Tôi cũng không nhịn được, nước mắt như đê vỡ trào ra.
Tôi ôm lấy cô vừa khóc vừa mắng, “Đừng đưa tiễn cái bộ dạng này, lẽ ra phải...”. Tôi rốt cuộc nói không được, hai mắt ướt đẫm, thân thể hơi run rẩy.
Khóc mãi, vẫn là Tiêu Hách và Hướng Huy tách chúng tôi ra. Hướng Huy nhẹ nhàng ôm tôi, nhẹ nhàng vỗ vào lưng an ủi tôi, tôi đem toàn bộ nước mũi nước mắt bôi hết lên áo anh, anh tì cằm vào trán tôi, sau đó cúi xuống nhìn, ôm vai tôi, nói nhẹ, “Lần sao anh và em lại cùng nhau đến.”.
Tôi liều mạng gật đầu, nhưng nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Hướng Huy dứt khoát ôm thân thể tôi, dịu dàng hôn nước mắt tôi, lại nói thấp bên cạnh tai, “Ngoan, đừng khóc, tí nữa mua kẹo cho em ăn.”. Tôi nín khóc mỉm cười, người này phương thức an ủi người ta thật hạn chế, ngoài cái kiểu lừa trẻ con này thì chẳng còn cái nào khác. Nhưng mà, cái này lại hiệu quả rất nhanh.
Góc kia Tiêu Hách còn tiến hành gian nan hơn, Uông Nhiên so với tôi càng nhạy cảm và yếu ớt, tôi lau khô nước mắt, trao đổi ánh mắt với Hướng Huy, ngầm hiểu đi sau lưng anh, lặng lẽ ra cửa.
“Em phải tin cuộc gặp mặt tốt đẹp tiếp theo.” Đi đến đầu hành lang, Hướng Huy bỗng nhiên quay đầu nói với tôi, cười tôi như trẻ con lại cứ thích chững chạc đàng hoàng.
Tôi híp mắt cười, đem những lời anh nói ghi tạc trong lòng.
Bước vào nhà ga Bắc Kinh, đám đông vẫn như trước bắt đầu khởi động,
Đem ba lô cất lên khoang hành lý, Hướng Huy thở nhẹ, ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi ôm túi xách dựa hẳn vào ghế ngồi nghỉ ngơi, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu vào mặt, khiến toàn thân lười nhác uể oải.
Một tia sáng ngời ngời lóe trước mặt tôi, tôi ý thức dùng tay chắn, mở to mắt, thẳng vào mắt là khuôn mặt tươi tắn Hướng Huy và bàn tay nắm chặt của anh.
“Trong tay giấu gì thế?” Phụ nữ có giác quan thứ 6 rất chuẩn, vừa rồi ánh sáng đó nhất định có liên quan đến anh.
Hướng Huy không trả lời, chậm rãi mở bàn tay ra.
Một chiếc nhẫn bạc lấp lánh nằm giữa bàn tay, hình hoa hồng đính trên đỉnh, giống như Pandora’s Box[34] lôi cuốn tôi.
Tôi cẩn thận cầm nó lên, đúng những gì tôi thấy.
Hướng Huy cười nhạt, giọng trầm ấm như tiếng đàn violon, “Có thích anh tặng quà này cho em không?”.
Tôi im lặng, nhẫn tượng trưng cho gì chúng tôi đều hiểu, cho nên lúc ấy tôi có thích nó đến chết cũng không yêu cầu Hướng Huy mua cho tôi.
Tôi lại im lặng, câu trả lời của tôi sớm đã nổi trên mặt nước, anh đã nghĩ rõ ràng chưa?
Tôi cứ thế im lặng, là chiếc nhẫn, đó là cam kết cả cuộc đời quyết tâm nắm tay nhau, liệu anh có đủ tự tin hứa hẹn cuộc sống tiếp theo sẽ như vậy?
Ánh sáng mặt trời ngày hè, có hơi bỏng mắt, màu vàng dưới ánh mặt trời, buộc quanh anh những đường nét kiên nghị, khắc sâu trên khuôn mặt, ánh mắt anh kiên định, trên mặt hiện rõ nụ cười ấm áp, tôi cười không tiếng, tim lại tràn đầy vui mừng, đôi mắt hơi ẩm, nhưng không có mây mù, chỉ còn lộ ra chân trời tươi sáng.
Tôi duỗi hai tay, đẩy chiếc nhẫn bạc từ từ trả lại anh, nụ cười anh ngưng lại trên môi, dần dần biến mất, cuối cùng không còn sót lại. Anh lắc đầu chán nản, vẻ mặt thất vọng.
Tôi học tính trẻ con của anh lắc đầu, từng chữ từng chữ nói, “Chẳng lẽ anh muốn em tự mình đeo sao?”.
Anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi, tôi cười kiêu ngạo “Là anh nói...” Anh mừng rỡ như điên, nắm lấy tay tôi nhanh nhẹn lồng chiếc nhẫn vào ngón tay áp úp, “Từ giờ trở đi em là vợ anh.”. Anh đắc ý tự hào tuyên thệ, ánh mắt không kiêng nể khóa chặt tôi, tôi gần như không thở được, quắc mắt, quơ quơ tay, “Về sau dùng kim cương tới đổi.”.
“Tuân lệnh, bà xã đại nhân.” Anh ôm chặt tôi, tôi có thể nghe thấy tiếng tim cả hai đập rộn ràng.
Ngoài cửa tàu, ánh mặt trời dường như càng lúc càng tươi đẹp.