chứng tỏ rằng bạn từ lâu đã bị anh ta thu hút
“Nhiên Nhiên chết tiệt,” tôi vò bức thư trong tay, vừa đọc bức thư hồi âm của Nhiên Nhiên vừa thầm mắng cô, người ta rõ ràng là hơi chủ quan, ý nghĩ đơn thuần, lại bị cô nói thành tôi có ý đồ riêng.
Mắng xong, tôi tự hỏi mình một câu, mình thực sự không có chút ý đồ gì thật sao?
Tôi rót chén nước “Gu Gu” nuốt ực một cái, trong thư Uông Nhiên có nhắc tới sở thích của cô về cuộc chiến giương thương múa kiếm của Tiêu đại hiệp.
“Diệp Tử phòng 430, có điện thoại,” âm thanh khó nghe phát ra từ chiếc loa nhỏ ngoài hành lang chắc chắn dành cho chúng tôi.
Trong phòng ngủ không có điện thoại, điện thoại di động đối với chúng tôi ngày đó đúng là thứ “bóc lột” sức lao động của cha mẹ học sinh, để gọi điện qua được đến căng-tin, lại đến mấy trăm người cùng chung nhau một cái mã số , cách liên lạc nguyên thuỷ nhất là thông qua chỗ nhà quản lý kí túc xá ở mỗi tầng.
Phòng 430 và văn phòng quản lý kí túc xá ở 2 đầu hành lang, mỗi lần tới phải chạy thở hồng hộc, lại còn phải gặp bà bác kiêu căng ngạo mạn.
“Alô, xin hỏi ai gọi vậy?” Tôi vỗ ngực trong khi thở phì phò
“Diệp tử, là tớ”. Đầu dây bên kia điện thoại, thanh âm nghe rất quen thuộc.
“Quý Vũ?” Tôi không chắc chắn, trời sinh ra đã không nhạy cảm để phân biệt mọi tiếng nói, như làm hình học không gian, tôi vĩnh viễn không tìm thấy góc độ giống nhau hai vấn đề.
“Phải, Diệp Tử, cuối tuần có rảnh không? Đã lâu rồi không gặp, mấy đứa lớp mình định tụ tập một hôm”. Quý Vũ là bạn trung học với tôi, lại ngồi chung bàn, nghĩ lại những năm đó, Uông Nhiên hay khó chịu khi tôi và cô ấy tiếp xúc với nhau quá nhiều. Vào năm thứ 3 cuối cấp, lịch học ở trường nặng nề nên không thân nữa. Chúng tôi đã từng hẹn ước cùng chọn một trường đại học, sau này được biết, cô ấy được chọn vào trường Đại học sư phạm SH, suốt ngày kêu khóc, oán thán trời đất bất công.
“Còn có ai nữa không?” Tính ra tốt nghiệp có mấy tháng từ tháng 7 vậy mà cảm giác như đã qua mấy đời.
“Mới thông báo được vài đứa, số lượng cụ thể chưa rõ.” Quý Vũ định kéo tay tôi, nhắm mắt tôi cũng có thể đoán được.
“Được, thế địa điểm? Thời gian?” Tôi quay sang nhờ bà bác lấy quyển sổ ghi nhớ, một tay vẫn cầm điện thoại, một tay đã chuẩn bị ghi.
“Một giờ chiều ngày thứ bảy, tại Quảng trường Nhân Dân, gặp nhau dưới màn hình lớn.” Tôi “phì” cười ra tiếng, “Tiểu Vũ, cậu không thể đổi lấy địa điểm mới được sao, mỗi lần hẹn lại là nơi này”. Tiện tay đem tờ giấy vừa viết vứt vào thùng rác
“Đây là công trình kiến trúc mang ý nghĩa biểu tượng nhất,” cô “huýt” một tiếng, “Diệp Tử, đừng cười, nếu không cậu tự nghĩ chỗ khác đi.”
Tôi nghĩ ngợi, “Phía trước nhà hát lớn hay bảo tàng đều rất ổn, hoặc là cửa hàng KFC McDonald’s Pizza Hut cũng không tồi.”
“Biết là cậu sẽ nói luyên thuyên mà,” không nhìn khuôn mặt cô lúc này tôi cũng đoán ra thái độ khinh khỉnh của cô ấy. “Không chém gió nữa, nhớ lúc đó không gặp không về nha.”
“Được rồi, chỉ cần có người chủ trì là cậu không đến muộn là ổn thôi.” Đến muộn vốn là sở trường của Quý Vũ, cho nên khi cô nói một giờ, thì một rưỡi đến nơi cũng vẫn kịp.
“Diệp Tử…” Quý Vũ bỗng trở nên nhăn nhó, “Lúc đó, mình… sẽ mang thêm người nữa đi cùng.”
Lúc đầu tôi hơi ngạc nhiên, nhưng rất mau sau đó liền lĩnh hội được ý tứ của cô, “Tiểu Vũ, cậu có bạn trai”?
“Ah” Cô lặng lẽ cười, “Chúng ta chả phải nói khi có bạn trai nhất định phải cho bạn bè xem mắt sao?”
“Ừ đúng, thế cậu còn nhớ được.” Còn nhớ tuổi trẻ năng nổ hay nói những câu phù phiếm.
“Lần này là tớ, lần sau đến lượt cậu.” Giọng Quy Vũ mang chút ngượng ngùng ngọt ngào của cô gái đang yêu.
Lần sau là tôi, tôi còn không biết một nửa của tôi đang ở phương nào? Đặt điện thoại lên bàn, thu lại tâm tình, để dành cho ngày thứ bảy tụ họp đáng mong đợi.
Vừa ra cửa phòng quản lý, đã bị bà bác gọi lại, “Diệp tử, lại có điện thoại”. Khẩu khí có vẻ không kiên nhẫn.
Tôi cẩn thận dè dặt cười: “Cảm ơn bác”
“Alô”. Năm phút đồng hồ nối hai cái điện thoại, thật sự đúng là có một không hai.
“Xin hỏi có phải Diệp Tử khoa Tiếng Anh 99 không ?” Một giọng nam rất trầm ấm và lịch sự.
“Là tôi, xin hỏi bạn là ai vậy ? ”Tôi cũng làm theo nguyên tắc, lấy phép lịch sự đáp lại.
“Hướng Huy khoa Máy Tính 98″ , tôi thực sự mở to hai mắt, quả nhiên là anh ra. “Chúng ta đã gặp nhau vào buổi sáng mấy ngày trước, em không nhớ à ?”
“Nhớ rồi” Tự nhiên nhớ rõ, bị đùa giỡn như vậy thế nào lại quên được.
“Không biết sao từ điển của chúng ta tự nhiên bị nhầm, vốn hai quyển như nhau nên không quan trọng, nhưng tôi thấy từ điển của em có nhiều ghi chú rất hữu ích, em có muốn tìm thời gian đổi về lại ?” Anh ta nói chuyện rất rõ ràng, đặc biệt còn nhấn mạnh ba chữ “đổi về lại”.
Bao nhiêu công sức ghi ghi chép chép tích tụ trước giờ, đương nhiên muốn trả về lại. Tôi hắng giọng “À, cảm ơn anh, còn về thời gian …”
“Vậy sáu giờ chiều nay, tôi ở thư viện tầng hai chờ em.” Vội vàng cúp điện thoại, cười khổ một tiếng, đúng là đứa mồm quạ đen Nhiên Nhiên đó nói chuẩn, chỉ là ánh nắng bình minh từ phía đông ló lên giờ đổi thành trời chiều tây chiếu nắng hoàng hôn, còn có phải cô nam qua nữ hay không còn phải xác minh đã.
Trở lại phòng ngủ, đột nhiên bị Mai Mai ném cho tờ giấy. “Diệp Tử, đăng kí đi cho tớ.”
“Cái gì?” Tôi buồn bực, vừa đi tiếp hai cuộc điện thoại thôi, giờ lại có chuyện gì nữa?
“Đoàn thể tham gia hoạt động xã hội.” Mai Mai miệng ngậm bút, nói líu nhíu không rõ, “Chọn cái cậu thích đi.”
Gần cửa sổ, Trình Anh vẫn điễm tĩnh, đung đưa hai chân, tai nghe walkman[5], thỉnh thoảng bất chợt hát nhẩm vài câu. Thân hình cô thuộc kiểu mảnh khảnh điển hình, biệt danh “Tiểu bất điểm” rất thích hợp với cô.
Liễu Như Yên ở trên giường trên giơ cái gương lên ngắm nghía lại thấy xót cho bản thân, chẳng thèm quan tâm hoạt động đoàn thể xã hội nhà trường là cái gì, chăm sóc cái khuôn mặt này mới là việc chính.
Hai người đó ngồi trên cao, hai tai không nghe chuyện gì, những chuyện này đều không thế trông cậy vào bọn họ, tôi cầm cái bút bước vài bước đến trước mặt Bùi Tử Du, “Tử Du, cậu chọn cái nào?”
Không đợi Bùi Tử Du nói tiếp, Chu Xuân đã lớn tiếng nói leo “Đương nhiên là CLB vũ đạo”
Tôi nhún vai “Tớ từ nhỏ chính là vũ mù, các cậu định đẩy tớ vào hố lửa hay sao?”
“Đại học xóa nạn mù chữ này vì những người như cậu mà thành lập ra, thôi đi đi, nghe mình chỉ có chuẩn. “Nói xong Chu Xuân đẩy vai Tử Du “Cậu thấy tớ nói phải không ? Nếu không tớ bắt cậu phải đi”
Tử Du tốt bụng mỉm cười “Diệp Tử, đừng nghe cậu ấy nói, tự mình quyết định đi”
“Có đánh chết tớ cũng không đi” tôi tự hiểu rằng, đến giờ không phải sợ không đi, mà cả câu lạc bộ dẫn theo cây chổi đuổi mình đi.
Danh sách đăng kí chi chít toàn tên các tập thể tham gia, nhìn hoa cả mắt, ba chữ “CLB thanh nhạc” ánh lên sáng ngời đập ngay vào mắt. “Chọn cái này.” Tại chỗ trống điền tên người đăng kí, tôi cầm bút viết đại danh của mình lên, xong nhiệm vụ.
“Lại CLB thanh nhạc, trời ạ,” tôi đưa tờ giấy đăng kí cho Mai Mai, cô phát ra âm thanh khủng khiếp.
“Có rất nhiều thí sinh dự tuyển sao ?” Nhìn lại, các bạn cùng phòng đều đưa ra biểu hiện như biểu tình
“Không sai, hàng năm đều thế, năm nay cũng không ngoại lệ, phòng chúng ta có 7 người, toàn bộ dự tuyển câu lạc bộ thanh nhạc”. Mai Mai thở dài “Nay cánh cửa CLB thanh nhạc ở cao, tất cả tỷ muội chúng ta phải chuẩn bị dự thi thật tốt!”
“Dự thi ??” Trăm miệng một lời, chả trách Chu Xuân ra sức khuyến khích tôi dự tuyển CLB vũ đạo, nghĩ là bớt đi một đối thủ cạnh tranh, một cái liếc mắt ném quá khứ, lại thấy nàng thè lưỡi, khuôn mặt quái chiêu.
“Nghe nói là hát xướng ca, sau đó thi tiếp, lọt qua thì may, không qua đứt luôn”. Mai Mai làm điệu bộ đưa tay chặt ngang cổ. “Chủ tịch hội sinh viên đích thân xét tuyển, các tỷ muội, cố lên. Chúa ban phước cho chúng con, amen.” Cô lấy tay vạch hình chữ thập, vẻ mặt thành tín.
Tôi bật cười, ‘chỉ cần không luống cuống, không sợ sân khấu, cuộc thi nho nhỏ này không hạ được ta. Haha’. Ngẩng đầu thấy Chu Xuân liếc mắt nhìn tôi cười nham hiểm, xông lên xách tai cô nàng “Chu Xuân chết tiệt, đừng cho rằng tớ không biết rõ đầu cậu đang nghĩ gì”.
Cô nàng cười hòa, hạ giọng cầu xin tha thứ “Diệp Tử, tớ vẫn chưa nói gì mà”
“Hừ” tôi nghiêng đầu sang chỗ khác, xem giờ, thời gian cũng không còn nhiều lắm, “Chu Xuân, đi ăn cơm thôi, ăn xong còn tự học”
“Được” Chu Xuân lấy quyển sách từ mép giường. “Ngày mai có tiết Quản lý học, xem ra hôm nay không thức suốt đêm không được rồi”
“Trước kia sao không thấy cậu cố gắng như thế ?” Liễu Như Yên không mất cơ hội tranh cãi với cô.
“Đi đi đi, biết rõ giáo sư Vương này có thành kiến với tớ, lần này còn không thừa cơ làm khó sao, chắc lại cố hạ cái đống điểm giả của mình xuống cho xem,” Chu Xuân mặt nhăn như trái khổ qua trông rất buồn cười.
Tôi mở ngăn kéo rút ra hai tờ giấy viết thư, định viết một bức thư hồi âm cho Nhiên Nhiên, nhiều khi thật phục mình quá, một lần viết mấy phong thư, thế nào lại có lắm chuyện để nói thế nhỉ.
Cảnh thư viện trường chật kín người tụ tập đúng là hiếm gặp. Chu Xuân chọn chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, chỗ này yên tĩnh, tầm mắt thoáng đãng, muốn tìm người thế nào cũng tiện.
Mở tờ giấy viết thư, theo thường lệ vẽ cái mặt cười tươi tắn:
“Nhiên nhiên, còn nhớ Quý Vũ không? Tiểu nha đầu có có bạn trai, rất hào hứng đi họp lớp, bảo tớ thứ bảy cùng cậu phải báo cáo tỉ mỉ chi tiết để thỏa mãn các tin đồn.”
…
“Chúc mừng cậu đã nỗ lực và tìm đến cái gì khác ngoài mấy cuộc đánh nhau, có cơ hội mình nhất định muốn được giới thiệu với anh ta, để nói rằng mình vô cùng sùng bái ngưỡng mộ tôn thờ anh ấy vì rốt cuộc cũng giúp mình thoát khỏi số phận quanh năm bị cậu bắt nạt.”
…
Lưu loát viết được hai trang dài, vừa hài lòng bỏ bút, nhìn lại đồng hồ lần nữa, đã là bảy giờ tối, vẫn không nhìn thấy bóng dáng ai đó, bỗng nhiên tôi ý thức được mình đã bị cho leo cây.