Tình yêu chưa đến, những tháng ngày được vô tư, những đau khổ nhất là gì? Là những bài kiểm tra và điểm số.
Nhìn lại quãng thời gian áp lực đó vẫn thấy chỉ là chuyện nhỏ
Mặc dù lạc trong đám đông ồn ào, nhưng liếc mắt nhìn một cái là tôi liền nhận ra Uông Nhiên. So với 5 năm trước đây, cô ấy không thay đổi nhiều, quanh người tỏa ra một luồng khí ấm áp, nồng hậu, thật không thích hợp với cái không khí ồn ào, náo nhiệt ở nhà ga.
Dạo quanh miếu Thành Hoàng[7], con đường của các món ăn bình dân trong ánh mặt trời ấm áp buổi chiều cùng nhau tâm sự, đến tận khi trời chạng vạng tối, tôi mới đưa Uông Nhiên trở lại trường.
Tôi vừa ngân giọng hát một bài vừa sắp xếp lại giường ngủ, lúc tôi thu xếp xong, quay ra đã thấy Uông Nhiên ngủ say lúc nào không biết, trong miệng mơ hồ phát ra hai tiếng: “Tiêu Hách”.
“Này, Uông Nhiên, dậy đi cho tớ…” tôi vừa đẩy vừa gọi Uông Nhiên ngủ như lợn chết, con bé này, làm bao hứng thú của tôi biến đâu mất tiêu. Cô dụi dụi mắt, than thở một tiếng. “Tớ chưa có chợp mắt một ngày một đêm rồi,” và lại ngủ thiếp đi.
Tôi ngắm nhìn tư thế ngủ thoải mái buông lỏng của Nhiên Nhiên, khẽ cười, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh 5 năm trước đây, chúng tôi cũng thường xuyên như vậy, cùng nhau chen chúc trên một cái giường nhỏ trong khi vẫn còn cái giường khác rộng rãi hơn, còn bây giờ cũng vậy tôi và Nhiên Nhiên lại cùng được tận hưởng cảm giác gần gũi ấm áp thế này.
“Diệp Tử, cậu ngủ rồi sao?” Giường đối diện truyền tới giọng nói lười nhác của Chu Xuân, còn liên tiếp ngáp mấy cái.
“Chưa, sao?” Tôi quay người, mượn ánh sáng lờ mờ của ánh trăng cũng thấy nửa người Chu Xuân, hai tay cố bám vào mép giường ngồi dậy.
Cô hạ thấp giọng nói: “Cậu rốt cuộc đắc tội gì với người đó? Mà hôm nay cô ta đến tìm cậu?”
“Tớ cũng không rõ, tớ cũng không quen cô ta” Uông Nhiên nói mê vài tiếng, chuyển người vài lần, tôi lấy chăn đắp lại cho cô ấy, nha đầu này, vẫn quen thói đạp chăn ra ngoài.
“Diệp Tử, tớ thật không chịu nổi cậu, nguy hiểm đến mà cũng không ý thức được”. Chu Xuân ra vẻ thở dài, lại thần bí hề hề nói “Hôm nay tớ nghe ngóng được, cô ta là Mao Lý, cùng phòng với Từ Văn Tiệp”
“Từ Văn Tiệp là ai ?” Tôi buồn bực, đây lại là thần thánh phương nào ?
“Trời ạ” Chu Xuân tức tối. “Tớ sắp bị cậu làm cho tức chết rồi, Từ Văn Tiệp chính là bạn gái Hướng Huy”
“Càng không liên quan đến tớ” Nói thì như vậy, đầu óc lại nghĩ ngay đến người con gái diện mạo xinh đẹp, thân hình thon dài, trắng trẻo, mặc váy trắng, duyên dáng dịu dàng.
“Thực sự cậu không liên quan ?” Chu Xuân tặc lưỡi cười, tôi muốn phản bác, lại bắt gặp ngay ánh mắt khó hiểu của Uông Nhiên lúc này mở to ngay cạnh tôi, nghiêm túc lắng nghe cuộc đối thoại
“Nhiên Nhiên chết tiệt, cậu muốn dọa chết người sao” Tôi liều mạng bịt miệng, vừa mới la hét to vậy, hành lang đã có tiếng lớn giọng quát “Phòng 430, không được nói chuyện”
Uông Nhiên kéo lấy lỗ tai tôi, “Tiểu Diệp Tử, lần này đến phiên tớ thẩm vấn cậu, lấy tổ tông thứ mười tám của cậu ra mà thề đi, kể chi tiết, sót một thứ cũng không được.” Tôi nhắm mắt lại không trả lời, rõ ràng cô không chịu buông tha cho tôi, thật sự làm khó tôi quá, “Cậu không có quyền giữ im lặng, khà khà, tớ trích nguyên lời nói”. Gậy ông đập lưng ông, cô ấy vận dụng xuất sắc thủ pháp của Cô Tô Mộ Dung Gia tuyệt học[8].
Tôi vuốt nhẹ tay cô, “Không có ai để mà nói, không có đâu, cậu nhầm rồi, mấy tin đồn vớ vẩn vậy mà cũng tin, Uông Nhiên, cậu với Chu Xuân thế nào lại cùng một kiểu quỷ quái vậy?”
“Xì, Diệp Tử, đừng đụng đến tớ, tớ chính là nghĩ tốt cho cậu thôi,” Chu Xuân nóng nảy “tăng tăng tăng” nhảy trên giường vài cái, “Đừng loạn nữa, sập giường bây giờ.” Tôi nhanh chóng kêu to, tuy rằng ba người chúng tôi còn gọi là thon thả, nhưng tổng cộng trọng lượng cũng không nhỏ, phương tiện công cộng của trường học vốn đã dễ hỏng, tôi không muốn lại trở thành mục tiêu trong chiến dịch đàn áp của bọn họ.
Chỉ nghe thấy tiếng khung giường phát ra tiếng kêu “Chi Chi Cha Cha”, tấm ván gỗ được phủ nhiễu tre hơi bị biến dạng trũng xuống một chút, Chu Xuân tay chân hoảng loạn, không hề nghĩ ngợi liền nhảy xuống, cô vừa rời đi, chiếc giường yếu ớt cũng phục hồi nguyên dạng.
Tôi cười đến sái cả hông, “Chu Xuân, giờ cậu biết cậu nặng thêm nhiều rồi đấy, mau mau đi giảm cân đi.”
Cô nàng hừ hừ hai tiếng không cãi lý với tôi, tôi đã có một cuộc thảo luận chẳng hề thú vị, nhún vai quay lưng về phía Uông Nhiên khép mắt lại.
“Đùng, đùng, đùng…” Một hồi đập cửa có tiết tấu trong cái yên tĩnh của đêm khuya có vẻ đặc biệt chói tai, tôi mở choàng mắt, đẩy đẩy Uông Nhiên, “Nhiên Nhiên, cậu nghe xem, là ai gõ cửa phòng chúng ta đúng không ?”
“Có lẽ thế” Cô nàng cố nín thở hỏi “Lúc này quá nửa đêm, không phải là hồn ma gõ cửa phải không ?”
“Đừng làm tớ sợ” Chu Xuân giọng run rẩy “Tớ ghét các cậu, tớ sợ những thứ này”.
Tôi và Uông Nhiên nhìn nhau, cố gắng nhịn cười đến đau cả bụng, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường. Hồi còn học trung học, chúng tôi thường hay cùng nhau đi trêu ma người khác.
“Ai ở ngoài đó vậy, đi mở cửa xem, người chết dẫm nào vậy, còn có để cho người ta ngủ hay không” Trưởng phòng lên tiếng, mấy người khác trong phòng thông minh giả vờ ngủ, chỉ còn giường Chu Xuân gần cửa, không can tâm tình nguyện nhảy xuống giường, trong miệng lẩm bẩm một chuỗi mắng chửi tiếng Pháp.
Cửa phòng từ từ bị mở ra, một trận gió lạnh trôi dạt vào, vì cuối mùa thu nên hơi hơi có cảm giác mát “Kì lạ, không có ai cả” Chu Xuân thở hổn hển, “Bang” đóng nhanh cửa lại, chạy đến đầu giường tôi “Diệp Tử, sợ muốn chết, tớ sợ muốn chết”.
“Cậu xác định chắc chắn vừa rồi mở cửa bên ngoài không có ai ?” Tôi cười hỏi cô nàng.
Cô nàng sợ hãi gật gật đầu, tôi tiếp tục nói “Không có người, vậy cửa là ai đập nhỉ ?”
Uông Nhiên phối hợp nói ngay “Không phải người thì tất nhiên là quỷ” Chúng tôi kẻ xướng người họa, Chu Xuân bị dọa liền mau khóc.
Trêu xong cô nàng, Uông Nhiên kề sát tai tôi thì thầm “Chúng ta dùng phương thức trước kia, thử một lần biết ngay”
“Làm thế nào ?”
“Chính là vỏ chuối, đồ ngốc” Uông Nhiên liếc tôi một cái, đối với cô nàng trí nhớ và phản ứng rất nhạy bén, tôi luôn luôn tự than thở không bằng được,
“Ý kiến hay”, Tôi vỗ tay khen ngợi, có Uông Nhiên bên cạnh, cứ như không có chuyện gì không thể giải quyết được
Tôi nhẹ nhàng nhón chân nhón tay xuống giường, giữ lại Uông Nhiên đang định đi theo “Nhiên Nhiên, tớ có thể làm được, cậu ở đây xem kịch hay” Tôi đi đến giường Chu Xuân “Chu Xuân, cậu đem cống hiến cho tớ một quả chuối tiêu”
“Ở trên bàn đấy” Chu Xuân nghĩ nghĩ gì lại hỏi “Cậu không phải không thích ăn chuối tiêu sao?”
“Ai nói tớ muốn ăn” Tôi dò dẫm lần mò trong bóng tối, cảm giác bàn tay dễ dàng tìm thấy, ba lần liên tiếp bóc trần quả chuối, đưa cho Chu Xuân “Tớ chỉ cần dùng cái vỏ chuối một chút”
“Ah” Chu Xuân dường như có chút hiểu được ý định của tôi, đút quả chuối vào trong miệng, còn không quên khích lệ tôi thông minh. Tôi đắc ý giơ lên hình chữ “V”, rón rén trốn phía sau cửa.
Lại là một trận gió lạnh, cả cơ thể tôi nổi da gà, vội vàng đem vỏ chuối ném ở cửa, nhanh chóng đóng cửa vào, trốn phía sau cánh cửa.
“Diệp Tử” Chu Xuân mới mở miệng đã bị tôi “Suỵt” một tiếng chặn lại, bước chân tại bậc cầu thang đã xuất hiện. Ông trời thật công bằng, tuy cận thị nặng nhưng tôi có đôi tai nhạy cảm phi thường.
Bước chân càng ngày càng gần, tôi tâm tình cũng lên xuống, rất nhanh dừng lại tại phòng ngủ của chúng tôi “Tới rồi” Tôi thầm nói với chính mình. Quỷ thần nói không tin cũng không phải mà tin cũng không hoàn toàn, nhưng lúc đêm khuya này nhắc đến, gan tôi có lớn cũng không khỏi có chút rợn tóc gáy.
Tiếng đập cửa và “Bùm” ngã xuống đất, âm thanh cùng lúc vang lên, không ngoài dự đoán, mưu kế thành công, ngoài cửa kêu rên cùng tiếng chửi bậy. Chưa chắc là ma quỷ phát ra, cũng chưa nghe nói qua ma quỷ cũng sợ đau. Tăng thêm can đảm, tôi kéo cửa phòng. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng nhìn một cái bóng cuộn tròn trên nền đấy vẫn thấy giật nảy mình.
“Này, cậu không sao chứ?” Đưa tay ra kéo cô ta dậy, tuy biết hành động nửa đêm đi gõ cửa dọa người thật vô nhân đạo, nhưng xem lại bộ dạng của cô ta, cú ngã này cũng không nhẹ.
Lúc này, Chu Xuân cùng Uông Nhiên đứng phía sau tôi xem cảnh náo nhiệt, phòng đối diện cùng phòng sát vách thấy có chuyện cũng nhao nhao ra mở cửa, hiện trường giờ là một cảnh hỗn loạn. Ngồi trên mặt đất là một cô gái kêu oai oái “Ai u ai u”, tiếng kêu thảm này nhanh chóng lọt đến tai bác quản lý ký túc xá.
Chu Xuân ghé sát tai tôi nói nhỏ, “Diệp Tử, hình như là rất nghiêm trọng.”
Uông Nhiên tự tin nói: “Không sao, lát nữa bà quản lý mà tới, chúng ta chạy là thượng sách.”
Nhiên Nhiên nói vậy chỉ để dọa người thôi, ai biết nói Tào Tháo là Tào Tháo tới. “Xảy ra chuyện gì thế? Có phải ngủ không đủ giấc? Phòng 430, sao lại là các người?”
Chúng tôi lại bị ghi tên vào sổ đen, phòng 430 nay lại thêm một tội danh nữa: nửa đêm gây sự làm náo loạn cả tầng nhà sinh viên, tội không thể tha.
Chu Xuân không phục, bĩu môi nhăn nhó nói: “Thế nào lại đổ lỗi cho phòng 430 chúng tôi, bác Lý làm cho rõ ràng đi nha, cô gái này đêm khuya không đi ngủ lại chạy đến chỗ chúng tôi gõ cửa, thế không phải ăn no rỗi việc sao?”
Bác Lý nhíu mày, dùng sức kéo cô gái ngồi trên mặt đất dậy, “Cô ở phòng nào? Sao lại chạy đến đây?”
“Phòng 526, đi qua mà thôi,” cô vẫn cúi đầu, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra mái tóc vàng đặc trưng bắt mắt của cô ta. “Mao Lý” tôi nghe thấy tiếng Chu Xuân thở hổn hển phía sau, lập tức biết rằng cô cũng cùng ý nghĩ với tôi.
“Bạn từ phòng tầng năm đến tầng bốn còn tính là đi qua sao?” Chu Xuân lớn tiếng nói, đám người vây quanh xem được trận cười lớn.
“Được rồi, không ảnh hưởng những người khác nghỉ ngơi nữa, có gì có thể nói ngày mai.” Bác Lý nổi giận đùng đùng, “Mọi người trở về phòng mình hết đi, phòng 430 và phong 526 về khóa cửa lại, một bà bác năm mươi mốt tuổi có thể đánh dấu chấm hết trận chiến này, không công bằng cũng phải nhận, mấy kịch hay trò vui trong trường này kết thúc là cả hai bên kẻ cùng bại trận quay về.
Mao Lý phủi bụi trên người, lúc đi qua không quên ném một ánh mắt khinh thường cho tôi, tôi không chịu thua trừng mắt nhìn lại, “Có việc gì thì trực tiếp đến tìm tôi, đừng giả thần giả quỷ dùng hành vi của tiểu nhân. Huống hồ vẫn còn kém cỏi quá, phải không nào?”
Cô cười: “Được, và tôi hy vọng cô đừng trốn tránh tôi thêm nữa.”
“Diệp Tử là đúng lúc không có mặt, ai thèm trốn tránh cô,” Chu Xuân thấy việc không ngại can thiệp vào, cô không nghĩ ngợi gì gầm lên, “Cũng mong cái kẻ chủ mưu phía sau cô có thể ra mặt đi, cứ dấu dầu hở đuôi như vậy chính mình còn không dám lộ diện cũng không tốt lắm đâu.”
“Có lời nói này của các cô rồi, tối mai tám giờ gặp nhau tại tòa nhà thực nghiệm,” Mao Lý tăng thêm khẩu khí, “Không gặp không về.”
“Tám giờ thì tám giờ, quyết một lời không hai.” Chu Xuân tự động thay tôi định giờ dự tiệc Hồng Môn Yến[9], thương cho tôi đến quyền phản đối cùng không có.
Mao Lý vênh váo tự đắc sau khi rời đi, không tiện nói rõ cho Uông Nhiên, cô nàng hỏi “Diệp Tử, các cậu đã chính thức đắc tội với cô ta, cô ta đến gây sự không phải muốn tìm cơ hội ra tay sao”
“Phải” Chu Xuân vỗ đùi “Đúng đấy Uông Nhiên, cậu sao không sớm nói. Diệp Tử, làm sao bây giờ ?”
“Tớ cũng vừa nghĩa đến” Nhiên Nhiên lay vai tôi, tôi không quan tâm nhún vai nói “Còn có thể làm sao, binh đến tướng ngăn, nước dâng đê chặn, Tớ có thể giải quyết tốt, các cậu phải đi với tớ, một lời không được từ chối.”
“Tớ nhất định sẽ ở lại đến cuối cùng, thế còn Uông Nhiên, cậu bao giờ thì đi ?” Chu Xuân quay về phía Uông Nhiên, cô nàng cười cười “Tớ mua vé trở về sau ngày mai,không thành vấn đề ”
“Ok” Tôi vỗ tay “Mau đi ngủ một giấc, dưỡng sức cho đủ tinh thần ngày mai lên chiến trường”
Sáng ngày thứ hai tôi bị Chu Xuân kéo dậy, tối qua náo động như vậy, liền quên đặt đồng hồ báo thức, mà ngủ muộn là phải chịu hậu quả hai mắt thâm quầng và những cái ngáp không ngừng.
“Nhiên Nhiên, cậu ngủ thêm đi, tớ đi học trước.” Giáo sư Vương lên lớp tiết đầu tiên, làm Chu Xuân có to gan lớn mật cũng không dám trốn, đã vậy còn luôn luôn coi mình là học sinh gương mẫu với tôi. Nhiên Nhiên thấp giọng than thở cái gì, tôi vội đi cũng không thể nghe rõ ràng, nha đầu này, ngay cả nằm mơ cũng kêu tên người đàn ông, đợi tôi về sẽ xác định rõ ràng, tuyệt không thể bỏ qua cho cô nàng.
Trên giảng đường, Giáo sư Vương đang cao hứng phấn chấn, nói nước miếng bay tứ tung, nhưng tôi đến một câu cũng không nghe được, cơ hồ như có cơn buồn ngủ làm bạn.. Ngoài dự đoán, Chu Xuân bên cạnh tinh thần phấn chấn, nét mặt rạng rỡ.
Tôi khẽ đẩy cánh tay cô nàng “Cậu không thấy buồn ngủ à ?”
“Tớ nghĩ đến chuyện tối nay đã thấy hưng phấn, nào còn có thể buồn ngủ” Cô nàng chậm rãi đem sách vở nâng lên, cẩn thận dè dặt sửa sang lại đầu tóc của mình.
Tôi như được đánh một cái, giật mình, cơ chừng buồn ngủ lập tức bị cưỡng chế, đúng vậy, buổi tối còn có một hồi ác chiến “Chu Xuân, cậu giúp tớ phân tích…phân tích, rốt cuộc là ai muốn tìm tớ ? Mao Lý chắc chỉ là thứ hai, chúng ta căn bản là tám hướng đánh không lại một bên”
Chu Xuân cầm bút gõ trán tôi “Diệp Tử, cậu thật không biết hay giả vờ không biết thế ? Tớ đoán tám chín phần là cái cô nàng Từ Văn Tiệp tìm cậu”
Tôi hơi đờ đẫn, há mồm lại nói không ra lời nào, Chu Xuân tiếp tục “Này, nghe nói người phụ nữ này có tiếng là bình dấm chua, bất kể là ai chỉ cần hơi đi lại gần Hướng Huy lập tức trở thành cái gai trong mắt cô nàng” Cô nàng cười nham nhở “Nói đi nói lại, cậu và Hướng Huy gần đây cũng thường xuyên tiếp xúc, phải không ?”
“Tớ thì có gì đâu chứ,” tôi nhẹ nhàng thở ra, “Tớ nói rõ cho cho mà biết này, tớ đối với tên này không có chút hứng thú.”
“Oh” Chu Xuân kéo dài âm cuối “Vậy mà buối tối hôm đó chính cậu nói, không cần bọn mình hỗ trợ, dù sao… rõ ràng nói đều tốt cả…” Công phu chế giễu của cô ấy ngày càng tinh tế, một Uông Nhiên đệ nhị sắp được sinh ra.
Nhớ lại quá khứ, tôi lặng lẽ đưa tay ra, nhân cơ hội lúc cô không chú ý, liền luồn xuống nách cô gãi nhẹ, lúc trước chính là dùng cách này uy hiếp, mỗi lần chỉ cần tôi xuất chiêu, bảo đảm cô cầu xin tha mạng ngay lập tức. Quả nhiên, đến khi thở không ra hơi cười không ra tiếng cô mới chịu khuất phục.
Thật không dễ mới đến lúc tan học, tôi chạy như bay về phòng ngủ. Nhiên Nhiên đã ngồi thẳng ở đầu giường ngồi đọc sách, tính tình cô vẫn không thay đổi, chỉ cần đưa cho cô một quyển sách, cô liền có thể dành cả một ngày nghiền ngẫm nó.
Nhẹ nhàng rút quyển sách trên tay cô nàng ra, lấy lại tinh thần mỉm cười “Về rồi à”
“Nhiên Nhiên, buổi chiều định đi thăm nơi nào ?” Cởi giày, bò lên trên giường, tôi thích chí nằm bên cạnh cô.
“Không nghĩ ra, nếu không thì đi dạo một vòng quanh trường học các cậu” Cô nàng nhéo nhéo mũi tôi.
“Này, chính cậu nói, về sau đừng trách tớ là chủ nhà mà không tận tình”.
Vừa chuyển chủ ý, còn chưa mở miệng, Uông Nhiên liền đoạt trước nói : “Tớ nhìn dáng vẻ cậu liền biết rõ cậu lại có chủ ý hư hỏng”
“Không hổ chúng ta là bạn bè tốt ” Tôi vỗ tay khen ngợi “Nhiên Nhiên, giúp tớ làm bảng tin, tớ mời cậu ăn KFC”
Cô nàng nhìn lên xuống đáng giá tôi, “Này có cơn gió nào thổi sao ? Trước đây không thấy cậu tích cực như vậy”
“Trước khác nay khác, tớ hiện tại dù gì cũng là một thành viên của câu lạc bộ thanh nhạc, vì tổ chức nên làm một chút chuyện cũng là phải”
Cô nàng thờ dài : “Có thời điểm giác ngộ được như thế sao”
Tôi giơ chân “Rốt cuộc giúp hay không giúp đây, nói một câu thôi” Đối phó với Uông Nhiên, cần phải vừa đấm vừa xoa.
“Yêu cầu người khác giúp đỡ còn hung hãn như vậy, cứ như vậy về sau không gả đi được đâu,” tự nhiên lại nói những lời như vậy, những mà tôi vẫn không đóan thấu tâm tư của cô.
“Không gả được thì ở lại bám cậu, mình nói trước cho cậu biết, nếu thực sự có ngày như thế, chắc chúng ta cũng phải làm nó thay đổi rồi.” Cô ấy gục mặt xuống giả bộ tâm trạng, tôi cười cười kéo cô dậy, “Thôi thì mình đáp ứng cậu. Đi nào, KFC thẳng tiến.”
” Tớ muốn Hamburg cay, CocaCola, khoai nghiền, chân gà, khoai tây chiên…” Uông Nhiên chết tiệt, cô nàng này thực sự không khách khí chút nào cả, quyết phải cho tôi phá sản mới chịu bỏ qua.
Tình yêu chưa đến, những tháng ngày được vô tư, những đau khổ nhất là gì? Là những bài kiểm tra và điểm số.
Nhìn lại quãng thời gian áp lực đó vẫn thấy chỉ là chuyện nhỏ
Mặc dù lạc trong đám đông ồn ào, nhưng liếc mắt nhìn một cái là tôi liền nhận ra Uông Nhiên. So với năm trước đây, cô ấy không thay đổi nhiều, quanh người tỏa ra một luồng khí ấm áp, nồng hậu, thật không thích hợp với cái không khí ồn ào, náo nhiệt ở nhà ga.
Dạo quanh miếu Thành Hoàng[], con đường của các món ăn bình dân trong ánh mặt trời ấm áp buổi chiều cùng nhau tâm sự, đến tận khi trời chạng vạng tối, tôi mới đưa Uông Nhiên trở lại trường.
Tôi vừa ngân giọng hát một bài vừa sắp xếp lại giường ngủ, lúc tôi thu xếp xong, quay ra đã thấy Uông Nhiên ngủ say lúc nào không biết, trong miệng mơ hồ phát ra hai tiếng: “Tiêu Hách”.
“Này, Uông Nhiên, dậy đi cho tớ…” tôi vừa đẩy vừa gọi Uông Nhiên ngủ như lợn chết, con bé này, làm bao hứng thú của tôi biến đâu mất tiêu. Cô dụi dụi mắt, than thở một tiếng. “Tớ chưa có chợp mắt một ngày một đêm rồi,” và lại ngủ thiếp đi.
Tôi ngắm nhìn tư thế ngủ thoải mái buông lỏng của Nhiên Nhiên, khẽ cười, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh năm trước đây, chúng tôi cũng thường xuyên như vậy, cùng nhau chen chúc trên một cái giường nhỏ trong khi vẫn còn cái giường khác rộng rãi hơn, còn bây giờ cũng vậy tôi và Nhiên Nhiên lại cùng được tận hưởng cảm giác gần gũi ấm áp thế này.
“Diệp Tử, cậu ngủ rồi sao?” Giường đối diện truyền tới giọng nói lười nhác của Chu Xuân, còn liên tiếp ngáp mấy cái.
“Chưa, sao?” Tôi quay người, mượn ánh sáng lờ mờ của ánh trăng cũng thấy nửa người Chu Xuân, hai tay cố bám vào mép giường ngồi dậy.
Cô hạ thấp giọng nói: “Cậu rốt cuộc đắc tội gì với người đó? Mà hôm nay cô ta đến tìm cậu?”
“Tớ cũng không rõ, tớ cũng không quen cô ta” Uông Nhiên nói mê vài tiếng, chuyển người vài lần, tôi lấy chăn đắp lại cho cô ấy, nha đầu này, vẫn quen thói đạp chăn ra ngoài.
“Diệp Tử, tớ thật không chịu nổi cậu, nguy hiểm đến mà cũng không ý thức được”. Chu Xuân ra vẻ thở dài, lại thần bí hề hề nói “Hôm nay tớ nghe ngóng được, cô ta là Mao Lý, cùng phòng với Từ Văn Tiệp”
“Từ Văn Tiệp là ai ?” Tôi buồn bực, đây lại là thần thánh phương nào ?
“Trời ạ” Chu Xuân tức tối. “Tớ sắp bị cậu làm cho tức chết rồi, Từ Văn Tiệp chính là bạn gái Hướng Huy”
“Càng không liên quan đến tớ” Nói thì như vậy, đầu óc lại nghĩ ngay đến người con gái diện mạo xinh đẹp, thân hình thon dài, trắng trẻo, mặc váy trắng, duyên dáng dịu dàng.
“Thực sự cậu không liên quan ?” Chu Xuân tặc lưỡi cười, tôi muốn phản bác, lại bắt gặp ngay ánh mắt khó hiểu của Uông Nhiên lúc này mở to ngay cạnh tôi, nghiêm túc lắng nghe cuộc đối thoại
“Nhiên Nhiên chết tiệt, cậu muốn dọa chết người sao” Tôi liều mạng bịt miệng, vừa mới la hét to vậy, hành lang đã có tiếng lớn giọng quát “Phòng , không được nói chuyện”
Uông Nhiên kéo lấy lỗ tai tôi, “Tiểu Diệp Tử, lần này đến phiên tớ thẩm vấn cậu, lấy tổ tông thứ mười tám của cậu ra mà thề đi, kể chi tiết, sót một thứ cũng không được.” Tôi nhắm mắt lại không trả lời, rõ ràng cô không chịu buông tha cho tôi, thật sự làm khó tôi quá, “Cậu không có quyền giữ im lặng, khà khà, tớ trích nguyên lời nói”. Gậy ông đập lưng ông, cô ấy vận dụng xuất sắc thủ pháp của Cô Tô Mộ Dung Gia tuyệt học[].
Tôi vuốt nhẹ tay cô, “Không có ai để mà nói, không có đâu, cậu nhầm rồi, mấy tin đồn vớ vẩn vậy mà cũng tin, Uông Nhiên, cậu với Chu Xuân thế nào lại cùng một kiểu quỷ quái vậy?”
“Xì, Diệp Tử, đừng đụng đến tớ, tớ chính là nghĩ tốt cho cậu thôi,” Chu Xuân nóng nảy “tăng tăng tăng” nhảy trên giường vài cái, “Đừng loạn nữa, sập giường bây giờ.” Tôi nhanh chóng kêu to, tuy rằng ba người chúng tôi còn gọi là thon thả, nhưng tổng cộng trọng lượng cũng không nhỏ, phương tiện công cộng của trường học vốn đã dễ hỏng, tôi không muốn lại trở thành mục tiêu trong chiến dịch đàn áp của bọn họ.
Chỉ nghe thấy tiếng khung giường phát ra tiếng kêu “Chi Chi Cha Cha”, tấm ván gỗ được phủ nhiễu tre hơi bị biến dạng trũng xuống một chút, Chu Xuân tay chân hoảng loạn, không hề nghĩ ngợi liền nhảy xuống, cô vừa rời đi, chiếc giường yếu ớt cũng phục hồi nguyên dạng.
Tôi cười đến sái cả hông, “Chu Xuân, giờ cậu biết cậu nặng thêm nhiều rồi đấy, mau mau đi giảm cân đi.”
Cô nàng hừ hừ hai tiếng không cãi lý với tôi, tôi đã có một cuộc thảo luận chẳng hề thú vị, nhún vai quay lưng về phía Uông Nhiên khép mắt lại.
“Đùng, đùng, đùng…” Một hồi đập cửa có tiết tấu trong cái yên tĩnh của đêm khuya có vẻ đặc biệt chói tai, tôi mở choàng mắt, đẩy đẩy Uông Nhiên, “Nhiên Nhiên, cậu nghe xem, là ai gõ cửa phòng chúng ta đúng không ?”
“Có lẽ thế” Cô nàng cố nín thở hỏi “Lúc này quá nửa đêm, không phải là hồn ma gõ cửa phải không ?”
“Đừng làm tớ sợ” Chu Xuân giọng run rẩy “Tớ ghét các cậu, tớ sợ những thứ này”.
Tôi và Uông Nhiên nhìn nhau, cố gắng nhịn cười đến đau cả bụng, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường. Hồi còn học trung học, chúng tôi thường hay cùng nhau đi trêu ma người khác.
“Ai ở ngoài đó vậy, đi mở cửa xem, người chết dẫm nào vậy, còn có để cho người ta ngủ hay không” Trưởng phòng lên tiếng, mấy người khác trong phòng thông minh giả vờ ngủ, chỉ còn giường Chu Xuân gần cửa, không can tâm tình nguyện nhảy xuống giường, trong miệng lẩm bẩm một chuỗi mắng chửi tiếng Pháp.
Cửa phòng từ từ bị mở ra, một trận gió lạnh trôi dạt vào, vì cuối mùa thu nên hơi hơi có cảm giác mát “Kì lạ, không có ai cả” Chu Xuân thở hổn hển, “Bang” đóng nhanh cửa lại, chạy đến đầu giường tôi “Diệp Tử, sợ muốn chết, tớ sợ muốn chết”.
“Cậu xác định chắc chắn vừa rồi mở cửa bên ngoài không có ai ?” Tôi cười hỏi cô nàng.
Cô nàng sợ hãi gật gật đầu, tôi tiếp tục nói “Không có người, vậy cửa là ai đập nhỉ ?”
Uông Nhiên phối hợp nói ngay “Không phải người thì tất nhiên là quỷ” Chúng tôi kẻ xướng người họa, Chu Xuân bị dọa liền mau khóc.
Trêu xong cô nàng, Uông Nhiên kề sát tai tôi thì thầm “Chúng ta dùng phương thức trước kia, thử một lần biết ngay”
“Làm thế nào ?”
“Chính là vỏ chuối, đồ ngốc” Uông Nhiên liếc tôi một cái, đối với cô nàng trí nhớ và phản ứng rất nhạy bén, tôi luôn luôn tự than thở không bằng được,
“Ý kiến hay”, Tôi vỗ tay khen ngợi, có Uông Nhiên bên cạnh, cứ như không có chuyện gì không thể giải quyết được
Tôi nhẹ nhàng nhón chân nhón tay xuống giường, giữ lại Uông Nhiên đang định đi theo “Nhiên Nhiên, tớ có thể làm được, cậu ở đây xem kịch hay” Tôi đi đến giường Chu Xuân “Chu Xuân, cậu đem cống hiến cho tớ một quả chuối tiêu”
“Ở trên bàn đấy” Chu Xuân nghĩ nghĩ gì lại hỏi “Cậu không phải không thích ăn chuối tiêu sao?”
“Ai nói tớ muốn ăn” Tôi dò dẫm lần mò trong bóng tối, cảm giác bàn tay dễ dàng tìm thấy, ba lần liên tiếp bóc trần quả chuối, đưa cho Chu Xuân “Tớ chỉ cần dùng cái vỏ chuối một chút”
“Ah” Chu Xuân dường như có chút hiểu được ý định của tôi, đút quả chuối vào trong miệng, còn không quên khích lệ tôi thông minh. Tôi đắc ý giơ lên hình chữ “V”, rón rén trốn phía sau cửa.
Lại là một trận gió lạnh, cả cơ thể tôi nổi da gà, vội vàng đem vỏ chuối ném ở cửa, nhanh chóng đóng cửa vào, trốn phía sau cánh cửa.
“Diệp Tử” Chu Xuân mới mở miệng đã bị tôi “Suỵt” một tiếng chặn lại, bước chân tại bậc cầu thang đã xuất hiện. Ông trời thật công bằng, tuy cận thị nặng nhưng tôi có đôi tai nhạy cảm phi thường.
Bước chân càng ngày càng gần, tôi tâm tình cũng lên xuống, rất nhanh dừng lại tại phòng ngủ của chúng tôi “Tới rồi” Tôi thầm nói với chính mình. Quỷ thần nói không tin cũng không phải mà tin cũng không hoàn toàn, nhưng lúc đêm khuya này nhắc đến, gan tôi có lớn cũng không khỏi có chút rợn tóc gáy.
Tiếng đập cửa và “Bùm” ngã xuống đất, âm thanh cùng lúc vang lên, không ngoài dự đoán, mưu kế thành công, ngoài cửa kêu rên cùng tiếng chửi bậy. Chưa chắc là ma quỷ phát ra, cũng chưa nghe nói qua ma quỷ cũng sợ đau. Tăng thêm can đảm, tôi kéo cửa phòng. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng nhìn một cái bóng cuộn tròn trên nền đấy vẫn thấy giật nảy mình.
“Này, cậu không sao chứ?” Đưa tay ra kéo cô ta dậy, tuy biết hành động nửa đêm đi gõ cửa dọa người thật vô nhân đạo, nhưng xem lại bộ dạng của cô ta, cú ngã này cũng không nhẹ.
Lúc này, Chu Xuân cùng Uông Nhiên đứng phía sau tôi xem cảnh náo nhiệt, phòng đối diện cùng phòng sát vách thấy có chuyện cũng nhao nhao ra mở cửa, hiện trường giờ là một cảnh hỗn loạn. Ngồi trên mặt đất là một cô gái kêu oai oái “Ai u ai u”, tiếng kêu thảm này nhanh chóng lọt đến tai bác quản lý ký túc xá.
Chu Xuân ghé sát tai tôi nói nhỏ, “Diệp Tử, hình như là rất nghiêm trọng.”
Uông Nhiên tự tin nói: “Không sao, lát nữa bà quản lý mà tới, chúng ta chạy là thượng sách.”
Nhiên Nhiên nói vậy chỉ để dọa người thôi, ai biết nói Tào Tháo là Tào Tháo tới. “Xảy ra chuyện gì thế? Có phải ngủ không đủ giấc? Phòng , sao lại là các người?”
Chúng tôi lại bị ghi tên vào sổ đen, phòng nay lại thêm một tội danh nữa: nửa đêm gây sự làm náo loạn cả tầng nhà sinh viên, tội không thể tha.
Chu Xuân không phục, bĩu môi nhăn nhó nói: “Thế nào lại đổ lỗi cho phòng chúng tôi, bác Lý làm cho rõ ràng đi nha, cô gái này đêm khuya không đi ngủ lại chạy đến chỗ chúng tôi gõ cửa, thế không phải ăn no rỗi việc sao?”
Bác Lý nhíu mày, dùng sức kéo cô gái ngồi trên mặt đất dậy, “Cô ở phòng nào? Sao lại chạy đến đây?”
“Phòng , đi qua mà thôi,” cô vẫn cúi đầu, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra mái tóc vàng đặc trưng bắt mắt của cô ta. “Mao Lý” tôi nghe thấy tiếng Chu Xuân thở hổn hển phía sau, lập tức biết rằng cô cũng cùng ý nghĩ với tôi.
“Bạn từ phòng tầng năm đến tầng bốn còn tính là đi qua sao?” Chu Xuân lớn tiếng nói, đám người vây quanh xem được trận cười lớn.
“Được rồi, không ảnh hưởng những người khác nghỉ ngơi nữa, có gì có thể nói ngày mai.” Bác Lý nổi giận đùng đùng, “Mọi người trở về phòng mình hết đi, phòng và phong về khóa cửa lại, một bà bác năm mươi mốt tuổi có thể đánh dấu chấm hết trận chiến này, không công bằng cũng phải nhận, mấy kịch hay trò vui trong trường này kết thúc là cả hai bên kẻ cùng bại trận quay về.
Mao Lý phủi bụi trên người, lúc đi qua không quên ném một ánh mắt khinh thường cho tôi, tôi không chịu thua trừng mắt nhìn lại, “Có việc gì thì trực tiếp đến tìm tôi, đừng giả thần giả quỷ dùng hành vi của tiểu nhân. Huống hồ vẫn còn kém cỏi quá, phải không nào?”
Cô cười: “Được, và tôi hy vọng cô đừng trốn tránh tôi thêm nữa.”
“Diệp Tử là đúng lúc không có mặt, ai thèm trốn tránh cô,” Chu Xuân thấy việc không ngại can thiệp vào, cô không nghĩ ngợi gì gầm lên, “Cũng mong cái kẻ chủ mưu phía sau cô có thể ra mặt đi, cứ dấu dầu hở đuôi như vậy chính mình còn không dám lộ diện cũng không tốt lắm đâu.”
“Có lời nói này của các cô rồi, tối mai tám giờ gặp nhau tại tòa nhà thực nghiệm,” Mao Lý tăng thêm khẩu khí, “Không gặp không về.”
“Tám giờ thì tám giờ, quyết một lời không hai.” Chu Xuân tự động thay tôi định giờ dự tiệc Hồng Môn Yến[], thương cho tôi đến quyền phản đối cùng không có.
Mao Lý vênh váo tự đắc sau khi rời đi, không tiện nói rõ cho Uông Nhiên, cô nàng hỏi “Diệp Tử, các cậu đã chính thức đắc tội với cô ta, cô ta đến gây sự không phải muốn tìm cơ hội ra tay sao”
“Phải” Chu Xuân vỗ đùi “Đúng đấy Uông Nhiên, cậu sao không sớm nói. Diệp Tử, làm sao bây giờ ?”
“Tớ cũng vừa nghĩa đến” Nhiên Nhiên lay vai tôi, tôi không quan tâm nhún vai nói “Còn có thể làm sao, binh đến tướng ngăn, nước dâng đê chặn, Tớ có thể giải quyết tốt, các cậu phải đi với tớ, một lời không được từ chối.”
“Tớ nhất định sẽ ở lại đến cuối cùng, thế còn Uông Nhiên, cậu bao giờ thì đi ?” Chu Xuân quay về phía Uông Nhiên, cô nàng cười cười “Tớ mua vé trở về sau ngày mai,không thành vấn đề ”
“Ok” Tôi vỗ tay “Mau đi ngủ một giấc, dưỡng sức cho đủ tinh thần ngày mai lên chiến trường”
Sáng ngày thứ hai tôi bị Chu Xuân kéo dậy, tối qua náo động như vậy, liền quên đặt đồng hồ báo thức, mà ngủ muộn là phải chịu hậu quả hai mắt thâm quầng và những cái ngáp không ngừng.
“Nhiên Nhiên, cậu ngủ thêm đi, tớ đi học trước.” Giáo sư Vương lên lớp tiết đầu tiên, làm Chu Xuân có to gan lớn mật cũng không dám trốn, đã vậy còn luôn luôn coi mình là học sinh gương mẫu với tôi. Nhiên Nhiên thấp giọng than thở cái gì, tôi vội đi cũng không thể nghe rõ ràng, nha đầu này, ngay cả nằm mơ cũng kêu tên người đàn ông, đợi tôi về sẽ xác định rõ ràng, tuyệt không thể bỏ qua cho cô nàng.
Trên giảng đường, Giáo sư Vương đang cao hứng phấn chấn, nói nước miếng bay tứ tung, nhưng tôi đến một câu cũng không nghe được, cơ hồ như có cơn buồn ngủ làm bạn.. Ngoài dự đoán, Chu Xuân bên cạnh tinh thần phấn chấn, nét mặt rạng rỡ.
Tôi khẽ đẩy cánh tay cô nàng “Cậu không thấy buồn ngủ à ?”
“Tớ nghĩ đến chuyện tối nay đã thấy hưng phấn, nào còn có thể buồn ngủ” Cô nàng chậm rãi đem sách vở nâng lên, cẩn thận dè dặt sửa sang lại đầu tóc của mình.
Tôi như được đánh một cái, giật mình, cơ chừng buồn ngủ lập tức bị cưỡng chế, đúng vậy, buổi tối còn có một hồi ác chiến “Chu Xuân, cậu giúp tớ phân tích…phân tích, rốt cuộc là ai muốn tìm tớ ? Mao Lý chắc chỉ là thứ hai, chúng ta căn bản là tám hướng đánh không lại một bên”
Chu Xuân cầm bút gõ trán tôi “Diệp Tử, cậu thật không biết hay giả vờ không biết thế ? Tớ đoán tám chín phần là cái cô nàng Từ Văn Tiệp tìm cậu”
Tôi hơi đờ đẫn, há mồm lại nói không ra lời nào, Chu Xuân tiếp tục “Này, nghe nói người phụ nữ này có tiếng là bình dấm chua, bất kể là ai chỉ cần hơi đi lại gần Hướng Huy lập tức trở thành cái gai trong mắt cô nàng” Cô nàng cười nham nhở “Nói đi nói lại, cậu và Hướng Huy gần đây cũng thường xuyên tiếp xúc, phải không ?”
“Tớ thì có gì đâu chứ,” tôi nhẹ nhàng thở ra, “Tớ nói rõ cho cho mà biết này, tớ đối với tên này không có chút hứng thú.”
“Oh” Chu Xuân kéo dài âm cuối “Vậy mà buối tối hôm đó chính cậu nói, không cần bọn mình hỗ trợ, dù sao… rõ ràng nói đều tốt cả…” Công phu chế giễu của cô ấy ngày càng tinh tế, một Uông Nhiên đệ nhị sắp được sinh ra.
Nhớ lại quá khứ, tôi lặng lẽ đưa tay ra, nhân cơ hội lúc cô không chú ý, liền luồn xuống nách cô gãi nhẹ, lúc trước chính là dùng cách này uy hiếp, mỗi lần chỉ cần tôi xuất chiêu, bảo đảm cô cầu xin tha mạng ngay lập tức. Quả nhiên, đến khi thở không ra hơi cười không ra tiếng cô mới chịu khuất phục.
Thật không dễ mới đến lúc tan học, tôi chạy như bay về phòng ngủ. Nhiên Nhiên đã ngồi thẳng ở đầu giường ngồi đọc sách, tính tình cô vẫn không thay đổi, chỉ cần đưa cho cô một quyển sách, cô liền có thể dành cả một ngày nghiền ngẫm nó.
Nhẹ nhàng rút quyển sách trên tay cô nàng ra, lấy lại tinh thần mỉm cười “Về rồi à”
“Nhiên Nhiên, buổi chiều định đi thăm nơi nào ?” Cởi giày, bò lên trên giường, tôi thích chí nằm bên cạnh cô.
“Không nghĩ ra, nếu không thì đi dạo một vòng quanh trường học các cậu” Cô nàng nhéo nhéo mũi tôi.
“Này, chính cậu nói, về sau đừng trách tớ là chủ nhà mà không tận tình”.
Vừa chuyển chủ ý, còn chưa mở miệng, Uông Nhiên liền đoạt trước nói : “Tớ nhìn dáng vẻ cậu liền biết rõ cậu lại có chủ ý hư hỏng”
“Không hổ chúng ta là bạn bè tốt ” Tôi vỗ tay khen ngợi “Nhiên Nhiên, giúp tớ làm bảng tin, tớ mời cậu ăn KFC”
Cô nàng nhìn lên xuống đáng giá tôi, “Này có cơn gió nào thổi sao ? Trước đây không thấy cậu tích cực như vậy”
“Trước khác nay khác, tớ hiện tại dù gì cũng là một thành viên của câu lạc bộ thanh nhạc, vì tổ chức nên làm một chút chuyện cũng là phải”
Cô nàng thờ dài : “Có thời điểm giác ngộ được như thế sao”
Tôi giơ chân “Rốt cuộc giúp hay không giúp đây, nói một câu thôi” Đối phó với Uông Nhiên, cần phải vừa đấm vừa xoa.
“Yêu cầu người khác giúp đỡ còn hung hãn như vậy, cứ như vậy về sau không gả đi được đâu,” tự nhiên lại nói những lời như vậy, những mà tôi vẫn không đóan thấu tâm tư của cô.
“Không gả được thì ở lại bám cậu, mình nói trước cho cậu biết, nếu thực sự có ngày như thế, chắc chúng ta cũng phải làm nó thay đổi rồi.” Cô ấy gục mặt xuống giả bộ tâm trạng, tôi cười cười kéo cô dậy, “Thôi thì mình đáp ứng cậu. Đi nào, KFC thẳng tiến.”
” Tớ muốn Hamburg cay, CocaCola, khoai nghiền, chân gà, khoai tây chiên…” Uông Nhiên chết tiệt, cô nàng này thực sự không khách khí chút nào cả, quyết phải cho tôi phá sản mới chịu bỏ qua.