Tiêu Đằng Vân thật sự muốn điên đầu lên. Một văn phòng có bốn người. A Hạo thì chạy đi lo cho bạn gái của cậu ta. Kiều Tâm thì làm việc chăm chỉ, nhưng lại sai đến sai lui, không sai lỗi chính tả cũng sai lỗi trình bày. Bài viết mà như thế thì làm sao giao nộp được? Vũ Đình thì làm việc rất đúng quy củ. Có điều, cô ấy trả lời thư cho độc giả nhí mà như trả lời thư cho người lớn tuổi, trang trí cũng quá rập khuôn, quá quá không được. Một văn phòng bốn người mà càng ngày càng rối. Không phải cuối tháng là dịp cô nghỉ ngơi sao, tại sao lại bận bịu thế này? Đến lần quát mắng thứ n, đến khi khát khô cả cổ họng, Tiêu Đằng Vân bực mình cầm túi bỏ về. Cô bực rồi đấy! Dù sao mai cũng là chủ nhật, cô đi về sớm cũng không sao.
Đi trên đường, Tiêu Đằng Vân sực nhớ ra lâu rồi mình chưa đến ăn ở chỗ đó. Cứ nghĩ đến món cơm thơm ngon luôn ở trước mặt hấp dẫn cô đó, Tiêu Đằng Vân như một con mèo nhìn thấy mỡ đi đến quán ăn kia.
Lần này cô mua đồ ăn thuận lợi hơn lần trước. Dù sao đã có một lần kinh nghiệm, nói cô không mua được đồ nữa thì thật tức cười. Có điều, khi Tiêu Đằng Vân vừa bước ra cửa thì lại gặp người lần trước mình từng đắc tội. Gượng cười gật nhẹ đầu, Tiêu Đằng Vân lắc nhẹ mình đi sang bên phải. Có điều cô vừa bước sang phải thì người đó cũng bước sang phải. Nghĩ là người đó cũng muốn nhường đường, Tiêu Đằng Vân theo bản năng của con người bước nhẹ sang trái, lập tức người đó cũng bước sang trái. Tiêu Đằng Vân ngẩng mặt nhẹ cười:
“Tôi bước sang phải nhé!”
Triệu Giá Vũ gặp được người mình mong muốn thì mừng đến phát điên. Nhưng thấy cô sắp bỏ đi thì Triệu Giá Vũ lại hoảng loạn. Gặp nhau một lần là khó đến bao nhiêu, nếu cứ chờ mãi không phải anh sẽ để vuột mất cô ấy sao? Thấy thế anh liền bước đến chặn đường cô, chặn bên trái lẫn bên phải. Ai ngờ cô lại nghĩ là anh muốn nhường đường nhưng bị trùng hợp. Triệu Giá Vũ đưa tay nắm lấy cánh tay của người đang bỏ đi, ngại ngùng mở miệng:
“À, không biết tôi, tôi có thể,..., à chuyện lần trước tôi xin lỗi, tôi không có ý...”
Ngập ngừng được nữa thì Triệu Giá vũ thấy chẳng còn vấn đề gì để nói nữa. Đang bối rối thì một giọng nói cắt ngang:
“Chuyện lần trước tôi cảm ơn anh, cũng xin lỗi anh. Anh không có lỗi gì đâu! Tôi xin phép đi trước vậy.”
Nhìn thấy cánh tay tách ra khỏi bàn tay mình, Triệu Giá Vũ bất chấp tất cả hét to. Dù sao anh cũng không ngại danh dự tự trọng gì nữa hết:
“Tôi muốn làm quen với cô.”
Sau khi hét to xong, Triệu Giá Vũ mới thấy mình thật lỡ miệng. Đông người như vậy, lỡ cô ấy xấu hổ mất thì sao? Vì thế anh nhanh chóng kéo tay cô dẫn đến một công viên gần đó.
Tiêu Đằng Vân đỏ mặt. Dù gì đây cũng là lần đầu tiên mà có người tỏ tình cô ở nơi đông người như vậy. Lại nhìn đến cánh tay bị dắt đi của mình, Tiêu Đằng Vân đang định giằng ra thì thấy mình bị dắt đến công viên gần đó. Cảm thấy người này có ý tốt muốn giúp cô đỡ xấu hổ, Tiêu Đằng Vân lại ngại ngùng từ chối:
“Xin lỗi anh, tôi không làm quen với người lạ.”
“Chúng ta có thể làm quen. Tôi muốn hẹn hò với em.”
Nghe được người đối diện nói thẳng ra như vậy, mặt của Tiêu Đằng Vân càng đỏ.
“Vậy, anh muốn làm quen như thế nào?”
“Có thể cho tôi số điện thoại và địa chỉ nhà của em không? Tôi muốn mời em sáng mai cùng ăn sáng.”
Đã đến bước đường này thì Triệu Giá Vũ cứ mặt dày tiến tới thôi. Dù sao tự trọng của anh mất hết rồi. Chẳng qua Triệu Giá Vũ cảm thấy điều này rất đáng, bởi vì người nào đó đã trả lời “Được.” rồi! Lưu số điện thoại và địa chỉ của ngừoi đẹp vào, anh đang muốn nói hết thông tin của mình cho cô ấy nghe thì lại nghe cô ấy trả lời:
“Tôi tên Tiêu Đằng Vân, anh tên gì?”
“Tôi tên Triệu Giá Vũ.”
Trong phút chốc, Tiêu Đằng Vân nhớ đến người bạn trong game của mình, hình như cũng tên như vậy. Là trùng hợp sao? Nhưng mà cô chưa kịp nghĩ gì thì người nào đó đã lưu xong số của anh ta vào máy cô luôn rồi. Không những thế, người đó còn đề nghị đưa cô về nhà nữa kìa.
Đứng trước chung cư của mình, đầu óc Tiêu Đằng Vân rối bời. Mọi chuyện quá nhanh thì phải, cô còn chưa kịp nghĩ gì thỏa đáng. Chào tạm biệt khuôn mặt niềm nở đó, Tiêu Đằng Vân gượng cười bước lên nhà. Cô chỉ ăn qua loa rồi nhanh chóng đi ngủ, hôm nay quá mệt rồi. Có điều cô không biết trong bang của cô bây giờ mọi chuyện còn rối loạn hơn!
Triệu Giá Vũ về nhà vui mừng. Hôm nay thật sự anh rất vui mừng. Anh đã gieo một cái hạt, rồi cái hạt ấy sẽ nảy mầm, phát triển thành... đám cưới của anh!!! =_=
Vui mừng tột độ, Triệu Giá Vũ mở game, thẳng tay phát lì xì cho cả sever. Thật là, chẳng biết hủy hoại bao nhiêu tiền của rồi.
Đang kiểm tra lại hệ thống thì Triệu Giá Vũ nhận được tin nhắn bạn anh gửi đến:
[Tiểu A]: sếp, thấy sếp phát lì xì mà em chưa kịp giành, sếp phát lại đi
Triệu Giá Vũ thẳng tay phát lì xì lần nữa, anh giàu mà!
[Tiểu A]: Cảm ơn sếp, em có tiền mua vé rồi
[Triệu Giá Vũ]: Xong chưa? Xong rồi thì cút!
Anh đang vui nên mới nể tình cậu đấy! Anh đây nghĩ về cô ấy còn chưa đủ, cậu tự nhiên nhảy đến trước mặt, mất cả hứng!
[Tiểu A]: Sếp, còn một chuyện. Rất trọng đại.
[Triệu Giá Vũ]:???
[Tiểu A]: Sếp, Cái Bang loạn lên hết cả rồi!
[Triệu Giá Vũ]: Chuyện gì?
[Tiểu A]: Cả một đống đơn xin gia nhập của các thành viên cấp thấp được nộp vào Cái Bang nhưng chưa cái nào được đồng ý. Kênh thế giới nói Cái Bang vì tư lợi cá nhân nên không đồng ý. Còn có người nói Cái Bang không thể thắng nổi Tây Cung. Bây giờ Cái Bang đang dẫn quân đi đánh bọn họ.
[Triệu Giá Vũ]: Gửi thông báo đến hệ thống đi, nếu còn làm loạn thì sẽ bị xóa nick trong ba ngày. Gửi thư đến từng người liên quan luôn, điều tra rõ một chút, đừng để sai sót. Chuẩn bị có đại chiến bang, họ không dám làm loạn đâu!
Triệu Giá Vũ đau đầu. Chuyện này không nói cũng biết là hai bang lại xảy ra tranh chấp. Bình thường chuyện này anh sẽ giải quyết, nhưng hôm nay anh lại không muốn. Dù gì thì nói, người cùng tên với cô ấy cũng ở trong bang đó, anh chỉ cần giao nhiệm vụ cho Tiểu An là được rồi.
Đang suy nghĩ không biết có nên nhắn tin chúc ngủ ngon cho Tiêu Đằng Vân không, Triệu Giá Vũ nhận được tin nhắn từ cô ấy. Sáng mai anh sẽ đón cô ấy đi ăn sáng, chỉ nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi. Nhắn tin chúc ngủ ngon xong, Triệu Giá Vũ lại rơi vào cơn mê tưởng nơi tình yêu. Triệu Giá Vũ anh chuẩn bị hẹn hò rồi!
___
Đi trên đường, Tiêu Đằng Vân sực nhớ ra lâu rồi mình chưa đến ăn ở chỗ đó. Cứ nghĩ đến món cơm thơm ngon luôn ở trước mặt hấp dẫn cô đó, Tiêu Đằng Vân như một con mèo nhìn thấy mỡ đi đến quán ăn kia.
Lần này cô mua đồ ăn thuận lợi hơn lần trước. Dù sao đã có một lần kinh nghiệm, nói cô không mua được đồ nữa thì thật tức cười. Có điều, khi Tiêu Đằng Vân vừa bước ra cửa thì lại gặp người lần trước mình từng đắc tội. Gượng cười gật nhẹ đầu, Tiêu Đằng Vân lắc nhẹ mình đi sang bên phải. Có điều cô vừa bước sang phải thì người đó cũng bước sang phải. Nghĩ là người đó cũng muốn nhường đường, Tiêu Đằng Vân theo bản năng của con người bước nhẹ sang trái, lập tức người đó cũng bước sang trái. Tiêu Đằng Vân ngẩng mặt nhẹ cười:
“Tôi bước sang phải nhé!”
Triệu Giá Vũ gặp được người mình mong muốn thì mừng đến phát điên. Nhưng thấy cô sắp bỏ đi thì Triệu Giá Vũ lại hoảng loạn. Gặp nhau một lần là khó đến bao nhiêu, nếu cứ chờ mãi không phải anh sẽ để vuột mất cô ấy sao? Thấy thế anh liền bước đến chặn đường cô, chặn bên trái lẫn bên phải. Ai ngờ cô lại nghĩ là anh muốn nhường đường nhưng bị trùng hợp. Triệu Giá Vũ đưa tay nắm lấy cánh tay của người đang bỏ đi, ngại ngùng mở miệng:
“À, không biết tôi, tôi có thể,..., à chuyện lần trước tôi xin lỗi, tôi không có ý...”
Ngập ngừng được nữa thì Triệu Giá vũ thấy chẳng còn vấn đề gì để nói nữa. Đang bối rối thì một giọng nói cắt ngang:
“Chuyện lần trước tôi cảm ơn anh, cũng xin lỗi anh. Anh không có lỗi gì đâu! Tôi xin phép đi trước vậy.”
Nhìn thấy cánh tay tách ra khỏi bàn tay mình, Triệu Giá Vũ bất chấp tất cả hét to. Dù sao anh cũng không ngại danh dự tự trọng gì nữa hết:
“Tôi muốn làm quen với cô.”
Sau khi hét to xong, Triệu Giá Vũ mới thấy mình thật lỡ miệng. Đông người như vậy, lỡ cô ấy xấu hổ mất thì sao? Vì thế anh nhanh chóng kéo tay cô dẫn đến một công viên gần đó.
Tiêu Đằng Vân đỏ mặt. Dù gì đây cũng là lần đầu tiên mà có người tỏ tình cô ở nơi đông người như vậy. Lại nhìn đến cánh tay bị dắt đi của mình, Tiêu Đằng Vân đang định giằng ra thì thấy mình bị dắt đến công viên gần đó. Cảm thấy người này có ý tốt muốn giúp cô đỡ xấu hổ, Tiêu Đằng Vân lại ngại ngùng từ chối:
“Xin lỗi anh, tôi không làm quen với người lạ.”
“Chúng ta có thể làm quen. Tôi muốn hẹn hò với em.”
Nghe được người đối diện nói thẳng ra như vậy, mặt của Tiêu Đằng Vân càng đỏ.
“Vậy, anh muốn làm quen như thế nào?”
“Có thể cho tôi số điện thoại và địa chỉ nhà của em không? Tôi muốn mời em sáng mai cùng ăn sáng.”
Đã đến bước đường này thì Triệu Giá Vũ cứ mặt dày tiến tới thôi. Dù sao tự trọng của anh mất hết rồi. Chẳng qua Triệu Giá Vũ cảm thấy điều này rất đáng, bởi vì người nào đó đã trả lời “Được.” rồi! Lưu số điện thoại và địa chỉ của ngừoi đẹp vào, anh đang muốn nói hết thông tin của mình cho cô ấy nghe thì lại nghe cô ấy trả lời:
“Tôi tên Tiêu Đằng Vân, anh tên gì?”
“Tôi tên Triệu Giá Vũ.”
Trong phút chốc, Tiêu Đằng Vân nhớ đến người bạn trong game của mình, hình như cũng tên như vậy. Là trùng hợp sao? Nhưng mà cô chưa kịp nghĩ gì thì người nào đó đã lưu xong số của anh ta vào máy cô luôn rồi. Không những thế, người đó còn đề nghị đưa cô về nhà nữa kìa.
Đứng trước chung cư của mình, đầu óc Tiêu Đằng Vân rối bời. Mọi chuyện quá nhanh thì phải, cô còn chưa kịp nghĩ gì thỏa đáng. Chào tạm biệt khuôn mặt niềm nở đó, Tiêu Đằng Vân gượng cười bước lên nhà. Cô chỉ ăn qua loa rồi nhanh chóng đi ngủ, hôm nay quá mệt rồi. Có điều cô không biết trong bang của cô bây giờ mọi chuyện còn rối loạn hơn!
Triệu Giá Vũ về nhà vui mừng. Hôm nay thật sự anh rất vui mừng. Anh đã gieo một cái hạt, rồi cái hạt ấy sẽ nảy mầm, phát triển thành... đám cưới của anh!!! =_=
Vui mừng tột độ, Triệu Giá Vũ mở game, thẳng tay phát lì xì cho cả sever. Thật là, chẳng biết hủy hoại bao nhiêu tiền của rồi.
Đang kiểm tra lại hệ thống thì Triệu Giá Vũ nhận được tin nhắn bạn anh gửi đến:
[Tiểu A]: sếp, thấy sếp phát lì xì mà em chưa kịp giành, sếp phát lại đi
Triệu Giá Vũ thẳng tay phát lì xì lần nữa, anh giàu mà!
[Tiểu A]: Cảm ơn sếp, em có tiền mua vé rồi
[Triệu Giá Vũ]: Xong chưa? Xong rồi thì cút!
Anh đang vui nên mới nể tình cậu đấy! Anh đây nghĩ về cô ấy còn chưa đủ, cậu tự nhiên nhảy đến trước mặt, mất cả hứng!
[Tiểu A]: Sếp, còn một chuyện. Rất trọng đại.
[Triệu Giá Vũ]:???
[Tiểu A]: Sếp, Cái Bang loạn lên hết cả rồi!
[Triệu Giá Vũ]: Chuyện gì?
[Tiểu A]: Cả một đống đơn xin gia nhập của các thành viên cấp thấp được nộp vào Cái Bang nhưng chưa cái nào được đồng ý. Kênh thế giới nói Cái Bang vì tư lợi cá nhân nên không đồng ý. Còn có người nói Cái Bang không thể thắng nổi Tây Cung. Bây giờ Cái Bang đang dẫn quân đi đánh bọn họ.
[Triệu Giá Vũ]: Gửi thông báo đến hệ thống đi, nếu còn làm loạn thì sẽ bị xóa nick trong ba ngày. Gửi thư đến từng người liên quan luôn, điều tra rõ một chút, đừng để sai sót. Chuẩn bị có đại chiến bang, họ không dám làm loạn đâu!
Triệu Giá Vũ đau đầu. Chuyện này không nói cũng biết là hai bang lại xảy ra tranh chấp. Bình thường chuyện này anh sẽ giải quyết, nhưng hôm nay anh lại không muốn. Dù gì thì nói, người cùng tên với cô ấy cũng ở trong bang đó, anh chỉ cần giao nhiệm vụ cho Tiểu An là được rồi.
Đang suy nghĩ không biết có nên nhắn tin chúc ngủ ngon cho Tiêu Đằng Vân không, Triệu Giá Vũ nhận được tin nhắn từ cô ấy. Sáng mai anh sẽ đón cô ấy đi ăn sáng, chỉ nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi. Nhắn tin chúc ngủ ngon xong, Triệu Giá Vũ lại rơi vào cơn mê tưởng nơi tình yêu. Triệu Giá Vũ anh chuẩn bị hẹn hò rồi!
___