Không cần nói cũng biết, người nào đó đặt đồng hồ báo thức 5h00", 5h05", 5h10", 5h15",..., không cần kể phần sau! Có điều đến đồng hồ báo thức còn chưa kêu thì cậu ta đã dùng tốc độ tên lửa chạy đi chuẩn bị. Tiền đương nhiên không thể thiếu, xe hơi được rửa sạch bóng đến mức có thể soi từng hạt mụn của mình trên cửa xe, cả người sạch sẽ mặc quần áo tươm tất, nhìn hệt một lãng tử! Nhưng mà Triệu Giá Vũ lại phát hiện ra một điều quan trọng, mắt cậu có quầng thâm rồi. Haiz, không phải hậu quả của thức khuya sao? Nếu để cô ấy thấy mình có quầng thâm, có lẽ cô ấy sẽ nghĩ mình thức khuya, rồi quan tâm hỏi han mình. Không đúng, lỡ cô ấy ghét người không đúng giờ giấc, mình chẳng phải "ao" sao! Vậy thì toi công sức bấy lâu nay rồi!
ao: out-rớt
Thế là trong nỗi niềm lo lắng ảo tưởng vô hạn, Triệu Giá Vũ gọi điện cho cấp dưới của mình để hỏi "cách làm đẹp"!
___
Tiểu A nghe tiếng chuông điện thoại, là tiếng chuông đặc biệt dành riêng cho..., cho ai nhỉ? À, hình như là ba, không phải, là mẹ, cũng không đúng, hình như là sếp. Sếp!!! Giờ gọi đặc biệt này mà sếp gọi là có chuyện rồi! Thế là bất chấp chiếc điện thoại đang nằm trên bàn cách giường không gần, cậu ta "phi" từ giường để nghe điện thoại của sếp. Đương nhiên, hành động "phi" đó không hoàn mỹ như trong phim rồi! Thế mà đáp lại cho hành động anh hùng đó, người chủ vô lương tâm của cậu chỉ bâng quơ hỏi nhẹ:
"Tiểu An, xóa quầng thâm mắt phải làm gì?"
Sếp đùa với em à. Nhìn chiếc kim giờ đồng hồ chưa chạm con số 5, nhân viên cấp dưới nào đó nổi điên muốn mắng người. Có điều, có cho vàng thì tiểu A cậu cũng chả dám mắng sếp.
"Sếp, còn chưa đến 5 giờ sáng..."
Tiểu A còn chưa nói xong thì đã nghe bên kia vang lên tiếng chuông. Và cũng không lâu sau, sếp cậu dùng giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của tia nắng mặt trời, không đúng, phải là giọng nói nhẹ nhàng độc ác của ma quỷ trần gian nói với cậu:
"Nghe báo thức chưa, 5 giờ rồi!"
Vò đầu bức tóc cậu cũng không nghĩ sếp hại người như vậy. Hôm qua thì đẩy hết công việc hòa giải kênh thế giới cho mình làm, làm ngồi cả đêm khuya, bây giờ lại phải tra đến cách xóa quầng thâm cho sếp! Ủa, mà sếp cần gì xóa quầng thâm nhỉ?
"Sếp, sếp cần em tìm cách xóa quầng thâm hay tìm thuốc xóa bệnh thế? Sáng sớm sếp đã bị ma nhập à? Mà giờ này ma đâu có xuất hiện, không đúng, cho dù là ban đêm thì ma thấy sếp nó cũng bỏ chạy rồi!......"
Ngồi lải nhải cả một buổi, tiểu A lại một lần nữa nghe được tiếng báo thức quen thuộc từ phía điện thoại bên kia. Sau đó chính là giọng nói của sếp cậu:
"Nghe thấy chưa, 5h5 rồi đấy, cậu nói lẹ cho tôi."
Thế là tiểu A hy sinh bật máy tính hỏi google cách xóa quầng thâm ở mắt. Ai, thật sự rất nhiều cách nha. Dùng trà túi lọc cũng hay, sếp thích uống trà, chắc có sẵn. Có điều phải để trà túi lọc ướp lạnh qua đêm, mà bây giờ thì sáng sớm rồi. Có cách dùng dưa leo, mà sếp có bao giờ ăn uống đâu, chắc chắn ở nhà không có dưa leo. Mà cái giờ này có ai bán hàng thì tôi lạy người đó! Gì mà lá bạc hà, khoai tây nữa, nước hoa hồng gì đó càng không được. A, có cách dùng muối cũng được này.
"Sếp, dùng muối đi. Trộn nửa thìa cà phê muối vào 1 lít nước ấm, sau đó nhúng bông gòn vào nước và áp lên mi mắt khoảng 10 phút. Hiệu quả sẽ càng tăng nếu bạn để lâu hơn 10 phút với 1 miếng bông gòn thấm nước muối đã được thay mới. -Trích lời google- Sếp, thấy em giỏi không? Em phải tìm kiếm cả buổi trời, ngồi vắt cả óc suy nghĩ biện pháp thích hợp cho sếp, tốn đến mấy trăm nơ ron, vận động tất cả tế bào não, bla bla......"
"Cảm ơn cậu, ngủ tiếp đi. Còn nữa, nhớ giữ sức, tối nay đại chiến bang đấy!"
Sau đó, sau đó là tiếng cúp máy vô lương tâm!
___
Triệu Giá Vũ thực hiện đúng quy tắc được tra. Tuy không xóa hoàn toàn triệt để, nhưng cũng mất gần hết vết thâm. Triệu Giá Vũ nhìn mình trong gương, ừm, cũng được, vẫn đẹp trai như thường!
___
Tiêu Đằng Vân thức dậy, ý thức được một điều, mình chuẩn bị hẹn hò rồi! Tuy không phải là lần đầu tiên hẹn hò nhưng cô vẫn thấy cuộc hẹn này kỳ kỳ thế nào. Nói gì thì nói, Tiêu Đằng Vân vẫn chuẩn bị thật kĩ càng. Mẹ cô ở nhà cũng hối lắm rồi. Dù sao cô cũng nên có bạn trai rồi. Không bằng lần này nếu được thì có thể suy nghĩ một chút luôn. Mặc bộ váy đã lâu chưa thấy, Tiêu Đằng Vân thấy mình rạng rỡ hơn hẳn.
Không chỉ Tiêu Đằng Vân thấy mình rạng rỡ thêm, Triệu Giá Vũ cũng thấy cô đẹp hơn bình thường, đẹp đến mù "mắt chó" của anh. Đi đường mà tất cả phong độ Triệu Giá Vũ để dành từ nhỏ đến lớn đều mất hết. Bước vào ô tô thì đụng đầu. Muốn thắt dây an toàn giúp người ta thì kéo mãi không ra. Muốn hỏi "Đêm qua em ngủ có ngon không?" thì lại thành "Đêm qua chị ngủ có ngon không?". Thật chẳng biết để mặt mũi vào đâu. Cũng may Triệu Giá Vũ rất nhanh trở lại bình thường để hoàn thành bữa ăn của "một ông hoàng".
bữa ăn sáng được ví như bữa ăn của một ông hoàng, trong khi đó bữa trưa là bữa ăn của một thân sĩ, bữa tối là bữa ăn của một kẻ ăn mày.
Hai người ngồi ăn trong một tiệm ăn, trò chuyện cũng có chút ngượng ngùng. Đa số là Tiêu Đằng Vân tạo ra đề tài mới để nói chuyện, mà một trong số đó là câu chuyện về nghề nghiệp. "Kịch bản" tiến hành như sau:
[Tiêu Đằng Vân]: Anh làm nghề gì?
[Triệu Giá Vũ]: Vậy cô làm nghề gì?
[Tiêu Đằng Vân]: Tôi làm cho một tòa báo, cũng phát triển khá tốt. Nhưng mà công việc của tôi cũng không nặng nề áp lực như người khác.
[Triệu Giá Vũ]: À, còn tôi làm cho một công ty game, bộ phận của tôi hiện đang quản lý một game mới.
[Tiêu Đằng Vân]: Game? Tôi cứ nghĩ những người trong nghề này thường rất... Anh hiểu mà, phải không?
[Triệu Giá Vũ]: Tôi không hiểu? Ý cô là chúng tôi rất, rất điên khùng sao?
[Tiêu Đằng Vân]: Không không, tôi nghĩ mọi người rất khô khan, rất cục mịch. À, anh nói bộ phận anh đang làm game mới, là game gì vậy?
[Triệu Giá Vũ]: Cô biết game Tuyệt đỉnh giang hồ không?
Tuyệt đỉnh giang hồ? Không phải game mình hay chơi sao? Tiêu Đằng Vân nghe xong liền trầm ngâm. Đại thần trong game tên là Triệu Giá Vũ. Đại thần từng nói anh ngoài đời cũng tên Triệu Giá Vũ. Mặc dù biết là quen tai, nhưng không phải là Triệu Giá Vũ thật chứ!
"Anh chính là Triệu Giá Vũ sao?"
"Tôi đúng là Triệu Giá Vũ!"
Cảm thấy người đối diện không hiểu rõ ý trong câu hỏi của mình, Tiêu Đằng Vân gằng từng chữ hỏi lại:
"Ý tôi là, anh có chơi game mà anh làm không? Ở trong đó có phải anh tên Triệu Giá Vũ không?"
Nhìn cái gật đầu nhẹ nhàng của đối phương, tinh thần bền vững của Tiêu Đằng Vân sụp đổ. Trong đầu cô bây giờ chỉ hiện lên mấy chữ: Hẹn hò với đại thần!
ao: out-rớt
Thế là trong nỗi niềm lo lắng ảo tưởng vô hạn, Triệu Giá Vũ gọi điện cho cấp dưới của mình để hỏi "cách làm đẹp"!
___
Tiểu A nghe tiếng chuông điện thoại, là tiếng chuông đặc biệt dành riêng cho..., cho ai nhỉ? À, hình như là ba, không phải, là mẹ, cũng không đúng, hình như là sếp. Sếp!!! Giờ gọi đặc biệt này mà sếp gọi là có chuyện rồi! Thế là bất chấp chiếc điện thoại đang nằm trên bàn cách giường không gần, cậu ta "phi" từ giường để nghe điện thoại của sếp. Đương nhiên, hành động "phi" đó không hoàn mỹ như trong phim rồi! Thế mà đáp lại cho hành động anh hùng đó, người chủ vô lương tâm của cậu chỉ bâng quơ hỏi nhẹ:
"Tiểu An, xóa quầng thâm mắt phải làm gì?"
Sếp đùa với em à. Nhìn chiếc kim giờ đồng hồ chưa chạm con số 5, nhân viên cấp dưới nào đó nổi điên muốn mắng người. Có điều, có cho vàng thì tiểu A cậu cũng chả dám mắng sếp.
"Sếp, còn chưa đến 5 giờ sáng..."
Tiểu A còn chưa nói xong thì đã nghe bên kia vang lên tiếng chuông. Và cũng không lâu sau, sếp cậu dùng giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của tia nắng mặt trời, không đúng, phải là giọng nói nhẹ nhàng độc ác của ma quỷ trần gian nói với cậu:
"Nghe báo thức chưa, 5 giờ rồi!"
Vò đầu bức tóc cậu cũng không nghĩ sếp hại người như vậy. Hôm qua thì đẩy hết công việc hòa giải kênh thế giới cho mình làm, làm ngồi cả đêm khuya, bây giờ lại phải tra đến cách xóa quầng thâm cho sếp! Ủa, mà sếp cần gì xóa quầng thâm nhỉ?
"Sếp, sếp cần em tìm cách xóa quầng thâm hay tìm thuốc xóa bệnh thế? Sáng sớm sếp đã bị ma nhập à? Mà giờ này ma đâu có xuất hiện, không đúng, cho dù là ban đêm thì ma thấy sếp nó cũng bỏ chạy rồi!......"
Ngồi lải nhải cả một buổi, tiểu A lại một lần nữa nghe được tiếng báo thức quen thuộc từ phía điện thoại bên kia. Sau đó chính là giọng nói của sếp cậu:
"Nghe thấy chưa, 5h5 rồi đấy, cậu nói lẹ cho tôi."
Thế là tiểu A hy sinh bật máy tính hỏi google cách xóa quầng thâm ở mắt. Ai, thật sự rất nhiều cách nha. Dùng trà túi lọc cũng hay, sếp thích uống trà, chắc có sẵn. Có điều phải để trà túi lọc ướp lạnh qua đêm, mà bây giờ thì sáng sớm rồi. Có cách dùng dưa leo, mà sếp có bao giờ ăn uống đâu, chắc chắn ở nhà không có dưa leo. Mà cái giờ này có ai bán hàng thì tôi lạy người đó! Gì mà lá bạc hà, khoai tây nữa, nước hoa hồng gì đó càng không được. A, có cách dùng muối cũng được này.
"Sếp, dùng muối đi. Trộn nửa thìa cà phê muối vào 1 lít nước ấm, sau đó nhúng bông gòn vào nước và áp lên mi mắt khoảng 10 phút. Hiệu quả sẽ càng tăng nếu bạn để lâu hơn 10 phút với 1 miếng bông gòn thấm nước muối đã được thay mới. -Trích lời google- Sếp, thấy em giỏi không? Em phải tìm kiếm cả buổi trời, ngồi vắt cả óc suy nghĩ biện pháp thích hợp cho sếp, tốn đến mấy trăm nơ ron, vận động tất cả tế bào não, bla bla......"
"Cảm ơn cậu, ngủ tiếp đi. Còn nữa, nhớ giữ sức, tối nay đại chiến bang đấy!"
Sau đó, sau đó là tiếng cúp máy vô lương tâm!
___
Triệu Giá Vũ thực hiện đúng quy tắc được tra. Tuy không xóa hoàn toàn triệt để, nhưng cũng mất gần hết vết thâm. Triệu Giá Vũ nhìn mình trong gương, ừm, cũng được, vẫn đẹp trai như thường!
___
Tiêu Đằng Vân thức dậy, ý thức được một điều, mình chuẩn bị hẹn hò rồi! Tuy không phải là lần đầu tiên hẹn hò nhưng cô vẫn thấy cuộc hẹn này kỳ kỳ thế nào. Nói gì thì nói, Tiêu Đằng Vân vẫn chuẩn bị thật kĩ càng. Mẹ cô ở nhà cũng hối lắm rồi. Dù sao cô cũng nên có bạn trai rồi. Không bằng lần này nếu được thì có thể suy nghĩ một chút luôn. Mặc bộ váy đã lâu chưa thấy, Tiêu Đằng Vân thấy mình rạng rỡ hơn hẳn.
Không chỉ Tiêu Đằng Vân thấy mình rạng rỡ thêm, Triệu Giá Vũ cũng thấy cô đẹp hơn bình thường, đẹp đến mù "mắt chó" của anh. Đi đường mà tất cả phong độ Triệu Giá Vũ để dành từ nhỏ đến lớn đều mất hết. Bước vào ô tô thì đụng đầu. Muốn thắt dây an toàn giúp người ta thì kéo mãi không ra. Muốn hỏi "Đêm qua em ngủ có ngon không?" thì lại thành "Đêm qua chị ngủ có ngon không?". Thật chẳng biết để mặt mũi vào đâu. Cũng may Triệu Giá Vũ rất nhanh trở lại bình thường để hoàn thành bữa ăn của "một ông hoàng".
bữa ăn sáng được ví như bữa ăn của một ông hoàng, trong khi đó bữa trưa là bữa ăn của một thân sĩ, bữa tối là bữa ăn của một kẻ ăn mày.
Hai người ngồi ăn trong một tiệm ăn, trò chuyện cũng có chút ngượng ngùng. Đa số là Tiêu Đằng Vân tạo ra đề tài mới để nói chuyện, mà một trong số đó là câu chuyện về nghề nghiệp. "Kịch bản" tiến hành như sau:
[Tiêu Đằng Vân]: Anh làm nghề gì?
[Triệu Giá Vũ]: Vậy cô làm nghề gì?
[Tiêu Đằng Vân]: Tôi làm cho một tòa báo, cũng phát triển khá tốt. Nhưng mà công việc của tôi cũng không nặng nề áp lực như người khác.
[Triệu Giá Vũ]: À, còn tôi làm cho một công ty game, bộ phận của tôi hiện đang quản lý một game mới.
[Tiêu Đằng Vân]: Game? Tôi cứ nghĩ những người trong nghề này thường rất... Anh hiểu mà, phải không?
[Triệu Giá Vũ]: Tôi không hiểu? Ý cô là chúng tôi rất, rất điên khùng sao?
[Tiêu Đằng Vân]: Không không, tôi nghĩ mọi người rất khô khan, rất cục mịch. À, anh nói bộ phận anh đang làm game mới, là game gì vậy?
[Triệu Giá Vũ]: Cô biết game Tuyệt đỉnh giang hồ không?
Tuyệt đỉnh giang hồ? Không phải game mình hay chơi sao? Tiêu Đằng Vân nghe xong liền trầm ngâm. Đại thần trong game tên là Triệu Giá Vũ. Đại thần từng nói anh ngoài đời cũng tên Triệu Giá Vũ. Mặc dù biết là quen tai, nhưng không phải là Triệu Giá Vũ thật chứ!
"Anh chính là Triệu Giá Vũ sao?"
"Tôi đúng là Triệu Giá Vũ!"
Cảm thấy người đối diện không hiểu rõ ý trong câu hỏi của mình, Tiêu Đằng Vân gằng từng chữ hỏi lại:
"Ý tôi là, anh có chơi game mà anh làm không? Ở trong đó có phải anh tên Triệu Giá Vũ không?"
Nhìn cái gật đầu nhẹ nhàng của đối phương, tinh thần bền vững của Tiêu Đằng Vân sụp đổ. Trong đầu cô bây giờ chỉ hiện lên mấy chữ: Hẹn hò với đại thần!