Tiêu Đằng Vân ngồi trước bàn máy tính, âm thanh bàn phím vang lên lách cách trong không gian tĩnh lặng. Là những bức thư từ đọc giả, cô phải chọn lọc từng dòng thư, viết câu trả lời cho họ, đưa lên cho cấp trên duyệt, sau đó còn phải chọn cách trình bày, đưa qua bộ phận mĩ thuật, vâng vâng... Phải, cô làm việc cho một chuyên mục của một tờ báo. Đó chính là một tờ báo dành cho các bạn nhỏ tiểu học. Chuyên mục “Khoa học khám phá” cô làm chuyên tìm ra những vấn đề thú vị trong cuộc sống, đồng thời cũng giải đáp thắc mắc cho đọc giả. Không phải thư từ đọc giả nào cũng được hồi báo trực tiếp trên báo, tuy nhiên cô cũng phải trả lời tất cả thư, đương nhiên là cả những bức thư nhằm mục đích phá rối. Nhà báo là công việc khá nguy hiểm, nhưng công việc của cô lại khá an nhàn. Chỉ cần tìm hiểu những điều thú vị, trình bày chúng cho phù hợp và đẹp mắt so với với các bạn trẻ, tìm những cách giải thích hợp lý nhất, nhưng cũng dễ hiểu nhất. Điều này rất phù hợp với bản thân cô, có thể vừa tìm hiểu kiến thức, vừa tiếp xúc với các bạn nhỏ. Hoàn thành xong các câu trả lời, xem lại lời văn, địa chỉ email, cô nhấn lần lượt vào các nút “gửi“. Tiêu Đằng Vân nhìn đồng hồ, đã sáu giờ hơn, cô có thể ra về.
Xách túi đi trên đường phố, Tiêu Đằng Vân tìm một quán để ăn tối. Không phải cô không biết nấu ăn, nhưng tài nghệ của cô chỉ đủ để lấp bụng, không thể gọi là “xuất sắc”, cũng chưa đạt đến trình độ “ngon“. Tiêu Đằng Vân không phải là người tự ngược đãi bản thân, lấy tiêu chuẩn sống bình thường, tiền lương của cô đủ nuôi một gia đình bốn người trong một tháng. Huống hồ gì cô đang độc thân, phung phí một chút vẫn còn tiền dành dụm, không phải sao? Như vậy thì chẳng cần tiết kiệm lắm, cứ bỏ tiền ra ăn thôi, vừa không tốn sức, vừa lấp đầy bụng bằng thức ăn ngon, lại không quá tốn tiền, quá thuận lợi!
Đang suy nghĩ có thể ăn món gì, Tiêu Đằng Vân liền ngửi thấy một mùi thơm. Sử dụng khả năng khứu giác của động vật và đi theo tiếng gọi của dạ dày, Tiêu Đằng Vân liền thấy một quán ăn nhỏ, biển báo nhỏ đề tên: “Cơm bình dân“. Quả nhiên, trong quán chật ních người, cô không thể tìm thấy một chỗ ngồi trống nào, xem ra chỉ có thể mua về nhà thôi! Tiêu Đằng Vân vừa đến trước quầy hàng, chưa kịp chào hỏi gì thì bà chủ đã lên tiếng hỏi trước. Câu hỏi đó, ừm, cô nghe được, nhưng cô không hiểu. Bà chủ nói giọng địa phương rất nặng, đến nỗi cô đã đi thực tế nhiều nơi mà vẫn không hiểu được bà đang nói gì. Khi còn chưa biết xử lý thế nào, một giọng nói đã vang lên đằng sau cô:
“Bà ấy hỏi, một phần bình thường chứ”, rồi với một giọng điệu y chang như vậy, người đó nói với bà chủ một câu khác. Lần này cô nghe hiểu, người đó nói “Cho con phần bình thường“. Tiêu Đằng Vân thật sự rất vui mừng, có người giúp cô phiên dịch, cô tội gì mà không bám theo. Kéo cánh tay người đó, cô tươi cười nịnh nọt:
“Tôi cũng vậy.”
Ngay sau khi nói xong, Tiêu Đằng Vân biết mình đã lầm. Thứ nhất, đây là con trai! Không chỉ là con trai, đó có vẻ là người sạch sẽ, biểu hiện là nhíu mày khi có người khác đụng vào. Thứ hai, người đó đang nhìn cô với ánh mắt khó chịu, mà theo chức năng tự dịch của cô chính là, không biết tự gọi đồ sao, đồ phiền toái. Chấp nhận nhận lấy ánh mắt khinh bỉ đó, cô thả bàn tay đang kéo người của mình ra, lâm trận hy sinh nói với mà chủ một chất giọng mà cô cố gắng hết sức giả vờ cho đúng. Ai ngờ, vừa nói xong, bà chủ lại dùng giọng phổ thông nói với cô: “15 ngàn“. Tiêu Đằng Vân khóc không ra nước mắt đưa tiền và cầm hộp cơm trở về, trong đầu không ngừng phẫn nộ. Bà à, sao bà không nói ngay đầu, để con khổ thế, còn bị người ta coi khinh, à không, coi là phiền toái!
Mở chìa khóa, để tui xách trên ghế, Tiêu Đằng Vân mở hộp cơm chuyển vào dĩa, đổ canh vào trong tô, sau đó vứt bao vào thùng rác, rồi thưởng thức món ăn. Quả nhiên là rất ngon, không phụ cô chịu nhiều tổn thất như vậy. Lần sau đến nữa thôi!
Ăn cơm xong, Tiêu Đằng Vân dọn dẹp chén dĩa, rửa chén rồi lại vào phòng tắm rửa thay đồ. Lúc tắm xong và nằm trên giường, cô mới phát hiện đã là tám giờ rưỡi, nhanh vậy sao? Tiêu Đằng Vân mở điện thoại, bấm vào giao diện của trò chơi “Tuyệt đỉnh giang hồ”, hệ thống liền hiện ra các dòng thông báo:
Triệu Giá Vũ tặng cho bạn Thầm mến mộ, thân mật của hai bạn tăng 1314, sức mạnh của bạn tăng 520.
Triệu Giá Vũ tặng cho bạn Thầm mến mộ, thân mật của hai bạn tăng 1314, sức mạnh của bạn tăng 520.
Triệu Giá Vũ tặng cho bạn Thầm mến mộ, thân mật của hai bạn tăng 1314, sức mạnh của bạn tăng 520.
Triệu Giá Vũ tặng cho bạn Thầm mến mộ x10, thân mật của hai bạn tăng 13140, sức mạnh của bạn tăng 5200.
Triệu Giá Vũ gửi lời mời đề nghị hẹn hò.
Xách túi đi trên đường phố, Tiêu Đằng Vân tìm một quán để ăn tối. Không phải cô không biết nấu ăn, nhưng tài nghệ của cô chỉ đủ để lấp bụng, không thể gọi là “xuất sắc”, cũng chưa đạt đến trình độ “ngon“. Tiêu Đằng Vân không phải là người tự ngược đãi bản thân, lấy tiêu chuẩn sống bình thường, tiền lương của cô đủ nuôi một gia đình bốn người trong một tháng. Huống hồ gì cô đang độc thân, phung phí một chút vẫn còn tiền dành dụm, không phải sao? Như vậy thì chẳng cần tiết kiệm lắm, cứ bỏ tiền ra ăn thôi, vừa không tốn sức, vừa lấp đầy bụng bằng thức ăn ngon, lại không quá tốn tiền, quá thuận lợi!
Đang suy nghĩ có thể ăn món gì, Tiêu Đằng Vân liền ngửi thấy một mùi thơm. Sử dụng khả năng khứu giác của động vật và đi theo tiếng gọi của dạ dày, Tiêu Đằng Vân liền thấy một quán ăn nhỏ, biển báo nhỏ đề tên: “Cơm bình dân“. Quả nhiên, trong quán chật ních người, cô không thể tìm thấy một chỗ ngồi trống nào, xem ra chỉ có thể mua về nhà thôi! Tiêu Đằng Vân vừa đến trước quầy hàng, chưa kịp chào hỏi gì thì bà chủ đã lên tiếng hỏi trước. Câu hỏi đó, ừm, cô nghe được, nhưng cô không hiểu. Bà chủ nói giọng địa phương rất nặng, đến nỗi cô đã đi thực tế nhiều nơi mà vẫn không hiểu được bà đang nói gì. Khi còn chưa biết xử lý thế nào, một giọng nói đã vang lên đằng sau cô:
“Bà ấy hỏi, một phần bình thường chứ”, rồi với một giọng điệu y chang như vậy, người đó nói với bà chủ một câu khác. Lần này cô nghe hiểu, người đó nói “Cho con phần bình thường“. Tiêu Đằng Vân thật sự rất vui mừng, có người giúp cô phiên dịch, cô tội gì mà không bám theo. Kéo cánh tay người đó, cô tươi cười nịnh nọt:
“Tôi cũng vậy.”
Ngay sau khi nói xong, Tiêu Đằng Vân biết mình đã lầm. Thứ nhất, đây là con trai! Không chỉ là con trai, đó có vẻ là người sạch sẽ, biểu hiện là nhíu mày khi có người khác đụng vào. Thứ hai, người đó đang nhìn cô với ánh mắt khó chịu, mà theo chức năng tự dịch của cô chính là, không biết tự gọi đồ sao, đồ phiền toái. Chấp nhận nhận lấy ánh mắt khinh bỉ đó, cô thả bàn tay đang kéo người của mình ra, lâm trận hy sinh nói với mà chủ một chất giọng mà cô cố gắng hết sức giả vờ cho đúng. Ai ngờ, vừa nói xong, bà chủ lại dùng giọng phổ thông nói với cô: “15 ngàn“. Tiêu Đằng Vân khóc không ra nước mắt đưa tiền và cầm hộp cơm trở về, trong đầu không ngừng phẫn nộ. Bà à, sao bà không nói ngay đầu, để con khổ thế, còn bị người ta coi khinh, à không, coi là phiền toái!
Mở chìa khóa, để tui xách trên ghế, Tiêu Đằng Vân mở hộp cơm chuyển vào dĩa, đổ canh vào trong tô, sau đó vứt bao vào thùng rác, rồi thưởng thức món ăn. Quả nhiên là rất ngon, không phụ cô chịu nhiều tổn thất như vậy. Lần sau đến nữa thôi!
Ăn cơm xong, Tiêu Đằng Vân dọn dẹp chén dĩa, rửa chén rồi lại vào phòng tắm rửa thay đồ. Lúc tắm xong và nằm trên giường, cô mới phát hiện đã là tám giờ rưỡi, nhanh vậy sao? Tiêu Đằng Vân mở điện thoại, bấm vào giao diện của trò chơi “Tuyệt đỉnh giang hồ”, hệ thống liền hiện ra các dòng thông báo:
Triệu Giá Vũ tặng cho bạn Thầm mến mộ, thân mật của hai bạn tăng 1314, sức mạnh của bạn tăng 520.
Triệu Giá Vũ tặng cho bạn Thầm mến mộ, thân mật của hai bạn tăng 1314, sức mạnh của bạn tăng 520.
Triệu Giá Vũ tặng cho bạn Thầm mến mộ, thân mật của hai bạn tăng 1314, sức mạnh của bạn tăng 520.
Triệu Giá Vũ tặng cho bạn Thầm mến mộ x10, thân mật của hai bạn tăng 13140, sức mạnh của bạn tăng 5200.
Triệu Giá Vũ gửi lời mời đề nghị hẹn hò.