Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Hạt Hướng Dương + Beta: Khiết Dĩ ThanhThương Ôn Hứa dậy sớm, còn bắt xe buýt về nhà.
Trong khi ba Thương và mẹ Ôn vẫn còn đang say giấc ngủ thì chuông cửa đột nhiên vang lên khiến họ giật mình.
Hàng xóm bên cạnh đi chạy về vào buổi sáng, thấy Thương Ôn Hứa đứng ngoài cửa bấm chuông, hàng xóm “ya” một tiếng, “Không mang theo chìa khóa cửa à?”
“Ừm.
” Thương Ôn Hứa bình tĩnh tự nhiên gật đầu xem như chào hỏi, thấy cánh cửa trước mặt dường như không có ý định mở ra, anh lười biếng rũ vai xuống, giơ tay ấn lại.
Ba Thương và Ôn phu nhân tối hôm qua về nhà thấy đèn trong phòng cũng không bật, một chút hơi thở của con người cũng không có, biết con trai có lẽ đã về trường học, nhưng bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, Thương Ôn Hứa sáng sớm hôm sau sẽ đến ấn chuông cửa.
Ba Thương ra mở cửa, thấy đứa con trai mặt than của mình, ông hận không thể trực tiếp đem cửa đập vào mặt anh.
Thương Ôn Hứa làm như không thấy vẻ mặt ba Thương đang nghiến răng nghiến lợi, ẩn nhẫn hận không thể “giết chết” bộ dáng của anh, anh nhàn nhã ung dung bước vào nhà, sau đó lại quay đầu nói một câu: “Ba, thật ngại quá, con không nghĩ tới lúc này ba và mẹ đều chưa dậy.
”
Ba Thương: “???”
Lúc này là lúc nào? Mặt trời vừa mọc, cuối tuần dậy sớm để làm cái gì?
Thương Ôn Hứa bỏ qua khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi của ba mình, anh nói lời xin lỗi xong, rồi sau đó giả vờ giơ tay nhìn đồng hồ, nhắc nhở: “Ba, sắp tám giờ rồi.
”
Ý là, đã đến lúc dậy.
Ngay lúc đầu bà Ôn đã bị đánh thức rồi, lúc chồng đi ra ngoài mở cửa, bà quấn chăn trên giường lăn qua lăn lại vài lần, mới từ trên giường “dính người” ngồi dậy.
Ba Thương lúc này cũng không biết nên dùng biểu cảm gì đối mặt với con trai mình, hai tay chống thắt lưng, bình tĩnh nhìn Thương Ôn Hứa: “Sáng sớm con không ngủ ở trường, về nhà làm gì?”
Lúc này, bà Ôn đã bước ra khỏi phòng, bà nhìn thấy con trai và chồng mình giống như hai cột điện cách đó không xa.
Hai người đàn ông nhìn nhau vài giây, chỉ vài giây này mà đã tràn ngập đầy khói lửa, chiến tranh phảng phất như chạm vào là nổ ngay.
Đúng lúc này, Thương Ôn Hứa mở miệng: “Đột nhiên con nhớ ra lần trước mang dao gọt hoa quả đến trường, nhưng quên không mang về.
”
“Đây ạ.
” Thương Ôn Hứa cà lơ phất phơ đưa tay vào trong túi áo, lấy con dao gọt hoa quả mà Ôn phu nhân đã tìm rất lâu ra, “Dù sao ở trường cũng không có việc gì, nên con mang về cho ba mẹ.
”
Ba Thương tức giận không hề nhẹ, cầm con dao gọt hoa quả trong tay anh đi vào phòng bếp, vừa đi vừa nói: “Một con dao gọt hoa quả thôi, còn phiền đại thiếu gia ngài sáng sớm mang tới cho chúng tôi à?”
“Vâng, không phiền, không phiền.
” Thương Ôn Hứa cười rộ lên, hai cái răng nanh mơ hồ có thể nhìn thấy được, trong ánh mặt trời lộ ra chút nhã nhặn, “Nhân tiện con tới ăn sáng.
”
Nhân tiện?
Ôn phu nhân nghe vậy cũng tức giận, vốn định dùng ngày cuối tuần ngủ một giấc thật ngon, kết quả đứa nhỏ này lại cố ý quay về quấy rối.
Bà xắn tay áo lên, dùng giọng nói ngô nông mềm mại nhẹ nhàng hỏi anh: “Đồ khỉ con, có phải con muốn mẹ dùng lông hạt dẻ đánh lên đầu để thông suốt không?”
Giọng nói ngô nông: Một giọng điệu của địa phương nào đó
Lông hạt dẻ:
–
Bởi vì bị Thương Ôn Hứa giày vò như vậy, ba Thương cùng với mẹ Ôn thay phiên nhau “oanh tạc” anh một trận lúc đó tâm trạng mới thoải mái, một trước một sau vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Hôm nay Thương Ôn Hứa trở về sớm hoàn toàn là vì anh bị lời nói tối hôm qua của cô gái nhỏ làm cho dao động.
Rõ ràng người ta cũng không nói gì, chỉ nói một câu định tìm anh để cùng nhau trở về trường học, anh hưng phấn cả đêm không ngủ được.
Không ngủ sẽ dễ xảy ra chuyện lớn, dễ suy nghĩ lung tung.
Suy nghĩ lung tung… Suy nghĩ lung tung…
Thương Ôn Hứa phát hiện, anh quên mang con dao gọt hoa quả của gia đình về.
Sau đó, anh đã đưa ra một quyết định quan trọng vào ban đêm, sáng mai về nhà để trả lại dao gọt hoa quả.
Rồi đi cùng cô gái nhỏ trở lại trường.
Thật là một ý tưởng hoàn hảo.
Anh không phải vì muốn cùng cô về trường mới quay về, mà là vì anh sợ trong nhà không có dao gọt hoa quả, bà Ôn không ăn được trái cây nên mới đi về nhà một chuyến, cũng trùng hợp đi cùng cô trở lại trường.
Đúng! Chính là như vậy!
Anh hoàn toàn không nghĩ tới, cho dù không có dao gọt hoa quả, trong nhà còn có dao thái, cắt hoa quả là chuyện bình thường.
Thương Ôn Hứa cứ như vậy, dưới ánh mắt u oán của ba Thương và bà Ôn, về nhà ăn một bữa sáng.
Trong phòng ăn, Thương Ôn Hứa mở điện thoại gửi tin nhắn cho cô gái nhỏ.
Thương Ôn Hứa: Hôm nay khi nào em trở lại trường?
Đợi một hồi, đối phương không trả lời, Thương Ôn Hứa ngay cả ăn sáng cũng không để ý.
Tâm tư hoàn toàn bay ra ngoài cửa sổ.
“Con trai à.
”
Chắc hẳn bà Ôn cũng nhìn ra con trai nhà mình có gì đó không đúng, trong lòng bà tính toán, sáng sớm anh tới quấy nhiễu giấc mộng của người khác, nên dùng phương pháp gì để trị
Suy nghĩ một lúc, bà Ôn phát hiện ra buổi tụ họp với gia đình lầu dưới vô cùng thích hợp.
Trong nháy mắt bà Ôn hóa thân thành ma quỷ, ánh mắt lóe lên lấp lánh, mỉm cười nói: “Nếu hôm nay con đã trở về, vậy mẹ sẽ gọi điện thoại cho dì Trương dưới lầu, bảo bà ấy buổi trưa mang theo con gái nhỏ cùng nhau đi ăn cơm.
”
“……”
Nghe vậy, tâm tư đang bay ra ngoài cửa sổ của anh nhanh chóng quay trở lại.
Thương Ôn Hứa cầm bát lên, ngửa đầu một hơi uống hết cháo trong bát.
Buông bát xuống, anh đứng dậy: “Không quấy rầy thế giới của hai người nữa, con đi ngay lập tức.
”
Trước khi đi, Thương Ôn Hứa đem bát đã rửa sạch của mình bỏ vào tủ, sau đó lấy chìa khóa cửa từ cửa chính ra ngoài.
Chân dài bước vào thang máy, cùng lúc đó điện thoại trong tay cũng vang lên.
Hứa zZZ: Em ăn sáng >.