Nếu đi nhanh thì thời gian qua ải của nhà ma không đến mười lăm phút là có thể đi ra, còn nếu đi dạo một vòng cũng mất khoảng hai mươi phút.
Mà Hứa Dệt và Thương Ôn Hứa rõ ràng thuộc vế sau.
Hai người đi trong bóng tối, chỉ có ngọn nến nhỏ trong tay Hứa Dệt chiếu sáng, đi đến đâu cũng đều là cảnh kinh dị rất khủng bố.
Lại kèm theo hiệu ứng âm thanh ma quái thê lương, rõ ràng hình ảnh kinh hãi như vậy, nhưng Hứa Dệt lại rất hưng phấn, nhìn đạo cụ trang trí trong phòng hết lần này đến lần khác.
“Đàn anh, anh xem, cái chân giả này làm y như thật vậy, máu trên đó nhìn nhớp nháp ghê.” Cô gái nhỏ ngồi xổm một bên chỉ vào đạo cụ trên mặt đất, tỉ mỉ cân nhắc.
Cô chần chừ duỗi tay qua muốn sờ thử, nhưng bàn tay khua qua lại trên không trung nhiều lần, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Cô nhún vai, chỉ nên nhìn thôi.
Hứa Dệt đứng dậy tiếp tục đi về phía trước, Thương Ôn Hứa đi theo sau vẫn luôn quan sát hành động của cô dưới ánh sáng lập loè.
Một giây sau, cô vui vẻ chạy qua bên khác, “Anh, anh nhìn con búp bê bị treo cổ kìa, wow! Vòng eo của nó nhỏ quá!”
Cô nói xong, còn cúi đầu nhìn eo mình rồi so sánh với con búp bê trước mặt.
Sau khi nhìn xong, cô không thể không líu lưỡi: “Thực sự quá nhỏ, không thực tế.”
“Này, này! Đàn anh, anh lại nhìn cái kia…”
“Đàn anh đàn anh, phòng vệ sinh này làm giống quá!”
“Đàn anh, sao trên trần nhà lại treo nhiều tóc vậy?”
Dọc đường đi cái miệng nhỏ nhắn của cô như cái máy, nói không ngừng nghỉ, mỗi lần cô gọi anh là đàn anh, đều quay đầu lại nhìn anh với ánh mắt lóe sáng, tay kia chỉ vào đạo cụ, cô rất quan tâm đến chuyện cảnh tượng kinh khủng như vậy mà các nhân viên công tác bố trí tỉ mỉ như thế được.
Những người khác tiến vào đều sợ hãi không phải thét chói tai thì chính là đẩy bạn đồng hành nhanh chóng tìm lối ra, vốn dĩ Thương Ôn Hứa ở bên ngoài còn lo lắng cô ở bên trong sợ hãi khóc lóc chảy nước mũi, nhưng anh cũng không nghĩ tới cảnh tượng lại như vậy.
Thương Ôn Hứa bật cười, kiên nhẫn đi theo cô, nghe giọng nói mềm mại của cô dưới hiệu ứng âm thanh cao, mỗi lần cô nói chuyện với anh, tâm tình của anh cũng theo đó mà dễ chịu hơn.
Mỗi phòng đều có một nhân viên giả quỷ ẩn nấp, sau khi Hứa Dệt tìm được cánh cửa đi tới phòng kế tiếp, vừa mới mở cửa sổ giấy liền có một con “quỷ” đột nhiên chạy ra, gương mặt vẽ nguệch ngoạc cực kì kinh dị thoáng chốc phóng đại trước mặt Hứa Dệt.
Hứa Dệt không nghĩ tới ở chỗ này còn có “quỷ” đang chờ, hai mươi phút sau khi vào nhà ma, cô cuối cùng cũng bị nhân viên công tác dọa sợ thành công.
“A!” Cô theo bản năng hét lên một tiếng, bởi vì sợ hãi, nên cô không kìm chế được mà run rẩy, chỉ muốn nhanh chóng thoát ra khỏi đây.
Nhưng mà khi cô xoay người giậm chân bỏ chạy, lại bất ngờ đụng trúng người đang đứng ở phía sau.
Mũi Hứa Dệt đụng vào lồng ngực rắn chắc trước mặt, trong bóng tối, đôi mắt hươu của cô thoáng chốc nổi lên một tầng hơi nước, vào lúc này ngọn nến trong tay lại rơi xuống.
Hiện tại Hứa Dệt chỉ cảm thấy mũi mình vô cùng đau, khóe mắt cô ánh lên nước mắt, nhanh chóng lùi ra từ trong ngực người đàn ông, vừa lùi vừa xin lỗi, “Xin lỗi, em không cố ý đụng vào anh.”
Chỉ là khi nói lời xin lỗi xong, cô vẫn không nhịn được nâng tay xoa xoa mũi mình, đôi mắt trong suốt tràn đầy ai oán.
Đau quá, cơ thể đàn anh sao lại cứng rắn như vậy? Cũng may mũi của mình là hàng thật chưa qua chỉnh sửa, bằng không thì quá thảm rồi.
Trong bóng tối, Thương Ôn Hứa dựa vào ánh sáng yếu ớt, khom lưng nhìn thẳng cô: “Đụng đau à? ”
Rõ ràng ánh sáng chung quanh cũng không rõ ràng, thậm chí còn làm cho người ta nhìn không rõ khung cảnh, nhưng khi người đàn ông trước mặt khom lưng tiến lại gần nhìn cô, cô vẫn không nhịn được mà nín thở.
Bây giờ, bọn họ đang ở rất gần.
Rất gần, rất gần.
Gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở ít ỏi của người đàn ông này.
Hứa Dệt mở to hai mắt, Thương Ôn Hứa bị những ngôi sao phản chiếu trong mắt cô hấp dẫn, anh hơi sửng sốt, tựa như những vì sao trên bầu trời đêm nay, giờ phút này đều đặt vào trong đó.
Một tay Thương Ôn Hứa chống trên chân mình, một tay ma xui quỷ khiến cầm bàn tay nhỏ đang che mũi của cô gỡ ra, “Để anh nhìn xem, có phải đỏ rồi không?”
Cử chỉ của người đàn ông vừa phải lễ độ, sau khi nhìn thấy chóp mũi nhỏ nhắn của cô, anh buông lỏng bàn tay.
Nhưng nội tâm của anh lại không bình tĩnh.
Bàn tay nhỏ bé đáng yêu này sao lại mềm mại như vậy?
Không muốn buông ra chút nào (nội tâm bên trong đang điên cuồng).
Người đàn ông trước mặt nghiêm túc nhìn, sau đó giơ tay lên, ngón cái nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi cô, “Làm sao bây giờ? Hình như anh thật sự đụng đỏ chiếc mũi bạn nhỏ Hứa Dệt của chúng ta rồi.”
Giọng điệu người đàn ông dịu dàng, ý cười nhè nhẹ.
Giống như ngậm đường, lại hóa thành gió, mỗi một chữ mỗi một âm như ma quỷ vang lên bên tai Hứa Dệt.
Trái tim Hứa Dệt đập thình thịch.
Cảm thấy con nai nhỏ đang chạy loạn xạ trong ngực mình, có thể bị sốc ngay tại chỗ.
Bên ngoài cửa sổ, một con quỷ bị phớt lờ đã lâu: “Grrrr, Ngoaaaa”
Trong cửa sổ, hai người thờ ơ.
“Grrr, Ngoaaaa!!!”
Hai người! Có thể! Đừng! Xem! Tôi! Như! Không! Khí! Được! Không!!!
“Quỷ” như tôi thật sự không có cảm giác tồn tại mà!!!
Nhân viên giả quỷ phát điên, hai tay kéo cửa sổ quyết định từ bên ngoài trèo vào.
Lúc này Thương Ôn Hứa đứng thẳng dậy, tầm mắt lướt qua đỉnh đầu cô gái trước mặt, vừa hay có thể ổn định lại cái nhìn dữ tợn của “ác quỷ” phía sau cô đang cố hết sức để mở cửa sổ.
Anh lui về phía sau hai bước, dẫn Hứa Dệt đi theo hướng của mình.
Lúc này, “ác quỷ” mở cửa sổ được một nửa, một chân ở ngoài, một chân ở trong, cả người đều ngồi trên bệ cửa sổ, hắn muốn nhấc chân thuận thế để nhảy xuống.
Lại nghe thấy người đàn ông đứng cách đó không xa nghiêm túc nói với cô bé mềm mại: “Con quỷ đó lại đến, anh sợ.”
Thương Ôn Hứa cũng không biết như thế nào, trong nháy mắt nói ra một câu như vậy.
Nói xong, chính anh cũng cảm thấy ngạc nhiên.
“Quỷ” vừa nhấc chân lên nhảy qua bệ cửa sổ, nghe vậy, trượt xuống, trong giây lát cả người nhào về phía trước, cho Thương Ôn Hứa và Hứa Dệt một cái ngũ thể đầu địa
(Ngũ thể đầu địa: gồm đầu, hai tay và hai gối. Khi lễ lạy, cả năm vóc này đều phải chạm đất, gọi là cách lạy “năm vóc chạm đất”)
Hứa Dệt bị tiếng rơi xuống đất làm hoảng hốt, Thương Ôn Hứa cũng sửng sốt một chút, nghĩ thầm lời mình nói rất có sức uy hiếp sao?
Một giây sau, hai người phục hồi tinh thần lại, cùng một động tác tiến lên đỡ “quỷ” từ trên mặt đất dậy.
Hứa Dệt tốt bụng thay “quỷ” phủi bụi bặm trên người, xuất phát từ sự quan tâm hỏi một câu: “Bạn không sao chứ? Có bị đau chỗ nào không?”
“Quỷ” sau khi được nâng dậy vừa nói không có việc gì vừa không ngừng cúi đầu cảm ơn bọn họ.
Hứa Dệt được “quỷ” cúi đầu, cả người đều ngượng ngùng, cô cũng cúi đầu lại, trả lời: “Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt rồi, lần sau bạn phải cẩn thận một chút nha.”
“Quỷ” vừa nhìn thấy cô gái cũng cúi đầu, hắn ra sức cúi đầu sâu hơn: “Được rồi, tôi biết rồi.”
“Ừm.” Hứa Dệt thấy đồng chí “quỷ” vẫn không muốn dừng lại, theo bản năng tiếp tục cúi đầu với người ta.
Hai tay Thương Ôn Hứa khoanh trước ngực đứng bên cạnh: “…”
Một màn này… Sao lại giống như đã từng quen biết?
Ngay khi nhân viên công tác giả quỷ cùng cô gái nhỏ ở tư thế cúi đầu này tán gẫu, Thương Ôn Hứa đứng ở một bên rốt cục không nhịn được mà lạnh lùng mở miệng.
“Tôi cũng nên tham gia một chút, đúng không?”
“Sau đó đến thắp hương, đối với trời này, đối với đất này, bái làm anh em, cùng quỷ kết nghĩa?”
“…..”
~~~~~~~~~~~~
Tác giả có một lời muốn nói:
Thương lão đại: Chanh.