Ở trong phòng có Thương Ôn Hứa làm bạn đồng hành, ngoại trừ lúc đầu bị mấy nữ sinh phía trước chèn ép thành bánh nhân thịt có chút ủy khuất nho nhỏ, đối với chuyến đi nhà ma lần này Hứa Dệt rất vui vẻ.
Đúng lúc này, Thương Ôn Hứa nhìn thấy bạn tốt sau một ngày đã quay lại cửa hàng, hắn nhìn thấy anh cùng đi cùng một nữ sinh từ lối ra, ngay lập tức ánh mắt mập mờ đảo quanh hai người bọn họ, “Ôn Hứa, cô gái này là ai vậy? Không giới thiệu chút sao?”
Hứa Dệt bị giọng nam hấp dẫn tầm mắt, nhân viên phục vụ trong nhà ma đưa cho cô và Thương Ôn Hứa một ly nước, khi cô nhận lấy thì nói một tiếng cảm ơn, sau đó ngước mắt nhìn Thương Ôn Hứa một cách ngây ngô.
Thương Ôn Hứa bị ánh mắt trông mong của cô nhìn chằm chằm, nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào, anh khẽ nhấp một ngụm nước, chọn một câu chính thức nhất: “Đàn em.”
Nhìn phản ứng của Hứa Dệt, chỉ thấy cô gái nhỏ hai tay cầm ly, đôi mắt hươu sáng lấp lánh đang đánh giá bạn mình, gật đầu lia lịa như con gà mổ thóc.
Thương Ôn Hứa khẽ nhíu mày gần như không nhìn thấy, cô gật đầu, sao anh lại không nhìn ra là cô không thể chờ đợi được dù chỉ một chút như vậy chứ?
Chỉ thiếu viết lên trên mặt dòng chữ “Đúng! Anh ấy nói đúng!”
Anh nhắm mắt lại, giơ tay ấn mi tâm, khi mở mắt ra, thì thấy ánh mắt thăm dò của bạn tốt, vui sướng khi người gặp họa.
Anh ngẩng đầu, trả lời bằng ánh mắt “nhìn cái gì”, giơ tay vỗ vỗ lưng cô gái nhỏ: “Bạn em còn khoảng hơn mười phút nữa mới đi ra, em cầm điện thoại đến đó ngồi một lát đi.”
Nhà ma này không chỉ có nhà ma, trong đại sảnh còn bố trí hai cái bàn dài, cùng sáu cái bàn vuông bốn người dựa vào tường, nếu có người khát nước hay đói bụng, có thể đến quầy gọi đồ ăn, đồ ngọt và đồ uống.
Tóm lại, ngoại trừ nằm ngủ, ngôi nhà ma này còn có một con rồng phục vụ ăn uống vui chơi tại chỗ.
Hứa Dệt ngoan ngoãn đáp ứng, bỏ lại một câu “Vậy em qua đó” rồi cất bước chân nhỏ nhắn chuồn đi.
Sau khi cô đến két sắt lấy điện thoại di động của mình, chọn một vị trí dựa vào góc để ngồi xuống.
“Người anh em”, bạn tốt nhìn bóng dáng cô bé rời đi, tiến lên vòng lấy bả vai Thương Ôn Hứa, “Không nghĩ tới cậu lại thích kiểu dễ thương đáng yêu như thế này đấy?”
Thương Ôn Hứa không trả lời, liếc hắn một cái, hất bàn tay đang khoác trên vai anh ra lập tức đi thẳng đến quầy.
Bạn tốt đã sớm quen với tính tình của anh, xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện đi theo phía sau Thương Ôn Hứa, “Này, không đi bồi cô gái nhỏ của cậu à? Nhìn cô ấy ngồi một mình thật đáng thương.”
Thương Ôn Hứa đi tới trước quầy, nghiêng người, cánh tay dài cầm điện thoại.
Đối với sự chế nhạo của bạn tốt, anh đáp lại một nụ cười lạnh nhạt.
Bạn tốt bỗng nhiên bị nụ cười của anh dọa sợ, vội vàng dừng bước, hai tay đặt trước ngực mình làm bộ phòng vệ: “Cậu…Khụ, sao cậu lại nhìn tôi như vậy?”
Hắn nhớ rõ lần trước Thương Ôn Hứa cười với hắn kiểu này, hắn đã bị giáo viên chuyên ngành của bọn họ bắt đi lao động rất cực khổ, vừa mang thiết bị vừa kê tủ, từ lầu một chuyển đến lầu năm, ước chừng chuyển qua lại vài lần.
Người không biết còn tưởng là chuyển nhà, đêm đó trở lại ký túc xá, hắn mệt đến mức không xuống được giường.
Nhưng mà, nguyên nhân dẫn đến sự việc thương tâm như vậy là, lúc ấy không biết mình đã dùng lý do gì uy hiếp Thương Ôn Hứa thay mình đi học điểm danh, anh vô cùng tốt bụng, giáo viên nói muốn một vài người hỗ trợ, Thương Ôn Hứa không nói hai lời liền giơ tay lên báo tên của hắn.
Lúc ấy, hắn là sinh viên năm ba, bị đàn em năm nhất Thương Ôn Hứa này chỉnh một lần thiếu chút nữa không đứng thẳng lưng được.
“Tôi lấy điện thoại thôi.” Thương Ôn Hứa hướng bạn tốt giơ điện thoại trong tay mình lên, trước khi đi tìm cô, anh cười cười vỗ bả vai bạn mình.
Bạn tốt bị hai cái vỗ kia, bả vai sụp xuống một bên, rồi nghe thấy người đàn ông mở miệng nói: “Làm một phần Tiramisu rồi mang lên.”
Tiramisu:
Nói xong, còn không quên nói thêm một câu: “Phải đáng yêu một chút.”
“……”
Sau đó, người bạn tốt thấy Thương Ôn Hứa lướt qua, thẳng tắp đi về phía cô gái nhỏ.
Hắn nhất thời hoá đá tại chỗ.
Vừa rồi Thương đại thiếu gia nói cái gì?
Bảo hắn làm một phần tiramisu?
Nhưng còn muốn, đáng yêu, một, chút,???
Hả???
Hắn có thể đáp ứng đã là không tồi rồi!
Đúng là không khách khí một chút nào mà. (╯‵□′)╯︵┻━┻.
Lỗ mũi của người bạn tốt trong nháy mắt to ra, hắn xắn tay áo lên, muốn đi tìm Thương Ôn Hứa tính sổ.
Nhưng vừa nghĩ đến trình độ xấu xa của thằng nhóc kia…
Bước chân hắn lại chuyển——
Trong mũi thở ra hơi nóng, khí thế hùng hổ, đi vào phòng bếp.
Trong góc nhỏ, Hứa Dệt ngồi ngay ngắn, đang cầm điện thoại đánh máy.
Đột nhiên, ghế đối diện bị kéo ra, ngồi xuống.
Hứa Dệt trả lời tin nhắn cho Trà Hoa xong, theo bản năng ngẩng đầu lên, chỉ thấy đàn anh ở đối diện gật đầu với cô, xem như chào hỏi.
Lúc này trong đại sảnh có rất nhiều người ngồi nói chuyện phiếm, phần lớn đều là nữ sinh, sau khi các cô ấy nhìn thấy Thương Ôn Hứa tới, bất giác đè nén giọng nói xuống, ánh mắt giống như dính chặt vào người đàn ông đẹp trai này.
Đại sảnh vốn đang ồn ào lập tức an tĩnh lại, chỉ còn tiếng nhạc lởn vởn xung quanh, có lẽ là do ảnh hưởng của mọi người, Hứa Dệt buông điện thoại ra, thân thể hơi nghiêng về phía trước, tay phải hơi cong che bên miệng, cũng không dám lớn tiếng nói chuyện.
Cô thì thầm: “Đàn anh, anh không cần ngồi ở quầy tiếp đón sao?”
Thương Ôn Hứa cảm thấy cô gái nhỏ cẩn thận nói chuyện nhìn trông rất buồn cười, hơi nghiêng người, học theo cô lặng lẽ trả lời: “Đúng vậy, ông chủ thật sự đã trở lại, nơi đó không cần anh nữa.”
Bàn trong đại sảnh vốn không lớn, người đàn ông trước mặt tiến lại gần, khoảng cách mặt đối mặt của hai người lập tức rút ngắn rất nhiều, ngũ quan của anh tinh xảo, đôi mắt xinh đẹp lộ rõ ý cười.
Hứa Dệt nháy mắt mấy cái, có chút ngây người.
Cô nuốt nước miếng, không khỏi líu lưỡi.
Lông mi của anh ấy rất dài.
Còn cong lên, độ cong vừa phải.
“Thế nào?” Thấy cô nhìn mình hồi lâu cũng không nói lời nào, Thương Ôn Hứa nhướng mày.
Hứa Dệt cẩn thận nghiên cứu một lát, trong lòng nghĩ gì, rất tự nhiên hỏi ra: “Đàn anh, anh có bôi thuốc k!ch thích mọc lông mi không?”
“……”
Thương Ôn Hứa vốn còn đang vui vẻ vì cô gái nhỏ nhìn mình, nụ cười dần dần biến mất.
Hứa Dệt: “Hơn nữa lông mi của anh rất cong, là dùng kẹp mi sao?”
Thương Ôn Hứa: “…”
Nếu anh trả lời “Có”, có phải cô sẽ tiếp tục hỏi anh một câu khác liên quan đến cái đấy không?
“Không có, không phải,” Dưới ánh mắt tò mò của cô, mặt anh không chút thay đổi mà phủ nhận, nói xong còn cảm thấy câu trả lời của mình hơi cứng nhắc, anh vô lực thở dài, mềm giọng nói: “Anh đây là, trời sinh đã có.”
Cô gái nhỏ nghe vậy, ánh mắt lập tức trở nên hâm mộ, “Thật tốt nha.”
Sau đó, cô phồng má lên, giống như một con cá nóc nhỏ, chỉ vào mắt mình, tự nói: “Không giống như em, lông mi rất ngắn TAT.”
Cô sợ Thương Ôn Hứa không nhìn thấy, còn đặc biệt nhắm mắt lại gần một chút, chỉ cho anh xem.
Hương sữa ngọt ngào trên người cô gái lập tức nồng nàn hơn một chút, Thương Ôn Hứa nhìn người trước mặt tới gần, chóp mũi hai người đối diện nhau, hô hấp chậm dần, không hiểu sao nhịp tim bắt đầu tăng tốc.
Cô gái nhỏ lúc này nhắm mắt lại, ánh mắt cong cong như hình trăng lưỡi liềm, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần túy sạch sẽ, không chút phòng bị cứ như vậy hiện ra trước mặt anh.
Chỉ một lát sau, cô lại mở mắt ra kéo dài khoảng cách với anh, giật giật đôi môi nhỏ nhắn đáng thương nói: “Đúng không? Đàn anh.”
Thương Ôn Hứa nhìn ánh mắt đen trắng rõ ràng của cô, trong đầu muốn nổ tung.
Phải không?
Vừa rồi anh chỉ nhìn khuôn mặt và đôi môi nhỏ nhắn kia thôi, về phần lông mi cô có dài hay không? Cong hay không?
“…” Anh đem tầm mắt đặt vào hàng mi của cô một lần nữa.
Thương Ôn Hứa nhìn cô một lúc, Hứa Dệt cũng không nghe thấy đối phương trả lời.
Lúc này vẫn là một mảng im lặng.
Cô cảm thấy đàn anh đây là cam chịu!
Cô lập tức nhếch đuôi mắt lên, cái miệng nhỏ nhắn bĩu môi, đôi mắt to điềm đạm đáng thương giống như một giây sau sẽ bật khóc.
Ai ngờ, vào lúc này người đàn ông lại mở miệng, đôi mắt sâu thẳm, giọng nói trong trẻo mà giàu từ tính: “Nhìn lại một chút, vừa rồi em rời đi quá nhanh anh còn chưa kịp nhìn.”
Nghe vậy, Hứa Dệt không nghi ngờ gì cả nhắm mắt lại tiến đến gần, lần này cô mở mắt nhưng không lùi lại: “Hiện tại thấy rõ…” sao?
Chữ cuối cùng bị cô nuốt trở về.
Chỉ thấy khoảng cách hiện tại giữa hai người rất gần, phảng phất như hít một hơi đều có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, Hứa Dệt không nghĩ tới hai người bọn họ lại gần như vậy.
Ánh mắt anh thật sự rất đẹp, ngoại trừ dùng từ “đẹp” để hình dung, thì không tìm được từ vựng nào thích hợp cả, đôi mắt mang theo nụ cười kia có đường nét tinh xảo, có những tầng mây rực rỡ lộ ra trong đêm, còn có ——
Bản thân mình được bao quanh bởi các vì sao.
“Ừm, lần này nhìn rõ hơn nhiều.” Thương Ôn Hứa cười khẽ lùi lại tạo khoảng cách thích hợp giữa hai người.
Anh thật sự là ma quỷ.
Vừa rồi nội tâm của anh thôi thúc muốn bày tỏ, muốn làm điều gì đó thân mật với cô mà không phải là một người bạn.
Nhưng mà anh với cô xem như là bạn sao?
Anh khẽ vuốt trán mình, một lần nữa xem xét lại quan hệ giữa mình và cô gái nhỏ.
Anh biết đến cô, vẫn là vì con dao gọt hoa quả trong túi mình nửa tháng trước gây ra một trò hề.
Sau đó, không biết tại sao, anh luôn có thể tìm thấy bóng dáng của cô trong khuôn viên trường, cô làm bẩn quần áo của mình, cô mời anh chơi cầu lông cùng, sau đó đi sai lớp học, ăn tối với nhau … Hai người ở chung càng ngày càng tự nhiên.
Ai có thể tưởng tượng được, Thương Ôn Hứa luôn luôn được săn đón, lại bắt đầu phiền não, rốt cuộc là mình có được cô gái nhỏ xếp vào cột “bạn bè” hay không?
Lúc này bạn tốt bưng Tiramisu lên đặt lên trước mặt cô gái, dưới ánh mắt nghi hoặc của Hứa Dệt, hắn dùng miệng bĩu môi hướng về phía Thương Ôn Hứa: “Cậu ấy gọi món cho em.”
“Lúc người nào đó yêu cầu, còn đặc biệt dặn dò thêm một câu, phải thật đáng yêu.”
Bạn tốt cười tủm tỉm nhìn về phía Hứa Dệt: “Em gái thấy thế nào, đáng yêu chứ?”
Lúc này Thương Ôn Hứa mới phục hồi tinh thần, nhìn thấy bên cạnh bàn có người đứng, anh ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy bộ dáng “Mau khen tôi đi mau khen tôi đi” của bạn tốt.
Hóa ra là đưa Tiramisu tới.
Thương Ôn Hứa thu hồi tầm mắt, quay đầu lại nhìn lên bàn.
Bạn tốt nhìn về phía anh, đắc ý nói: “Thế nào? Tay nghề của tôi không tệ chứ? Mấy người nói không đáng yêu thử xem?”
Nhưng mà, sau khi nhìn thấy Tiramisu trên bàn và cô gái mắt mở to đang ngây ngốc, Thương Ôn Hứa: “Đây là cái gì?”
Chỉ thấy trên đĩa bánh ngọt nhỏ rắc một vòng hoa rực rỡ, đầy đủ màu sắc, ở giữa rắc bột ca cao không biết gà, vịt hay ngỗng hai con màu đen không rõ.
Mấu chốt là giữa hai loài không rõ màu đen này, một trái tim rỗng được hình thành.
Hứa Dệt cúi người nằm sấp trên bàn, ánh mắt chớp chớp nhìn chiếc bánh ngọt nhỏ này.
Hình dáng rất kỳ lạ?
Nghe câu hỏi này, bạn tốt cảm thấy tay nghề của mình bị nghi ngờ: “Uyên ương đấy! Cậu không thấy sao?”
“……”
Sợ là có sự hiểu nhầm về uyên ương rồi.
“Tôi vẫn dựa theo yêu cầu của cậu, dựa theo quan hệ của hai người mà thiết kế riêng đó.”
“????”
~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Không xứng đáng có được tên họ bạn tốt: Được thiết kế riêng!!! Được thiết kế riêng!!!
Thương Ôn Hứa: Tật xấu gì đây???