Trong phòng ngủ Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát đang tự xem phim truyền hình một mình, nghe thấy tiếng mở cửa, cả hai theo bản năng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Kết quả nhìn thấy Hứa Dệt một tay cầm cặp xách, một tay ôm cái bát lớn ở bên hông từ ngoài cửa đi vào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng thở không ra hơi, người không biết còn tưởng rằng cô bê một chậu xuống ruộng đi cấy.
Tĩnh Tĩnh nuốt khoai tây chiên xuống, ngạc nhiên hỏi cô: “Đây không phải là cái bát to màu đen trong căng tin trường bọn mình sao? Hứa Dệt, sao cậu lại trộm lại tài sản công vậy?”
“Đúng vậy, việc này không giống với phong cách của cậu lắm.” Tiểu Bát thấy vậy cũng lộ vẻ khiếp sợ.
Việc đầu tiên Hứa Dệt làm sau khi vào ký túc xá là kéo cặp xách ở tay trái xuống trước, sau đó để bát lên bàn mình.
Cô đặt mông ngồi trên ghế nhỏ màu hồng phấn, tùy tiện cầm lấy một quyển sách trên bàn điên cuồng quạt gió.
Vừa quạt, cô vừa chột dạ ấp úng giải thích: “Tớ….tớ ăn không hết nên mang về làm bữa tối.”
Tiểu Bát nhìn bầu trời sáng sủa bên ngoài ban công, không nói nên lời: “Bữa tối hôm nay có phải hơi sớm không?”
Trong nháy mắt Hứa Dệt kịp phản ứng lại: “Tớ nói sai rồi, là bữa trưa > 人
“Đúng vậy, là bữa trưa.” Hứa Dệt sợ đối phương không tin, còn đặc biệt nhấn mạnh thêm lần nữa.
Nghe vậy, Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát liếc nhìn nhau.
Tĩnh Tĩnh ấn tạm dừng bộ phim truyền hình mình đang xem, tay phải đặt lên lưng ghế xoay người cẩn thận nhìn Hứa Dệt: “Chi Chi, bên ngoài trời rất nóng hả? Sao mặt cậu đỏ vậy?”
Nói đến thời tiết nóng nực, Hứa Dệt đỏ mặt thuận theo tiếp lời Tĩnh Tĩnh nói: “Đúng vậy, siêu nóng, lúc tớ chạy bộ còn đổ rất nhiều mồ hôi nữa!”
Vẻ mặt cô cực kỳ nghiêm túc, cố gắng làm cho lời nói của mình đáng tin hơn.
“ Ồ ~” Bầu không khí trong phòng trầm mặc vài giây, Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Hai người ngồi thẳng dậy, tiếp tục xem phim, Tĩnh Tĩnh thò đầu nhìn màn hình điện thoại của Tiểu Bát, lại ném khoai tây chiên vào miệng: “Này, cậu xem ở đâu vậy? Nam chính có thể nhìn được không?”
Tiểu Bát đưa tay về phía Tĩnh Tĩnh lấy một miếng khoai tây chiên: “Có thể nhìn được, anh ta chỉ bị mù mấy tập thôi.”
Tĩnh Tĩnh dựa vào lưng ghế, không hiểu ý tứ của sự sắp đặt này là như nào: “Lại tốt rồi à? Vậy lúc anh ta bị mù có nghĩa là gì?”
Tiểu Bát nghe xong câu hỏi của Tĩnh Tĩnh, trầm mặc vài giây mới nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng không để ý mà nói: “Khả năng là chơi cho vui thôi, cuộc sống của kẻ có tiền…”
Ngay sau đó, cô ta lại lắc đầu: “Chúng ta không thể tưởng tượng được đâu.”
Thấy sự chú ý của hai người họ không còn đặt lên người mình, lúc này Hứa Dệt thở phào nhẹ nhõm, động tác quạt gió trên tay cũng chậm lại.
Nhưng mà giờ phút này một màn vừa rồi ở căn tin lại hiện lên trong đầu cô.
Khoảng cách giữa đàn anh và cô, thật sự chỉ thiếu một, chút, nữa, thôi.
Chỉ như vậy,
Nếu gần hơn một chút…
Ha… Hứa Dệt hít sâu một hơi.
Nghĩ tới cách ở chung của cô và đàn anh lúc trước, hình như có lúc cũng dựa gần như vậy.
Hứa Dệt đột nhiên nhăn mặt.
Đây không phải lần đầu tiên, cô nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ?!
Khuôn mặt cô phồng lên như con cá nóc, nếu cho cô chút nước, nói không chừng cô có thể phun ra bong bóng khí.
Chính là… a a a a! Đàn anh còn sờ đầu mình nữa!
Tại sao anh ấy lại sờ đầu mình chứ?!
(Chuột đồng la hét)
Nghĩ tới đây, cô không khống chế được trái tim nhỏ bé của mình, nó đang đập càng ngày càng nhanh.
Lúc này Tĩnh Tĩnh quay người lại, trong tay còn có một gói khoai tây chiên lớn.
Cô giơ về phía Hứa Dệt: “Chi Chi, nghĩ gì mà xuất thần vậy? Ăn khoai tây chiên không?”
Suy nghĩ mới bay ra ngoài cửa sổ lập tức bị kéo trở về, ánh mắt Hứa Dệt vừa khôi phục tinh thần còn mang theo chút mơ hồ, cô gật đầu lung tung, bước đi máy móc lấy khoai tây chiên: “Không nghĩ gì cả.”
Khả năng ứng biến tạm thời của Hứa Dệt luôn không tệ, nghe thấy tiếng phim truyền hình trong điện thoại của Tiểu Bát, cô lại nói: “Tớ không kiếm được bộ phim nào hay, mấy cậu đang xem phim gì vậy?”
Tiểu Bát trả lời trước: “Giống nhau thôi, tớ xem bộ phim này thấy khá thú vị, rõ ràng là bộ phim ngôn tình ngược luyến, nhưng nhân vật chính xảy ra chuyện khẳng định đều sẽ nằm trong bệnh viện, hầu hết toàn bộ phim đều là ở trong bệnh viện, nói không chừng kết phim còn sinh con ở đó.”
“Tớ hoài nghi bộ phim này có phải do bệnh viện kia đầu tư hay không.”
Nói xong, cô ta nhún vai bất đắc dĩ.
“Vậy cậu đừng xem nữa, thà xem phim của tớ còn hơn.” Tĩnh Tĩnh giới thiệu với Tiểu Bát và Hứa Dệt: “Cốt truyện chặt chẽ, hấp dẫn, có lẽ thể loại này là về đạo đức gia đình? Tớ cũng không rõ lắm, nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng xem phim của tớ.”
Tĩnh Tĩnh nói xong liền hăng hái nói tiếp: “Ngay đoạn đầu nữ chính đã vô cùng đáng thương, nhưng sau đó nữ chính lại phản kích! Trực tiếp trả thù mọi người! Còn nữa, ba ruột của nữ chính rất có năng lực, một mình chạy xuyên suốt cả bộ phim! Xem xong tớ còn hoài nghi là nhân vật chính của bộ phim này không phải là nữ chính, mà là ba nữ chính mới đúng.”
Tiểu Bát lướt màn hình, tua nhanh tiến độ hơn một chút: “Tớ xem xong bộ phim này sẽ xem bộ của cậu, tuy bộ này có nhiều sai sót, nhưng mà xem phim cũng nên có đầu có cuối, nhìn không nổi cũng phải xem cho hết.”
Tĩnh Tĩnh: “…..”
Người này đúng là đến nơi đến chốn.
“Aiz, tớ kể tiếp cho các cậu nghe bộ này, lúc xem phim tớ vừa tức vừa buồn cười, nhất định phải kể với mấy cậu…”
Khuỷu tay Hứa Dệt đặt trên bàn học, tay chống cằm, dáng vẻ chăm chú lắng nghe, cười tủm tỉm nhìn Tĩnh Tĩnh kể.
Tĩnh Tĩnh thấy dáng vẻ nghiêm túc này của cô, càng nói hăng say hơn.
Dần dần, sự chú ý của Hứa Dệt bị cốt truyện mà cô ấy kể hấp dẫn, đôi mắt to cũng vì những thăng trầm trong đó mà lóe lên.
Chính vì vậy, Hứa Dệt tạm thời ném hình ảnh ở căn tin ra sau đầu.
Còn hai tiếng nữa mới đến giờ học, Thương Ôn Hứa từ trong căng tin đi ra liền trở về phòng ngủ của mình.
Lúc anh trở lại ký túc xá, bọn Hàn Thành mới rời giường.
“Yo, Ôn Hứa về rồi à?” Lão Vương vừa rửa mặt xong đang từ ban công đi vào, lúc nhìn thấy Thương Ôn Hứa cậu ta sửng sốt một lúc, lại híp mắt nhìn đồng hồ trên bàn: “Hình như hôm nay về hơi sớm thì phải?”
“Ừm.” Thương Ôn Hứa đặt chai nước khoáng lên bàn mình, mở tủ lấy quần áo, sau đó như thường lệ đi vào phòng tắm rửa.
Quan sát viên lão Trương tiến đến bên cạnh lão Vương, ôm bả vai hắn nói: “Lão đại lúc đi vào có nhíu mày.”
Một quan sát viên khác, lão Vương, gật đầu tán thành: “Sắc mặt cũng không tốt.”
“Chẳng lẽ… Cô gái nhỏ làm cậu ta tức giận sao?” Lão Trương vuốt cằm suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại người có thể làm ảnh hưởng đến tâm tình lão đại cũng chỉ có cô gái kia thôi.
Nhưng hắn vừa nghĩ đến dáng vẻ tiểu bạch thỏ đơn thuần mềm mại của Hứa Dệt, lập tức phủ định suy nghĩ của mình: “Không thể nào, cô gái nhỏ không phải loại người này.”
Lão Vương lớn mật suy đoán: “Vậy không chừng là… tình cảm vấp phải trắc trở? Có một bài hát như nào nhỉ, khả năng tôi đụng vào tường phía Nam mới có thể quay đầu lại ~ ~ ~”
( Không biết bài này là bào gì luôn (´ ▽ `)
Sau khi hát xong, hắn kết luận: “Không đâm vào tường một hai lần như vậy, làm sao có thể thay đổi được sự quật cường của lão đại chứ?”
“Chậc…” Lão Trương trầm tư: “Đừng nói, cậu nói cái này còn rất có vần điệu. ”
Khoảng mười lăm phút sau, boy quật cường đâm vào tường phía Nam trong miệng lão Vương đang lau tóc từ trong phòng tắm bước ra.
Khi ra ngoài, anh vẫn cau mày như cũ, sau đó, nói câu đầu tiên kể từ lúc trở về ký túc xá: “Mấy cậu cảm thấy ngày thường tôi rất đáng sợ sao?”
Nghe vậy, ba người còn lại trong phòng ngủ run rẩy, Hàn Thành: “Ngài đâu chỉ đáng sợ.”
Thương Ôn Hứa đảo mắt qua, đối phương lập tức run rẩy sửa miệng: “Không phải, ý của tớ là hiện tại cậu không thể dừng bước được.”
Thương Ôn Hứa nhướng mày, khoanh tay trước ngực, tựa vào bên cạnh bàn ung dung nhìn hắn.
Trên mặt, hai chữ lười biếng được viết rất rõ ràng ——
Nói đi, tiếp tục đi, để tôi xem bạn quay trở lại thế nào?
Tình thế đã biến thành như vậy, Hàn Thành chỉ có thể cắn răng chịu đạn: “Ôn Hứa, cậu thích cô bé kia phải không?”
Thương Ôn Hứa thoải mái cười, xem như thừa nhận, ý bảo hắn nói tiếp.
Hàn Thành đột nhiên có một loại cảm giác sợ hãi ”phá vỡ bí mật của lão đại, sắp bị giết người diệt khẩu”.
Hắn nuốt nước miếng, khóc không ra nước mắt, mạnh mẽ bẻ hai chữ “dọa người” mà nói tiếp: “Vậy bước tiếp theo của cậu chính là trở thành một người hòa ái dễ gần à.”
“Trích xuất ra, chính là viết tắt —— đâu chỉ có hạ nhân.”
Nói đến đây, Hàn Thành giống như một ông lão vuốt râu dưới cằm mình, tác phong nói chuyện đều trở nên già nua: “Nhóc con, tôi chỉ điểm cho cậu một chút.”
“Nói tóm lại…” Hàn Thành nhếch miệng, cao thâm khó lường lắc đầu, nói: “Bộ khí đế vương lão tử thiên hạ đệ nhất” trước kia của cậu, hiện tại không thể thực hiện được ở chỗ cô gái đó.”
~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Hàn Thành, một người đàn ông mạnh mẽ sau khi cưỡng ép người khác xong, vẫn cảm thấy những gì mình nói rất là có lý.