Hôm nay, buổi sáng Hứa Dệt không có lớp nên nằm trên giường, Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát đều cùng nhau ra ngoài chơi, Diêu Thi Kỳ cũng không ở ký túc xá.
Hứa Dệt đã xác định nam chính tiểu thuyết của mình là người dẫn chương trình trong trò chơi ăn gà, cô không thể không đi tìm hiểu về trò chơi này.
Để hiểu rõ hơn, cô còn cố tình tìm kiếm trên Baidu, tải trò chơi về điện thoại mình, tự mò mẫm.
Phiên bản trên điện thoại có tên《 PUBG Mobile: K!ch thích chiến trường 》 là một game bắn súng ở chế độ thi đấu, khi bắt đầu vào trò chơi sẽ có một tuyến đường, người chơi có thể dựa vào các địa điểm trên bản đồ nhỏ để lựa chọn vị trí hạ cánh.
Sau khi hạ cánh, người chơi cần phải vào nhà để thu thập các tài nguyên cần thiết, trong lúc đó khu vực an toàn sẽ thu hẹp lại trong thời gian quy định, sau đấy người chơi sẽ “chạy bo” vào khu vực an toàn, nếu gặp phải người chơi khác phải loại bỏ họ để tồn tại cho đến cuối cùng.
(Chạy bo: Một thuật ngữ trong game. Đó là vùng bao an toàn nơi mà tất cả game thủ phải nhanh chóng có mặt trong đó trước khi thời gian kết thúc. Nằm ngoài “biên giới” này đồng nghĩa với việc bạn bị “mất máu” từ từ và sẽ chết.)
Sau đó, Hứa Dệt phát hiện… Trò chơi này, hình như cũng không khó lắm, cô gặp phải người so với cô còn ngốc nghếch hơn, tùy tiện quét một lượt là có thể loại bọn họ, một chút khó khăn cũng không có.
Kết thúc ván đầu tiên, cô nhìn vào thành tích của mình trên màn hình – xếp hạng: , đánh bại , đánh giá S.
Chiến tích như vậy, Hứa Dệt tự cảm thấy mình —— Vô! Cùng! Ưu! Tú!
Cô thậm chí còn nghĩ mình ở phương diện ăn gà này có một loại thiên phú bẩm sinh.
Hứa Dệt hơi đắc ý chụp ảnh gửi cho Trà Hoa.
Hứa zZZ: Lần đầu tiên chơi đã đứng vị trí thứ hai!!! Tớ thật tuyệt vời! (Ảnh chụp màn hình chiến tích)
Nhân tiện còn thêm bạn bè.
Cô chờ vài phút, thấy đối phương không trả lời, liền chơi thêm ván nữa, nhưng cô không biết, trong trò chơi còn có một loại người gọi là “bot”.
(Bot: là một nhân vật Trí Tuệ Nhân Tạo (AI) được lập trình sẵn và điều khiển bằng máy tính, có kỹ năng đôi khi kém hơn người chơi hoặc cao hơn tùy vào mức cài đặt của nhà phát triển. Chúng không có bất kỳ đội chơi nào và sẽ bắn mọi nhân vật khác khi tìm thấy trong trò chơi.)
Chơi liên tục mấy ván, ngoại trừ mấy phát đầu tiên tương đối trơn tru ra, thì những phát sau bắt đầu khó dần, toàn bộ quá trình cô đều núp mình ở một góc, vất vả lắm mới trốn khỏi tiếng súng nổ đùng đùng như đốt pháo kia, nhưng lại không thể tránh khỏi vòng bo độc đòi mạng.
Khoảnh khắc trò chơi kết thúc, Hứa Dệt đã có một cái nhìn mới về game, cô mở WeChat thấy tin nhắn Trà Hoa gửi vài phút trước.
Trà Hoa: Không tệ nha Chi Chi nhỏ (bổng bổng.jpg)
Hứa zZZ: _(:」ㄥ)_
Hứa Dệt khẽ thở dài ngoài màn hình.
Trà Hoa: Sao lại có biểu hiện này?
Hứa zZZ: Vừa rồi tớ chơi thêm vài lần nữa, có vẻ như gặp chút khó khăn >人<
Trà Hoa: Nếu nói vương giả, thì tớ vẫn có thể dẫn cậu theo, nhưng ăn gà tớ không thể giúp bảo bối rồi.
Trà Hoa bình thường chơi game vương giả, game ăn gà cô ấy căn bản cũng chưa từng thử qua, nếu có chơi thì cũng là noob giống Hứa Dệt thôi.
Mà nguyên nhân Hứa Dệt không chơi vương giả là bởi vì trong kỳ nghỉ hè cô có chơi vài lần, bạn tốt cấp cũng dẫn cô vài lần, nhưng mặc kệ cô chơi thế nào cũng không thể hiểu cách chơi, còn bị đồng đội chửi là gà…
Hứa Dệt ngã vào trong chăn, cô kéo gối ôm dâu tây vào trong lòng mình khóc lóc.
Chơi Vương Giả thì quên đi, cô tình nguyện ăn gà một mình thì hơn.
Ăn gà nhân văn cỡ nào, không chỉ có thể chơi một mình, mà còn có thể tạo đội hai người, nhiều người hơn một chút thì là người.
Cô chơi một mình, chết thì chết, không cần lo sẽ hại đồng đội.
Trà Hoa: Nếu không, cậu hỏi xem có ai trong danh sách bạn bè rồi nhờ họ dẫn theo đi?
Hứa Dệt vừa nhìn thấy chữ để cho người khác dẫn theo, cô còn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Hứa zZZ: Vẫn là không nên làm phiền người khác (: ″ ㄥ)_
Trà Hoa: Có rắc rối gì đâu, mấy chàng trai đó ngày nào mà chẳng dắt chị em đi cùng, cũng không thấy họ nói phiền phức.
Trà Hoa: Huống chi cậu rất đáng yêu nha, giọng nói mềm mại như vậy, có lẽ cậu vào trong vòng bạn bè hỏi thì có rất nhiều chàng trai sẵn sàng dẫn cậu theo đấy (nhướng mày.jpg)
Hứa Dệt suy nghĩ một chút, bạn bè trong wechat của cô ngoại trừ đám nam sinh trong lớp ra, hình như cũng không có người con trai nào khác, để cho bọn họ dẫn theo mình…
Cô suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy có chút phiền toái >人<.
Hứa Dệt không trả lời nữa, nằm trên giường ngẩn người nhìn màn hình điện thoại, tự mình cân nhắc cũng không nghĩ ra được cái gì, cô tìm kiếm hướng dẫn ăn gà trên Baidu, đọc là một chuyện, nhưng thực hiện thao tác lại là một chuyện khác.
Điện thoại trên tay lúc này hơi rung lên, cô mở khóa ra xem, là tin nhắn của đàn anh gửi tới.
Đàn anh tốt bụng: Buổi sáng không có lớp sao? Em có muốn ăn gà với anh không?
Hứa Dệt trong nháy mắt luống cuống chân tay từ trên giường ngồi dậy, vừa rồi Trà Hoa còn nói để cho cô tìm người dẫn theo, hiện tại đàn anh liền gửi tin nhắn cho mình.
So với các bạn cùng lớp, cô càng ngại sẽ phiền đến đàn anh hơn.
Hứa zZZ: Em vừa mới chơi, còn chưa hiểu chơi như thế nào, nếu không …
Anh tìm người khác đi nhé?
Hứa Dệt uyển chuyển gửi hồi âm cho đối phương, ý tứ từ chối rất rõ ràng, người sáng suốt chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Kết quả, động tĩnh ở đầu bên kia, thiếu chút nữa làm cho Hứa Dệt sợ tới mức ném điện thoại đi.
Đàn anh không nói hai lời, gọi điện wechat cho cô luôn!
Hứa Dệt run tay, vốn định ấn từ chối, nhưng không biết tại sao lại không cẩn thận ấn nghe.
“Hứa Dệt?” Đối phương thấy cô nhận điện thoại lại không nói tiếng nào, anh liền mở miệng gọi tên cô.
Bàn tay cầm điện thoại của Hứa Dệt run rẩy, cô đem điện thoại đến sát bên tai mình, đầu lưỡi uốn lại gọi đàn anh.
Bên kia nghe thấy giọng của cô liền sửng sốt một lúc, còn tưởng rằng cô gái nhỏ bị bệnh: “Sao vậy? Không thoải mái à? ”
“Không có, không có.” Hứa Dệt phản xạ có điều kiện trả lời.
Chính là, bị điện thoại của anh làm cho sợ hãi.
“Hức” Thân thể Hứa Dệt nảy lên, bất thình lình nấc một tiếng.
Hai bên điện thoại trong nháy mắt trầm mặc xuống, Hứa Dệt ý thức được mình vừa mất hình tượng ở trước mặt đàn anh, cô hít một hơi khí lạnh, nho nhỏ nức nở một tiếng, buồn bực đem cái đầu nhỏ của mình nhét vào trong chăn.
Cô, một cô gái ngay cả nơi trải nghiệm kinh khủng chân thật D như vào nhà ma cũng vô cùng bình tĩnh, ai có ngờ hôm nay lại bị một cú điện thoại làm cho dọa sợ chứ.
Trời ơi! Chết người a a a a a!
“Hức.” Không đợi hai người nói chuyện, cô lại nấc một cái.
Hứa Dệt nhắm mắt.
Bây giờ cô có thể lựa chọn b"p chết bản thân không? QAQ
Hứa Dệt bỏ điện thoại qua một bên, một tay cô nắm lấy mũi mình, tay kia nắm miệng, quyết định trước khi tiếng nấc thêm lần tiếp theo, đem nó quay trở lại trong bụng!
Nhưng mà kéo dài không đến một lúc, cô buông tay, tiếng nấc nối gót vang lên.
“……”
Muốn chết thật chứ.
Hứa Dệt hai tay che chặt cái miệng nhỏ nhắn của mình, khuôn mặt trong chăn đỏ bừng, ai ngờ trong điện thoại lại truyền ra một tiếng cười nhàn nhạt, rất nhẹ, tuy không có ý cười nhạo, nhưng vẫn khiến Hứa Dệt xấu hổ.
Có gì tốt! Mà! Cười! Chứ!
“Hứa Dệt.” Giọng nói của đầu dây bên kia chứa ý cười, cúi đầu gọi cô.
Hứa Dệt che miệng, cơ thể nho nhỏ chấn động một chút, tiếng nấc rất nhỏ bị cô đè ở cổ họng.
Cô chỉ nhìn vào màn hình điện thoại không nói gì.
Bởi vì dáng vẻ hiện tại của cô, làm sao có thể nói chuyện chứ!
Thương Ôn Hứa biết cô gái nhỏ trong điện thoại đại khái là xấu hổ, trong đầu cũng không khỏi nhảy ra khuôn mặt đáng yêu của cô, ngũ quan nhỏ nhắn tinh xảo nhăn lại một chỗ, ánh mắt bối rối, cả người đều cực kỳ luống cuống.
Anh nhịn không được cười, nói: “Hứa Dệt, sao em có thể đáng yêu như vậy chứ?”
Trong phòng ngủ, Hứa Dệt nằm sấp trên giường, điện thoại bị cô đặt ở một bên, giọng nói của người đàn ông kèm theo chút dòng điện từ bên tai truyền đến, dịu dàng thuần khiết, ý cười tràn ngập.
Hứa Dệt chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình không ngừng tăng lên, không chỉ là hai má, mà ngay cả vành tai cũng đỏ lên.
Lập tức cô không biết mình nên trả lời thế nào, vừa rồi anh gọi cô nhưng cô không trả lời, lúc này anh khen cô đáng yêu, nếu cô không nói lời nào thì không được.
Nhưng… Nhưng cô trả lời lại kiểu gì bây giờ, nói cảm ơn vì đã khen cô sao?
Như thế nào cũng cảm thấy có chút kì quái?
Hứa Dệt thoáng cong người, đầu nhỏ xù xì từ trong chăn thò ra, sau khi hít thở không khí trong lành, cô cảm thấy mát mẻ hơn không ít.
Cô đem cái miệng nhỏ tiến lại gần micro, giống như nấc cũng không nói.
Bàn tay nhỏ bé của cô còn bịt miệng, thân thể thỉnh thoảng vì nấc mà nửa người nảy lên, những lời cô nói ra căn bản không thông qua đầu óc.
Thương Ôn Hứa đối diện thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm.
Thanh âm của cô nho nhỏ, mềm mềm mại mại, mang theo ba phần nghiêm túc.
Thương Ôn Hứa thậm chí có thể nghe thấy cô hướng về phía micro di động, tiếng thở ra rất nhỏ, vờn quanh bên tai.
Chỉ nghe cô nói: “Cô… Cô bé nhỏ nhắn xinh xắn mà ngài khen đã offline rồi, hức, xin để lại lời nhắn sau tiếng bíp…”
Tiểu Khả Ái được khen ngợi dừng lại một giây, tay chân luống cuống, giọng nói nhẹ nhàng: “Bíp ——”