Buổi chiều trước lễ Giáng Sinh một ngày, Hứa Dệt và Tĩnh Tĩnh Tiểu Bát cùng nhau đi học máy tính.
Các cô lén lút núp ở góc nhỏ phía sau phòng máy, lúc giáo viên đang giảng bài phía trước, Tiểu Bát ngồi ở giữa Hứa Dệt và Tĩnh Tĩnh tay run rẩy di chuyển chuột lên biểu tượng trên màn hình.
Hứa Dệt thì đang trốn dưới gầm bàn nói chuyện điện thoại với Thương Ôn Hứa, hai người đã bàn xong buổi tối đêm Giáng Sinh cùng nhau ra ngoài ăn cơm, đang nói, Tiểu Bát ngồi ở một bên bỗng đến gần vỗ vỗ bả vai cô, “Chi Chi, đừng gọi điện thoại nữa, mau tới xem phim với bọn tớ đi.”
Nghe vậy, Hứa Dệt đặt một tay lên mép bàn, cái đầu nhỏ xù xì thò ra nhìn một cái, cô thấy hình ảnh trên màn hình ngay từ đầu đã cảnh báo năng lượng cao, đồng tử co rụt theo bản năng lẩm bẩm một câu, “Nha, bắt đầu rồi.”
Thương Ôn Hứa ở đầu dây bên kia tự nhiên nghe được tiếng thì thầm của cô, “Cái gì bắt đầu?”
Câu hỏi vừa thốt ra, liền nghe bạn gái nhà mình tiếp lời, “Bạn cùng phòng tìm em xem phim rồi ~ Em xem xong lại tìm anh nhé.”
Nói xong, chỉ nghe một tiếng “tít” vội vàng, đối phương không chút lưu tình cúp máy.
Thương Ôn Hứa bị cô cúp điện thoại không hiểu ra sao, “Xem phim?”
Hàn Thành đang uống sữa canxi AD đi ngang qua nghe thấy lão đại nghi hoặc, hoảng sợ cắn bẹp ống hút, hiểu sai: “Không nghĩ tới chị dâu cũng thích xem thứ kia luôn?”
Thương Ôn Hứa khẽ “chậc” một tiếng, “Đó là thứ gì?”
Hàn Thành đột nhiên nhăn nhó, “Một hạng mục làm ra cũng lên tới mấy trăm triệu đô la. ”
Thông tục mà nói, đó chính là mai thuý.
Thương Ôn Hứa cầm bút bi trên bàn lên cho Hàn Thành một trận “đánh đập xã hội”.
–
Hôm nay Hứa Dệt xem một bộ phim kinh dị có nguồn gốc từ Nhật Bản, cô ngồi ở một bên xem đến say sưa, ngược lại hai người Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát đề nghị muốn xem thì lấy hai tay che mắt mình suốt toàn bộ quá trình, xem phim từ kẽ hở của ngón tay.
Rõ ràng sợ hãi muốn chết, nhưng chính là không khống chế được trái tim đập thình thịch trong lồng ngực mình, vừa sợ hãi lại tò mò muốn xem kịch bản tiếp theo là gì.
Học kỳ này các khóa học máy tính gần như đã được hoàn thành, những tuần cuối cùng được sử dụng cho học sinh để tự ôn tập.
Ôn tập đương nhiên là không thật sự ôn tập, cho nên Tĩnh Tĩnh cùng Tiểu Bát liền lôi kéo Hứa Dệt lá gan lớn cùng nhau ngồi ở hàng cuối cùng xem phim ma.
Tuần này Hứa Dệt không ôn tập một đề nào, ngược lại phim kinh dị thì xem không ít ——
“Tiềm ẩn , , , ”, “Chiêu hồn , ”, “Annabelle”, “Cô nhi oán”, “Chú oán (phiên bản Nhật Bản)” và “Phòng phẫu thuật thẩm mỹ lúc nửa đêm”.
Đếm đi đếm lại, các cô tổng cộng đã xem bộ phim kinh dị trong một tuần, Tĩnh Tĩnh cùng Tiểu Bát mỗi lần nghĩ đến đây, đều cảm thấy mình phi thường trâu bò.
Dựa theo tốc độ của bọn họ, quỷ hồn xuất hiện trong phim kinh dị đều có thể gom được thành vài bàn mạt chược.
Hãy tưởng tượng cảnh một số con ma tụ tập với nhau để chơi mạt chược.
Hồn ma A: Bạn đã doạ bao nhiêu người ngày hôm nay? Hôm nay tôi đã làm ba người sợ hãi!
Hồn ma B khinh thường: Cắt, tôi doạ cả gia đình, cả nhà họ đều bị tôi doạ sợ mà run rẩy, trực tiếp chạy mất.
Hồn ma C ra bài: Tôi doạ hai đại gia đình, ai bảo nhà hàng xóm bên cạnh lúc đó cũng ở đấy, liền tùy tiện bị dọa sợ.
Ma hồn D mặt không chút thay đổi: Oh, tôi đã doạ toàn bộ dân cư toà nhà, bây giờ mấy người từng sống ở đó đã di chuyển đi chỗ khác rồi, toàn bộ tòa nhà là của tôi.
Một giây sau.
Hồn ma D khoe khoang nói: Chậc chậc chậc, uỷ mị quá.
Thật là một con ma đáng yêu.
Trong đầu Hứa Dệt nháy mắt đã bổ sung ra một vở kịch lớn, hơn nữa khuôn mặt của nhân vật chính hồn ma D, chính là khuôn mặt tinh xảo ba trăm sáu mươi độ đẹp trai không góc chết của bạn trai nhà mình.
Thương Ôn Hứa nếu biết bạn gái mình lúc đang xem phim kinh dị mà tưởng tượng anh như vậy, anh cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Mùa đông, ngày ngắn đêm dài, khi Hứa Dệt đi theo Thương Ôn Hứa ra ngoài ăn cơm trời đã tối đen như mực.
Con phố dài đêm nay rực rỡ ánh đèn, trước mỗi cửa hàng ít nhiều gì cũng đặt một cây thông Noel, Hứa Dệt nắm lấy tay Thương Ôn Hứa đi trước mặt anh, lộ ra vẻ hạnh phúc.
Thương Ôn Hứa chậm rãi tản bộ bị cô gái nhỏ liên tục kéo về phía trước, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Ánh mắt anh sáng lấp lánh rơi vào hai bàn tay đang để chung một chỗ, nghĩ thầm năng lực thích ứng của cô cũng càng ngày càng tốt.
Thật sự là không nghĩ tới hôm nay lúc anh đi đón cô, cô gái nhỏ vui vẻ chạy đến trước mặt anh nắm lấy tay anh.
Cô nói rằng cô sẽ đi đến một cửa hàng mới mở ở phố phía sau trường để ăn mì ống, cô cũng nói rằng mì ống này được chia sẻ bởi các bạn cùng lớp của mình, rất ngon, vì vậy hôm nay cô cũng sẽ đi ăn thử một lần.
Thương Ôn Hứa mặt mày ôn nhu cười rộ lên, mặc kệ cô nói cái gì, anh đều dùng vẻ mặt sủng nịch gật đầu đáp ứng.
Chờ bọn họ đến cửa hàng ăn mì Ý, Hứa Dệt lúc ấy vô cùng nể mặt đem mì trong đĩa đều “vơ vét” không còn một mảnh, Thương Ôn Hứa ngồi đối diện cô ăn chậm rãi nhìn lại, vừa đúng lúc Hứa Dệt bị đẩy, bả vai khẽ run một cái.
Cô theo bản năng che miệng mình lại, đôi mắt hươu mở to ướt át nhìn không chớp mắt.
Cô ấy bị nghẹn.
Người đàn ông đối diện thấy vậy, nụ cười trầm thấp từ trong cổ họng tràn ra, tay trái của anh đặt lên khóe miệng, trêu ghẹo một tiếng, “Chi Chi bị nghẹn rồi à? Em có muốn anh qua vỗ lưng giúp không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Dệt hoảng hốt, hai tay cô che mặt liên tục lắc đầu.
Thương Ôn Hứa vừa cười, vừa đẩy cái ly còn chưa uống trong tay mình về phía tay cô, “Vừa ăn xong đừng uống nước ngọt, uống nước lọc này.”
Hứa Dệt ngoan ngoãn cầm lấy cái chén của anh, ngẩng đầu lên, mấp máy miệng rồi bắt đầu uống.
Làn da cô gái nhỏ trắng nõn, ngửa đầu uống nước, Thương Ôn Hứa có thể nhìn thấy đường cong trên cổ cô nối liền với cằm, lúc cô nuốt xuống tạo ra một động tác rất mê người.
Hứa Dệt uống hết nửa cốc nước mới thôi, cô hướng Thương Ôn Hứa cong mắt cười ngọt ngào, cầm cốc trong tay mình.
Cô uống gần hết rồi, tự nhiên ngượng ngùng trả cốc lại cho Thương Ôn Hứa.
Trong lòng đang cân nhắc có nên đứng lên giúp Thương Ôn Hứa lấy chai nước hay không, thì cốc nước trong tay đã bị người đàn ông cầm về.
Hứa Dệt vẫn luôn biết tay Thương Ôn Hứa rất đẹp, nhưng khi tay anh đặt lên thành cốc, tầm mắt của cô vẫn không nhịn được mà nhìn theo.
Thương Ôn Hứa thấy cô sững sờ, chậm rãi giơ tay lên, dán cái cốc cô vừa uống lên đôi môi mỏng của mình.
Hứa Dệt nhẹ nhàng “A” một tiếng, anh không ghét bỏ đồ cô dùng qua sao?
Anh biết rõ cái này cô uống rồi.
Thương Ôn Hứa có lẽ không quá để ý cười cười, cầm cốc trong tay, giọng nói trầm thấp trêu chọc lướt qua trái tim cô gái đối diện: “A cái gì? Cũng không phải chưa từng uống qua.”
Hứa Dệt sững sờ nhìn nụ cười mập mờ bên môi anh, xuất thần một hồi lâu mới nhớ tới ngày Phó Diên Chi ở nhà cô, anh vừa vặn cũng ở đấy, còn thuận tiện ăn một bữa cơm, uống nhầm cốc nước của cô.
囧.
Bà chủ thu dọn mâm cơm ở bàn bên cạnh, quay đầu thoáng nhìn cái đĩa trống rỗng của cô gái, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười giơ ngón tay cái lên với cô.
Hứa Dệt ăn mì xong không có việc gì làm, liền cầm cao lương bà chủ tặng cho, vừa uống vừa chờ Thương Ôn Hứa, đôi chân nhỏ nhắn dưới gầm bàn vui vẻ lắc lư.
Nếu bạn gái đã thực hiện “chiến dịch dọn đĩa“, Thương Ôn Hứa làm bạn trai đương nhiên cũng không thể đánh mất mặt bạn gái.
光盘行动 (“clear your plate”campaign), thuật ngữ Internet, cho phép mọi người rèn luyện thói quen tiết kiệm, phát triển thói quen quý trọng thực phẩm và chống lãng phí.
Khi hai người bọn họ rời đi, bà chủ rất vui vẻ lại tặng thêm một phần bánh ngọt nhỏ cho cô bé, cũng hướng Thương Ôn Hứa chân thành khen ngợi: “Bạn gái nhỏ của cậu thật sự rất đáng yêu.”
Khen ngợi xong, còn rất vui vẻ nói với bọn họ một câu, “Hoan nghênh lần sau đến.”
Ngày mai mới chính là Giáng sinh, mà không khí Giáng Sinh đã tràn ngập trên đường phố đêm nay, Hứa Dệt có thể tưởng tượng ra cảnh náo nhiệt vào ngày Giáng Sinh sẽ như thế nào rồi.
Thương Ôn Hứa cùng cô tản bộ sau bữa tối, khi đi đến một quán cà phê có sân vườn nhỏ, cô gái dừng chân lại, bị cảnh tượng náo nhiệt bên trong hấp dẫn.
Ánh mắt Hứa Dệt nhìn chằm chằm mọi người đang cười nói vui vẻ bên trong, bàn tay nhẹ nhàng kéo tay áo của Thương Ôn Hứa, “Chúng ta vào xem một chút nhé?”
Thương Ôn Hứa thuận thế nắm lấy tay cô, dẫn cô đi vào cửa.
Giữa khu vườn của quán cà phê này có một con đường rải sỏi đầy màu sắc, hai bên đường trồng đủ loại hoa cỏ, cùng với một hành lang dài.
Sự náo nhiệt trong cửa hàng chính là đoạn đường nhỏ này, trên hành lang dài dắt đầy hai chuỗi đèn sao, trên chuỗi đèn sao còn treo đủ các loại dây cùng những ước nguyện khác nhau.
Mấy người vui vẻ treo tờ giấy nhỏ trên con đường này hầu hết là nữ sinh chiếm, đó là một cửa hàng rất nữ tính.
Nhân viên phục vụ trong cửa hàng thấy có khách mới đến, lập tức tiến lên tiếp đãi, “Hoan nghênh đến cửa hàng, hôm nay và ngày mai trong cửa hàng tổ chức hoạt động, chỉ cần mua bất kỳ đồ uống nào là có thể nhận được một món đồ treo ước nguyện miễn phí nha.”
Quán cà phê này có tên là “Tùy Ý”, là một chuỗi cửa hàng quốc gia, năm nay mới mở một chi nhánh gần thành phố đại học, tháng này chính thức bắt đầu hoạt động.
Hứa Dệt lập tức thích phong cách ấm áp của cửa hàng cùng với cái dễ nghe, Thương Ôn Hứa dẫn cô đi theo nhân viên phục vụ vào trong, mua cho Hứa Dệt một ly sữa vị matcha.
Mà cô gái nhỏ thì bị anh vây trước người, hai tay khoác lên quầy chọn đồ chơi trong giỏ.
Hứa Dệt cẩn thận viết xong ước nguyện từ trong đi ra, trên hành lang dài vẫn còn một số người đang treo tờ giấy, ghế đẩu kê dưới chân lúc này đều bị người ta dùng hết, Hứa Dệt cầm đồ trang trí nhỏ của cô, mê mang nhìn chuỗi đèn sao cao mấy chục cm trên đỉnh đầu.
Thương Ôn Hứa đoán bạn gái nhà mình đang suy nghĩ là, phải chờ người khác treo xong nhường ghế, cô mới đi lên treo.
Anh sợ bạn gái nhỏ của mình nóng nảy, lập tức khom lưng, hai tay xuyên qua eo cô.
Hứa Dệt còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên đã bị người đàn ông nắm eo dễ dàng ôm lên.
Cô vội vàng kêu lên một tiếng kinh hãi, hai tay theo bản năng đặt lên vai người đàn ông.
Thương Ôn Hứa hình như cũng không có cảm giác nặng nề gì, sắc mặt bình thản hướng lên trên ý bảo, “Em treo đi.”
Mấy nữ sinh ban đầu treo tờ ước nguyện ở xung quanh bị động tĩnh bên này hấp dẫn tầm mắt, khi nhìn thấy một nữ sinh đáng yêu bị một người đàn ông đẹp trai ôm lên treo tờ ước nguyện, các cô ấy nhao nhao che miệng mình lại, “Trời ạ, đây là tình tiết thần tiên gì vậy, tiểu ca ca cùng tiểu tỷ tỷ này đang quay phim Hàn Quốc ở đây à?”
Có một nữ sinh lặng lẽ lấy điện thoại di động ra chụp một tấm, “Hôm nay ngọt ngào quá đi. ”
Hứa Dệt đỏ mặt dưới ánh mắt chăm chú của mọi người đem đồ ước nguyện treo trên chuỗi đèn sao, Thương Ôn Hứa buông cô xuống, gương mặt cô sắp đỏ rực muốn nhỏ máu.
Hai người trước mắt bao nhiêu người rời khỏi quán cà phê, liền trở về trường học, Thương Ôn Hứa vẫn như thường lệ đưa cô xuống dưới lầu ký túc xá rồi mới đi.
Ngày hôm sau Giáng sinh, điều đầu tiên Hứa Dệt tỉnh lại là mở điện thoại di động ra.
Quả nhiên, bạn trai đàn anh của cô đã gửi cho cô một tin nhắn chúc mừng.
Cô cong môi, vui vẻ đáp lại, ngay sau đó đối phương lại nhắn một cái.
Đàn anh tốt bụng: Hãy xem ngăn ngoài cùng của túi em có gì.
Hứa Dệt thu điện thoại di động, vội vàng xuống giường đến trước bàn làm việc của mình mở ngăn ngoài cùng của cặp sách ra.
Khóa kéo vừa mở ra, cô liền nhìn thấy bên trong đặt một chiếc tất Giáng sinh màu đỏ.
Cô lấy tất ra, trên tay có chút nặng trĩu, sau đó cô lại lấy ra một hộp quà nhỏ xinh từ trong tất.
Thương Ôn Hứa bỏ quà vào túi cô từ khi nào thế?
Cô thế nhưng vẫn không phát hiện ra!
Lớp bọc bên ngoài của hộp quà rất tinh xảo, được bọc bằng giấy gói màu hồng mà Hứa Dệt thích, Hứa Dệt dọc theo nếp gấp của vỏ ngoài, từng chút từng chút một bóc ra.
Tĩnh Tĩnh cùng Tiểu Bát lúc này cũng mua xong bữa sáng trở về ký túc xá, mở liền cửa nhìn thấy Hứa Dệt đang đứng trên mặt đất, hai người bọn họ hoảng sợ, “Chi Chi, hôm nay vậy mà cậu lại chủ động rời khỏi giường à?”
Hứa Dệt nghe thấy tiếng mở cửa, khóe miệng lộ ra nụ cười, ngây ngốc quay đầu lại, sau khi nghe được mấy cô ấy kinh ngạc cảm thán, nụ cười bên miệng cứng đờ.
Cái gì gọi là hôm nay cô lại chủ động rời giường?!
Rõ ràng mấy ngày gần đây cô vẫn rất chủ động nha!
Tĩnh Tĩnh đến gần mới phát hiện trên tay Hứa Dệt còn cầm hộp quà nhỏ xinh xắn, “Ôi Chi Chi, đàn anh Thương tặng cậu đúng không?”
Bị cô ấy nhắc nhở, động tác trên tay Hứa Dệt lại tiếp tục, cuối cùng cô tháo giấy gói quà ra đặt sang một bên, sau đó mới mở hộp.
Chỉ thấy bên trong là một quả cầu thủy tinh trong suốt, trung tâm quả cầu đặt hai cái bàn học, trong tay tiểu nam hài cầm bộ quyển sách, trên thực tế cậu ta đang nghiêng đầu cười cười nhìn về phía cô gái nhỏ bên cạnh.
Cô gái thì nằm trên bàn khác ngủ thiếp đi, khuôn mặt phấn nộn mũm mĩm giống như Hứa Dệt vậy, khi cô ấy ngủ say, từng cái bong bóng nhỏ từ trong miệng chậm rãi thoát ra, những quả bong bóng kia đụng phải mép tường thủy tinh liền biến mất.
Rõ ràng đây chỉ là một hình ảnh rất đơn giản, nhưng lại ấm áp và thơ mộng đến lạ lùng.
Mà trong cái hộp tinh xảo kia, lúc này còn có một tấm thiệp nhỏ nằm lặng lẽ ——
Giáng sinh vui vẻ, Chi Chi của anh.