Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thương Ôn Hứa thích Hứa Dệt, đây là một chuyện mọi người đều biết.
Thương Ôn Hứa đặc biệt thích Hứa Dệt, chỉ cần những người tiếp xúc với bọn họ đều có thể cảm nhận được.
Hôm nay, Hứa Dệt hiếm khi dậy sớm một lần, trong lúc mông lung, cửa phòng ngủ bất ngờ bị người ta mở ra từ bên ngoài, Tĩnh Tĩnh xông vào, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thất sách quá thất sách quá, không ngờ trong căng tin lại nhiều người như vậy.”
Hứa Dệt hiện tại ngay cả mí mắt cũng không mở ra được, đầu vẫn đang trong trạng thái khởi động, rầm rì hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
“Tớ tưởng rằng căng tin không có nhiều người lắm,” Tĩnh Tĩnh bước vào phòng đóng cửa lại, đi tới bên giường Hứa Dệt, “Sau đó tớ liền mặc quần mùa thu màu đỏ cùng với áo khoác xanh lá cây đến đó, kết quả còn chưa vào cửa đã nhìn thấy bên trong có rất nhiều người!”
“Bây giờ là mấy giờ mà căng tin nhiều người như vậy?” Tĩnh Tĩnh dùng hai tay ôm đầu, cảm thấy không thể tin nổi.
Cô vừa nghĩ đến lúc cô đứng bên ngoài căng tin nhìn vào trong, thấy một đám người đông đúc, tiếng nói cười huyên náo, cô nhất thời cảm thấy mặt mình thiếu chút nữa bị mất sạch, ngay cả bữa sáng cũng không ăn, dọc theo đường đi chạy như điên trở về.
Cô kêu rn một tiếng, “Chi Chi, cậu nhìn tớ hiện tại xem, có phải giống như người phụ nữ quê mùa ra ngoài đi chợ hay không.”
Hứa Dệt nghe Tĩnh Tĩnh nói xong, lấy điện thoại từ dưới gối ra nhìn một cái ——
giờ.
Thật sự là rất sớm.
Hứa Dệt hơi hé mắt ra, vịn tay lên thành giường, đứng dậy nhìn xuống.
Dễ thấy nhất chính là một bộ đỏ phối xanh của Tĩnh Tĩnh.
Màu đỏ với màu xanh lá cây … Màu đỏ với màu xanh lá cây …
Hứa Dệt nghi hoặc, “Cứ như vậy mà xuống lầu? ”
Tĩnh Tĩnh ngao ngán kêu một tiếng, cởi áo khoác màu xanh lá cây trên người ném lên giường, “Tớ nghĩ rằng sớm như vậy căng tin sẽ không có người, hơn nữa khi đó tớ cũng lười nghĩ xem mặc cái gì, nên tùy tiện mặc một cái.”
Vấn đề là… Nữ sinh đối với các soái ca đều rất mẫn cảm, lúc ấy cô đứng ở ngoài căng tin, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy hai anh chàng tỏa nắng bước ra khỏi căng tin đi về phía cô với nụ cười trên khoé môi.
Cô mặc mấy cái đồ kia, làm sao có thể gặp người chứ, cho nên ngựa không ngừng vó chạy thẳng về.
Qua sự việc này, Tĩnh Tĩnh rút ra một đạo lý sâu sắc là, ra ngoài nhất định phải ăn mặc thật đẹp, vạn nhất gặp phải soái ca cũng không chật vật đến vậy.
Hứa Dệt cũng không có khái niệm gì về việc ăn mặc, miễn sao thoải mái là được.
Lúc này Tiểu Bát mới khoan thai đến muộn, đẩy cửa đi vào, đặt bát cháo ngô tôm nóng hổi của một hàng cháo nổi tiếng bên ngoài trường lên bàn Hứa Dệt.
Hơn nữa nói một câu, “Chi Chi, trên đường trở về tớ gặp đàn anh Thương, liền chào hỏi một chút, anh ấy bảo tớ mang cái này cho cậu ăn.”
Nghe vậy, Hứa Dệt “À” một tiếng, lại lấy điện thoại di động ra, xem Thương Ôn Hứa có gửi tin nhắn gì cho cô hay không.
Dựa theo hình thức ở chung bình thường của bọn họ, hôm nay Thương Ôn Hứa có lẽ sẽ không tới tìm cô ăn sáng.
Hứa Dệt vừa nói “Cảm ơn” với Tiểu Bát, vừa nhìn tin nhắn chào buổi sáng Thương Ôn Hứa gửi cho cô, thời gian là sáu giờ bốn mươi lăm.
Hứa Dệt cũng gửi một tin chào buổi sáng lại, sau đó hỏi về chuyện bữa sáng.
Kết quả câu trả lời của đối phương khiến Hứa Dệt dở khóc dở cười.
Thương Ôn Hứa: Anh nghĩ chắc lúc này em vẫn chưa ăn sáng, nên thuận tay đưa cho bạn cùng phòng của em.
Khi đó Thương Ôn Hứa nghĩ đến cô gái nhỏ cuộn thành một vòng ở trong chăn, đoán chừng ngủ mê man ngay cả bữa sáng cũng không thèm ăn.
Sau đó anh thật sự thuận tay, đem phần trong tay mình đưa đến trước mặt bạn cùng phòng của cô, phiền người ta mang lên cho cô bạn gái bé nhỏ của mình.
Nhưng mà chờ đến khi bạn cùng phòng của cô đi xa, anh mới nhớ tới chuyện trước đây cô nói với anh, bạn cùng phòng của cô đối xử với cô rất tốt, mỗi lần ra ngoài mua bữa sáng đều thuận tiện giúp cô cầm thêm một phần.
Ah, hiện tại xem ra hơi thừa thãi.
Vốn đang lo lắng cô gái nhỏ thức dậy không có đồ ăn, giờ phút này anh lại lo lắng cho chính mình.
Thương Ôn Hứa xoa xoa trán.
Lúc này, điện thoại của anh rung lên một cái, là đối phương gửi tin nhắn.
Heo con: Anh đã cho em bữa sáng của anh rồi, vậy thì anh ăn gì?
Gửi xong, còn kèm theo nhãn dán em bé gãi thịt sau gáy.
Dễ thương y như cô vậy.
Khóe môi Thương Ôn Hứa theo bản năng vểnh lên, đánh chữ rất nhanh【Một bữa không ăn cũng không sao】
【(Lợn con màu hồng.jpg) Em ăn nhiều một chút】
Bên kia nhanh chóng trả lời.
Heo con: (trái hừ hừ.jpg)
Thương Ôn Hứa: (phải hừ hừ.jpg)
Nghe nói, hai người ở bên nhau lâu, lời nói và cử đều sẽ bị ảnh hưởng lẫn nhau.
Thương Ôn Hứa nhìn biểu tình nhỏ nhắn của mình và bạn gái trên màn hình, cất điện thoại đi, dưới tầm mắt của bọn Hàn Thành, lại nở nụ cười nhộn nhạo.
Trong lòng Hứa Dệt đối với việc Thương Ôn Hứa đưa phần bữa sáng kia của anh cho cô, vẫn có chút băn khoăn, đang nghĩ có nên tìm bạn cùng phòng của Thương Ôn Hứa xem có thể đưa bữa sáng cho anh hay không, đúng lúc bạn cùng phòng của Thương Ôn Hứa gửi tin nhắn cho mình.
Hàn Thành: Đàn em Dệt à, có phải em vừa nói chuyện phiếm với lão đại không?
Hứa Dệt nghi hoặc gõ xuống mấy chữ: Đúng thế, làm sao vậy?
Hàn Thành: Vậy thì đúng rồi, tôi gọi cậu ta mấy tiếng cũng không trả lời, cả người như bị chuông vàng bao phủ, hai tai không nghe thấy chuyện bên ngoài, chỉ cười với cái điện thoại.
Hàn Thành: Em gái Dệt em không biết đâu, cậu ta từ sau khi gặp bạn cùng phòng của em, rồi đưa bữa sáng cho người ta bắt đầu cười không ngừng.
Hàn Thành: …
Hàn Thành: Cũng không biết đang cười cái gì, tôi cảm thấy cậu ta cười, chắc là đang nói chuyện phiếm với em, hai người nói cái gì thú vị vậy?
Hứa Dệt: Không có nói chuyện gì đâu, em chỉ nói chuyện anh ấy đưa đồ ăn sáng cho bạn cùng phòng em thôi.
Hàn Thành: Thật kỳ lạ.
Hàn Thành: Cười cười cười cười, em biết hiện tại lão đại cười như nào không?
Hàn Thành lặng lẽ nhắn tin cho Hứa Dệt, lúc này lại lén lút nâng tầm mắt nhìn Thương Ôn Hứa đang đi bên cạnh.
Rõ ràng là một soái ca với tỉ lệ quay đầu là %, cũng không biết khống chế hình tượng của mình một chút, dọc đường đi, anh cũng không biết nụ cười này của anh chọc vào tầm mắt của bao nhiêu nữ sinh rồi.
Còn không biết thu liễm lại.
Người đàn ông đang yêu này quá tệ.
Hàn Thành không nhịn được run rẩy nổi da gà.
Hàn Thành: Lão đại hiện tại đang mím môi, khóe miệng chếch ° hướng lên mặt trời.
Hàn Thành: Cười như một tên bin thái.
Lúc Hứa Dệt xuống giường rửa mặt thì nhìn thấy hai tin nhắn này, sợ tới mức suýt chút nữa nuốt bọt kem đánh răng trong miệng xuống, ý nghĩ đầu tiên nhảy ra khỏi đầu đó chính là phải bảo vệ Thương Ôn Hứa.
Hứa Dệt: Sao anh có thể nói như vậy chứ (trái hừ hừ.jpg)
Hứa Dệt nhổ bọt trong miệng ra, súc miệng lại, sau đó rửa sạch bàn chải và cốc đánh răng, rồi đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Lúc cô nhìn thấy bát cháo trên bàn, lúm đồng tiền bên má lún sâu hơn, cô chợt nảy ra một kế hoạch.
Lập tức gửi tin nhắn cho Hàn Thành.
Hứa Dệt: Anh nói xấu bạn trai em, em sẽ kể với anh ấy (phải hừ hừ.jpg)
Đối phương gần như trả lời ngay lập tức: Khôngggg!
Hàn Thành: Tôi gọi em là chị dâu nhé? Em đừng đi mách lẻo với Ôn Hứa!
Trên thực tế, Hàn Thành lớn hơn Thương Ôn Hứa một tuổi, cho nên theo lý mà nói hắn hẳn phải gọi Hứa Dệt là em dâu.
Nhưng tình huống hiện tại bức bách, hắn cũng bất đắc dĩ.
Hứa Dệt nhìn màn hình cười hắc hắc hai tiếng, ánh mắt hiện lên sự ranh mãnh, giống như một con tiểu hồ ly thành công.
Hứa Dệt: Không nói cũng được, anh chia một ít bữa sáng cho anh ấy đi, em sẽ không nói gì cả (trái hừ hừ.jpg)
Hàn Thành chưa bao giờ nghĩ tới cô gái nhỏ đào cho hắn một cái hố để hắn nhảy vào như vậy.
Hắn nghĩ thầm, Hứa Dệt và Thương Ôn Hứa kia quả không hổ là một đôi, hai người đều là đã thành tinh, bản lĩnh giả heo ăn hổ vô cùng xuất sắc.
Hắn nghiến răng: Chắc chắn sẽ cho!
Huống hồ, cho dù Hứa Dệt không đề cập tới, hắn cũng sẽ chủ động cho Thương Ôn Hứa.
Hứa Dệt: Vậy thì cảm ơn anh ~ (vui vẻ quay vòng.jpg)
Hàn Thành: (thanh thản.jpg)
–
Buổi chiều thứ tư, bởi vì Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát hẹn nhau cùng trốn học, Hứa Dệt chơi cầu lông với Thương Ôn Hứa ở sân thể dục hơn một tiếng đồng hồ, kỹ thuật của Thương Ôn Hứa rất tốt, Hứa Dệt chơi cũng không tệ, hai người giằng co vui sướng tràn trề, cô gái nhỏ cầm một cái vợt nhảy nhót, hiển nhiên là rất vui vẻ.
Tan học, rõ ràng là rất mệt mỏi, nhưng cô vẫn hưng trí bừng bừng, còn chưa thỏa mãn vòng quanh tay anh làm nũng, cầu xin anh đánh cùng cô thêm một lát nữa.
“Chỉ một lát, một lát thôi.” Một tay cô ôm cánh tay anh lắc lư, cả người đều dựa vào.
Vào lúc này, đôi mắt nai của cô cực kỳ long lanh, đáng thương nhìn anh, ý đồ làm anh mềm lòng.
Thương Ôn Hứa nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, nghĩ thầm cô gái nhỏ làm nũng đến nghiện rồi, biết lúc nào dùng phương pháp gì có thể khiến anh thỏa hiệp nhanh chóng.
Hết lần này tới lần khác anh còn rất thích bộ dáng này của cô.
Nhưng thích thì thích, Thương Ôn Hứa cuối cùng vẫn cự tuyệt thỉnh cầu của cô, “Cả kỳ nghỉ đông em ở nhà không vận động gì cả, hôm nay vừa chạy vừa nhảy anh thấy em cũng mệt lắm rồi, ngày mai sợ em không xuống giường được. Em phải nghỉ ngơi, hửm? ”
Mỗi lần người đàn ông này thương lượng với cô, đều thích ghé sát vào tai cô, hạ thấp giọng xuống, gợi cảm trêu chọc cô.
Em không xuống giường được…
Lỗ tai Hứa Dệt đỏ lên, suy nghĩ bắt đầu mơ hồ.
Anh mê hoặc còn chưa tính, thế mà lại cố tình nói mấy câu mập mờ.
Chỉ là chơi cầu lông thôi mà, không đến mức thảm như vậy đi.
Kết quả ngày hôm sau rời giường, Hứa Dệt vả mặt.
Đến nỗi.
Rất nhiều.
Đôi chân nhảy nhót ngày hôm qua của cô, cùng với bàn tay phải vẫy vợt trong gần một giờ.
Một giờ này, không bao gồm thời gian nghỉ ngơi.
Cô, thành công đau lưng, thuận tiện cơ bắp to nhỏ ở chân đều đau nhức, thiếu chút nữa không xuống được giường, đi lại cũng bất tiện.
Thu thập xong ra ngoài đi học, Hứa Dệt vịn vào lan can, đôi chân nhỏ của cô run rẩy xuống cầu thang, thỉnh thoảng còn ngửa ra sau, đưa tay đỡ eo mình một chút.
Từ lúc cô bắt đầu xuống cầu thang, Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát ở một bên quan sát tư thế kỳ lạ của cô hồi lâu.
Đi bộ trên mặt đất bằng phẳng, không nhìn ra được có cái gì kỳ quái.
Nhưng đi cầu thang, điểm kỳ quái này bị phóng đại mấy trăm lần.
Tĩnh Tĩnh với Tiểu Bát trải qua vô số tiểu thuyết ngôn tình cùng phim truyền hình vuốt cằm quan sát…
Cuối cùng hai cô nàng liếc nhau, thấy được một nỗi khiếp sợ từ trong mắt mỗi người.
Trời ơi!!!
Tốc độ phát triển của đàn anh Thương và Chi Chi cũng quá nhanh rồi???