Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian vẫn vào học kỳ hai năm nhất của Hứa Dệt.
Thương Ôn Hứa biết cô gái nhỏ nhà mình gần đây đang viết tiểu thuyết, hơn nữa nội dung liên quan có một phần nhỏ là về “ăn gà”, cho nên thỉnh thoảng cô đến tìm anh chơi trò chơi để hiểu rõ các thao tác, Thương Ôn Hứa cũng không kinh ngạc với việc này.
Có một lần Thương Ôn Hứa dẫn theo Hứa Dệt và Hàn Thành, kết quả Hàn Thành hết lần này tới lần khác nhắm mắt bay theo tâm trí của mình để xem bọn họ hạ cánh chỗ nào trong “Vòng tròn định mệnh“.
Vòng tròn định mệnh: mình đoán là vòng bo trong Pubg ấy mọi người.
Kết quả là khi mở mắt ra, đập vào mắt hắn chính là sân bay khổng lồ.
“……”
Khi đó Thương Ôn Hứa rót nước xong về thấy, thiếu chút nữa vặn đầu Hàn Thành xuống dưới chân.
Lý thuyết có rất nhiều người ở khu quân sự từ lúc Hứa Dệt chơi game đã nghe rất nhiều người nói qua, khu quân sự ở Erangel, Pecado ở Miramar, Paradise Resort ở Sanhok và Dino Park ở Livik, những nơi này có thể gọi là một nơi tuyệt vời cho người mới chơi vừa xuống đất đã thành hộp.
Khu quân sự Sosnovka Military Base map Erangel
Pecado map Miramar
Paradise Resort map SanhokDino Park map Livik
Hộp: trong PUBG sau khi người chơi bị bắn hết máu sẽ biến thành một hộp đựng đồ
Hứa Dệt nhìn nhân vật sắp chạm đất trên màn hình, nuốt nước miếng, cảm thấy mình không thể sống lâu.
“Chi Chi, nếu em sợ thì đi theo anh.” Nhân vật vừa hạ cánh, trong tai nghe liền truyền đến âm thanh khiến Hứa Dệt an tâm.
Hứa Dệt với niềm tin “dựa vào người khác là không thể trưởng thành”, dứt khoát từ chối sự bảo vệ của bạn trai mình, cô muốn tự lực cánh sinh.
Sợ Thương Ôn Hứa sẽ đi theo phía sau mình, Hứa Dệt còn thề son sắt nói: “Anh không cần phải đi theo em đâu.”
Tuy nhiên, kết quả của việc tự lực cánh sinh chính là, bên ngoài nhà thần tiên đánh nhau, các loại tiếng súng vang lên, phía dưới màn hình không ngừng hiển thị tên những người bị đồng đội bắn chết, mà bạn nhỏ Hứa Dệt thì trốn trong phòng yên tĩnh như gà.
Rốt cuộc… Bây giờ cô ấy chỉ có một khẩu súng ngắn trong tay.
Ở cái sân bay chiến tranh hỗn loạn này, Hứa Dệt điều khiển nhân vật cúi người xuống đi qua các phòng, nhưng tìm tới tìm lui, mấy phòng này đều bị người khác lấy hết rồi, cô từ một khẩu súng ngắn, đạn và một quả lựu đạn, biến thành hai khẩu súng, bom khói, lựu đạn và mười cái băng gạc.
Rất rất nghèo.
“Hứa Dệt, em đi trốn trước đi, đợi bọn tôi xử lý hết đám người này rồi em ra lấy đồ.” Đám người Hàn Thành đại sát tứ phương, trong quá trình chém giết còn không quên dặn dò em gái Hứa một câu.
Hứa Dệt vừa định đáp lại, sau khi nhìn thấy quân địch xuất hiện trên màn hình, trong nháy mắt chữ “Được” kẹt ở cổ họng, sau đó xoay chuyển biến thành “Cứu mạng”.
Hứa Dệt run rẩy xách hai khẩu súng ngắm hướng về phía địch bắn phá điên cuồng. Băng đạn vốn cũng không có nhiều lắm, Hứa Dệt vừa nhìn thấy quân địch liền sợ hãi vô cùng, bàn tay cầm súng lại càng run hơn, sau một hồi bắn phá, tất cả viên đạn đều tránh được quân địch một cách hoàn mỹ, mà máu của cô cũng bị đối phương bắn gần hết.
Hai tay Hứa Dệt điều khiển nhân vật không ngừng di chuyển, Thương Ôn Hứa và bọn Hàn Thành đều đang trên đường tới.
Hàn Thành: “Đàn em Dệt đừng hoảng nha! ”
Hứa Dệt: “Cứu mạng cứu mạng…”
Thương Ôn Hứa bình tĩnh nói: “Bên cạnh em có cửa sổ không? Mau nhảy xuống đi.”
Hứa Dệt gấp đến độ như một con ruồi không đầu chạy tán loạn trong phòng, người đối diện chắc là người mới hoặc là bot, bắn cô vài phát cũng không trúng.
Lúc này, trên bản đồ của Hứa Dệt lại xuất hiện thêm một dấu chân nữa.
Cô sợ tới mức lập tức điều khiển nhân vật tìm cửa sổ nhảy xuống, kết quả sau khi nhảy xuống, cô lại đứng trên người một quân địch khác, kinh hãi cô lại hét lên liên tục: “A a a a, mẹ ơi! Em nhảy xuống rồi nhưng vẫn có người, cứu mạng!!! ”
Trong súng không có đạn, Hứa Dệt vung nắm đấm về phía đối phương, người nọ trông như khúc gỗ, cầm súng ngắm cô rất lâu, thế nhưng Hứa Dệt di chuyển như điên, đối phương ngắm nửa ngày cũng không bắn được.
Hứa Dệt lúc này cũng mặc kệ tất cả mọi thứ, không ngừng di chuyển lui về sau, cầm lựu đạn của mình hướng về phía đối phương.
。
。
。
。
Ném lựu đạn!
Khoảnh khắc thú vị đang đến gần!
Xì…
Khác với dự đoán của cô thì cảnh tượng quân địch biến thành bánh mì thịt đã không xuất hiện, lúc mấy người Thương Ôn Hứa chạy tới, chỉ thấy làn khói mịt mù xung quanh, cũng đúng lúc này, một tiếng “Phanh” vang lên, nhân vật của Hứa Dệt cuối cùng cũng bị đối phương kết thúc sinh mệnh.
Màn hình chuyển qua phần sau khi bị bắn chết, Hứa Dệt nhìn làn sương mù: “…”
Cô vừa rồi dưới tình thế cấp bách, lại ném nhầm lựu đạn thành bom khói!
Trời ơi! Cô đã làm chuyện ngu ngốc gì vậy?!
Hứa Dệt mở to hai mắt nhìn màn hình, lúc này góc nhìn trên màn hình của cô đã chuyển qua Hàn Thành.
Nhân vật của Hàn Thành đứng yên.
Trong tai nghe, mọi người đều im lặng.
Hứa Dệt đoán rằng chắc chắn lúc này bọn họ đều nghĩ, “Rốt cuộc cô ném quả lựu đạn thành bom khói kiểu gì? ”
Mất mặt quá, thật sự rất mất mặt.
Mà một giây sau, trên màn hình nhảy ra dòng chữ Thương Ôn Hứa hạ gục đối phương.
Giờ phút này Hứa Dệt vẫn còn đang đắm chìm trong chuyện ngu xuẩn mình làm vừa rồi, cô kiểm điểm trong đầu không hiểu sao mình có thể ném sai được? Rõ ràng hai cái kia cũng không giống nhau!
Mặc dù như vậy, Hứa Dệt vẫn không muốn thừa nhận việc mình ném nhầm, cô nhìn màn hình, nuốt nước miếng, vô cùng chột dạ nói: “Cái này… lựu đạn năm thực sự rất tốt.”
Sau đó, giọng nói trong bầu không khí yên tĩnh này càng ngày càng yếu đi, “Nó cũng làm nổ cả em luôn…”
Mọi người trầm mặc trong chốc lát, trong tai nghe bỗng nhiên bật ra tiếng cười vô tâm vô phế của Hàn Thành, “Ha ha ha ha lựu đạn năm, em gái Hứa Dệt, em thật đúng là nhân tài ha ha ha ha ha! Dễ thương chết mất! ”
Hứa Dệt không những không bị nói ngu xuẩn mà còn được khen dễ thương: > 人