Có những cuộc tình bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên,có những cuộc tình bắt đầu từ những xích mích nho nhỏ,có những cuộc tình bắt đầu từ 1 nụ cười,1 ánh mắt ,1 cử chỉ vô tình..Có rất nhiều thứ để bắt đầu cho một cuộc tình.Và giờ đây trong ngôi biệt thự Hồ Tây,trong phòng khách sang trọng,có một cuộc tình bắt đầu bằng .. 50 triệu.
Hắn vẫn im bặt.Căn phòng khách trở nên lặng lẽ như tờ.Đôi mắt nâu của hắn mở to nhìn gương mặt thanh tú trước mặt mình.Ko tin được vào những điều tai mình vừa nghe thấy.
“Cô vừa nói gì?” hắn hỏi lại.Sợ rằng mình nghe lầm.
“Tôi sẽ làm bạn gái cậu!Vậy có tư cách mượn tiền rồi chứ?” Nhi trả lời vô cùng chắc chắn.
Hắn cứng đơ,có ai bảo với hắn đây là mơ chắc chắn hắn tin là thật.Làm sao mà con khủng long bạo chúa luôn quất đuôi lung tung,phun lửa đập phá toàn bộ thành phố của hắn,lại bỗng 1 ngày nói với hắn “em là bạn gái của anh”.Đúng là tin voi đang bay trên trời chứ cũng ko tin có chuyện này xảy ra.
“Ko phải anh nói nếu tôi giúp anh thắng cá cược,thì tôi muốn gì anh cũng cho sao?” Nhi đôi mắt đen vẫn nhìn hắn chăm chăm,ko phải giờ đổi ý chứ? “Tôi sẽ giả làm bạn của anh cho anh thắng cược,bù lại cho tôi vay 50 triệu.Tôi sẽ tìm cách trả sớm nhất.” cô nói.
Hắn nhíu mày nhìn cô.Đúng là về vụ cá cược hắn đã nói thế.Nhưng ko biết sao trong lòng có chút ko ưng thuận.Ko phải là phải đưa cô tiền hay ko,chỉ là cảm thấy có gì đó ko như mong muốn thôi.Nhưng mà cái cơ hội triệu năm mới có 1 lần,giống như thế kỷ 21 có 1 con khủng long còn sống này,dĩ nhiên chẳng có ai ngu mà bỏ lỡ hết.Vừa giữ được danh tiếng,vừa có thể mượn cơ hội cho cô bài học.Tại sao lại phải từ chối?
“Nói như vậy là,chỉ cần tôi cho cô 50 triệu,cô sẽ đồng ý giúp tôi thắng cược?” đôi mắt hắn nhướng lên ánh nhìn có vẻ tà ác.
“Cho vay!” cô cự lại “Tôi sẽ giúp cậu thắng cược!” đôi mắt đen của cô cũng hiện ra vẻ tinh quái.
Nhìn hai người họ lúc này ko khác gì 2 con quỉ đang bàn mưu tính kế hãm hại người khác.Ko khí căn phòng khách giờ giống hệt như bàn tròn dưới địa ngục.
“Được nói được phải làm được!” hắn nhướng mày nhìn cô.
“Đã bao giờ tôi nói mà ko làm được đâu!” cô ngước đôi mắt đen đầy tự tin.
Hắn khẽ cười, “Đợi tôi 1 chút!” nói rồi hắn đứng dậy đi lên lầu.Một lúc sau hắn đi xuống,trong tay cầm 1 cọc tiền,đi tới bàn đặt xuống. “Cần đếm lại ko?”
Nhi nuốt nước bọt,ko phải dễ vậy chứ?Nhìn cọc tiền cô lắc đầu.
“Để tôi đưa cô về!” hắn đứng ở cửa nói với cô.
Cô lắc đầu tay xách 1 cái túi,đang ở trong phòng ấm bước ra ngoài trời đêm lạnh tới tê dại.Cô khẽ rùng mình. “Tôi đi xe!” nói rồi ngồi lên chiếc xe máy đề gas.
“Đừng quên điều cô đã nói!” hắn nói giọng trầm trầm,đôi mắt nâu nhìn cô khẽ cười.
“Tôi ko quên đâu!” Nhi quay lại nhíu mày khẳng định,rồi vội vã phóng đi tới bệnh viện.Nộp viện phí thật mau để mẹ cô còn được chích thuốc.
Hắn chui lại vào căn phòng ấm áp,ngồi trên sofa nhìn chỗ ngồi đối diện,đôi tay mâm mê làn môi rồi khẽ mỉm cười.Tắt đèn,hắn đi lên lầu,thả mình xuống cái đệm êm ấm áp.Nhìn con gấu to sụ mày café trên giường,hắn kéo con gấu lại bên mình “Ta tóm được cô ta rồi!”.Rồi nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Ấy thế nhưng,hiện tại hắn ta đang cảm thấy vô cùng khó chịu..Vô cùng vô cùng bực mình.Giờ hắn thấy chắc chắn là cô ta muốn chơi hắn.Rõ ràng hắn đã bị lừa,1 vố ngọt xớt vào đúng rạng sáng mồng 2 tết.
Giờ là 9h tối ngày mồng 3 tết,từ khi hắn đưa tiền cho cô tính tới nay đã gần 2 ngày trôi qua,nhưng tuyệt nhiên hắn ko hề trong thấy cái gọi là bạn gái của mình đâu hết.Chiều mồng 2 hắn gặp hội bạn,nhìn gương mặt hớn hở của hắn Duy hỏi “Sao đêm qua vui lắm hay sao mà trông mày hớn hở thế?”
“Tất nhiên là vui rồi!” hắn trả lời,nghĩ lại chuyện lúc sáng ko khỏi nở 1 nụ cười trên miệng.
“Sao hả?Đêm qua mặn nồng lắm à?” Duy tò mò hỏi.Đột nhiên thấy thằng bạn tỉnh táo hẳn sau mấy ngày nên hắn cũng tò mò rốt cuộc cô gái đó có thần lực gì cao siêu thế.
“Dĩ nhiên là rất mặn nồng rồi!” nghĩ tới trận chiến hôm qua,còn ko gọi là nóng bỏng thì còn có từ nào để bình phẩm chứ.Mặn nồng còn quá nhẹ!
“Ở đâu?” Duy hỏi đôi mắt sáng tò mò.
“Hả?Ngồi trên ghế sofa!” hắn đáp.
“Nhạt nhẽo,vậy mà mặn nồng gì thế?”
“Tại sao ko?Nóng tới độ tao phải uống cả cốc nước chưa hết nóng đấy!” hắn đáp.
“Chà,làm ở trên ghế mà hấp dẫn vậy sao?” Mạnh chen vào.
“Cái gì?” hắn đập cốp 1 cái vào đầu thằng bạn “Mày nghĩ lung tung đi đâu thế?Bọn tao chỉ ngồi nói chuyện thôi!” hắn nói.
“CÁI GÌ?” cả 4 thằng bạn tròn xoe mắt.Có phải ko đây.Câu cửa miệng của cái thằng vừa phát biểu tuyên ngôn trong sáng “chỉ ngồi nói chuyện” chính là “Cá đến miệng chẳng nhẽ ko đớp” thế mà giờ cá đến,nó lại chỉ ngồi nói chuyện thôi.Có phải lời tiên tri huy diệt thật sự thành hiện thực trong năm nay ko?
Đột nhiên nhân vật nữ chính của tối mặn nồng “chỉ ngồi trên ghế nói chuyện” đã xuất hiện.Cô nhõng nhẽo chạy tới vẫy tay chào họ,rồi nhẹ nhàng bám lấy cánh tay hắn mè nheo “Em ko biết anh phải giải thích!”
“Hả?” hắn nhìn cái đứa con gái phấn son lòe loẹt,nước hoa nồng nàn đang điệu đàng như con mèo hen bám lấy tay hắn.
“Cô gái hôm qua là ai?” cô ta nhăn mặt,phùng má,mở to đôi mắt cố tỏ ra đáng yêu,hờn dỗi.
“Cô bị đau mắt đấy à?” hắn hỏi. “Đừng có giương mắt lên như thế ghê quá!”
“Hả?” cô ta gào lên “Anh.. anh dám nói người ta thế!Dám nói với người yêu như thế à?!!” cô ta vừa nói tay vừa đánh vào người anh.
Anh giữ chặt hai bàn tay của cô,đôi mắt nâu giận dữ “Cô phát điên cái gì thế hả?Ai là người yêu của cô?”
“ANh chứ ai!” cô gái tròn mắt nhìn hắn rồi thốt ra lời vô cùng khó chịu.
“Đầu cô có vấn đề à?Ai làm người yêu cô bao giờ?Cô gái hôm qua là bạn gái của tôi đấy!” hắn nói giọng lạnh tanh nhìn cô gái đang phát điên trước mặt.Đúng là so về cấp độ bạo lực,đòn đánh của cô ta chỉ như gãi ngứa,ko như mấy cú đạp của con khủng long.Nhưng cái kiểu nhõng nhẽo thế này,thật khiến người ta khiếp sợ.Anh bực bội hất tay cô ra làm cô ngã về phía sau.
Đứng thẳng người lên trên đôi giày cao gót để lấy lại hình tượng,cô vuốt mái tóc mềm,nhìn anh hằn học “Anh được lắm.” rồi cất bước đi thẳng.
4 thằng bạn thân đang ngệt mặt ra nghe cuộc đối thoại,nhìn vẻ mặt của thằng lãng tử ko thèm ngước theo cô ta lấy 1 lần.Rốt cuộc bạn gái của hắn là ai?
“Cô gái hôm qua.. là ai?” Duy nhại lại câu hỏi của cô gái vừa rồi.
“mày thôi đi!” hắn bực bội ko thèm trả lời.
“Ko tao hỏi thật đấy!” Duy nhìn hắn nhíu mày.Cái nhân vật nữ kì bí xuất hiện vào đêm hôm ấy có thần lực thế nào để hắn tỉnh táo như vậy?
“Đã nói rồi ,bọn mày nghe ko rõ à?Bạn gái tao!” hắn nói vẻ tự đắc.Giờ thì ai mới là người thua cuộc nào.Ai nói hắn ko thể cưa được cô đây?
“Bạn gái mày là ai?” Duy hỏi lại lần nữa,thằng này đang nói đến con bé nào trong những người nó từng quan hệ?
“Còn có thể là ai khác ngoài người mà tao phải cưa đổ!” đôi mắt nâu của hắn sáng ngời,khóe miệng nhếch lên tự đắc.
“Ý mày là.. con nhỏ khủng long?” Duy ko tin vào tai mình.Gì đây?Bịa chuyện cũng có tí logic tí nhé.Mầy ngày rồi mày bực bội vì bị nhỏ từ chối.Giờ đùng 1 cái làm bạn gái là sao?
Hắn gật đầu cười tủm tỉm,đưa cốc nước lên uống 1 hơi.Nhìn 4 thằng bạn trao nhau cái nhìn vô cùng hoài nghi,hắn bực bội.
“Tao nói thật đấy!”
Cả 4 cặp mắt đều nhìn hắn với cặp mắt như nhìn kẻ vừa xé áo diễn viên nữ chính, và bảo tôi ko có ý đồ xấu với cô đâu.Rõ là có nói cũng chẳng ai tin.
“Chúng mày ko tin chứ gì!Được rồi,tao gọi cô ta ra cho chúng mày hỏi!” hắn rất tự tin rút điện thoại ra.
Cả 4 con mắt nhìn từng động tác của hắn chăm chú.Đột nhiên hắn dừng lại chỉ nhìn màn hình,ko ấn số nữa.
“Sao?” Duy nhìn qua vai hắn hỏi “Gọi đi chứ!” giọng hắn có chút mỉa mai.
Hắn bàn tay run rẩy,đôi mắt nâu bực bội.Có cảm giác mình y như con lừa,bị người ta bán rồi còn ngồi đếm tiền hộ,thì ra là thế này đây.Hắn ta cuối cùng vẫn chưa lấy số điện thoại của cô ta.Lũ bạn nhìn hắn đơ ra mà cười sặc sụa,cuối cùng vẫn cứ bị cô ta chơi 1 vố.
Giờ hắn ngồi đây ko khỏi ức chế.Nghĩ tới con ranh biến mất ko giữ lời hứa uổng công hắn tin cô.Cánh cửa phòng bật mở,Vũ đi vào cùng với Ngọc.Ngọc khẽ cúi chào mọi người,nhìn hắn hôm nay vẫn đẹp trai như thường lệ.Hắn nhìn ra cửa hoàn toàn ko có ai khác.Hắn cất tiếng hỏi
“Bạn em ko đi cùng à?”
“Bạn em?” Ngọc ngơ ngác,muốn hỏi Nhi sao?
“Trần Hiểu Nhi.”
“Mấy ngày rồi em ko gặp nó!” cô trả lời.Cô cũng thắc mắc kể từ đêm giao thừa cô vẫn chưa thấy nó gọi điện cho cô.Bình thường thế nào nó cũng tíu tít rủ cô đi đập phá đầu năm.Nhưng gọi cho nó thì lại ko bắt máy,đến trưa nay thì đã hoàn toàn tắt máy.Cô đã tới nhà tìm nhưng nhà đóng cửa,nghĩ nó đi đâu với mẹ nó,nên cô lại đành đi về.
“Số bạn em bao nhiêu?” hắn nói rút điện thoại ra,đợi ghi số.
“Số của bạn gái mà cũng phải đi hỏi người khác à?” Duy trêu chọc,mấy thằng ngồi đằng sau lại cười phá lên.
“Chúng mày im hết cho tao!” hắn nổi cáu.
Ngọc cảm thấy tim mình thắt lại,bạn gái?Tại sao lại gọi Nhi là bạn gái?Cô cảm thấy khó chịu,vô cùng khó chịu..
Nhi lúc này đang mệt nhoài lê thân tàn ma dại về nhà.Sau khi nộp xong viện phí quả nhiên có tiền thái độ phục vụ cũng tốt hơn lên rất nhiều.Đúng là cái thời buổi kinh tế thị trường,cái gì cũng phải qui ra thành bác Hồ mới được.Mấy ngày nay nó bị quay như chong chóng.Từ lúc lấy tiền của gã kia tức tốc vào nộp viện phí.Vừa có tiền bác sĩ lập tức chạy tới thay nước biển mới,tháo băng kiểm tra,tiêm thuốc giảm đau.. vân vân và mây mây.. Ôi những người vì dân vì nước,hy sinh ngày nghỉ để phục vụ nhân dân.Nó 1 ngày có khi phải đi ra đi vào tới mấy lần,lúc thì mang quần áo,rồi lại quên đồ lót,lại về lấy.Lấy xong lại quên mang theo cái ấm,lại vào lấy.Vào viện lại nhớ phải mang thêm chăn,lại về lấy.Thế là thành ra 1 ngày nó cứ đi đi về về như cái bông vụ.Đã 2 ngày liền ko được ngủ.Mẹ nó giờ đã khá hơn,tinh thần cũng đã tỉnh táo,nhưng thi thoảng vết thương ở khoang ngực lại đau.Nhưng nhìn chung tình hình đã tốt hơn rất nhiều.Giờ chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.Nhìn nó cứ vạ vật,bà mẹ Quái Thư của nó lại dùng nốt cái tay còn lành lặn đánh bốp nó 1 cái vào đầu “Đi về ngủ đi!”.Đôi khi nó nghĩ.Mẹ,có thật mẹ là người bệnh ko vậy?Bệnh tới nỗi băng bó đầy người rồi mà sao vẫn khỏe thế?Nhưng nó lại nhất định ko đi.Hôm đó nó đi xuống nhà ăn mua đồ mang lên.Mang tới phòng thì nó nhìn thấy,nhân vật nam truyền thuyết trong tình yêu trong sáng của mẹ cô.
Mấy ngày bà già nằm hôm mê bất tỉnh,rên la hỉ hả thì hắn ko thấy tăm hơi đâu.Giờ bà ấy tỉnh táo,có sức đánh người rồi ông ta xuất hiện như thiên thần,với 1 ngăn cặp lồng trái trai nóng.Bà mẹ độc thân của cô đang nhõng nhẽo tình tứ há miệng tập nói để đòi ăn.Nhìn cảnh này da gà của Nhi có bao nhiêu nổi lên hết,cứ y như nhìn thầy con chim ác đầu đã trọc lốc rồi vẫn há miệng chờ mớm.Thật là đáng sợ.Nhìn thấy nó,mẹ nó vớ ngay cuộn giấy trên bàn “Sao ý kiến gì?”
Nó né thật nhanh,chỉ khẽ cười “Ko,ko ý kiến gì hết!”
Mẹ nó mới nói “Ở đây có chú được rồi!Mau về ngủ đi cái con ranh này!Trông mày giống gấu mèo rồi đấy!”
Nó tay cầm cặp lồng đầy cháo bước đi trong hành lang.Tưởng nó ko biết sao,nói nó về chẳng qua cho 2 người có không gian riêng tiện hú hý chứ gì?Lần nào chả vậy.Ông ta mà tới là y như rằng mẹ nó tốt bụng nhốt tiệt nó trong phòng.Còn những chuyện gì diễn ra ở phòng ngoài thì nó phải vờ như ko biết gì hết,nếu ko chắc chắn cái thân xác tàn tạ này của nó đã tiêu rồi.
Nhi đang thơ thẩn đi thì cô thấy trong hành lang 1 người đang chống nạng,có vẻ đi rất khó nhọc,cậu ta vô tình trượt chân.Nhi vôi vàng lao tới đỡ lấy “Ko sao chứ?” cô hỏi.
Cậu bé ngẩng lên nhìn cô cười “Cám ơn!”
“Ko có gì để tôi giúp cậu!” cô nói nhẹ nhàng đỡ cậu ta lại cái ghế gần nhất trong hành lang.
Cậu bé có mái tóc hơi rối màu nâu hạt dẻ,trông khôi ngô và trẻ con,cậu cười vẻ bối rối “Tôi vẫn chưa quen dùng nạng!”
“Cậu định đi đâu?” cô hỏi.
“Tôi định xuống căng tin mua đồ ăn!” cậu trả lời hơi ngập ngừng.
Nhi nhìn cậu bé,chắc cậu ta kém tuổi mình,trông gương mặt trẻ như vậy mà.Lại nhìn cặp lồng trong tay mình,lại nghĩ tới cảnh mớm mồi của 2 con chim già thích cưa cổ làm nghé trong kia.Người đột nhiên rợn cả sống lưng.
“Này!” cô nở 1 nụ cười hiền từ nhìn cậu tay đưa cho cậu ngăn cặp lồng.
Cậu ngơ ngác,đôi mắt trong veo nhìn cô bối rối.
“Tôi cũng ko ăn,nên cậu ăn tạm đi.Đây là tầng 3 xuống căng tin ko tiện.” Nhi cười,rồi cô khẽ nhấc người dậy khỏi ghế “Chúc ngon miệng!” vẫy tay chào cậu rồi cô bước đi.Giờ này về nhà việc đầu tiên cô nên làm là gì nhỉ?Phải rồi vào nhà tắm,tắm thật đã đời.Rồi lên giường đánh 1 giấc tới bao giờ tận thế thì thôi.
Cậu bé trai khôi ngô nhìn ngăn cặp lồng âm ấm,lại nhìn theo bóng dáng lưng nhỏ bé mái tóc buộc cao cứ tung bay theo từng bước chân.Cậu còn chưa biết cô tên gì.
Nhi đôi mắt lim dim nằm trên giường,sau 3 ngày trường kì kháng chiến,nhà mình vẫn là nhất.Cô rút điện thoại trong túi ra,máy đã hết pin từ lúc nào.Với tay lấy cái sạc trên mặt bàn,cắm vào ổ điện.Cô bật máy lên,rồi để đấy đi tắm.
Vừa bước từ phòng tắm ra cô đã nghe tiếng chuông điện thoại quen thuộc,Nhấc điện thoại cô còn chưa kịp alo thì ..
“TRẦN HIỂU NHI.. cô giỏi lắm!” giọng nói đầy phẫn nộ từ đầu dây bên kia đã gắt lên.
Nhi nhíu mày,nhìn vào màn hình điện thoại.Ko hiện số.Rốt cuộc là thằng cha nào mà rảnh thế nhỉ?
“Ai đấy?” cô nói giọng bực bội.
“Còn dám hỏi ai à?Trần Hiểu Nhi cô định ôm tiền chạy trốn phải ko?” hắn bực bội nói.
“Hả?” Nhi nghĩ ngợi,cái gì mà ôm tiền chạy trốn tên này đang nói cái ngớ ngẩn gì đây.Cô có mượn tiền ai đâu.
“Anh là ai?” Nhi bực bội hỏi.
“Là bạn trai cô chứ là ai?” hắn bốc hỏa trả lời.
“Tôi làm gì có,..” đang tính nói chữ bạn trai,thì đột nhiên cổ họng cô nghẹn lại.Ôm tiền chạy?Bạn trai?Thôi chết!.. “Hì hì .. đúng là tôi có bạn trai!!” cô méo mó cười trừ.
“Giờ nhận ra rồi hả?Cô giỏi lắm dám lừa tôi!”
“Tôi lừa cậu bao giờ!” Nhi cự lại,rõ ràng cô ko lừa ai cả.
“Giờ cô đang ở đâu?” hắn bực tức.
“Nhà!” cô đáp gọn lỏn.
“Đến đây ngay cho tôi!” hắn gắt.
Người ta vẫn bảo, “một miếng khi đói bằng 1 gói khi no”,đằng này đâu có phải chỉ là 1 miếng,mà còn là cả 1 cục tiền..Nhi đành nhắn mắt bước chân mà đi.Nhưng do hắn nói ko được đi xe,mà cô cũng đang quá mệt để có thể xách cái xe đi mà tản bộ,cuối cùng cô quyết định bắt xe ôm.
Vừa tới nơi cô đã thấy hắn đứng ở ngoài cửa,bực tức nhìn cô.Cô vừa xuống xe rút tiền ra trả thì hắn đã nhanh tay đưa tiền cho bác lái xe,rồi kéo tuột cô vào trong.Cái thân xác lờ đờ của cô,muốn trống trả nhưng vô vọng.Hắn đẩy cửa bước vào căn phòng hát giờ đang trộn rộn ồn ào,hắn vừa bước vào cả căn phòng bỗng nhiên im lặng.Mọi người đều quay sang nhìn hắn,và hình như cả cô nữa.
Nhi nhìn thấy Ngọc thì như bắt được vàng,đôi mắt đen lấp lánh sáng.Bao lâu rồi mới được gặp con bạn thân của cô.Cô còn chưa kịp lao vào vòng tay của con bạn thân,thì lại bị tên “bạn trai” hờ kéo đi về chỗ ngồi.Cô trố mắt nhìn hắn.Hắn thản nhiên khoác vai cô mặt vô cùng tự đắc nhìn về phía mấy thằng chiến hữu đang mặt nghệt ra “Người yêu tao!” hắn thảm nhiên hếch mặt chỉ về phía cô.
Mấy đôi mắt trong căn phòng,cặp nào cặp nấy mở to trố lồi.Nhìn hắn và cô ko thể tin được.Rốt cuộc thì lãng tử số 1 này dùng cách nào khiến cô có thể ngoan ngoãn trở thành người yêu hắn như thế này.
Cô khẽ cười,đã nhỡ đớp tiền của hắn rồi,đành phải lịch sự 1 chút.Bây giờ cô mới hiểu sâu sắc cái cảm giác “Há miệng mắc quai” là như thế nào.Đúng là đau đến sái quai hàm.Cô khẽ khàng nói qua khóe miệng vẫn phải nhích lên cười thục nữ “Giờ bỏ tay ra được chưa?”
Hắn ghé vào tai cô vẻ tình tứ “Cô nói là làm bạn gái mà,diễn cho đạt 1 chút!”
Cô cười dịu dàng, “Diễn đạt thế này rồi còn muốn gì nữa!” nói rồi khẽ lấy tay nhéo hắn 1 cái vào mạng sườn.
Hắn khẽ co tay lại,nhưng rất nhanh lại đặt lại lên vai cô còn giữ chặt hơn “50 triệu..” hắn thì thầm.
Cái này.. cái này gọi là tính toán.Rõ ràng quá tính toán.Ai bảo là người giầu thì ko keo kiệt?Ai bảo hắn hào phóng vô cùng?Kẻ nào mà nói năng xằng bậy thế hả?
Nó nhìn con bạn thân cầu cứu.Thiên thần của tao,giờ chỉ có mày thôi,chỉ mày giúp tao được.Cô muốn đứng dậy ra chỗ con bạn ngồi,thì rất nhanh 1 bàn tay mạnh mẽ ôm chặt lấy eo cô kéo xuống ghế.
Cô quay lại nhìn hắn ko tin được.
“Em đi đâu thế?” hắn hỏi cười nhẹ nhàng,đôi mắt nâu nheo lại đầy đe dọa.
“Ra chỗ Ngọc!” cô nói chỉ về phía con bạn thân.Ánh mắt nhìn con bạn như cầu cứu.Ngọc khẽ quay đi.Cô thấy hơi khó chịu.Thì ra con bạn cô chốn biệt mấy ngày vì lý do này.Cô giận.Nhưng ko rõ tại sao giờ ko phải là bởi vì hotboy nữa,mà bởi vì cô nghĩ con bạn thân sau lưng cô làm những điều cô ko biết.
“Ngọc,em ko phiền nếu anh giữ người yêu anh ko cho đi chứ?” hắn nhìn Ngọc với đôi mắt nâu sẫm lại.
“Em.. em ko phiền đâu!” Ngọc xua tay.Quay đi chỗ khác để tránh cái ánh mắt đen láy đang phát tín hiệu S.O.S kia.Cô cứ nghĩ cô là bạn thân nhất của nó.Cô cứ nghĩ cô sẽ là người đầu tiên biết mọi chuyện.Nhưng giờ thì sao.Cô như con ngốc nhìn nó với người cô thích bên nhau.
“Thấy chưa?Nên em ngoan ngoãn ngồi đây cho anh!” hắn nói ngọt ngào,nhưng đôi mắt thì ánh lên đe dọa.Bàn tay siết chặt hơn eo của cô.Hắn bây giờ mới biết thì ra con khủng long lại có chiếc eo nhỏ mềm mại như vậy.Bình thường cô ta toàn mặc những đồ dáng thụng,ko mặc đồ bó bao giờ,làm hắn hoàn toàn ko biết thật ra cô ta có eo hay ko có.
“Này,rốt cuộc cậu đang diễn trò gì thế hả?” Nhi nói nhỏ chỉ cho hắn nghe thấy,bàn tay đang cố đẩy tay hắn ra khỏi eo mình.
“Dĩ nhiên là làm bạn trai cô rồi!” hắn đáp thản nhiên.Khủng long bạo chúa,giờ cô nằm trong tay tôi rồi.
“Cũng đâu cần nhất nhất túm chặt thế hả?” cô nói.
“Sao lại ko,bạn trai với bạn gái phải như vậy.Ở đây toàn chuyên gia đấy.Cô ko dùng chiêu tình yêu trong sáng được đâu!”
Cô nhìn hắn gần như muốn lột da nuốt sống.Rốt cuộc thì cái vai trò bạn gái này phải diễn những trò gì đây?
Đang hậm hực trong lòng thì cô nghe thấy 1 giọng nói “Chị dâu hôm nay ra mắt chị cũng nên thể hiện 1 chút phải ko?”
Cô ngước mắt nhìn lên,thì ra là Vũ.Trong 5 người chơi với nhau,thì hình như cậu ta nhỏ tuổi hơn Tú với Duy thì phải,lại nhanh nhảu mau mồm,nụ cười luôn trực trên môi.Cô đỡ lấy cốc rượu cậu ta đưa.Dĩ nhiên cô hiểu cái lễ nghi quá cổ xưa này rồi.Nhưng còn may cô là con gái,chứ như luật của cô,tên nào dẫn người yêu ra mắt,thì người yêu nó phải nhận của mỗi đứa 1 cốc.Thế này mình quá may mắn rồi.Đang định đưa lên miệng uống thì có 1 bàn tay đã giằng lấy tu 1 hơi nốc cạn.
Vũ nhìn Tú đặt cốc rượu xuống bàn mà ngỡ ngàng.
“Vậy được chưa?” Tú hỏi.
Vũ chỉ còn biết cười mà cúp đuôi về chỗ ngồi.Duy nhìn Tú nhếch mép,ko phải chứ?Giờ chỉ mời cốc rượu thôi cũng ra mặt hộ rồi.Xem ra thật sự đã thành bạn gái rồi đấy.Được xem như cậu giỏi.Duy cầm một cốc rượu,hướng về phía thằng bạn thân,khẽ nhếch mắt 1 cái.
Tú biết ý cầm cốc rượu của mình,giơ ra chúc hắn rồi cả 2 cùng uống cạn.Nhin ngồi nhìn cái phòng toàn mùi rượu mạnh mà đầu muốn quay quay,cái số cô thật khổ.Mấy ngày ở trong bệnh viện toàn mùi thuốc khử trùng,về nhà tính nằm ngủ thì cuối cùng lại bị lôi tới đây.Có phải cô rất có duyên với cồn ko?Nhi ngồi cạnh nhìn mọi người đang vui vẻ,nhìn Ngọc vẻ yếu ớt cầu cứu.Nhưng Ngọc khẽ quay đi nói chuyện với Vũ.Nhi thấy tim đau nhói,cô biết Ngọc giận rồi,nhưng cái bàn tay đang ôm eo cô lại chẳng lơi ra lấy 1 khắc,thậm trí cả khi có người bắt chuyện với hắn,đầu hắn thì quay đi,nhưng tay thì vẫn ở yên chỗ cũ.Mệt mỏi nghe những tiếng ồn ào xung quanh dần dần cứ nhỏ dần nhỏ dần,cô thấy mi mắt mình nặng trĩu.Cuối cùng thì thiếp đi.
Tú đang nói chuyện vui vẻ với mấy thằng bạn đột nhiên thấy vai mình hơi nặng nặng,phần eo bình thường vẫn giữ mọi khi cứ thi thoảng lại nhúc nhích,cựa quậy,làn da cưng cứng vẻ khó chịu,nay đột nhiên mềm mại lạ thường.Hắn quay ra thì ra con khủng long đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.Đôi mắt đen khép lại yêu kiều,đôi môi hồng khép hờ hững,khuôn mặt thanh thanh đang dựa vào vai anh mà ngủ.Đột nhiên Tú cảm thấy ngây người ra.Cảm giác ấm áp truyền từ cánh tay,vai tới khắp cơ thể.Làm cho anh cứ mải ngơ ngẩn tự hỏi,cảm giác ấm áp này là do điều hòa phải ko?
Hắn khẽ dựa sát người vào ghế,nhẹ nhàng để cô dựa vào vai hắn thoải mái hơn.Hắn tự nhủ thì ra kể cả có là khủng long bạo chúa khi ngủ đều rất hiền lành.Nhìn gương mặt đang thiêm thiếp trên vai hắn,hắn ko khỏi thấy vui vui trong lòng. “Nể cô thật đấy.Trong phòng hát ồn ào thế mà cô cũng ngủ được.” hắn nói giọng trách móc rất nhỏ,nhưng đôi mắt nâu lại đầy hiền hòa.
Trong giấc ngủ chợp chờn,Nhi cảm thấy có gì đó thoang thoảng bên tai,rồi lại thấy làn hơi ấm của cái quạt nóng phả vào mặt ấm ấm,nhè nhẹ.Rồi lại thấy có 1 cái bếp lò vô cùng lớn,lửa cháy rất ấm áp,cô rúc lại gần hơ hơ người cho ấm.Cảm giác rất dễ chịu.Nhưng rất kì lạ,ko biết cái bếp lò này đốt bằng củi gì,mà lại có mùi thơm thoang thoảng.
Duy nhìn thằng bạn thân đang toàn tâm toàn ý ôm ấp người yêu của nó mà ko hề nhìn tới xung quanh mà khẽ cười.Bạn thân của hắn,đã qua rất nhiều cuộc tình,hầu như mỗi tuần thì thay 1 tình nhân,nhưng mỗi lần vào quán hay tụ tập nó chỉ thấy hắn động tác thân mật nhất cũng chỉ là ôm eo,khoác vai.Tới khi mấy cô nàng đòi thể hiện tình cảm thì nó cũng tỉnh bơ chiều lòng,chứ chưa bao giờ thấy,nó ngồi,tay thì vòng ôm eo người ta,mặt thì cứ nhìn chăm chăm con nhà người ta ngủ ko quay đi nơi khác thế này.Cái cảm giác ngọt ngào này là sao nhỉ?Hắn đến sún răng mất thôi.
Nhi đang ngủ rất ngon,đột nhiên nghe có tiếng người gọi rất khẽ.Rồi lại thấy eo mình bị sờ mó nhè nhẹ.
“Này!Khủng long..”
Cô khẽ mở mắt,còn đang lơ mơ thì đột nhiên đôi mắt đen láy mở to,cái giọng dịu dàng sởn da gà nào đây?
Hắn gương mặt gần sát với mặt cô đang cười dịu dàng nói với giọng ngọt ngào “Chịu dậy rồi à?”
Cô ngơ ngác nhìn hắn choáng váng,cái tên này.Đang đang ôm eo cô hả.Ko phải giữ eo nữa rồi,thế này gọi là ôm.Chính xác là ôm rồi.Này..Này.Này.. thế này là quấy rối!!
“Đi về thôi!” hắn nhẹ nhàng nhìn cô đôi mắt mở to đang ngơ ngác,hai cánh tay đã vòng qua eo cô từ lúc nào.
Nhi nhìn hắn giận dữ “Muốn về cũng phải bỏ ra chứ!” cô nói nhỏ,miệng vẫn cố gắng cười ngọt ngào cho người khác thấy.
Hắn nhướng mày,khủng long cô tưởng dễ thoát khỏi tay tôi lắm sao?Hai tay vẫn ở nguyên vị trí ko thay đổi.Mới hành hạ 1 chút đã là gì,trò vui mới bắt đầu mà.
Nhi nheo mắt,nhìn gã ý nói bỏ ra đi.Nhưng gã phớt lờ,xách eo cô đứng dậy.
“Ối!” cô chỉ kịp kêu lên 1 tiếng,đã thấy người mình đứng thẳng nửa thân người dựa sát vào người hắn.
“Thôi,bọn này về trước!” hắn mỉm cười giơ 1 tay lên chào mọi người,rồi kéo cô đi thẳng.
Cả căn phòng nhìn theo bóng dáng 2 người đang tình tứ dính chặt vào nhau mà mặt ai nấy đều ko nói mà đần.Rốt cuộc là thần thánh phương nào ếm bùa,ngày hôm trước còn cãi nhau nảy lửa,sau 1 đêm lại trở thành dính nhau ko rời.Cuối cùng là Tuấn Tú dùng chiêu thức gì mà thần kì như vậy?
Còn đôi trai gái đang thân mật kia,vừa đi hết hành lang thì ..
“Đau!!” hắn bị dẫm chân đâu điếng phải gập người túm lấy chân mà nhảy lò cò.
“Này,tôi bảo làm bạn gái cậu thật.Nhưng là bạn gái giả thôi!Nghe rõ chưa?Đừng có được nước lấn tới.Tôi cho cậu bị nhấn chìm luôn bây giờ!” cô bực bội chống nạnh nhìn hắn.Tiểu thư thân ngọc mình ngà,bao năm nay ko tiếp xúc với con trai,rốt cuộc phải có mối tình đầu với cái tên động vật đơn bào,lăng nhăng,dê già này.Thật đúng là xui xẻo mà.
Hắn bịt miệng cô lại,kéo đi 1 nước.Nhỡ có ai nghe được thì ko phải kế hoạch của hắn tiêu đời ư.Con khủng long này thật làm việc ko suy nghĩ gì hết.
Về tới cổng nhà cô,Nhi nhanh chóng xuống xe chạy về nhà,vừa đi được mấy bước thì đã nghe giọng hắn phía sau gọi lại “Khoan đã!”
Nhi quay lại,đôi mắt đen nhíu lại hậm hực “Lại gì nữa?”.
“2 ngày nay cô đi đâu?” hắn hỏi.
“Tôi có việc!” cô nói giọng lạnh te.Trong lòng thì nghĩ,cái tên động vật đơn bào này ko phải nhập vai xuất thần vậy chứ?Đến đây rồi rõ ràng ko còn ai,định diễn cho ai xem đây?
“Việc gì?” hắn tiếp tục truy hỏi.Nghĩ lại cái cảnh hắn bị cười nhạo trong quán café quả thật ko khỏi bực tức.Nếu hắn đã là bạn trai cô,ít nhất cũng ko nên để mất mặt như vậy.Ko biết số điện thoại của bạn gái,cũng ko biết bạn gái đang làm gì,thế có khác nào người lạ nơi cuối con đường đâu hả giời?
Nhi quay hắn người lại,dùng đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào mắt hắn dò xét.Thật sự đầu anh làm bằng đất,hay não bộ anh chạy trốn khỏi hộp sọ rồi?Việc gì mà phải quan tâm nhiều thế chứ? “Này,rốt cuộc còn phải diễn tới bao giờ?”
Hắn nhíu mày “Diễn gì?”
“Thì cái vở tình thương mến thương quan tâm chăm sóc đến rợn người anh đang diễn ấy!” Nhi trả lời đôi mắt vẫn mở to nhìn hắn.Đại gia,rốt cuộc là anh muốn trung thành với vai diễn tới thế nào nữa đây?Tôi còn cần nghỉ ngơi nữa.
Hắn đột nhiên chột dạ.Là hắn quá nhập tâm rồi sao?Nói cũng phải giờ lại chẳng còn ai,nhưng nếu có người hỏi cô ta đang ở đâu,thân làm bạn trai lại hoàn toàn ko biết.Ko phải ngay cả bạn gái cũng ko quản được sao? “Nhưng nếu người khác hỏi tôi cô ở đâu tôi biết trả lời sao?”
“Cậu đúng là động vật đơn bào đấy à?Có vậy mà cũng ko nghĩ ra.Đằng nào cũng đang là nói dối.Có nói dối 1 lần,2 lần,hay n lần cũng khác gì nhau đâu.”
“KHoan đã!” hắn thấy cô tiếp tục bước thì lại gọi lại.
Cô gần như bực bội muốn nổi khùng “Lại gì nữa?” khuôn mặt nhăn nhó,đôi mắt gắt gỏng nhìn hắn ta.
“Nhỡ cô lại trốn biệt tích như 2 hôm nay thì sao?Ko được.Tôi ko tin cô được.Phải có bằng chứng.Ko tới lúc cô trốn tôi biết tìm ai đòi nợ!” hắn quả quyết.
Nhi lấy tay day day thái dương.Mệt với ông con giời này quá. “Được rồi,cậu muốn lấy gì làm bằng chứng?”
“Viết giấy nợ đi!” hắn đáp.
Nhi nhìn hắn chán nản,đôi vai buông thõng.Cái này cũng ko thể trách hắn.Cô cầm của hắn mấy chục triệu,cũng nên có trách nhiệm 1 chút.Cô lại ko phải kẻ vô lại ăn tiền của người khác rồi lại ko chịu trách nhiệm.Viết giấy nợ cũng là phải thôi.
Nhìn cái tướng thất thểu đi như king kong của con khủng long,hắn nhăn mặt “Đi đâu đó!”
“Dĩ nhiên là vào nhà viết giấy nợ rồi!Ko lẽ cậu định viết ở giữa đường thế này?” Nhi đáp.
“Muộn thế này rồi ..” hắn nhìn cánh cửa nhíu mày.Hắn ko thích phải giáp mặt mấy vị phụ huynh vào giờ này chút nào.Nhất là hắn lại vừa đưa con các vị đi chơi về vào cái giờ này.
“Mẹ tôi ko có nhà!” cô nói.
Hiện tại,Nhi thật sự thật sự..thật sự vô cùng hối hận.Cô nghĩ thà rằng đứng ngồi đường,ngồi hẳn xuống đất mà viết giấy nợ,vạ vật lề đường trông như người vô gia cư còn hơn là mời cái tên này vào nhà.Nếu đây ko phải là nhà cô,chắc chắn cô sẽ đi kiếm 1 cái gậy hay thanh gỗ dài đập cho hắn 1 trận nên thân rồi mang xác vứt ra sông Hồng phi tang diệt tích rồi.Nhưng nghĩ tới dãy số 0 dài dằng dặc,cọc tiền vuông vức toàn polime,cô phải nhịn.Nhịn.Nhịn.
“Thì ra đây là phòng cô!” hắn đảo đôi mắt nâu 1 vòng.Căn phòng của khủng long sơn màu vàng dịu,phòng khá nhỏ nhưng lại cho người ta cảm giác ấm cúng.Trong phòng có 2 giá sách toàn truyện tranh với tiểu thuyết.Một chiếc bàn học gỗ ép có giá sách nhỏ,trên giá là sách giáo khoa,vở,có 1 chiếc máy tính đặt trên bàn.THời khóa biểu dán ngay phía trên mặt bàn,trên tường thì dán chi chít ảnh nhân vật hoạt hình hay gì đó.Chiếc giường nhỏ được kê phía đối diện bàn học,bọc 1 bộ ga màu xanh nước biển dịu mắt,đầu giường có 1 khung cửa sổ nhỏ nhìn ra con ngõ chỉ còn heo hắt đèn đường.Phía cuối giường kê 1 chiếc tủ quần áo.
Hắn ngồi lên chiếc giường nhỏ của cô,với tay lên đầu giường nhìn khung ảnh cô chụp với Ngọc,trông có vẻ như khi cô đang học cấp 2.Hắn khẽ cười “Thật quê mùa!”
Nhi lao tới giật cái khung ảnh ra khỏi tay hắn. “Viết giấy nợ nhanh lên!”.Mau viết đi,viết nhanh lên,viết xong rồi biến đi cho tôi!!
Hắn nhìn cô mỉm cười. “Được,viết thôi!”
Nhi đưa hắn giấy và bút.Hắn ngó lơ.Cô nhíu mày,gì nữa đây đại gia? “Viết đi!” cô nói.
“Cô viết đi!” hắn thờ ơ.
“Cái gì?Tại sao?” Nhi cự nự.
“Tôi đâu phải người mượn tiền!” hắn thảm nhiên.
Cháy..Cháy..Cháy .. Cháy rất to,có ai gọi 114 nhanh đi.Nếu ko cô sẽ vào bếp xách ngay chai dầu cho hắn thêm mồi lửa bây giờ.Nhưng mà.. cô tự bảo mình,tiền cũng cầm đi rồi.Tiêu thì cũng tiêu hết rồi..Phải nhịn.Nhịn.Nhịn..
“Muốn tôi viết thế nào?” cô hỏi,ngồi xuống bàn cam chịu.Rốt cuộc thì mượn tiền hắn là đúng hay sai?Cái tên này,rõ ràng đang mượn gió bẻ măng mà.
“Dĩ nhiên là giấy ghi nợ rồi!” hắn thảm nhiên.
Nhi nghe 1 tiếng bùm phát ra từ hộp sọ của mình.Dư thừa,cái tên khốn này,ai chả biết là viết giấy ghi nợ.Ý tôi là nội dung,nội dung ấy!!Nhưng phải bình tĩnh,bình tĩnh..Thở ra,hít vào,thở ra,hít vào..Được rồi.Viết thôi.
Hắn nhởn nhơ ngồi trên giường nhìn cô đang ngồi cặm cụi viết trên bàn.Chỉ sau 1 lát cô đưa hắn tờ giấy ghi nợ.
“Đây!Giờ về được chưa?” cô nói,cố kìm chế giọng mình cho thật lịch sự.Làm ơn biến dùm tôi,cái ông tướng kia.Cậu rảnh rỗi nhưng tôi thì ko đâu.
Xoạt.xoạt.. xoạt.
“LÀM CÁI GÌ THẾ HẢ?” đôi mắt đen của cô mở to,nhìn cái tên chết bầm đang xé tờ giấy ghi nợ cô vừa viết ngon lành.
“Ko được viết lại!” hắn thản nhiên đáp,ném toàn bộ vụn giấy xuống sàn.
Đôi tay của Nhi nắm chặt,nhắm chặt hai mắt lại,thở ra,hít vào,thở ra,hít vào.. Rồi hậm hực quay đầu lại chiếc bàn viết tiếp.Một lúc sau,con khủng long,với cái vai ngang bành,dáng đi như người toàn những khớp nối,tướng đi như robot,đôi mắt như người máy héc quyn,tiến tới đưa cho hắn tờ giấy ghi nợ.Đôi mắt đầy oán hờn.
Xoẹt..
Nhi mắt hình tròn,mồm thì hình chữ nhật nhìn hắn,tới đây thì đến phật cũng biến thành quỉ mà.Cái tên khốn này rốt cuộc muốn chơi trò gì đây?
“Này,cậu đang chơi tôi đúng ko?Cuối cùng cậu muốn cái gì?” cô bực bội nhìn hắn.
Hắn ngồi hai tay chống xuồng giường,thản nhiên cười khẩy 1 cái rồi quay lên nhìn cô. “Muốn cô viết rõ ràng 1 chút.”
“Thế còn chưa rõ ràng à?” cô bực bội cãi lại.
“Chỉ viết tôi nợ tiền của Hoàng Tuấn Tú,nhất định sẽ trả lại.Cái này gọi là giấy nợ à?”
Đại.. đại.. đại gia của tôi ơi.Cuối cùng cậu là động vật đơn bào đầu tiên của thế giới hay sao?Giấy ghi nợ dĩ nhiên là ghi số tiền nợ,người vay nợ,và cam kết trả nợ rồi.Còn muốn tôi viết gì nữa?
“Tôi đọc cô viết.” hắn nói.
Nhi hậm hực quay về ghế ngồi.Cầm cây viết đợi hắn đọc.
“Tên tôi là Trần Hiểu Nhi.. do mượn 1 số tiền là 50 triệu của Hoàng Tuấn Tú.. nên nguyện cam tâm tình nguyện làm bạn gái của anh trong vòng 100 ngày..Trong 100 ngày đó,phải đáp ứng toàn bộ yêu cầu của bên cho vay,cố gắng hợp tác 1 cách tốt nhất để giúp đỡ bên nguyên..”
“Khoan.. ” Nhi hét lên.Cô quay người lại nhìn cái tên vừa nói rất rành mạch với con mắt trái còn đang đỏ ngầu “Cái gì mà đáp ứng toàn bộ yêu cầu?Ko được.”
“Có gì ko được?” hắn nhìn cô.
“Nhỡ anh bắt tôi làm những chuyện quá đáng thì sao?” cô nói.
“Ví dụ?” hắn nhìn cô đôi mắt nâu sẫm lại,trong ánh mắt ánh lên vẻ thích thú.Cô ko phải là 1 con khủng long ngu ngốc lắm nhỉ.
“Thì mấy chuyện vượt quá giới hạn!”
“Chuyện gì mà vượt quá giới hạn?” hắn nhướng mày cười gian tà.
“Thì..” cô ngập ngừng,khẽ nghiến răng 1 cái,rồi mới lấy can đảm nói : “Như dẫn con gái về cho anh,tôi lại càng ko thích phải xem phim AV với phim G nóng.Nên anh ko được hạnh hạ kiểu đó..”
Giờ thì.. hắn mới là người mi mắt giật giật.Này,khủng long bạo chúa,cô nghĩ tôi biến thái đến độ diễn phim AV muốn có người chứng kiến để tăng kích thích hả?Con nhỏ này,đầu óc cô là cái gì vậy?Đầu óc cô còn đen tối hơn tôi.
“Này,cô chỉ nghĩ tới có chuyện đó thôi à?” hắn hỏi,đôi mắt đảo 1 vòng nhìn cô từ cổ xuống dưới.
Cô nhíu mày nhìn hắn, “Đừng bảo cậu còn bắt tôi trói người để cậu bạo hành nhé?” miệng cô há hốc,ko phải anh bạo hành tới mức đó chứ??
Mặt hắn biến săc,xám ngoét.Con khủng long kia,cô có phải con gái ko vậy?Trong đầu cô chứa cái gì thế hả?Ko phim G thì cũng AV,giờ lại còn cái thể loại…Rốt cuộc cô ta có nghĩ,người phải chịu nguy hiểm gần nhất là cô ta ko?Suy nghĩ bình thường chút được ko?
“Cứ viết đi!” hắn nói.Đôi mắt tràn trề tức giận.
“Ko.Những việc đó nhất định ko làm!” Nhi nói,khuôn mặt quay đi chỗ khác cố chấp.
“Tôi ko bắt cô làm những việc đó là được đúng ko!?” hắn đáp,đặt 2 tay vắt chéo nhau ôm đầu gối.Cố gắng giữ bình tĩnh.
“Kể cả việc mua bao cho anh?” Nhi nói,đôi mắt sáng ngời.
Hắn bùng nổ.Này!Rốt cuộc nhìn tôi thế nào mà trong đầu cô toàn nghĩ tới mấy chuyện đó hả?Con nhỏ này,cô ko nghĩ tôi có thể làm gì cô à?Thở hắt ra 1 cái,hắn ngán ngẩm gật đầu.Lúc ấy cô mới an tâm,quay đầu lại bàn viết.
Cuối cùng, giấy ghi nợ cũng đã hoàn tất với nội dung như sau :
Cộng hòa xã hội chủ nghĩ Việt Nam
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc
Giấy ghi nợ
Tên tôi là : Trần Hiểu Nhi,trú tại số nhà 100 ngõ 83/4 phố Phương Liệt,Đống Đa,Hà Nội.
Vào ngày 12/2 (tức mồng 2 tết âm lịch) đã mượn của Hoàng Tuấn Tú,1 số tiền là 50.000.000 vnd.Cho nên tôi đồng ý tự nguyện làm bạn gái của Hoàng Tuấn Tú trong thời gian là 100 ngày để giúp anh thắng cược xem như là thế chấp.
Trong thời gian 100 ngày này,tôi phải cố gắng hết sức giúp đỡ và hoàn thành tốt nghĩa vụ của 1 người bạn gái.Hợp tác hết mình và toàn sức thực hiện những yêu cầu nhằm giúp đỡ cho bên cho vay thắng cược.(Trừ những yêu cầu quá đáng mà 2 bên đã thỏa thuận)
Trong thời gian 100 ngày theo hợp đồng,tôi ko được có bất cứ hành động hay lời nói ảnh hưởng tới bên nguyên.Bản hợp đồng này phải được giữ bí mật tuyệt đối.Nếu có vi phạm tôi sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm và phải đền bù gấp đôi số tiền đã mượn.
Số tiền 50.000.000 sẽ được tôi hoàn trả trong thời gian sớm nhất có thể.
Bản hợp đồng này chính thức có hiệu lực từ ngày được kí.
Hà Nội,ngày 14/2
Bên nguyên Bên bị
Hoàng Tuấn Tú Trần Hiểu Nhi
Hắn kí vào tờ giấy ghi nợ,rồi đưa về phía cô,đôi mắt nâu nhìn cô rồi lại nhìn xuống tờ giấy “Kí đi chứ!”
Nhi nhìn tờ giấy ghi nợ,tim cứ như vừa bị container cán qua.Nhắm chặt mắt,ôi cuộc đời hạnh phúc của ta.Cuộc sống độc thân tự do tự tại thích làm gì thì làm của ta.Cuộc sống ko có mấy tên con trai suốt ngày chỉ nghĩ tới AV và hentai của ta.Cuộc sống trong sạch của ta thế là chấm hết ở đây ư?Trong 100 ngày này phải làm sao đây!?Mẹ..Cứu con với!!
“Sao thế?Kí đi chứ!” hắn nhìn cô đôi mắt sẫm lại,giọng nói lạnh lùng.
Cầm lấy chiếc bút hắn đưa.Thôi thì đã há miệng chắc chắn là mắc quai,cô chẳng khác nào con cá đã nằm trên thớt.Đã đưa chân thì phải liều thôi.Thôi vĩnh biệt cuộc đời vui vẻ của ta.Hẹn gặp lại sau 100 ngày tới..
Vừa dứt bút kí xong,hắn đã giật ngay tờ giấy nợ cười vẻ rất đắc ý.Cô nhìn cái tên mà trong 100 ngày tới là bạn trai của cô,trong đầu nghĩ.Ko phải xui vậy chứ?Ta 18 năm trong sạch,đợi chờ tình yêu đầu của mình,một anh chàng thông minh như Conan,đẹp trai như Kid,giỏi giang như Kurono,khỏe mạnh như Onizuka,hiền lành như takuya..Tại sao,tại sao lại bị dính vào với cái tên động vật đơn bào ở dạng tối giản thế này??
Mở cửa cho cái tên động vật đơn bào đang hý hửng nhét giấy ghi nợ vào túi.Khuôn mặt của cô lúc này y như phải đeo 1 bị đá để nhảy xuống biển.Hắn dắt xe ra ngoài,nhìn lại gương mặt khó coi của cô.
“Khoan đã!”
“LẠI Gì NƯA?” cô gắt lên.Đại gia,cuối cùng còn muốn cái gì nữa.Bằng chứng cũng có rồi.Tôi kí cũng kí rồi.Nhận cũng nhận rồi.Còn muốn thêm gì nữa đây?
“Đưa điện thoại đây!” hắn nói đưa bàn tay về phía cô.
“Hả?” Nhi đớ mặt nhìn hắn.
“Điện thoại của cô!Đưa đây!” hắn nói.
Cô chẳng hiểu gì nhưng cũng móc túi đưa cho hắn,ko phải chứ.Hắn có thể cho vay đến 50 triệu mà lại ko có tiền nạp điện thoại sao?
Hắn cầm máy của cô,ấn ấn mấy số.Rồi đưa lại cho cô.
Cô nhìn màn hình,rốt cuộc hắn làm gì?
“Bất cứ khi nào tôi gọi phải bắt máy ngay,biết chưa?” hắn nói nhẹ tênh,rồi lên xe phòng mất.
Nhi vẫn còn đang đơ mặt nhìn theo dáng chiếc SH lao nhanh trong đêm.Hắn đang nghĩ cái gì trong đầu?Xem ra cô từ ngày hôm nay trở thành thú bị cùm rồi.Nhưng ko nghĩ nhiều nữa,có nghĩ cũng chẳng thể làm gì.Đi thì cũng đi rồi,giờ có muốn bóp cổ đập chết hắn,rồi ném xuống sông cũng ko còn cơ hội nữa rồi.Tốt nhất là tự lo cho mình.Cô đóng cửa,vào nhà tắm rửa,rồi lên giường đi ngủ.Mai còn phải vào viện nữa chứ.
Hắn nằm trên giường cầm bản hợp đồng ra đọc,trong lòng ko khỏi vui vui.Giờ thì cô ko chạy nổi nữa đâu,Trần Hiểu Nhi.Từ giờ tôi sẽ cho cô nếm mùi những gì trước đây cô bắt tôi trải qua. Hôm nay dù hắn ko nhận được 1 thỏi socola nào nhưng đột nhiên lại cảm giác ngọt ngào hơn cả phong socola hảo hạng nhất.