Một buổi sáng mùa thu gió nhẹ,nắng vẫn trải vàng trên những con phố Hà Nội,người đi làm rộn ràng trên đường,mặc cho khói bụi,đường trật,nhưng kiếm sống mưu sinh thì vẫn phải thẳng đường mà tiến.Nhi hít thở ko khí buổi sáng ồn ã của cuộc sống công sở,trong lòng tâm trạng vô cùng phức tạp.Vừa cảm giác mới mẻ với công việc mới,phòng maketing khá là thú vị,văn phòng rộng rãi,sắp xếp bàn làm việc gọn gàng thoải mái,nhưng mà nghĩ tới ngày làm việc đầu tiên hôm qua thì thật là hãi hùng.Ko thể ngờ công ty lại là của nhà hắn.Nhi lắc lắc đầu còn may cô chỉ là 1 tiểu tốt thực tập sinh,hơn nữa phòng làm việc lại cách phòng của hắn phải hơn mười tầng lầu tức mà đến cả mấy chục mét.An tâm,an tâm,cô làm việc ở tầng làm việc cấp bậc thấp,người ta là lãnh đạo làm sao mà có thể gặp mặt được chứ.Vừa nghĩ tới đây Nhi lại cười vô cùng sung sướng,ôi nhân viên cấp thấp thật vô cùng tốt.Văn phòng rộng rãi,đồng nghiệp là những người tài giỏi lại vô cùng nghiêm túc,làm việc trong ko khí chuyên nghiệp,làm cho bản thân cô cũng muốn học hỏi nhiều hơn.Còn đang phấn khởi chào 1 vòng các đàn anh đàn chị trong phòng để về lại ghế,hy vọng ngày thứ 2 tươi sáng ko có cái tên ám quẻ ngồi ở trên đầu cô hơn 10 tầng lầu.Cô vừa đặt chiếc túi xách xuống mặt bàn,thì đã nghe 1 tiếng nói lanh lảnh bên tai.
“Trần Hiểu Nhi!”
Nhi ngẩng đầu lên nhìn,đứng nơi đó là chị gái kính mắt HD đang nhìn xuống cô,gương mặt của chị dường như hôm nay còn xấu hơn hôm qua.Nhưng có xấu tới đâu vẫn đỡ hơn là ông tổng giám của cái công ty này.Nhi vội vàng nâng khóe miệng lên 1 tia chào đón,gặp chị khó khắn em vẫn cứ vui vẻ yêu chị.
“Em chào chị!” Nhi vui vẻ.
“Ko dám.” Chị gái đeo kính vẫn lạnh băng như mọi ngày trả lời,tay đẩy gọng kính lên sống mũi. “Thu dọn hết đồ đạc!” chị lạnh lùng nhả ra mấy chữ.
“Dạ?” Nhi đôi mắt đen mở to nhìn chị gái lạnh lùng quay đầu bước đi.Nhi vội vội vàng vàng túm lấy gấu áo của chị gái đeo kính.
“Khoan đã chị ơi.Chị nói vậy là?” Nhi mở tròn mắt nhìn chị gái đôi mày hơi nhíu khó hiểu.
“Thu dọn toàn bộ đồ đạc,đi theo tôi!” chị gái đeo kính lại lạnh lùng nói.
“Đi?Đi đâu ạ?” Nhi lại tiếp tục thừ ra.Ko phải đi thực tập ngày thứ 2 mà bị đuổi thảm vậy chứ?Nghe người ta đuổi việc nhân viên chính thức thì có,nhưng thực tập ko có tiền lương còn bị đuổi.Cái tên đó,có phải vì cô ko nhận lương,hắn ko tiêu tiền được nên giờ đuổi cô ko?Khốn nạn.
“Còn ko mau thu dọn đồ!” chị gái đeo kính lại lạnh nhạt,giọng nói lại bực bội gắt gỏng.
“Nhưng..” Nhi nhíu mày ko phải chứ?Chắc chắn chẳng có ai bị đuổi việc sau chỉ 1 ngày chứ?Ko phải cô là người đầu tiên sao?Ko phải xui vậy chứ?Ko được.Tuyệt đối ko thể bị đuổi.
“Còn ko mau lên,tổng giám đốc còn đang đợi kìa!” Chị gái đeo kính gần như rít lên.
Nhi đôi mắt đen mở lại càng to. “Tổng giám đốc?”
“Cô còn ngồi thẫn thờ ở đây?Mau thu dọn đồ đi lên phòng tổng giám đốc!”
“Phòng tổng giám đốc?” hiện tại ko chỉ 1 mình Nhi nói mà dường như cả văn phòng ko ít cô gái trẻ tuổi đứng bật dậy đồng thanh hô,những gương mặt phút chốc đều biến sắc quay sang chiếc bàn làm việc của Nhi.
Nhi cảm giác cái đầu ong ong.Cái tên T3 ấy định làm cái gì?
“Còn ko mau thu dọn!” chị gái đeo kính vô cùng nổi giận đạp mạnh xuống bàn kéo lại cái phần hồn đang bay phấp phới đầy uất hận của Nhi về lại thân xác.
Nhìn gương mặt đằng đằng sát khí đầy phẫn nộ của chị gái đeo kính Nhi đành ngậm ngùi thu dọn đồ,lầm lũi đi theo chị đi qua dãy văn phòng tràn ngập là những con mắt sắc lẻm như dao cạo đang chĩa vào cô.Nhi nuốt nước bọt,thế nào cũng khó sống.Cho đến khi bước vào thang máy,nuốt nước bọt mạnh cô cũng ko dám,chỉ nghe cửa thang máy đóng lại,lại nhìn những con số tầng càng lúc càng chạy nhanh.Nhi bàn tay cầm mấy giấy tờ của cô,bàn tay nắm chặt.
“Em tại sao lại phải lên phòng giám đốc ạ?” Nhi nhỏ nhẹ hỏi.
“Ko biết đây là lệnh cấp trên.Cô bị điều lên phòng tổng giám đốc làm thư ký!” chị gái đeo kính ko hề quay lại,giọng nói ko giấu được phẫn nộ.
“Thư ký?Nhưng em học quản trị kinh doanh,em được phân vào phòng maketing mà!” Nhi ko khỏi há hốc miệng bất bình.
“Đã nói ko biết.Muốn biết thì lên hỏi tổng giám đốc!” chị gái càng nói càng lạnh nhạt.
Nhi còn chưa kịp mở miệng nói lời năn nỉ thì cái thang máy chết tiệt đã Dinh 1 cái báo hiệu đến tầng trên cùng.Nhi thầm nguyền rủa.Ngay cả thang máy cũng chống đối cô.Đúng là thang máy của tên khốn,cần gì phải đi nhanh như thế?
Chị gái đeo kính vừa đến nơi đã đi vội ra thang máy,lại dừng lại nhìn cô gái đang ôm đồ đứng lặng yên trong thang máy.Chị gái đành dừng cước bộ,quay đầu lại nhìn Nhi vô cùng khó chịu.
“Cô còn định câu giờ đến bao giờ?Mau bước nhanh chân cho tôi!” chị gái hoàn toàn ko nể tình hét vô cùng lớn.
Gương mặt xinh xắn của Nhi mềm xuống,đôi mắt đen long lanh úng nước,khóe miệng cong xuống dưới phụng phịu.Khuôn mặt cô hiện tại giống như chú cún con bị bỏ rơi vô cùng đáng thương.
Chị gái đeo kính mở tròn mắt 1 hồi,rồi mới quay người bỏ đi ko nhìn lại 1 lần. “Mau đi đi!”
Nhi nhìn theo dáng người mảnh mai trong bộ đồ công sở nghiêm trang uyển chuyển bước trên hành lang,Nhi gục đầu xuống khẽ thở ra.Ko phải vậy chứ?Còn nghĩ là cách hắn hơn mười tầng lầu là khoảng cách an toàn.Ai dè,ai dè.. 1 cái thang máy là mang cô lên hơn 10 tầng rồi.Giờ Nhi thật ước làm sao,cái tòa nhà này ko có thang máy.Cho hắn vĩnh viễn cũng ko kéo được cô lên tầng cao nhất được.Tức muốn chết mà.Cái gì mà hiện đại kĩ thuật?Hiện đại chỉ tổ hại điện.Giờ ko chỉ hại điện,còn hại đến mạng người rồi.Công nghệ cao cái khỉ gì.
Nhi cảm giác 2 chân mình bị 2 quả tạ buộc chặt,trước đây thì 2 bên là 2 nhà nheo nhóc bám lấy tay cô xiềng xích,thì giờ ko phải là 2 nhà nheo nhóc,mà 2 chân cô là xích,2 tay cô là xiềng. Nhi cảm thấy mình y như người sắp ra pháp trường xử chém.Nhưng thà rằng ra pháp trường biết mình chết lập tức,chứ cô chắc chắn là lần bước qua cổng này của cô,chắc chắn là cô sẽ ko được thoải mái mà chết vậy đâu.Hắn ta mà ko hành cô thừa sống thiếu chết,thì chắc chắn ngày mai trời ko sáng.
Khi cô bước đi tới dãy hành lang của đám thư ký chỉ nhìn thấy toàn bộ các cô gái đều lập tức tắt nụ cười trên mặt,thậm trí cả cô gái đang nghe điện thoại cũng trừng lớn mắt nhìn cô.Sao số cô thảm vậy trời?Rõ ràng trên mặt bọn họ hiện ra chữ “căm ghét”.Cô lại ko quen họ,chắc chắn ko thể nào đắc tội gì với họ.Cho nên,chắc chắn cũng chỉ bởi vì cái tên khốn ấy.Một người làm phòng maketing lại bị bắt lên làm thư ký tổng giám đốc,mà hơn nữa cô lại còn nhân viên thực tập.Cái lý nào lại như vậy?
Chị gái đeo kính đẩy nhanh cửa bước vào phòng,đôi mắt khẽ mở ra.Tú đứng trước bức tường kính hướng xuống khoảng thành phố thu nhỏ ở phía dưới.Đôi mắt nâu lặng lẽ nhìn xa xăm,chiếc mũi cao thẳng ánh lên trong ánh sáng mặt trời mùa thu,làn da sáng bóng lên mềm mại,bàn tay to lớn rắn chắc đặt lên trán.Nghe tiếng cửa mở hắn vội quay người lại,đôi mắt mong chờ nhưng đột nhiên sẫm lại.
“Người đâu?” Tú nói giọng trầm trầm,bàn tay thu lại khoanh trước ngực.
“Dạ,đã đến!” chị gái đeo kính lễ độ khẽ cúi người,vội lùi tránh ra hướng cửa.
Tú xoay người đôi mắt nhìn thẳng bóng dáng nhỏ bé đang nặng nề từ hướng cửa đi vào.Khủng long,em nghĩ trốn dễ thế à?Anh còn lâu mới cho em trốn.Hắn hiện tại dùng gương mặt vô cùng bình tĩnh đối diện với cô.Nhưng chỉ có hắn rõ nhất,trái tim hắn đang tập thể dục trong lồng ngực.
Nhi khẽ cắn môi,đôi mắt đen láy nhìn cái tên cao ngạo trước mặt.6 năm ko gặp,hắn có thay đổi gương mặt có vẻ góc cạnh hơn,da cũng trầm hơn màu nam tính,đôi mắt nâu trước đây cô cảm giác như 2 hòn bi giờ như bồ hóng,lạnh nhạt.Thời gian thật sự làm cho hắn thay đổi ít nhiều.Nhưng sao cô cứ cảm giác ngoài mặt hắn có thay đổi nhưng tính cách của hắn thì vẫn cứ y như tên trẻ con.Cứ nhìn hiện tại là biết,rõ ràng lấy việc công trả thù riêng.Đáng giận.
Hít vào 1 hơi Nhi chậm chạp bước vào trong phòng tổng giám đốc,đôi mắt đen nóng nảy vẫn đăm đăm nhìn hắn.Tú thấy cô bước vào khẽ vẫy vẫy tay cho bà chị đeo kính rời đi,khi cánh cửa đóng lại để lại căn phòng rộng lớn sang trọng chìm trong im lặng.Hai con người 4 mắt nhìn nhau đều cố gắng giấu chặt suy nghĩ của mình.
“Anh muốn gì?” Nhi chậm rãi hỏi,đôi mắt đen hơi nhíu lại.
Tú khẽ cười nhếch mép,lặng lẽ quay lại ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế da nhìn cô.Khủng long, anh muốn cho em 1 bài học.Để em biết có muốn chạy trốn thì cũng ko dễ dàng đâu.
“Tại sao lại điều tôi lên đây?” Nhi lại tiếp tục hỏi mặc cho thái độ thờ ơ của hắn.
“Tôi cần thư ký!”
“Nhưng anh đã có rồi!” Nhi bực bội chau mày.
“Ko có nghĩa là đủ!” hắn thản nhiên nói.
“Nhưng tôi là người của phòng maketing!” Nhi cố gắng phân bua,cô thật sự ko muốn lâm vào tình trạng này.
“Cô Trần Hiểu Nhi,việc phân công công tác là do lãnh đạo điều động.Cô chỉ là nhân viên thực tập tôi nghĩ cô ko có quyền cự tuyệt!” hắn giọng nói đầy lạnh lùng,khóe miệng nở ra 1 nụ cười quỉ quyệt.
Nhi cắn chặt môi,có cảm giác như răng mình sắp bật ra khỏi nướu răng.Tên khốn.Đây là mượn việc công trả thù riêng.Trước thì hắn dùng tiền bây giờ thì dùng quyền.Bao nhiêu năm ko gặp tại sao anh ko thể khá hơn chút nào thế T3?
Nuốt cơn giận dữ vào trong,cô cố gắng nói bằng giọng thật bình tĩnh “Tôi biết rồi,thưa tổng giám.” Nói rồi xoay người bước ra hướng cửa.
“Đi đâu?” hắn khẽ nhíu mày nhìn cô bước đi giọng nói gằn nặng lại.
“Về chỗ làm việc của mình.Chắc chắn ngài cũng ko muốn tôi chỉ đứng đây để tán gẫu mà ko làm việc,phải ko ạ?” Nhi quay đầu mỉm cười nói.
“Thái độ rất tốt.” Tú khẽ ngả người vào ghế,hai tay gác lên thành ghế,mười đầu ngón tay đan vào nhau,thái độ vô cùng cao ngạo nhìn cô “Nhưng cô bước ra ngoài làm gì?”
“Tôi về bàn làm việc của mình!” Nhi hơi nhíu mày nhìn cái bộ dáng cao ngạo của hắn trả lời.
“Ai nói bàn làm việc của cô ở ngoài?” Tú lạnh lùng hỏi,khóe môi khẽ cười mỉa mai.
Nhi gương mặt đột nhiên ngơ ngác.Ko phải thư ký tất cả đều ngồi ở phòng ngoài sao?Cái tên này,đang định nói gì?
“Vậy tôi ngồi đâu làm việc?” Nhi hỏi lại hắn.
Tú khẽ mỉm cười,dùng ngón trỏ chỉ về phía bên phải cánh cửa ra vào.Nhi mới lặng lẽ quay đầu nhìn,ở ngay gần cửa đối diện với bàn làm việc của hắn ko biết từ lúc nào đã có 1 bàn làm việc nhỏ,trên có đầy đủ dụng cụ văn hóa phẩm,còn có thêm 1 giá để tài liệu ở sau lưng.Chính bởi vì từ khi bước vào cô chỉ để ý trừng hắn cho nên hoàn toàn chẳng nhận ra có thêm 1 cái bàn trong phòng.
“Tổng giám,ko phải ngài nói tôi ngồi ở đây chứ?” Nhi cảm giác cổ họng khô rát,khóe môi cố gắng kéo lên gượng gạo cười nhìn hắn hỏi.
“Ko cần khách sáo.Đúng là bàn làm việc của cô.” Hắn mỉa mai cười.
Nhi cảm giác hàm răng của mình vừa bị lật ngược.Cái tên T3 này đang dự tính cái gì trong đầu?Ko phải mọi thư ký đều ngồi ở ngoài hành lang sao?Tại sao cô lại phải ngồi cùng phòng với tổng giám đốc?Vậy thì cô là tổng giám đốc rồi còn gì?Ko hiểu cái tên bại não này lại đang nghĩ đến trò gì chơi cô đây?Mặc dù trong đầu có bao nhiêu giả thiết,nhưng cô chỉ là nhân viên thực tập thì có thể làm được gì chứ?Cho nên vô cùng ngậm ngùi Nhi lặng lẽ dọn đồ vào trong bàn làm việc,trong đầu chứ vô cùng nhiều oán hận.
Tại sao?Tại sao lại thành ra thế này?Buổi sáng lúc mới đến công ty cô còn hy vọng tràn đầy về 1 ngày mai tươi sáng,còn vô cùng biết ơn và ngưỡng mộ những trí tuệ siêu việt,những thiết kế sư tài ba,những khoa học công nghệ tiên tiến để có thể xây ra được 1 tòa building mà phòng sếp tổng ở cách cô đến hơn 10 tầng lầu.Ấy thế nhưng,người ta vẫn bảo hiện đại thì hại điện,mặt trái của vinh quang đúng là tăm tối.Chỉ nhờ công nghệ cao cộng với cái vỏ đại não của gã du học sinh từ Mỹ về kia,mất chưa đầy 30 giây cô đã nhảy được hơn 10 tầng lầu để lên đây. Vậy là từ hôm nay chắc chắn cô sẽ ko được yên ổn rồi.
Còn đang miên man trong suy nghĩ than thân trách phận của mình,vừa xếp lại đồ đạc lên bàn làm việc thì cô đã nghe một giọng nói trầm trầm vô cùng thiếu trách nhiệm đằng sau.
“Tôi hơi khô cổ.”
Nhi quay đầu lại nhìn cái gã đang ngồi sau chiếc bàn lớn đầy căm phẫn.Tú vờ như ko biết ánh mắt oán hờn của cô,tay vẫn tiếp tục giở tài liệu.
Nhi hậm hực ngừng tay,bước tới trước bàn làm việc của hắn.Vốn cô cũng có chuẩn bị tâm lý để làm cái chân sai vặt lúc mới vào công ty rồi,cho nên ko sao cả.Nhưng mà thà để người khác sai vặt còn hơn là để cho cái tên cù nhầy này.
“Tổng giám đốc muốn uống café gì để tôi đi mua!” Cố gắng vặn cho volume của mình thật nhỏ,kìm hãm cho hàm răng ko bực bội nổi điên cắn nhau,Nhi cố gắng nói 1 cách nhẹ nhàng.
“Phòng pha café ở ngoài cửa rẽ phải,nếu còn ko biết thì hỏi.Hiểu rồi chứ?” Hắn lãnh đạm nói.
Nhi cắn chặt môi.Lại nữa lại nữa.Rõ ràng đây là lấy việc công trả thù riêng.Làm gì có chuyện 1 kẻ thích tiêu tiền như anh lại chấp nhận uống café tự pha chứ?Ko phải ngày trước anh hành hạ tôi nên bắt tôi pha café cho anh sao?Uống rồi còn chê khó uống.
“Sao còn ko đi?” hắn ngước lên thấy cô vẫn đứng trơ ra đó liền nói.
Nhi ko nói thêm câu nào,nhẫn nhịn ra khỏi phòng.Đúng là công ty lớn,còn có cả phòng uống nước riêng.Xem nào café cũng là đồ nước ngoài,có loại của Pháp,Ý lại còn cái loại ngôn ngữ gì mà cô hoàn toàn ko biết,ko biết là Ả rập hay I rắc nữa.Nhi thở dài,trong đầu lại bắt đầu nghĩ đến chuyện xưa.Nhớ trước đây vì mỗi khi sang ép hắn học y như rằng hắn gục gà gật gù như cái đồng hồ gà mổ thóc,cho nên cô quyết định bắt hắn uống café.Nhưng cái tên biến thái thích tiêu tiền ấy lại quả quyết chỉ uống café ở coffe bean & leaf tea,đúng là con nhà giàu.Hắn một mực đòi,cô 1 mực ko cho.Kết quả hắn bảo được rồi vậy thì em phải chịu trách nhiệm.Ko nói 2 ngày,ngày hôm sau 2 đứa đi siêu thị mua café gói mang về nhà..và người pha.. dĩ nhiên là cô.Đến lúc phải đun nước sôi pha phun café cô mới ngậm ngùi ngửi mùi thơm của café vừa khóc.Tại sao mà phải tự mua việc vào người thế này,hắn muốn tiêu tiền thì cứ nên mặc hắn thì hơn.Lại nhớ đến trước đây,cô cũng chưa từng thấy kể nào nhàn rỗi như cái tên ấy.Hắn để uống được cốc café ưng ý bắt cô pha đi pha lại ko biết bao nhiêu lần,lúc thì chê ngọt quá,ko cho đường thì hắn bảo quá đắng,cho ít đường thì lại bảo quá nhạt,cho sữa đặc có đường thì bảo quá bùi.. Cuối cùng cô cũng biết được mùi vị của hắn,hắn thích café đậm,nhưng ko được thiếu sữa,nhưng vị sữa lại ko được nồng quá,hắn thích ngọt nhưng ko được quá ngọt chỉ cần man mát là đủ.Cho nên cốc café hắn thích uống là,café say nhiễm pha đặc cho thêm sữa tươi ko đường và thêm nửa thìa đường.Đúng là con người quái dị.Lại còn nửa thìa đường.Mới nghĩ thôi đã thấy rùng cả mình,nhưng thời gian đã 6 năm rồi liệu khẩu vị của hắn có còn như trước ko?Mặc kệ.Cứ pha đã.
Một lát sau,cánh cửa phòng tổng giám đốc lặng lẽ mở,vừa hé mở thì đã làm cho mùi thơm thoảng thoảng của café nồng đượm trong ko khí.Tú lặng lẽ ngồi ở trên ghế,đôi mắt nâu dõi theo từng bước chân của cô gái vừa bước vào.
“Mời sếp dùng café!” Nhi nhẹ nhàng đặt xuống bàn chiếc cốc còn nghi ngút khói.
Tú chậm rãi nhìn cốc café còn nóng hổi,lại nhìn cô gái trước mặt mình.Hắn từ từ vươn tay ra ko nhanh cũng ko chậm,trong trái tim cố gắng bình ổn lại lưu lượng máu lưu thông của mình.Tú rõ ràng hơn ai hết cả cơ thể mình đang cứng lại,trái tim cứ loạn nhịp thúc đẩy máu gia tốc hướng tới mọi cơ quan trong cơ thể,nhưng anh lại tuyệt đối ko cho phép bản thân mình để lộ ra 1 chút khác thường nào trước mặt cô.
Chậm rãi hít vào 1 chút hương café thơm mát,từ từ uống vào 1 hớp café nóng hổi.Trong thoáng chốc ấy hắn như trở lại 6 năm về trước.Mùi vị cốc café của cô vẫn vậy,cái mùi vị mà hắn ko thể nào quên được trong bao nhiêu năm qua.Vẫn vị café nồng đượm,vị sữa thanh mát nhưng ko gắt,vị ngọt nhẹ dịu hòa lẫn với đắng thanh tao.Là mùi vị mà hắn rất thích,rất rất thích.
“Dở quá.Pha lại!” hắn đặt chiếc cốc lại xuống bàn,gương mặt nhăn lại.
Nhi mở to 2 mắt,ko tự chủ nhìn hắn hỏi lại “Dạ?”
Ko phải mới vừa rồi gương mặt của hắn vẫn tỏ ra vô cùng mãn nguyện sao?Chỉ sau có 1 khắc đã lật lọng rồi.
“Tôi nói quá dở.Mau đi pha cốc khác mang đến đây!” hắn lạnh lùng.
Nhi hậm hực đi ra khỏi phòng.Rõ ràng là như trước đây hắn thích mùi vị đó chứ?Tại sao?Tại sao mà?Nghĩ rồi cô lại hít vào 1 hơi lặng lẽ đi pha cốc khác.
Chỉ còn lại 1 mình trong phòng Tú nhìn cốc café vẫn bốc khói khoang khoái cầm lên nhâm nhi. “Đúng là rất ngon!” gương mặt ko tự chủ nở 1 nụ cười.Con khủng long vẫn còn nhớ sở thích của hắn như thế nào.
Một lúc sau,cửa văn phòng lại bật mở,Nhi cầm chiếc cốc trên tay đặt xuống bàn.
“Café thưa sếp!” cô nói đôi mắt đen láy hơi liếc trên mặt bàn,cốc café cũ đã vơi đi đáng kể.Nhi cảm giác y như sóng thần vừa chuyển hướng từ Nhật Bản sang đâm thẳng vào não bộ của cô.Cái tên này,rõ ràng là uống rất ngon lại bảo cô đi pha lại.Bàn tay cô siết chặt,ngón tay trở nên trắng bệch.
Tú lơ đễnh cầm cốc café lên uống 1 ngụm,lập tức nhăn mặt “Ngọt quá!Pha lại!” rồi lạnh lùng đặt cốc xuống.
Nhi nghiến răng cái kẹt.Chỉ thêm có nửa thìa đường mà đã khen ngọt quá.Hoàng Tuấn Tú rõ ràng anh đang chơi tôi mà.Xem tôi làm gì phản công đây!
“Vâng thưa sếp!” Nhi nhẹ nhàng cúi người,cầm luôn 2 cốc café trên bàn đi ra ngoài.
“Cầm đi đâu đó?” Tú mở to mắt nhìn cô.
“Dạ mang đi đổ ạ!Dù sao cũng ko hợp khẩu vị với sếp!” Nhi thản nhiên trả lời,khóe mắt đen láy ánh lên tà ác.Anh đã muốn café ko đúng vị,tôi cho anh biết thế nào là ko đúng vị.
“Đắng qua,cô có cho thêm đường ko thế?”
“Ngọt khé hết cổ.Cô cho bao nhiêu đường thế?”
“Mùi gì mà nồng thế này?”
“Loãng thế này?”
“….”
Sau n lần Nhi đi ra đi vào phòng tổng giám đốc với phòng uống nước,cuối cùng thì đã có 1 bên chấp nhận đầu hàng vô điều kiện.Tú lấy tay day thái dương,đôi mắt nâu ngước nhìn cô gái đang vô cùng hớn hở trước mặt mình.Rõ ràng khủng long định chơi hắn mà.Pha café với mùi vị khó uống như thế,rõ ràng cố ý.Được rồi dù sao thì cũng là anh gây sự trước.Thở ra 1 cái nặng nề,anh chấp nhận đầu hàng.
“Pha lại như lần đầu tiên đi!” Tú nói bằng giọng trầm trầm.
“Dạ?Ko phải sếp nói là dở quá ko uống được ạ?” mặc dù hắn đã vẫy cờ trắng xin hàng,nhưng ai bảo tính cô hôm nay ko tốt.Đừng mong cô dễ dàng buông tha.Cứ xem như anh ko chọn đúng ngày lại đụng tới cô đúng tháng đúng kỳ.Đừng mong tôi hạ bậc thang cho anh xuống.
“Ít nhất nó cũng ko dở như những lần sau!” Tú lạnh lùng nói.
Nhi nghiến răng kèn kẹt,ko biết có phải do thời kỳ nhạy cảm của phụ nữ ko mà cô đã nóng nay còn nóng hơn.Trong miệng cô vừa quay người vừa thầm nguyền rủa cái kẻ ở trước mặt.
Sau khi pha xong cho hắn cốc café như ý,cô mới yên thân ngồi vào bàn làm việc,nhìn đồng hồ thì cũng đã 12h trưa,thảo nào nãy giờ cứ nghe tiếng trống dồn ở đâu,hóa ra là bác giai nội tạng đang biểu tình.Cô lại vụng trộm ngước nhìn về phía ngôi biệt thự trước mặt,hắn ta hoàn toàn ko có dấu hiệu sẽ đứng lên khỏi ghế.Hắn là sếp tổng giờ nghỉ trưa ko đi ăn cơm,thì 1 đứa nhân viên thực tập để người ta sai vặt như cô có nên đứng lên thực
hiện nghĩa vụ quyền được sống của bản thân mình ko?Chắc chắn là được.Đúng.Trong bộ luật lao động ko có nói sếp ko nghỉ thì nhân viên cũng phải làm việc theo sếp.Hắn ta mà có phàn nàn cũng ko có cơ sở.Đúng.Ko cần phải sợ.Giờ cô phải đi ăn.
Nghĩ là làm Nhi liền đứng dậy khỏi ghế,định bụng là sẽ lao thẳng ra cửa với tốc độ viên đạn ko cần biết hậu quả là gì,sáng đã ko ăn sáng,cô ko thể phụ tình bác dạ dày như vậy.Nhưng vừa mới đứng lên thì cái gã mặt lạnh như tiền từ nãy tới giờ như pho tượng đồng ở quảng trường bỗng nhiên cử động.
“Đi đâu?” hắn lạnh băng.
“Thưa sếp em định đi xuống nhà ăn trưa.” Nhi nhỏ giọng nói.
Tú đặt tập tài liệu xuống mặt bàn,đảo mắt nhìn chiếc đồng hồ.Đã hơn 12h trưa.Lại quay mặt sang nhìn cô đang đứng chết chân 1 chỗ.
“Được rồi đi đi!” hắn lạnh nhạt nói,lại tiếp tục đọc báo cáo.
Nhi thở ra 1 cái nhẹ nhõm,cuối cùng cũng thoát được khỏi ôn thần rồi.Trong lòng cô đang vô cùng hý hửng y như thầy giáo được nhận quà tết,như người bệnh tim được ghép nội tạng mới,như ăn mày nhặt được 1 tỷ.Bàn chân đi đôi giầy vải thoan thoắt lao ra cửa,bàn tay nhỏ vừa chạm vào tay nắm cửa mở ra 1 khe hở nhỏ khoảng 2 cm thì 1 giọng nói lạnh lẽo từ sau lưng cô vọng lại.
“Nhớ mua cho tôi cả 1 suất mang lên đây đấy!”
Nhi cảm giác như mình nghe lầm,chắc chắn là nghe lầm.Cô quay đầu lại nhìn cái người đang đọc tài liệu trên bàn.
“Sếp vừa nói gì?” cảm giác được cơ mặt mình đang co rút.Nhi biết rõ bây giờ nụ cười của cô vô cùng khó coi.
“Nhớ mua cơm mang lên cho tôi!” hắn thản nhiên nói,tiếp tục đọc tài liệu.
Nhi nghiến răng kèn kẹt,bàn chân bước nhanh ra cửa.Trong đầu thì nghĩ có cần tôi ăn hộ anh luôn ko?Nếu mà bận như thế gọi điện thoại cho căng tin mang cơm lên tận phòng cho anh ko phải được rồi à?Còn bắt tôi đi mua.Nói cho rõ ràng anh đang trả thù chuyện tôi bắt lỗi anh trước mặt nhân viên mới đi.Thật tức điên người mà.
Nhi bực bội bước vào thang máy,phòng thư ký đã trống trơn từ khi nào.Trong thang máy chỉ có mình cô lại càng nghe rõ hơn tiếng dạ dày đang gào thét,Nhi khẽ cúi xuống nhìn cái bụng mình.Ông nội tạng ơi làm ơn nhỏ tiếng dùm tôi.Hôm nay còn chưa đủ phiền sao?Nghĩ lại thì bình thường có ngủ ở nhà qua trưa tỉnh dậy cũng ko cảm giác mệt như vậy.Cũng chỉ tại cái tên khốn ấy cứ nhất nhất đòi café làm cô đi ra đi lại ko biết bao nhiêu lần.
Đang suy nghĩ đấu tranh giải phóng nô lệ thì đột nhiên cửa thang máy “Ding” 1 tiếng,Nhi nhìn ra phía cửa là 1 chàng trai người gầy gò đang khệ nệ bê 1 đống tài liệu trên tay,cái sấp giấy ấy còn cao quá đầu anh ta.Anh ta luống cuống vừa muốn bước vào thang máy thì lại nghe tiếng gọi từ đằng sau.
“Mang cả cái này đi nữa!” một cô gái với chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt,cúc áo chỉ cài ở nút thứ 3 để lộ đường cong như ẩn như hiện,chiếc váy zip bó sát vòng ba mềm mại với đôi chân thanh tú vội vàng chạy tới đặt thêm 1 tập tài liệu vào đống tài liệu cao ngất kia.Hiện tại trông anh ta chẳng khác nào đang vác cả 1 tòa nhà.
Nhi lúc này mới cảm giác rõ được thì ra ko chỉ 1 mình cô mới bị đô hộ,đúng là tư bản chủ nghĩa chỉ biết bốc lột giai cấp nông nô.Cái tên mới từ Mỹ về ấy đúng là ông chủ tồi.
“Ối!” anh chàng cố ngoái cổ qua đống tài liệu thấy cửa thang máy đang dần đóng lại vội vàng.
Nhi thấy thế vội ấn lại nút mở cửa,cậu chàng ngẩn ra nhìn cô 1 lúc.
“Ko vào à?” Nhi mỉm cười nhìn cậu ta.
“Có.. có.. có chứ cám ơn cô!” cậu ta vội vàng luống cuống nói,chân nhanh bước vào trong.Cửa thang máy khép lại chỉ còn nghe rõ tiếng thở hổn hển của cậu ta.Đột nhiên 1 âm thanh thanh tao của cái dạ dày của cô vang lên đánh gẫy mọi im lặng.
“Cậu xuống lầu mấy?” Nhi hỏi nhìn cậu ta ko còn tay bấm nút liền tốt bụng giúp đỡ.
“Tầng 12!Cám ơn!” cậu ta nhỏ giọng nói ngại ngùng.
Cậu ta khẽ nhìn sang phía cô,Nhi ngại ngùng gãi gãi đầu nhìn cậu ta cười bẽn lẽn.
“Xin lỗi ông nội tôi hơi nhiều lời 1 chút!”
“Ông nội?” cậu ta ngơ ngác nhìn cô 1 hồi.
“Thì ông nội tạng ấy!” Nhi giải thích.
Cậu ta nghe vậy thì đơ 1 lúc rồi bật cười.Thì ra đang nói cái dạ dày.Nhi nhìn cậu ta có vẻ đã bớt căng thẳng thì liền nói.
“Tôi là nhân viên mới tên Trần Hiểu Nhi,cậu là?”
“Tôi tên Hải Nam,cũng là nhân viên mới ở phòng kinh doanh!” cậu ta vui vẻ nói.
“Vậy là chúng ta cùng là ma mới rồi!” Nhi cười tươi để lộ chiếc răng khểnh tinh quái. “Có cần tôi mang giúp cậu ko?”
“Thôi.Ko sao đâu!” cậu ta ái ngại.
“Cùng là người mới khách sáo gì chứ.Hôm nay tôi giúp cậu biết đâu mai lại đến tôi nhờ cậu giúp!” Nhi tươi tỉnh dẫn chứng,tay vừa đỡ bớt 1 nửa đống tài liệu cho cậu ta.
“Cái này cần mang đi đâu?” Nhi tò mò nhìn đống tài liệu.
“Cái này là tư liệu giới thiệu sản phẩm mới tôi phải mang xuống phòng tuyên truyền!” cậu ta giảng giải.
Nhi ậm ừ gật đầu.Nếu giờ cô ở phòng maketing chắc cũng đang mải miết photo tài liệu,sắp xếp kế hoạch.Nghe nói công ty sắp tung ra sản phẩm mới.Lần này là lấn sân sang mỹ phẩm,cho nên mọi người ai cũng bận.Hèn gì cái gã kia đến ăn trưa cũng ko có thời gian.Ko được.Sao lại nghĩ đến hắn làm gì ko biết.T3 chết tiệt,bắt cô làm thư ký rõ ràng là đi chạy chân tạp vụ cho hắn.Đang nước sôi lửa bỏng còn bắt cô đi pha café.Kết quả 1 buổi sáng cô chẳng làm được việc gì.Nhi khẽ thở dài lại nhìn người mới bên cạnh,thà bắt cô ôm 1 đống tài liệu đi phát cho các bộ phận,còn hơn bắt cô chạy tới chạy lui từ phòng giám đốc đến phòng uống nước.Làm mấy chị thư ký ngồi phòng ngoài cứ nhìn cô như ET.
“Còn cậu đi đâu?” sau 1 lúc lâu im lặng cậu ta lại mở miệng hỏi.
“Tôi định xuống căng tin!” Nhi cười nói.
Vừa nói đến đây thang máy lại “Dinh” 1 cái,cửa vừa mở ra đã nghe 1 mùi thơm ngọt ngào của đồ ăn với tiếng người ồn ào náo nhiệt,cả tầng 15 được công ty trưng dụng làm căng tin của công ty,từng dãy bàn lớn giờ cao điểm đông ngịt người của các bộ phận,đây cũng là thời điểm nghỉ ngơi ít ỏi để buôn dưa lê của các phòng ban.Nhi ấn lại nút đóng cửa,cho thang máy chạy xuống tầng 12.
“Cám ơn!”
Cô nghe được 1 tiếng nói nho nhỏ ở bên cạnh,cậu con trai vẫn ôm đống giấy ko dám quay sang.
“Ko có chi!” cô trả lời.
Sau khi đưa hết đống hồ sơ cho phòng tuyên truyền,2 con người lại lặng lẽ vào thang máy.
“Giờ thì cậu đi ăn được rồi chứ?” Nhi quay sang hỏi cậu.
Cậu con trai lặng lẽ gật gật đầu.
“Cậu cùng đi ăn với tôi nhé.Tôi chẳng quen ai.” Nhi nói giọng hơi thấp xuống.Cô cứ nghĩ khi mới đặt chân vào đây mình sẽ có 1 tương lai tươi sáng.Lập ra được 1 hội buôn chuyện nơi văn phòng,có thể vừa vui vẻ làm việc vừa nói chuyện.Ai dè.Giờ cái phòng mà có làm việc chỉ có độc 1 mình cô cùng với 1 kẻ khác phái khó chịu.Mấy chị ở phòng thư ký thì nhìn cô y như thiên địch,họ ko mắng cô hay lườm cô 1 trận cô đã phải đi thắp hương cảm tạ tổ tiên rồi,đừng bao giờ nghĩ trở thành đồng minh của họ.Nghĩ đến đây cô lại thở dài.
Cậu con trai chỉ lẳng lặng gật đầu.Cậu cũng ko có ai để ăn cơm cùng.Nhân viên mới thông thường là vậy,một số ít người có khả năng nhanh chóng kiếm được 1 vị trí tốt trong hội buôn dưa lê mà đa phần là con gái,nhưng với những con người nhút nhát thì đó là cả 1 vấn đề.Chỉ nguyên nhìn cái tướng nhát gan ko có chủ kiến của họ là y như rằng đã khiến người khác nghĩ tới có thể lợi dụng,có thể bắt nạt,chứ ko phải là có thể kết bạn.
Nhi và cậu con trai đi tới nhà ăn mỗi người tự chọn lấy món ăn mình thích cho vào khay đồ ăn rồi kiếm 1 chiếc bàn khá xa trung tâm ngồi,Nhi bắt đầu bắt chuyện với cậu ta.Ban đầu cậu còn có vẻ ít nói,sau đó quen dần với cô cậu ta nói nhiều hơn.Đúng lúc 2 người đang cười nói vui vẻ thì Nhi nghe thấy tiếng chuông gào thét ,mèo kêu chó chạy,tiếng báo động ầm ầm.Mấy người ngồi ở những chiếc bàn gần đó đều quay ra nhìn cô trừng trừng.
Nhi khẽ nhíu mày,cái tiếng chuông này là.Nuốt nước bọt cái ực.Chẳng lẽ là.. Bàn tay cô run rẩy lôi chiếc điện thoại di động đang kêu gào ra khỏi túi,tiếng chuông ngày càng náo loạn.Nhi nhíu mày,cảm giác trong lồng ngực thót 1 cái,cổ họng khan rát nuốt nước miếng khô khốc.
Trên màn hình đang sáng trưng lên hàng chữ ox đẹp trai calling..
“Sao thế?Ko nghe máy sao?” Nam nhìn Nhi nhíu mày.
Nhi lại nuốt nước bọt,nghe trái tim của mình có chút bồi hồi nhìn chiếc màn hình lâu thật lâu,có cảm giác như đột nhiên bên tai ko nghe được gì nữa,tất cả đều ngừng lại.6 năm trước khi cô trả nợ cho hắn,hắn vứt lại tiền vào tay cô,cô cứ nghĩ hắn lại giở thói công tử bột,định rằng bao giờ hắn qua giai đoạn ấy thì sẽ làm hòa với hắn.Kết quả trong suốt 1 tuần cuối năm lớp 12 hắn ko xuất hiện dù chỉ 1 lần.Điện thoại cũng ko gọi lấy 1 cuộc.Tuy là cô ko quá kì vọng,nhưng nếu nói ko hy vọng là cô nói dối.Cô vẫn đã hy vọng sẽ có lúc hắn gọi điện thoại cho cô nói bằng cái giọng cáu kỉnh “Khủng long,tại sao ko gọi điện thoại cho anh?”.Nhưng hắn đã ko gọi.Cô cứ nghĩ rằng trả nợ xong,dù hắn có mang cô ra cá cược,nhưng trong 100 ngày ấy hắn đối xử với cô cũng ko tệ.Cô sẽ ko ngại làm 1 cô bạn thân của hắn sau khi hợp đồng kết thúc.Ấy thế nhưng hắn biến mất,vì cái số điện thoại này trong suốt 6 năm ko hề liên lạc lấy 1 lần.Cô vẫn luôn để số điện thoại của hắn như vậy.Chỉ là cô ko bao giờ nhìn đến,cô đã quên mất sự tồn tại của nó.Cho đến hôm nay,khi số điện thoại này vang lên,cô lại như bị kéo về 6 năm trước.
Nhi lặng thing 1 hồi lâu rồi mới ấn nút nghe máy.Vừa mới đả thông điện thoại đã nghe 1 tiếng hét chói tai từ đầu dây bên kia.
“Trần Hiểu Nhi cô định cho tôi đói chết đấy hả?”
Nhi giơ ống nghe cách xa tai cả thước,nhưng vẫn nghe rõ mồm một tiếng hét chói tai của hắn.Cô nhíu mày nhìn chiếc điện thoại đang gào thét,khóe môi cong lên khinh thường.Cá tính thật tệ.6 năm qua vẫn ko thay đổi chút nào.
Toàn bộ phòng ăn phạm vi 5m từ chỗ ngồi của cô người người im bật,nhà nhà ngơ ngác nhìn về phía trung tâm của tiếng động.Một vài người vì quá ngạc nhiên,1 số khác thì tự nhủ trong đầu,sao cái giọng nói quen quá nhỉ?Ko biết đã nghe ở đâu rồi?
Cậu bé nhút nhát ngồi trước mặt cô thì miệng há hốc đến rơi cả cằm xuống bàn,đôi mắt mở to nhìn cô ko chớp mắt.
Trong sự ngơ ngác,ngạc nhiên của bàn dân thiên hạ,cô vô cùng bình tĩnh nói vào ống nghe.
“Sếp đừng nóng,cẩn thận bị cao huyết áp đấy.”
“Khủng.. Trần Hiểu Nhi,lập tức mang cơm lên ngay cho tôi!” Tú gào lên bực bội,lại nghe bụng mình kêu ọc ọc.
“Đã biết!” Nhi thẳng đơ trả lời,sau đó lập tức cúp điện thoại.Nhìn chiếc điện thoại cô khẽ lắc đầu,còn tưởng sau 6 năm có tiến bộ 1 chút,ai dè.
“Xin lỗi,tôi phải đi trước rồi!” Nhi nhìn cậu bạn ngồi trước mặt nói “Có gì mai chúng ta lại cùng ăn cơm.Ok?”
Chưa kịp để cho cậu ta trả lời,cô đã bê khay cơm của mình đi dọn dẹp,rồi chạy ngay ra quầy bán hàng lấy thức ăn mang lên hầu hạ ông sếp khó tính.Mấy cô bán hàng thấy cô lại mua thêm 1 suất cơm liền hỏi.
“Em lại mua thêm?”
“Dạ.Em mua cho tổng giám đốc!” cô bẽn lẽn cười.
“Em là Trần Hiểu Nhi?” chị bán hàng hỏi.
“Vâng!” cô ngơ ngác.
“Đây.Chị cứ thấy lạ sao hôm nay sếp lại bảo có người xuống lấy cơm!” vừa nói cô gái vừa lấy ra 1 hộp cơm bằng nhựa bốn tầng đưa cho cô.
Nhi tròn mắt nhìn 1 lúc.Trong đầu thầm nghĩ đúng là phân biệt giai cấp.Rồi cười duyên với chị nhà bếp cầm hộp cơm mang lên tầng cao nhất.
“Cô làm gì mà bây giờ mới lên?” vừa thấy cô bước vào Tú bực bội hỏi.
“Ăn cơm!” Nhi lạnh lùng đáp,đặt hộp cơm 4 tầng trước mặt hắn,quay người đi về phía bàn làm việc.
Tú ko nói thêm câu nào,mở hộp cơm ra ăn.Mùi thức ăn thơm phức thoáng cái tràn ngập căn phòng,Nhi khẽ nuốt nước bọt căm hận.Cô chỉ mới ăn có 1 nửa suất ăn đã bị gọi lên đây,đúng là đáng giận.
Tú vừa ăn cơm đôi mắt nâu vừa đảo qua nhìn cô gái đang ngồi gục trên bàn,trên đầu lưỡi đột nhiên cảm giác ngọt ngào khó tả.Tâm trạng cũng vui lên đáng kể.
Cuối cùng thì cái màn tra tấn phải nhìn người ăn mà ko được ăn cũng kết thúc.Nhi ngồi trên bàn làm việc soát lại số liệu chi thu mà hắn đưa cô nói phải kiểm tra.Trong phòng làm việc đang vô cùng im lặng thì đột nhiên nghe tiếng gõ cửa.
“Vào đi!” Tú lạnh lùng nói.
Một cô gái xinh xắn với bộ đồ công sở mềm mại tôn lên dáng người thướt tha đẩy cửa bước vào,đặt tập tài liệu xuống bàn cho hắn,cô gái lễ phép nói bằng giọng hết sức ngọt ngào.
“Thưa giám đốc đây là bảng kế hoạch cho sản phẩm mới từ phòng kinh doanh.”
“Tôi biết rồi!” hắn vẫn tiếp tục xem tài liệu ko liếc mắt 1 cái.
“Thưa tổng giám,vào chiều nay lúc 18h30 có 1 cuộc ra mắt sản phẩm rượu ở khách sạn Media,có cần phải chuẩn bị trước cho ngài 1 bộ âu phục ko ạ?” cô gái lễ phép.
Nhi vẫn tập trung lướt trên từng con số hoàn toàn ko để ý tới xung quanh 2 người đang nói cái gì.Trong não bộ của cô hiện tại đang vô cùng cẩn thận dò kết quả.
“Lễ phục chắc chắn là phải cần rồi.” hắn một tay chống cằm lúc này mới ngước mặt lên,đôi mắt nâu lướt qua vai của cô gái trước mặt nhìn hướng tới chiếc bàn đối diện,đang có 1 kẻ vẫn đang miệt mài dò kết quả.
“Vậy tôi sẽ đi chuẩn bị!” cô thư ký lễ độ cúi người định bước đi.
“Ko cần!” hắn lạnh lùng nói. “Chuyện nhỏ này ko cần đến cô phải đích thân làm.” Hắn nói rồi khóe miệng khẽ nhếch lên gian trá.
“Trần Hiểu Nhi!” hắn dõng dạc gọi.
Cô vẫn tiếp tục công cuộc dò kết quả,cần mẫn chăm chỉ như đang lạc trong thế giới những con số.
“Trần Hiểu Nhi!” hắn lập lại,giọng đã to hơn 1 chút.
Vẫn tiếp tục dò kết quả.
Tú cảm giác gân xanh hiện tại đang nổi lên như đất nứt ở hai thái dương.Con khủng long chết tiệt.Lại lờ tôi đi.Trước cũng thế,cô ta mà ngồi xem phim hay đọc sách,anh có ở bên cạnh làm phiền thế nào,hoặc phá bĩnh thế nào,cô ta cũng trơ ra.Ko phản ứng.
“TRẦN HIỂU NHI!” lần này thì đích thị là quát lớn,làm cho cô thư ký phút chốc giật thót người.
Nhi giật mình như người vừa tỉnh giấc mộng.Cô ngơ ngác quay trái quay phải,một lúc mới định thần tiếng hét từ nhà đối diện.Cô mở tròn mắt nhìn hắn.
“Đã tỉnh mộng chưa?” Hắn nhướng mày nhìn cô.
“Dạ tổng giám đốc gọi tôi?” Nhi hơi nhỏ giọng hỏi lại.T3 lại muốn gì đây?
“Chiều tối nay tôi có buổi lễ ra mắt cần tham gia,cô lập tức đi mua cho tôi 1 bộ âu phục.” Hắn nhướng mày nhìn cô.Một tay rút chiếc ví da trong túi ra,hắn lạnh nhạt rút ra 1 chiếc thẻ giơ lên cho cô thấy.
Nhi chán nản đứng dậy khỏi bàn làm việc,lẳng lặng đưa chân bước tới nhận lấy tấm thẻ.Đôi mắt đen mở to nhìn tấm thẻ óng ánh rồi lại quay lên nhìn gương mặt đắc ý của hắn.Cái này là thẻ bạch kim mà.Trước đây hắn chỉ dùng thẻ vàng.Cái tên T3 này lại đổi thẻ.
“Đi đi,sao còn đứng đó!” Tú nhướng mày nhìn cô biết rõ trong đầu cô đang nghĩ cái gì.Hắn tiểu nhân đắc trí vô cùng.Khủng long,giờ anh ko còn là thằng nhóc cấp 3 6 năm trước nữa đâu.
Nhi ko nói lời nào,lặng lẽ bước đi ra cửa,vừa đi tới gần cửa đã nghe tiếng nói nhẹ nhàng của chị thư ký xinh xắn.
“Thưa tổng giám đốc để cô ấy đi mua thế có được ko ạ?”
Tú đang xem hồ sơ khẽ ngẩng mặt lên nhìn,Nhi cũng quay người lại nhìn cô gái đang đứng trước bàn làm việc.
“Để em làm việc này là được rồi ạ!” cô gái thư ký ngọt nhạt với hắn,ánh mắt nồng nàn kì vọng.
Tú vẫn lạnh băng nhìn cô ta.
“Cô ấy mới đến ko biết giám đốc thích nhãn hiệu nào,cũng ko biết side.Vừa nói đi mua cô ấy đã bước đi rồi.Còn chưa hỏi gì.Rõ ràng là quá nóng vội.” cô gái nói ngữ điệu càng lúc càng cao,gương mặt cao ngạo khẽ lườm Nhi 1 cái.Dù sao cô cũng là thư ký cho hắn đã được hơn 1 tháng.Ông chủ đẹp trai nhà giàu lại độc thân thế này,cô xinh xắn giỏi giang nên cô rất kì vọng.Nhưng đùng 1 cái vị thế của cô biến mất.Thường thì trong công ty cô là người tiếp xúc với tổng giám đốc nhiều nhất,nên nghiễm nhiên cơ hội của cô cao nhất.Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.Cô tin vào dáng người lẫn đầu óc của mình.Ấy thế mà ko hiểu ở đâu chui ra 1 cô gái thực tập lại được tổng giám đốc bắt vào làm thư ký.Kì lạ hơn là mọi thư ký đều ngồi phòng ngoài,riêng mình cô ta được sếp đặt bàn ở trong phòng sếp.Nghiễm nhiên là cô bị đe dọa.Ko thể để cô ta lấn lướt.
Tú khoanh tay trước ngực nhìn cô gái trước mắt,đôi mắt nâu sẫm lại ko chút biểu tình,ko lộ ra toan tính nào hết.Nhi thì ở đằng sau nhìn chị gái thư ký vô cùng,vô cùng kính trọng.Đúng là đàn chị luôn muốn nhận trách nhiệm công việc,lại giúp đỡ đàn em.Tốt quá.Chị hãy cầm thẻ đi.Em ko muốn thành chân sai vặt của hắn nữa đâu.Cố lên chị.Bài diễn văn của chị mới cảm động,đi vào lòng người làm sao?Ôi thì ra công ty này lại có nhiều người tốt như vậy.Mình vào đây đúng là ko uổng cuộc đời.
“Trần Hiểu Nhi!” hắn chậm rãi nói.
“Dạ!” Nhi bị kéo vào khỏi mộng đẹp,bán tay nắm chiếc thẻ bạch kim buông lỏng ra.Trong lòng hết sức hớn hở kì vọng được giải thoát.Y như người ta chơi điện tử nhìn thấy máu boss chỉ còn 1 vạch vậy.
“Cô biết side quần áo của tôi chứ?”
Nhi mở tròn mắt nhìn hắn,ngu ngơ 1 lúc xác định cho rõ mục tiêu mà hắn hướng tới là gì.Ko biết có phải do đi học nước ngoài về ko mà từ sáng đến giờ mỗi 1 câu hắn nói cô lại cảm giác có vô vàn nghĩa khác nhau.Suy nghĩ 1 lúc khẽ gật đầu.
“Áo side M,quần side 30.Số đo là vòng cổ là 41- 90.” Nhi ngu ngơ trả lời.
Hắn khẽ mỉm cười nhìn cô,chị gái thư ký mắt mở to nhìn Nhi.Hắn lại tiếp tục hỏi.
“Còn nhãn hiệu?”
“Thông thường là Gucci,LV hoặc Armani.Đôi khi là đồ Ý như Valentino Rudy.” Nhi mắt hơi ngước lên nhớ lại.Có 1 lần đi xem biểu diễn thời trang của Valentino giới thiệu sản phẩm ở Hà Nội,hắn vô cùng thích 1 chiếc áo phông mỏng mảnh có cổ rất phá cách,nhưng giá thì trên giời.Sau khi hắn mua cô chỉ có thể lắc đầu quầy quậy.
Chị gái thư ký trước đây thì trố mắt sau này thì miệng há hốc,thiếu nước mắt lọt ra ngoài y như con búp bê chút chít nữa thôi.
“Như thế đã đủ gọi là hiểu chưa thư ký?” hắn nhướng mày nhìn cô gái thư ký cười.
Cô gái chỉ có thể nuốt nước bọt cái ực.Làm sao cô ta biết được?
“Được rồi.Đi mua đi!” hắn phẩy tay nói với Nhi.Khi cô vừa quay người hắn lại thêm 1 câu “Mà đúng rồi vòng ngực là 98.”
Nhi quay người lại mở tròn mắt “Sếp mới tăng cân?Ko phải phẫu thuật chỉnh hình đấy chứ?” cô buột miệng hỏi ra nghi vấn.Cái tên ngực lép này làm thế nào mà lại lên vòng ngực chứ ko phải bụng thế?
Tú tức giận nắm chặt tay lại, “Mau đi mua đi!” quát lớn.
Nhi vội vàng mở cửa chạy xuyên ra ngoài,ba chân bốn cẳng chuồn khỏi hiện trường thật gấp.Chỉ để lại 1 gã con trai tức giận ngồi trên ghế.Tại sao hắn lại tăng số đo ư?Tại vì cô cứ nói người hắn ko có chút nào hấp dẫn,ngực với bụng bằng nhau,chê hắn ngực lép bụng bự.Cho nên trong suốt 6 năm qua,hắn ra sức tập luyện chính cơ thể của mình.Hắn cũng ko biết là hắn kỳ vọng điều gì.Dù cho hắn ngàn lần ko dám gặp cô,nhưng bản thân hắn lại cứ ko ngừng vì những lời cô nói mà cố gắng.Đến khi phát hiện ra thì hắn đã trở thành 1 người đàn ông trưởng thành từ lúc nào.Có lẽ hắn chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ