Tại mặt phố Điện Biên Phủ,có một căn nhà rộng mở cửa với tiếng cười tiếng nói ríu rít,nhìn thẳng vào trong nhà thấy 1 loạt bàn ghế kê 2 bên,trên bàn trải khăn trắng,cùng với 1 tấm trải bàn vuông màu đỏ nổi bật,mỗi bàn đều bày ra nào bánh,nào kẹo trông rất thích mắt.Trên cửa còn dán 1 chữ hỷ đỏ tươi.
“Sao thế?Mới đi làm mà đã ủ rũ rồi!” Ngọc đang ngồi trước bàn trang điểm thoa lại phấn son,trong căn phòng của tầng 2 là các cô gái đang ngồi túm tụm lại nói chuyện.Chỉ có 1 cô gái lặng lẽ ngồi sau lưng cô.
Nhi hiện tại đang hết sức mâu thuẫn.Cô xin nghỉ buổi sáng để đi bê tráp cho con bạn thân,bản thân vô cùng thoải mái,nhưng lại nghĩ phải trở về cái địa ngục ấy,cô lại đau đầu.Rất muốn nói với Ngọc sếp hiện tại của cô là cái tên ôn thần bỏ đi ko lời từ biệt 6 năm trước,nhưng lại sợ Ngọc nghĩ lung tung lại trêu chọc cô.Nhớ lúc cô nói 2 người chia tay,Ngọc đã gào lên khiến cho ko chỉ lớp A9 mà đến 2 lớp bên cạnh A9 cũng biết rằng hotboy đá Trần Hiểu Nhi rồi.Kết quả 1 tuần sau đó,cái tin nóng hổi hotboy đá người,tình yêu đẹp dang dở ấy lan rộng như bệnh dịch. Họ còn kể ra vô cùng nhiều khảo dị,ví dụ như hotboy chơi chán rồi bỏ,hotboy sau khi yêu cô mới nhớ mong tình yêu cũ là thầy Quốc Bảo thân yêu muốn quay lại nhưng ko được chấp nhận nên quyết định ôm mối duyên đầu âm thầm đi du học,có người lại nói vì Trần Hiểu Nhi bị đá quá tức giận giết người để trả thù,lại có người nói nhìn thấy Trần Hiểu Nhi quì xuống khóc lóc cầu xin hotboy quay lại trước cửa 1 nhà nghỉ ở lâm gia trang,lại có người nói hàng tối Trần Hiếu Nhi vẫn làm hòn vọng phu đứng trước cửa nhà hotboy chờ đợi nhưng hotboy ko hề mở cửa.. vân vân và mây mây.. Làm cho cô trong 1 tuần cuối năm uất hận ko thôi.Cuối cùng thì trông cô giống như yêu chết đi sống lại vậy à?Cái tình yêu 50 triệu của cô quả thật là đáng giá.Làm cho ngay cả giáo viên cũng mở lòng trắc ẩn.Giả dụ như cô giáo Văn đa sầu đa cảm,trong bài giảng cuối năm luôn nhìn cô âu sầu giảng giải với cả lớp “Trong cuộc sống tình yêu vô cùng quan trọng.Nhưng nó chưa phải tất cả đâu các em ạ.Các em còn trẻ,còn có nhiều cơ hội tốt hơn sẽ đến với các em.Đừng vội từ bỏ hay buông xuôi.” Những lúc ấy thật cô chỉ muốn khóc.Ko phải vì xúc động đâu.Chỉ bởi vì tại sao mọi người hoàn toàn ko nhìn vào thực tế chút nào?Cô thật sự rất tốt khi bị hắn đá.Chính vì thế cô lại càng uất hận cái tên T3 bỏ của chạy lấy người ấy,chắc chắn hắn biết sẽ có chuyện này phát sinh,nên ko nói nhiều lời ôm người bỏ trốn.Để cô ở lại ngồi nghe khảo dị văn học truyền miệng của nhân dân.Đúng là tức ói máu.
Ngọc nhìn con bạn thân đang trầm tư suy nghĩ,lại nhớ 6 năm trước đây khi hotboy rời đi,Nhi bị mấy cô gái trong trường cười cợt nhưng con nhỏ chỉ im lặng,lặng lẽ đập bàn,đấm tường.Ngọc trong lòng lại tự hỏi,có nên nói với cô hay ko chuyện Tú đã về nước.Nghĩ lại 6 năm trước cũng do 1 phút sai lầm,cô nhỡ hét quá lớn nên chỉ trong vòng có 2 giây cái tin tức xé gió ấy đã lan tràn khắp nơi.Hậu quả là đã là nguồn cảm hứng cho bao nhiêu con người viết lên các tác phẩm lâm ly bi đát mà nhân vật chính là con bạn cô,nếu tổng hợp lại chắc phải được quyển sách dày đến nghìn trang.
“Tao bảo này..” Ngọc ngập ngừng nhưng vẫn quyết định nói,dù sao cũng sẽ có lúc gặp.
“Chuyện gì?” Nhi nhìn con bạn thân đang lúng túng.
“Anh Tú về nước rồi đấy!” Ngọc cảm giác như dùng khí của cả đời mình đã bị 6 từ này hút sạch,trái tim cô đập nhanh chờ đợi phản ứng của con bạn.
“Tao biết!” Nhi ngán ngẩm thở dài,cô biết rõ chuyện Tú về nước thế nào cũng lộ thôi mà.
“Mày biết?” Ngọc mở to mắt nhìn con bạn thân.
Tại một quán bar vào buổi sáng,cánh cửa im lìm đóng lại quán bar ko hoạt động.Trước cửa là dãy xích lô ghế đỏ nổi bật đứng chờ đợi.Bên trong 1 đám thanh niên mặc áo trắng cắm thùng quần âu trông vô cùng tươi trẻ,một cậu con trai tươi tắn trong bộ comple chạy hết bên nọ bên kia luống cuống.Trên 1 dãy bàn trên tầng 2 4 cậu con trai mặc áo trắng cắm thùng ngồi nhìn xuống tầng dưới ko bóng người đang nói chuyện.
“Cuối cùng thì cũng vẫn bị nó bắt đi bê tráp!” Mạnh ngán ngẩm nói.
“Biết làm sao được.Ai bảo mày lấy vợ sau nó!” Hiếu thản nhiên nhưng giọng nói vẫn có chút ngậm ngùi.
“Mấy đứa kia ở đâu ra thế?” Tú đảo mắt đá vào mấy đứa con trai đang lôm côm đứng ở tầng dưới.
“Dịch vụ!” Duy thản nhiên trả lời.
“9 tráp cơ mà!” Mạnh thêm vào lắc đầu.
“Sao nó ko thuê hết đi!” Tú ngán ngẩm.
“Ai bảo chúng ta là bạn trí cốt!” Hiếu lại ngậm ngùi trả lời.
Nói tới đây cả 4 tên cùng im lặng.Duy nhìn thằng bạn thân ngồi cạnh trầm tư mới lên tiếng hỏi.
“Sao rồi?Công việc ko bận nữa à?”
“Cũng tạm!” hắn đáp.
“Lần này tại sao mày lại đổi ý?” Duy nhướng mày nhìn thằng bạn.
Tú im lặng ko nói chỉ đưa cốc rượu lên miệng nhìn đi nơi khác.Duy mỉm cười trong đầu vốn đã có câu trả lời.
“Hy vọng gặp lại đúng ko?”
“Gặp lại cái gì?” Tú vờ như ngu ngốc hỏi lại.
“Còn phải nói.Mày định sẽ thế nào?” Duy lại hỏi.
“Đi tìm lại người ta hay để mặc tất cả?” Duy trầm ngâm nhìn thằng bạn thân.
Tú vẫn chỉ im lặng,nhìn về xa xăm ko rõ.6 năm trước hắn rời đi lặng lẽ,cái tối hôm ấy khi cô trả lại tiền cho hắn,trái tim của hắn đau rất đau.Khi rời khỏi cô mà đi,lúc đó hắn đã xác định,hắn thật sự yêu cô.Ko phải là hắn đơn thuần muốn đùa nghịch giữ cô lại,ko phải như hắn phủ nhận bằng sự hiếu kì của hắn.Hắn tự nói với mình rằng hắn muốn xác định rõ hơn là gì,chỉ là hắn vui thích khi ở bên cạnh cô nên hắn muốn giữ cô lại,chỉ như 1 thằng bé vẫn còn tò mò về món đồ nào đó nên ra sức khám phá.Nhưng đến lúc cô ko có tình cảm với hắn,hắn mới phát hiện ko phải hiếu kỳ,ko phải là hắn muốn đùa nghịch,là hắn ko muốn mất đi,là trái tim hắn đã chỉ toàn người con gái đó.Trong 6 năm du học,đã có bao nhiêu lần hắn mượn men rượu để tự trấn tĩnh mình thoát khỏi những kí ức cũ,nhưng chỉ cần giữa nước Mỹ phồn hoa bắt gặp 1 đôi mắt đen,1 làn tóc đen,1 mái tóc buộc cao sống động thì hắn lại ko tự chủ mà chạy theo.Để đến sáng ngày hôm sau khi tỉnh khỏi u mê men rượu,hắn phát giác nằm cạnh hắn là 1 bóng hình hoàn toàn xa lạ.Mỗi lúc ấy hắn chỉ có thể âm thầm mà tận hưởng nỗi đau.Lại nhìn màn hình điện thoại,hình ảnh 1 cô gái ngủ ngon lành vẫn ở nơi đó như 6 năm trước vẫn ở.Hắn đổi điện thoại ko biết bao nhiêu lần trong 6 năm,nhưng hình nền ấy,hình khóa bàn phím ấy,chưa bao giờ hắn đổi cả.Cũng giống như 1 số điện thoại vẫn luôn luôn được hắn lưu ở phím số 1.Một con số mà mấy ngày trước đây khi ấn nút gọi tới bàn tay hắn đã run rẩy,trái tim hắn đã loạn nhịp như trong giấc mộng mà hắn hay mơ.Hắn hít thật sâu vào trong lồng ngực.Hắn hiện tại nên giữ hay ko giữ.Cô đang bị hắn nhốt lại trong phòng hắn,mỗi 1 ngày nhìn cô làm việc,nhìn cô đi qua đi lại trong phòng,đôi mắt hắn lại ko thể rời đi được dù chỉ 1 cử chỉ của cô.Làm cho mấy ngày nay 1 chữ của báo cáo đều ko vào đầu hắn.Nên thế nào?
“Nhà trai đến rồi!”
Ngọc còn đang ngơ ngẩn thì có 1 tiếng nói làm cho cô giật mình tỉnh giấc.Hôm nay là ngày ăn hỏi của cô với Vũ.Mối tình hơn 6 năm giờ cuối cùng cũng gần đi đến đích rồi.
“Ngồi im đợi chàng đến đón nhé!” Nhi vui vẻ nháy mắt đi xuống nhà để đỡ tráp,trong lòng thấy hơi tiếc nối vì thời gian trôi nhanh quá.Nghĩ lại chiều phải về công ty cô lại khẽ thở dài.Nhưng ko được,đây là ngày vui của con bạn thân,dĩ nhiên phải cười rồi.Nhi lên dây cót tinh thần của mình,nhìn Vũ đứng ngoài cửa tươi cười cô cũng cười lại vui vẻ hào hứng nhìn chú rể đang tít mắt lại.Nhưng vừa bước 1 chân ra khỏi ngưỡng cửa cô ko khỏi đông cứng người,lập tức nhìn xuống cái chân vừa bước ra ngoài ngưỡng cửa.Là chân phải.Hèn gì mà xui xẻo như vậy.
“A,ra rồi kìa!” Mạnh vui vẻ nhìn cô tươi cười.
“Em đây rồi,bọn anh cứ chờ mãi!” Hiếu nói chen thêm 1 câu.
“Lâu lắm mới gặp em đấy!” Duy vui vẻ ánh mắt sáng lên liếc nhanh nhìn thằng bạn đang đứng im lặng đằng trước.
“Em chào các anh!” Nhi cố gắng giữ cho khóe miệng ko hạ xuống.Tại sao cái tên ôn vật lại ở đây?Hắn ta là tổng giám đốc 1 công ty lớn lại có thời gian đi bê tráp cho người khác sao trời.
Tú chỉ im lặng nhìn cô bước ra.Trên người cô mặc 1 chiếc áo dài thướt tha,thân áo mềm mại màu đỏ tươi tắn bay trong gió,cổ áo ôm chọn chiếc cổ cao thanh mảnh của cô,bờ vai gầy hiện ra rõ rệt,với bộ ngực căng gọn gàng,chiếc eo lại thon thả thắt lại.Dáng người cô bình thường hơi gầy giờ nhìn lại cao thêm 1 chút uyển chuyển.Hắn nghe thấy rõ yết hầu của mình nuốt nước bọt xuống.
Nhi lập tức gương mặt cúi gầm liền tay vội vàng chạy xuống cuối hàng,nhưng mấy cậu con trai ở cuối hàng ko biết vì lý do kì thị thế nào cứ thấy cô là đùn đẩy cho nhau.Trong lòng Nhi tự hỏi có phải mình là người da màu hay ko?Rõ ràng ko?Hay người mình dính máu?Trông mình quá kinh dị hay sao?Lại ngước mắt lên nhìn hàng bên con gái đang xếp,phía trên đầu vô cùng lộn xộn,các cô gái ai cùng nhìn gã con trai đứng đầu cô nọ đẩy cô kia đứng lên trên.Cho nên cuối hàng chỉ có 1 mình cô đứng với 1 đám con trai đang chen lấn nhau như thể gặp đại hồng thủy mệnh ai nấy chạy.
“Chị ơi,chị đứng lên trên đi!” một cậu bé bị cả đám đẩy lên phát biểu lời đại diện.
Nhi nhíu mày nhìn cậu bé,lại nhìn đến mình.Chê tôi già đi với các cậu thì ngại chứ gì.Kì thị tuổi tác,đáng chết.Mặc dù rất tức giận nhưng cô cũng lặng lẽ đứng lên cạnh Hiếu,bàn tay còn chưa chạm được vào cái tráp thì đã nghe lời kì thị tiếp theo.
“Ối ối,Nhi ơi em tha cho anh!” Hiếu vội vàng thu cái tráp về tránh xa cô.
Nhi ngơ ngẩn cả người,ko phải chứ?Chẳng nhẽ cô đáng sợ thế à?Cô nhíu mày giận dỗi lại tiến thêm 1 bước,các cô gái vẫn tiêc tục tranh nhau vị trí top 1.
“Nhi ơi,anh còn chưa có vợ.Em làm ơn đi lên trên đi!” Mạnh cũng lập tức kì thị cô ra mặt,giọng nói nài nỉ.Đầu hơi nghiêng về phía đầu hàng đang có 1 người lạnh băng đứng đó.
“Dạ?” Nhi mở tròn mắt nhìn anh ta.Ko phải cô xui xẻo vậy chứ?Đến cả mấy người này cũng kì thị cô.Chưa bao giờ thấy gái 25 đi bê tráp à?
Lúc này chú rể nhìn cảnh hỗn loạn vội vàng dẹp loạn.
“Mọi người đi xuống dưới xếp hàng đi!” vừa nói tay vừa đẩy cái bè lũ hùng hậu gái xinh đi xuống cuối hàng.
Phút chốc Nhi mở to mắt nhìn thấy cổng thiên môn ngay trước mặt,cô đang ở vị trí top 1.Ko phải chứ?Nhi quyết trí chôn chân tại chỗ,trong lòng lẩm nhẩm “dù ai nói ngả nói nghiêng,lòng ta vẫn vững như kiềng 3 chân”.
“Nhi ơi,em biết anh có nhiều người yêu phải lo,cho nên em làm ơn tha cho anh.Đi lên đứng đầu đi em.Anh ko muốn đi bê tráp mà phải vào viện đâu!” Duy nhìn cô lém lỉnh nói.
Nhi nuốt nước bọt cái ực,nhìn sang cái vị trí top 1 của nam.Cô đúng là bị sao quả tạ chiếu mà.Đúng là bước chân phải ra khỏi cửa,cho nên mới xui xẻo như vậy.Nhìn mặt anh ta ở công ty còn chưa đủ,lại còn gặp ở đây.Lại nhớ đến công ty,càng nghĩ càng tức giận.Hắn ta bắt cô xem tài liệu thì đã đành,bắt pha café thì là công việc,nhưng vì cớ gì,ngay cả phòng nghỉ ngơi của hắn cô cũng phải dọn dẹp?Cô là thư ký cho hắn,sao còn kiêm chức lao công?
Nhi mặc kệ,cô là kiềng 3 chân,tuyệt ko thay đổi.Phải đứng vững.Phải đứng vững.Đừng ai mong di chuyển được cô.
Nhưng mà,cô ko tính tới 1 việc,cái kiềng 3 chân chỉ ko thể bị đổ thôi,chứ người ta nhấc nó lên mang đi vô cùng dễ dàng.Kết quả nhờ sự ra tay trượng nghĩa của chú rể lần 3 anh em siêu nhân,mà cái kiềng 3 chân là cô hiện tại đang phải đứng cạnh cái tên T3 chết tiệt.
Nhi miễn cưỡng vì sự thúc giục cho kịp giờ lành mà giơ tay chạm vào cái tráp.Vừa chạm vào cái trap đột nhiên nghe thấy 1 trọng lượng đáng kể rớt xuống làm cô vội vàng lấy tay kia đỡ lấy.Nhi cắn chặt môi nhìn hắn tức giận.
Hắn thản nhiên nhả ra 1 chữ “Bê đi!” bàn tay lại buông lỏng hơn 1 chút.
Nhi cảm giác uất hận trong lòng trào lên như có bác thủy điện vừa ấn nút xả lũ.Đôi mắt đen láy nổi lửa giận bừng bừng,2 bàn tay cố gắng bê cái tráp nặng trịch.
Sau 1 hồi chụp ảnh nhàm chán ở cửa,cuối cùng mọi người cũng vào nhà,cô vội vàng chạy đến 1 góc đứng nhìn người nhà trai tiến vào chỗ ngồi.Hắn cùng Mạnh Hiếu Duy cũng tiến vào trong 1 góc ngồi im lặng.Nhi khẽ thở dài.Cũng biết là có thể gặp nhưng ko ngờ hắn lại là người bê tráp.Mấy cô gái bê tráp đứng bên cạnh cô nói.
“Chị ơi chị quen mấy anh ấy à?” một cô gái xinh xắn miệng tươi cười hỏi cô.
“Cái anh ngồi ở góc trong kia chị có quen ko?” một cô lại nói ánh mắt nhìn về phía Tú.
“Anh ấy đẹp trai nhất!” một cô khác
thêm vào.
Nhi chỉ biết cười trừ,lại có thêm 1 số thành viên gia nhập fc của T3 rồi. “Chị quen sơ sơ!” Nhi trả lời.
“Cái anh đẹp trai kia tên gì ạ?”
“Em hỏi anh nào?” Nhi tò mò hỏi lại,vì cô thấy 4 người họ ai trông cũng đẹp trai,chỉ có cái tên T3 là đánh tụt hết cảm xúc của cô thôi.
“Cái anh ngồi phía trong ý chị.Cái anh bê tráp với chị đó!”
“À.Tú!” cô trả lời.
Các cô gái còn đang muốn hỏi tiếp thì 1 bác gái trung niên đã ra nói “Các cháu ra tiếp nước hộ bác nhé.”
“Dạ.Để cháu đi.” Các cô gái nhao nhao,cô nào cũng săm săm hướng 4 vị đẹp trai thẳng tiến.
Nhi mỉm cười với cô của Ngọc cầm lấy 1 ấm sứ nước chè còn nóng,lặng lẽ đi ra chỗ bàn các bô lão.Nhi nở nụ cười trên môi,tư thế vô cùng đúng mực,một tay rót nước,1 tay đặt vuông góc với khủy tay,người hơi cúi xuống lễ độ đứng phía bên phải rót trà.Khóe môi tươi tắn mỉm cười ngọt ngào.
“Mời bác uống nước ạ!”
Cái cách thức phục vụ vô cùng đúng mực điển hình của nhà hàng này có được là do cô từng làm thêm ở 1 nhà hàng 3 sao trong khách sạn.Phía bàn uống nước đối diện có 1 đôi mắt nâu lạnh lùng nhìn theo dáng người gầy gầy của cô,ánh mắt ấy di động mỗi khi cô cúi người lễ độ,sáng lên mỗi khi khóe miệng cô mỉm cười.
Một cô gái ngọt ngào đứng trước mặt anh giơ ra dáng vẻ yêu kiều,gương mặt tươi cười mê hoặc.
“Em mời anh uống nước.”
Tú nhìn cốc nước chè nóng trước mặt lạnh nhạt,mấy thằng bạn thân bên cạnh cũng đang được phục vụ rất chu đáo,lén lút nhìn hắn mỉm cười.
“Sao thế?Uống đi mày.Em đã mất công rót rồi!” Duy trêu chọc huých vào khỉu tay hắn.
Hắn lạnh nhạt cầm cốc đưa lên miệng,đôi mắt lại nhìn hướng xa xăm.Duy thấy vậy vui vẻ uống hết chè trong cốc,vui vẻ nói.
“Nhi ơi!”
Nhi vừa rót xong 1 cốc nước cho 1 ông cụ lớn tuổi là em trai của chị họ của anh rể bà nội Ngọc,liền quay người lại nhìn về phía Duy ngơ ngác “Dạ?”
“Em cho anh 1 cốc nước!” Duy giơ chiếc chén ko về phía Nhi.
Nhi hơi nhíu mày nhìn gương mặt tinh quái điển hình của Duy.Lại nhìn người ngồi bên cạnh Duy khẽ cắn môi,nhưng vẫn bước đi về hướng ấy.Vô cùng nghiêm chỉnh duyên dáng rót nước vào cốc của Duy.
“Mời anh uống nước!” cô ngọt ngào.
“Rất chuyên nghiệp!” Duy thản nhiên mang cốc lên miệng uống.
Nhi khẽ mỉm cười.Còn đang tận hưởng lời khen ngợi của người khác thì 1 chiếc chén lại giơ ra ngay trước mặt cô.Nhi hơi nhíu mày nhìn chiếc chén mới quay lên nhìn chủ nhân chiếc chén. 3 cậu con trai ngồi bên cạnh đang bấm bụng mà cười.
“Sao ko rót?” Tú lạnh lùng hỏi.
“Anh cũng uống chè mạn sao?Đặc lắm đấy!” Nhi nhíu mày nhìn hắn.Cô chưa bao giờ thấy hắn uống chè mạn nóng cả.Bình thường uống trà đá chứ ko bao giờ uống trà nóng.
“Bảo rót thì rót đi!” Tú gắt gỏng,nhưng trong trái tim thì lại ấm áp lạ thường.Thì ra cô ta vẫn còn nhớ.Chỉ đơn giản là hắn ko thích cô mỉm cười nói ngọt ngào như thế.Hắn cũng muốn,cũng muốn nghe 1 câu êm tai của cô “mời anh uống nước ạ!”,cũng muốn được cô mỉm cười dịu dàng như thế.
Nhi nhíu mày rồi rót chè vào cốc cho hắn.Ko hề cười,cũng ko nói lời nào chỉ nghi hoặc nhìn hắn.Ko rõ cái cử chỉ bất thường này của hắn là gì.
Hiện tại Tú cũng đang ngẩn ra,cô ko cười,ko cúi người lịch sự uyển chuyển với hắn,ko nhã nhặn từ tốn nói “mới anh uống trà”.Cái này là phân biệt đối xử đúng ko?
Lũ bạn hắn ngồi bên cạnh chỉ có bấm bụng mà cười rộ lên,nhìn gương mặt của thằng bạn thân chờ đợi rồi dẫn tới đần ra.Tú bực bội hít sâu 1 tiếng đặt chiếc cốc xuống bàn.
“Cho anh 1 cốc nữa!” Mạnh vui vẻ đưa cốc ra.
Nhi lại trở lại gương mặt tiếp khách tiêu chuẩn,bàn tay rót nước,1 tay vuông góc với khủy tay,đầu khẽ cúi xuống lịch sự, “Mời anh uống nước!” cô ngọt ngào mỉm cười.
“Cám ơn em!” Mạnh vui vẻ liếc mắt nhìn Tú đang ngồi trong góc.
“Cả anh nữa!” Hiếu vui vẻ giơ cốc lên.
“Chè hôm nay đặc biệt ngon hơn mọi ngày!” Duy đắc ý cười đến rạng rỡ.
Chỉ có 1 mình Tú ấm ức cầm chiếc cốc còn nóng uống 1 ngụm.Ai nói chè ngon?Đắng gần chết.
Nhi chỉ có đứng nhìn 3 con người đang cười mà ko hiểu chuyện gì.Hôm nay là ăn hỏi của Vũ ngày vui nên tâm trạng bọn họ thực sự rất tốt.Còn đang miên man thì đã nghe tiếng vỗ tay hoan nghênh,cô dâu xinh xắn mái tóc vấn lại gọn gàng như con gái Hà thành ngày xưa,thướt tha trong bộ áo dài đỏ mềm mại duyên dáng.Cô dâu tươi tắn bên chú rể vừa e thẹn lại vừa ngại ngùng.Nhi thoáng chút trở nên thẫn thờ,khóe môi ko tự chủ hé ra nụ cười ngây ngô.Con bạn thân của cô,chơi với nhau từ nhỏ đến lớn,bây giờ cũng đã hơn 10 năm,hôm nay nó đã thực sự tìm được 1 nửa của mình rồi.Nhớ lại thời gian 6 năm qua,họ cãi nhau ko biết bao nhiêu lần,có lắm lúc Ngọc gần như muốn buông xuôi hết thảy,nhưng mà tình yêu ko phải thảm đỏ dải hoa hồng.Nếu ko có va chạm,nếu ko có thách thức thì làm sao có kết cục viên mãn.
Tú ngồi trầm ngâm trong góc tường,đôi mắt nâu sâu thẳm lại,trong con ngươi phản chiếu rõ 1 hình bóng người con gái đang ngây người mỉm cười.Hắn thu hết vào đáy mắt,trong lòng thoáng chút tê dại,cả lòng ngực cứ thót lại cảm giác tê tê đầy mị hoặc cũng đầy đau thương.Cô muốn 1 đám cưới,cô cũng mong muốn mình có hạnh phúc phải ko?Nhưng mà hạnh phúc ấy lại ko có phần của hắn.Hắn ko muốn tiếp tục suy nghĩ,ko muốn nghĩ đến 1 ngày cái khung cảnh trước mặt lại diễn ra chỉ khác là người ở vị trí cô dâu là cô và người đang hạnh phúc nắm tay cô là 1 người đàn ông nào đó.
Sau bài phát biểu lê thê của các bô lão,cô dâu chú rể kéo toàn bộ đội ngũ bê tráp ra ngoài để tự sướng.Tú thờ ơ bị kéo vào trong hàng,các cô gái bèn
tíu tít chạy lại ai cũng muốn đứng gần hắn.Nhi hoàn toàn ko bận tâm lấy 1 chút vội vàng kéo tay cô dâu hăng hái chụp ảnh.2 cô gái 1 cô dâu 1 phù dâu chụp hết kiểu này đến kiểu khác.Đến mức độ chú rể chỉ có thể cười.
“Anh có phải chú rể ko nhỉ?” Vũ chống nạnh tay cầm chiếc máy ảnh đã chụp đến 20 bức ảnh của 2 cô gái giận dỗi.
“Dĩ nhiên anh là chú rể rồi!Chính vì anh sắp độc chiếm bạn em,cho nên dĩ nhiên còn nước còn tát,em mới phải tranh thủ thế chứ!” Nhi thản nhiên trả lời tay vẫn ôm eo Ngọc.
“Ông xã,em muốn chụp thêm vài kiểu nữa thôi mà!” Ngọc nũng nịu nhìn Vũ,sắp tới quãng thời gian tự do của cô thế là kết thúc.Ko thể nào lại uổng phí tuổi xuân như thế chứ.
Vũ chỉ có thể lắc đầu trước yêu cầu của bà xã,lập tức lại cầm ống kính lên tiếp tục chụp.Đang say mê mải miết thì 1 đám con gái bê tráp kéo thôi mấy anh con trai hướng tới khung hình.
“Chụp cho bọn em với!” các cô vui vẻ.
Vũ khẽ nhún vai.Rõ ràng hôm nay anh là nhân vật chính,vì lý do gì 1 cái đã trở thành thợ chụp ảnh thế này.Tuy rằng có thuê quay phim lẫn nhiếp ảnh chuyên nghiệp,nhưng vì bà xã nói thích tự chụp cho tự nhiên thoải mái,nên vẫn mang theo máy ảnh để chụp với đội bê tráp.Có lẽ đúng là anh bị xỏ mũi dắt đi rồi.
Nhi nhìn mọi người chui vào khung hình,lại nhìn Vũ đang bất bình cô cười xòa.
“Được rồi.Nam chính đưa máy ảnh cho em,để em chụp cho mọi người!” Nhi giơ tay về phía Vũ.
Thế là cô kiêm chức vụ chụp ảnh cho cả đám.Điều buồn cười là hầu như ảnh nào mấy cô gái cũng kéo theo Tú vào.Nhi nhìn qua ống kính chỉ thấy rằng có thêm hắn thật làm tụt giá trị nghệ thuật,phá vỡ cân đối của khung hình,vô cùng thiếu thẩm mỹ.Nhưng biết làm sao được.Các em gái thích chụp ảnh với chàng đẹp trai,tùy các nàng thôi à.Sau 1 hồi bấm máy chán chê mê mỏi,hết lôi Tú ra,rồi lần lượt Mạnh,Hiếu,Duy cũng bị lôi vào cuộc.Nhìn cái thảm cảnh trước mặt Nhi ko khỏi thương cảm thở dài.Ai nói làm trai đẹp là niềm hạnh phúc?Ai nói rằng người sinh ra được thượng đế ưa ái có vẻ bề ngoài đẹp thì mọi việc đều thuận lợi?Cứ nhìn mấy gương mặt điển trai hiện tại đang méo mặt quần áo thì nhầu nhĩ trước mặt là hiểu rồi.Bị gái giằng là điều vô cùng khổ sở.Cho nên mới nói sau này có sinh con chỉ cần nó bình thường ưa nhìn được rồi,ko cần đẹp trai,cũng đừng nên xinh gái.Đẹp cũng là cái tội.Giờ cô thật sự hiểu vô cùng sâu sắc ý nghĩa của câu này.
Sau khi cái ko khí sôi sục tự sướng kết thúc,mỗi cô gái đều lặng lẽ kéo 1 chàng trai ra 1 góc.Nhi nhíu mày khó hiểu,ko phải như người ta nói “quen nhau trong sáng,mà yêu nhau trong tối” đấy chứ?
Còn đang ngu ngơ cầm máy ảnh trong tay,đã thấy Ngọc kéo kéo tay cô.Nhi ngơ ngác quay ra nhìn con bạn thân.
“Mày đã lại duyên cho người ta chưa?” Ngọc hỏi.
“Hả?” Nhi mở to mắt.Đột nhiên như hiểu ra vấn đề.Lần đầu tiên cô đi bê tráp cho nên ko có kinh nghiệm. “Tao quên!” cô vội lè lưỡi.
“Con ranh.Tao ko muốn mày ko lấy được chồng rồi đến ăn vạ đâu đấy.Mau đi đổi lì xì đi!” Ngọc thúc giục.
Nhi vội vàng lôi chiếc lì xì đỏ mà Ngọc đưa cho cô từ sáng ra,con mắt đen đảo tìm xung quanh.Phải mất 1 lúc cô mới thấy 1 gã với gương mặt như chó ngao,đang ngồi vênh váo ở trong 1 góc tường hút thuốc.Nhi nhanh chóng bước về hướng hắn.
“Này!” cô đưa lì xì ra trước mặt hắn.
Tú ngước mắt lên nhìn cô gái trước mặt,lặng lẽ nhìn cô chăm chú. “Cái gì?”
“Đổi phong bì.” Cô lạnh lùng nói.Giờ ko phải giờ làm việc,ko phải ở công ty,hắn ko phải là sếp,cô ko phải nhân viên.Bây giờ 2 người là bình đẳng.Ko cần khách sáo.
Tú nhíu mày nhìn cô ko nói gì,lại duyên?Đôi mắt nâu của hắn sẫm càng thêm sẫm trong đầu như nghĩ ra điều gì.
“Anh có nghe hay ko đó?” Nhi bực tức hỏi lại.
“Tại sao phải đổi với cô?!”
Nhi gần như có cảm giác mình vừa bị oto tông cộng với bị chó cắn cùng 1 lúc.Cái tên T3 này não bộ lại đi du lịch ở đâu rồi?Hay là bởi vì đi ra nước ngoài quên hết tập tục Việt Nam rồi hả?
“Bởi vì tôi đỡ tráp với anh!” Nhi gằn giọng trả lời.Cứ làm như tôi muốn đổi với anh ấy.Nếu ko phải sợ mất duyên thì còn lâu.
“Thì sao?” hắn vẫn lạnh nhạt hỏi lại,tay gẩy gẩy tàn thuốc xuống đất.
“Thì dĩ nhiên anh phải trả lại duyên cho tôi rồi.” Nhi bực bội gắt lên.
“Trả lại duyên cho cô?” Tú nhướng mày đôi mắt lộ ra vẻ thích thú.
“Này.Anh đi du học có 6 năm chả nhẽ quên luôn đâu là Việt Nam rồi hả?” Nhi bực bội. “Ko nói nhiều,mau đổi đi!”
“Sao phải đổi?” hắn vẫn thản nhiên hút xong điếu thuốc,hắn quăng tàn thuốc xuống dưới đất,di chân rồi lạnh lùng bước đi.
“Hoàng Tuấn Tú.T3 chết tiệt.. Mau trả duyên lại cho tôi.Nếu tôi ko lấy được chồng,anh chết chắc!” Nhi bực bội giậm chân tại chỗ nổi giận.
Tú lập tức dừng cước bộ,khóe miệng ko tự chủ nở ra 1 nụ cười.Rất nhanh quay người lại,gương mặt cũng lập tức giấu chặt nụ cười vào trong,hắn vô cùng điềm tĩnh bước từng bước lại gần cô.
Nhi thấy hắn quay lại nghĩ rằng hắn đổi ý,tay lập tức giơ ra cái phong bao đỏ đôi mắt đen lấp lánh giương lên cương nghị,khóe môi khẽ mím chặt giận giữ nhìn hắn.Nhưng hoàn toàn trái với sự chờ đợi của cô,hắn lạnh lùng cúi người xuống thì thầm vào tai cô.
“Đừng lo.Nếu cô ko lấy được chồng.Tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
Nhi hiện tại đã hiểu ra thế nào gọi là Từ Hải chết đứng.Hiện tại cô cũng đang chết lặng,đôi tai cô nóng ran lên,từ vành tai cô như cảm giác rõ từng giọt từng giọt máu lưu thông trên thùy tai nóng bỏng,cảm giác rõ trán cô đau nhức vì cặp lông mày đang nhíu chặt,đôi mắt đen đang mở ra trừng trừng,dường như tràn ngập những tia máu.Cô nghe rõ ràng tiếng trái tim mày gào thét trong lòng ngực muốn thoát ra ngoài đập thẳng vào mặt cái tên mặt dày trước mặt cô.Cái gì?Chịu trách nhiệm?Cái tên như anh mà chịu trách nhiệm gì chứ?Nếu để anh chịu trách nhiệm thì thà tôi đi lấy con gái còn hơn.
Tú vui thích nhìn gương mặt đang nhăn lại hết sức giận dữ của con khủng long,đôi má nhẵn mịn của cô đỏ ửng lên như trái đào ngon ngọt,đôi mắt đen lấp lánh tia lửa sáng bừng lên,khóe môi hồng tươi mềm mại mím chặt lại chứng tỏ trong đầu cô đang nguyền rủa hắn cả ngàn lần. Cái cảm giác này y như là thời gian lại trở lại,mỗi 1 ngày ở cạnh cô,mỗi 1 ngày chạm vào cô tự nhiên như hô hấp,yêu thương cô cũng tự nhiên như con người cần ko khí để sống.Hắn thừa nhận là hắn cố ý ko lại duyên cho cô,dù chỉ là mê tín cũng được,phong tục tập quán cũng được,chỉ cần ko lại duyên cho cô nghĩa là duyên phận của cô hắn đang giữ.Mà đã rơi vào tay hắn rồi,ko bao giờ hắn sẽ buông ra.Chắc chắn là thế.Trước đây khi hắn còn là 1 cậu bé bồng bột,đã 1 lần cái duyên phận ấy ghé thăm nhà hắn,nhưng hắn lại quá ngốc nghếch ko hiểu được mà buông tay.Cho nên giờ nếu như có cái gọi là duyên phận thật sự quay lại,hắn tuyệt đối sẽ ko bao giờ để vị khách này chạy mất nữa.
“Tổng giám đốc!”
Một giọng nói ngọt ngào như mạch nha vang lên trong ko khí,đánh tan suy nghĩ miên man của hắn.Gương mặt nãy giờ đỏ ửng vì tức giận,nay đang nở 1 nụ cười mê hoặc trái tim hắn,đôi mắt đen long lanh sáng như sao bắc đẩu chiếu rọi vào gương mặt hắn,khóe miệng xinh xắn mở ra để lộ chiếc răng khểnh duyên dáng.Cả gương mặt toát lên 1 vẻ thần bí lại quyến rũ khiến người ta tim đập chân run.
Tú hoàn toàn bị hấp dẫn,trong lòng anh lý trí mách bảo chắc chắn sẽ bị cô ấy đánh.Nhưng trái tim thì lại cứ ngay đơ ra chỉ biết ngơ ngẩn mà nhìn gương mặt của cô.Tuấn Tú biết rõ mình bị mắc mưu,biết rõ chắc chắn sau lời ngọt ngào của cô hắn sẽ vô cùng thê thảm nhưng mà,hắn cứ bị rơi vào bẫy.Giống y con thiêu thân thấy bóng đèn biết chết vẫn lao vào.
“Nếu như anh đã nói vậy,tôi nghĩ chắc hôm nay tôi nghỉ cả buổi chiều ko vấn đề gì chứ?” Nhi mỉm cười giọng nói vẫn nhẹ nhàng.
Hắn hơi ngỡ ngàng,chẳng nhẽ chỉ có thế thôi sao?Cô thực sự thay đổi rồi à?Hắn ngu ngơ 1 lúc,lại bị ánh mắt đen hút hồn của cô thúc giục.
“Cũng.. cũng được!” hắn trả lời.
“Là anh nói nhé.Cám ơn sếp tổng.” Cô nhã nhặn cúi người lễ độ quay người đi thẳng.
Tú đứng im lặng tại chỗ hoàn toàn ko biết phải làm gì?6 năm.Cô thật sự thay đổi nhiều như vậy sao?Trước đây ko phải là cô đạp nát 2 chân anh,đấm thẳng vào bụng anh,thì cũng là đạp thẳng vào bảo vật của anh ko thương tiếc.Có phải hắn đang mơ ko?Hắn biết cô có thay đổi trong 6 năm,ko phải là khuôn mặt,có lẽ là điều gì đó hắn ko lý giải được.Chỉ biết rằng càng lúc cô càng khiến cho hắn bị hấp dẫn hơn nữa.
Sau khi nhà trai vào lại nhà,cảnh chia tay tiễn biệt diễn ra.Người nhà trai bắt đầu ra xe trở về thì Tú nghe được 1 tiếng gọi rất quen thuộc phía trên đầu.
“Sếp tổng!”
Vừa đưa mắt ngước đầu lên thì..
Ào..
Toàn bộ bã chè rơi bịch xuống đầu hắn,làm cho cả chiếc áo trắng ướt nhoẹt hoen ố.Mùi chè mạn đặc quánh lại xông vào mũi hắn đau nhức.Duy,Mạnh,Hiếu,Vũ vội vàng quây quanh nhân vật chính vừa bị trả thù vô cùng hả hê,cả bọn đều ngước mắt lên ban công nhiên tiểu thư Juliet vừa gây họa đang vô cùng phởn phơ.Tú hậm hực gật mớ chè ướt sũng ở trên tóc,tức giận đảo đôi mắt nâu lên nhìn cô.Ai nói cô ta thay đổi?Ai nói vậy?Cô ta vẫn hoàn toàn là kẻ có thù trả thù như trước đây.
“Khủng long,mau xuống đây cho tôi!” Tú bực bội gắt gỏng.
“Sếp tổng,ko phải anh nói sẽ chịu trách nhiệm sao?Tôi phải đi đổ bã chè,anh cũng nên giúp 1 tay chứ.Cám ơn trước nhé!” Nhi thản nhiên nhìn hắn.Chè xanh với áo trắng,giặt thôi cũng mệt rồi.Đảm bảo hắn sẽ vứt cái áo ấy đi.
“Khủng long,chiều nay cô biết tay tôi!” hắn bực bội gào lên.
“Sếp ơi.Sao sếp mau quên thế?Sếp vừa bảo cho tôi nghỉ cả ngày hôm nay mà.Ko phải sếp mắc chứng đãng trí đấy chứ!” Nhi thản nhiên.Tôi đâu phải con ngốc,dĩ nhiên muốn động thủ phải xác định mình có đường rút rồi chứ.Mất công đến công ty bị anh trả thù,tôi đâu dại.
Tú cảm giác ức nghẹn họng,rõ ràng là cô ta tính toán từ trước.Rõ ràng là có chủ ý.Hèn gì cô ta lại dễ dàng bỏ đi như vậy.Chỉ có xin nghỉ nốt nửa ngày.Đáng giận.Đáng giận.Đáng giận.Anh cắn chặt răng lại,căm phẫn nhìn cô.Đừng tưởng hôm nay cô thoát được thì ngày mai cũng thoát được.Nghĩ rồi anh tức giận bỏ đi,để mặc 4 thằng bạn thân vừa cười vừa chạy theo anh.
Nhi cầm chiếc chậu vẫn còn đọng nước chè quay vào nhà cười ha hả.Lập tức bị 1 ánh mắt vô cùng kì thị,cộng với nghi hoặc nhìn cô.
“Sếp?Nghỉ việc hôm nay?Rốt cuộc là chuyện gì?Khai ra mau!” Ngọc 2 tay chống nạnh nhìn cô bé tra xét.
Nhi nuốt nước bọt cái ực,có cảm giác hiện tại mình đang ngồi trong 1 căn phòng vô cùng âm u,trong phòng chỉ cố mỗi 1 ngọn đèn bàn đang sáng.Và con bạn thân của nó,miệng ngậm tăm,1 chân vắt lên ghế,vô cùng hung dữ chĩa thẳng ngọn đèn vào mặt nó.
“Hì hì!” Nhi chỉ có thể cố nặn ra nụ cười.
“Cười gì!Có chuyện gì?Mau khai ra!” Ngọc lại đanh mặt hỏi lại.
Nhi tiếp tục nuốt nước bọt khan 1 tiếng,cảm giác họng bắt đẩu rát rồi đấy.
“Còn ko mau nói,tao cho mày biết tay!” đôi mắt Ngọc nheo lại,khóe môi hăm dọa,bàn tay thì dần dần tiến lại người cô.
Nhi mồ hôi lạnh toát ra,lại ko tự chủ nuốt khan 1 lần nữa.Lần này thì thật sự là đau họng rồi. Được rồi,nói thì nói.Cùng lắm là bị cười thêm 1 lần nữa.
“Mày đang làm thư ký của Tuấn Tú!!” Ngọc đôi mắt sáng bừng miệng thì la lớn.
Phút chốc toàn bộ căn phòng toàn con gái quay ra nhìn cô theo bản năng của giống cái.Vô cùng tò mò và thích nghe chuyện lề đường bụi rậm.
Nhi nhíu mày nhìn con bạn thân,nháy mắt cho nó vặn nhỏ volume lại “Làm gì mà mày thích thú thế?” cô chán nản hỏi lại.
“Mày ko thấy đây là duyên phận à?6 năm ko gặp.Giờ gặp lại lại là cấp dưới của người ta.Ôi lãng mạn thế,tình yêu công sở.”
Nhi cảm giác rùng mình 1 cái.Đến bây giờ vẫn có người mang truyện của cô viết thành tiểu thuyết ư?Ko phải là đây đã là tin tức từ thế kỷ trước rồi à?Quá lỗi thời.
“Cái gì mà tình yêu công sở.Ghê chết được.Tao đã nói với mày rồi,lúc bọn tao yêu nhau cũng ko phải vì tình yêu mà.Tất cả là giả thôi!” sau khi 2 người chia tay,hắn lại biến mất,để tránh đau đầu với những câu hỏi tại sao của con bạn ưa khám phá của mình,Nhi nói với nó sự thật của bản hợp đồng bán thân của cô.
Ngọc tuy rằng hết sức thương cảm cho con bạn thân khi nghe nó kể,trong lòng vừa xót xa lại vừa đồng cảm.Nhưng lại nhìn từ 1 khía cạnh nào đó cô lại thấy thương hotboy hơn nữa.
“Mày chắc là giả chứ?” Ngọc hỏi lần thứ n.
“Mày hỏi mãi câu này ko chán à?Mày có thấy tao có cảm tình gì với hắn ko?” Nhi ngán ngẩm nhìn con bạn đang quá tiểu thuyết,trong đầu suy nghĩ đáng lẽ mày ko nên làm ngân hàng đi làm tiểu thuyết gia tốt hơn đấy.
“Mày ko có ko có nghĩa người ta ko có!” Ngọc nói,trong đầu vẫn còn nhớ tới ánh mắt của hotboy dành cho Nhi.Chỉ là con bạn thân của cô quá ngốc nghếch nên ko phát hiện ra luôn có ánh mắt dõi theo nó thôi.Nó cứ nói với cô tất cả là diễn kịch,nhưng nếu hotboy có thể diễn đến trình độ ấy thì phải gọi là thần đồng rồi.
Nghĩ đến đây trong đầu đột nhiên lại vang lên cái câu chịu trách nhiệm của hắn.Cô khẽ lắc đầu.Ko thể nào đâu.Chắc chắn là ko thể nào.Lại nhìn phong bì đỏ tươi ở trong tay mình,cô khẽ thở dài.Ko phải là mê tín nhưng lần đầu tiên đi bê tráp lại mất duyên.Cô đã là người ko có ai thích rồi,giờ lại như vậy..Chắc chắn là sẽ thành gái ế.Nhi khẽ lắc lắc đầu.Ko sao.Ăn hỏi thì sao chứ.Đám cưới thì sao chứ.Nếu ko tìm được 1 Mr.right thì thà sống theo chủ nghĩa tự do,ko phải sướng hơn nhiều à.Đúng rồi.Ko cần phải suy nghĩ mất duyên thôi mà.Hiện tại cô cũng đáng sống tốt đó thôi.
Trong khi đó,có 1 người đang vô cùng bực bội với cơ thể nồng nặc mùi chè xanh.Đôi mắt nâu nheo lại ẩn ẩn u tối căm tức.Khủng long,em được lắm.Duyên của em anh đã giữ rồi,để xem em còn có thể chạy đi đâu.