Hoa bà bà cầm cái bình trong tay Đan Dao, dùng hết toàn lưc uống một ngụm.
Bách Hoa tiên nhưỡng vào cổ họng, đôi mắt vẩn đục của Hoa bà bà sáng lên, liên tục khen lớn.
“Thơm quá, thơm quá, không hổ là Bách Hoa tiên nhưỡng, không hổ là Bách Hoa tiên nhưỡng, ha ha ha……”Cười một hồi, âm thanh càng lúc càng thấp, càng lúc càng yếu.
Đột nhiên, tiếng cười chợt tắt, Hoa bà bà nhắm mắt qua đời.
“Bà bà……”Đan Dao quỳ xuống, nhịn không được mà khóc lên.
Lập tức, cô đi ra ngoài phòng, lấy tiễn lệnh đã chuẩn bị trước phóng lên trời.
Tiễn lệnh phóng lên bầu trời, phát ra tiếng kêu thê lương trong màn đêm, vang vọng Dao Quang phong.
Thanh Tĩnh tán nhân đang tĩnh tọa luyện khí, nghe được tiếng kêu ấy, nhìn phương hướng thì biết Hoa bà bà đã vũ hóa.
Không lâu sau, mấy đạo thanh quang đáp xuống ngoài phòng.
Chính là Thanh Tĩnh tán nhân và đệ tử của bà ấy.
Thanh Tĩnh tán nhân nhìn thi thể của Hoa bà bà, buồn bã thở dài một hơi: “Hoa bà bà vừa đi sao?”Đan Dao trả lời: “Vừa đi không lâu.
”“Lúc đi đau đớn không?”Đan Dao nức nở: “Không có, bà bà mỉm cười rồi nhắm mắt.
”Thanh Tĩnh tán nhân thấy khóe miệng Hoa bà bà còn mang theo nụ cười, gật đầu một cái: “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.
”Trong giọng nói của Thanh Tĩnh tán nhân đầy sự thương cảm.
Mặc dù tu vi của Hoa bà bà kém mình, địa vị cũng không thể so sánh được.
Nhưng đối với một vị lão nhân dâng hiến cả đời vì Thất Tinh cung, vì Bách Hoa cốc, Thanh Tĩnh tán nhân vẫn vô cùng kính trọng.
“Chư vị đệ tử, đều vào tặng hoa đưa tiễn Hoa bà bà đi.
”Đệ tử ngoài phòng nghe vậy, thì đều đi tới phúng viếng.
Toàn bộ đệ tử Dao Quang phong đều là nữ, thích chưng diện là bản tính của phụ nữ, cho dù là nữ tu cũng không thể ngoại lệ.
Những đệ tử này thường xuyên đến Bách Hoa cốc ngắm hoa ngắm cảnh, Hoa bà bà cũng không ngăn cản các cô hai hoa cài tóc.
Còn thỉnh thoảng lấy chút các loại đồ chơi nhỏ như mật hoa, phấn hoa, nước hoa cho các cô.
Ở trong mắt các cô, Hoa bà bà chính là một vị trưởng bối hiền lành, hòa ái.
Đối mặt với sự qua đời của bà, các nữ đệ tử do Thủy Linh đứng đầu đều đau buồn không thôi.
Không thể không nói, Thanh Tĩnh tán nhân làm người tuy cứng nhắc và nóng nảy một chút, nhưng tâm vẫn rất tốt.
Dạy dỗ ra phẩm tính của đệ tử càng tốt hơn, không có bởi vì là đệ tử chính thức của Dao Quang phong mà coi thường cô và Hoa bà bà.
Cũng bởi vì như thế, trong năm sinh sống ở đây, dù tu vi của Đan Dao đã vượt qua toàn bộ người ở Thất Tinh cung nhưng cô vẫn lựa chọn ở lại Bách Hoa cốc.
Bởi vì cô cũng không biết, rời khỏi Bách Hoa cốc thì có thể đi chỗ nào, cô đã sớm bất tri bất giác đem nơi đây xem như nhà của mình.
Thanh Tĩnh tán nhân bái Hoa bà bà một cái, rồi nhìn về phía Đan Dao.
“Đan Dao nghe lệnh.
”“Có đệ tử.
” Đan Dao lớn tiếng đáp.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là cốc chủ thứ của Bách Hoa cốc, ngươi phải tận chức tận trách, phục vụ Thất Tinh cung.
”“Vâng!”Sau đó, Đan Dao và Thanh Tĩnh tán nhân nói đến tâm nguyện của Hoa bà bà.
Thanh Tĩnh tán nhân thổn thức không thôi: “Người chết là lớn nhất, ta không phải là người không thông tình đạt lý.
Hoa bà bà muốn an táng một nửa tro cốt ở quê nhà, ngươi sẽ tiễn Hoa bà bà một đoạn đường.
”“Vâng! Đệ tử tuân mệnh, đa tạ phong chủ thành toàn,”Sau đó, Thanh Tĩnh tán nhân và chúng đệ tử khiêng thi thể của Hoa bà bà ra ngoài phòng.
ở bãi đất trống chống lên một giá gỗ, sau đó đem thi thể của Hoa bà bà đặt lên đó.
Sau đó tất cả đệ tử tự hái những bông hoa đẹp nhất, tươi nhất, đặt vây quanh một vòng Hoa bà bà, bày tỏ niềm thương nhớ cuối cùng cho Hoa bà bà.
Thanh Tĩnh tán nhân và các đệ tử lạy vài cái, rồi hạ lệnh châm lửa.
Đan Dao lớn tiếng khóc, nhưng người khác cũng buồn bã.
.