Việc Dương đại tỷ xám xịt lôi kéo mấy đứa nhỏ về nhà chồng tạm thời không đề cập tới, hai người Lâm Thanh Uyển thấy bên kia không có động tĩnh gì, nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Lâm Thanh Uyển bọn họ ngày càng thêm bận rộn.
Hạ Đại Thành mắt thấy sinh ý đồ sấy tiên không tệ liền có ý tưởng chuyển hướng bán trên huyện.
Tạm thời chỉ đàm phán với một nhà tửu lâu trên huyện, là chưởng quỹ hắn năm trước tri giao làm bằng hữu. Người ta thử bán hai ngày cảm thấy không tệ nên bắt đầu đặt hàng với bọn họ. Nhưng mà tửu lâu trên huyện lý khác với ở trấn, một tửu lâu có thể lấy hàng bằng mấy trấn.
Trời càng ngày càng chuyển lạnh dần, mọi người dần bỏ đi áo mỏng thay vào bằng áo kép, ngày hôm qua có dấu hiệu tuyết rơi, chỉ rơi mấy hạt tuyết nhỏ rồi dừng lại.
Dương Thiết Trụ vẫn nhớ kỹ năm nay tới mùa đông là phải tồn ít băng chuẩn bị cho mùa hè sang năm dùng. Hầm băng hắn đã tìm người đào sẵn rồi, chỉ là vẫn chưa có tuyết rơi nên hắn chưa làm. Cái hầm băng này là nhờ Lục thúc lúc trước xây nhà cho bọn họ làm cho, ông trước đây đã từng làm hầm băng cho gia đình nhà giàu cho nên bây giờ làm thuần thục.
Dương Thiết Trụ tìm Thôi thợ mộc làm một ít lọ để chứa băng. Dựa theo khuôn mẫu lần trước hắn vẽ để làm, như vậy lúc sang năm dùng tới cũng tiện hơn một chút.
Mọi chuyện đã chuẩn bị xong mà không thấy tuyết rơi, Dương Thiết Trụ có chút vội vàng xao động.
Sau này cũng lười phí đầu óc, trực tiếp lấy lọ ra đựng đầy nước vào đặt vào trong sân. Ngày hôm sau dậy nhìn thì thấy cũng đông lạnh hết.
Vì thế hắn vui sướng hài lòng bắt đầu làm băng. Mã thúc trợ giúp hắn một tay, có hai người làm nên động tác cũng được nhanh hơn, thậm chí còn có chút hương vị nhàn nhã. Không qua bao lâu, trong hầm băng đã chất đầy một xấp những khối băng, Dương Thiết Trụ thế này mới cảm thấy mỹ mãn khóa chặt cửa hầm băng lại.
Trong nháy mắt cách lễ mừng năm mới còn có hơn một tháng, bởi vì năm nay nhà mình sống một mình nên làm cái gì cũng tiện hơn rất nhiều. Lâm Thanh Uyển sớm muối rất nhiều thịt khô, kho gà, các loại đồ sấy, cũng chuẩn bị các thứ như hạt dưa, đường quả để tới đón tết ăn.
Diêu thị sắc mặt hồng nhuận đi theo sau nhị tẩu làm cho nhà mình mấy món ăn gì đó.
Nàng hiện tại ngày dễ chịu thực, nam nhân có thể kiếm tiền, mỗi ngày ở trong phòng cung phụng nàng như tổ tông, công việc gì cũng không cho nàng làm. Nhị tẩu nói nàng có thai không tiện nấu cơm nên phần lớn thời gian nhà bọn họ ăn cơm bên nhà nhị tẩu, rất ít khi về nhà làm, lúc mà ở bên nhà mình thì nam nhân nàng xuống bếp.
Diêu thị cảm thấy sống nhiều năm như vậy rồi cũng chỉ có năm nay được thoải mái. Không phải nhìn sắc mặt của người khác không nói, còn muốn làm gì thì làm cái đó.
Trong lòng nàng hiểu rõ tất cả những thứ này đều là nhị ca nhị tẩu mang lại, đối với Lâm Thanh Uyển càng để bụng.
Chẳng những dặn Dương Thiết Căn ngày thường làm việc nhất định phải tận tâm tận lực, chính nàng còn làm quần áo cho đứa bé trọng bụng không nhàn rồi còn làm thêm mấy bộ cho tiểu Nặc Nặc nữa. Tuy nói thứ này không đáng gì nhưng dù sao cũng đại biểu một chút tâm ý của nàng.
Lâm Thanh Uyển hiểu được tâm tình Diêu thị nên vui vẻ nhận. Chỉ là dặn dò nàng mang thai nên làm ít việc châm tuyến thôi, Tiểu Nặc Nặc không thiếu quần áo mặc, chính nàng cũng làm nhiều cho con nàng rồi.
Bên này qua ngày vui vui vẻ vẻ, bên kia Dương gia là mây mù che phủ.
Năm nay Dương gia không mua heo về nuôi, một là Hà thị luyến tiếc tiền bạc mua heo con kia, còn có là trong nhà không ai chăm sóc. Thường ngày cả nhà đều phải ra đồng làm việc, nào có thời gian đi cho heo ăn. Dương Nhị Muội thì không có chuyện gì làm nhưng Hà thị đau lòng khuê nữ của mình nên không cho nàng chăm, sợ nàng làm việc nặng làm chân tay thô mệt, đến lúc làm mai khó mà nói.
Nhưng cho dù như vậy thì việc hôn nhân của Dương Nhị Muội vẫn không có cái tin tức gì.
Dương Nhị Muội năm nay đã 16, sang năm tới là 17. Hà thị vẫn chờ có người tới cửa đề thân nhưng vẫn không thấy có động tĩnh. Sau này thấy thật sự hết cách, sau khi thu hoạch vụ thu xong đi tìm Mã bà mối làm mai nhưng đến nay vẫn không có động tĩnh.
Hà thị sầu đến bạc cả tóc, luôn luôn trầm mặc xấu hổ Dương Nhị Muội càng thêm trầm mặc. Vốn ngày thường hướng nội không hay nói chuyện, hiện tại càng trốn tránh trong phòng mình suốt ngày không ra.
Hôm nay Mã bà mối tới cửa, Hà thị tưởng là tới đề thân cho khuê nữ, cao hứng phấn chấn rất nhiệt tình. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Mã bà mối do dự và bộ dáng ấp a ấp úng thì biết khả năng sự tình có chút không tốt.
Hà thị hỏi nửa ngày mà Mã bà mối vẫn ấp úng, cuối cùng quả thực là hết cách đành phải nói thẳng. Nói bà giới thiệu Dương Nhị Muội cho nhiều hộ người ta, nhưng người ta đều ghét bỏ Dương Nhị Muội có một đại tỷ như vậy, và cả một nhà Dương gia này hỏng bét.
Cuối cùng Mã bà mối bỏ lại một câu hôn sự Dương Nhị Muội bà thật sự vô năng rồi vội vàng đi.
Mã bà mối hiện tại không nghĩ kiếm chút bạc mai mối của Dương gia, không phải bà không muốn kiếm mà là Dương Nhị Muội thật sự rất khó nói thân.
Mỗi lần bà chỉ cần đề suất nói một chút, đối phương người ta liền thẳng thừng lắc đầu, mở miệng một cái là mắng người, ngươi giới thiệu Dương Nhị Muội cho nhà ta không phải là hại người sao? Có một người tỷ tỷ như vậy, còn có một người mẹ như vậy, nhà chúng ta muốn cưới vợ chứ không phải muốn rước ôn thần.
Hà thị ở trong phòng ngốc trệ nửa ngày mới hiểu được ý tứ Mã bà mối. Thì ra đã lâu rồi mà không ai đến tới cửa cầu hôn khuê nữ mình là vì thanh danh con gái lớn không tốt. Bà tự động bỏ quên Mã bà mối nói câu Dương gia hỏng bét, trong lòng bắt đầu hận khuê nữ này.
Nhưng bà có thể làm gì chứ? Khuê nữ là bà nuôi, bị thành cái dạng này cũng là bà quen vậy, bà có thể kéo cái mặt già nói mình không đúng sao? Khẳng định không thể, Hà thị không có cái phẩm cách này cho nên bà giận chó đánh mèo.
Đối tượng giận chó đánh mèo nhất định là Vương thị rồi.
Dương đại tỷ không phải kẻ tốt lành gì, bị Vương thị heo đội hữu này liên tiếp hố vài lần ả liền tò mò. Vì sao ả về nhà mẹ đẻ làm một vài chuyện mà người ngoài lại biết rõ ràng như vậy? Ả biết người ngoài có tính bát quái thế nào nên ở trong phòng làm thế nào cũng được, nhưng khi ra cửa tuyệt đối là hình tượng tốt đẹp.
Duy nhất có khả năng chính là trong nhà có người đi ra ngoài nói.
Dương đại tỷ hoài nghi cái thứ nhất chính là Vương thị, bởi vì ả biết vị tẩu tử này miệng không bao nhiêu tiền. Lúc vợ chồng lão nhị còn chưa ở riêng, ả ra ngoài đi khắp hang cùng ngõ hẻm nói thị phi, càng miễn bàn tới Diêu thị vẫn bị mẹ ả sai sử làm việc như súc vật.
Cho nên Vương thị có trọng đại hiềm nghi.
Sai, Dương đại tỷ trực tiếp cho rằng là Vương thị đi ra ngoài châm chọc ả.
Cho nên lúc ả sắp đi đã đi tìm lão nương tố khổ. Cha ả đang tức giận nên ả không dám đi tìm, chỉ có thể tìm lão nương nói mấy câu.
Hà thị nghe xong cũng cảm thấy Vương thị miệng tiện, hỏng thanh danh khuê nữ của mình. Nhưng lúc ấy lão già đột nhiên nổi giận, bà không dám đi tìm Vương thị dày vò. Một lui hai hoãn, Hà thị quên mất vị cặn bã này.
Hôm nay Mã bà mối tới đây nói như vậy, trực tiếp thù mới hận cũ cùng nhau giội lên đầu Hà thị.
Giỏi một cái Vương thị, ăn của lão nương, uống của lão nương, ngươi mỗi ngày đi ra ngoài châm chọc khuê nữ lão nương, kéo theo làm chậm trễ cả hôn nhân một khuê nữ khác của lão nương!
Hà thị không nói hai lời đi Đông ốc, tìm được Vương thị chính là một trận dứt tóc.
Hà thị và Vương thị đấu trí đấu dũng lâu như vậy rồi nên biết chỉnh trị phì phụ nhân này thế nào. Bà trước đây nói mắng thế nào thì Vương thị vẫn là một cái lưu manh. Bây giờ bà trực tiếp động thủ, bà xem Vương thị đáng chết này có dám động thủ đánh mẹ chồng không?!
Vương thị trực tiếp bị móng vuốt Hà thị cào cấu dứt tóc, tỉnh mộng xong cảm giác trên mặt đau đớn mới biết là bị cào. Lại thấy mẹ chồng đưa tay qua túm ả, ả nhanh chóng duỗi cánh tay chắn.
Hai người dây dưa thành một đoàn, Vương thị phì, lại bị Hà thị túm phiền, trực tiếp đè bà ta ra mặt đất nhưng không dám ra tay đánh.
Vào mùa đông mọi người đều mặc rất dày, Hà thị bị Vương thị đẩy ngã dưới đất không cảm thấy đau, nhưng bà thẹn quá thành giận, lại không thể động đậy, đành phải lấy vũ khí bí mật cuối cùng đến khắc địch chế thắng.
Bà dùng sức phi một cái, phun ra cục đờm đến trên mặt Vương thị. Người ta tay chân không động được nhưng miệng thực linh hoạt đấy.
Ngươi đừng nhìn Vương thị lôi thôi nhưng ả cũng là một con người, là người thì đều nhịn không được bị người phun cục đờm ở trên mặt, lại là Hà thị cái lão chủ chứa kia phun, càng khiến ả ghê tởm đều sắp điên rồi.
Vương thị bị cục đờm phun ra đúng mặt thì sửng sốt một chút, ả phản ứng kịp thiếu chút nữa ghê ngất đi, ghê quá nôn hết thức ăn ăn buổi trưa ra, phun ra đầy đầu đầy mặt Hà thị.
Một chiêu này của Hà thị không biết là chiêu hôn mê mình hay là chiêu khắc địch chế thắng. Dù sao thì bà cũng bị Vương thị làm ghê tởm hét rầm lên.
Dương Thiết Xuyên không ở trong phòng, Dương lão gia tử mấy ngày nay mỗi ngày đi ra ngoài nhặt củi lửa, sợ củi trong nhà không đủ mùa đông đốt. Bảo hai đứa con trai đi chặt ít củi về thì toàn lề mề ngại bên ngoài lạnh lẽo. Mắt thấy trời càng ngày càng lạnh, lão hết cách đành phải tự mình ra cửa đốn củi về đốt. Dù sao ông cũng lớn tuổi rồi, mỗi ngày chặt không được bao nhiêu củi, cuối cùng đành phải tích lũy dần, mỗi ngày đi chặt một ít.
Hai vợ chồng Dương Học Chương nghe thấy bên này có ầm ĩ, đang do dự có nên đi sang xem hay không.
Do dự này làm Hà thị và Vương thị ầm ĩ hơn, lúc này nghe thấy lão nương thét chói tai, hai người Dương Học Chương nhanh chóng chạy lại can ngăn.
Bởi vì Vương thị đè lên người Hà thị nên phải kéo Vương thị dậy trước, sau đó mới đi nâng lão nương.
Hà thị được con trai kéo dậy, vừa ghê tởm vừa tức lấy luôn chăn đệm trên kháng của Vương thị lau mặt, sau đó chạy ra ngoài tìm một cây gậy gộc trở về đánh Vương thị.
Vương thị bị cục đờm trên mặt làm ghê tởm còn đang suy nghĩ dùng thứ gì bỏ nó xuống, không để ý thì bị Hà thị đánh cho hai phát gậy.
Thấy mẹ chồng đỏ mắt hung ác Vương thị cũng có chút khiếp đảm. Nam nhân mình không có ở nhà, không thể trông cậy vào nhà lão tứ có thể ngăn lại mẹ chồng được, ả lại sợ bị đánh đành phải vừa tránh vừa vùng chạy ra ngoài.
Bị Hà thị đuổi chạy lòng vòng quanh sân, Vương thị phiền quá trực tiếp chạy ra cổng thét to lên.
“Giết người rồi, giết người rồi…”
Ban ngày ban mặt mà thét to như vậy, cho dù bên ngoài rất ít người, mấy gia đình phụ cận cũng nghe được động tĩnh chạy ra.
Đứng trong sân nhà mình nhìn sang, ái dồ, Dương gia kia lại đánh nhau, mọi người hưng phấn chạy sang vây xem náo nhiệt.
Vương thị vừa thấy có người tới, cũng không còn sức mà chạy nữa nằm lăn ra đất luôn.
“Mẹ chồng đánh chết con dâu rồi, mọi người đến xem nha, mẹ chồng đánh chết con dâu…”
Vương thị giọng lớn, trong chốc lát đưa tới rất nhiều người.
Hà thị thấy chết tiệt kia không biết xấu hổ nằm trên mặt đất lăn lộn, miệng lại hô lên như vậy thì cây gậy trong tay ném đi không được cầm lại không xong, tức giận đến run run cái mặt già nua. Vừa rồi bà bị Vương thị phun ra vừa vặn, tuy rằng có lau một ít đi nhưng trên mặt vừa rồi bị Vương thị nôn mửa và giằng co, bộ dáng chật vật nhìn rất buồn cười.
“Các láng giềng, các ngươi mau đến xem này, đây là không cho người ta sống mà. Ta đã làm sai điều gì mà lại phun đờm lên mặt ta, cầm gậy gộc đánh ta, còn cào cấu ta. Cho dù con dâu không phải là con gái ruột nhưng cũng không thể đối đãi như vậy…” Vương thị cũng là người thông minh, vừa khóc nói vừa vạch ‘Chứng cớ’ lộ ra cho mọi người xem.
Mọi người vừa nhìn, đúng vậy, trên mặt có mấy ấn kí móng vuốt cào và một cục đờm to ghê tởm.
Người bên cạnh nhìn lập tức ghê tởm cũng muốn ói.
Hà thị phản bác: “Sao ngươi không nói ngươi phun ra cả người lão nương hả?”
Vương thị mặt khóc tang ủy khuất nghẹn ngào: “Bà giày xéo người còn có cách khác không? Ai bị cục đờm thế này thì cũng ghê tởm mà nôn hết ra thôi!”
Nhóm người bên cạnh vây xem gật đầu, đúng vậy đúng vậy, nếu là bọn họ cũng sẽ phun ra, quả thực quá ác tâm!
Hà thị thấy nói không lại Vương thị, lại ghét bỏ ả nằm ở bên ngoài lăn lộn làm cho người ta đến xem mất mặt.
Hét lớn một tiếng: “Ngươi đi vào cho lão nương!”
Vương thị vẻ mặt sợ sệt: “Ta không đi vào, đi vào bà lại đánh ta.”
Vô duyên vô cớ bị người ta đầu tiên là túm, sau là đánh, ả cản hai lần thì bị phun đờm đầy mặt, tiếp theo chính là lấy gậy gộc đánh. Ả cũng thực vô tội, thực oan uổng có được không.
“Ngươi rốt cuộc có vào hay không?”
“Ta không đi vào, đi vào ngươi sẽ đánh ta đến chết.”
Vương thị bây giờ có chút đâm lao phải theo lao, ả lúc ấy chỉ nghĩ không để cho Hà thị đánh nên chạy ra khỏi phòng khóc lóc om sòm lăn lộn, dẫn người tới ngăn lại. Nhưng khi trận giày vò này qua đi thì kế tiếp nên làm thế nào, thật là làm người ta đau đầu. Nhưng đã như vậy rồi chỉ có thể tiếp tục.
Ả nghĩ thầm chỉ cần cố gắng hoãn tới lúc nam nhân ả trở về thì tốt rồi.
Dương Thiết Xuyên thì không thấy về mà Dương lão gia tử đốn củi đã trở lại.
Thật xa đã nhìn thấy cửa nhà ông vây quanh một vòng người, mỗi người chỉ trỏ, tiếng cười không ngừng. Ông vội vàng chen qua muốn xem là sao thế này, người bên ngoài thấy là ông thì nhường lối cho ông đi vào.
Vừa đi vào nhìn Dương lão gia tử mặt đen sì.
“Đều ở chỗ này làm gì? Là trẻ con à? Vương thị nằm trên mặt đất làm gì, ngươi đứng lên cho ta!”
Vương thị thấy cha chồng đã trở lại lập tức cáo trạng: “Cha, ngài xem mẹ đánh con.” Lại giương cái mặt ghê tởm kia cho Dương lão gia tử xem.
Vương thị mới vừa rồi bị ghê tởm quá, hiện tại không cảm thấy ghê tởm. Cục đờm kia bây giờ vẫm còn dính trên mặt ả, bởi vì độ dính cao nên đến bây giờ vẫn còn dính trên mặt chưa rơi xuống.
Dương lão gia tử nhìn cũng bị ghê tởm một trận.
“Trên mặt ngươi kia là cái gì?” Bị ghê tởm quá không nói nổi.
Cái này không phải là biết rõ còn hỏi hỏi sao? Nhất định là đờm, là cục đờm.
Vương thị càng thêm ủy khuất chỉ vào Hà thị: “Bà bà phun đờm.”
Một vòng người bên cạnh buồn cười chết mất thôi, vốn là đến xem đánh nhau giờ ầm ĩ thành xem so điệu bộ.
Dương lão gia tử tức giận đến giẫm chân cả người run lập cập.
“Đứng lên cho ta, sau đó đều đi vào cho ta, không đi vào thì khỏi cần đi vào nữa.” Nói xong vịn bụng nhanh chóng đi vào sân.
Ông cảm thấy rất mất mặt có được không, sao lão Đại lại đi cưới một người vợ không biết mất mặt là gì như vậy. Nói Dương lão gia tử à, vợ người ta cũng không phải tự nhiên như vậy!
Hà thị trầm mặt đi vào sau lão, Vương thị như một con lừa xuống dốc núi đứng lên đi theo sau.
Người bên ngoài vây xem thấy không còn náo nhiệt nữa thì cũng tản đi.
Vương thị cuối cùng có bị đánh hay không thì không ai biết, chỉ biết nghe nói Vương thị lại mang thai.
Việc Dương đại tỷ xám xịt lôi kéo mấy đứa nhỏ về nhà chồng tạm thời không đề cập tới, hai người Lâm Thanh Uyển thấy bên kia không có động tĩnh gì, nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Lâm Thanh Uyển bọn họ ngày càng thêm bận rộn.
Hạ Đại Thành mắt thấy sinh ý đồ sấy tiên không tệ liền có ý tưởng chuyển hướng bán trên huyện.
Tạm thời chỉ đàm phán với một nhà tửu lâu trên huyện, là chưởng quỹ hắn năm trước tri giao làm bằng hữu. Người ta thử bán hai ngày cảm thấy không tệ nên bắt đầu đặt hàng với bọn họ. Nhưng mà tửu lâu trên huyện lý khác với ở trấn, một tửu lâu có thể lấy hàng bằng mấy trấn.
Trời càng ngày càng chuyển lạnh dần, mọi người dần bỏ đi áo mỏng thay vào bằng áo kép, ngày hôm qua có dấu hiệu tuyết rơi, chỉ rơi mấy hạt tuyết nhỏ rồi dừng lại.
Dương Thiết Trụ vẫn nhớ kỹ năm nay tới mùa đông là phải tồn ít băng chuẩn bị cho mùa hè sang năm dùng. Hầm băng hắn đã tìm người đào sẵn rồi, chỉ là vẫn chưa có tuyết rơi nên hắn chưa làm. Cái hầm băng này là nhờ Lục thúc lúc trước xây nhà cho bọn họ làm cho, ông trước đây đã từng làm hầm băng cho gia đình nhà giàu cho nên bây giờ làm thuần thục.
Dương Thiết Trụ tìm Thôi thợ mộc làm một ít lọ để chứa băng. Dựa theo khuôn mẫu lần trước hắn vẽ để làm, như vậy lúc sang năm dùng tới cũng tiện hơn một chút.
Mọi chuyện đã chuẩn bị xong mà không thấy tuyết rơi, Dương Thiết Trụ có chút vội vàng xao động.
Sau này cũng lười phí đầu óc, trực tiếp lấy lọ ra đựng đầy nước vào đặt vào trong sân. Ngày hôm sau dậy nhìn thì thấy cũng đông lạnh hết.
Vì thế hắn vui sướng hài lòng bắt đầu làm băng. Mã thúc trợ giúp hắn một tay, có hai người làm nên động tác cũng được nhanh hơn, thậm chí còn có chút hương vị nhàn nhã. Không qua bao lâu, trong hầm băng đã chất đầy một xấp những khối băng, Dương Thiết Trụ thế này mới cảm thấy mỹ mãn khóa chặt cửa hầm băng lại.
Trong nháy mắt cách lễ mừng năm mới còn có hơn một tháng, bởi vì năm nay nhà mình sống một mình nên làm cái gì cũng tiện hơn rất nhiều. Lâm Thanh Uyển sớm muối rất nhiều thịt khô, kho gà, các loại đồ sấy, cũng chuẩn bị các thứ như hạt dưa, đường quả để tới đón tết ăn.
Diêu thị sắc mặt hồng nhuận đi theo sau nhị tẩu làm cho nhà mình mấy món ăn gì đó.
Nàng hiện tại ngày dễ chịu thực, nam nhân có thể kiếm tiền, mỗi ngày ở trong phòng cung phụng nàng như tổ tông, công việc gì cũng không cho nàng làm. Nhị tẩu nói nàng có thai không tiện nấu cơm nên phần lớn thời gian nhà bọn họ ăn cơm bên nhà nhị tẩu, rất ít khi về nhà làm, lúc mà ở bên nhà mình thì nam nhân nàng xuống bếp.
Diêu thị cảm thấy sống nhiều năm như vậy rồi cũng chỉ có năm nay được thoải mái. Không phải nhìn sắc mặt của người khác không nói, còn muốn làm gì thì làm cái đó.
Trong lòng nàng hiểu rõ tất cả những thứ này đều là nhị ca nhị tẩu mang lại, đối với Lâm Thanh Uyển càng để bụng.
Chẳng những dặn Dương Thiết Căn ngày thường làm việc nhất định phải tận tâm tận lực, chính nàng còn làm quần áo cho đứa bé trọng bụng không nhàn rồi còn làm thêm mấy bộ cho tiểu Nặc Nặc nữa. Tuy nói thứ này không đáng gì nhưng dù sao cũng đại biểu một chút tâm ý của nàng.
Lâm Thanh Uyển hiểu được tâm tình Diêu thị nên vui vẻ nhận. Chỉ là dặn dò nàng mang thai nên làm ít việc châm tuyến thôi, Tiểu Nặc Nặc không thiếu quần áo mặc, chính nàng cũng làm nhiều cho con nàng rồi.
Bên này qua ngày vui vui vẻ vẻ, bên kia Dương gia là mây mù che phủ.
Năm nay Dương gia không mua heo về nuôi, một là Hà thị luyến tiếc tiền bạc mua heo con kia, còn có là trong nhà không ai chăm sóc. Thường ngày cả nhà đều phải ra đồng làm việc, nào có thời gian đi cho heo ăn. Dương Nhị Muội thì không có chuyện gì làm nhưng Hà thị đau lòng khuê nữ của mình nên không cho nàng chăm, sợ nàng làm việc nặng làm chân tay thô mệt, đến lúc làm mai khó mà nói.
Nhưng cho dù như vậy thì việc hôn nhân của Dương Nhị Muội vẫn không có cái tin tức gì.
Dương Nhị Muội năm nay đã , sang năm tới là . Hà thị vẫn chờ có người tới cửa đề thân nhưng vẫn không thấy có động tĩnh. Sau này thấy thật sự hết cách, sau khi thu hoạch vụ thu xong đi tìm Mã bà mối làm mai nhưng đến nay vẫn không có động tĩnh.
Hà thị sầu đến bạc cả tóc, luôn luôn trầm mặc xấu hổ Dương Nhị Muội càng thêm trầm mặc. Vốn ngày thường hướng nội không hay nói chuyện, hiện tại càng trốn tránh trong phòng mình suốt ngày không ra.
Hôm nay Mã bà mối tới cửa, Hà thị tưởng là tới đề thân cho khuê nữ, cao hứng phấn chấn rất nhiệt tình. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Mã bà mối do dự và bộ dáng ấp a ấp úng thì biết khả năng sự tình có chút không tốt.
Hà thị hỏi nửa ngày mà Mã bà mối vẫn ấp úng, cuối cùng quả thực là hết cách đành phải nói thẳng. Nói bà giới thiệu Dương Nhị Muội cho nhiều hộ người ta, nhưng người ta đều ghét bỏ Dương Nhị Muội có một đại tỷ như vậy, và cả một nhà Dương gia này hỏng bét.
Cuối cùng Mã bà mối bỏ lại một câu hôn sự Dương Nhị Muội bà thật sự vô năng rồi vội vàng đi.
Mã bà mối hiện tại không nghĩ kiếm chút bạc mai mối của Dương gia, không phải bà không muốn kiếm mà là Dương Nhị Muội thật sự rất khó nói thân.
Mỗi lần bà chỉ cần đề suất nói một chút, đối phương người ta liền thẳng thừng lắc đầu, mở miệng một cái là mắng người, ngươi giới thiệu Dương Nhị Muội cho nhà ta không phải là hại người sao? Có một người tỷ tỷ như vậy, còn có một người mẹ như vậy, nhà chúng ta muốn cưới vợ chứ không phải muốn rước ôn thần.
Hà thị ở trong phòng ngốc trệ nửa ngày mới hiểu được ý tứ Mã bà mối. Thì ra đã lâu rồi mà không ai đến tới cửa cầu hôn khuê nữ mình là vì thanh danh con gái lớn không tốt. Bà tự động bỏ quên Mã bà mối nói câu Dương gia hỏng bét, trong lòng bắt đầu hận khuê nữ này.
Nhưng bà có thể làm gì chứ? Khuê nữ là bà nuôi, bị thành cái dạng này cũng là bà quen vậy, bà có thể kéo cái mặt già nói mình không đúng sao? Khẳng định không thể, Hà thị không có cái phẩm cách này cho nên bà giận chó đánh mèo.
Đối tượng giận chó đánh mèo nhất định là Vương thị rồi.
Dương đại tỷ không phải kẻ tốt lành gì, bị Vương thị heo đội hữu này liên tiếp hố vài lần ả liền tò mò. Vì sao ả về nhà mẹ đẻ làm một vài chuyện mà người ngoài lại biết rõ ràng như vậy? Ả biết người ngoài có tính bát quái thế nào nên ở trong phòng làm thế nào cũng được, nhưng khi ra cửa tuyệt đối là hình tượng tốt đẹp.
Duy nhất có khả năng chính là trong nhà có người đi ra ngoài nói.
Dương đại tỷ hoài nghi cái thứ nhất chính là Vương thị, bởi vì ả biết vị tẩu tử này miệng không bao nhiêu tiền. Lúc vợ chồng lão nhị còn chưa ở riêng, ả ra ngoài đi khắp hang cùng ngõ hẻm nói thị phi, càng miễn bàn tới Diêu thị vẫn bị mẹ ả sai sử làm việc như súc vật.
Cho nên Vương thị có trọng đại hiềm nghi.
Sai, Dương đại tỷ trực tiếp cho rằng là Vương thị đi ra ngoài châm chọc ả.
Cho nên lúc ả sắp đi đã đi tìm lão nương tố khổ. Cha ả đang tức giận nên ả không dám đi tìm, chỉ có thể tìm lão nương nói mấy câu.
Hà thị nghe xong cũng cảm thấy Vương thị miệng tiện, hỏng thanh danh khuê nữ của mình. Nhưng lúc ấy lão già đột nhiên nổi giận, bà không dám đi tìm Vương thị dày vò. Một lui hai hoãn, Hà thị quên mất vị cặn bã này.
Hôm nay Mã bà mối tới đây nói như vậy, trực tiếp thù mới hận cũ cùng nhau giội lên đầu Hà thị.
Giỏi một cái Vương thị, ăn của lão nương, uống của lão nương, ngươi mỗi ngày đi ra ngoài châm chọc khuê nữ lão nương, kéo theo làm chậm trễ cả hôn nhân một khuê nữ khác của lão nương!
Hà thị không nói hai lời đi Đông ốc, tìm được Vương thị chính là một trận dứt tóc.
Hà thị và Vương thị đấu trí đấu dũng lâu như vậy rồi nên biết chỉnh trị phì phụ nhân này thế nào. Bà trước đây nói mắng thế nào thì Vương thị vẫn là một cái lưu manh. Bây giờ bà trực tiếp động thủ, bà xem Vương thị đáng chết này có dám động thủ đánh mẹ chồng không?!
Vương thị trực tiếp bị móng vuốt Hà thị cào cấu dứt tóc, tỉnh mộng xong cảm giác trên mặt đau đớn mới biết là bị cào. Lại thấy mẹ chồng đưa tay qua túm ả, ả nhanh chóng duỗi cánh tay chắn.
Hai người dây dưa thành một đoàn, Vương thị phì, lại bị Hà thị túm phiền, trực tiếp đè bà ta ra mặt đất nhưng không dám ra tay đánh.
Vào mùa đông mọi người đều mặc rất dày, Hà thị bị Vương thị đẩy ngã dưới đất không cảm thấy đau, nhưng bà thẹn quá thành giận, lại không thể động đậy, đành phải lấy vũ khí bí mật cuối cùng đến khắc địch chế thắng.
Bà dùng sức phi một cái, phun ra cục đờm đến trên mặt Vương thị. Người ta tay chân không động được nhưng miệng thực linh hoạt đấy.
Ngươi đừng nhìn Vương thị lôi thôi nhưng ả cũng là một con người, là người thì đều nhịn không được bị người phun cục đờm ở trên mặt, lại là Hà thị cái lão chủ chứa kia phun, càng khiến ả ghê tởm đều sắp điên rồi.
Vương thị bị cục đờm phun ra đúng mặt thì sửng sốt một chút, ả phản ứng kịp thiếu chút nữa ghê ngất đi, ghê quá nôn hết thức ăn ăn buổi trưa ra, phun ra đầy đầu đầy mặt Hà thị.
Một chiêu này của Hà thị không biết là chiêu hôn mê mình hay là chiêu khắc địch chế thắng. Dù sao thì bà cũng bị Vương thị làm ghê tởm hét rầm lên.
Dương Thiết Xuyên không ở trong phòng, Dương lão gia tử mấy ngày nay mỗi ngày đi ra ngoài nhặt củi lửa, sợ củi trong nhà không đủ mùa đông đốt. Bảo hai đứa con trai đi chặt ít củi về thì toàn lề mề ngại bên ngoài lạnh lẽo. Mắt thấy trời càng ngày càng lạnh, lão hết cách đành phải tự mình ra cửa đốn củi về đốt. Dù sao ông cũng lớn tuổi rồi, mỗi ngày chặt không được bao nhiêu củi, cuối cùng đành phải tích lũy dần, mỗi ngày đi chặt một ít.
Hai vợ chồng Dương Học Chương nghe thấy bên này có ầm ĩ, đang do dự có nên đi sang xem hay không.
Do dự này làm Hà thị và Vương thị ầm ĩ hơn, lúc này nghe thấy lão nương thét chói tai, hai người Dương Học Chương nhanh chóng chạy lại can ngăn.
Bởi vì Vương thị đè lên người Hà thị nên phải kéo Vương thị dậy trước, sau đó mới đi nâng lão nương.
Hà thị được con trai kéo dậy, vừa ghê tởm vừa tức lấy luôn chăn đệm trên kháng của Vương thị lau mặt, sau đó chạy ra ngoài tìm một cây gậy gộc trở về đánh Vương thị.
Vương thị bị cục đờm trên mặt làm ghê tởm còn đang suy nghĩ dùng thứ gì bỏ nó xuống, không để ý thì bị Hà thị đánh cho hai phát gậy.
Thấy mẹ chồng đỏ mắt hung ác Vương thị cũng có chút khiếp đảm. Nam nhân mình không có ở nhà, không thể trông cậy vào nhà lão tứ có thể ngăn lại mẹ chồng được, ả lại sợ bị đánh đành phải vừa tránh vừa vùng chạy ra ngoài.
Bị Hà thị đuổi chạy lòng vòng quanh sân, Vương thị phiền quá trực tiếp chạy ra cổng thét to lên.
“Giết người rồi, giết người rồi…”
Ban ngày ban mặt mà thét to như vậy, cho dù bên ngoài rất ít người, mấy gia đình phụ cận cũng nghe được động tĩnh chạy ra.
Đứng trong sân nhà mình nhìn sang, ái dồ, Dương gia kia lại đánh nhau, mọi người hưng phấn chạy sang vây xem náo nhiệt.
Vương thị vừa thấy có người tới, cũng không còn sức mà chạy nữa nằm lăn ra đất luôn.
“Mẹ chồng đánh chết con dâu rồi, mọi người đến xem nha, mẹ chồng đánh chết con dâu…”
Vương thị giọng lớn, trong chốc lát đưa tới rất nhiều người.
Hà thị thấy chết tiệt kia không biết xấu hổ nằm trên mặt đất lăn lộn, miệng lại hô lên như vậy thì cây gậy trong tay ném đi không được cầm lại không xong, tức giận đến run run cái mặt già nua. Vừa rồi bà bị Vương thị phun ra vừa vặn, tuy rằng có lau một ít đi nhưng trên mặt vừa rồi bị Vương thị nôn mửa và giằng co, bộ dáng chật vật nhìn rất buồn cười.
“Các láng giềng, các ngươi mau đến xem này, đây là không cho người ta sống mà. Ta đã làm sai điều gì mà lại phun đờm lên mặt ta, cầm gậy gộc đánh ta, còn cào cấu ta. Cho dù con dâu không phải là con gái ruột nhưng cũng không thể đối đãi như vậy…” Vương thị cũng là người thông minh, vừa khóc nói vừa vạch ‘Chứng cớ’ lộ ra cho mọi người xem.
Mọi người vừa nhìn, đúng vậy, trên mặt có mấy ấn kí móng vuốt cào và một cục đờm to ghê tởm.
Người bên cạnh nhìn lập tức ghê tởm cũng muốn ói.
Hà thị phản bác: “Sao ngươi không nói ngươi phun ra cả người lão nương hả?”
Vương thị mặt khóc tang ủy khuất nghẹn ngào: “Bà giày xéo người còn có cách khác không? Ai bị cục đờm thế này thì cũng ghê tởm mà nôn hết ra thôi!”
Nhóm người bên cạnh vây xem gật đầu, đúng vậy đúng vậy, nếu là bọn họ cũng sẽ phun ra, quả thực quá ác tâm!
Hà thị thấy nói không lại Vương thị, lại ghét bỏ ả nằm ở bên ngoài lăn lộn làm cho người ta đến xem mất mặt.
Hét lớn một tiếng: “Ngươi đi vào cho lão nương!”
Vương thị vẻ mặt sợ sệt: “Ta không đi vào, đi vào bà lại đánh ta.”
Vô duyên vô cớ bị người ta đầu tiên là túm, sau là đánh, ả cản hai lần thì bị phun đờm đầy mặt, tiếp theo chính là lấy gậy gộc đánh. Ả cũng thực vô tội, thực oan uổng có được không.
“Ngươi rốt cuộc có vào hay không?”
“Ta không đi vào, đi vào ngươi sẽ đánh ta đến chết.”
Vương thị bây giờ có chút đâm lao phải theo lao, ả lúc ấy chỉ nghĩ không để cho Hà thị đánh nên chạy ra khỏi phòng khóc lóc om sòm lăn lộn, dẫn người tới ngăn lại. Nhưng khi trận giày vò này qua đi thì kế tiếp nên làm thế nào, thật là làm người ta đau đầu. Nhưng đã như vậy rồi chỉ có thể tiếp tục.
Ả nghĩ thầm chỉ cần cố gắng hoãn tới lúc nam nhân ả trở về thì tốt rồi.
Dương Thiết Xuyên thì không thấy về mà Dương lão gia tử đốn củi đã trở lại.
Thật xa đã nhìn thấy cửa nhà ông vây quanh một vòng người, mỗi người chỉ trỏ, tiếng cười không ngừng. Ông vội vàng chen qua muốn xem là sao thế này, người bên ngoài thấy là ông thì nhường lối cho ông đi vào.
Vừa đi vào nhìn Dương lão gia tử mặt đen sì.
“Đều ở chỗ này làm gì? Là trẻ con à? Vương thị nằm trên mặt đất làm gì, ngươi đứng lên cho ta!”
Vương thị thấy cha chồng đã trở lại lập tức cáo trạng: “Cha, ngài xem mẹ đánh con.” Lại giương cái mặt ghê tởm kia cho Dương lão gia tử xem.
Vương thị mới vừa rồi bị ghê tởm quá, hiện tại không cảm thấy ghê tởm. Cục đờm kia bây giờ vẫm còn dính trên mặt ả, bởi vì độ dính cao nên đến bây giờ vẫn còn dính trên mặt chưa rơi xuống.
Dương lão gia tử nhìn cũng bị ghê tởm một trận.
“Trên mặt ngươi kia là cái gì?” Bị ghê tởm quá không nói nổi.
Cái này không phải là biết rõ còn hỏi hỏi sao? Nhất định là đờm, là cục đờm.
Vương thị càng thêm ủy khuất chỉ vào Hà thị: “Bà bà phun đờm.”
Một vòng người bên cạnh buồn cười chết mất thôi, vốn là đến xem đánh nhau giờ ầm ĩ thành xem so điệu bộ.
Dương lão gia tử tức giận đến giẫm chân cả người run lập cập.
“Đứng lên cho ta, sau đó đều đi vào cho ta, không đi vào thì khỏi cần đi vào nữa.” Nói xong vịn bụng nhanh chóng đi vào sân.
Ông cảm thấy rất mất mặt có được không, sao lão Đại lại đi cưới một người vợ không biết mất mặt là gì như vậy. Nói Dương lão gia tử à, vợ người ta cũng không phải tự nhiên như vậy!
Hà thị trầm mặt đi vào sau lão, Vương thị như một con lừa xuống dốc núi đứng lên đi theo sau.
Người bên ngoài vây xem thấy không còn náo nhiệt nữa thì cũng tản đi.
Vương thị cuối cùng có bị đánh hay không thì không ai biết, chỉ biết nghe nói Vương thị lại mang thai.