Lâm Thanh Uyển hiện tại thực u buồn bởi vì Tiểu Nặc Nặc không còn dễ mang như trước nữa. Trước đây lúc còn nhỏ, đặt trên giường nó có thể chơi một mình được cả ngày. Bây giờ biết bò, đặt nó trên giường là nó không nghe.
Lâm Thanh Uyển bất đắc dĩ đành phải chải thêm một tầng chăn thật dày lên kháng, không được mềm quá, nếu mềm quá Tiểu Nặc Nặc không bò được, cũng không được quá cứng rắn, cứng quá đứa nhỏ cọ vào đau người nàng sẽ đau lòng.
Sau đó lại mời Thôi thợ mộc tới nhà làm lan can giường, trên thành lan can gỗ này bọc vải mềm, sau đó đặt nó ở kháng mặc nó tự bò chơi. Chơi mệt mỏi thì lăn ra ngủ, tỉnh ngủ tiếp tục bò chơi, dù sao thì đứa nhỏ gấu này dễ dụ sẽ không khóc.
Làm mẹ dễ dàng nhưng làm cha lại đau lòng. Cảm thấy con trai mình bây giờ không được vợ thích, lười ôm đứa nhỏ, mỗi ngày ném nó trên kháng cho nó chơi một mình. Mỗi ngày bận rộn trở về sẽ bồi thường ôm con trai, cho nó nhảy trên chân tay mình.
Tiểu Nặc Nặc bây giờ ngoại trừ thích bò còn thích dẫm nhảy trên người cha nó. Lâm Thanh Uyển biết như vậy có thể rèn luyện sức lực chân cho con nên mặc kệ hai người chơi.
Dù sao thì con trai nàng khỏe khoắn, chân có lực, nam nhân nàng lại rắn chắc không sợ dẫm đau.
Không biết hai cha con này biết nàng nghĩ như vậy thì sẽ nghĩ thế nào.
Nhưng mà Dương Thiết Trụ hiện tại cũng bận rộn, mỗi ngày cùng Hạ Đại Thành chạy lên huyện, gần đây Hạ Đại Thành chạy đưa hàng mấy tửu lâu trên huyện, cách vài ngày lại đi tìm tửu lâu mới trên huyện.
Huyện Hoài Hà cách thôn Lạc Hạp có chút xa, đi một chuyến không sai biệt cũng mất nửa ngày thời gian, chạy đi chạy về là mất cả một ngày.
Cũng không thể để một mình Hạ Đại Thành chạy, cho nên Dương Thiết Trụ đổi cách ngày chạy thay hắn. Việc đưa hàng ở trấn thì giao cho Dương Thiết Căn và Mã thúc, cứ như vậy trong nhà nhân thủ lại không đủ.
Lâm Thanh Uyển thấy mọi người bận rộn đến mức lợi hại nên cũng đi qua hỗ trợ, nhưng nàng kéo một đứa bé sơ sinh, hỗ trợ cũng không lưu loát. Huống chi Lâm Thanh Uyển đi hỗ trợ được hai ngày lại có chuyện xảy ra, đó chính là thấy vị thịt là muốn nôn.
Dương Thiết Trụ thấy vợ ói lợi hại, trong lòng phi thường lo lắng, nhanh chóng tìm đại phu sang đây xem.
Lão đại phu xem mạch, mở miệng chúc mừng nói tiểu tử ngươi thật có phúc khí, vợ ngươi lại có thai rồi, khoảng chừng hai tháng.
Mọi người đều vẻ mặt cao hứng, Lâm Thanh Uyển lại đầy mặt khiếp sợ. Thế này mới sinh một cái, Tiểu Nặc Nặc mới có mấy tháng thôi sao lại có nữa rồi. Vừa nghĩ tới cảnh mình lại phải trải qua một loạt chuyện mang thai, sinh sản, còn có ở cữ…
Lâm Thanh Uyển đen sì mặt.
Dương Thiết Trụ thì cao hứng mặt tươi như bông cúc nở, cười vui vẻ tiễn bước lão đại phu, sau đó trở về đỡ Lâm Thanh Uyển về phòng cung phụng như tổ tông.
Đến phòng Lâm Thanh Uyển tiết hận đá Dương Thiết Trụ mấy cái.
Đều tại chàng! Đều tại chàng! Đều tại chàng!
Đều tại man hán tử này suốt ngày dán nàng, hại nàng lại có thai rồi! Lâm Thanh Uyển không phải không muốn mang thai, nàng chỉ là không muốn mang thai sớm như vậy.
Tiểu Nặc Nặc còn nhỏ, nàng vốn muốn đợi Tiểu Nặc Nặc lớn một chút lại cân nhắc sinh đứa thứ hai. Nhanh như vậy đã tới rồi, quả thực làm cho nàng không có chút chuẩn bị nào.
Ai biết đâu xả giận thì không được còn hại mình chân đá đau.
Dương Thiết Trụ trên mặt vẫn cười ngây ngô, lại cao hứng lại kích động, an trí Lâm Thanh Uyển ngồi xuống trên kháng, sợ nàng ngồi không thoải mái lại đi lấy cái đệm lại đây cho nàng dựa vào. Lại cảm thấy vợ vừa rồi phun lợi hại như vậy nhất định là khát nước rồi, lại đi rót nước.
Vội đến vội đi, trì độn mãi hắn mới phản ứng kịp, hình như vợ hắn tức giận.
Nhìn vợ hắn bĩu môi, vẻ mặt phẫn hận nhìn hắn, Dương Thiết Trụ lại nhớ tới vừa rồi tựa hồ Uyển Uyển đá hai chân hắn. Có phải là chân hắn quá cứng rắn hay không, làm vợ đau chân rồi?
Đứa nhỏ dũng cảm thừa nhận sai lầm là đứa bé ngoan.
“Uyển Uyển, có phải chân ta quá cứng rắn làm chân nàng đau hay không, để ta xoa cho nàng.” Hắn lại vội vàng tháo giày đi xoa xoa chân cho nàng.
Chỉ là phương hướng thừa nhận sai lầm hình như là sai rồi.
Lâm Thanh Uyển tức giận đến muốn chết lại đá hai lần. Nhưng sức lực của nàng đối với Dương Thiết Trụ lực đại như trâu kia mà nói, quả thực là quá nhỏ.
Giày trên chân đã được cởi ra, Dương Thiết Trụ cẩn thận sờ một cái xem xem thấy không có vết xanh tím mới yên lòng. Sau đó dùng bàn tay to rắn chắc của mình đặt chân vợ vào tay bắt đầu xoa xoa.
Lâm Thanh Uyển vốn tức giận nhưng được hắn làm một loạt động tác như vậy lại nguôi giận.
“Nhất định là chàng cố ý.”
Đúng, chính là như vậy không sai được. Muốn nịnh bợ nàng để nàng nguôi giận! Nàng bĩu môi, trong lòng khó chịu nghĩ.
“Uyển Uyển, làm sao?” Hán tử nghiêm túc bóp chân ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt: “Ta không cố ý làm đau nàng.”
Người ta Dương Thiết Trụ cũng phi thường ủy khuất, chân cứng rắn lại không phải lỗi của hắn, chỉ có thể nói người ta bộ dạng rắn chắc, chính ngươi rất non!
“Chàng cố ý làm ta có thai.” Vẫn khẩu khí khó chịu.
Dương Thiết Trụ thế này mới phản ứng kịp, thì ra Uyển Uyển tức giận là do mang thai. Lần này tới lượt hắn ủy khuất: “Uyển Uyển, nàng không muốn sinh con cho ta?” Đôi mắt nhỏ ủy khuất gắt gao nhìn chằm chằm nàng, phảng phất nàng nếu là dám nói phải, hắn sẽ khóc cho nàng xem.
Có lầm hay không, rõ ràng là nàng thực ủy khuất có được không!
Lần này tức giận cũng không còn, người cũng mềm nhũn ra.
Lâm Thanh Uyển cúi cái đầu nhỏ, ấp a ấp úng: “Tiểu Nặc Nặc mới lớn như vậy, ta lại mang thai, người ta vốn đợi Tiểu Nặc Nặc lớn một chút mới sinh đứa thứ hai.”
Dương Thiết Trụ biết, mỗi lần vợ bày ra cái tư thế này chính là đại biểu cho nàng trong lòng bây giờ không còn tức giận, chỉ là có chút ủy khuất nhỏ, muốn vuốt ve.
Hắn thở dài một hơi trèo lên giường lò ôm vợ vào trong ngực.
“Nàng dâu, nàng nghĩ thế này nha, nàng xem Nặc Nặc nhà chúng ta ngoan như vậy, lại không nghịch ngợm. Nàng sớm sinh thêm một đứa, đến lúc đó Nặc Nặc có thêm bạn chơi.”
“Nhưng mà, nhưng mà thế này mới bao lâu, lại phải ngày nào cũng vác cái vụng to, còn phải chịu đau, sau đó còn phải ở cữ…” Suy nghĩ một chút, Lâm Thanh Uyển đôi mắt đỏ lên. Thực thảm có được hay không, nam nhân chỉ biết sướng bản thân mình không biết nữ nhân khổ thế nào đâu.
Nghe vợ nói như vậy, Dương Thiết Trụ trong lòng cũng buồn bực. Đúng nha, Uyển Uyển vừa sinh một cái, thế này mới mấy tháng, lại phải trải nghiệm một lần quá trình mang thai. Có đôi khi nhìn thân thể vợ gầy yếu nâng cái bụng, động tác chậm chạp, Dương Thiết Trụ nhìn mà đau lòng.
“Vậy hay là chúng ta không sinh nữa.” Khẩu khí có chút chậm chạp nghi nghi.
Lâm Thanh Uyển nín khóc mỉm cười. “Đã đi vào rồi, lấy ra thế nào?”
Tới lượt Dương Thiết Trụ bắt đầu rầu rĩ.
Nhìn nam nhân bộ dáng phát sầu, Lâm Thanh Uyển ngược lại bình tĩnh.
Thời điểm nào, luôn luôn nữ hán tử nàng lại trở lên yếu ớt như vậy, phỏng chừng là bị nam nhân này sủng thành.
Nhìn khuôn mặt cương nghị gần trong gang tấc, Lâm Thanh Uyển không khỏi ngây ngốc.
Nàng thật là quá không biết thỏa mãn rồi, nam nhân đối xử tốt với nàng như vậy, hận không thể phủng trong lòng bàn tay, còn có cái gì không thể kiên trì đâu. Không phải là sinh thêm đứa bé thôi sao? Nàng nguyện ý sinh cho hắn, sinh một ổ cũng được.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng miệng lại nói: “Vậy chàng mỗi ngày phải tốt với ta.”
“Uyển Uyển, ta khi nào thì không tốt với nàng.”
“Chàng không thể ghét bỏ ta sinh đứa nhỏ làm eo thô.”
“Uyển Uyển, eo nàng vẫn nhỏ mà, một tay ta ôm là hết.” Cúi đầu sờ eo mảnh khảnh của vợ, Dương Thiết Trụ cảm thấy dáng người vợ hắn càng tốt lắm, đặc biệt là sau khi sinh. Eo không biến thô, ngược lại ngực bởi vì cho bú sữa mà càng lớn hơn.
Nhìn một chút, ánh mắt liền cực nóng lên.
Bên này còn đang không ngừng cằn nhằn, “Vậy chàng phải mỗi ngày buổi tối ôm ta ngủ, bằng không ta đau thắt lưng.”
“Ừ.”
“Chân ta sưng lên, chàng phải xoa bóp cho ta.”
“Ừ.”
“Chàng phải đối xử với ta tốt hơn cả trước đây.”
“Ừ.”
“Chàng ừ cái gì, không thể nói câu khác sao.” Trì độn nữ nhân phản ứng kịp, cảm thấy bộ ngực mình sắp bị nướng khét rồi.
“Chàng nhìn cái gì?”
Nam nhân vô tình nói quanh co một tiếng, phỏng chừng trong lòng đang có suy nghĩ của mình nên không trả lời.
Rốt cuộc vẫn là nhịn không được, “Uyển Uyển nàng cho ta ăn một miếng đi.” Không đợi người trả lời còn nói thêm, “Ta thấy con trai mỗi ngày ăn thơm ngon.”
Nam nhân này đang suy nghĩ cái gì đó, Lâm Thanh Uyển tức giận đến nhéo tai hắn, chỉ là luyến tiếc dùng sức.
“Cút đi!”
Nói là nói như vậy thôi, vẫn là không chống lại được man hán tử vừa bán manh lại giả ngu quấn quýt si mê, rốt cuộc thỏa mãn hắn.
…
Đợi đến khi cho Tiểu Nặc Nặc bú sữa, Tiểu Nặc Nặc dùng sức hấp dùng sức hấp, hấp nửa ngày cũng không được hớp nào, oa oa khóc lên.
Phảng phất như đang nói, sữa sữa của ta, ai ăn trộm sữa sữa của ta!
Lão mẹ và lão cha hai người bên cạnh đều mặt đỏ khả nghi.
********
Vấn đề nhân thủ không đủ cần phải giải quyết, mọi người ngồi cùng một chỗ tiếp thu ý kiến quần chúng.
Hay là lại đi mua vài người về? Có người đề nghị.
Nói là nói như vậy thôi, trong lòng mọi người đều rõ ràng, đây không phải là biện pháp tốt. Không thể cứ thiếu người là đi mua người, người thì mua được thôi, nhưng mua về để ở chỗ nào?
Dương Thiết Trụ đã mua một nhà 3 người về ở trong nhà, cho dù là giúp Lâm Thanh Uyển làm gia vụ, hay là rảnh thì sang phân xưởng hỗ trợ. Chung quy nhà bọn họ trước mắt đã 3 miệng người, mua nhiều người hơn sẽ không có chỗ ở.
Hơn nữa việc làm ăn của bọn họ về sau khả năng sẽ càng ngày càng tốt, vì sợ tay nghề tiết lộ ra ngoài nên lúc thiếu người thì mua người, không thể nghi ngờ là uống rượu độc giải khát. Bởi vì không phải vấn đề mua người về là xong còn phải lo lắng vấn đề ăn ở.
Kỳ thật Hạ Đại Thành cũng đã sớm tự hỏi vấn đề này, hắn nói băn khoăn của mình ra cho mọi người nghe. Mà Lâm Thanh Uyển cũng đã sớm suy xét vấn đề này, chỉ là vấn đề vẫn không tới cấp thiết, nàng không nghiêm túc cân nhắc tới. Nhưng bây giờ đã là trứng chọi đá rồi, cần phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này.
Mọi người lại thương lượng, quyết định mời người đến hỗ trợ. Về phần sợ tay nghề tiết lộ ra ngoài, cũng nghĩ tới biện pháp phòng tránh.
Đầu tiên mời người phải mời người phúc hậu một chút, người có thể an tâm được. Sau đó chính là bảo mật phối liệu đồ sấy tiên, Dương thị bọn họ biết trong tay Lâm Thanh Uyển có phối liệu, mỗi lần Dương Thiết Trụ đưa cho bọn họ là gia vị làm sẵn. Cái đồ ăn này là bí phương tổ truyền của người ta, người ta cần bảo mật là đúng. Hơn nữa hiện tại ngồi chỗ này toàn là người phúc hậu, không ai cảm thấy hai người Dương Thiết Trụ làm việc như vậy là do không yên lòng với bọn họ.
Bọn họ hiện tại cần nghĩ là giữ bí mật toàn bộ các gia vị, bao gồm trong đó muối, đường, tương du, các loại gia vị phổ thông khác. Các loại gia vị này Lâm Thanh Uyển không giấu diếm mọi người, cho nên mọi người đều biết trong đó cho những cái gì.
Hạ Đại Thành đề nghị giống như Lâm Thanh Uyển vậy, toàn bộ nắm giữ trong tay người của mình. Đến lúc phối gia vị thì cho người của mình tới làm. Người của mình này bao gồm Dương thị, Diêu thị, Chu thị, bây giờ có thêm Mã thẩm nhi, về phần mấy nam nhân họ không làm mấy thứ này nên bọn họ không rõ ràng lắm.
Còn có việc nữa là bác chế ruột sấy.
Ngay từ đầu mọi người không nói, Hạ Đại Thành kiến thức rộng rãi như vậy còn không biết đồ sấy tiên đúc bằng cái gì, mãi đến khi một lần nhìn mấy người Dương thị bác chế ruột sấy, Hạ Đại Thành mới biết là làm từ ruột non heo.
Cho nên hắn đề nghị cái này cũng cần phải giữ bí mật. Lâm Thanh Uyển thực tán đồng cách làm như thế. Đồ sấy tiên sở dĩ người ta vẫn không bắt chước được, ngoại trừ gia vị chính là thập tam hương, sau đó là cái làm người ta khó hiểu nhất là cái để nhồi đồ sấy tiên là làm bằng cái gì.
Mấy người Dương thị mỗi ngày ở nhà làm việc nên không rõ ràng lắm, thường xuyên ở bên ngoài đưa hàng Dương Thiết Trụ, Dương Thiết Căn và Hạ Đại Thành đều có tính toán trong lòng.
Mọi người cùng nhau nghĩ có để sót cái gì hay không, còn phân công nhiệm vụ, về sau việc bác chế ruột sấy giao cho mấy người Dương thị, Chu thị, Mã thẩm nhi làm, Lâm Thanh Uyển và Diêu thị hai người này trước mắt đều có thai nhất định là không được làm rồi.
Còn có đồ tể bên kia, từ lúc Hạ Đại Thành tham gia có thêm hai nhà đồ tể, đánh tan việc lấy lượng lớn thịt heo và ruột non đi, như vậy không để cho người ta chú ý.
Đồ tể đến đưa hàng khẳng định vẫn là như cũ, chỉ là Hạ Đại Thành giao, về sau nhận hàng phải là người của mình. Không dùng đến người mời đến hỗ trợ, vì để ngừa vạn nhất, Hạ Đại Thành còn muốn chỉnh thời gian làm công và thời gian đưa hàng khác nhau đi.
Nghe ý tưởng của Hạ Đại Thành xong, Dương thị và hai vợ chồng Dương Thiết Căn cảm thấy có phải chuyện bé xé ra to rồi không, Dương Thiết Trụ không phát biểu ý kiến vẻ mặt trầm tư, Lâm Thanh Uyển thì không cảm thấy chuyện bé xé ra to một chút nào.
Việc làm ăn này còn tiếp tục làm lâu dài, như vậy công tác bảo mật nhất định phải làm tốt. ‘Xây đê ngàn dặm không chống vạn năm thuyền’, đó là hành vi tiêu chuẩn của Lâm Thanh Uyển, xem ra ý tưởng của Hạ Đại Thành không khác nàng cho lắm.
Dương Thiết Trụ lúc này lên tiếng, nói một ít băn khoăn và một chút đạo lý trong đó cho mấy người Dương thị nghe.
Lâm Thanh Uyển ở bên cạnh vụng trộm cười, xem ra nam nhân nàng cũng không kém, cũng nghĩ tới đây.
Vừa nghe Dương Thiết Trụ nói, mấy người Dương thị tinh tế suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy làm như vậy tương đối thỏa đáng.
Buôn bán không giống với việc khác, sơ sẩy một chút là làm mệt người thất bại. Đặc biệt bọn họ bây giờ mỗi ngày đều có tiền bạc vào sổ, so với trồng trọt không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Vẫn là cẩn thận một chút cho thỏa đáng, chung quy lòng người cách bụng.
Nói bọn họ lòng dạ hẹp hòi cũng được, không có mắt nhìn không sao cả, chung quy đó là bát cơm của mình, không thể vì sơ sẩy mà đập vỡ đi. Nhỡ ra đến lúc đó có hối hận thì đã muộn, thay vì mất bò mới lo làm chuồng, còn không bằng trước tiên làm chuẩn bị vẹn toàn.