Dương Thiết Trụ chạy thẳng một mạch về nhà, vừa chạy vừa tính toán đem chuyện này nói với người nhà thế nào. Đợi khi hắn đã chạy đến cửa nhà rồi nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách nào…Gia cảnh Dương gia trong thôn Lạc Hạp cũng được coi là khá giả, nhìn nhà cửa phòng ốc thì biết.
Sau cánh cổng là một căn nhà ngói rộng lớn ba gian, bên cạnh sườn cũng là hai gian nhà ngói, bên phải là ba gian vừa làm bằng gạch vừa làm bằng gỗ. Căn nhà bằng gạch và gỗ lần lượt là một gian phòng bếp, hai gian còn lại dùng để chứa nông cụ và chứa lương thực.
Thôn Lạc Hạp không giàu có, nhà nào được lợp bằng mái ngói được coi là rất khá giả.
Nhà Dương gia rất lớn, tường viện làm bằng gạch mộc, chuồng gà chuồng bò ở phía trước sân, hậu viện là chuồng heo và vườn rau.
Dương Thiết Trụ đi vào trong nhà liền thấy nim lặng thần kỳ.
Cháu nhỏ Dương nhị lang Đại phòng không biết từ nơi nào nhô ra, hô một tiếng: “Nhị thúc, ông bà nói có chuyện muốn nói với thúc, đang ở nhà chính đợi thúc đấy.” Nói xong lại chạy đi nháy mắt đã không thấy người.
Dương Thiết Trụ gật đầu, nhấc rèm cửa lên đi vào phòng chính.
Dường như người trong nhà cũng đến đông đủ.
Dương lão gia tử ngồi khoanh chân ở trên kháng rít thuốc lào, mẹ Dương Thiết Trụ Hà thị ngồi bên cạnh Dương lão gia tử nhìn hắn chằm chằm, tiểu muội Dương Nhị Muội ngồi bên người mẹ, đại ca Dương Thiết Xuyên và đại tẩu Vương thị ngồi ở mép giường, lão tứ Dương Học Chương trầm mặt ngồi ở giường lò giác, tam đệ Dương Thiết Căn và tam đệ muội Diêu thị thì đứng ở dưới đất cạnh đó.
Dương Thiết Trụ vừa đi vào liền nhìn thấy cảnh tượng như mở tam đường hội thẩm này, trong lòng cảm thấy không ổn.
Tam đệ Dương Thiết Căn nhìn hắn tràn đầy lo lắng…
Dương Thiết Trụ đã sớm nghĩ, trong nhà sau khi biết chuyện hắn làm sẽ không thể bình tĩnh, nhưng không nghĩ đến hắn vừa về tới nhà lại gặp tình huống như thế này.
Chắc là những người cùng đi chợ với hắn hôm nay khi về thôn đã nói gì đó với họ…
“Thằng nhãi con không nên thân này, người ta nói ngươi dùng hai mươi lượng bạc mua một kẻ hồ ly tinh, ngươi nói đi, rốt cuộc chuyện này có phải là thật hay không?” Hà thị dẫn đầu gây khó dễ, hắn vừa đi vào đã chỉ vào mũi hắn hỏi.
Dương Thiết Trụ thiên tính hàm hậu thẳng thắn, bản thân không nghĩ ra được những lời cong vẹo để nói, nếu mẹ đã hỏi tới thì hắn phải trực tiếp thẳng thắn, hắn không tính giấu giếm người nhà, huống chi chuyện này cũng không gạt được.
“Đúng vậy.”
Vừa dứt lời xong thì một bát trà thô bay thẳng tới phía hắn.
Bát trà đập vào bả vai hắn rơi xuống mặt đất xoay một vòng tròn rồi lăn sang một bên.
Bát trà rơi xuống dưới đất đột ngột trong căn phòng im ắng tạo ra thanh âm thanh thúy dị thường.
(Thiên Vi: híc híc hức hức...đoạn này thấy thương ảnh ghê ta...mẹ gì mà độc ác zữ zợ cứ như mẹ ghẻ ý...TT.TT)
Dương Thiết Trụ biết khi trở về mẹ hắn sẽ không cho hắn sắc mặt tốt, không nghĩ tới sẽ là như vậy.
Vừa nghe thấy Dương Thiết Trụ thừa nhận, toàn bộ phòng ở liền ổ oanh, lão Đại Dương Thiết Xuyên và vợ hắn Vương thị còn có Hà thị, Dương Học Chương đều tức giận nhìn hắn, biểu tình trên mặt chính là hận không thể nhảy lên cắn hắn một phát.
“Nhị đệ à, ngươi ngốc vừa thôi chứ? Bỏ 20 lượng bạc mua nữ nhân về? Có nữ nhân nào đáng giá hai mươi lượng như vậy?” Đây là giọng kinh ngạc của đại tẩu Vương thị.
Hai mươi lượng bạc nhiều lắm đấy, có thể mua hai mẫu ruộng nước tốt đấy!
“Lão nhị, ngươi có nhiều tiền thì cho ta một chút, mua nữ nhân về làm gì chứ?” Đây là giọng nói âm dương quái khí của Dương Thiết Xuyên.
Dương lão gia tử tuy không lên tiếng, nhưng cũng ngồi không yên trên mặt tràn đầy vẻ không đồng ý, hai mươi lượng bạc là mấy năm thu nhập của một hộ nông dân không ăn không uống.
“Ngươi là đứa con bất hiếu, ngươi còn có gan thừa nhận hả!” Hà thị tức giận đập vào kháng, chộp lấy một cái bát trà khác ở trên kháng quăng tới.
Lần này Dương Thiết Trụ không tránh, bát trà trực tiếp đập vào đầu hắn, nước trà rơi từ trên đầu xuống, bã trà còn dính đầy vào mặt hắn nhìn qua rất chật vật, may mà nước trà đã lạnh rồi nên không bị bỏng.
Hà thị cũng không để Dương Thiết Trụ giải thích gì, ngồi ở trên kháng vỗ đùi bắt đầu kêu gào: “Cái đồ mất dạy nên gặp sét đánh này, ngươi chết đi khỏi mang xui xẻo, ngươi bỏ nhiều tiền như vậy mua hồ ly tinh về làm gì, ngươi muốn tức chết lão nương à…”
Hà thị đau lòng muốn chết, đây chính là hai mươi lượng bạc trắng bóng đấy, vừa nghĩ đến hai mươi lượng bạc kia, tim Hà thị lại muốn rỉ máu, mắng càng thêm hung tợn.
Vương thị ở bên cạnh thở dài một hơi giả bộ lo lắng nói: “Ai ~Nhị đệ, ngươi cũng thật là, lần này chọc giận mẹ rồi.”
Dương Thiết Xuyên bày ra tư thế của một đại ca: “Lão nhị, nhìn ngươi chọc giận mẹ thế nào kìa, còn không mau quỳ xuống nhận sai với mẹ đi.”
Dương Thiết Căn cũng lo lắng nhìn Dương Thiết Trụ: “Nhị ca, huynh vẫn nên nhận sai với mẹ thôi…” Để bà khỏi dây dưa nữa, nửa câu còn lại hắn không dám nói.
Mẹ hắn mỗi lần nháo lên thì phải có người nhận sai mới thôi.
Dương Thiết Trụ vốn định nhận sai, chung quy đúng là hắn làm không đúng, không cùng người trong nhà thương lượng đã dùng nhiều bạc như vậy, tuy rằng bạc kia là của hắn kiếm được.
Nhưng hắn vừa về đến nhà đã đối mặt với một màn này, ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho hắn, hắn vừa bị chửi vừa bị đánh, hắn cảm thấy thật nghẹn khuất.
Hắn cứ đứng yên một chỗ không nói lời nào.
Hà thị thấy Nhị nhi tử không nhận sai, một bộ dáng chết cũng không hối cải thì bà ta kêu gào càng mãnh liệt hơn.
“… Ngươi là đồ bất hiếu, chơi trò trọc tức ai, lúc trước lão nương không nên sinh ngươi, sinh ngươi ra nên nhấn ngươi vào thùng nước tiểu…. Tổ tông ơi, các ngươi mau đến mà xem, cái thứ con cái bất hiếu này muốn chọc tức chết cha mẹ hắn rồi…”
Giọng Hà thị quá lớn, trong phòng chỉ còn lại mỗi giọng của bà ta.
Dương Thiết Trụ cúi đầu để mặc bà ta mắng, chỉ là hai tay buông thõng dần nắm lại, trên tay bắt đầu nổi gân xanh.
“…Ngươi là cái đồ bại gia chi tử, sao ngươi không xuống Địa Ngục cho rồi, lão nương sinh ngươi ra là để ngươi chọc tức ta hả…”
Dương lão gia tử rốt cuộc nghe không nổi lão bà hắn chửi loạn một tràng, bèn gõ cái điếu thuốc:”Ngươi cái lão hóa này, đang nói bậy bạ gì đó! Nói tử tế một chút.” Không sợ người ngoài nghe thấy à, nào có ai chửi con mình như vậy!
Nhưng Hà thị trước giờ không sợ hắn, vừa nghe lão già mắng mình, vốn còn đang trong cơn giận dữ liền nhảy dựng lên dùng sức đánh Dương lão gia tử.
“Cái lão già chết tiệt này, lại còn dám nói ta? Ông gỏi vậy sao không đi mắng con trai ông đi lại đi mắng ta làm gì, hai mươi lượng bạc đấy biết không…” Vừa nghĩ đến đống bạc kia Hà thị liền đau lòng lợi hại, đau đến mức mặt nhăn thành một đóa hoa cúc.
Thấy hai ông bà đánh nhau, các con trai con dâu bên cạnh vội chạy lại kéo hai người ra.
Hà thị ngồi ở trên kháng thở hổn hển kêu khóc: “Bây giờ không sống nổi nữa rồi, cả nhà lớn nhỏ đều khi phụ ta, không bằng các ngươi lôi ta ra ngoài mà chôn thôi…”
Hà thị nói thành như vậy làm những người bên cạnh không dám tiếp lời.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, đó chính là lão tứ Dương gia Dương Học Chương, nghe tên cũng biết được vị trí của hắn ở trong nhà này, đó là độc nhất vô nhị,là tâm can bảo bối của Hà thị. Hắn là vinh quang của Dương gia, là tương lai của Dương gia! Đương nhiên những điều này đều là do Hà thị nói, người khác cũng không nói gì chỉ cười nhạt.
“Được rồi mẹ, đừng làm rộn, trước tiên nói một chút về chuyện tiền trả cho phu tử của ta đi.” Dương Học Chương mặt không kiên nhẫn, vốn hắn về nhà là để chuẩn bị lấy tiền trả công cho phu tử, ai biết sẽ gặp phải chuyện này.
“Đúng, đúng, tiền trả công cho phu tử…” Vừa nghe Dương Học Chương nhắc tới chuyện trả tiền công cho thư viện, Hà thị vội vàng dừng lại việc kêu khóc, giật nhẹ quần áo ngồi xuống, giống như không hề có người mới vừa rồi còn vừa gào khóc vừa mắng chửi chồng con kia, sắc mặt biến đổi cực nhanh làm cho người ta phải chống mắt líu lưỡi.
Hà thị quay đầu chỉ vào mũi Dương Thiết Trụ lớn tiếng hỏi: “Tiền công trả phu tử của đệ đệ ngươi làm thế nào? Ngươi làm ca ca như vậy sao? Lấy bạc trả công cho phu tử của đệ đệ đi mua nữ nhân về? Ngươi không sợ người ta chê cười hả? Nhi tử Dương gia chúng ta nghèo túng đến nỗi phải đi mua nữ nhân?”
Hà thị liên tiếp chất vấn làm cho Dương Thiết Trụ đang đặc biệt nghẹn khuất lại càng thêm thê lương.
Trước giờ hắn biết mẹ hắn luôn bất công, không phải thiên vị lão đại thì chính là thiên vị cho lão tứ, nhưng hắn không ngờ lại thiên vị tới mức này.
Sợ người ngoài cười? Sợ người ngoài cười, năm nay hắn cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi, vậy mà chưa từng có ý tứ làm mai cho hắn?
Không phải hắn không nghe được những bàn tán trong thôn, hắn không ngốc, hắn nghe hiểu hết, hắn chỉ không muốn nghĩ sâu xa mà thôi, hắn cảm thấy đã là người một nhà thì không nên phân biệt rõ ràng làm gì.
Hôn sự trước đây nhà hắn không muốn, mà hắn cũng cảm thấy không thích hợp, lại để thêm hai ba năm cũng không sao cả.
Nhưng bây giờ hắn gặp người mình thật lòng yêu thích, chẳng qua là dùng chút bạc thôi, về nhà liền bị kéo ra khiến mọi chuyện căng thẳng thế này, còn bị mẹ mắng rủa bị sét đánh, còn mắng hắn không nên sinh hắn ra, sinh ra nên nhấn chết chìm trong thùng nước tiểu… Bây giờ lại chất vấn hắn chuyện tiền công phu tử của lão tứ…
Hắn liều mạng kiếm bạc không thể dùng, phải lấy ra cho lão tứ trả công phu tử?
Hắn dùng thì là đại bất hiếu nên chết, còn cho lão tứ tiêu chính là hiếu thuận?
Không thể không nói, chuyện mà đứa nhỏ này nghĩ chính là suy nghĩ trong lòng Hà thị đấy.
“Sao ngươi không nói gì? Ngươi nói đi, tiền trả cho phu tử của Học Chương làm thế nào?”
“Trả công cho phu tử của lão tứ?” Dương Thiết Trụ lau nước và bã trà trên mặt ngẩng đầu nhìn Hà thị, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Chỗ mẹ không còn bạc à?”
Đại quyền tài chính trong nhà đều là mẹ hắn nắm giữ, bạc thu được từ việc bán lương thực cũng là mẹ thu, bạc ngày thường lúc nông nhàn hắn lên núi săn thú bán, còn có tiền thỉnh thoảng đi làm công, còn có bạc thu hoạch của cả nhà, mẹ hắn cầm hết, một năm cũng phải có mấy chục lượng.
Hắn không tin mẹ hắn ngay cả mấy lượng bạc tiền trả công cho phu tử cũng không lấy được ra, không lấy ra bạc trả công cho phu tử là để lấy lý do ép hắn lên núi kiếm bạc mà thôi.
“Bạc? Ta lấy đâu ra bạc?” Vừa nhắc tới bạc này Hà thị liền nổi cáu: “Chỗ ta làm gì có bạc chứ, mỗi ngày nuôi mấy cái miệng ăn, tiền quan tài của lão nương cũng bị các ngươi ăn hết rồi, đám các ngươi mỗi ngày chỉ biết ăn ăn ăn, bị các ngươi ăn đến cùng rồi…” Bà ta lại bắt đầu gào lên, ai cũng nghe ra bà ta lại lái sang chuyện khác.
“Đứa bất hiếu đáng chém ngàn đao này, không cho lão nương bạc lại còn đánh chủ ý lên tiền quan tài của lão nương…..”
Dương Thiết Trụ chạy thẳng một mạch về nhà, vừa chạy vừa tính toán đem chuyện này nói với người nhà thế nào. Đợi khi hắn đã chạy đến cửa nhà rồi nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách nào…Gia cảnh Dương gia trong thôn Lạc Hạp cũng được coi là khá giả, nhìn nhà cửa phòng ốc thì biết.
Sau cánh cổng là một căn nhà ngói rộng lớn ba gian, bên cạnh sườn cũng là hai gian nhà ngói, bên phải là ba gian vừa làm bằng gạch vừa làm bằng gỗ. Căn nhà bằng gạch và gỗ lần lượt là một gian phòng bếp, hai gian còn lại dùng để chứa nông cụ và chứa lương thực.
Thôn Lạc Hạp không giàu có, nhà nào được lợp bằng mái ngói được coi là rất khá giả.
Nhà Dương gia rất lớn, tường viện làm bằng gạch mộc, chuồng gà chuồng bò ở phía trước sân, hậu viện là chuồng heo và vườn rau.
Dương Thiết Trụ đi vào trong nhà liền thấy nim lặng thần kỳ.
Cháu nhỏ Dương nhị lang Đại phòng không biết từ nơi nào nhô ra, hô một tiếng: “Nhị thúc, ông bà nói có chuyện muốn nói với thúc, đang ở nhà chính đợi thúc đấy.” Nói xong lại chạy đi nháy mắt đã không thấy người.
Dương Thiết Trụ gật đầu, nhấc rèm cửa lên đi vào phòng chính.
Dường như người trong nhà cũng đến đông đủ.
Dương lão gia tử ngồi khoanh chân ở trên kháng rít thuốc lào, mẹ Dương Thiết Trụ Hà thị ngồi bên cạnh Dương lão gia tử nhìn hắn chằm chằm, tiểu muội Dương Nhị Muội ngồi bên người mẹ, đại ca Dương Thiết Xuyên và đại tẩu Vương thị ngồi ở mép giường, lão tứ Dương Học Chương trầm mặt ngồi ở giường lò giác, tam đệ Dương Thiết Căn và tam đệ muội Diêu thị thì đứng ở dưới đất cạnh đó.
Dương Thiết Trụ vừa đi vào liền nhìn thấy cảnh tượng như mở tam đường hội thẩm này, trong lòng cảm thấy không ổn.
Tam đệ Dương Thiết Căn nhìn hắn tràn đầy lo lắng…
Dương Thiết Trụ đã sớm nghĩ, trong nhà sau khi biết chuyện hắn làm sẽ không thể bình tĩnh, nhưng không nghĩ đến hắn vừa về tới nhà lại gặp tình huống như thế này.
Chắc là những người cùng đi chợ với hắn hôm nay khi về thôn đã nói gì đó với họ…
“Thằng nhãi con không nên thân này, người ta nói ngươi dùng hai mươi lượng bạc mua một kẻ hồ ly tinh, ngươi nói đi, rốt cuộc chuyện này có phải là thật hay không?” Hà thị dẫn đầu gây khó dễ, hắn vừa đi vào đã chỉ vào mũi hắn hỏi.
Dương Thiết Trụ thiên tính hàm hậu thẳng thắn, bản thân không nghĩ ra được những lời cong vẹo để nói, nếu mẹ đã hỏi tới thì hắn phải trực tiếp thẳng thắn, hắn không tính giấu giếm người nhà, huống chi chuyện này cũng không gạt được.
“Đúng vậy.”
Vừa dứt lời xong thì một bát trà thô bay thẳng tới phía hắn.
Bát trà đập vào bả vai hắn rơi xuống mặt đất xoay một vòng tròn rồi lăn sang một bên.
Bát trà rơi xuống dưới đất đột ngột trong căn phòng im ắng tạo ra thanh âm thanh thúy dị thường.
(Thiên Vi: híc híc hức hức...đoạn này thấy thương ảnh ghê ta...mẹ gì mà độc ác zữ zợ cứ như mẹ ghẻ ý...TT.TT)
Dương Thiết Trụ biết khi trở về mẹ hắn sẽ không cho hắn sắc mặt tốt, không nghĩ tới sẽ là như vậy.
Vừa nghe thấy Dương Thiết Trụ thừa nhận, toàn bộ phòng ở liền ổ oanh, lão Đại Dương Thiết Xuyên và vợ hắn Vương thị còn có Hà thị, Dương Học Chương đều tức giận nhìn hắn, biểu tình trên mặt chính là hận không thể nhảy lên cắn hắn một phát.
“Nhị đệ à, ngươi ngốc vừa thôi chứ? Bỏ lượng bạc mua nữ nhân về? Có nữ nhân nào đáng giá hai mươi lượng như vậy?” Đây là giọng kinh ngạc của đại tẩu Vương thị.
Hai mươi lượng bạc nhiều lắm đấy, có thể mua hai mẫu ruộng nước tốt đấy!
“Lão nhị, ngươi có nhiều tiền thì cho ta một chút, mua nữ nhân về làm gì chứ?” Đây là giọng nói âm dương quái khí của Dương Thiết Xuyên.
Dương lão gia tử tuy không lên tiếng, nhưng cũng ngồi không yên trên mặt tràn đầy vẻ không đồng ý, hai mươi lượng bạc là mấy năm thu nhập của một hộ nông dân không ăn không uống.
“Ngươi là đứa con bất hiếu, ngươi còn có gan thừa nhận hả!” Hà thị tức giận đập vào kháng, chộp lấy một cái bát trà khác ở trên kháng quăng tới.
Lần này Dương Thiết Trụ không tránh, bát trà trực tiếp đập vào đầu hắn, nước trà rơi từ trên đầu xuống, bã trà còn dính đầy vào mặt hắn nhìn qua rất chật vật, may mà nước trà đã lạnh rồi nên không bị bỏng.
Hà thị cũng không để Dương Thiết Trụ giải thích gì, ngồi ở trên kháng vỗ đùi bắt đầu kêu gào: “Cái đồ mất dạy nên gặp sét đánh này, ngươi chết đi khỏi mang xui xẻo, ngươi bỏ nhiều tiền như vậy mua hồ ly tinh về làm gì, ngươi muốn tức chết lão nương à…”
Hà thị đau lòng muốn chết, đây chính là hai mươi lượng bạc trắng bóng đấy, vừa nghĩ đến hai mươi lượng bạc kia, tim Hà thị lại muốn rỉ máu, mắng càng thêm hung tợn.
Vương thị ở bên cạnh thở dài một hơi giả bộ lo lắng nói: “Ai ~Nhị đệ, ngươi cũng thật là, lần này chọc giận mẹ rồi.”
Dương Thiết Xuyên bày ra tư thế của một đại ca: “Lão nhị, nhìn ngươi chọc giận mẹ thế nào kìa, còn không mau quỳ xuống nhận sai với mẹ đi.”
Dương Thiết Căn cũng lo lắng nhìn Dương Thiết Trụ: “Nhị ca, huynh vẫn nên nhận sai với mẹ thôi…” Để bà khỏi dây dưa nữa, nửa câu còn lại hắn không dám nói.
Mẹ hắn mỗi lần nháo lên thì phải có người nhận sai mới thôi.
Dương Thiết Trụ vốn định nhận sai, chung quy đúng là hắn làm không đúng, không cùng người trong nhà thương lượng đã dùng nhiều bạc như vậy, tuy rằng bạc kia là của hắn kiếm được.
Nhưng hắn vừa về đến nhà đã đối mặt với một màn này, ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho hắn, hắn vừa bị chửi vừa bị đánh, hắn cảm thấy thật nghẹn khuất.
Hắn cứ đứng yên một chỗ không nói lời nào.
Hà thị thấy Nhị nhi tử không nhận sai, một bộ dáng chết cũng không hối cải thì bà ta kêu gào càng mãnh liệt hơn.
“… Ngươi là đồ bất hiếu, chơi trò trọc tức ai, lúc trước lão nương không nên sinh ngươi, sinh ngươi ra nên nhấn ngươi vào thùng nước tiểu…. Tổ tông ơi, các ngươi mau đến mà xem, cái thứ con cái bất hiếu này muốn chọc tức chết cha mẹ hắn rồi…”
Giọng Hà thị quá lớn, trong phòng chỉ còn lại mỗi giọng của bà ta.
Dương Thiết Trụ cúi đầu để mặc bà ta mắng, chỉ là hai tay buông thõng dần nắm lại, trên tay bắt đầu nổi gân xanh.
“…Ngươi là cái đồ bại gia chi tử, sao ngươi không xuống Địa Ngục cho rồi, lão nương sinh ngươi ra là để ngươi chọc tức ta hả…”
Dương lão gia tử rốt cuộc nghe không nổi lão bà hắn chửi loạn một tràng, bèn gõ cái điếu thuốc:”Ngươi cái lão hóa này, đang nói bậy bạ gì đó! Nói tử tế một chút.” Không sợ người ngoài nghe thấy à, nào có ai chửi con mình như vậy!
Nhưng Hà thị trước giờ không sợ hắn, vừa nghe lão già mắng mình, vốn còn đang trong cơn giận dữ liền nhảy dựng lên dùng sức đánh Dương lão gia tử.
“Cái lão già chết tiệt này, lại còn dám nói ta? Ông gỏi vậy sao không đi mắng con trai ông đi lại đi mắng ta làm gì, hai mươi lượng bạc đấy biết không…” Vừa nghĩ đến đống bạc kia Hà thị liền đau lòng lợi hại, đau đến mức mặt nhăn thành một đóa hoa cúc.
Thấy hai ông bà đánh nhau, các con trai con dâu bên cạnh vội chạy lại kéo hai người ra.
Hà thị ngồi ở trên kháng thở hổn hển kêu khóc: “Bây giờ không sống nổi nữa rồi, cả nhà lớn nhỏ đều khi phụ ta, không bằng các ngươi lôi ta ra ngoài mà chôn thôi…”
Hà thị nói thành như vậy làm những người bên cạnh không dám tiếp lời.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, đó chính là lão tứ Dương gia Dương Học Chương, nghe tên cũng biết được vị trí của hắn ở trong nhà này, đó là độc nhất vô nhị,là tâm can bảo bối của Hà thị. Hắn là vinh quang của Dương gia, là tương lai của Dương gia! Đương nhiên những điều này đều là do Hà thị nói, người khác cũng không nói gì chỉ cười nhạt.
“Được rồi mẹ, đừng làm rộn, trước tiên nói một chút về chuyện tiền trả cho phu tử của ta đi.” Dương Học Chương mặt không kiên nhẫn, vốn hắn về nhà là để chuẩn bị lấy tiền trả công cho phu tử, ai biết sẽ gặp phải chuyện này.
“Đúng, đúng, tiền trả công cho phu tử…” Vừa nghe Dương Học Chương nhắc tới chuyện trả tiền công cho thư viện, Hà thị vội vàng dừng lại việc kêu khóc, giật nhẹ quần áo ngồi xuống, giống như không hề có người mới vừa rồi còn vừa gào khóc vừa mắng chửi chồng con kia, sắc mặt biến đổi cực nhanh làm cho người ta phải chống mắt líu lưỡi.
Hà thị quay đầu chỉ vào mũi Dương Thiết Trụ lớn tiếng hỏi: “Tiền công trả phu tử của đệ đệ ngươi làm thế nào? Ngươi làm ca ca như vậy sao? Lấy bạc trả công cho phu tử của đệ đệ đi mua nữ nhân về? Ngươi không sợ người ta chê cười hả? Nhi tử Dương gia chúng ta nghèo túng đến nỗi phải đi mua nữ nhân?”
Hà thị liên tiếp chất vấn làm cho Dương Thiết Trụ đang đặc biệt nghẹn khuất lại càng thêm thê lương.
Trước giờ hắn biết mẹ hắn luôn bất công, không phải thiên vị lão đại thì chính là thiên vị cho lão tứ, nhưng hắn không ngờ lại thiên vị tới mức này.
Sợ người ngoài cười? Sợ người ngoài cười, năm nay hắn cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi, vậy mà chưa từng có ý tứ làm mai cho hắn?
Không phải hắn không nghe được những bàn tán trong thôn, hắn không ngốc, hắn nghe hiểu hết, hắn chỉ không muốn nghĩ sâu xa mà thôi, hắn cảm thấy đã là người một nhà thì không nên phân biệt rõ ràng làm gì.
Hôn sự trước đây nhà hắn không muốn, mà hắn cũng cảm thấy không thích hợp, lại để thêm hai ba năm cũng không sao cả.
Nhưng bây giờ hắn gặp người mình thật lòng yêu thích, chẳng qua là dùng chút bạc thôi, về nhà liền bị kéo ra khiến mọi chuyện căng thẳng thế này, còn bị mẹ mắng rủa bị sét đánh, còn mắng hắn không nên sinh hắn ra, sinh ra nên nhấn chết chìm trong thùng nước tiểu… Bây giờ lại chất vấn hắn chuyện tiền công phu tử của lão tứ…
Hắn liều mạng kiếm bạc không thể dùng, phải lấy ra cho lão tứ trả công phu tử?
Hắn dùng thì là đại bất hiếu nên chết, còn cho lão tứ tiêu chính là hiếu thuận?
Không thể không nói, chuyện mà đứa nhỏ này nghĩ chính là suy nghĩ trong lòng Hà thị đấy.
“Sao ngươi không nói gì? Ngươi nói đi, tiền trả cho phu tử của Học Chương làm thế nào?”
“Trả công cho phu tử của lão tứ?” Dương Thiết Trụ lau nước và bã trà trên mặt ngẩng đầu nhìn Hà thị, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Chỗ mẹ không còn bạc à?”
Đại quyền tài chính trong nhà đều là mẹ hắn nắm giữ, bạc thu được từ việc bán lương thực cũng là mẹ thu, bạc ngày thường lúc nông nhàn hắn lên núi săn thú bán, còn có tiền thỉnh thoảng đi làm công, còn có bạc thu hoạch của cả nhà, mẹ hắn cầm hết, một năm cũng phải có mấy chục lượng.
Hắn không tin mẹ hắn ngay cả mấy lượng bạc tiền trả công cho phu tử cũng không lấy được ra, không lấy ra bạc trả công cho phu tử là để lấy lý do ép hắn lên núi kiếm bạc mà thôi.
“Bạc? Ta lấy đâu ra bạc?” Vừa nhắc tới bạc này Hà thị liền nổi cáu: “Chỗ ta làm gì có bạc chứ, mỗi ngày nuôi mấy cái miệng ăn, tiền quan tài của lão nương cũng bị các ngươi ăn hết rồi, đám các ngươi mỗi ngày chỉ biết ăn ăn ăn, bị các ngươi ăn đến cùng rồi…” Bà ta lại bắt đầu gào lên, ai cũng nghe ra bà ta lại lái sang chuyện khác.
“Đứa bất hiếu đáng chém ngàn đao này, không cho lão nương bạc lại còn đánh chủ ý lên tiền quan tài của lão nương…..”