Trời lạnh dần, trước đó vài ngày Dương Thiết Trụ bắt đầu bận rộn làm băng.
Bây giờ hàng năm đến khi trời lạnh, làm băng gần như thành chuyện không thể quên của Dương Thiết Trụ và Hạ Đại Thành. Bao gồm cả phân xưởng ở huyện Hoài Hà, Hạ Đại Thành năm nay cũng cho đào hầm băng, an bài người trông giữ bảo tồn băng, chuẩn bị cho năm sau dùng.
Ngày trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã sắp tới tết.
Bởi vì còn đang thủ hiếu, Lâm Thanh Uyển vốn định làm như năm trước, tùy tiện làm chút đồ ăn đón tết. Nhưng Lâm Thanh Đình lại gửi thư về nói, tết năm nay sẽ trở về đây bồi muội muội và em rể cùng nhau tết nhất.
Lâm Thanh Uyển lúc trước đã nói với ca ca, hai người bây giờ sống nương tựa lẫn nhau, ca ca chưa cưới vợ, về sau coi nơi này như nhà của mình. Không ngờ Lâm Thanh Đình thật sự nghe lọt, chỉ bằng câu tết sẽ trở về kia, là nghe ra được hắn chân tâm coi nơi này xem như nhà mình.
Trở lại với thư còn có một thùng da lông các loại, nói là gửi về cho người nhà làm quần áo mặc.
Nói tới chuyện gửi tin này thực phức tạp.
Lâm Thanh Đình lúc trước có nói cho Lâm Thanh Uyển, vì không muốn thêm phiền toái, vẫn là ẩn tàng tung tích mình đến Vân Châu gặp muội muội. Lúc gần đi, Lâm Thanh Uyển bảo hắn có chuyện gì thì gửi thư về. Vốn cho là chỉ là một câu dặn dò, ai biết Lâm Thanh Đình thật sự gửi thư về, còn dùng phương thức gửi làm cho người ta không hiểu làm sao.
Hắn gửi thư không phải phái người trực tiếp tới truyền lời, mà là đưa một thùng gì đó cho người của phân xưởng mỗi lần đưa đồ sấy tiên tới tửu lâu, bảo chưởng quỹ chuyển giao cho người đưa hàng đồ sấy tiên.
Thứ đó là được Bàng Lương đi đưa hàng mang về, nói chưởng quỹ tửu lâu bảo giao cho Dương Thiết Trụ, không nói thêm câu nào.
Dương Thiết Trụ không hiểu ra sao ôm thùng trở về.
Lâm Thanh Uyển bảo hắn trực tiếp mở ra nhìn, nhìn chẳng phải sẽ biết là cái gì.
Mở ra vừa nhìn, bên trong là mấy tấm da tốt, còn có một cái hộp nhỏ và một phong thư. Trong thư không có kí tên, chỉ là đơn giản vài câu.
Lâm Thanh Uyển lấy thư tới nhìn, biết đây là thư của Lâm Thanh Đình. Bởi vì nàng nhận thức được bút tích của Lâm Thanh Đình. Trong thư nói, da và trang sức là người cấp dưới hiếu kính, hắn không dùng được, bên người không có nữ quyến, liền gửi cho muội muội. Cũng nói lúc tết sẽ trở về ăn cơm.
Lâm Thanh Uyển xem xong bật cười, cảm thấy ca ca làm giống như dân Đảng thế giới ngầm ấy. Nhưng ngẫm lại nàng cũng hiểu khổ tâm của Lâm Thanh Đình.
Da là đều là loại da lông rất tốt, sờ lên lông bóng loáng. Cụ thể Lâm Thanh Uyển cũng không biết, chỉ là trong đó có tấm da hồ ly màu lửa đỏ nàng thích vô cùng. Dương Thiết Trụ trước đây săn thú, đối với da lông vẫn là rất hiểu, nói những tấm này đều là da thượng hạng, rất khó có được.
Bên trong hộp nhỏ như theo như lời trong thư, đều là chút trang sức nữ nhân, có hai chiếc vòng thúy ngọc, một cái vòng tơ vàng điểm thúy đoàn hoa, còn có mấy chiếc trâm cài, thoạt nhìn xa hoa lộng lẫy cực kỳ.
Lâm Thanh Uyển không có trang sức bằng vàng, vừa là bình thường không ra cửa không dùng được, thứ hai ở nông thôn nơi này dùng đồ bạc tiện hơn, mang vàng rất dễ bị chú ý.
Nhưng không có nữ nhân nào không thích mấy thứ này, cầm mấy dạng trang sức này, Lâm Thanh Uyển cười nheo mắt thử đi thử lại.
Dương Thiết Trụ bên cạnh nhìn không phải tư vị, không phải nói khác, mà là hắn cảm thấy mình thật là quá sơ sót, vì sao không nghĩ tới Uyển Uyển thích này đó, trước đây chưa từng đưa thứ này cho vợ. Bị anh vợ làm cái thứ nhất, làm tướng công trong lòng khẳng định không phải tư vị.
Lâm Thanh Uyển thử vài cái rồi đem đồ vật đều thu lại. Mấy thứ này là tốt nhưng không thích hợp mang ra dùng, trâm vàng mang cũng khá tiện, còn mấy chiếc vòng mang trên tay thật không tiện chút nào. Lại không phải quý phu nhân, suốt ngày phải làm gia vụ và chăm con.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, tâm ý Lâm Thanh Đình làm muội muội nhận là được, hơn nữa rất vui vẻ nhận.
Đề cập tới việc Lâm Thanh Đình dịp tết sẽ về, hai người đều phi thường cao hứng. Lâm Thanh Uyển quăng luôn ý định đón tết năm nay như năm cũ đi, nàng đi chuẩn bị làm tết thật tốt.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, trong nháy mắt cũng sắp đến 30 rồi, nhưng Lâm Thanh Đình vẫn chưa trở về.
Thẳng đến buổi trưa ngày 30, Lâm Thanh Đình mới phong trần mệt mỏi về đến nhà.
Cảnh Châu cách Vân Châu không xa, cũng chính là láng giềng, nhưng Lâm Thanh Đình từ Cảnh vương phủ lại đây chạy ngựa nhanh cũng mất mấy ngày.
Phòng ở của Lâm Thanh Đình đã sớm thu thập tốt, vẫn là Đông sương phòng lần trước hắn đến ở.
Bởi vì hắn gửi tin trước rồi, Lâm Thanh Uyển lại lần nữa bố trí một chút, chuẩn bị về sau gian ốc này sẽ để lại cho ca ca ở. Quần áo của Lâm Thanh Đình, Lâm Thanh Uyển cũng chuẩn bị xong, trong ngoài đều có. Đều là từ lúc có người ca ca này, Lâm Thanh Uyển nhàn rỗi không có việc gì làm.
Trước đây, nguyên chủ giúp Lâm Thanh Đình làm quần áo không ít, cho nên thước tấc Lâm Thanh Uyển cũng biết. Tuy rằng trải qua vài năm thời gian Lâm Thanh Đình khỏe mạnh rất nhiều, nhưng bản lĩnh ở nơi đó, Lâm Thanh Uyển nhìn hai mắt đại khái cũng làm được ra.
Cũng khó trách Dương Thiết Trụ sẽ ghen tị, dĩ vãng Uyển Uyển chỉ làm quần áo cho hắn và hai đứa bé, hiện tại lại thêm một tên anh vợ. Rõ ràng người đã đi mà vợ vẫn làm, trong trong ngoài ngoài, từ đầu đến chân, một năm bốn mùa đều chuẩn bị đủ.
Lâm Thanh Đình nhìn đến gian phòng chuẩn bị riêng cho hắn, còn có trong tủ quần áo chứa đầy đồ mới muội muội làm cho, trong lòng cảm động phi thường. Uyển Uyển trước đây thích làm quần áo cho hắn, trong trong ngoài ngoài gần như đều làm, bây giờ vẫn không thay đổi.
Những điều này đều đè lại không nhắc tới.
Lâm Thanh Đình đi đường hai ngày nên rất mệt. Rửa mặt xong nghỉ ngơi trong chốc lát, sau khi thức dậy trời đã chập tối.
Lâm Thanh Uyển cùng Mã thẩm và Diêu thị ở trong phòng bếp bận rộn đến mức khí thế ngất trời.
Năm nay vì náo nhiệt, Lâm Thanh Uyển mời cả nhà Dương thị và nhà tam đệ cùng nhau ăn cơm tất niên. Bởi vì một cái bàn ngồi không đủ, lại bày thêm một cái bàn ở bên cạnh.
Hai cái bàn đặt đầy đồ ăn rất phong phú. Trong lúc Lâm Thanh Uyển lộ không ít tay nghề, đã làm rất nhiều đồ ăn.
Cả nhà Dương thị và nhà Dương Thiết Căn biết Lâm Thanh Uyển có một vị ca ca, chỉ là không đến gặp mặt. Đối với thân thế của mình, Lâm Thanh Uyển không gạt hai gia đình thân cận, cũng đều nói qua, chỉ là nhắc tới ca ca của mình, nàng chỉ bâng quơ vài câu, nói là làm một chức quan nhỏ ở gần đây.
Đối với thân thế của Lâm Thanh Uyển mọi người đều thổn thức không thôi, không nói cái khác, chỉ nói nhà giàu sang nhìn như ngăn nắp, kì thực còn không dễ chịu bằng nhà người nghèo.
Trên bàn, Lâm Thanh Uyển đại khái giới thiệu, mọi người ngồi cùng nhau vô cùng náo nhiệt ăn cơm tất niên.
Đối với hai vợ chồng Dương Thiết Căn và cả nhà Dương thị, Lâm Thanh Uyển cũng nói với Lâm Thanh Đình, hắn biết hai nhà này có quan hệ rất tốt với muội muội em rể, trợ giúp bọn họ rất nhiều, nên cũng không coi những người này là người ngoài.
Lâm Thanh Đình vốn không phải là một người câu nệ, tuy rằng nhiều năm ở Cảnh Châu dưỡng thành toàn thân uy nghi, nhưng đã đến trong nhà khẳng định là phải thu liễm một vài, cho nên không cầm thân phận, mà là cùng mấy nam nhân nâng cốc giao chén tới bất diệc nhạc hồ.
Một bữa ăn cơm, sắc trời đã rất trễ.
Nhóm phụ nhân vội vàng thu dọn bàn, trẻ nhỏ ai nấy tự đi chơi, các nam nhân ngồi chung một chỗ nói chuyện trời đất. Trừ tịch sẽ đón giao thừa, cho nên mọi người không có ý định tán đi.
Lâm Thanh Đình tuy rằng không có giao tế gì với nông dân, nhưng kiến thức uyên bác, nói tới cái gì đều có thể nói chen vào vài câu. Nhưng mà chung quy không liên quan tới giao tế, sau đó nói tới chuyện làm ăn trong nhà.
Đối với sinh ý nhà muội muội làm, Lâm Thanh Đình cũng biết. Chỉ là lần trước ở nhà có hai ngày, bình thường chỉ lo ôn chuyện cùng muội muội, dụ dỗ chơi đùa với hai đứa cháu nên không biết cụ thể.
Lúc này mọi người đề cập đến sinh ý, còn có hiện tại hình thức phát triển, Lâm Thanh Đình không khỏi cảm thán loại hình thức sinh ý này tốt. Vừa không gây chú ý lại có thể kiếm tiền.
Cũng quả thật là như thế, Lâm Thanh Uyển sau này mới hiểu được cử chỉ vô tình lúc trước, phát triển càng về sau quả thật ưu việt rất nhiều.
Làm sinh ý khó tránh khỏi cần cửa hàng mặt tiền, nhưng có cửa hiệu mặt tiền sẽ kéo theo những mối quan hệ bên ngoài. Nha dịch cái gì, địa đầu xà cái gì đều phải hiếu kính, thực lực không đủ còn phải cắp đuôi làm người, còn có các loại phiền toái ẩn hình.
Mà bọn họ hiện tại giảm đi rất nhiều việc và phiền toái, chỉ phụ trách cung cấp hàng, một tửu lâu lấy hàng căn bản không ảnh hưởng tới mắt ai, không ảnh hưởng sẽ không bị người ngoài chú ý. Sau đó cung cấp hàng hóa phân tán ra, tiền kiếm được không ít, ngược lại còn được rất nhiều.
Nói này đó, Lâm Thanh Uyển không khỏi nghĩ tới đời trước loại thương nghiệp cung ứng kia.
Nhưng mà bọn họ hiện tại nhà cung cấp còn chưa nói tới, chỉ có thể xem như một cái ban nhỏ. Chỉ là ai có thể nghĩ tới về sau đâu, có lẽ về sau nhà bọn họ có thể phát triển trở thành một nhà chuyên cung ứng thực phẩm đấy.
Đương nhiên đây là về sau.
Lý giải đại khái môn quy cuộc sống gia đình muội muội, Lâm Thanh Đình cũng cho không ít đề nghị. Đương nhiên đề nghị của hắn chính là nếu có ý tưởng, có thể đi Cảnh Châu phát triển, hắn bên kia có không ít bằng hữu, đến thời điểm đó tiện rất nhiều.
Lâm Thanh Uyển cũng đã nghĩ tới vấn đề này, chỉ là không rảnh tay làm. Trong nhà chỉ có mấy nam nhân chạy hàng, ý tưởng là tốt chỉ là nhân thủ theo không kịp.
Đối với chức vị của ca ca ở Cảnh Châu, Lâm Thanh Uyển cũng lí giải rồi, trấn thủ phó chỉ huy sứ tương đương với quản toàn bộ sở hữu binh lực Cảnh Châu, đương nhiên bên trên còn có chức vị chính, nhưng Lâm Thanh Đình cũng nói bởi vì không phải người của mình, đó là một chức bị mất quyền lực.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, đây đều là một chức quan không tệ, không nói có thể ở cảnh nội Cảnh Châu nói một thì không có hai, ít nhất có thể mở rộng cánh cổng cho bọn họ.
Chỉ là những điều này không thể nói cho người ngoài nghe, tuy rằng cả nhà Dương thị và nhà tam đệ đều xem như người mình, nhưng chung quy trong đó liên lụy thật nhiều, cho nên Lâm Thanh Uyển không nói tỉ mỉ thân phận Lâm Thanh Đình cho bọn họ biết.
Trong lòng thôn dân thôn Lạc Hạp loại địa phương nhỏ này, quan ở trong mắt bọn họ chính là một ẩn số, có thể phân chia cũng chỉ là quan lớn và quan nhỏ. Về phần lớn thế nào, nhỏ bao nhiêu, bọn họ không hiểu. Càng không cần nói cái gì phiên vương đất phong chúc quan và quan triều đình, trong đó còn có phân chia quan chức.
Lâm Thanh Uyển nói là một nha dịch, cũng được tính là một quan nhỏ, bọn họ tin luôn.
Hạ Đại Thành có chút nghi hoặc trong lòng nhưng không nghĩ sâu xa.
Cho nên trong lòng mấy người Dương Thiết Căn, người anh khí bừng bừng phấn chấn tướng mạo anh tuấn trẻ tuổi này, ca ca cùng mẹ của Lâm Thanh Uyển chỉ là một quan nhỏ tầm thường. Hơn nữa cũng không có kiểu cách nhà quan, rất hòa ái ân cần dễ ở chung.
Ừ, chính là như vậy.
…
Đón giao thừa đợi qua giờ tý, mọi người đều ai nấy tự tán đi nghỉ tạm.
Đón tết thường thì hết nguyên tiêu mới tính xong, bởi vì trong nhà có hiếu, nhiều ngày nay đón tết không phải chỗ đi chúc tết hoặc là cho người chúc tết, cho nên trong nhà rất bình tĩnh.
Lâm Thanh Đình an tâm ở trong này hưởng thụ thanh nhàn khó có được, chỉ là Cảnh Châu bên kia còn nhiều việc, hắn cũng chỉ có thể ở đến ngày mùng năm thì đi.
Lâm Thanh Uyển rất tiếc nuối việc này, nhưng cũng hiểu được ca ca bận rộn nên không nói cái gì.
Sau khi Lâm Thanh Đình rời khỏi, sinh hoạt của Lâm Thanh Uyển lại khôi phục bình thường.
Mỗi ngày chính là chăm con, dạy mấy phụ nhân và đứa nhỏ trong nhà biết chữ, vỡ lòng cho Nặc Nặc, và mỗi ngày tính sổ sách.
Bởi vì nguyên nhân phân xưởng, tuy rằng bọn họ đóng cửa thủ hiếu, nhưng một ít chuyện trong thôn thông qua trong miệng nhân viên truyền đến tai nàng.
Dương gia chỗ đó, hai huynh đệ Dương Thiết Xuyên từ lúc Dương lão gia tử đi, khiêm tốn lợi hại, bình thường đóng cửa không ra. Đương nhiên nông dân vẫn phải trồng trọt duy trì sinh hoạt, tới lúc phải ra đồng, bên kia cũng không chậm trễ. Chỉ là rất ít nói chuyện với người ngoài, cả nhà rất an tĩnh.
Nhưng lần này thu hoạch vụ thu xong, Dương gia lại náo loạn lên.
Vì cái gì?
Tựa hồ vì chuyện ở riêng.
Lúc Dương lão gia tử đi không có nói về sau nhà như thế nào, hai huynh đệ Dương Thiết Trụ xong xuôi tang sự, ai nấy tự trở về nhà. Từ đầu tới cuối không để ý tới Dương Thiết Xuyên và Dương Học Chương, phảng phất như không có hai người huynh đệ này. Mọi chuyện trong nhà đều không nói, những mảnh ruộng kia họ cũng không lấy.
Hơn nữa bọn họ quả thật tính toán về sau không có hai người huynh đệ này, về phần chuyện bên kia bọn họ về sau cũng sẽ không quản.
Lâm Thanh Uyển trong lòng chán ghét cả nhà kia, trong lòng cũng đang suy đoán bọn họ khi nào lại nháo lên. Không nghĩ tới gia đình kia có thể nhẫn như vậy, thế mà nhịn đến bây giờ mới bắt đầu nháo.
Nàng không cần dùng tới đầu óc, dùng ngón chân đoán cũng biết, nhất định là thu hoạch vụ thu xong bán lương thực đi, vì tiền bạc mới nháo lên.
Không thể không nói, Lâm Thanh Uyển đoán đúng rồi.
Thời gian là một thứ thực kỳ diệu, nó có thể xóa đi mọi thứ tốt và không tốt, cho dù là ký ức hay là áy náy, xấu hổ, vân vân, đều bị ma lực của nó làm biến mất không còn lại gì.
Đương nhiên vẫn còn chút bóng ma, chỉ là không còn tác dụng lớn nữa. Tốc độ xóa đi căn cứ vào điểm mấu chốt đạo đức hoặc là lương tri của mỗi người có bao nhiêu.
Có thể biết trước, những người Dương Thiết Xuyên này vốn không phải là người tốt lành gì, đương nhiên Phùng thị tốt hay không tốt, Lâm Thanh Uyển không tiếp xúc qua nên không bình luận. Nhưng có thể cam chịu làm ra chuyện như vậy, phỏng chừng Phùng thị cũng không được tính là người tốt lành gì. Mà ba người huynh thúc tẩu Dương Thiết Xuyên này trong ấn tượng Lâm Thanh Uyển vẫn là cá mè một lứa.
Nàng đã sớm dự liệu được, bọn họ sẽ không im lặng lâu, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.
Nguyên nhân là bởi vì thu hoạch vụ thu xong lương thực bán được không ít bạc, nhân tố làm bùng phát là Dương Thiết Xuyên.
Nói tới đây cần nói xa một chút——
Cho dù áy náy, tự biết xấu hổ, nhưng lúc trồng trọt, mấy người Dương Thiết Xuyên cũng không gác lại. Không có người để dựa vào, muốn chắc bụng, muốn giữ mạng sống chỉ có thể dựa vào chính mình. Cho nên hơn mười mẫu đất của Dương gia kia, những người Dương gia còn lại kia làm không tệ.
Trong đó gian nan vất vả và nước mắt, chỉ có chính bọn họ mới hiểu được.
Mà Dương Thiết Xuyên vốn có thói quen đùa giỡn bài bạc, tuy rằng bình thường bận rộn sinh kế rất vất vả, nhưng vẫn không quên cái đam mê này. Đương nhiên chúng ta cũng có thể tưởng tượng thành, hắn không chịu nổi tâm linh tra tấn, áp lực quá lớn, hoặc là muốn trông cậy vào bài bạc có thể phát tài lớn.
Nói tóm lại, hắn vất vả rất nhiều vẫn không quên đùa giỡn bài bạc, cược càng lúc càng lớn.
Ban đầu chỉ là theo chân một đám hán tử lang thang ở nông thôn chơi đùa nhỏ nhặt, thắng thua cũng chỉ là hơn mười văn tiền. Sau này chậm rãi cảm giác quá nhỏ hoặc là càng ham càng nhiều kích thích, những người này càng chơi càng lớn.
Tình huống cụ thể không ai biết được, người trong thôn chỉ là biết, Dương Thiết Xuyên thiếu nợ người khác không ít tiền, sau đó không quan tâm tới hắn còn đang thủ hiếu kéo tới cửa đòi.
Nhất thời lúc đó cả thôn ồ lên.
Ở nông thôn không chú ý thế nào, cũng không giống một ít nhà giàu sang, chú ý thủ hiếu ba năm đóng cửa không ra. Chung quy mọi người đều là người nghèo khổ, không trồng trọt kiếm tiền thì sống thế nào. Nhưng trong lúc thủ hiếu còn đi ra ngoài đánh bạc, thua cuộc bị người đạp cổng đòi nợ, thì thành chuyện hoang đường.
Nhất thời, trong thôn tiếng mắng không ngừng. Đều mắng vợ chồng Dương lão hán chết, hai đứa con trai không ở riêng này thật là hoang đường bất hiếu.
Vô tội Dương Học Chương, không làm cái gì cũng bị kéo vào.
Nhưng người ở nông thôn mắng chính là như vậy, người ta không xem có phải là ngươi làm hay không, chỉ cần ngươi không ở riêng thì tính là một nhà. Một nhà có một người làm chuyện hoang đường, bị mắng chính là cả nhà.
Bị người trong thôn mắng cũng coi như xong, hai vợ chồng Dương Học Chương bình thường gần như không ra cửa, nhưng nháo tới cửa đến đòi nợ, bọn họ không chịu nổi.
Tiền bạc là cái gì, đó là gốc rễ!
Dương Học Chương còn chưa đánh mất ý niệm về sau tiếp tục thi tú tài, hiện tại cha chết mẹ vong, không ai trông cậy vào, chỉ có thể tự mình tự lực cánh sinh tích cóp bạc. Cho nên lần này thu lương thực vụ thu xong, Dương Học Chương chào hỏi với Dương Thiết Xuyên trước, lưu lại đồ ăn, bạc bán lương thực hai nhà chia mỗi bên một nửa.
Dương Thiết Xuyên lúc ấy nói quanh co hai tiếng, không nói chuyện thêm, Dương Học Chương coi như hắn đồng ý. Không ngờ vừa thu lương thực xong đã có người tới cửa đòi nợ.
Mức còn không nhỏ. Cộng lại vụn vụn vặt vặt nghe nói hơn lượng, người ta nhìn bọn họ gia cảnh không dễ, chỉ cần lượng thôi.
Còn không dễ! Còn chỉ cần!
Dương Học Chương nổi giận, nhưng hắn cũng lười phản ứng với chuyện hư hỏng của đại ca. Chỉ nói với Dương Thiết Xuyên, chuyện của các ngươi ta mặc kệ, chỉ một chuyện đồ ăn để lại, bạc bán lương thực chia đôi, nợ của ngươi chính ngươi giải quyết.
Dương Thiết Xuyên lúc này thật sự không có biện pháp, bị thúc giục mấy lần, hắn mấy ngày nay trốn tránh không ra cửa. Ai biết người ta thấy hắn rất lâu không hiện ra, trực tiếp tới cửa đòi. Hắn đẩy vài lần nói không có tiền, người ta liền trở về. Người đòi nợ không ngốc một chút nào, lần này thấy vừa thu hoạch lương thực xong thì tới đòi nợ.
Hai lần đầu, Dương Thiết Xuyên còn đi ra ngoài qua loa vài câu có lệ tiễn người đi. Lần này trực tiếp không lộ mặt giả vờ không có nhà, mặc cho Vương thị ở bên ngoài mắng nhau với người đòi nợ.
Người đòi nợ đã sớm biết tình huống Dương gia, biết người nhà này có người đàn bà khó dây dưa. Mấy người này mắt thấy mắng không thắng người phụ nữ lưu manh này, tới vài lần đều không có kết quả, không thể lần này cũng không công cốc được, trực tiếp đi khiêng luôn lương thực vừa thu được kia.
Nhà ngươi không dễ dàng, nhà người ta cũng không dễ dàng, cộng lại lượng bạc, không phải số lượng nhỏ, mọi người đều phải sống.
Vương thị khóc không thuận theo, một mình ngăn cản, nhưng ả là một đàn bà, người ta là mấy hán tử khỏe mạnh. Mắt thấy đại tẩu khó dây dưa không địch lại, Dương Học Chương cũng ngồi không yên, đi ra ngăn cản. Một ngụm nói đó là Dương Thiết Xuyên thiếu nợ, lương thực này một nửa là của hắn, ai cũng không thể lấy.
Mấy người này vốn là lưu manh lang thang, sở dĩ phía trước vẫn khách khí là nhìn đối phương trong nhà có hiếu. Lúc này bị Vương thị làm ầm ĩ bốc hỏa, lại có nam nhân đi ra ngăn cản, liền đánh Dương Học Chương.
Phùng thị thấy nam nhân bị đánh, đại ca không ra mặt, đành lao ra ngoài cửa viện kêu, nói có người giết người.
Mấy tên lưu manh đều không phải là người trong thôn, cũng sợ sự tình nháo lớn. Bỏ lại mấy câu ác độc, nói qua hai ngày chuẩn bị cho tốt, bọn họ tới lấy, nếu như lúc ấy còn không đưa, bọn họ sẽ kéo Dương Thiết Xuyên đi gặp quan.
Bỏ lại câu uy hiếp, mấy người này làm chim bay thú chạy.
Phùng thị thấy người rời đi thì không hô nữa, vội vàng vào viện đỡ nam nhân dậy, đau lòng đôi mắt đỏ lên.
Dương Học Chương vô duyên vô cớ bị đánh mấy đấm, trong lòng oan khuất không thôi, hơn nữa hắn cũng biết đạo lý thiếu nợ thì trả tiền, tiền này khẳng định phải trả, nhưng cầm tiền của hắn trả nợ cho lão Đại, hắn khẳng định không đồng ý, liền tức giận tìm Dương Thiết Xuyên nói muốn ở riêng.
Dương Thiết Xuyên không đồng ý, nói huynh trưởng như cha, hắn nói không phân là không phân, mặc cho Dương Học Chương nháo như thế nào đều không được.
Nhưng mà dù sao Dương Học Chương cũng là người đọc sách, đầu óc linh hoạt, liền đi tìm tộc trưởng làm chủ.
Theo lý cha mẹ đã mất có thể ở riêng, nhưng hắn nghĩ huynh đệ không dễ dàng, liền kéo xuống. Ai biết đại ca bên ngoài bài bạc, thiếu nợ, hiện tại trong nhà không có tiền trả nợ, người đòi nợ tới nháo cho cả nhà không yên. Cũng đem cái mặt bị thương cho tộc trưởng xem, nói là vô tội bị liên lụy, bị người đòi nợ đánh.
Dương tộc trưởng một phen tuổi tác, cũng bị Dương gia này làm đau đầu.
Vì Dương gia xuất hiện một người trong lúc thủ hiếu đi ra ngoài bài bạc, ông đã đủ căm tức, nếu không phải là nhìn trong nhà đối phương còn đang thủ hiếu, ông ước gì trực tiếp mở đại hội trong tộc trục xuất người bại hoại môn phong như vậy. Lúc này lại thấy Dương Học Chương đáng thương chạy tới nói muốn ở riêng, càng nhức đầu không thôi.
Đau đầu thì đau đầu, Dương tộc trưởng nhìn hậu sinh đáng thương trước mắt. Đứa nhỏ Dương Học Chương này thi tú tài vẫn không thi nổi, tuy rằng bởi hắn mà Dương gia phát sinh không ít chuyện, nhưng tổng thể hình tượng của hắn ở trong thôn không tệ lắm, không nghĩ hài tử như vậy bị Dương Thiết Xuyên liên lụy.
Huống chi cha mẹ đi, con trai ở riêng là bình thường, chỉ là Dương Thiết Xuyên hiện tại nháo không phân. Làm lớn khi dễ nhỏ, nhỏ chỉ có thể tìm ông chủ trì công đạo, ai bảo ông là tộc trưởng. Về tình về lý, cái nhà này nên phân được rồi.
Vì thế dưới sự chủ trì của Dương tộc trưởng, hai nhà Dương Thiết Xuyên và Dương Học Chương phân gia.
Phòng ở mỗi nhà một nửa, lương thực mỗi nhà một nửa, đất trong nhà cũng mỗi nhà một nửa. Nghe nói lúc trước bởi vì phòng ở trong nhà, đại phòng và tứ phòng lại náo loạn một trận trước mặt Dương tộc trưởng, bởi vì ba gian nửa phòng không dễ phân, hơn nữa phòng tạp vật kho lúa và phòng bếp cũng không dễ phân.
Cuối cùng Dương tộc trưởng bất đắc dĩ, đành làm chủ gian chính phòng chia từ giữa, một nhà một gian rưỡi, phòng bếp phòng tạp vật dùng chung. Về phần phòng ở của Dương Đại Muội bị hưu, gian nhỏ cách vách tạm thời để Dương Đại Muội ở, về sau hai nhà chia tiếp.
Chia xong, Dương tộc trưởng chạy trối chết.
Vương thị, vợ của Dương Thiết Xuyên kia đích thực quá khó chơi, không như ý ngay tại chỗ lăn lộn khóc, ông tức giận cũng vô dụng, bởi vì không ai tiến lên kéo. Dương tộc trưởng quyết định về sau không tới nhà này nữa.
Về phần Dương Đại Muội, huynh đệ phân gia, ả thành trói buộc hai nhà đều không cần. Trước đây không ở riêng, ả còn giúp trong nhà làm việc trồng trọt, ăn cơm cùng một chỗ, hiện tại chia nhà, mọi người đều coi thường ả.
Dương Đại Muội ở nhà hung hăng náo loạn một trận, lại là khóc cha lại là khóc mẹ, hai vợ chồng Dương Học Chương da mặt mỏng hơn nhà đại phòng, đành phải tiếp nhận đại tỷ, để ả giúp trong nhà sinh hoạt, tứ phòng quản ả ăn cơm.
Về phần Dương Thiết Xuyên chỗ đó, chính hắn còn khó giữ nổi bản thân. Bán lương thực được chia, móc hết cả bạc của Vương thị mới trả được nợ.
Trong lúc vì chuyện tiền, hắn còn cùng Vương thị ở trong phòng đấu đá vài lần. Nhưng hai người bọn họ ở trong phòng đấu thế nào không ai đi can ngăn, về phần kết quả cuộc đấu đá đó, người ngoài không thể hiểu hết.
…
Nghe nói Dương Đại Muội sống cùng Dương Học Chương chỗ đó không tốt, sau này không chịu nổi ăn nhờ ở đậu, lại đi cầu chồng trước Lý Đống.
Nhà Lý Đống cũng thảm, năm trước sự kiện chinh lao dịch, nhà hắn không có tiền chỉ có người, nhị đệ hắn vì đại ca và cháu trai cháu gái trong nhà chủ động đi phục dịch.
Mẹ hắn tiễn bước con trai, không chịu nổi đả kích, lại bệnh tật lâu ngày, không bao lâu cũng đi theo.
Nghe nói Dương Đại Muội đi cầu rất nhiều lần, mạo hiểm bị người đánh tiến vào trong thôn, quỳ ở trước nhà Lý gia không đi. Khóc xin tha thứ, nói về sau lại không dám, nhất định thành thành thật thật giúp chồng dạy con.
Ngay từ đầu, người trong thôn Lý gia đều đuổi mắng ả, nhà Lý Đống cũng đóng cửa không mở. Sau này đi nhiều lần, Lý gia thôn có người đồng tình người này, nghĩ rằng người này xem ra thật sự có ý hối cải, không đuổi ả nữa, người Lý gia tựa hồ cũng bị ả cầu mềm lòng, lại lần nữa tiếp nhận ả. Nhưng hưu thư vẫn không thu hồi, muốn nhìn ả về sau biểu hiện.
…
Dương đại muội đùa giỡn khổ nhục kế, được như ý nguyện phản hồi về nhà chồng. Về phần ả có thể sửa tốt hay không, vậy thì chỉ có trời mới biết.
Chỉ là mọi thứ này đều không có liên quan gì tới Lâm Thanh Uyển, nàng chỉ là làm cái bát quái nghe một chút thôi.