2 năm sau.
“Mẹ, chúng ta lần này là đi gặp cữu cữu sao?” Bên cạnh Lâm Thanh Uyển, Dương Nặc khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ bừng.
Cho dù thường ngày luôn giả bộ một bộ dáng trầm ổn ông cụ non, lúc này nghe được tin tức tốt này, nó mới năm tuổi khó nén được kích động.
Ấn tượng về cữu cữu, trong đầu Dương Nặc chỉ là một cái cái bóng mơ hồ, nhưng mẹ nó thỉnh thoảng năm ba bữa lại nhắc tới.
Trong miêu tả của Lâm Thanh Uyển, Lâm Thanh Đình người anh minh thần võ, thông minh cơ trí, anh dũng quả cảm, chẳng những có phẩm cách kiên cường trọng tình trọng nghĩa, còn có nhẫn được nằm gai nếm mật và ánh mắt tuệ nhãn thức châu, trải qua đủ loại đau khổ và vạn trọng khảo nghiệm, rốt cuộc lấy được chân kinh, sai, là tu thành chính quả, trở thành Hầu gia trẻ tuổi nhất Đại Hi triều, Định Viễn Hầu.
Kỳ thật không thể oán Lâm Thanh Uyển yêu ma hóa ca ca ruột của mình như thế, hơn nữa nàng cũng không có yêu ma hóa, nguyên nhân chính là nhóc con Tiểu Nặc này rất khó trông.
Nói như thế, phàm là tiểu bằng hữu mấy tuổi trước khi ngủ đều thích làm ầm ĩ, vì khắc chế loại thói quen xấu này, bình thường làm cha làm mẹ sẽ kể câu chuyện trước khi ngủ để dụ dỗ đứa nhỏ ngủ.
Nếu như là một bạn nhỏ ngây thơ đáng yêu, loại nhiệm vụ này rất dễ hoàn thành, ngươi chỉ cần đổi mấy câu chuyện, không sai biệt lắm là lừa được qua.
Nhưng đổi thành một bạn nhỏ không ngây thơ, tỷ như Nặc Nặc đồng học, vậy thì đại phát rồi.
Thân là mẹ ruột bạn nhỏ Nặc Nặc thông minh sớm, khẳng định là không thể kể các bản truyện cổ tích dành cho con gái như công chúa Bạch Tuyết, cô bé lọ lem cho con trai rồi, nàng chỉ có vắt hết óc từ trong trí nhớ lấy ra những chuyện thần thoại xưa và các loại ngụ ngôn, thành ngữ, mẩu chuyện ngắn như Tây Du kí, Na Tra nháo biển vân vân, còn phải cẩn thận sàng chọn những tình tiết tốt, dẫn dắt những tri thức tốt cho con trai.
Chỉ là Lâm Thanh Uyển biết có hạn, câu chuyện sẽ đến lúc kể hết, lúc này không dễ ứng phó.
Bởi vì ngươi chỉ cần kể đến câu chuyện đã từng kể, bạn nhỏ Nặc Nặc sẽ tốt bụng nhắc nhở ‘Mẹ, câu chuyện này người kể rồi’.
Mắt thấy không lừa dối được con trai, Lâm Thanh Uyển hết cách, đành phải lôi Lâm Thanh Đình ra làm câu chuyện kể cho con nghe.
Trong ấn tượng của nàng, Lâm Thanh Đình là một thứ tử khổ bức, không được mẹ cả phụ thân thương yêu, đi xa tha hương tìm kiếm tiền đồ mong muốn trở nên nổi bật, thậm chí bởi vì mẹ cả hãm hại còn thất lạc với muội muội duy nhất của mình. Lâm Thanh Đình biết được muội muội mất tích, bi phẫn, phẫn hận vân vân, nhưng bất đắc dĩ thực lực của chính mình quá kém, chỉ có thể một bên quyết chí tự cường, bên cạnh đó gian nan tìm kiếm muội muội, trong lúc trải qua đủ loại khó khăn và đau khổ, rốt cuộc thời gian không phụ người có tâm, chính mình có được tiền đồ, hơn nữa còn tìm được muội muội một nhà đoàn viên…
Rõ ràng là câu chuyện người khổ bức dốc lòng, nhưng lọt vào tai Nặc Nặc lại trở thành câu chuyện cổ cữu cữu anh dũng uy mãnh đại sát tứ phương, đánh chết lũ yêu ma quỷ quái, rốt cuộc lấy được chân kinh.
Được rồi, lại là một loại Tây Du Kí tự biên của bạn nhỏ này, nhưng các ngươi không thể oán người ta Tiểu Nặc Nặc, chung quy cổ đại không có phim hoạt hình không có Ultraman.
Hơn nữa Nặc Nặc thích vô cùng ‘Câu chuyện cữu cữu’, chung quy người đều thích người sinh hoạt gần, hơn nữa nghe hoài không chán. Vì thế buồn rầu hồi lâu Uyển Uyển rốt cuộc tìm được một bản chuyện xưa có thể trăm giảng không chán ghét, hai mẹ con cùng nhau mỗi ngày buổi tối ôn tập sử sách ca ca thành công, cữu cữu khổ bức.
Cũng bởi vậy, Dương Nặc nghe nói lần này đi gặp cữu cữu, hai mắt sáng trưng hưng phấn dị thường.
“Đúng rồi, chúng ta lần này vào kinh đi gặp cữu cữu.” Lâm Thanh Uyển vừa thu thập quần áo, vừa quay đầu nói với con trai.
Lâm Thanh Uyển năm nay đã hai mươi hai tuổi, thậm chí đã là mẹ của hai đứa trẻ, nhưng năm tháng không lưu lại bất cứ dấu vết gì ở trên người nàng. Dáng người vẫn như dĩ vãng lung linh hữu trí, giữa mi mắt lại có thêm tự tin và thần thái phi dương. Lúc này nhìn đứa con trai đáng yêu của mình, trong mắt lại thêm một phần từ ái.
Dương Hằng ở một bên vui vẻ vỗ tay, vừa nhảy vừa kêu: “Tốt quá, chúng ta sẽ đi gặp cữu cữu…”
Hừ Hừ năm nay bốn tuổi, mày rậm mắt to, khổ người khỏe mạnh, hoàn toàn là phiên bản lão cha Dương Thiết Trụ. Rõ ràng còn cao hơn cả Dương Nặc, cao hơn một cái đầu không nói, khổ người cũng to hơn.
Mà Dương Nặc, trải qua các loại rối rắm và buồn bực, sau khi được Lâm Thanh Uyển an ủi, chiếm được một cái kết luận, đó chính là nó giống cữu cữu.
Cháu ngoại giống cậu, không phải sao?
Vì thế con trai rốt cuộc thăng bằng, giống cữu cữu, vậy có phải đại biểu hắn về sau cũng sẽ giống cữu cữu anh minh thần võ đại sát tứ phương như vậy hay không?!
Mà làm cha lại buồn bực, bởi vì Dương Thiết Trụ phát hiện một sự thật, đó chính là con trai thích cữu cữu, còn thích hơn kẻ làm cha là hắn đây. Sau đó làm lão cha buồn bực, Uyển Uyển khổ bức làm vợ lão cha nó, lại phải xoay đầu đi an ủi nam nhân mình.
Vì cái lông gì nhân sinh của nàng khổ bức như vậy, sao không ai đi an ủi nàng? Uyển Uyển lệ ròng chạy đi.
Khụ khụ, lạc đề rồi.
Mà Hừ Hừ yêu thích cữu cữu Lâm Thanh Đình là đến từ câu chuyện đầu giường ‘Cữu cữu khổ bức sử’.
Nhưng mà nói cho nó biết không phải là Lâm Thanh Uyển, mà là Dương Nặc người ca ca này.
Từ lúc Dương Nặc hiểu chuyện, nhiệm vụ dỗ đệ đệ nhỏ hơn một tuổi cao hơn nó nhưng rõ rệt chỉ số thông minh không cao bằng nó liền giao cho nó. Nhiệm vụ này Dương Thiết Trụ giao cho nó, miễn cho đứa con này quá mức dính người (kỳ thật là dính Lâm Thanh Uyển) ảnh hưởng cuộc sống hạnh phúc của hắn và Uyển Uyển.
Cuộc sống hạnh phúc thì không bị ảnh hưởng, nhưng hai đứa con trai đều đầu nhập ‘Ôm ấp’ của cữu cữu, sự thật này làm cho Dương Thiết Trụ vô cùng khổ bức.
Giống như lúc này, Dương Thiết Trụ ở một bên nhìn hai đứa bé hưng phấn, đỏ mắt không thôi đầy mặt khí chua.
Dương Thiết Trụ năm nay vừa tới tuổi lập nghiệp, hình thể vẫn khỏe mạnh như vài năm trước, không hề có vì vợ con mà mọc ra bụng nhỏ cái gì.
Một thân bắp thịt, tám khối cơ bụng vẫn tiêu chuẩn, đây là Lâm Thanh Uyển tự mình chứng thực.
Trải qua mấy năm nay ở bên ngoài làm ăn lịch lãm, còn có chính mình lén khổ học, giữa mi mày đã không còn hàm hậu như khi mới quen Lâm Thanh Uyển, mà là trầm ổn lão luyện hơn.
Khuôn mặt vẫn góc cạnh rõ ràng, vết sẹo trên má trái vẫn dữ tợn như trước, nhưng cả người khí chất lại hoàn toàn bất đồng mấy năm trước, có vẻ định liệu trước, có vẻ bình tĩnh.
Đương nhiên trầm ổn bình tĩnh trang bức phong phạm này, chẳng qua là đối với người ngoài mà nói.
Đối mặt với Lâm Thanh Uyển vẫn là hán tử ngu ngơ kia, ở trước mặt con trai, hắn vẫn là gấu phụ thân ngẫu nhiên sẽ rối rắm nhỏ, sẽ nháo tiểu tính tình.
Nơi này gấu không phải nghĩa xấu, mà ý tứ là thể trạng khổng lồ tựa gấu.
Lâm Thanh Uyển ở bên cạnh nhìn thấy biểu tình nam nhân che miệng cười trộm.
Tên khờ hóa này, mỗi lần hai đứa con trai nhắc tới ca ca nàng, hắn liền đỏ mắt, luôn nói con trai thích cữu cữu, không thích cha. Một người lớn như vậy còn mỗi ngày so đo cái này với đứa trẻ.
Vì không để cho nam nhân tiếp tục buồn bực, Lâm Thanh Uyển quyết định tìm chút chuyện cho hắn làm.
“Tướng công, chàng tới giúp ta bỏ quần áo vào trong hòm đi.”
Vừa nghe thấy thanh âm nũng nịu của vợ, Dương Thiết Trụ lập tức không nhìn con trai, vội vàng chạy tới hỗ trợ.
******
Hai năm qua Lâm Thanh Uyển bọn họ làm sinh ý rất tốt, tốt đến tình trạng thế nào đây, không biết làm đến kinh thành có tính không.
Nhưng mà xâm nhập kinh thành là chuyện hơn nửa năm này, mọi thứ bên kia còn đang trong giai đoạn khởi bước. Sinh ý nhà Lâm Thanh Uyển phát triển hướng bên kia, một là bởi vì điều kiện người bên kia giàu có, trình độ tiêu phí thuận lợi cho bọn họ phát triển, thứ hai là vì liên hệ với Lâm Thanh Đình tiện hơn.
Có ca ca ruột xung phong phía trước, lại là cận thần của Tân Hoàng, làm sinh ý tới kinh thành kỳ thật không phải là một chuyện quá khó khăn.
Kỳ thật Lâm Thanh Uyển không nghĩ tới sinh ý nhà mình sẽ phát triển nhanh như vậy, đương nhiên trong đó công lao có Dương Thiết Trụ, có Lâm Thanh Đình, có Hạ Đại Thành, Dương Thiết Căn và một đám quản sự phía dưới, cũng có nàng. Chỉ là nàng dù sao cũng là phụ nhân luôn ở nhà, ngoại trừ ngẫu nhiên xuất một chút trọng điểm, còn chỉ ở trong nhà tính sổ sách.
Mà Lâm Thanh Đình lúc trước cho nàng năm ngàn lượng đồ cưới kia, làm chia hoa hồng đã sớm giúp Lâm Thanh Đình kiếm lại rồi, đây cũng là chuyện ra ngoài ý liệu của hai huynh muội Lâm Thanh Uyển.
Có đôi khi không thể không thừa nhận, sau lưng có người dễ làm việc hơn, tiền và quyền vĩnh viễn không phân rõ ràng. Mấy năm trước trong nhà chỉ có mấy chục lượng, kiếm mấy chục lượng, sau này có núi dựa, tùy tiện phái người chào hỏi, cổng lớn liền rộng mở với bọn họ.
Lâm Thanh Uyển thấy thế không nương tay, có tiền không kiếm là ngốc tử, có quyền không cần đó chính là nhị bức. Mà bọn họ không ỷ vào thân thích nhà mình có cái quan to mà làm những thứ gà gáy trộm chó, nhiều lắm cũng chỉ là phương tiện nhà mình làm sinh ý thôi.
Sinh ý của nhà càng làm càng rộng, thậm chí phát triển đến ‘Súc cầm nghiệp’ và ‘Nông sản nghiệp’ đi, đương nhiên lập nghiệp ‘Ngành ăn uống’ cũng không có vứt bỏ, thậm chí phát triển càng nhiều loại.
Xét thấy nhà mình giao hàng tận nơi, Lâm Thanh Uyển thậm chí nghĩ tới ‘Hậu cần’.
Nhưng mà hậu cần này chỉ là cái quy mô nhỏ, nói trắng ra cũng chính là nương vào chiêu số nhà mình sinh sản hoặc là nuôi dưỡng gì đó bán cho tửu lâu, bởi vì giá cả cùng bên ngoài không sai biệt lắm, lại là giao hàng tận nơi, tửu lâu cũng vui vẻ đặt hàng. Thậm chí còn bởi vì căn cứ địa đại bộ phận phân xưởng đều ở nông thôn, các thôn dân ở quanh cũng được hưởng phúc.
Bình thường trong nhà thôn dân ở nông thôn đều có đồ ăn, chỉ là trồng rau nhà mình ăn, chỉ có rất ít nhà nghèo khó hoặc là giỏi về luồn cúi mới chọn chút rau dưa đi trấn trên mua bán, nhưng chậm trễ công phu không nói, nói không chừng còn bán không được bao nhiêu.
Lâm Thanh Uyển suy bụng ta ra bụng người, giỏi khám phá trí tuệ trong sinh hoạt, đề nghị phân xưởng thả ra tiếng gió thu rau dưa mới mẻ. Thôn dân thấy đồ ăn bán được tiền, lại không phải đi xa bôn ba chậm trễ công phu, tất nhiên là chen chúc tới. Mà phân xưởng chỗ đó thu đồ ăn, trực tiếp bán trao tay cho tửu lâu.
Đừng nói bán đồ ăn không kiếm tiền, hiện đại những rau dưa kia là phát tài như thế nào? Đừng nhìn chỉ là một hai tiền, nhưng thứ gì mà không là tích tiểu thành đại.
Dương Thiết Trụ được vợ dẫn dắt, lại chú ý sinh ý tốt hay không, quyết đoán lại thương nghị cùng Hạ Đại Thành, loại mô thức này có thể mở rộng, không câu nệ chỉ bán cho tửu lâu bọn họ đưa kho đồ ăn và đồ sấy tiên, mỗi tửu lâu đều đưa hàng tới nếm thử.
Đồ ăn ở nông thôn vốn rẻ hơn trong trấn, trong huyện, thậm chí trong thành, bởi vì trung gian không có môi giới, kẻ buôn thứ ba xen vào tăng giá. Dương Thiết Trụ chỉ dùng giá thấp hơn một chút so với giá những hàng tửu lâu đó lấy, những tửu lâu này liền hoan nghênh.
Trước đó bọn họ làm thí nghiệm, phát hiện trong đó lợi nhuận không kém bán đồ sấy tiên, liền mở rộng môn quy, phát triển từng cái phân xưởng bao quanh, hình thành một cái liên hoàn hậu cần.
Chuyện thu mua đồ của thôn dân xung quanh, phân xưởng trước đây cũng thường xuyên làm, các loại nguyên vật liệu kho gà vịt gì đó, mới đầu bởi vì nhà mình chưa có trại nuôi gà hoặc là sân nuôi vịt, đều thu mua của các thôn dân. Bao gồm Lâm Thanh Uyển bọn họ bây giờ tuy rằng mở không ít trại chăn heo, nuôi gà nuôi vịt, nhưng bất đắc dĩ cung ứng quá lớn, vẫn cần phải chịu khó đi thu mua của các thôn dân một hai.
Trong lúc bởi vì phân xưởng thu mua, rất nhiều thôn dân phụ cận hành động tự mình trồng rau nuôi gà nuôi vịt linh tinh nhiều không kể xiết. Lâm Thanh Uyển bọn họ kiếm được tiền, cũng kéo theo một ít thôn dân phụ cận cần lao làm giàu.
Đương nhiên những điều này đều là chuyện tốt giai đại hoan hỉ.
Sinh ý nhà mình nhanh chóng phát triển, Dương Thiết Trụ còn không quên thân phận nhà mình. Nội bộ trong nhà chủ yếu là làm sinh ý, kỳ thật thân phận mặt ngoài vẫn là ‘Nông’. Nông hộ có hơn mười mẫu đất, có được mấy chục mẫu đất là tiểu địa chủ, có được mấy trăm mẫu thậm chí nhiều hơn đó chính là đại địa chủ, dù sao cũng vẫn là ‘Nông’.
Thương tất nhiên rất tốt, nhưng chung quy bởi vì địa vị xã hội chỉ có thể làm ‘Nghề phụ’.
Vì về sau hậu nhân nhà mình tuỳ cơ ứng biến, ở mặt ngoài nhà Lâm Thanh Uyển đã là đại địa chủ nổi danh phạm vi trăm dặm. Thậm chí bởi vì Dương Thiết Trụ 2 năm gần đây luôn ra ngoài phát triển sinh ý, ở các nơi khác cũng mua được mấy cái trang viên trang viên nhỏ, cuộc sống có thể nói là rất náo nhiệt.
Đông đi xuân tới, một năm mới lại bắt đầu.
Một năm này, Lâm Thanh Uyển bọn họ bận rộn rất nhiều. Bởi vì Lâm Thanh Uyển lần trước nói chuyện đã thương thảo với Lâm Thanh Đình, cũng chính là chuyện mở rộng đồ sấy tiên ra bên ngoài tiến quân vào Cảnh Châu.
Bởi vì trong tay có năm ngàn lượng bạc Lâm Thanh Đình cho, trong tay hoàn toàn có sung túc tiền bạc, chuyện duy nhất làm người phiền não chính là nhân thủ thiếu nghiêm trọng.
Về vấn đề này, Lâm Thanh Đình hỗ trợ giải quyết.
Dưới tay hắn có rất nhiều thủ hạ bị thương tàn phế không thích hợp tiếp tục làm lính, tuy rằng phía sau có trợ cấp, nhưng chung quy đều còn trẻ, lại không có tay nghề gì, chỉ có thể nghèo túng hồi hương làm ruộng.
Đối với cấp dưới như vậy, Lâm Thanh Đình có tâm lại vô lực, Lâm Thanh Uyển nhắc tới chuyện nhân thủ không đủ, hắn liền nhớ tới những người này. Hắn chọn lựa mấy người như vậy đưa đến chỗ Lâm Thanh Uyển, nói mấy người này đều có thể yên tâm dùng.
Lâm Thanh Đình chọn người cũng trải qua suy tính, tuổi tác đều không quá lớn, bị thương tàn phế sẽ không ảnh hưởng rõ ràng tới làm việc, nhưng trong quân đội lại không thể tiếp tục ở. Đặt ở chỗ muội muội nơi này thì vừa vặn, vừa có thể giúp nhà muội muội làm sinh ý, chính bọn họ cũng có thể đổi cửa đi ngang dưỡng gia sống tạm.
Lâm Thanh Uyển đặt mấy người này ở trong nhà, để Hạ Đại Thành và Dương Thiết Trụ ‘Huấn luyện’ một ít thời gian, sau này có thể đi theo bọn họ đi ra ngoài mở rộng làm ăn. Đó chính là trang bị thêm phân xưởng, tranh thủ phạm vi cung cấp càng lớn, chẳng những phóng ra toàn bộ Vân Châu, ngay cả Cảnh Châu chỗ đó cũng trang bị thêm mấy cái phân xưởng.
Người ở phân xưởng đó cũng do Lâm Thanh Đình phụ trách giải quyết, chính thủ hạ tàn binh kia của hắn và người nhà.
Đương nhiên sinh ý khuếch trương là khó khăn bận rộn, nhưng không có khó khăn gì là không thể khắc phục.
Chung quy đồ đạc còn ở chỗ đó, khách nhân trong tửu lâu cần uống rượu sẽ cần đồ nhắm. Tửu lâu mỗi ngày có nhiều đồ ăn như vậy, tăng thêm một hai đồ nhắm nho nhỏ không ảnh hưởng toàn cục. Mà bọn họ chính là bằng đồ nhắm rượu nho nhỏ này, chậm rãi lặng lẽ bắt đầu khuếch trương việc làm ăn của mình.
Mà Dương Thiết Trụ trải qua những năm này rèn luyện, làm sinh ý hoàn toàn không thua gì Hạ Đại Thành thậm chí còn tốt hơn. Lâm Thanh Uyển vui mừng rất nhiều không khỏi cảm thán, nam nhân trưởng thành quá nhanh, làm cho nàng có một loại cảm giác chính mình bị quăng tám con phố.
Rất nhiều thứ, hiện tại gần như không cần nàng nhắc nhở, Dương Thiết Trụ có thể giải quyết phi thường tốt, lại có Hạ Đại Thành tên giảo hoạt này ở bên cạnh giúp đỡ chỉ bảo thêm, hai người hợp tác càng như cá gặp nước.
Các nam nhân ở bên ngoài bận rộn, Lâm Thanh Uyển ở nhà không thiếu động não. Gia tăng không ít đồ ăn luộc, thậm chí ngay cả kho canh hiện tại cũng được nàng thí nghiệm hoàn thiện, hương vị càng ngày càng tốt, rất nhiều đồ ăn kho xong đều không cần tiến hành trộn, có thể trực tiếp bày lên bàn ăn.
Đời trước cửa hàng đồ ăn kho, không sai biệt lắm bị Lâm Thanh Uyển lợi dụng đầy đủ. Chân gà áp trảo, áp đầu, gà vịt tam trân, kho gà kho áp vân vân, còn có các loại thức ăn chay, chỉ cần gì đó có thể kho Lâm Thanh Uyển không sai biệt lắm đều lấy ra.
Bởi vì nguyên vật liệu khuyết thiếu, Lâm Thanh Uyển thậm chí chuẩn bị mấy ngày nữa hết bận, bắt đầu trù bị trang trại chăn heo và trại nuôi vịt nuôi gà. Cứ như vậy, vừa có thể tự cung, hơn nữa phụ kiện heo và gà vịt đều có thể mang luộc bán lấy tiền.
Lâm Thanh Uyển hiện tại nhiệt tình mười phần, bởi vì nàng nói với ca ca, dùng năm ngàn lượng kia làm tài chính khởi động sinh ý, toàn bộ tính ba thành tiền lãi cho hắn. Còn lại bảy thành, nhà bọn họ chiếm ba thành, còn lại phân cho Hạ Đại Thành, Dương Thiết Căn, và những thủ hạ tới giúp của Lâm Thanh Đình.
Hiện tại mấy quản sự kia kiếm sống không sai biệt lắm với Hạ Đại Thành trước đây, mỗi người phân công quản lý mấy cái phân xưởng, tất cả sự vụ trong phân xưởng đều do bọn họ quản lý. Sinh ý tốt, chia hoa hồng nhiều hơn, không ai nguyện ý đối nghịch với bạc, cho nên mọi người đều nhiệt tình mười phần.
Mà phòng thu chi trong phân xưởng hiện tại do Hạ Đại Thành phụ trách quản lý, từng cái phân xưởng đều xếp vào phòng thu chi. Phòng thu chi có hai người, một người phụ trách ghi sổ, một người phụ trách tiền bạc. Hai người phòng thu chi dò xét lẫn nhau, mà phòng thu chi và quản sự phân xưởng hai phương dò xét lẫn nhau.
Hạ Đại Thành, Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn làm loại ‘Đốc tra tiểu đội’, bình thường sẽ tiến hành các loại kiểm tra thí điểm và giám sát.
Về phần Lâm Thanh Uyển, bây giờ là thuộc về tổng quản đại phòng thu chi, đương nhiên chút việc này có đôi khi Dương Thiết Trụ sẽ làm giúp. Chung quy hàng này là tên thê nô, sợ vợ mình bị mệt.
Mọi người vui sướng bận rộn, ngày trôi qua càng ngày càng náo nhiệt.
…
Vừa lúc đó, thời cuộc lại càng thêm khẩn trương.
Từ nơi khác nhìn không ra, nhưng từ Thôn Lạc Hạp lại một lần mộ binh lao dịch hiện ra.
Lúc này đây vẫn là mộ binh nghĩa vụ quân sự, khoảng cách lần trước mộ binh mới ngắn ngủi không đến năm. Thôn Lạc Hạp trong vài thập niên, đã rất lâu không có thường xuyên trưng binh dịch như thế. Trước đây tuy rằng cũng có trưng binh dịch, nhưng mỗi lần đều cách rất lâu.
Nhất thời trong lúc đó, ánh mắt người nhà lại từ trên sinh ý rút về đặt tại trong thôn.
Lần này phạm vi mộ binh là nam nhân - tuổi, phàm là trong nhà có hai người thuộc phạm vi trở lên, tất yếu phải có một người đi phục vụ. Không chỉ như thế, lần này danh ngạch lấy bạc thay dịch phi thường hữu hạn, không giống lần trước như vậy, chỉ cần có bạc là có thể không cần phục vụ.
Lý chính chỗ đó lộ ra tiếng gió, danh ngạch lấy bạc thay dịch rất ít, cần phải nhanh thần tốc.
Nghe được tiếng gió như vậy, Lâm Thanh Uyển dở khóc dở cười, còn nhanh thần tốc, lại không phải đời trước báo danh thi nhân viên công vụ, còn có danh ngạch hạn chế.
Nhưng vừa không thể không thừa nhận, quả thật phải nhanh thần tốc, bằng không có bạc cũng không kịp.
Lần này mấy nhà vẫn không nằm trong phạm vi mộ binh, nhà Dương nhị lão gia tử xét thấy lần trước mộ binh, cũng phi thường có dự kiến trước phân gia. Tuy rằng lần này phạm vi mở rộng, tuổi kéo hơn một chút, kéo theo cả Dương nhị lão gia tử vào bên trong, nhưng tổng thể mà nói đưa bạc sẽ ít hơn một phần.
Mấy nhà thân cận này bởi vì trong nhà đều có người đến phân xưởng làm nhân viên, trên người có thể gom đủ bạc. Trong nhà có tiền đều nhanh chóng đi tới nhà lý chính giao tiền, tiền bạc không đủ mọi người lại mượn chút cũng đủ rồi.
Mà thôn Lạc Hạp, thậm chí thôn phụ cận đều là tiếng mắng một mảnh, nói quan phủ đây là muốn bức người tới chỗ chết. Nhưng mắng như thế nào cũng vô dụng, dân không tranh hơn được quan. Trưng binh dịch vẫn còn tiếp tục, sẽ không bởi vì tiếng khóc tiếng mắng nhiều hơn mà đình chỉ…
Có cái ca ca biết được thời cuộc, Lâm Thanh Uyển biết không ít tin tức. Đó chính là đương kim Thánh Thượng thân mình xương cốt đã không được, có phiên vương thiếu kiên nhẫn muốn tạo phản.
Vân Châu nơi này Vân vương ngược không có ý tưởng kia, nhưng lá gan cực nhỏ sợ phiền phức, luôn cảm thấy trong tay có binh trong lòng mới an ổn, liền bắt đầu trưng binh khắp nơi trong cảnh nội. Nhưng lần này mộ binh dịch đoán chừng là dùng để ngừa vạn nhất, Lâm Thanh Uyển nghĩ đại khái sẽ không tới mức lấy mạng người.
Tình huống Cảnh Châu nơi đó, Lâm Thanh Đình không lộ ra, hắn lần này đưa tin trở về là sợ người nhà lo lắng. Đem tình thế đại khái nói một lần, sau đó nói cho người nhà ở Vân Châu chỗ xa xôi, Vân vương bo bo giữ mình gan nhỏ sợ phiền phức, cho nên cảnh nội Vân Châu sẽ không có chiến sự.
Lâm Thanh Đình tuy nói trong thư không lộ ra tự thân tình huống, nhưng Lâm Thanh Uyển lại cảm nhận xuyên thấu qua hàng chữ của hắn thấy được tình thế nghiêm trọng.
Tình thế chỉ mành treo chuông lửa sém lông mày, mà ca ca ruột của mình cũng liên lụy trong đó, Lâm Thanh Uyển lúc này không công phu đi chú ý người trong thôn, tất cả tâm thần đều đặt ở trên người ca ca.
…
Chiến tranh rốt cuộc bạo phát, trong lúc Lâm Thanh Uyển không có cảm thụ cùng người khác, bởi vì Thôn Lạc Hạp chỗ xa xôi, tựa hồ căn bản không có liên lụy đến bên này.
Thời gian chiến tranh bùng nổ và kết thúc cũng rất ngắn, không sai biệt lắm giằng co không đến hai tháng, trong lúc Lâm Thanh Uyển còn không biết tình huống, ở phương xa lặng yên không tiếng động kết thúc.
Mà Lâm Thanh Uyển sở dĩ biết là Lâm Thanh Đình sợ người nhà lo lắng nên đưa thư lại đây.
Cụ thể nói không rõ ràng lắm, ý tứ đại khái chính là người tạo phản toàn bộ đền tội, kinh thành chỗ đó tổn thất thảm trọng, không chỉ đương kim Thánh Thượng trải qua kích thích này, long thể kham ưu, Thái Tử cũng không cẩn thận mất mạng trong trận ấy.
Về phần trong đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ai chết ai không chết, chết như thế nào, Lâm Thanh Uyển thân ở thôn Lạc Hạp không nghĩ đi suy tính, nàng chỉ cần người bên cạnh không có việc gì, ca ca không có việc gì là tốt rồi.
Chỉ là hiện tại Lâm Thanh Uyển sầu lo không thôi, bởi vì khoảng cách lần trước ca ca đưa thư lại đây, đã rất lâu không có động tĩnh gì.
Nàng không yên lòng, lại nhẫn vài ngày, thông qua quản sự làm việc dưới tay nàng liên lạc Lâm Thanh Đình. Từ lúc mấy người tới chỗ nàng làm việc, nàng và Lâm Thanh Đình liên hệ dễ dàng rất nhiều, bình thường Lâm Thanh Đình thông qua bọn họ đến liên hệ nàng. Mà nàng rõ ràng ca ca bên kia sự vụ bận rộn, rất ít chủ động liên hệ bên kia.
Lần này chủ động liên hệ là lần đầu tiên.
Cách hơn nửa tháng, tin tức mới truyền tới.
Nội dung tin tức đại khái là, Cảnh vương đã bị gọi trở về kinh, Lâm Thanh Đình theo hầu ở bên.
Lần này vào kinh không phải chuyện xấu, là việc vui, bởi vì con trai đương kim trải qua phản loạn lần này hoàng tử trưởng thành hai chết một tàn, còn dư hai người chính là hai phiên Vân vương và Cảnh vương.
Mà Vân vương luôn luôn gan nhỏ sợ phiền phức, vụng về như heo, làm người uất ức. Nếu như nói đương kim bởi vì một số nguyên nhân nào đó không thích Cảnh vương, còn Vân vương chính là căn bản không đập vào mắt, cho nên lần này được gọi trở về kinh là Cảnh vương, căn bản không có chuyện của Vân vương.
Nói cách khác, lần này Cảnh vương vào kinh là vì —
Lâm Thanh Uyển buông thư trong tay, đầy mặt ngạc nhiên, nửa ngày cũng không phục hồi tinh thần được.
Cảnh vương này vận khí thật quá tốt, không phải tốn nhiều sức đã được thứ làm cho người tha thiết ước mơ gì đó.
Đương nhiên nàng không có ngây thơ như vậy, sẽ không nghĩ đơn giản như vậy. Làm cho địch nhân ‘Ngoài ý muốn không thấy’ tất cả các bất lợi của mình, vậy làm sao không phải là một loại thủ đoạn cao minh chứ?
Chỉ là ở trong mắt người ngoài, Cảnh vương vận khí quả thật quá tốt.
Cảnh vương tốt, ca ca cũng tốt rồi, loại chuyện tốt này Lâm Thanh Uyển khẳng định vui vẻ.
Buổi tối Dương Thiết Trụ trở về, hai người ăn cơm xong, dỗ ngủ hai đứa bé, sau đó nằm ở trên kháng nhỏ giọng nói chuyện.
“Tướng công, chàng hối hận không?” Lâm Thanh Uyển kể rõ tình huống đại khái, do dự rất lâu mới mở miệng hỏi những lời này.
Bởi vì lúc trước Lâm Thanh Đình không chỉ một lần nói muốn giúp em rể mưu cái tiền đồ, bao gồm lần này sự kiện phản loạn, Lâm Thanh Đình đã nói qua, bảo Dương Thiết Trụ cùng hắn cùng nhau ở Cảnh Châu án binh bất động.
Lúc trước thời cuộc không ổn, Cảnh vương không phải cái ngốc tử chờ phản loạn bên kia, kỳ thật có lén chuẩn bị, đương nhiên là muốn ngồi thu mưu lợi bất chính, nếu như phiên vương tạo phản thành công, tuy rằng Lâm Thanh Đình không nói rõ, nhưng Lâm Thanh Uyển tưởng tượng được, đến lúc đó khẳng định là đánh cờ hiệu giúp đỡ dẹp phản loạn, nếu là như vậy, tướng sĩ cùng đi xuất chinh, chỉ cần có thể thành công, ngày sau không thể thiếu cái tiền đồ.
Về phần nay là cục diện rất tốt, cho dù chỉ là ẩn ẩn mang cái danh tiếng thôi, hơn nữa Lâm Thanh Đình giúp đỡ một chút, về sau sẽ lăn lộn được không ít tiền đồ.
Lâm Thanh Uyển trong lòng không muốn nam nhân đi lên con đường kia, đi mạo hiểm kiếm cái quan to lộc hậu, nhưng trên mặt không có ngăn cản. Ý tưởng của nàng là nhìn nam nhân quyết định, bởi vì ý tưởng nữ nhân và của nam nhân không giống nhau, nữ nhân muốn là an ổn, nam nhân muốn là càng nhiều.
Nhưng Dương Thiết Trụ cự tuyệt.
Biết nam nhân cự tuyệt, Lâm Thanh Uyển rất cao hứng, nhưng nay cục diện tốt như thế, thậm chí không cần mạo hiểm mà có thể lăn lộn ra một hai, khó tránh khỏi sẽ lo lắng nam nhân hối hận.
“Hối hận cái gì? Không hối hận.” Dương Thiết Trụ kéo vợ vào trong ngực, bàn tay to vuốt tóc nàng. “Kỳ thật ta cũng nghĩ tới rất nhiều, ta cảm thấy ta không đi được con đường của anh vợ chỉ kia. Bởi vì trong lòng ta vướng bận quá nhiều, ta không làm được để nàng lo lắng vì ta, ta luyến tiếc mẹ con các nàng không nơi dựa dẫm, cho dù chỉ là một phần vạn khả năng, ta cũng không dám mạo hiểm.”
“Tướng công —” Lâm Thanh Uyển chôn trong ngực nam nhân, lại là đỏ mắt.
Nàng thấy nam nhân bình thường lúc nói đến đây luôn là vẻ mặt có cũng được mà không có cũng không sao, lại không nghĩ tới trong lòng hắn suy nghĩ nhiều như vậy. Chung quy ngọn nguồn nam nhân nào mà không muốn nổi danh lập vạn, không phải không nghĩ, chỉ là luyến tiếc nàng lo lắng, chỉ là lo lắng cho mình có cái vạn nhất thì vợ con làm thế nào.
Thanh âm Dương Thiết Trụ rất trầm thấp, lại làm thêm câu trêu trọc hàm xúc: “Kỳ thật ý nghĩ của ta thực không có tiền đồ, ta chỉ muốn đặt vợ con ở cạnh giường lò, ta cảm thấy ta có thể canh chừng các nàng, ta đã thực hạnh phúc. Ta cảm thấy các nàng trọng yếu hơn những thứ kia rất nhiều, Uyển Uyển nàng trăm ngàn đừng ghét bỏ ta không có tiền đồ!”
“Sẽ không đâu, ta làm sao có thể ghét bỏ chàng không có tiền đồ. Trước nay ta không có tỏ thái độ, kỳ thật trong lòng cũng thực mâu thuẫn, sợ chàng có ý tưởng kia, không muốn chàng đi con đường kia, nhưng vừa sợ phá hủy lý tưởng của chàng…”
“Vậy thì tốt rồi, kỳ thật ta cũng nghĩ xong, ta làm tốt sinh ý trong nhà, chậm rãi phát triển, về sau tuyệt đối không ủy khuất nàng và các con, về sau nói không chừng nhà chúng ta cũng có thể trở thành một đại tài chủ đấy…”
“Ừ.”