Về phần hành trình đi kinh thành lần này là dưới sự thúc giục nhiều lần của Lâm Thanh Đình mới quyết định đi.
Hai năm qua sinh ý rất tốt, người trong nhà mỗi người đều bận rộn, căn bản không rút ra được thời gian trống.
Lâm Thanh Đình lần nữa gởi thư bảo một nhà muội muội đi kinh thành, lúc đó không phải Dương Thiết Trụ không có ở nhà thì là trong nhà quá bận rộn. Mà lúc này đây rốt cuộc không thể đẩy nổi nữa, bởi vì ca ca lần này sắp thành thân.
Lâm Thanh Đình thậm chí lên tiếng, một nhà muội muội không đến, hôn sự này hắn không làm.
Lâm Thanh Uyển biết ca ca đây là dùng lời lẽ uy hiếp, không có khả năng bởi vì cả nhà bọn họ không đi liền không làm hôn sự. Chỉ là ca ca ruột của mình đã nói tới mức này rồi, lại không đi thì đúng là không thể nói nổi.
Hơn nữa nàng quả thật rất tưởng niệm ca ca, muốn nhìn hắn sống có được không, tuy rằng ca ca hiện tại thân chức vị cao, không có khả năng sống không tốt, nhưng làm người muội muội lo lắng là không thể tránh được.
Chỉ là nàng đích thực không có tình cảm tốt với kinh thành kia, hơn nữa nàng cũng hiểu được ý tứ của ca ca, nói bảo bọn họ đi du ngoạn gặp mặt là giả, muốn nhét nhà mình vào vây cánh phía dưới mới là thật.
Cái vây cánh phía dưới này đương nhiên không phải nuôi dưỡng cả nhà Lâm Thanh Uyển, Lâm Thanh Đình biết một nhà em rể hiện tại làm sinh ý không tệ, muốn hưởng dụng hoa phục mĩ thực không phải không được. Chỉ là chung quy chỉ có một muội muội ruột thịt như vậy, ý của hắn là tốt nhất một nhà muội muội sinh hoạt chung một chỗ cùng hắn, như vậy mới có thể cộng hưởng niềm vui gia đình.
Chỉ tiếc loại ý nghĩ này của Lâm Thanh Đình có chút mâu thuẫn với Lâm Thanh Uyển.
Lâm Thanh Uyển không biết mình bị làm sao, có thể là sống đơn giản quá lâu rồi, không muốn vào kinh thành làm người giàu sang, tôi tớ vây quanh, cẩm y mĩ thực. Nàng cảm thấy sống ở thôn Lạc Hạp rất tốt, thực an bình, không có chuyện phiền lòng gì.
Cho dù nhà mình bây giờ đã giàu có, cuộc sống của nàng vẫn rất đơn giản, bên người chỉ có một Mã thẩm và nam nhân mua về một tiểu nha đầu giúp đỡ, rất nhiều gia vụ nàng sẽ tự mình động thủ đi làm, bao gồm giặt đồ nấu cơm chăm sóc con trai. Mà cuộc sống vào kinh sau này, nàng có thể tưởng tượng tuyệt đối là nha hoàn bà mụ một đống lớn, nhìn mà phiền.
Được rồi, kỳ thật nghĩ nhiều hơn một ít, Lâm Thanh Uyển lúc này là điển hình tư tưởng tiểu nông, hàng năm sống ở nông thôn, có chút mâu thuẫn nếu đột nhiên thay đổi.
Nhưng mặc kệ nỗi lòng phức tạp cái dạng gì, vẫn phải thu thập hành trang khởi hành. Bởi vì lần này đến cùng với tin của Lâm Thanh Đình, không chỉ có thư của Lâm Thanh Đình, còn có xe ngựa chuẩn bị sẵn và người hộ vệ.
Cả nhà Lâm Thanh Uyển đành phải giao sự vật trong nhà cho Mã thẩm, giao sinh ý cho Hạ Đại Thành và Dương Thiết Căn, sau đó một nhà thu thập hành lý đi kinh thành.
******
Không thể không nói, tâm tư của người ta rất kỳ quái. Cho dù có mâu thuẫn nhưng sau khi lên đường, Lâm Thanh Uyển cũng rất vui vẻ.
Lâm Thanh Đình suy nghĩ chu toàn, chẳng những phái một đội hộ vệ trong hầu phủ hộ tống cả nhà muội muội lên kinh, xe ngựa đủ, ngay cả nha hoàn cũng chuẩn bị mấy người, để bên đường hầu hạ một nhà Lâm Thanh Uyển.
Dọc theo đường đi chạy vững vàng, đường đi là quan đạo có trạm dịch trọ lại, cho nên cả nhà Lâm Thanh Uyển không có cảm giác lữ hành đường dài mệt mỏi một chút nào, mà là hưng trí bừng bừng.
Không chỉ hai đứa bé Nặc Nặc Hừ Hừ hai ghé vào cửa sổ xe ngựa nhìn bên ngoài, ngay cả Lâm Thanh Uyển cũng nương vào đó cảnh sắc bên ngoài.
Dương Thiết Trụ cái đầu cao lớn, cảm thấy ngồi ở trong xe ngựa buồn bực tới sợ, lúc trước khi ra cửa, liền mang con ngựa đen hắn hay cưỡi đi ra ngoài, phần lớn thời gian cưỡi ngựa chạy ở bên ngoài, thỉnh thoảng cũng vào thùng xe ngồi cùng vợ con.
Dương Thiết Trụ bình thường ra ngoài làm sinh ý, thường xuyên chạy ngược chạy xuôi, xe lã đã không thỏa mãn được tốc độ hắn cần. Bây giờ phương tiện giao thông của mấy nam nhân trong nhà thường xuyên phải ra cửa chính là xe ngựa hoặc là ngựa. Lâu dài về sau, kỹ thuật cưỡi ngựa của mỗi người không tệ.
“Cô thái thái, uống chén trà đi.”
Hồng Yến nhấc tới ấm trà trên bàn nhỏ, đổ một chén nước cho Lâm Thanh Uyển. Lại rót hai chén nước, mềm nhẹ kéo tới chỗ Hừ Hừ đang ghé vào cửa sổ nhìn phía ngoài.
“Hai vị tiểu thiếu gia, cũng tới uống chút nước đi.”
Hừ Hừ hưng phấn thu hồi ánh mắt của mình, quay lại uống một chén nước mà Hồng Yến hầu hạ. Nặc Nặc trầm ổn hơn đệ đệ, chính mình tự bưng chén lên uống.
Hồng Yến hầu hạ một nhà cô thái thái mấy ngày, cũng rõ ràng bọn họ bản tính.
Ngoại trừ nhị thiếu gia cần người chăm sóc một chút, đại thiếu gia trước giờ tự mình động thủ. Một đứa bé thực trầm ổn, ăn cơm uống nước bao gồm buổi tối nghỉ tạm đều là tự mình làm, không giống đứa bé mấy tuổi một chút nào. Mà cô thái thái càng không cần nói, không có thói quen như những phu nhân gia đình nhà giàu cần người hầu hạ.
Hừ Hừ uống hết nước lại đi sờ điểm tâm trên bàn ăn.
“Cám ơn Hồng Yến cô cô.” Nặc Nặc buông cốc nước nói.
Hồng Yến ôn nhu cười một chút, “Tiểu thiếu gia, hầu hạ các ngươi là Hồng Yến phải làm, không cần nói cảm tạ.”
Hồng Yến là nha hoàn dẫn đầu trong mấy nha hoàn mà Lâm Thanh Đình lần này gửi tới cùng hộ vệ để hầu hạ một nhà Lâm Thanh Uyển, nói chuyện xử lý việc đều phi thường trầm ổn, người cũng cẩn thận. Lâm Thanh Uyển không thích bên người có quá nhiều người, lưu lại nàng trong khoang xe chăm sóc hai cái trứng muối tử kia.
Sự thật chứng minh Hồng Yến này quả thật không tệ, người cẩn thận không nói, chăm sóc trẻ con cũng đứng đầu, hơn nữa hai đứa nhỏ tựa hồ cũng rất thích nàng. Mấy ngày kế tiếp, Hồng Yến cô cô gọi đặc biệt thuận miệng.
Hồng Yến chừng hai mươi, là phụ nhân ăn diện kiểu đã thành thân, hai đứa nhỏ gọi cô cô quả thật không sai.
Trải qua mở đầu mấy ngày hưng phấn, Lâm Thanh Uyển và Dương Nặc đều thu hồi tâm tò mò kia, người một nhà chỉ còn nhóc con Hừ Hừ thích nhìn bên ngoài.
Mà mặt khác hai người nên làm gì thì làm gì. Dương Nặc cầm một bản Thiên Tự Văn nhìn, Lâm Thanh Uyển thì ngủ ngon trên nhuyễn tháp trong xe.
Lâm Thanh Đình mang tới đây ba chiếc xe ngựa, bọn họ lúc này ngồi chiếc này xa hoa nhất.
Nói xa hoa là chỉ nội bộ, chẳng những không gian cực lớn, có nhuyễn tháp nghỉ ngơi, còn có bàn tủ âm, bếp lò nhỏ nấu nước, có thể nói là đại lợi khí khi lữ hành.
Nhưng thoải mái như thế nào thì vẫn là xe ngựa, cả ngày buồn bực ở bên trong cũng rất phiền. Hy vọng lớn nhất trong lòng Lâm Thanh Uyển lúc này là nhanh chóng đến kinh thành, luôn lắc lư ở trên đường như vậy thật sự quá phiền.
“Nặc Nặc, ngồi trên xe ngựa đừng nhìn sách quá lâu, không tốt cho đôi mắt.”
Những lời này, Lâm Thanh Uyển nói mấy lần với Dương Nặc rồi.
Nó ngược lại có thu liễm, nhưng vẫn thấy lấy sách ra đọc. Dương Nặc vỡ lòng rất sớm, Lâm Thanh Uyển biết hữu hạn chỉ có thể dạy chút đơn giản, Dương Nặc lại tò mò rất nhiều, cuối cùng hết cách đành phải đưa nó đến tư thục trong thôn đọc sách cùng với mấy đứa nhỏ trong thôn lớn hơn nó.
Dương Nặc làm người cực kỳ hiếu học, trong học đường không tính, ở nhà trong lúc rảnh rỗi cũng sờ xem sách vở, chưa bao giờ cùng Dương Hằng đi ra ngoài đùa giỡn cùng với mấy tên tên khỉ nhỏ trong thôn. Để quyển sách xuống còn nhìn thấy chút non nớt ngây thơ của trẻ nhỏ, cầm sách lên nghiễm nhiên thành một bộ dáng ông cụ non.
Thậm chí nhìn thấy chỗ không hiểu còn nhăn mi nhíu mày, làm Lâm Thanh Uyển vừa buồn cười vừa không còn gì để nói.
Sinh một đứa con trai thông minh lại chăm học như vậy, không biết là nàng đời nào đốt cao hương. Nhưng ngoài vui mừng rất nhiều, cũng làm cho nàng đánh mất rất nhiều lạc thú làm mẹ.
May mắn còn có Hừ Hừ viên trứng muối nhỏ kia, nhưng viên trứng muối nhỏ kia lại quá mức tinh lực tràn đầy, ứng phó nó làm Lâm Thanh Uyển nhức đầu không thôi. Thường thường bồi Hừ Hừ chơi một hồi là không kiên nhẫn nổi, không phải ném con trai cho nam nhân thì chính là ném con trai nhỏ cho đứa con trai lớn.
Cho nên nói, Lâm Thanh Uyển kẻ làm mẹ này cũng thật là vô lương. Mà Dương Nặc có thể trầm ổn, hiểu chuyện nghe lời trông coi đệ đệ như thế, làm sao lại không phải bởi vì nguyên nhân có một đệ đệ kém một tuổi như con khỉ. Làm ca ca luôn trầm ổn hơn đệ đệ, như vậy mới có thể dạy đệ đệ.
Dương Nặc nghe thấy lời của mẹ, thành thật cất sách vở trong tay. Nó bây giờ ở học đường đã học được Thiên Tự Văn, chỉ tiếc chỉ học được một nửa thì phải vào kinh, nó sợ thời gian dài không học sẽ quên, nên bớt chút thời gian lấy ra nhìn xem.
Dương Nặc bỏ sách vở vào trong ám cách, ánh mắt lại trên người đệ đệ.
“Hừ Hừ, lúc ăn điểm tâm ngồi vững ăn, không được vừa ăn lại vừa nhìn.”
Thì ra là Hừ Hừ cầm điểm tâm ăn hai cái, lại cảm thấy bên ngoài hay ho hơn trong xe, lại nằm sấp bên cửa sổ, bởi vì phân tâm nên điểm tâm trong tay rơi đầy ra người.
“Ca, ca cũng tới xem, ca xem bên ngoài thực nhiều cây kìa.” Hừ Hừ lung tung bỏ điểm tâm lên bàn, chỉ ra bên ngoài nói.
Dương Nặc trong lòng liếc mắt xem thường, nói giống như trong nhà không có cây ấy, cây phía ngoài có khác gì cây trong nhà đâu.
Nghĩ là nghĩ như vậy, vẫn lấn người qua bồi đệ đệ nhìn, sau đó thấy đệ đệ không quay đầu lại, lấy ra tấm khăn nhỏ mẹ cho, cẩn thận lau cho đệ đệ.
Hai đứa nhỏ ở chung làm Lâm Thanh Uyển cười híp mắt. Có đứa con trai ngoan, nàng cũng được bớt lo không ít nha.
Người mẹ vô lương nghĩ như vậy đấy.
…
Đi chừng mười ngày đường bộ sau đó chuyển sang đi đường thủy.
Đây là Lâm Thanh Uyển cả hai đời cộng lại lần đầu tiên ngồi trên chiếc thuyền lớn như vậy, thuyền hình như là được chuẩn bị tốt từ trước, bọn họ xuống xe ngựa trực tiếp lên thuyền, ngay cả xe ngựa và ngựa đều được mang lên thuyền.
Cả chiếc thuyền chỉ có bọn họ, không thấy có những người khác.
Nghe Hồng Yến nói, chiếc thuyền này là dùng để đưa bọn họ lên kinh, về phần thuyền đến như thế nào, mấy vấn đề này Lâm Thanh Uyển không cần thiết phải bận tâm đến.
Vẫn ở nông thôn không ra cửa, Lâm Thanh Uyển chưa từng cảm giác được chỗ tốt của quyền thế.
Đến khi lần này vào kinh, nàng mới rõ rệt cảm giác được uy lực của quyền thế. Bọn họ đi đoạn đường này, phàm là đến trạm dịch cũng có người an bài ăn ở, dịch tốt đưa đón cung kính đến cực điểm, ăn ở đều là tốt nhất.
Sau khi lên thuyền, hành sử hai ngày, Lâm Thanh Uyển lại phát hiện một dị thường, chính là dọc theo sông luôn có con thuyền nhường đường cho bọn họ. Tò mò hỏi Hồng Yến mới hiểu được thì ra trên thuyền này treo dấu hiệu Định Viễn Hầu, đại biểu là khách của Định Viễn Hầu. Cái thuyền này vốn là thuyền quan, thuyền dân thấy thuyền quan tất yếu nhường đường. Mà thuyền quan khác nhìn thấy dấu hiệu kia cũng sẽ cho Định Viễn Hầu vài phần tình đấy.
Hồng Yến nói phi thường hàm súc, nhưng Lâm Thanh Uyển lại cảm thấy vô cùng rung động.
Rung động xong có loại tự hào của tiểu thị dân, Emma, ca ca chúng ta thật trâu vãi!
…
Đoàn người tiếp tục đi, lại qua mấy ngày mới nghe thấy Dương Thiết Trụ nói sắp đến kinh thành rồi.
Dương Thiết Trụ đã từng đến kinh thành, chính là lúc trước khuếch trương sinh ý nhà mình. Chỉ là vào thời điểm đó không có đãi ngộ tốt như thế này, hắn và hai quản sự thủ hạ là tự mình lặn lội đường xa tới đây, đi đường bộ sau này cũng thay đổi thành đi đường thủy, nhưng là ngồi thuyền khách. Theo Dương Thiết Trụ nói lần đó đi chừng mười ngày mới đến kinh thành, chậm hơn lần này nhiều.
Khẳng định là chậm hơn rồi, đó là thuyền dân, chúng ta lần này ngồi là thuyền quan cơ mà.
Không biết như thế nào, mỗi lần nghĩ đến đây, Lâm Thanh Uyển có ẩn ẩn mừng thầm, cùng loại với loại ngầm vui vẻ có cái thân thích nhà giàu mới nổi kia.
Dương Thiết Trụ cũng là cộng đồng quang vinh, hâm mộ tất nhiên là có, chỉ là trong lòng hắn rõ ràng. Hắn và anh vợ hai người đi đường khác nhau, mà con đường của anh vợ kia hắn không đi được.
năm sau.
“Mẹ, chúng ta lần này là đi gặp cữu cữu sao?” Bên cạnh Lâm Thanh Uyển, Dương Nặc khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ bừng.
Cho dù thường ngày luôn giả bộ một bộ dáng trầm ổn ông cụ non, lúc này nghe được tin tức tốt này, nó mới năm tuổi khó nén được kích động.
Ấn tượng về cữu cữu, trong đầu Dương Nặc chỉ là một cái cái bóng mơ hồ, nhưng mẹ nó thỉnh thoảng năm ba bữa lại nhắc tới.
Trong miêu tả của Lâm Thanh Uyển, Lâm Thanh Đình người anh minh thần võ, thông minh cơ trí, anh dũng quả cảm, chẳng những có phẩm cách kiên cường trọng tình trọng nghĩa, còn có nhẫn được nằm gai nếm mật và ánh mắt tuệ nhãn thức châu, trải qua đủ loại đau khổ và vạn trọng khảo nghiệm, rốt cuộc lấy được chân kinh, sai, là tu thành chính quả, trở thành Hầu gia trẻ tuổi nhất Đại Hi triều, Định Viễn Hầu.
Kỳ thật không thể oán Lâm Thanh Uyển yêu ma hóa ca ca ruột của mình như thế, hơn nữa nàng cũng không có yêu ma hóa, nguyên nhân chính là nhóc con Tiểu Nặc này rất khó trông.
Nói như thế, phàm là tiểu bằng hữu mấy tuổi trước khi ngủ đều thích làm ầm ĩ, vì khắc chế loại thói quen xấu này, bình thường làm cha làm mẹ sẽ kể câu chuyện trước khi ngủ để dụ dỗ đứa nhỏ ngủ.
Nếu như là một bạn nhỏ ngây thơ đáng yêu, loại nhiệm vụ này rất dễ hoàn thành, ngươi chỉ cần đổi mấy câu chuyện, không sai biệt lắm là lừa được qua.
Nhưng đổi thành một bạn nhỏ không ngây thơ, tỷ như Nặc Nặc đồng học, vậy thì đại phát rồi.
Thân là mẹ ruột bạn nhỏ Nặc Nặc thông minh sớm, khẳng định là không thể kể các bản truyện cổ tích dành cho con gái như công chúa Bạch Tuyết, cô bé lọ lem cho con trai rồi, nàng chỉ có vắt hết óc từ trong trí nhớ lấy ra những chuyện thần thoại xưa và các loại ngụ ngôn, thành ngữ, mẩu chuyện ngắn như Tây Du kí, Na Tra nháo biển vân vân, còn phải cẩn thận sàng chọn những tình tiết tốt, dẫn dắt những tri thức tốt cho con trai.
Chỉ là Lâm Thanh Uyển biết có hạn, câu chuyện sẽ đến lúc kể hết, lúc này không dễ ứng phó.
Bởi vì ngươi chỉ cần kể đến câu chuyện đã từng kể, bạn nhỏ Nặc Nặc sẽ tốt bụng nhắc nhở ‘Mẹ, câu chuyện này người kể rồi’.
Mắt thấy không lừa dối được con trai, Lâm Thanh Uyển hết cách, đành phải lôi Lâm Thanh Đình ra làm câu chuyện kể cho con nghe.
Trong ấn tượng của nàng, Lâm Thanh Đình là một thứ tử khổ bức, không được mẹ cả phụ thân thương yêu, đi xa tha hương tìm kiếm tiền đồ mong muốn trở nên nổi bật, thậm chí bởi vì mẹ cả hãm hại còn thất lạc với muội muội duy nhất của mình. Lâm Thanh Đình biết được muội muội mất tích, bi phẫn, phẫn hận vân vân, nhưng bất đắc dĩ thực lực của chính mình quá kém, chỉ có thể một bên quyết chí tự cường, bên cạnh đó gian nan tìm kiếm muội muội, trong lúc trải qua đủ loại khó khăn và đau khổ, rốt cuộc thời gian không phụ người có tâm, chính mình có được tiền đồ, hơn nữa còn tìm được muội muội một nhà đoàn viên…
Rõ ràng là câu chuyện người khổ bức dốc lòng, nhưng lọt vào tai Nặc Nặc lại trở thành câu chuyện cổ cữu cữu anh dũng uy mãnh đại sát tứ phương, đánh chết lũ yêu ma quỷ quái, rốt cuộc lấy được chân kinh.
Được rồi, lại là một loại Tây Du Kí tự biên của bạn nhỏ này, nhưng các ngươi không thể oán người ta Tiểu Nặc Nặc, chung quy cổ đại không có phim hoạt hình không có Ultraman.
Hơn nữa Nặc Nặc thích vô cùng ‘Câu chuyện cữu cữu’, chung quy người đều thích người sinh hoạt gần, hơn nữa nghe hoài không chán. Vì thế buồn rầu hồi lâu Uyển Uyển rốt cuộc tìm được một bản chuyện xưa có thể trăm giảng không chán ghét, hai mẹ con cùng nhau mỗi ngày buổi tối ôn tập sử sách ca ca thành công, cữu cữu khổ bức.
Cũng bởi vậy, Dương Nặc nghe nói lần này đi gặp cữu cữu, hai mắt sáng trưng hưng phấn dị thường.
“Đúng rồi, chúng ta lần này vào kinh đi gặp cữu cữu.” Lâm Thanh Uyển vừa thu thập quần áo, vừa quay đầu nói với con trai.
Lâm Thanh Uyển năm nay đã hai mươi hai tuổi, thậm chí đã là mẹ của hai đứa trẻ, nhưng năm tháng không lưu lại bất cứ dấu vết gì ở trên người nàng. Dáng người vẫn như dĩ vãng lung linh hữu trí, giữa mi mắt lại có thêm tự tin và thần thái phi dương. Lúc này nhìn đứa con trai đáng yêu của mình, trong mắt lại thêm một phần từ ái.
Dương Hằng ở một bên vui vẻ vỗ tay, vừa nhảy vừa kêu: “Tốt quá, chúng ta sẽ đi gặp cữu cữu…”
Hừ Hừ năm nay bốn tuổi, mày rậm mắt to, khổ người khỏe mạnh, hoàn toàn là phiên bản lão cha Dương Thiết Trụ. Rõ ràng còn cao hơn cả Dương Nặc, cao hơn một cái đầu không nói, khổ người cũng to hơn.
Mà Dương Nặc, trải qua các loại rối rắm và buồn bực, sau khi được Lâm Thanh Uyển an ủi, chiếm được một cái kết luận, đó chính là nó giống cữu cữu.
Cháu ngoại giống cậu, không phải sao?
Vì thế con trai rốt cuộc thăng bằng, giống cữu cữu, vậy có phải đại biểu hắn về sau cũng sẽ giống cữu cữu anh minh thần võ đại sát tứ phương như vậy hay không?!
Mà làm cha lại buồn bực, bởi vì Dương Thiết Trụ phát hiện một sự thật, đó chính là con trai thích cữu cữu, còn thích hơn kẻ làm cha là hắn đây. Sau đó làm lão cha buồn bực, Uyển Uyển khổ bức làm vợ lão cha nó, lại phải xoay đầu đi an ủi nam nhân mình.
Vì cái lông gì nhân sinh của nàng khổ bức như vậy, sao không ai đi an ủi nàng? Uyển Uyển lệ ròng chạy đi.
Khụ khụ, lạc đề rồi.
Mà Hừ Hừ yêu thích cữu cữu Lâm Thanh Đình là đến từ câu chuyện đầu giường ‘Cữu cữu khổ bức sử’.
Nhưng mà nói cho nó biết không phải là Lâm Thanh Uyển, mà là Dương Nặc người ca ca này.
Từ lúc Dương Nặc hiểu chuyện, nhiệm vụ dỗ đệ đệ nhỏ hơn một tuổi cao hơn nó nhưng rõ rệt chỉ số thông minh không cao bằng nó liền giao cho nó. Nhiệm vụ này Dương Thiết Trụ giao cho nó, miễn cho đứa con này quá mức dính người (kỳ thật là dính Lâm Thanh Uyển) ảnh hưởng cuộc sống hạnh phúc của hắn và Uyển Uyển.
Cuộc sống hạnh phúc thì không bị ảnh hưởng, nhưng hai đứa con trai đều đầu nhập ‘Ôm ấp’ của cữu cữu, sự thật này làm cho Dương Thiết Trụ vô cùng khổ bức.
Giống như lúc này, Dương Thiết Trụ ở một bên nhìn hai đứa bé hưng phấn, đỏ mắt không thôi đầy mặt khí chua.
Dương Thiết Trụ năm nay vừa tới tuổi lập nghiệp, hình thể vẫn khỏe mạnh như vài năm trước, không hề có vì vợ con mà mọc ra bụng nhỏ cái gì.
Một thân bắp thịt, tám khối cơ bụng vẫn tiêu chuẩn, đây là Lâm Thanh Uyển tự mình chứng thực.
Trải qua mấy năm nay ở bên ngoài làm ăn lịch lãm, còn có chính mình lén khổ học, giữa mi mày đã không còn hàm hậu như khi mới quen Lâm Thanh Uyển, mà là trầm ổn lão luyện hơn.
Khuôn mặt vẫn góc cạnh rõ ràng, vết sẹo trên má trái vẫn dữ tợn như trước, nhưng cả người khí chất lại hoàn toàn bất đồng mấy năm trước, có vẻ định liệu trước, có vẻ bình tĩnh.
Đương nhiên trầm ổn bình tĩnh trang bức phong phạm này, chẳng qua là đối với người ngoài mà nói.
Đối mặt với Lâm Thanh Uyển vẫn là hán tử ngu ngơ kia, ở trước mặt con trai, hắn vẫn là gấu phụ thân ngẫu nhiên sẽ rối rắm nhỏ, sẽ nháo tiểu tính tình.
Nơi này gấu không phải nghĩa xấu, mà ý tứ là thể trạng khổng lồ tựa gấu.
Lâm Thanh Uyển ở bên cạnh nhìn thấy biểu tình nam nhân che miệng cười trộm.
Tên khờ hóa này, mỗi lần hai đứa con trai nhắc tới ca ca nàng, hắn liền đỏ mắt, luôn nói con trai thích cữu cữu, không thích cha. Một người lớn như vậy còn mỗi ngày so đo cái này với đứa trẻ.
Vì không để cho nam nhân tiếp tục buồn bực, Lâm Thanh Uyển quyết định tìm chút chuyện cho hắn làm.
“Tướng công, chàng tới giúp ta bỏ quần áo vào trong hòm đi.”
Vừa nghe thấy thanh âm nũng nịu của vợ, Dương Thiết Trụ lập tức không nhìn con trai, vội vàng chạy tới hỗ trợ.
Hai năm qua Lâm Thanh Uyển bọn họ làm sinh ý rất tốt, tốt đến tình trạng thế nào đây, không biết làm đến kinh thành có tính không.
Nhưng mà xâm nhập kinh thành là chuyện hơn nửa năm này, mọi thứ bên kia còn đang trong giai đoạn khởi bước. Sinh ý nhà Lâm Thanh Uyển phát triển hướng bên kia, một là bởi vì điều kiện người bên kia giàu có, trình độ tiêu phí thuận lợi cho bọn họ phát triển, thứ hai là vì liên hệ với Lâm Thanh Đình tiện hơn.
Có ca ca ruột xung phong phía trước, lại là cận thần của Tân Hoàng, làm sinh ý tới kinh thành kỳ thật không phải là một chuyện quá khó khăn.
Kỳ thật Lâm Thanh Uyển không nghĩ tới sinh ý nhà mình sẽ phát triển nhanh như vậy, đương nhiên trong đó công lao có Dương Thiết Trụ, có Lâm Thanh Đình, có Hạ Đại Thành, Dương Thiết Căn và một đám quản sự phía dưới, cũng có nàng. Chỉ là nàng dù sao cũng là phụ nhân luôn ở nhà, ngoại trừ ngẫu nhiên xuất một chút trọng điểm, còn chỉ ở trong nhà tính sổ sách.
Mà Lâm Thanh Đình lúc trước cho nàng năm ngàn lượng đồ cưới kia, làm chia hoa hồng đã sớm giúp Lâm Thanh Đình kiếm lại rồi, đây cũng là chuyện ra ngoài ý liệu của hai huynh muội Lâm Thanh Uyển.
Có đôi khi không thể không thừa nhận, sau lưng có người dễ làm việc hơn, tiền và quyền vĩnh viễn không phân rõ ràng. Mấy năm trước trong nhà chỉ có mấy chục lượng, kiếm mấy chục lượng, sau này có núi dựa, tùy tiện phái người chào hỏi, cổng lớn liền rộng mở với bọn họ.
Lâm Thanh Uyển thấy thế không nương tay, có tiền không kiếm là ngốc tử, có quyền không cần đó chính là nhị bức. Mà bọn họ không ỷ vào thân thích nhà mình có cái quan to mà làm những thứ gà gáy trộm chó, nhiều lắm cũng chỉ là phương tiện nhà mình làm sinh ý thôi.
Sinh ý của nhà càng làm càng rộng, thậm chí phát triển đến ‘Súc cầm nghiệp’ và ‘Nông sản nghiệp’ đi, đương nhiên lập nghiệp ‘Ngành ăn uống’ cũng không có vứt bỏ, thậm chí phát triển càng nhiều loại.
Xét thấy nhà mình giao hàng tận nơi, Lâm Thanh Uyển thậm chí nghĩ tới ‘Hậu cần’.
Nhưng mà hậu cần này chỉ là cái quy mô nhỏ, nói trắng ra cũng chính là nương vào chiêu số nhà mình sinh sản hoặc là nuôi dưỡng gì đó bán cho tửu lâu, bởi vì giá cả cùng bên ngoài không sai biệt lắm, lại là giao hàng tận nơi, tửu lâu cũng vui vẻ đặt hàng. Thậm chí còn bởi vì căn cứ địa đại bộ phận phân xưởng đều ở nông thôn, các thôn dân ở quanh cũng được hưởng phúc.
Bình thường trong nhà thôn dân ở nông thôn đều có đồ ăn, chỉ là trồng rau nhà mình ăn, chỉ có rất ít nhà nghèo khó hoặc là giỏi về luồn cúi mới chọn chút rau dưa đi trấn trên mua bán, nhưng chậm trễ công phu không nói, nói không chừng còn bán không được bao nhiêu.
Lâm Thanh Uyển suy bụng ta ra bụng người, giỏi khám phá trí tuệ trong sinh hoạt, đề nghị phân xưởng thả ra tiếng gió thu rau dưa mới mẻ. Thôn dân thấy đồ ăn bán được tiền, lại không phải đi xa bôn ba chậm trễ công phu, tất nhiên là chen chúc tới. Mà phân xưởng chỗ đó thu đồ ăn, trực tiếp bán trao tay cho tửu lâu.
Đừng nói bán đồ ăn không kiếm tiền, hiện đại những rau dưa kia là phát tài như thế nào? Đừng nhìn chỉ là một hai tiền, nhưng thứ gì mà không là tích tiểu thành đại.
Dương Thiết Trụ được vợ dẫn dắt, lại chú ý sinh ý tốt hay không, quyết đoán lại thương nghị cùng Hạ Đại Thành, loại mô thức này có thể mở rộng, không câu nệ chỉ bán cho tửu lâu bọn họ đưa kho đồ ăn và đồ sấy tiên, mỗi tửu lâu đều đưa hàng tới nếm thử.
Đồ ăn ở nông thôn vốn rẻ hơn trong trấn, trong huyện, thậm chí trong thành, bởi vì trung gian không có môi giới, kẻ buôn thứ ba xen vào tăng giá. Dương Thiết Trụ chỉ dùng giá thấp hơn một chút so với giá những hàng tửu lâu đó lấy, những tửu lâu này liền hoan nghênh.
Trước đó bọn họ làm thí nghiệm, phát hiện trong đó lợi nhuận không kém bán đồ sấy tiên, liền mở rộng môn quy, phát triển từng cái phân xưởng bao quanh, hình thành một cái liên hoàn hậu cần.
Chuyện thu mua đồ của thôn dân xung quanh, phân xưởng trước đây cũng thường xuyên làm, các loại nguyên vật liệu kho gà vịt gì đó, mới đầu bởi vì nhà mình chưa có trại nuôi gà hoặc là sân nuôi vịt, đều thu mua của các thôn dân. Bao gồm Lâm Thanh Uyển bọn họ bây giờ tuy rằng mở không ít trại chăn heo, nuôi gà nuôi vịt, nhưng bất đắc dĩ cung ứng quá lớn, vẫn cần phải chịu khó đi thu mua của các thôn dân một hai.
Trong lúc bởi vì phân xưởng thu mua, rất nhiều thôn dân phụ cận hành động tự mình trồng rau nuôi gà nuôi vịt linh tinh nhiều không kể xiết. Lâm Thanh Uyển bọn họ kiếm được tiền, cũng kéo theo một ít thôn dân phụ cận cần lao làm giàu.
Đương nhiên những điều này đều là chuyện tốt giai đại hoan hỉ.
Sinh ý nhà mình nhanh chóng phát triển, Dương Thiết Trụ còn không quên thân phận nhà mình. Nội bộ trong nhà chủ yếu là làm sinh ý, kỳ thật thân phận mặt ngoài vẫn là ‘Nông’. Nông hộ có hơn mười mẫu đất, có được mấy chục mẫu đất là tiểu địa chủ, có được mấy trăm mẫu thậm chí nhiều hơn đó chính là đại địa chủ, dù sao cũng vẫn là ‘Nông’.
Thương tất nhiên rất tốt, nhưng chung quy bởi vì địa vị xã hội chỉ có thể làm ‘Nghề phụ’.
Vì về sau hậu nhân nhà mình tuỳ cơ ứng biến, ở mặt ngoài nhà Lâm Thanh Uyển đã là đại địa chủ nổi danh phạm vi trăm dặm. Thậm chí bởi vì Dương Thiết Trụ năm gần đây luôn ra ngoài phát triển sinh ý, ở các nơi khác cũng mua được mấy cái trang viên trang viên nhỏ, cuộc sống có thể nói là rất náo nhiệt.