Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển sau khi đã bàn bạc được tưng đối thì chuẩn bị đi tìm Lý chính mua đất. Xem ra hai người Tam phòng cũng thương lượng xong, quyết định mua đất cùng với nhị ca nhị tẩu xây nhà mới.
Hai người Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn cùng nhau đi tới nhà Lý chính.
Nhà Lý chính được coi là tốt nhất trong thôn Lạc Hạp, gạch xanh ngói xám, trước mặt là nhất lưu ba gian nhà ngói lớn, sương phòng trái phải có ba gian, còn chưa tính các loại phòng khác như phòng bếp, nhà kho. Ngay cả tường viện cũng được làm bằng gạch xanh, thoạt nhìn vừa khí phái vừa đại khí.
Hiện tại trong đầu óc Dương Thiết Trụ toàn là ngôi nhà tương lại, cho nên khi nhìn thấy phòng ở nhà Lý chính thì chú ý. Ở trong lòng so sánh, phòng ở nhà lý chính không tệ, nhưng nhà bọn họ tương lai cũng không kém. Lại nhìn tường viện nhà người ta, trong lòng suy nghĩ tường viện nhà bọn họ tốt nhất cũng dùng gạch xây. Như vậy vững chắc lại khí phái.
Nghĩ như vậy bước chân lại nhanh hơn đi vào nhà Lý chính.
Lý chính ở trong phòng nhàn rỗi không có việc gì làm, lúc này khoanh chân ngồi trên kháng hút thuốc lào.
Vừa nhìn thấy hai người vào viện thì tiếp đón bọn họ vào trong phòng.
Lý chính họ Ngưu, năm nay hơn năm mươi. Bởi vì hay gọi ông là Lý chính, thời gian dài mọi người đều quên mất họ của Lý chính. Ngang hàng gọi là Lý chính, tiểu bối như Dương Thiết Trụ thì gọi là Lý chính thúc.
“Lý chính thúc.” Vừa vào cửa Dương Thiết Trụ mở miệng gọi.
“Tới đây, hai huynh đệ các ngươi có chuyện gì vậy?”
Lý chính này làm người không tệ, ôn hòa không kiêu căng, người trong thôn đều hiểu tính cách của ông, cho nên Dương Thiết Trụ không nói lan man, đề cập vào chuyện nhà mình muốn xây phòng mới luôn.
“Mua nền nhà à ——” lý chính híp mắt, miệng hút một hơi thuốc lào: “Nhìn trúng chỗ nào rồi?”
Dương Thiết Trụ nói nhìn trúng mảnh đất cuối thôn, cũng nói thay Dương Thiết Căn luôn, Dương Thiết Căn cũng muốn mua đất xây nhà.
Lý chính rõ ràng chuyện Dương gia, lúc trước cái hai hậu sinh này ở riêng ông là người làm nhân chứng đấy. Lúc trước Dương gia nháo thành như vậy, bởi vì lúc trước có Dương tộc trưởng, ông không tiện nói gì, chung quy ông là lý chính, không được xen vào chuyện riêng nhà người ta.
Hiện tại vừa nghe hai hậu sinh này muốn mua đất xây ốc mới, trong lòng cao hứng cho bọn họ.
“Được rồi, các ngươi chọn chỗ ấy rộng, đều mua bao nhiêu?” Lý chính hút hai điếu thuốc xong thì đặt tẩu thuốc sang một bên bắt đầu nói chính sự.
Dương Thiết Trụ nói muốn bốn mẫu. Hai người Tam phòng bạc không dư dả, bọn họ nghĩ đơn giản, không tính toán như Lâm Thanh Uyển nên nói mua hai mẫu.
Hai mẫu đất dùng để xây nhà thì không lớn lắm, nông dân xây phòng ở nhỏ, nhưng còn xây chuồng heo chuồng gà vườn rau, bình thường mọi người hay mua hai mẫu là đủ dùng rồi, nhưng Dương Thiết Trụ nói muốn mua bốn mẫu thì hơi lớn.
“Tiểu tử ngươi mua nhiều đất như vậy làm gì, bình thường người ta chỉ mua hai mẫu là được rồi.” Lý chính không hiểu hỏi.
Dương Thiết Trụ gãi đầu: “Ta chỉ là mua ra trước, đến lúc sau này con cái nhiều còn có chỗ xây thêm.” Đương nhiên đây đều là lấy cớ, hắn không thể nói thật với Lý chính.
Luôn luôn thành thật Dương Thiết Trụ, trải qua Lâm Thanh Uyển huấn luyện, và trong khoảng thời gian này chạy ra ngoài làm mua bán, cũng học được nói chuyện giấu vài phần. Nhưng hắn không hoàn toàn là nói dối, chỉ là nói không rõ hẳn ra mà thôi.
Lý chính là người già thành tinh, đương nhiên hiểu được hàm hồ của hắn. Huống chi người ta mua đất là dùng tiền, không phải là lấy không, hắn quan tâm nhiều như vậy làm gì.
“Tiểu tử ngươi phát tài hả?”
Dương Thiết Trụ cười:”Lý chính thúc đừng nói như vậy, phát tài cái gì, chẳng qua là thấy trong nhà khó khăn, không có cách nào bèn cùng bằng hữu làm cái buôn bán sống tạm, làm ăn được mấy đồng bạc mà thôi.”
Cách nói này là Lâm Thanh Uyển dạy hắn, trong nhà đột nhiên muốn xây phòng, đến lúc đó nhất định sẽ có người hỏi. Cho dù mới đầu người khác không biết nhưng sau này sẽ biết. Vì thế liền lấy cớ trong nhà khó khăn, cùng bằng hữu làm chút ít mua bán, về phần là buôn bán cái gì, nếu là người biết đối nhân xử thế thì sẽ không hỏi nữa.
Lý chính người hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cho nên không hỏi nữa, chỉ nói các giá cả cho họ nghe.
Cuối thôn không tốn bao nhiêu tiền một hai lượng bạc một mẫu. Hai huynh đệ Dương Thiết Trụ mua nhiều, Lý chính tính một mẫu một lượng bạc, tổng cộng thu 6 lượng bạc.
Bởi vì mua đất phải đi tới quan phủ lập khế phải dùng đến tiền, tục xưng là ‘Giá thành phí’. Dương Thiết Trụ lại đưa hai lượng bạc cho lý chính, nhờ ông đi lập khế cho hai huynh đệ. Về phấn tiền thừa coi như trả công vất vả cho ông.
Lý chính đẩy mấy lần mà không đẩy được đành phải thu số bạc này, cũng dặn dò bọn họ hai ngày sau tới nơi này lấy địa khế.
Dứt lời, Dương Thiết Trụ suy nghĩ một chút, lại ra vẻ mặt khó xử nói với lý chính, nhờ hắn giữ bí mật chuyện hai huynh đệ hắn mua đất xây nhà.
Lý chính thấy hai huynh đệ này vẻ mặt đắn đo, lại nghĩ tới Hà thị của Dương gia kia, hơn nữa có tác dụng của ‘Tiền trà nước’ vừa rồi, nên sảng khoái gật đầu đáp ứng.
Dương Thiết Trụ cảm tạ một phen rồi cáo từ, vẻ mặt lý chính ‘Ta hiểu được bộ dáng’ tiễn hai người ra cổng.
Về đến nhà, Lâm Thanh Uyển và Diêu thị biết đã mua được thì đều cao hứng vui sướng.
Hai ngày sau lý chính làm xong lập khế, Dương Thiết Trụ liền tới lấy về.
Lấy được địa khế là bắt đầu vào việc xây phòng.
Thôn dân thôn Lạc Hạp xây phòng thường sẽ nhờ người trong thôn tới hỗ trợ. Quan hệ thân cận một chút thì chẩn bị hai bữa cơm trưa và tối, mọi người không cần tiền công cũng sẽ giúp xây phòng cho.
Dương Thiết Trụ biết rõ ràng nhà mình bề bộn nhiều việc, đồ sấy tiên cần phải có người làm, hắn và tam đệ còn bận đi ra ngoài đưa hàng. Làm gì còn thời gian đi nhìn người ta xây nhà.
Nghĩ tới những thứ này, Dương Thiết Trụ lại đau đầu, hận không thể sinh ra ba đầu sáu tay.
Hai người Tam phòng cũng phi thường phát sầu, có đất, có tiền, lại không có thời gian xây phòng. Không thể gác làm đồ sấy tiên lại được, nghỉ một ngày tổn thất rất nhiều bạc, hơn nữa xây phòng cũng không phải hai ba ngày là xong được.
Lần này không cần Lâm Thanh Uyển khai thông tư tưởng, Dương Thiết Trụ đã biết gọi thợ ngõa tới xây phòng cho.
Không phải lo lắng về vấn đề tiền công, đồ sấy tiên bên này bán nhiều một chút là có. Dù sao thì cũng thể nghỉ làm đồ sấy tiên được, trong lòng mọi người đều rõ ràng duy trì đến bây giờ là khó khăn như thế nào.
Tam phòng cũng quyết định cùng nhị phòng mời ban nề ngói xây nhà, tuy rằng sẽ mất không ít tiền, nhưng bọn họ làm đồ sấy tiên kiếm được không ít tiền. Trải qua Lâm Thanh Uyển hun đúc, còn có Hạ Đại Thành thỉnh thoảng chỉ điểm, hiện tại hai người tam phòng đã biết tính sổ, ít nhất loại tư tưởng này vẫn phải có.
Thương lượng xong Dương Thiết Trụ bắt tay vào làm ngay.
Trước đây hắn có quen ở trấn trên một người trong ban nề ngói, người nọ họ Lục, chừng bốn mươi tuổi. Người quen biết đều gọi hắn là Lục thúc, tay nghề xây phòng rất tốt, thuộc hạ có một ban, thường ngày ở các nơi xây phòng cho người ta. Có việc lớn thì gọi mọi người làm, không việc lớn thì làm chút việc sửa chữa nhỏ tôi luyện tay nghề.
Dương Thiết Trụ rất quen thuộc ông ta, thậm chí lúc trước bởi vì Lục thúc không đủ thủ hạ, hắn còn tham gia làm cùng.
Lục thúc này thật sự làm được, giao tình về giao tình, Dương Thiết Trụ mời ông làm cho vẫn tính toán tiền công đầy đủ. Lục thúc nói, giao tình là giao tình, làm việc là làm việc, mọi người đều phải nuôi sống gia đình, ta cũng không thể làm không công cho ngươi được.
Cho nên Dương Thiết Trụ vẫn có ấn tượng tốt với vị Lục thúc này.
Tìm đến Lục thúc nói một lượt, Lục thúc nghe hắn nói muốn xây phòng, không nói hai lời tiếp nhận luôn. Tiền công chiếu theo thị trường, bởi vì là việc lớn, lại là căn nhà liền nên ông hạ một thành tiền công.
Thương lượng xong, Dương Thiết Trụ bắt đầu thương nghị với Lục thúc về xây các phòng ở. Vì miêu tả rõ ràng, còn đưa bản vẽ mà Lâm Thanh Uyển phác họa cho Lục thúc xem.
Bởi vì lúc trước Lâm Thanh Uyển vẽ rất đơn giản đại khái, Lục thúc nhìn xong không cảm thấy bức vẽ này có cái gì kinh thiên địa quỷ thần. Chỉ cảm thấy người này rất chu đáo, suy xét các mặt. Chỉ là tranh vẽ hơi thô ráp,ngươi nghĩ dùng cái que than củi vẽ trên bản gỗ mà vẽ được tỉ mỉ à.
Cộng thêm Dương Thiết Trụ giải thích, ông có thể tưởng tượng được ra phải xây thế nào.
Cuối cùng Dương Thiết Trụ lại đề cập tới việc muốn xây tường viện bằng gạch, Lục thúc ở trong lòng dự tính, chậc lưỡi lắc đầu, chưa nói cái khác chỉ nói sẽ mất rất nhiều bạc thôi
Viện rộng bốn mẫu, toàn bộ dùng gạch quây, vậy mất bao nhiêu gạch chứ.
Xem Dương Thiết Trụ vẻ mặt không biết, Lục thúc lại chậm rãi giải thích cho hắn phải mất bao nhiêu gạch, mỗi cục gạch bao nhiêu tiền, còn tính tường viện cao bao nhiêu. Tính qua loa thôi xây cái tường viện như thế mất gần 50 lượng bạc.
Dương Thiết Trụ không nghĩ tới xây cái tường viện bằng gạch lại mất nhiều tiền đến thế, lại nghĩ đến tường gạch nhà lý chính kia xài hết bao nhiêu tiền nha. Ngẫm lại, nhà lý chính không lớn lắm, hơn nữa tường cũng không cao, cao hơn cái đầu một chút. Nhà hắn lại là những bốn mẫu cơ.
Hắn nở nụ cười khổ, cảm giác mua nhiều nền nhà như vậy không phải là tốt hết.
Hắn đã cùng bàn bạc với nàng dâu rồi, nhà xây xong mất chừng bao nhiêu đất, đương nhiên vị trí hậu viện là rất lớn, phân xưởng cũng chiếm diện tích không nhỏ, nhưng những điều này đều là bắt buộc.
Nhất thời trong lúc đó hắn không nghĩ được ra chủ ý gì, đành nói với Lục thúc muốn về nhà thương lượng với nàng dâu đã.
Lục thúc không nói gì thêm đi tiễn hắn ra ngoài.
Trở về nói việc này cho Lâm Thanh Uyển, Lâm Thanh Uyển cũng kinh ngạc. Nàng biết Dương Thiết Trụ muốn xây tường viện bằng gạch, nhưng không nghĩ tới mất nhiều bạc như vậy.
Nhưng nghĩ lại cũng phải thôi, cũng thật là phải như vậy, một miếng gạch to thế nào, nhà bọn họ có bốn mẫu, sau đó quây thành một vòng, thấp nhất cũng phải cao bằng hai người, vậy mất bao nhiêu gạch.
Nhưng mà nói thật, Lâm Thanh Uyển không cảm thấy mất 50 lượng bạc là đắt. Bởi vì nàng có thể nghĩ ra được mất bao nhiêu gạch, còn mất bao nhiêu công sức mới làm ra được viên gạch này.
Dương Thiết Trụ cũng nhớ đến này đó, nhưng hắn vẫn còn có chút đau lòng. Bọn họ bây giờ có một ít tiền, nếu tiêu 50 lượng bạc xây cái phòng không ai thấy đắt, nhưng là xây tường viện thì có loại tâm lý thật vi diệu.
Không phải Dương Thiết Trụ tiếc bạc, mà là có cảm giác không đáng.
Lâm Thanh Uyển hiểu được loại tâm lý này, nhưng nàng lại nghĩ sâu xa hơn. Phòng ở còn xây được, còn thiếu tường viện thôi, chẳng nhẽ lại ở cái nhà ngói lớn lại dùng bùn làm tường viện?
Được rồi, thôn Lạc Hạp có rất nhiều nhà ở nhà ngói tường viện là bùn. Nhưng Lâm Thanh Uyển thấy cứ kì kì thế nào ấy, tựa như ngươi mua một cái nhẫn kim cương, trên nhẫn thật sự là bằng kim cương, nhưng phía dưới là làm bằng sắt, ngươi chấp nhận được không.
Đã bái 99 cái rồi còn để ý cái cuối cùng làm gì?
Lâm Thanh Uyển kiên nhẫn giảng giải cho Dương Thiết Trụ biết những khác biệt, đầu tiên dùng tường gạch nhìn đẹp mắt, sau đó tường cũng rắn chắc, không phải cách vài bữa lại tu sửa. Tường đất có nhiều khuyết điểm, Lâm Thanh Uyển lấy ví dụ rất nhiều cho Dương Thiết Trụ hiểu.
Đầu tiên là mưa nhiều sẽ làm ngấm nước chân tường. Dương gia xây tường bằng đất, cho nên Lâm Thanh Uyển thấy nước chảy qua rồi. Sau đó cách một hai năm là phải sửa tường, làm tường đất để ngoài trời phơi nắng phơi mưa, nhất là khi tuyết rơi, rất nhanh hỏng. Quan trọng nhất là nhà bọn họ lớn, tường vây nhất định sẽ dài, sau này mỗi lần sửa tường sẽ mệt chết người à.
Mệt một chút không tính cái gì, nhưng về sau bọn họ còn bận làm sinh ý, làm gì có thời gian đi sửa tường. Có công phu đi sửa tường vây, còn không bằng một lần vất vả suốt đời nhàn nhã làm cái tường gạch, không sợ mưa đổ gió thổi. Quan trọng là tiết kiệm thời gian, có thời gian đi chạy mấy chuyến làm ăn. Đương nhiên ngươi cũng có thể nói, có thể mời thợ ngoã lại đây sửa tường, nhưng như vậy không phải lại mất tiền à, sửa nhiều lần cũng mất không ít phí tổn…
Nói tới đây Dương Thiết Trụ thấy vợ mình nói thật có lý.
Tiêu ít tiền về sau bớt việc.
Lâm Thanh Uyển lại đưa ra đề nghị xây tường trước xây phòng sau. Cứ như vậy sẽ không có thôn dân hiếu kì chạy ra hỏi, lúc xây phòng mọi người ở bên ngoài buồn bực mà đoán thôi. Nếu không muốn gây chú ý thì giấu đến cùng. Đến khi phòng được xây xong không ai biết nói dạng gì, người ta có hỏi thì nói nhà gần núi Lạc Hạp, vì an toàn mới xây tường viện rắn chắc.
Dương Thiết Trụ không có bất kỳ ý kiến gì, vốn không muốn nhiều người biết nên cứ giấu thôi.
Ngày hôm sau, Dương Thiết Trụ lại đi tìm Lục thúc quyết định làm tường viện bằng gạch.
Lục thúc rất kinh ngạc nhưng không nói thêm gì. Người ta đã quyết định như vậy, khẳng định là tiền bạc trong tay sung túc. Ông biết Dương Thiết Trụ có bản lĩnh săn thú rất lợi hại, tiền bạc hẳn không phải là vấn đề.
Dương Thiết Trụ yêu cầu Lục thúc muốn xây tường viện trước, uyển chuyển biểu đạt ý tứ không muốn thôn dân chú ý tới nhà mới. Lục thúc hiểu gật đầu, loại ý nghĩ này ông có thể lý giải.
Người trẻ tuổi điệu thấp tốt hơn gióng trống khua chiêng.
Dương Thiết Trụ bàn bạc với Lục thúc xong thì giao luôn chuyện xây nhà của tam phòng cho Lục thúc. Nhưng tam phòng yêu cầu đơn giản, là nhà ngói phổ thông thôi nên không mất nhiều tâm tư.
Lục thúc mang theo Dương Thiết Trụ chạy vài ngày mới liên hệ mua gạch xong. Bởi vì mua nhiều nên họ tính rẻ cho nhưng tiền mua gạch mất không ít
Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển sau khi đã bàn bạc được tưng đối thì chuẩn bị đi tìm Lý chính mua đất. Xem ra hai người Tam phòng cũng thương lượng xong, quyết định mua đất cùng với nhị ca nhị tẩu xây nhà mới.
Hai người Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn cùng nhau đi tới nhà Lý chính.
Nhà Lý chính được coi là tốt nhất trong thôn Lạc Hạp, gạch xanh ngói xám, trước mặt là nhất lưu ba gian nhà ngói lớn, sương phòng trái phải có ba gian, còn chưa tính các loại phòng khác như phòng bếp, nhà kho. Ngay cả tường viện cũng được làm bằng gạch xanh, thoạt nhìn vừa khí phái vừa đại khí.
Hiện tại trong đầu óc Dương Thiết Trụ toàn là ngôi nhà tương lại, cho nên khi nhìn thấy phòng ở nhà Lý chính thì chú ý. Ở trong lòng so sánh, phòng ở nhà lý chính không tệ, nhưng nhà bọn họ tương lai cũng không kém. Lại nhìn tường viện nhà người ta, trong lòng suy nghĩ tường viện nhà bọn họ tốt nhất cũng dùng gạch xây. Như vậy vững chắc lại khí phái.
Nghĩ như vậy bước chân lại nhanh hơn đi vào nhà Lý chính.
Lý chính ở trong phòng nhàn rỗi không có việc gì làm, lúc này khoanh chân ngồi trên kháng hút thuốc lào.
Vừa nhìn thấy hai người vào viện thì tiếp đón bọn họ vào trong phòng.
Lý chính họ Ngưu, năm nay hơn năm mươi. Bởi vì hay gọi ông là Lý chính, thời gian dài mọi người đều quên mất họ của Lý chính. Ngang hàng gọi là Lý chính, tiểu bối như Dương Thiết Trụ thì gọi là Lý chính thúc.
“Lý chính thúc.” Vừa vào cửa Dương Thiết Trụ mở miệng gọi.
“Tới đây, hai huynh đệ các ngươi có chuyện gì vậy?”
Lý chính này làm người không tệ, ôn hòa không kiêu căng, người trong thôn đều hiểu tính cách của ông, cho nên Dương Thiết Trụ không nói lan man, đề cập vào chuyện nhà mình muốn xây phòng mới luôn.
“Mua nền nhà à ——” lý chính híp mắt, miệng hút một hơi thuốc lào: “Nhìn trúng chỗ nào rồi?”
Dương Thiết Trụ nói nhìn trúng mảnh đất cuối thôn, cũng nói thay Dương Thiết Căn luôn, Dương Thiết Căn cũng muốn mua đất xây nhà.
Lý chính rõ ràng chuyện Dương gia, lúc trước cái hai hậu sinh này ở riêng ông là người làm nhân chứng đấy. Lúc trước Dương gia nháo thành như vậy, bởi vì lúc trước có Dương tộc trưởng, ông không tiện nói gì, chung quy ông là lý chính, không được xen vào chuyện riêng nhà người ta.
Hiện tại vừa nghe hai hậu sinh này muốn mua đất xây ốc mới, trong lòng cao hứng cho bọn họ.
“Được rồi, các ngươi chọn chỗ ấy rộng, đều mua bao nhiêu?” Lý chính hút hai điếu thuốc xong thì đặt tẩu thuốc sang một bên bắt đầu nói chính sự.
Dương Thiết Trụ nói muốn bốn mẫu. Hai người Tam phòng bạc không dư dả, bọn họ nghĩ đơn giản, không tính toán như Lâm Thanh Uyển nên nói mua hai mẫu.
Hai mẫu đất dùng để xây nhà thì không lớn lắm, nông dân xây phòng ở nhỏ, nhưng còn xây chuồng heo chuồng gà vườn rau, bình thường mọi người hay mua hai mẫu là đủ dùng rồi, nhưng Dương Thiết Trụ nói muốn mua bốn mẫu thì hơi lớn.
“Tiểu tử ngươi mua nhiều đất như vậy làm gì, bình thường người ta chỉ mua hai mẫu là được rồi.” Lý chính không hiểu hỏi.
Dương Thiết Trụ gãi đầu: “Ta chỉ là mua ra trước, đến lúc sau này con cái nhiều còn có chỗ xây thêm.” Đương nhiên đây đều là lấy cớ, hắn không thể nói thật với Lý chính.
Luôn luôn thành thật Dương Thiết Trụ, trải qua Lâm Thanh Uyển huấn luyện, và trong khoảng thời gian này chạy ra ngoài làm mua bán, cũng học được nói chuyện giấu vài phần. Nhưng hắn không hoàn toàn là nói dối, chỉ là nói không rõ hẳn ra mà thôi.
Lý chính là người già thành tinh, đương nhiên hiểu được hàm hồ của hắn. Huống chi người ta mua đất là dùng tiền, không phải là lấy không, hắn quan tâm nhiều như vậy làm gì.
“Tiểu tử ngươi phát tài hả?”
Dương Thiết Trụ cười:”Lý chính thúc đừng nói như vậy, phát tài cái gì, chẳng qua là thấy trong nhà khó khăn, không có cách nào bèn cùng bằng hữu làm cái buôn bán sống tạm, làm ăn được mấy đồng bạc mà thôi.”
Cách nói này là Lâm Thanh Uyển dạy hắn, trong nhà đột nhiên muốn xây phòng, đến lúc đó nhất định sẽ có người hỏi. Cho dù mới đầu người khác không biết nhưng sau này sẽ biết. Vì thế liền lấy cớ trong nhà khó khăn, cùng bằng hữu làm chút ít mua bán, về phần là buôn bán cái gì, nếu là người biết đối nhân xử thế thì sẽ không hỏi nữa.
Lý chính người hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cho nên không hỏi nữa, chỉ nói các giá cả cho họ nghe.
Cuối thôn không tốn bao nhiêu tiền một hai lượng bạc một mẫu. Hai huynh đệ Dương Thiết Trụ mua nhiều, Lý chính tính một mẫu một lượng bạc, tổng cộng thu lượng bạc.
Bởi vì mua đất phải đi tới quan phủ lập khế phải dùng đến tiền, tục xưng là ‘Giá thành phí’. Dương Thiết Trụ lại đưa hai lượng bạc cho lý chính, nhờ ông đi lập khế cho hai huynh đệ. Về phấn tiền thừa coi như trả công vất vả cho ông.
Lý chính đẩy mấy lần mà không đẩy được đành phải thu số bạc này, cũng dặn dò bọn họ hai ngày sau tới nơi này lấy địa khế.
Dứt lời, Dương Thiết Trụ suy nghĩ một chút, lại ra vẻ mặt khó xử nói với lý chính, nhờ hắn giữ bí mật chuyện hai huynh đệ hắn mua đất xây nhà.
Lý chính thấy hai huynh đệ này vẻ mặt đắn đo, lại nghĩ tới Hà thị của Dương gia kia, hơn nữa có tác dụng của ‘Tiền trà nước’ vừa rồi, nên sảng khoái gật đầu đáp ứng.
Dương Thiết Trụ cảm tạ một phen rồi cáo từ, vẻ mặt lý chính ‘Ta hiểu được bộ dáng’ tiễn hai người ra cổng.
Về đến nhà, Lâm Thanh Uyển và Diêu thị biết đã mua được thì đều cao hứng vui sướng.
Hai ngày sau lý chính làm xong lập khế, Dương Thiết Trụ liền tới lấy về.
Lấy được địa khế là bắt đầu vào việc xây phòng.
Thôn dân thôn Lạc Hạp xây phòng thường sẽ nhờ người trong thôn tới hỗ trợ. Quan hệ thân cận một chút thì chẩn bị hai bữa cơm trưa và tối, mọi người không cần tiền công cũng sẽ giúp xây phòng cho.
Dương Thiết Trụ biết rõ ràng nhà mình bề bộn nhiều việc, đồ sấy tiên cần phải có người làm, hắn và tam đệ còn bận đi ra ngoài đưa hàng. Làm gì còn thời gian đi nhìn người ta xây nhà.
Nghĩ tới những thứ này, Dương Thiết Trụ lại đau đầu, hận không thể sinh ra ba đầu sáu tay.
Hai người Tam phòng cũng phi thường phát sầu, có đất, có tiền, lại không có thời gian xây phòng. Không thể gác làm đồ sấy tiên lại được, nghỉ một ngày tổn thất rất nhiều bạc, hơn nữa xây phòng cũng không phải hai ba ngày là xong được.
Lần này không cần Lâm Thanh Uyển khai thông tư tưởng, Dương Thiết Trụ đã biết gọi thợ ngõa tới xây phòng cho.
Không phải lo lắng về vấn đề tiền công, đồ sấy tiên bên này bán nhiều một chút là có. Dù sao thì cũng thể nghỉ làm đồ sấy tiên được, trong lòng mọi người đều rõ ràng duy trì đến bây giờ là khó khăn như thế nào.
Tam phòng cũng quyết định cùng nhị phòng mời ban nề ngói xây nhà, tuy rằng sẽ mất không ít tiền, nhưng bọn họ làm đồ sấy tiên kiếm được không ít tiền. Trải qua Lâm Thanh Uyển hun đúc, còn có Hạ Đại Thành thỉnh thoảng chỉ điểm, hiện tại hai người tam phòng đã biết tính sổ, ít nhất loại tư tưởng này vẫn phải có.
Thương lượng xong Dương Thiết Trụ bắt tay vào làm ngay.
Trước đây hắn có quen ở trấn trên một người trong ban nề ngói, người nọ họ Lục, chừng bốn mươi tuổi. Người quen biết đều gọi hắn là Lục thúc, tay nghề xây phòng rất tốt, thuộc hạ có một ban, thường ngày ở các nơi xây phòng cho người ta. Có việc lớn thì gọi mọi người làm, không việc lớn thì làm chút việc sửa chữa nhỏ tôi luyện tay nghề.
Dương Thiết Trụ rất quen thuộc ông ta, thậm chí lúc trước bởi vì Lục thúc không đủ thủ hạ, hắn còn tham gia làm cùng.
Lục thúc này thật sự làm được, giao tình về giao tình, Dương Thiết Trụ mời ông làm cho vẫn tính toán tiền công đầy đủ. Lục thúc nói, giao tình là giao tình, làm việc là làm việc, mọi người đều phải nuôi sống gia đình, ta cũng không thể làm không công cho ngươi được.
Cho nên Dương Thiết Trụ vẫn có ấn tượng tốt với vị Lục thúc này.
Tìm đến Lục thúc nói một lượt, Lục thúc nghe hắn nói muốn xây phòng, không nói hai lời tiếp nhận luôn. Tiền công chiếu theo thị trường, bởi vì là việc lớn, lại là căn nhà liền nên ông hạ một thành tiền công.
Thương lượng xong, Dương Thiết Trụ bắt đầu thương nghị với Lục thúc về xây các phòng ở. Vì miêu tả rõ ràng, còn đưa bản vẽ mà Lâm Thanh Uyển phác họa cho Lục thúc xem.
Bởi vì lúc trước Lâm Thanh Uyển vẽ rất đơn giản đại khái, Lục thúc nhìn xong không cảm thấy bức vẽ này có cái gì kinh thiên địa quỷ thần. Chỉ cảm thấy người này rất chu đáo, suy xét các mặt. Chỉ là tranh vẽ hơi thô ráp,ngươi nghĩ dùng cái que than củi vẽ trên bản gỗ mà vẽ được tỉ mỉ à.
Cộng thêm Dương Thiết Trụ giải thích, ông có thể tưởng tượng được ra phải xây thế nào.
Cuối cùng Dương Thiết Trụ lại đề cập tới việc muốn xây tường viện bằng gạch, Lục thúc ở trong lòng dự tính, chậc lưỡi lắc đầu, chưa nói cái khác chỉ nói sẽ mất rất nhiều bạc thôi
Viện rộng bốn mẫu, toàn bộ dùng gạch quây, vậy mất bao nhiêu gạch chứ.
Xem Dương Thiết Trụ vẻ mặt không biết, Lục thúc lại chậm rãi giải thích cho hắn phải mất bao nhiêu gạch, mỗi cục gạch bao nhiêu tiền, còn tính tường viện cao bao nhiêu. Tính qua loa thôi xây cái tường viện như thế mất gần lượng bạc.
Dương Thiết Trụ không nghĩ tới xây cái tường viện bằng gạch lại mất nhiều tiền đến thế, lại nghĩ đến tường gạch nhà lý chính kia xài hết bao nhiêu tiền nha. Ngẫm lại, nhà lý chính không lớn lắm, hơn nữa tường cũng không cao, cao hơn cái đầu một chút. Nhà hắn lại là những bốn mẫu cơ.
Hắn nở nụ cười khổ, cảm giác mua nhiều nền nhà như vậy không phải là tốt hết.
Hắn đã cùng bàn bạc với nàng dâu rồi, nhà xây xong mất chừng bao nhiêu đất, đương nhiên vị trí hậu viện là rất lớn, phân xưởng cũng chiếm diện tích không nhỏ, nhưng những điều này đều là bắt buộc.
Nhất thời trong lúc đó hắn không nghĩ được ra chủ ý gì, đành nói với Lục thúc muốn về nhà thương lượng với nàng dâu đã.
Lục thúc không nói gì thêm đi tiễn hắn ra ngoài.
Trở về nói việc này cho Lâm Thanh Uyển, Lâm Thanh Uyển cũng kinh ngạc. Nàng biết Dương Thiết Trụ muốn xây tường viện bằng gạch, nhưng không nghĩ tới mất nhiều bạc như vậy.
Nhưng nghĩ lại cũng phải thôi, cũng thật là phải như vậy, một miếng gạch to thế nào, nhà bọn họ có bốn mẫu, sau đó quây thành một vòng, thấp nhất cũng phải cao bằng hai người, vậy mất bao nhiêu gạch.
Nhưng mà nói thật, Lâm Thanh Uyển không cảm thấy mất lượng bạc là đắt. Bởi vì nàng có thể nghĩ ra được mất bao nhiêu gạch, còn mất bao nhiêu công sức mới làm ra được viên gạch này.
Dương Thiết Trụ cũng nhớ đến này đó, nhưng hắn vẫn còn có chút đau lòng. Bọn họ bây giờ có một ít tiền, nếu tiêu lượng bạc xây cái phòng không ai thấy đắt, nhưng là xây tường viện thì có loại tâm lý thật vi diệu.
Không phải Dương Thiết Trụ tiếc bạc, mà là có cảm giác không đáng.
Lâm Thanh Uyển hiểu được loại tâm lý này, nhưng nàng lại nghĩ sâu xa hơn. Phòng ở còn xây được, còn thiếu tường viện thôi, chẳng nhẽ lại ở cái nhà ngói lớn lại dùng bùn làm tường viện?
Được rồi, thôn Lạc Hạp có rất nhiều nhà ở nhà ngói tường viện là bùn. Nhưng Lâm Thanh Uyển thấy cứ kì kì thế nào ấy, tựa như ngươi mua một cái nhẫn kim cương, trên nhẫn thật sự là bằng kim cương, nhưng phía dưới là làm bằng sắt, ngươi chấp nhận được không.
Đã bái cái rồi còn để ý cái cuối cùng làm gì?
Lâm Thanh Uyển kiên nhẫn giảng giải cho Dương Thiết Trụ biết những khác biệt, đầu tiên dùng tường gạch nhìn đẹp mắt, sau đó tường cũng rắn chắc, không phải cách vài bữa lại tu sửa. Tường đất có nhiều khuyết điểm, Lâm Thanh Uyển lấy ví dụ rất nhiều cho Dương Thiết Trụ hiểu.
Đầu tiên là mưa nhiều sẽ làm ngấm nước chân tường. Dương gia xây tường bằng đất, cho nên Lâm Thanh Uyển thấy nước chảy qua rồi. Sau đó cách một hai năm là phải sửa tường, làm tường đất để ngoài trời phơi nắng phơi mưa, nhất là khi tuyết rơi, rất nhanh hỏng. Quan trọng nhất là nhà bọn họ lớn, tường vây nhất định sẽ dài, sau này mỗi lần sửa tường sẽ mệt chết người à.
Mệt một chút không tính cái gì, nhưng về sau bọn họ còn bận làm sinh ý, làm gì có thời gian đi sửa tường. Có công phu đi sửa tường vây, còn không bằng một lần vất vả suốt đời nhàn nhã làm cái tường gạch, không sợ mưa đổ gió thổi. Quan trọng là tiết kiệm thời gian, có thời gian đi chạy mấy chuyến làm ăn. Đương nhiên ngươi cũng có thể nói, có thể mời thợ ngoã lại đây sửa tường, nhưng như vậy không phải lại mất tiền à, sửa nhiều lần cũng mất không ít phí tổn…
Nói tới đây Dương Thiết Trụ thấy vợ mình nói thật có lý.
Tiêu ít tiền về sau bớt việc.
Lâm Thanh Uyển lại đưa ra đề nghị xây tường trước xây phòng sau. Cứ như vậy sẽ không có thôn dân hiếu kì chạy ra hỏi, lúc xây phòng mọi người ở bên ngoài buồn bực mà đoán thôi. Nếu không muốn gây chú ý thì giấu đến cùng. Đến khi phòng được xây xong không ai biết nói dạng gì, người ta có hỏi thì nói nhà gần núi Lạc Hạp, vì an toàn mới xây tường viện rắn chắc.
Dương Thiết Trụ không có bất kỳ ý kiến gì, vốn không muốn nhiều người biết nên cứ giấu thôi.
Ngày hôm sau, Dương Thiết Trụ lại đi tìm Lục thúc quyết định làm tường viện bằng gạch.
Lục thúc rất kinh ngạc nhưng không nói thêm gì. Người ta đã quyết định như vậy, khẳng định là tiền bạc trong tay sung túc. Ông biết Dương Thiết Trụ có bản lĩnh săn thú rất lợi hại, tiền bạc hẳn không phải là vấn đề.
Dương Thiết Trụ yêu cầu Lục thúc muốn xây tường viện trước, uyển chuyển biểu đạt ý tứ không muốn thôn dân chú ý tới nhà mới. Lục thúc hiểu gật đầu, loại ý nghĩ này ông có thể lý giải.
Người trẻ tuổi điệu thấp tốt hơn gióng trống khua chiêng.
Dương Thiết Trụ bàn bạc với Lục thúc xong thì giao luôn chuyện xây nhà của tam phòng cho Lục thúc. Nhưng tam phòng yêu cầu đơn giản, là nhà ngói phổ thông thôi nên không mất nhiều tâm tư.
Lục thúc mang theo Dương Thiết Trụ chạy vài ngày mới liên hệ mua gạch xong. Bởi vì mua nhiều nên họ tính rẻ cho nhưng tiền mua gạch mất không ít