Tình yêu không liên quan với phong nguyệt, không liên quan với thời gian, nó chỉ liên quan đến hai người.
Có đôi khi, ngủ chính là ngủ, yêu chính là yêu, nó không phải do ai khác, nó chỉ nghe theo trái tim.
――――――*――――――
Ngoài cửa sổ bóng đêm đen như mực, giống như bị màu mực nhuộm, chỉ còn lại ánh trăng nhàn nhạt lóe ra, tạo nên ánh sáng duy nhất trong căn phòng tĩnh mịch.
Tần Ngu vẫn còn nhắm mắt, lê dép đi qua hơn phân nửa phòng khách, trong tay còn gắt gao ôm một cái gối.
Chậm rãi đi đến trước cửa một phòng ngủ, một cước đá văng cánh cửa, giống như một linh hồn im hơi lặng tiếng chạy vào phòng Tống Mạc.
Đi đến bên cạnh giường, ôm gối cắm đầu ngã quỵ lên giường, một tiếng âm thanh thật lớn vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Trên giường, Tống Mạc đang suy rượu hé đôi mắt thành một đường nhỏ, ánh mắt mê ly nhìn bóng người lờ mờ nằm trên giường, chau mày lại, giật giật thân thể, l.q.d giơ cánh tay lên đẩy mấy sợi tóc lộn xộn che mất khuôn mặt của Tần Ngu, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn kia mấy giây, toét miệng nở nụ cười, miệng nói mấy chữ mơ hồ, "Song nhi, tiểu song nhi, là em sao? Cuối cùng em cũng trở lại."
Tần Ngu ngủ quên trời quên đất, ngay cả mẹ cô chắc cũng không nhận ra.
Đầu óc Tống Mạc choáng váng hôn cô vài cái, bàn tay không an phận dò xét chui vào dưới áo ngủ.
Tác dụng của rượu cồn làm cho anh không còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ có thể để bản năng của cơ thể điều khiển.
Rất nhanh cục diện đã đến mức không có cách nào khống chế, Tần Ngu ngủ như chết, không chút nào biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy toàn thân một trận nóng rang, giống như có đồ vật gì đó nằm trên thân thể của cô, nóng rực giống như nước sôi, l.q.d theo bản năng Tần Ngu nhấc chân đạp tới chỗ khí nóng kia, nhưng vẫn không thể làm cho luồng khí nóng đó đi khỏi.
Cơ thể chợt truyền đến một trận đau nhức tê liệt.
Tần Ngu kinh hoảng hô một tiếng, tay sít sao siết chặt ga giường tỉnh lại.
Trong nháy mắt, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm, đôi mắt trắng đen rõ ràng, cô mở to hai mắt nhìn chăm chú.
Tần Ngu che che hai gò má đang nóng lên, kinh ngạc nhìn không gian trước mắt, có chút không kịp hồi hồn, giữa ban ngày ban mặt, thế nhưng cô lại một lần nữa mơ giấc mộng xuân như vậy.
Thật sự là đủ rồi!
Tên Tống Mạc kia rời đi bốn năm mà cô còn nghĩ đến tên không bằng cầm thú đó, thật sự là muốn bao nhiêu không có tiền đồ liền có bấy nhiêu không có tiền đồ.
Tần Lãng đi đến trước mặt Tần Ngu phất phất tay, "Mẹ, mẹ còn ngây ngốc sẽ bị muộn giờ đi làm, con đi học cũng sẽ bị trễ."
Tần Ngu phục hồi tinh thần lại, xoa xoa mồ hôi trên trán, xốc chăn lên xuống giường.
Cô làm vài thức ăn nhẹ, Tần Lãng đang ở trong phòng vệ sinh đứng trên một cái ghế để rửa mặt đánh răng, chỉnh chu mình trở thành một đứa bé người gặp người thích hoa gặp hoa nở.
Nhanh nhẹn cởi đồ ngủ trên người Tần Lãng xuống, đổi lại một bộ hàng vỉa hè chất lượng kém, cũng may Tần Lãng môi hồng răng trắng, khí chất trời sinh, mặc cái gì cũng được, l.q.d nếu mặc một đống rách nát trên người cũng sẽ trở nên thời thượng nhất.
Đặt Tần Lãng lên ghế trên bàn ăn, Tần Ngu đi vào toilet rửa mặt.
Khi cô thay xong đồng phục, Tần Lãng đã ăn cơm xong, giương mắt xem đồng hồ một chút, còn nữa tiếng nữa là bị muộn rồi. Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, l.q.d Tần Ngu nhanh chóng cầm một cái bánh bao Sơn Đông trên bàn ăn nhét vào miệng mình, cầm cặp sách của Tần Lãng trên sofa bằng vải bố lên đi ra cửa.
Láy xe điện đưa Tần Lãng đến cổng trường, Tần Lãng tự mình cầm cặp sách xuống xe vẫy tay với cô, "Tạm biệt mẹ, con sẽ ngoan ngoãn."
Tần Ngu không yên tâm nhìn mấy lần, cất giọng nói: "Không cho phép hôn các bạn nữ, cũng không cho phép sờ mặt, nếu không, không cần trở về nữa, mẹ sẽ tự mình đưa con đến cô nhi viện!"
Tần Lãng phóng khoáng xoay người đi, lúc Tần Ngu cưỡi xe điện rời khỏi, bé dùng dư quang liếc mắt nhìn, có một cô bé đi đến gần Tần Lãng.
Tần Ngu thở dài một hơi, con trai của cô nha, là một mầm mống tai họa, đều do người ba ba Tống Mạc kia của bé, di truyền cho bé khuôn mặt nhỏ nhắn trêu hoa ghẹo nguyệt.
Nghĩ đến Tống Mạc, Tần Ngu hung dữ khinh bỉ, nhấn chân ga đến hết mức, giống như Tống Mạc đang đứng ở phía trước cô.
Cửa công ty, Tần Ngu xuống xe, đặt chiếc xe điện màu hồng phấn của mình ở một nơi chỉ toàn xe hơi bên trong, xoay người vào công ty.
Trên bàn làm việc chất một đống văn kiện như núi, Tần Ngu ngay cả nước miếng cũng chẳng quan tâm nuốt xuống, liền ôm lấy một xấp văn kiện đi lên lầu.
Một đường đi vào phòng làm việc trực tiếp của lãnh đạo, điện thoại di động liền vang lên, ai ui, muốn chết tử tế cũng không xong.
Bàn làm việc ở bên cạnh, Lâm Tuyết đang ăn hạt dưa nâng mí mắt khinh thường nhìn cô một cái, "Tần trợ lý, cô ra cửa cũng không mang đầu óc theo sao?" Vứt vỏ hạt dưa trong tay ra, chống bàn đứng dậy, lắc lắc mông đi đến bên cạnh Tần Ngu, cúi người đến gần tai cô, giận dữ nói một câu, "Lần sau lại để cho tôi nghe được tiếng chuông điện thoại như vậy……Thì cô thu dọn đồ đạc của cô cút ra khỏi công ty cho tôi!" Nói xong, l.q.d vỗ vỗ lên vai Tần Ngu.
Tay Tần Ngu run lên, văn kiện ào ào rớt đầy đất.
Lâm Tuyết xoay người, nhìn lướt qua mặt tờ giấy trắng, ánh mắt nhìn vào mặt Tần Ngu, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường, "Sáng sớm hôm nay cô chưa ăn cơm hay sao vậy? Mềm yếu đến nổi ngay cả một ít giấy như vậy cũng mang không nổi sao? Trừ toàn bộ tiền thưởng tháng này!"
Trong lòng Tần Ngu thầm mắng một câu, cái rắm, đây là một ít sao?
Mắng thì mắng, nhưng cái gọi là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ngẫm lại cũng đúng, vì cô ta mà bỏ lỡ công việc này thì không đáng giá, mà cô còn có một đứa con trai nhỏ đang chờ cô nuôi dưỡng.
Ngồi xổm người xuống nhanh nhẹn nhặt văn kiện lên, chỉnh sửa ngay ngắn đặt trên bàn làm việc, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Lâm Tuyết, nếu tiếp tục ở chung, cô sẽ nhịn không được đánh ba mươi sáu chiêu vào trên mặt người kia.
Vừa mới bước ra khỏi phòng làm việc, điện thoại di động lại vang lên một lần nữa, Tần Ngu lấy điện thoại di động nhìn màn hình, kêu rên một tiếng: "Mẹ à, sắp chút nữa mẹ hại chết con rồi!"
Cô đi đến bên cửa sổ, mới dám nhận điện thoại.
"Alo, mẹ." Hạ thấp giọng mở miệng.
Giọng nói rung trời của mẹ Tần vang lên, "Con gái nha, lần này mẹ tìm được cho con một thanh niên tài tuấn, nghe nói là hải quân, thích một tài nữ như con vậy, lần này con phải nắm chặt cơ hội này, phải hành động một lần là bắt được nha."
Tình yêu không liên quan với phong nguyệt, không liên quan với thời gian, nó chỉ liên quan đến hai người.
Có đôi khi, ngủ chính là ngủ, yêu chính là yêu, nó không phải do ai khác, nó chỉ nghe theo trái tim.
――――――――――――
Ngoài cửa sổ bóng đêm đen như mực, giống như bị màu mực nhuộm, chỉ còn lại ánh trăng nhàn nhạt lóe ra, tạo nên ánh sáng duy nhất trong căn phòng tĩnh mịch.
Tần Ngu vẫn còn nhắm mắt, lê dép đi qua hơn phân nửa phòng khách, trong tay còn gắt gao ôm một cái gối.
Chậm rãi đi đến trước cửa một phòng ngủ, một cước đá văng cánh cửa, giống như một linh hồn im hơi lặng tiếng chạy vào phòng Tống Mạc.
Đi đến bên cạnh giường, ôm gối cắm đầu ngã quỵ lên giường, một tiếng âm thanh thật lớn vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Trên giường, Tống Mạc đang suy rượu hé đôi mắt thành một đường nhỏ, ánh mắt mê ly nhìn bóng người lờ mờ nằm trên giường, chau mày lại, giật giật thân thể, l.q.d giơ cánh tay lên đẩy mấy sợi tóc lộn xộn che mất khuôn mặt của Tần Ngu, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn kia mấy giây, toét miệng nở nụ cười, miệng nói mấy chữ mơ hồ, "Song nhi, tiểu song nhi, là em sao? Cuối cùng em cũng trở lại."
Tần Ngu ngủ quên trời quên đất, ngay cả mẹ cô chắc cũng không nhận ra.
Đầu óc Tống Mạc choáng váng hôn cô vài cái, bàn tay không an phận dò xét chui vào dưới áo ngủ.
Tác dụng của rượu cồn làm cho anh không còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ có thể để bản năng của cơ thể điều khiển.
Rất nhanh cục diện đã đến mức không có cách nào khống chế, Tần Ngu ngủ như chết, không chút nào biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy toàn thân một trận nóng rang, giống như có đồ vật gì đó nằm trên thân thể của cô, nóng rực giống như nước sôi, l.q.d theo bản năng Tần Ngu nhấc chân đạp tới chỗ khí nóng kia, nhưng vẫn không thể làm cho luồng khí nóng đó đi khỏi.
Cơ thể chợt truyền đến một trận đau nhức tê liệt.
Tần Ngu kinh hoảng hô một tiếng, tay sít sao siết chặt ga giường tỉnh lại.
Trong nháy mắt, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm, đôi mắt trắng đen rõ ràng, cô mở to hai mắt nhìn chăm chú.
Tần Ngu che che hai gò má đang nóng lên, kinh ngạc nhìn không gian trước mắt, có chút không kịp hồi hồn, giữa ban ngày ban mặt, thế nhưng cô lại một lần nữa mơ giấc mộng xuân như vậy.
Thật sự là đủ rồi!
Tên Tống Mạc kia rời đi bốn năm mà cô còn nghĩ đến tên không bằng cầm thú đó, thật sự là muốn bao nhiêu không có tiền đồ liền có bấy nhiêu không có tiền đồ.
Tần Lãng đi đến trước mặt Tần Ngu phất phất tay, "Mẹ, mẹ còn ngây ngốc sẽ bị muộn giờ đi làm, con đi học cũng sẽ bị trễ."
Tần Ngu phục hồi tinh thần lại, xoa xoa mồ hôi trên trán, xốc chăn lên xuống giường.
Cô làm vài thức ăn nhẹ, Tần Lãng đang ở trong phòng vệ sinh đứng trên một cái ghế để rửa mặt đánh răng, chỉnh chu mình trở thành một đứa bé người gặp người thích hoa gặp hoa nở.
Nhanh nhẹn cởi đồ ngủ trên người Tần Lãng xuống, đổi lại một bộ hàng vỉa hè chất lượng kém, cũng may Tần Lãng môi hồng răng trắng, khí chất trời sinh, mặc cái gì cũng được, l.q.d nếu mặc một đống rách nát trên người cũng sẽ trở nên thời thượng nhất.
Đặt Tần Lãng lên ghế trên bàn ăn, Tần Ngu đi vào toilet rửa mặt.
Khi cô thay xong đồng phục, Tần Lãng đã ăn cơm xong, giương mắt xem đồng hồ một chút, còn nữa tiếng nữa là bị muộn rồi. Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, l.q.d Tần Ngu nhanh chóng cầm một cái bánh bao Sơn Đông trên bàn ăn nhét vào miệng mình, cầm cặp sách của Tần Lãng trên sofa bằng vải bố lên đi ra cửa.
Láy xe điện đưa Tần Lãng đến cổng trường, Tần Lãng tự mình cầm cặp sách xuống xe vẫy tay với cô, "Tạm biệt mẹ, con sẽ ngoan ngoãn."
Tần Ngu không yên tâm nhìn mấy lần, cất giọng nói: "Không cho phép hôn các bạn nữ, cũng không cho phép sờ mặt, nếu không, không cần trở về nữa, mẹ sẽ tự mình đưa con đến cô nhi viện!"
Tần Lãng phóng khoáng xoay người đi, lúc Tần Ngu cưỡi xe điện rời khỏi, bé dùng dư quang liếc mắt nhìn, có một cô bé đi đến gần Tần Lãng.
Tần Ngu thở dài một hơi, con trai của cô nha, là một mầm mống tai họa, đều do người ba ba Tống Mạc kia của bé, di truyền cho bé khuôn mặt nhỏ nhắn trêu hoa ghẹo nguyệt.
Nghĩ đến Tống Mạc, Tần Ngu hung dữ khinh bỉ, nhấn chân ga đến hết mức, giống như Tống Mạc đang đứng ở phía trước cô.
Cửa công ty, Tần Ngu xuống xe, đặt chiếc xe điện màu hồng phấn của mình ở một nơi chỉ toàn xe hơi bên trong, xoay người vào công ty.
Trên bàn làm việc chất một đống văn kiện như núi, Tần Ngu ngay cả nước miếng cũng chẳng quan tâm nuốt xuống, liền ôm lấy một xấp văn kiện đi lên lầu.
Một đường đi vào phòng làm việc trực tiếp của lãnh đạo, điện thoại di động liền vang lên, ai ui, muốn chết tử tế cũng không xong.
Bàn làm việc ở bên cạnh, Lâm Tuyết đang ăn hạt dưa nâng mí mắt khinh thường nhìn cô một cái, "Tần trợ lý, cô ra cửa cũng không mang đầu óc theo sao?" Vứt vỏ hạt dưa trong tay ra, chống bàn đứng dậy, lắc lắc mông đi đến bên cạnh Tần Ngu, cúi người đến gần tai cô, giận dữ nói một câu, "Lần sau lại để cho tôi nghe được tiếng chuông điện thoại như vậy……Thì cô thu dọn đồ đạc của cô cút ra khỏi công ty cho tôi!" Nói xong, l.q.d vỗ vỗ lên vai Tần Ngu.
Tay Tần Ngu run lên, văn kiện ào ào rớt đầy đất.
Lâm Tuyết xoay người, nhìn lướt qua mặt tờ giấy trắng, ánh mắt nhìn vào mặt Tần Ngu, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường, "Sáng sớm hôm nay cô chưa ăn cơm hay sao vậy? Mềm yếu đến nổi ngay cả một ít giấy như vậy cũng mang không nổi sao? Trừ toàn bộ tiền thưởng tháng này!"
Trong lòng Tần Ngu thầm mắng một câu, cái rắm, đây là một ít sao?
Mắng thì mắng, nhưng cái gọi là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ngẫm lại cũng đúng, vì cô ta mà bỏ lỡ công việc này thì không đáng giá, mà cô còn có một đứa con trai nhỏ đang chờ cô nuôi dưỡng.
Ngồi xổm người xuống nhanh nhẹn nhặt văn kiện lên, chỉnh sửa ngay ngắn đặt trên bàn làm việc, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Lâm Tuyết, nếu tiếp tục ở chung, cô sẽ nhịn không được đánh ba mươi sáu chiêu vào trên mặt người kia.
Vừa mới bước ra khỏi phòng làm việc, điện thoại di động lại vang lên một lần nữa, Tần Ngu lấy điện thoại di động nhìn màn hình, kêu rên một tiếng: "Mẹ à, sắp chút nữa mẹ hại chết con rồi!"
Cô đi đến bên cửa sổ, mới dám nhận điện thoại.
"Alo, mẹ." Hạ thấp giọng mở miệng.
Giọng nói rung trời của mẹ Tần vang lên, "Con gái nha, lần này mẹ tìm được cho con một thanh niên tài tuấn, nghe nói là hải quân, thích một tài nữ như con vậy, lần này con phải nắm chặt cơ hội này, phải hành động một lần là bắt được nha."