Cuối cùng Tần Ngu cũng giải quyết xong mẹ Tần, bà không hề tính toán chi li chuyện Tần Ngu để tuột mất con rễ rùa vàng kia, bà tiếp tục bắt tay vào chọn lựa đối tượng tiếp theo cho Tần Ngu, chuẩn bị ngóc đầu trở lại, rửa sạch sỉ nhục trước đó, tìm một người đàn ông ưu tú gấp một vạn lần so với thanh niên tài tuấn kia.
Tần Ngu ngồi chiếc BMW mini của Cố Uyển Uyển trở lại nhà trọ, sau khi mở cửa gọi vài tiếng, cô phát hiện, không thấy Tần Lãng ở đây.
Trong lòng lộp bộp một tiếng, trong đầu Tần Ngu lóe lên gương mặt của Tống Mạc anh tuấn lại lộ ra vài phần lạnh lùng.
Lập tức, trong đầu giống như là có một trái bom sắp nổ tung, làm suy nghĩ của cô chia năm xẻ bảy, trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại tiếng vang ong ong, khuôn mặt trắng bệch dọa người.
Tay chân không còn sức lực đứng trên mặt đất, giống như con ruồi di chuyển hỗn loạn, giống như điên, trong miệng không ngừng lầm bầm, "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..."
Cố Uyển Uyển đỗ xe đi lên, chau mày lại nhìn một màn trước mắt, trong lòng mơ hồ cảm thấy một trận bất an, giọng nói nặng nề, "Tiểu Ngu, làm sao vậy?"
Tần Ngu giống như thấy được cây cỏ cứu mạng, đi lên phía trước níu lấy cánh tay của Cố Uyển Uyển thật sít sao, "Uyển Uyển, cậu biết số điện thoại của Tống Mạc không, địa chỉ nhà cũng được?"
Tống Mạc là danh nhân, những thông tin này đều là bí mật, Cố Uyển Uyển đương nhiên không biết.
Cô nhìn Tần Ngu lắc đầu, "A Ngu, cậu đang nói gì vậy? Đến cùng là làm sao vậy?"
Nhất thời cả người Tần Ngu giống như mất hồn, xụi lơ ngồi trên sô pha, nước mắt ào ạt chảy xuống, bất lực vùi đầu trong đầu gối, giọng nói nghẹn ngào, "Uyển Uyển, xong rồi, Tống Mạc anh ta sẽ không bỏ qua cho Tần Lãng."
Cố Uyển Uyển nghe được manh mối trong lời nói của Tần Ngu, trong nháy mắt liền hiểu rõ.
Đi tới vỗ vỗ lưng Tần Ngu, "A Ngu, cậu trước tiên đừng vội, nói không chừng, Tần Lãng không phải là bị Tống Mạc mang đi, dù sao, Tống Mạc còn không biết đến sự tồn tại của Tần Lãng mà."
Tâm tình kích động của Tần Ngu giống như người điên, ngước mắt nhìn về phía Cố Uyển Uyển, giống như rống lên, "Dựa vào năng lực của Tống Mạc thì có cái gì tra không được, nhất định là anh ta, là anh ta mang Tần Lãng đi!"
Cố Uyển Uyển trầm mặc, đúng vậy, Tống Mạc là người tình nghi lớn nhất.
Vành mắt Tần Ngu ửng đỏ nhìn căn phòng trống rỗng, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, bây giờ không phải là lúc cô nổi điên, cô muốn tìm Tống Mạc để cứu Tần Lãng về.
Trong miệng không ngừng lẩm bẩm tên Tống Mạc, chợt, trong đầu lóe qua một tia sáng, mạnh mẽ đứng dậy từ trên ghế sô pha, bắt lấy tay Cố Uyển Uyển, "Mau, dẫn mình đến Tống thị!"
Cố Uyển Uyển theo sau lưng Tần Ngu chạy ra nhà trọ, ngồi vào xe, khởi động xe, như một dã thú gầm gừ, xe chạy như bay xông ra ngoài.
Trước tòa cao ốc Tống thị, Tần Ngu cởi thắt an toàn ra, tóc tai bù xù nhảy xuống xe, khí thế hung hăng đi đến cửa chính Tống thị.
Bảo vệ nhìn thấy Tần Ngu giống như bệnh nhân mới từ bệnh viện tâm thần ra liền cản cô lại.
Sắc mặt Tần Ngu lạnh nhạt trấn định ngước mắt, "Tôi muốn gặp Tống tổng của các người."
"Có hẹn trước không?"
"Không có."
"Thực xin lỗi, không có hẹn trước thì không thể vào."
Tần Ngu cố gắng đè lửa giận trong lòng xuống, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Tôi quen với Tống tổng của anh, anh thông báo một tiếng không được sao?"
"Không được, mỗi ngày có quá nhiều người giả mạo nói biết Tống tổng muốn đi vào Tống thị, xin lỗi chúng tôi không thể để cho cô đi vào." Thái độ của bảo vệ vẫn kiên nhẫn.
Tần Ngu lại như nhịn không được muốn quậy nháo khóc lóc om sòm.
Cố Uyển Uyển đi đến, kịp thời đè vai Tần Ngu lại, đi lên phía trước, nói với hai bảo vệ, "Phiền hai vị đi vào thông báo một tiếng, nói có một cô gái họ Tần tên Ngu muốn tìm Tống tổng, cô ấy có một chút chuyện quan trọng muốn nói với Tống tổng."
Cuối cùng Tần Ngu cũng giải quyết xong mẹ Tần, bà không hề tính toán chi li chuyện Tần Ngu để tuột mất con rễ rùa vàng kia, bà tiếp tục bắt tay vào chọn lựa đối tượng tiếp theo cho Tần Ngu, chuẩn bị ngóc đầu trở lại, rửa sạch sỉ nhục trước đó, tìm một người đàn ông ưu tú gấp một vạn lần so với thanh niên tài tuấn kia.
Tần Ngu ngồi chiếc BMW mini của Cố Uyển Uyển trở lại nhà trọ, sau khi mở cửa gọi vài tiếng, cô phát hiện, không thấy Tần Lãng ở đây.
Trong lòng lộp bộp một tiếng, trong đầu Tần Ngu lóe lên gương mặt của Tống Mạc anh tuấn lại lộ ra vài phần lạnh lùng.
Lập tức, trong đầu giống như là có một trái bom sắp nổ tung, làm suy nghĩ của cô chia năm xẻ bảy, trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại tiếng vang ong ong, khuôn mặt trắng bệch dọa người.
Tay chân không còn sức lực đứng trên mặt đất, giống như con ruồi di chuyển hỗn loạn, giống như điên, trong miệng không ngừng lầm bầm, "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..."
Cố Uyển Uyển đỗ xe đi lên, chau mày lại nhìn một màn trước mắt, trong lòng mơ hồ cảm thấy một trận bất an, giọng nói nặng nề, "Tiểu Ngu, làm sao vậy?"
Tần Ngu giống như thấy được cây cỏ cứu mạng, đi lên phía trước níu lấy cánh tay của Cố Uyển Uyển thật sít sao, "Uyển Uyển, cậu biết số điện thoại của Tống Mạc không, địa chỉ nhà cũng được?"
Tống Mạc là danh nhân, những thông tin này đều là bí mật, Cố Uyển Uyển đương nhiên không biết.
Cô nhìn Tần Ngu lắc đầu, "A Ngu, cậu đang nói gì vậy? Đến cùng là làm sao vậy?"
Nhất thời cả người Tần Ngu giống như mất hồn, xụi lơ ngồi trên sô pha, nước mắt ào ạt chảy xuống, bất lực vùi đầu trong đầu gối, giọng nói nghẹn ngào, "Uyển Uyển, xong rồi, Tống Mạc anh ta sẽ không bỏ qua cho Tần Lãng."
Cố Uyển Uyển nghe được manh mối trong lời nói của Tần Ngu, trong nháy mắt liền hiểu rõ.
Đi tới vỗ vỗ lưng Tần Ngu, "A Ngu, cậu trước tiên đừng vội, nói không chừng, Tần Lãng không phải là bị Tống Mạc mang đi, dù sao, Tống Mạc còn không biết đến sự tồn tại của Tần Lãng mà."
Tâm tình kích động của Tần Ngu giống như người điên, ngước mắt nhìn về phía Cố Uyển Uyển, giống như rống lên, "Dựa vào năng lực của Tống Mạc thì có cái gì tra không được, nhất định là anh ta, là anh ta mang Tần Lãng đi!"
Cố Uyển Uyển trầm mặc, đúng vậy, Tống Mạc là người tình nghi lớn nhất.
Vành mắt Tần Ngu ửng đỏ nhìn căn phòng trống rỗng, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, bây giờ không phải là lúc cô nổi điên, cô muốn tìm Tống Mạc để cứu Tần Lãng về.
Trong miệng không ngừng lẩm bẩm tên Tống Mạc, chợt, trong đầu lóe qua một tia sáng, mạnh mẽ đứng dậy từ trên ghế sô pha, bắt lấy tay Cố Uyển Uyển, "Mau, dẫn mình đến Tống thị!"
Cố Uyển Uyển theo sau lưng Tần Ngu chạy ra nhà trọ, ngồi vào xe, khởi động xe, như một dã thú gầm gừ, xe chạy như bay xông ra ngoài.
Trước tòa cao ốc Tống thị, Tần Ngu cởi thắt an toàn ra, tóc tai bù xù nhảy xuống xe, khí thế hung hăng đi đến cửa chính Tống thị.
Bảo vệ nhìn thấy Tần Ngu giống như bệnh nhân mới từ bệnh viện tâm thần ra liền cản cô lại.
Sắc mặt Tần Ngu lạnh nhạt trấn định ngước mắt, "Tôi muốn gặp Tống tổng của các người."
"Có hẹn trước không?"
"Không có."
"Thực xin lỗi, không có hẹn trước thì không thể vào."
Tần Ngu cố gắng đè lửa giận trong lòng xuống, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Tôi quen với Tống tổng của anh, anh thông báo một tiếng không được sao?"
"Không được, mỗi ngày có quá nhiều người giả mạo nói biết Tống tổng muốn đi vào Tống thị, xin lỗi chúng tôi không thể để cho cô đi vào." Thái độ của bảo vệ vẫn kiên nhẫn.
Tần Ngu lại như nhịn không được muốn quậy nháo khóc lóc om sòm.
Cố Uyển Uyển đi đến, kịp thời đè vai Tần Ngu lại, đi lên phía trước, nói với hai bảo vệ, "Phiền hai vị đi vào thông báo một tiếng, nói có một cô gái họ Tần tên Ngu muốn tìm Tống tổng, cô ấy có một chút chuyện quan trọng muốn nói với Tống tổng."