Hiểu lầm đã được hóa giải, nút thắt trong lòng cô cũng biến mất, vì vậy Lục Tang Tang muốn bắt đầu lại với Đoạn Kính Hoài.
Cô là kiểu người biết đối nhân xử thế, trước đây cảm thấy không phù hợp liền dứt khoát nói ly hôn, bây giờ muốn làm lại từ đầu, cô cũng cảm thấy không cần phải đắn đo gì cả.
Vì vậy, để bắt đầu trực tiếp chính là cho người đó thấy cô rất nghiêm túc.
Ngày hôm sau, cô đến bệnh viện thăm Bộ Tích, nhân tiện cũng "thăm hỏi" Đoạn Kính Hoài.
"Ngày hôm qua thế nào? Cô cùng Đoạn Kính Hành nói cái gì?"
Hôm nay, Bộ Tích trông vẫn uể oải như ngày hôm qua, không hề thay đổi bởi vì Đoạn Kính Hành đến thăm.
"Cũng không nói gì, anh ấy chỉ đơn giản là tới thăm, cũng khá là thỏa đáng."
"Khá thỏa đáng...!điều đó có nghĩa là gì?"
"Nghĩa là anh ấy chỉ coi tôi như một người bạn, ngoài ra không bày tỏ gì khác..." Bộ Tích nhìn trần nhà, "Là bạn bè thuần túy thôi ư? Quả nhiên, xung quanh anh ấy có quá nhiều người đẹp."
Lục Tang Tang mỉm cười: "Không thể nào, anh ấy không phải loại người hào nhoáng, tôi nghĩ đó liên quan đến công việc của hai người, cả hai đều bận rộn như vậy, có gặp nhau vài lần trong một năm."
"Nghe có vẻ hợp lí, tuy một năm chúng tôi gặp nhau vài lần nhưng tôi vẫn rất thích anh ấy, còn anh ấy thì sao..."
"Anh ấy chậm nhiệt hơn so với người khác?" Lục Tang Tang an ủi, "Chúng ta nên thận trọng hơn trong các mối quan hệ, chỉ sau khi ở chung lâu mới biết có phù hợp hay không, cho nên không cần lo lắng."
Bộ Tích suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nắm lấy tay Lục Tang Tang, "Cô nói cũng không phải vô lý, tôi không nên thúc ép, ở chung thật nhiều mới là cách tốt."
"Ừ, nhưng Bộ Tích, cái gì cũng có giới hạn." Lục Tang Tang nói, "Nếu cuối cùng vẫn không có tiến triển, đừng để bản thân đau buồn, nhất định phải buông tay."
"Ừm!"
Lục Tang Tang nhìn khuôn mặt phấn khích của cô ấy và lắc đầu bất lực.
Người ở trong làng giải trí quanh năm vẫn duy trì được loại tình cảm kiên trì bền bỉ như vậy, cũng là người hiếm thấy.
Sau khi thăm Bộ Tích, Lục Tang Tang nhàn nhã đi tìm Đoạn Kính Hoài.
Cô bị trễ giờ hẹn, lẽ ra lúc này anh mới đi ăn cơm, nhưng nếu bị cuốn vào ca mổ thì lại là chuyện khác.
Lục Tang Tang đi đến bàn của y tá và lần đầu tiên trò chuyện với một vài y tá trông khá quen mặt.
Các y tá rất thích trang phục và cách trang điểm của cô, họ hỏi rất nhiều câu hỏi và cô vui vẻ chia sẻ vài kinh nghiệm bổ ích.
"Vậy là bác sĩ Đoạn chưa xong việc à?"
"Sắp rồi...!kia không phải sao?" Một y tá đột nhiên chỉ về phía hành lang, "Cô Lục, bác sĩ Đoạn đến rồi!"
Lục Tang Tang quay đầu nhìn sang, liếc mắt một cái, cô nhìn thấy Đoạn Kính Hoài ở giữa các bác sĩ.
Anh không đứng ở giữa, nhưng với chiều cao vượt trội và khuôn mặt nổi bật trong đám đông chỉ bằng một cái liếc mắt đã tỏa ra sức hút kinh người.
Lục Tang Tang cau mày, giơ tay muốn chào anh, nhưng cô lại từ bỏ sau khi ánh mắt dừng lại ở những đồng nghiệp bên cạnh anh.Có hai bác sĩ già dường như có nhiều kinh nghiệm hơn bên cạnh anh, vì vậy cô sẽ không phạm sai lầm trong thời gian này.
Lục Tang Tang không chào hỏi, nhưng Đoạn Kính Hoài vẫn nhìn thấy cô, trên thực tế, ngoại trừ Đoạn Kính Hoài, các bác sĩ khác cũng nhìn thấy cô.
Những người như Lục Tang Tang rất dễ nhận ra trong bệnh viện, không nói đến ngoại hình bắt mắt, cái chính là ăn mặc đẹp và hấp dẫn.
Khi cô đi trên đường sẽ khiến người ta có cảm giác cô đang chụp ảnh ngoài đường chứ đừng nói là trong bệnh viện.
Nhìn thấy Đoạn Kính Hoài tầm mắt rơi ở bên cạnh mình, Lục Tang Tang hướng nhìn anh cười tươi.
"Anh muốn đi ăn không?" Cô nhếch miệng hỏi.
Đoạn Kính Hoài không trả lời, bởi vì anh trực tiếp đi về phía cô, "Chờ anh à?"
Lục Tang Tang nửa người dựa vào bàn y tá: "Không hẳn là thế, em chỉ đến gặp Bộ Tích, và kiểm tra xem bác sĩ Đoạn thân yêu của chúng ta đã ăn chưa."
Một vài y tá che miệng cười.
Đoạn Kính Hoài liếc bọn họ một cái, trong ánh mắt nghiêm túc có chút ngượng ngùng, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên: "Anh còn chưa ăn cơm, chúng ta cùng nhau đi."
"Được nha."
"Đi thôi em." Đoạn Kính Hoài quay người gật đầu với các bác sĩ vừa đi cùng mình.
Các bác sĩ đều mỉm cười nhìn hai người bọn họ, mấy vị tiền bối lớn tuổi khuôn mặt từ ái, như thể học sinh ưu tú của mình mang theo người nhà tới.
Lý Tiềm: "Vừa vặn, mọi người vốn là cùng nhau đi ăn cơm, hiện tại có thêm một cô gái nhỏ! Sẽ càng ăn ngon!"
Lục Tang Tang khá quen thuộc với Lý Tiềm, và nói đùa: "Bác sĩ Lý, anh không lớn hơn tôi mấy tuổi."
"Cô xác định chứ, tôi năm nay ba mươi." Lý Tiềm nắm lấy vai bác sĩ Đoạn, "Tôi so với cậu ấy lớn hơn, càng không cần so tuổi với cô."
Lục Tang Tang có chút ngạc nhiên: "Anh trông không giống như ở độ tuổi ba mươi."
"Vâng, tôi trông trẻ hơn."
Ngay lập tức, một người nào đó bên cạnh anh ấy nói: "Là do hành vi không phù hợp, quá lòe loẹt và trông không đứng đắn cho lắm."
Lý Tiềm: "Này,cô nói thế nghe được à!"
Mọi người đều cười.
Lục Tang Tang cũng cười, cười xong, cô thấp giọng hỏi: "Này, hóa ra hôm nay mọi người hẹn cùng nhau ăn tối."
Đoạn Kính Hoài: "Không có việc gì, chúng ta không cần đi cùng họ."
"À...! Vừa mọi người nói ăn cùng nhau, vậy chúng ta cùng đi ăn thôi." Lục Tang Tang thì thầm, "Em chỉ hơi căng thẳng khi đối mặt với nhiều bác sĩ như vậy."
"Em đang lo lắng về điều gì?"
"Em cảm thấy có chút nghiêm túc." Lục Tang Tang liếc anh một cái, "Cảm giác này giống như lúc trước nhìn thấy anh, liền muốn tránh xa."
Đoạn Kính Hoài bất đắc dĩ nhìn cô: "Anh đáng sợ như vậy sao?"
"Anh không biết hả?" Lục Tang Tang kinh ngạc nhìn anh, "Khi đó người bên cạnh đều nói hễ nhìn khi thấy anh, bọn họ sẽ có cảm giác như bị đóng băng!"
Đoạn Kính Hoài: "..."
"Nhưng không sao." Lục Tang Tang vỗ ngực, "Còn tốt vẫn có người không chê anh."
Đoạn Kính Hoài nghiêng đầu nhìn cô một cái, chậm rãi cười nói: "Ừ."
**
Mọi người đều biết Đoạn Kính Hoài tương đối thu mình, trong bệnh viện bình thường anh không cười, nhưng hôm nay khi chúng tôi cùng nhau ăn cơm, mọi người đều chú ý đến anh cong môi cười cả buổi.
Đây là một cảnh hiếm có.
Ngày thường ai cũng khen anh đẹp trai, nhưng thật đáng tiếc khi anh lại có tính tình như vậy.
Nhưng bây giờ nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt của Đoạn Kính Hoài, đột nhiên cảm thấy cũng không đáng tiếc chút nào, hiếm có người chỉ bộc lộ cảm xúc thật với người mình thích.
"Haiza...!có hành lá." Khi ăn trong nhà hàng, Lục Tang Tang tìm thấy thứ cô ghét nhất trong món ăn của mình.
Lý Tiềm: "Tang Tang, cô không ăn hành hả, tôi cũng không ăn, cực kỳ ghét."
Lục Tang Tang gật đầu: "Ừ, tôi có chút không thích mùi này."
"Đúng vậy! Tôi cũng vậy! Họ nói tôi giả tạo."
# Editor: Tui cũng không ăn hành
Lục Tang Tang và Lý Tiềm trao đổi biểu cảm "bạn hiểu tôi", rồi cúi đầu nhặt hành.
Cuối cùng, lúc cô đang nhặt thì có người cầm lấy chiếc đĩa nhỏ trước mặt, Lục Tang Tang ngước mắt lên liền thấy Đoạn Kính Hoài đưa chiếc đĩa trước mặt cho cô.
"Ăn đĩa này đi."
"Có khác không?"
"Đĩa hành này đã được nhặt ra rồi."
Lục Tang Tang sững người một lúc, mới nhận ra rằng có một đống hànhành trước mặt.
"Trời ạ, Kính Hoài, cậu cẩn thận quá." Lý Tiềm nghiêng đầu nhìn hai người bọn họ, giễu cợt nói: "Nếu không cậu cũng nhặt luôn cho tôi đi."
Đoạn Kính Hoài liếc hắn một cái: "Chính mình có tay, tự thân vật động đi."
Lý Tiềm sửng sốt: "Cậu nói thế chẳng khác nào nói Tang Tang không có tay!"
"Tay của cô ấy phải ăn cơm."
Khi Lý Tiềm bị nghẹn, anh ta không cần phải ăn bằng tay chắc!
Mấy bác sĩ cùng bàn nhìn thấy Lý Tiềm xụ mặt, giống như đang xem kịch vui, "Làm sao anh so sánh với chồng cô ấy được? Anh là vợ của người ta hả?"
"Ha ha ha ha ha ha ha."
Rất hiếm khi Lục Tang Tang cảm thấy hơi xấu hổ dưới ánh mắt trêu trọc của mọi người.
Đoạn Kính Hoài liếc cô mấy cái, gắp cho cô mấy miếng đồ ăn, "Ăn đi, sao lại ngẩn người."
Lục Tang Tang mỉm cười với anh: "Ồ!"
**
Sau khi ăn xong, mọi người giải tán, Đoạn Kính Hoài cũng không vội quay lại làm việc, liền cùng Lục Tang Tang đi mua trà sữa.
Lục Tang Tang mê trà sữa, dù không ăn được nữa nhưng vẫn có thể bóp một phần dạ dày để uống nó.
"Vị mới hình như rất ngon." Lục Tang Tang do dự đứng trong quán trà sữa, "Nhưng mà vẫn muốn uống loại này."
Cô suy nghĩ một chút, đột nhiên quay đầu lại nói: "Anh cũng không uống một ly đi!"
Đoạn Kính Hoài nhìn không ra tâm tư của cô, thẳng thắn lắc đầu: "Anh không uống loại này."
"Uống đi mà, hãy thử một lần và anh sẽ khám phá ra những thế giới mới."
Đoạn Kính Hoài: "Anh uống nước thôi."
"Uống nước gì, trà sữa nha." Lục Tang Tang phất phất tay áo, "Không uống thì uống, mua hai cốc khác nhau, cùng nhau uống."
Đoạn Kính Hoài đã nhớ nhung sự kiều diễm của Lục Tang Tang từ lâu, anh thích sự dịu dàng của cô, cũng thích vẻ ngoài luộm thuộm nhưng vẫn xinh đẹp của cô.
Khá lâu rồi, anh mới nhìn thấy cô lộ ra biểu cảm động tác lấy lòng này, anh không biết phải phản ứng thế nào.
Nội tâm chấn động, chỉ biết vui sướng.
"Anh có muốn uống không bác sĩ Đoạn? Uống một cốc đi mà, mua trà hoa quả mới đó nha, em mua trà sữa này – được không? Hửm? Em mua hai cốc không uống hết, chúng ta mỗi người một cốc sẽ không lãng phí." Lục Tang Tang nghiêng đầu nhìn anh, thúc giục: "Uống đi, uống đi mà."
Đoạn Kính Hoài nhếch nhẹ môi dưới: "Được."
"Yeah!" Lục Tang Tang cảm thấy mình đã thuyết phục thành công, vui vẻ nói với nhân viên bán hàng: "Một cốc trà sữa, thêm một cốc loại mới này nữa."
"Được thưa quý khách."
Trong cửa hàng có rất nhiều người, Đoạn Kính Hoài và Lục Tang Tang đợi trong cửa hàng một lúc, cuối cùng cũng uống được hai cốc.
Hai người dắt tay nhau đi về phía bệnh viện, khi vào bệnh viện, Lục Tang Tang rất thấu hiểu nói: "Anh về nghỉ trưa đi, em đưa anh đến đây, em về nhà đây."
Đoạn Kính Hoài dừng một chút, nắm lấy tay cô: "Anh không cần nghỉ trưa."
"Dạ?"
"Đi loanh quanh thêm chút nhé."
Đi theo hướng bên này là một dãy hành lang dài, cách đó không xa là một hồ nước nhân tạo nhỏ trong bệnh viện.
Khoảng thời gian này không có nhiều người, gió thổi qua, tương đối thoải mái.
Đoạn Kính Hoài đi vào hành lang, ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh.
"Anh không mệt sao?" Lữ Tang Sang đứng ở trước mặt hắn.
"Khá tốt."
"Thôi được rồi." Lục Tang Tang hớp vài ngụm trà sữa, "A...!Ngon quá."
Một lát sau, cô lại nhìn cốc trà trong tay anh, "Sao anh không uống?"
Đoạn Kính Hoài rũ mắt xuống, hút một ngụm tượng trưng.
"Thấy vị nó thế nào?"
"Ừ."
"Ừ.
Có ý gì?" Lục Tang Tang lầm bầm, cúi người uống một ngụm: "Ngon lắm nha."
Đoạn Kính Hoài dừng lại một chút, đứng thẳng dậy nhìn ly trà trái cây đang cầm trong tay, đầu ống hút bên trên đã dính vết son đỏ tươi.
Lục Tang Tang nhìn theo ánh mắt của anh, phát hiện ra, cô hơi kinh ngạc: "Ai nha, em sơ ý dính son lên môi anh."
Vừa nói, cô vừa lục túi xách, "Ôi...!em không mang theo khăn giấy."
Đoạn Kính Hoài nắm lấy cổ tay cô, "Không sao."
"Thật sự không sao chứ? Thế thì không cần lau." Lục Tang Tang nháy mắt với anh, thản nhiên nói: "Dù sao son của em cũng khá ngon."
Lời của Lục Tang Tang không hề theo quy củ, mà không biết những gì cô nói sẽ khiến người khác tượng tượng xa xôi.
Đoạn Kính Hoài nghe vậy hơi giật mình, ánh mắt vô thức rơi vào trên môi cô.
Môi cô rất mềm, đêm qua hoặc trước đó anh đều có thể cảm nhận rõ ràng...
"Trà hoa quả của anh rất ngon, nhưng vẫn không bằng của em." Lục Tang Tang không thèm để ý đến vẻ mặt của Đoạn Kính Hoài, tự nhủ: "Quả nhiên, trà mới không ngon bằng trà sữa của em...!Ơ——"
Cổ tay đột nhiên bị siết chặt, Đoạn Kính Hoài kéo cô về phía mình.
Lục Tang Tang mất cảnh giác, chân lảo đảo ngồi xuống, "Sao anh lại..."
Đoạn Kính Hoài không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm cô, trực tiếp che phủ đôi môi.
Đột nhiên, anh thậm chí không quan tâm đến việc mình đang ở đâu, chỉ cần nhìn vào nó là không thể kìm được, để bản thân mình bốc đồng.
Lục Tang Tang bị anh hôn đến giãy dụa, thấp giọng nhắc nhở: "Đoạn Kính Hoài, chúng ta ở bệnh viện..."
Đoạn Kính Hoài ánh mắt thâm thúy, thanh âm cực kỳ trầm: "Không có người."
"Không thể nói thế được."
Đoạn Kính Hoài khẽ nhíu mày, không nói chuyện.
Lục Tang Tang liếc nhìn xung quanh và trầm giọng nói: "Nếu có người nhìn thấy chúng ta, anh sẽ mất hình tượng."
"..."
"Về nhà thì sao, về nhà thì được đúng không?"
Đoạn Kính Hoài không buông tha cô.
Lục Tang Tang liếc anh một cái, hướng về phía trước dùng sức mút một cái: "Được, cứ như vậy nhé!"
Có lẽ là vì lý trí, Đoạn Kính Hoài cuối cùng miễn cưỡng buông tay.
Lục Tang Tang rốt cục cũng đứng lên được, cô cúi đầu nhìn anh, có chút khó hiểu nghĩ: Vừa định tiếp tục ở bên nhau, liền ôm ôm hôn hôn, đây có phải là Đoạn Kính Hoài mà cô biết không...
Tác giả có lời muốn nói: Lời làm chứng của mẹ tác giả: Không phải, đã bảo không phải rồi..
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.