Bóng dáng nam thanh nữ tú của hai người trước mặt trở nên quấn quýt vô cùng.
Bạch Khởi Song và Dực Sinh kéo nhau theo sau, tìm cho mình một gian hàng khác chuyên bán dây chuyền để ngắm nghía.
Vừa để tiện quan sát nhất cử nhất động của Hàn Khang Dụ, lại vừa có thể dễ dàng bao biện cho hành động bám đuôi của họ.
Quả như những gì Bạch Khởi Song đoán, Hàn Khang Dụ đi thẳng tới quầy nhẫn cưới.
Những chiếc nhẫn kim cương, dát vàng, làm bằng ngọc bích,...!Đẹp một cách mê mẩn.
Hai mắt Ngọc Sanh sáng bừng, nụ cười giãn rộng cả khóe miệng.
Ngược lại với sự tíu tít khi trước, tâm trạng của Hàn Khang Dụ bỗng chốc tối lại.
Anh chẳng cười cũng không buồn nói chuyện, chỉ đưa tay chỉ vào một chiếc nhẫn nào đó, nói vài câu nhạt thếch.
Ngọc Sanh phụng phịu níu bả vai Hàn Khang Dụ, nhất định không chịu nghe theo.
Chứng kiến cảnh này, Bạch Khởi Song cảm thấy thật hài hước.
Cô quay sang nhìn Dực Sinh, thì thầm nói nhỏ:
"Đi thôi.
Không có gì hay ho cả."
Dực Sinh buồn cười gật đầu, che chắn cho Bạch Khởi Song, sau đó hai người lên xe trở về.
Hai người về đến biệt thự được nửa tiếng thì Hàn Khang Dụ cũng trở về.
Trông thấy Bạch Khởi Song đang ở vườn hoa, anh liền đi thẳng tới, chau mày nhìn cô chất vấn:
"Cả ngày hôm nay cô đi đâu vậy?"
"Liên quan đến anh chắc."
Bạch Khởi Song ghét bỏ trả lời.
Hàn Khang Dụ không vui chút nào trước thái độ này của cô, lập tức nâng cao tông giọng:
"Này này, cô đang định chống đối tôi công khai đó à?"
Ngọc Sanh vừa xách đống đồ trên xe xuống, trông thấy cảnh tượng Bạch Khởi Song cùng Hàn Khang Dụ đang cùng nhau cự cãi bên vườn hoa, thâm tâm không tự chủ được liền âm thầm cười khẩy.
"Anh Dụ!"
Ngọc Sanh tiến về phía Hàn Khang Dụ, cong môi cười đầy ngọt dịu.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của cô ta không khiến Hàn Khang Dụ bận tâm, ngược lại anh chỉ cảm thấy ngày càng thêm phiền phức.
Vốn dĩ, Hàn Khang Dụ ngốc nghếch nghĩ rằng, đem Ngọc Sanh về Hàn gia, vờ yêu đương hẹn hò để khiến Bạch Khởi Song ghen.
Ai ngờ anh lại tự chuốc rắc rối vào người thế này.
Bạch Khởi Song càng nhìn càng thấy ghét, hất mạnh tay Hàn Khang Dụ ra khỏi người mình, nhàn nhạt nói: "Anh muốn làm gì thì làm, tùy anh."
Dứt câu, cô lạnh lùng xoay người rời đi, bỏ mặc hai người còn lại đang ngây ngốc đứng nhìn trân trối.
Điện thoại Hàn Khang Dụ reo vang, là Hàn Trạc Sâm gọi tới.
Đầu dây bên kia, anh ta vội vàng nói vài câu gì đó, lập tức khiến sắc mặt Hàn Khang Dụ thay đổi.
Dực Sinh nhận ra có chuyện không lành, vội vàng đánh liều lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra sao, đại thiếu gia?"
"Mẹ tôi… vẫn còn sống."
Hàn Khang Dụ run run nói, sau đó vội vàng kéo theo Dực Sinh cùng mình chạy về hướng hầm đỗ xe.
Ngọc Sanh trợn mắt nhìn theo, hai hàng lông mày lập tức nhíu chặt.
"Bà ta còn sống ư? Như vậy, chẳng phải lại xuất hiện thêm một cái gai cản đường nữa sao."
Ngọc Sanh chột dạ đảo mắt nhìn theo bóng lưng của hai người đàn ông dần khuất, thâm tâm bất giác run nhẹ một cái.
Hàn Trạc Sâm là người phát hiện mẹ mình còn sống đầu tiên.
Theo lịch bay, đáng lẽ bà Vũ sẽ ngồi trên chuyến bay tử nạn đó để về Mỹ với chồng.
Thế nhưng, trên đường đi, bà Vũ bị trộm móc sạch ví.
Tiền bạc, hộ chiếu, điện thoại đều mất hết.
Tưởng họa hóa ra lại là phúc.
Bà đi lang thang không nơi ở, xin nhờ giúp đỡ nhưng cũng chẳng có kẻ nào dám ngửa tay cứu vớt một người đàn bà xa lạ.
Sân bay cách Hàn gia quá xa, trong người không còn một xu dính túi để gọi điện công cộng về cho hai con trai.
Cuối cùng, sau thời gian lang thang dài dằng dặc, bà Vũ gặp được một người phụ nữ tốt bụng đưa về nhà.
Lúc này, bà mới có thể gọi về được cho Hàn Trạc Sâm, kể rõ mọi chuyện cho con trai.
Hàn Trạc Sâm ngồi ở ghế lái phụ, mỉm cười nói nhỏ: "Không ngờ mẹ lại phúc lớn, mạng lớn đến như thế.
Cũng may mẹ vẫn còn nhớ số điện thoại của em, nếu không cũng nguy ra phết."
Hàn Khang Dụ chăm chú lái xe, nhưng những lời em trai nói thì anh vẫn nghe rất rõ.
Nhà ở của người phụ nữ nằm cách đây nửa buổi lái xe, tại một vùng quê hẻo lánh.
Do vậy, phải đến chập tối, hai người họ mới tới được địa chỉ nhà bà.
Căn nhà lụp xụp, không quá khá giả, điểm nổi bật là xung quanh vườn rộng bao bọc hàng trăm cây tỏi tươi tốt.
Hàn Trạc Sâm ngửi thấy mùi phân gà xộc thẳng vào mũi, lập tức nhăn nhó mặt.
"Ui cha, thối chết đi."
Hàn Khang Dụ không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát mọi thứ.
Sau khi đã chắc chắn không có điều gì bất thường, lúc này anh mới yên tâm kéo Hàn Trạc Sâm cùng nhau đi vào.
"Xin chào, có ai ở đây không?"
Hàn Khang Dụ mở miệng hỏi.bg-ssp-{height:px}
Căn nhà xập xệ, ngập mùi gà vịt bốc lên.
Nếu ai không chịu được, khả năng cao sẽ buồn nôn.
Khoảng một lúc lâu sau, từ trong buồng, một người đàn bà tuổi ngoài năm mươi nhẹ nhàng bước ra.
Phong cách ăn mặc của bà theo lối cổ hoài niệm, thế nhưng vẫn không làm lu mờ khuôn mặt đoan trang, thoát tục hiếm có.
Trải qua một vài phút ngỡ ngàng, trong đầu Hàn Khang Dụ bất giác xuất hiện hình ảnh xinh đẹp của Bạch Khởi Song.
"Các cậu đến đón Vũ Tình?"
Bà cất tiếng, đi thẳng vào vấn đề, không chút do dự.
Hàn Trạc Sâm gật nhẹ đầu, sốt sắng hỏi: "Cho hỏi, mẹ tôi có ở trong đó không?"
"Đi theo tôi."
Bà hất tay ra hiệu, hai anh em lập tức bám theo sau bà.
Trong căn buồng chập chờn ánh đèn yếu ớt, bà Vũ Tình đang nằm dài trên giường, khuôn mặt phờ phạc mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt đen sạm lại.
Hàn Trạc Sâm vừa nhìn đã nhận ra mẹ, vội vàng chạy tới, rú lên khóc.
"Mẹ của con.
Mẹ không sao rồi, tạ ơn trời phật."
Bà Vũ Tình mở choàng mắt, nhận ra hai con trai tới đón, nước mắt lập tức tuôn trào.
Thế nhưng, sự xuất hiện của Hàn Khang Dụ không được bà để vào mắt.
Bà Vũ Tình chỉ ôm lấy Hàn Trạc Sâm, xoa đầu anh ta như khi còn nhỏ,nghẹn ngào nói: "Không sao là tốt rồi.
Không sao là tốt rồi."
Hàn Khang Dụ đến cạnh bà, chưa kịp mở miệng liền bị Vũ Tình chặn cứng họng: "Hừ, cậu đến đây làm gì? Tôi đã nói nếu cậu còn dây dưa với cô ta, tôi và cậu chấm dứt quan hệ mẹ con."
"Mẹ, sức khỏe mẹ chưa hồi phục, tốt nhất đừng nên kích động mạnh."
Hàn Khang Dụ biết bà vẫn còn giận mình, chỉ ôn nhu nhắc nhở.
Nhưng bà Vũ Tình lại cho đó là phiền, phẩy tay ra chiều bảo anh mau cút ra bên ngoài.
Rơi vào tình thế khó xử khi mẹ không nhận con thế này, Hàn Khang Dụ cũng chưa biết nên giải quyết thế nào cho phải.
Anh theo người phụ nữ lớn tuổi ra ngoài, chân thành nói lời cảm ơn.
"Nếu không có cô, mẹ cháu chưa biết phải làm thế nào."
Hàn Khang Dụ nhấp chút nước cho khỏi nhạt miệng, thành thật nói.
Bà mỉm cười, hướng mắt nhìn ra xa xăm.
"Tôi cũng đã từng có một cô con gái chạc tuổi cậu.
À ừm, nhầm chút, chắc kém cậu đây vài tuổi thôi."
Trong giọng nói của bà phảng phất nét buồn và cô độc.
Hàn Khang Dụ vừa muốn hỏi thêm kỹ hơn, người đàn bà vội vàng đứng dậy, cố tình nói lảng sang chuyện khác.
"Thôi, cậu mau đưa mẹ về nhà đi.
Bà ấy dầm mưa nhiều ngày, viêm phế quản nặng.
Hãy để ý một chút!"
Hàn Khang Dụ gật nhẹ đầu, ngỏ ý muốn tặng bà một chút quà.
Thế nhưng, mọi chuyện lại trở nên quá đỗi khác thường, tất cả đều khiến anh rơi vào thế bí.
Cùng lúc đó, Hàn Khang Dụ đưa tay vào trong túi quần, cầm theo sấp tiền tương đối lớn.
"Cô cứ cầm lấy, đây là chút lòng thành của cháu."
Nhưng bà nhất quyết không nhận, lập tức quay đầu rời đi.
Bà Vũ trở về, bàn tay nắm chặt lấy Hàn Trạc sâm, đôi mắt nhàn nhạt nhìn theo bóng dáng con trai cả đang lái xe.
Hàn Khang Dụ chỉ cười, hai tay cầm chắc lấy vô lăng, cười đến nỗi khóe mắt khép chặt lại.
Anh cần phải rời đi gấp sau khi đưa bà Vũ trở về, vì hiện tại anh còn có công việc lớn cần phải giải quyết.
Chờ sau khi đã đưa bà Vũ trở về nhà yên ổn, Hàn Khang Dụ lập tức rời đi.
Bà Vũ vùa bước xuống, trông thấy Bạch Khởi Song đang ngồi ở dưới nhà, thấy bà vội vàng chạy tới, ngượng ngùng hỏi thăm
"Phu, phu nhân."
"Chướng tai gai mắt."
Bà Vũ cười nhạt đáp.
Bạch Khởi Song thẫn thờ nhìn theo, đôi mắt trở nên cô đọng.
Cô biết người này vốn dĩ không ưa mình, do vậy đành phải nhẫn nhịn.
Tốt nhất, vì chính bản thân của cô và của cả mối quan hệ sau này, cô phải làm ngơ toàn bộ chuyện này.
Bà Vũ được con trai dìu vào trong nhà, hai người họ rối rít trò chuyện với nhau.
Bạch Khởi Song chần chờ trong giây lát, nhưng thâm tâm đã sắp bùng nổ.
Chờ sau khi hai người họ khuất bóng, cô mới âm thầm thở dài.
Bà Vũ ngồi xuống, ghét bỏ nhìn ra phía ngoài, trầm giọng nói.
"Vì sao ả đàn bà kia vẫn lảng vảng ở đây thế hả?"
"Anh Khang Dụ có vẻ rất yêu Khởi Song."
Hàn Trạc Sâm nhếch miệng nói..