An Nhược Sơ gối hai tay sau đầu nằm ở trên thuyền tre, nhìn mây trắng từ từ trôi trên bầu trời, gió thổi mặt hồ hiu hiu, nghe tiếng thuyền lướt trên mặt hồ khiến nước chảy róc rách, cảm thấy thời gian như ngừng trôi.
Nếu cả đời cứ như vậy, dường như cũng rất tốt.
Có đôi khi nhìn thấy cảnh vật xinh đẹp như vậy, nàng sẽ quên đi bệnh tật trên chính cơ thể mình.
Nàng nhớ được trước kia hồi trung học từng đọc qua một tác phẩm, bên trong có một câu như thế này:
Thiên hà ngôn tai? Tứ thì hành yên, bách vật sinh yên, thiên hà ngôn tai?(*)
(*) Trời có nói gì đâu? Bốn mùa qua lại, vạn vật sinh trưởng, trời có nói gì đâu? (Trích Luận ngữ thiên 17 – Dương Hóa)
Trời xanh ở trên, vẫn yên lặng không nói gì, mà bốn mùa vẫn cứ luân chuyển, vạn vật sinh sôi. Trời xanh còn cần nói sao?
Đúng vậy, trời xanh không biết nói, nó chỉ biết mang theo khuôn mặt tươi cười mà buông mắt nhìn xuống muôn dân thiên hạ., xem bọn họ thương tích đầy mình mà trải qua luân hồi vô cùng vô tận.
Không phải là không đau đớn, chỉ là đối mặt với trời đất bao la này, sẽ cảm thấy đau đớn của bản thân tuyệt nhiên nhỏ bé không đáng kể. Trên đời người chịu khổ chịu sở nhiều lắm, nàng chẳng qua là một hạt bụi nhỏ bé giữa muôn vàn chúng sinh mà thôi, cho dù hôi phi yên diệt(*), cũng sẽ chẳng tổn thương đến một nắm đất vàng trong lòng người nào đó.
(*) tan thành tro bụi.
Nàng nhìn về phía thiếu niên đang đứng đầu thuyền, mới bốn năm mà đã cao lên như vậy.
“Quán Anh, đệ tính toán thời gian bằng cách nào?” Nàng không chút để ý(*) hỏi.
(*) mạn bất kinh tâm – chú thích
Lục Quán Anh quay đầu lại nhìn nàng một cái, suy nghĩ một chút, đáp: “Ta dùng chiêu thức võ công để tính toán thời gian.”
“Hả?” Nàng nâng mắt.
“Mỗi lần học một chiêu thức mới cần thời gian xấp xỉ ba ngày mới có thể nhớ rõ, ta cứ dựa vào việc đó để tính toán.” Hắn đáp, “Vì sao hỏi như vậy?”
“Không có gì, tò mò nên hỏi một chút.” Nàng trở mình, ghé vào mạn thuyền, vươn ngón trỏ từng chút từng chút một mà trêu chọc dòng nước trong suốt trong hồ.
Mặt hồ phản chiếu hình ảnh mái tóc bạc của nàng, nàng ngơ ngác nhìn, ngay cả động tác trên tay cũng đã quên.
Trước kia khi chưa đến thế giới này, nàng chỉ dùng đồng hồ để tính toán thời gian. Thời điểm ở đảo Đào Hoa, nàng để ý thay đổi của nhật nguyệt để tính. Vậy mà bốn năm gần đây…nàng chỉ dùng số lần đau đớn mỗi ngày để xác định thời gian.
Một lần, hai lần, ba lần…Một ngày.
Một lần, hai lần, ba lần…Hai ngày.
Giờ giấc đêm ngày đều mất đi ý nghĩa, cái duy nhất có thể khiến cho nảng cảm giác được thời gian trôi qua chính là nỗi đau đớn ngấm vào tận tim kia.
Lục Quan Anh nhìn thoáng qua nàng, thấy thần sắc nàng có điểm hoảng hốt. không khỏi có chút lo lắng.
Hắn chủ động mở miệng kêu gọi chú ý của nàng: “Sơ tỷ.”
“Ưm?” Nàng miễn cưỡng đáp.
“Nếu hết bệnh rồi, tỷ muốn làm cái gì?”
“Muốn làm cái gì a…Ta cũng chưa nghĩ tới.” Nàng cười đáp.
“Không bằng bây giờ nghĩ xem?”
Nàng có thể chứ? Nàng còn tư cách để ảo tưởng về tương lai sao? Nếu cứ ôm hy vọng, kết quả trái lại cái gì cũng không thực hiện được, ai sẽ tới bồi thường tổn thất của nàng?
“Thật ra ta đối với yêu cầu sống rất đơn giản, chỉ cần có một mái nhà che trên đầu, ba bữa cơm nóng ăn no… Ô, có thể có thêm mấy miếng gà rán nữa, sau đó không đau không bệnh mà trải qua cuộc sống yên bình cũng đủ rồi.”
“Chỉ là như thế này?”
“Ừm, chỉ là như vậy.” Nàng gật đầu. Dục vọng con người vô cùng vô tận, nàng không dám nói sau khi nàng có được tất cả xong có thể có thêm dục vọng mới hay không, nhưng mà với nàng bây giờ mà nói, đây là cuộc sống mà nàng rất muốn.
Lục Quán Anh nhớ lại khi bọn họ gặp mặt lần đầu, lúc đó nàng mặc nam trang, khuôn mặt không có cái yếu ớt của các cô gái khuê tú bình thường, khi chỉ vào mặt người khác mắng nhiếc thì tinh thần phấn chấn, làm cho người ta bất tri bất giác đều đem ánh mắt tập trung trên người nàng. Từ khi nào thì bắt đầu, trong mắt nàng không còn thấy sắc thái như vậy nữa?
Một hai năm đầu, ánh mắt nàng còn có bóng dáng của cái thản nhiên năm đó, nhưng hai năm gần đây, cặp mắt đen láy kia giống như đột ngột trở nên tĩnh lặng lại, như tro tàn không còn ánh sáng.
Sơ tỷ nàng…e rằng sắp không được.
Ý niệm này hiện lên trong đầu hắn, tay nắm mái chèo không nhịn được nắm chặt lại.
Không thể được, nhất định phải nghĩ biện pháp.
Hắn từng hỏi phụ thân bệnh của Sơ tỷ là gì, nhưng mà mỗi lần hỏi đến vấn đề này, phụ thân đều cố ý lảng tránh nghi vấn của hắn, khi tiến hành chữa trị cũng không cho phép hắn ở bên cạnh quan sát.
Cái làm hắn cảm thấy kỳ quái nhất, là thái độ của phụ thân đối với Sơ tỷ.
Từ phản ứng không bình thường của phụ thân khi nhìn thấy Sơ tỷ, hắn có thể khẳng định rằng phụ thân trước từng quen biết Sơ tỷ. Lục Quán Anh nhớ lại khi cùng An Nhược Sơ gặp mặt, nàng cũng nói bộ dạng hắn giống với một vị cố nhân, chẳng lẽ vị cố nhân này chính là phụ thân? Nhưng vì sao bọn họ lại không chịu thừa nhận bản thân từng quen biết đối phương?
Còn một chút khiến hắn nghĩ không ra, phụ thân hai chân tàn tật, quanh năm ở nhà, mà Sơ tỷ nhìn qua cùng lắm là hai mươi tuổi, bọn họ có cơ hội nào mà quen biết đối phương chứ? Lúc trước quan hệ của bọn họ là gì?
Từng bí ẩn một nối tiếp nhau xuất hiện, khiến trong lòng hắn cảm thấy bất an.
Hắn nhìn sang nữ tử đang nhàm chán nghịch nước ở một bên.
Sơ tỷ, đến cùng tỷ là ai?
*
Sau khi đưa An Nhược Sơ đến Quy Vân trang, Lục Quan Anh liền biến mất vô tung.
Tám phần lại là đi vào nhà ai cướp của, An Nhược Sơ thầm nghĩ. Quên đi, bốn năm gần đây, nàng đã thực sự thông thuộc Quy Vân trang, không sợ lạc đường.
Đi vào Quy Vân trang, nàng thảnh thảnh thơi thơi đi qua đình thai lầu các có ẩn giấu huyền cơ.
Quy Vân trang phỏng theo thiết kế của đảo Đào Hoa, mặc dù trang bố trí kỳ lạ, nhưng cũng không thể sánh bằng cái kì diệu của đảo Đào Hoa mở ra âm dương, càn khôn đảo ngược. Ở phương diện này, Lục Thừa Phong chỉ học được chưa đến nửa thành từ Hoàng Dược Sư. Cho nên đối với An Nhược Sơ quen thuộc đi trong đảo Đào Hoa phức tạp mà nói, chút tài mọn này cũng không tính là cái gì.
Nói như vậy, thời gian ngắn ngủi ở đảo Đào Hoa, nàng thật sự học được không ít tri thức hữu dụng đâu.
Trước kia luôn giả vờ đi theo bên người Hoàng Dược Sư, học được nhiều thứ này nọ nhưng cũng chỉ có cảm giác thoáng qua không rõ. Thế nào biết sau khi ra đảo lại cùng người bình thường có chút giỏi giang hơn, mới nhận ra nàng đã trở thành nửa kỳ tài.
Nhìn lên trên mình không bằng ai, nhìn xuống dưới không có ai bằng mình. Người a, vẫn là so sánh với người kém mình thì có vẻ tốt một chút, ít nhất như vậy còn có thể phát hiện gì đó đáng an ủi.
Đi tiếp đi tiếp, nghe được phía trước truyền đến một chút âm thanh cười nói.
Quy Vân trang có khách?
Nàng theo bản năng dừng bước chân.
Tính cách Lục Thừa Phong cao ngạo tự lập, đối với người nhìn không vừa mắt lại khinh thường không thèm để ý, ít người có được sự coi trọng của hắn. Vì thế Quy Vân trang ít khi có khách nhân, cho dù có, cũng là thiếu chủ Lục Quan Anh tiếp đón ứng đối, Lục Thừa Phong rất ít quan tâm. Đối với chuyện này, An Nhược Sơ chỉ có thể nói, thầy nào trò nấy.
Là ai mà phải đích thân Lục Thừa Phong ra mặt tiếp đãi?
Ánh sáng trời chiều còn sót lại chiếu lên người nữ tử tóc bạc vẫn đứng không nhúc nhích, một trận gió thổi qua, nàng mới phát hiện trong lòng bàn tay sớm đã thấm ướt mồ hôi.
Bốn năm.
Tính toán, Hoàng Dung cũng đã mười lăm tuổi rồi.
Nên tới, hay là không nên tới đây…
Nàng ngẩng đầu chăm chú nhìn về mặt trời chiều đã khuất một nửa vào ngọn núi phía tây, cảm giác mỏi mệt sâu sắc xuất hiện.
Buông lỏng thân thể, lúc này đây, nàng có thể trốn đi nơi nào?
* * *
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: làm cho mọi người chờ lâu như vậy, ta thật sự là tội đáng chết vạn lần a ~~~ thỉnh mọi người dùng hoa tạp tử ta đi!