An Nhược Sơ dùng hết sức lực toàn thân để cắn vào động mạch cổ của hắn, hận không thể uống máu hắn, ăn thịt hắn. Nàng rất hận, rất hận! Nàng thật vất vả mới thuyết phục bản thân chấp nhận số mệnh, vì sao hắn còn phải xuất hiện? Vì sao hắn còn phải xuất hiện?! Hắn đến để làm gì? Đến tặng cho nàng một cây châm nữa sao? Hay là đến xem nàng đã chết chưa? Thật vô cùng có lỗi a, nàng chưa chết, không thể như ý của hắn. Hắn đến đây có phải để giúp nàng một phen không a? Đến a, dù sao cũng không còn gì để mất nữa, nàng đã sớm sống mệt mỏi rồi!
Hoàng Dược Sư không rên một tiếng mà mặc cho nàng cắn, thấy nàng cắn nửa ngày cũng không ra chút máu nào mà chỉ lưu lại một dấu răng nhỏ thật sâu, trong mắt hắn tràn đầy đau lòng. Dùng hết sức lực toàn thân mới làm được đến như vậy, thân thể của nàng rốt cuộc đã suy nhược đến mức nào rồi? Nếu không phải hết sức hận hết sức oán thì với tính tình của nàng sao lại bất kể hậu quả mà xông lên cắn hắn? Mấy năm nay nàng rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu khổ cực? Nếu như vậy có thể khiến cho nàng phát tiết một chút oán khí, hắn không ngại để cho nàng cắn. Cho dù nàng muốn mạng của hắn, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Hắn mắc nợ nàng, nhiều lắm.
Cắn đến mức mỏi cả răng mà cũng không có một chút mùi máu tươi truyền đến, trong lòng An Nhược Sơ cảm thấy một trận chua xót. Từ từ buông miệng ra, không nói thêm một tiếng trở lại nằm trên giường, mặt hướng vào trong giường không thèm nhìn Hoàng Dược Sư nữa.
Chợt cảm thấy thương cảm cho chính bản thân mình.
Với sức lực của nàng, ngay cả cắn thành một vết trên người hắn cũng đã thành vấn đề, càng không nói vì bản thân báo thù rửa hận, nàng thật sự là không biết tự lượng sức mình.
Không thể hận kẻ địch quá mạnh, cuối cùng đành phải oán chính mình rất vô dụng.
Nàng nhắm mắt lại, “Ngươi giết ta đi.”
Quên đi, hận một người quá mệt mỏi, nàng đã sớm không còn tâm sức để so đo việc này. Hắn muốn mạng của nàng, nàng cũng không thể nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận sự an bài của số mệnh, sớm chấm dứt sai lầm vớ vẩn khi còn sống, kiếp sau đầu thai đến một người tốt một chút, từ nay về sau cùng hắn đường ai nấy đi.
Hoàng Dược Sư trầm mặc.
Nàng nghĩ hắn tới để giết nàng?
Hắn sao lại có thể…sao lại có thể…
Động cổ họng thật lâu sau, mở miệng mới phát hiện giọng nói của chính mình đã khàn khàn: “…Ta sẽ không giết nàng, phụ cốt châm trên người nàng ta đã đưa ra ngoài, nàng tạm thời không cần lo lắng về tính mạng nữa.” Phụ cốt châm tuy rằng đã được đưa ra, nhưng mà bốn năm nay tâm mạch của nàng hoàn toàn tổn hại, bệnh đã ăn sâu vào xương tuỷ từ sớm, uống thuốc và châm cứu cũng vô hiệu. Cho dù hiện tại cứu được, sống thêm cũng…cũng… Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được nắm chặt tay thành quyền. Không! Nhất định có biện pháp! Hắn nhất định sẽ tìm được phương pháp chữa trị cho nàng!
Nàng đưa lưng về phía hắn, mái tóc bạc chói mắt kia rối tung ở sau đầu, giờ giờ khắc khắc đều nhắc nhở về sai lầm của hắn. Nếu…nếu năm đó hắn có thể tĩnh tâm ngẫm lại thái độ của nàng cùng tiền căn hậu quả, sẽ không khó để phát hiện kia là một lời nói dối vụng về, thế nhưng hắn so với Lão Ngoan Đồng còn si ngốc hơn! Trên đời người biết thuật dịch dung không nhiều lắm, người sinh ra đã có năng khiếu lại càng ít, hắn chính là một trong số đó, làm thế nào mà ngay cả nàng có dịch dung hay không cũng nhìn không ra? Cho dù là dịch dung, không có lý gì cao thấp béo gầy đều cùng A Hành không khác chút nào, hắn không chỉ có mắt mù mà còn có tâm mù! Nhưng mà hối hận bao nhiêu cũng không đổi lại một thân thể khoẻ mạnh cho nàng. Hắn biết nàng hận hắn, hắn không dám khẩn cầu sự tha thứ của nàng, chỉ có thể tự mình đền bù lại cho nàng.
Nàng không hề phản ứng giống như ngủ bình thường, nhưng mà theo tiếng hít thở của nàng, hắn biết nàng vẫn còn tỉnh. Miệng hơi mở, định nói với nàng cái gì đó, nhưng mà còn có thể nói gì sao? Nói với nàng hắn đã hiểu lầm sau khi hiểu rõ muốn thỉnh cầu nàng tha thứ sao? Nhưng ngay cả hắn cũng không thể tha thứ cho bản thân mình, dựa vào cái gì nhận được sự thứ lỗi của nàng?
Phía sau là một mảnh trầm mặc, An Nhược Sơ nghĩ chắc đại khái hắn đang tự hỏi kế tiếp phải làm gì để tra tấn nàng. Hắn nói sẽ không giết nàng, là vì hắn phát hiện ra phương pháp tra tấn khác vui vẻ hơn sao? Cũng đúng, hắn sao lại để nàng chết thống khoái như vậy, nàng thật sự là xem nhẹ trình độ biến thái của hắn. Dù sao nàng hiện tại cũng phá quán tử phá suất(*), muốn chết cùng lắm là lăng trì, không có gì đáng sợ hết!
(*) thái độ bất cần.
“…Nàng gọi An Nhược Sơ?” Giọng nói hắn từ phía sau vang lên.
Đúng thì thế nào? Muốn dò hỏi tên của ta sau đó đi khai đàn làm phép sao? Muốn cả ngày sinh tháng đẻ ta cũng nói cho ngươi không?
“Hai chữ Nhược Sơ có hàm nghĩa đặc biệt sao?”
Liên quan quái gì đến chuyện của ngươi? Lão nương cho dù tên là Nhị Mao cũng là chuyện của nhà ta!
Thấy bộ dáng nàng hờ hững, Hoàng Dược Sư lần đầu tiên cảm thấy thất bại. Nhớ lại đoạn thời gian hắn nói một nàng không dám nói hai trước kia, không khỏi cười khổ. Hoá ra hắn đã từng có được tín nhiệm tuyệt đối của nàng, là chính hắn đã đưa nàng đẩy ra, đến tận khi mất đi mới hiểu đoạn tình cảm kia trân quý biết bao nhiêu.
Hiện tại nhất định nàng đang hận hắn thấu xương.
“Nàng có muốn giết ta không?” Hắn hỏi.
Chỉ thấy thân hình mảnh khảnh của nàng khẽ nhúc nhích.
Quả nhiên. Hoàng Dược Sư cười khổ.
“Nếu nàng có thể đi quanh hoa viên của Quy Vân trang ba vòng mà không thở hổn hển ta liền nói cho nàng mệnh môn của ta ở chỗ nào.” Người luyện võ đều có mệnh môn, là nơi yếu ớt nhất của toàn thân, cũng là điểm trí mạng.
Hắn nhìn thấy tay nhỏ bé của nàng chậm rãi nắm thành quyền.
Bên ngoài mưa đã tạnh, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Hắn nhịn không được nâng lên một lọn chỉ bạc rực rỡ dưới ánh nắng, hôn lên thứ đẹp đẽ đến đau lòng đó.
Hắn cho nàng hy vọng đồng thời cũng đem bản thân đẩy về phía vực thẳm.
An Nhược Sơ, nàng sao?
Nàng sẽ cho ta đáp án gì?
*
An Nhược Sơ rất phối hợp, cho dù là thuốc đắng nữa cũng không đổi sắc mặt mà uống hết.
Đối với việc này, Lục Quán Anh cảm thấy vô cùng lạ lùng. Trước đây nếu nàng không phải chơi xấu không uống thì sẽ là thâu công giảm liêu(*), làm sao tích cực giống như bây giờ được?
(*) chắc là cắt xén lượng thuốc =))
Hỏi nàng, nàng chỉ nói “Ta còn chưa tìm được nhà nào tốt để gả đi, không cam lòng cứ đi tìm chết như vậy”. Nhưng Lục Quán Anh biết có một cái gì đó đã yên lặng thay đổi trong đêm đó. Hắn giống như lại thấy được Sơ tỷ của bốn năm trước, nhưng mà cũng có chút không giống, cụ thể chỗ nào không giống thì hắn cũng không chỉ ra được. Có điều như thế nào cũng tốt, ít nhất hiện tại nàng có ý chí sống sót, cái này so với tất cả đều quan trọng hơn.
Thấy nàng uống xong thuốc, Lục Quan Anh bảo người lui ra rồi hỏi một vấn đề đã nghẹn ở trong lòng thật lâu: “Sơ tỷ, tỷ cùng sư tổ là quan hệ gì?”
An Nhược Sơ lạnh nhạt nói: “Không có quan hệ.”
Nói không có quan hệ thì Lục Quan Anh hoàn toàn không tin, từ phản ứng của sư tổ ngày đó khi nghe tin nàng chết, ai nấy đều thấy được quan hệ của hai người bọn họ không hề đơn giản.
“Vậy vì sao ngày đó Hoàng Dung lại gọi tỷ là mẹ?”
“Nàng ấy nhận nhầm người.”
“Ta nghĩ cũng đúng.” Lục Quan Anh gật đầu, tuổi của Sơ tỷ thấy thế nào cũng không thể có con gái lớn như vậy a. Nhưng mà bởi vậy cũng có thể suy đoán bộ dạng Sơ tỷ cùng mẫu thân của Hoàng Dung cực kỳ giống nhau, hay là sư tổ chính là vì diện mạo của nàng… Hắn nhìn về phía An Nhược Sơ biểu tình không khỏi mang theo chút thương hại.
Không thèm để ý đến vẻ mặt của hắn, An Nhược Sơ nói: “Quán Anh, đỡ ta xuống giường đi một chút.”
Lục Quán Anh nói: “Sơ tỷ, bây giờ vẫn chưa nên xuống giường đi lại.”
An Nhược Sơ khẩn cầu: “Vậy thì đi ở trong phòng một chút, ta nằm đến thắt lưng đều đau!”
Thấy nàng một bộ dạng đáng thương, Lục Quán Anh không đành lòng cự tuyệt, thầm nghĩ ở trong phòng đi lại cũng được, hẳn là không sao chứ? Thế là đáp ứng nói: “Vậy được rồi.”
An Nhược Sơ tức khắc tươi cười hớn hở(*), nhờ Lục Quán Anh đỡ nàng xuống giường.
Vừa xuống giường mới phát hiện bản thân ngay cả đứng cũng không vững, nếu không có Lục Quán Anh đỡ lấy thì nàng đã sớm ngã chổng vó lên trời rồi.
Thấy vẻ mặt thất bại của nàng, Lục Quán Anh an ủi nói: “Hiện tại thân thể tỷ còn đang trong giai đoạn hồi phục, không thể nóng vội, qua một thời gian nữa nhất định sẽ tốt lên rất nhiều.”
Phải không? Nhưng sao nàng không biết bản thân đang có dấu hiệu khôi phục? Thật sự đã là nến tàn trước gió sao? Hy vọng ban đầu chỉ sáng lên một lúc lại lụi tắt, hiện tại nàng ngay cả đi ra cửa phòng cũng khó, phải đến năm nào tháng nào mới có thể đi quanh hoa viên a?
Lục Quán Anh đang định nói thêm cái gì thì thấy ngoài cửa có hai người đi tới, hắn rất cung kính gọi: “Sư tổ, sư thúc.”
Người tới chính là Hoàng Dược Sư cùng Hoàng Dung.
Ánh mắt Hoàng Dược Sư dừng lại trên cánh tay đang đỡ quanh eo An Nhược Sơ, lạnh nhạt nói: “Ai cho ngươi đỡ nàng rời giường?”
Thấy Lục Quán Anh nhất thời nghẹn lời, Hoàng Dung tâm tư nhanh nhẹn sao lại không biết Hoàng Dược Sư đang cố tình làm khó dễ, bèn giúp hắn giải vây nói: “Cả ngày nằm ở trên giường khẳng định buồn bực làm hỏng Sơ tỷ mất, vẫn là sư điệt có lòng. Nhưng mà bệnh này của Sơ tỷ không thể cấp bách, vẫn là nhanh trở lại giường nằm thì hơn, lại đây, để ta đỡ Sơ tỷ.” Tiểu sư điệt, vẫn là đem tay ngươi bỏ ra đi, bằng không chờ chút nữa nó rời khỏi thân thể thì sẽ không chơi vui đâu.
Sau khi đem An Nhược Sơ an trí ở trên giường, Hoàng Dung thuận thế ngồi ở mép giường. Tinh thần vừa thất vọng nhưng lại nhìn đến ngây người.
Đến bây giờ vẫn còn cảm thấy không thể tin được a.
Phụ thân đều đã đem tiền căn hậu quả nói cho nàng nghe. Tuy rằng chợt biết được cơ thể mẹ mình lại chứa đựng linh hồn của một người khác, đúng là rất khó có thể tiếp nhận, nhưng mà đối với An Nhược Sơ này nàng lại chỉ có thương tiếc chứ không có nửa điểm oán hận. Khi biết được phụ thân thế nhưng lại hạ phụ cốt châm với người ta, nàng còn oán trách phụ thân mất một lúc.
“Trong vòng ba tháng không thể xuống giường đi lại.” Hoàng Dược Sư mặt không chút thay đổi nói, vừa là nói cho Lục Quán Anh nghe vừa là nói cho An Nhược Sơ nghe. Cuối cùng còn thêm một câu: “Nếu đến lúc đó không thể đi thì tự gánh lấy hậu quả!”
An Nhược Sơ cố tình không nhìn hắn, nhưng mà bàn tay để dưới chăn cũng đã siết chặt lại.
“Sơ tỷ, ta sắp tới sẽ có chút việc, không thể lúc nào cũng tới thăm tỷ.” Lục Quán Anh nói. “Còn nữa, cửa hàng may của tỷ đã có Lăng Nhi trông coi, ta đồng thời cũng phái người hỗ trợ, tỷ không cần lo lắng, cứ dưỡng bệnh cho thật tốt.”
An Nhược Sơ gật gật đầu, cười với hắn: “Làm phiền đệ rồi, Quán Anh.”
Hoàng Dược Sư đứng một bên nhìn thấy tươi cười trên mặt nàng, buông mắt không nói.
Lục Quan Anh gãi gãi đầu, “Cũng không có việc gì. Ta đi trước đây.” Nói xong thi lễ với Hoàng Dung cùng Hoàng Dược Sư rồi rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại ba người là Hoàng Dược Sư, Hoàng Dung cùng An Nhược Sơ.
* * *
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bởi vì An Nhược Sơ xuất hiện, Hoàng Dung khiêu hồ tình tiết duyên trì , cho nên biểu kỳ quái dong muội muội vì cái gì hội ở ở đây.
An Nhược Sơ dùng hết sức lực toàn thân để cắn vào động mạch cổ của hắn, hận không thể uống máu hắn, ăn thịt hắn. Nàng rất hận, rất hận! Nàng thật vất vả mới thuyết phục bản thân chấp nhận số mệnh, vì sao hắn còn phải xuất hiện? Vì sao hắn còn phải xuất hiện?! Hắn đến để làm gì? Đến tặng cho nàng một cây châm nữa sao? Hay là đến xem nàng đã chết chưa? Thật vô cùng có lỗi a, nàng chưa chết, không thể như ý của hắn. Hắn đến đây có phải để giúp nàng một phen không a? Đến a, dù sao cũng không còn gì để mất nữa, nàng đã sớm sống mệt mỏi rồi!
Hoàng Dược Sư không rên một tiếng mà mặc cho nàng cắn, thấy nàng cắn nửa ngày cũng không ra chút máu nào mà chỉ lưu lại một dấu răng nhỏ thật sâu, trong mắt hắn tràn đầy đau lòng. Dùng hết sức lực toàn thân mới làm được đến như vậy, thân thể của nàng rốt cuộc đã suy nhược đến mức nào rồi? Nếu không phải hết sức hận hết sức oán thì với tính tình của nàng sao lại bất kể hậu quả mà xông lên cắn hắn? Mấy năm nay nàng rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu khổ cực? Nếu như vậy có thể khiến cho nàng phát tiết một chút oán khí, hắn không ngại để cho nàng cắn. Cho dù nàng muốn mạng của hắn, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Hắn mắc nợ nàng, nhiều lắm.
Cắn đến mức mỏi cả răng mà cũng không có một chút mùi máu tươi truyền đến, trong lòng An Nhược Sơ cảm thấy một trận chua xót. Từ từ buông miệng ra, không nói thêm một tiếng trở lại nằm trên giường, mặt hướng vào trong giường không thèm nhìn Hoàng Dược Sư nữa.
Chợt cảm thấy thương cảm cho chính bản thân mình.
Với sức lực của nàng, ngay cả cắn thành một vết trên người hắn cũng đã thành vấn đề, càng không nói vì bản thân báo thù rửa hận, nàng thật sự là không biết tự lượng sức mình.
Không thể hận kẻ địch quá mạnh, cuối cùng đành phải oán chính mình rất vô dụng.
Nàng nhắm mắt lại, “Ngươi giết ta đi.”
Quên đi, hận một người quá mệt mỏi, nàng đã sớm không còn tâm sức để so đo việc này. Hắn muốn mạng của nàng, nàng cũng không thể nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận sự an bài của số mệnh, sớm chấm dứt sai lầm vớ vẩn khi còn sống, kiếp sau đầu thai đến một người tốt một chút, từ nay về sau cùng hắn đường ai nấy đi.
Hoàng Dược Sư trầm mặc.
Nàng nghĩ hắn tới để giết nàng?
Hắn sao lại có thể…sao lại có thể…
Động cổ họng thật lâu sau, mở miệng mới phát hiện giọng nói của chính mình đã khàn khàn: “…Ta sẽ không giết nàng, phụ cốt châm trên người nàng ta đã đưa ra ngoài, nàng tạm thời không cần lo lắng về tính mạng nữa.” Phụ cốt châm tuy rằng đã được đưa ra, nhưng mà bốn năm nay tâm mạch của nàng hoàn toàn tổn hại, bệnh đã ăn sâu vào xương tuỷ từ sớm, uống thuốc và châm cứu cũng vô hiệu. Cho dù hiện tại cứu được, sống thêm cũng…cũng… Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được nắm chặt tay thành quyền. Không! Nhất định có biện pháp! Hắn nhất định sẽ tìm được phương pháp chữa trị cho nàng!
Nàng đưa lưng về phía hắn, mái tóc bạc chói mắt kia rối tung ở sau đầu, giờ giờ khắc khắc đều nhắc nhở về sai lầm của hắn. Nếu…nếu năm đó hắn có thể tĩnh tâm ngẫm lại thái độ của nàng cùng tiền căn hậu quả, sẽ không khó để phát hiện kia là một lời nói dối vụng về, thế nhưng hắn so với Lão Ngoan Đồng còn si ngốc hơn! Trên đời người biết thuật dịch dung không nhiều lắm, người sinh ra đã có năng khiếu lại càng ít, hắn chính là một trong số đó, làm thế nào mà ngay cả nàng có dịch dung hay không cũng nhìn không ra? Cho dù là dịch dung, không có lý gì cao thấp béo gầy đều cùng A Hành không khác chút nào, hắn không chỉ có mắt mù mà còn có tâm mù! Nhưng mà hối hận bao nhiêu cũng không đổi lại một thân thể khoẻ mạnh cho nàng. Hắn biết nàng hận hắn, hắn không dám khẩn cầu sự tha thứ của nàng, chỉ có thể tự mình đền bù lại cho nàng.
Nàng không hề phản ứng giống như ngủ bình thường, nhưng mà theo tiếng hít thở của nàng, hắn biết nàng vẫn còn tỉnh. Miệng hơi mở, định nói với nàng cái gì đó, nhưng mà còn có thể nói gì sao? Nói với nàng hắn đã hiểu lầm sau khi hiểu rõ muốn thỉnh cầu nàng tha thứ sao? Nhưng ngay cả hắn cũng không thể tha thứ cho bản thân mình, dựa vào cái gì nhận được sự thứ lỗi của nàng?
Phía sau là một mảnh trầm mặc, An Nhược Sơ nghĩ chắc đại khái hắn đang tự hỏi kế tiếp phải làm gì để tra tấn nàng. Hắn nói sẽ không giết nàng, là vì hắn phát hiện ra phương pháp tra tấn khác vui vẻ hơn sao? Cũng đúng, hắn sao lại để nàng chết thống khoái như vậy, nàng thật sự là xem nhẹ trình độ biến thái của hắn. Dù sao nàng hiện tại cũng phá quán tử phá suất(), muốn chết cùng lắm là lăng trì, không có gì đáng sợ hết!
() thái độ bất cần.
“…Nàng gọi An Nhược Sơ?” Giọng nói hắn từ phía sau vang lên.
Đúng thì thế nào? Muốn dò hỏi tên của ta sau đó đi khai đàn làm phép sao? Muốn cả ngày sinh tháng đẻ ta cũng nói cho ngươi không?
“Hai chữ Nhược Sơ có hàm nghĩa đặc biệt sao?”
Liên quan quái gì đến chuyện của ngươi? Lão nương cho dù tên là Nhị Mao cũng là chuyện của nhà ta!
Thấy bộ dáng nàng hờ hững, Hoàng Dược Sư lần đầu tiên cảm thấy thất bại. Nhớ lại đoạn thời gian hắn nói một nàng không dám nói hai trước kia, không khỏi cười khổ. Hoá ra hắn đã từng có được tín nhiệm tuyệt đối của nàng, là chính hắn đã đưa nàng đẩy ra, đến tận khi mất đi mới hiểu đoạn tình cảm kia trân quý biết bao nhiêu.
Hiện tại nhất định nàng đang hận hắn thấu xương.
“Nàng có muốn giết ta không?” Hắn hỏi.
Chỉ thấy thân hình mảnh khảnh của nàng khẽ nhúc nhích.
Quả nhiên. Hoàng Dược Sư cười khổ.
“Nếu nàng có thể đi quanh hoa viên của Quy Vân trang ba vòng mà không thở hổn hển ta liền nói cho nàng mệnh môn của ta ở chỗ nào.” Người luyện võ đều có mệnh môn, là nơi yếu ớt nhất của toàn thân, cũng là điểm trí mạng.
Hắn nhìn thấy tay nhỏ bé của nàng chậm rãi nắm thành quyền.
Bên ngoài mưa đã tạnh, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Hắn nhịn không được nâng lên một lọn chỉ bạc rực rỡ dưới ánh nắng, hôn lên thứ đẹp đẽ đến đau lòng đó.
Hắn cho nàng hy vọng đồng thời cũng đem bản thân đẩy về phía vực thẳm.
An Nhược Sơ, nàng sao?
Nàng sẽ cho ta đáp án gì?
An Nhược Sơ rất phối hợp, cho dù là thuốc đắng nữa cũng không đổi sắc mặt mà uống hết.
Đối với việc này, Lục Quán Anh cảm thấy vô cùng lạ lùng. Trước đây nếu nàng không phải chơi xấu không uống thì sẽ là thâu công giảm liêu(), làm sao tích cực giống như bây giờ được?
() chắc là cắt xén lượng thuốc =))
Hỏi nàng, nàng chỉ nói “Ta còn chưa tìm được nhà nào tốt để gả đi, không cam lòng cứ đi tìm chết như vậy”. Nhưng Lục Quán Anh biết có một cái gì đó đã yên lặng thay đổi trong đêm đó. Hắn giống như lại thấy được Sơ tỷ của bốn năm trước, nhưng mà cũng có chút không giống, cụ thể chỗ nào không giống thì hắn cũng không chỉ ra được. Có điều như thế nào cũng tốt, ít nhất hiện tại nàng có ý chí sống sót, cái này so với tất cả đều quan trọng hơn.
Thấy nàng uống xong thuốc, Lục Quan Anh bảo người lui ra rồi hỏi một vấn đề đã nghẹn ở trong lòng thật lâu: “Sơ tỷ, tỷ cùng sư tổ là quan hệ gì?”
An Nhược Sơ lạnh nhạt nói: “Không có quan hệ.”
Nói không có quan hệ thì Lục Quan Anh hoàn toàn không tin, từ phản ứng của sư tổ ngày đó khi nghe tin nàng chết, ai nấy đều thấy được quan hệ của hai người bọn họ không hề đơn giản.
“Vậy vì sao ngày đó Hoàng Dung lại gọi tỷ là mẹ?”
“Nàng ấy nhận nhầm người.”
“Ta nghĩ cũng đúng.” Lục Quan Anh gật đầu, tuổi của Sơ tỷ thấy thế nào cũng không thể có con gái lớn như vậy a. Nhưng mà bởi vậy cũng có thể suy đoán bộ dạng Sơ tỷ cùng mẫu thân của Hoàng Dung cực kỳ giống nhau, hay là sư tổ chính là vì diện mạo của nàng… Hắn nhìn về phía An Nhược Sơ biểu tình không khỏi mang theo chút thương hại.
Không thèm để ý đến vẻ mặt của hắn, An Nhược Sơ nói: “Quán Anh, đỡ ta xuống giường đi một chút.”
Lục Quán Anh nói: “Sơ tỷ, bây giờ vẫn chưa nên xuống giường đi lại.”
An Nhược Sơ khẩn cầu: “Vậy thì đi ở trong phòng một chút, ta nằm đến thắt lưng đều đau!”
Thấy nàng một bộ dạng đáng thương, Lục Quán Anh không đành lòng cự tuyệt, thầm nghĩ ở trong phòng đi lại cũng được, hẳn là không sao chứ? Thế là đáp ứng nói: “Vậy được rồi.”
An Nhược Sơ tức khắc tươi cười hớn hở(), nhờ Lục Quán Anh đỡ nàng xuống giường.
Vừa xuống giường mới phát hiện bản thân ngay cả đứng cũng không vững, nếu không có Lục Quán Anh đỡ lấy thì nàng đã sớm ngã chổng vó lên trời rồi.
Thấy vẻ mặt thất bại của nàng, Lục Quán Anh an ủi nói: “Hiện tại thân thể tỷ còn đang trong giai đoạn hồi phục, không thể nóng vội, qua một thời gian nữa nhất định sẽ tốt lên rất nhiều.”
Phải không? Nhưng sao nàng không biết bản thân đang có dấu hiệu khôi phục? Thật sự đã là nến tàn trước gió sao? Hy vọng ban đầu chỉ sáng lên một lúc lại lụi tắt, hiện tại nàng ngay cả đi ra cửa phòng cũng khó, phải đến năm nào tháng nào mới có thể đi quanh hoa viên a?
Lục Quán Anh đang định nói thêm cái gì thì thấy ngoài cửa có hai người đi tới, hắn rất cung kính gọi: “Sư tổ, sư thúc.”
Người tới chính là Hoàng Dược Sư cùng Hoàng Dung.
Ánh mắt Hoàng Dược Sư dừng lại trên cánh tay đang đỡ quanh eo An Nhược Sơ, lạnh nhạt nói: “Ai cho ngươi đỡ nàng rời giường?”
Thấy Lục Quán Anh nhất thời nghẹn lời, Hoàng Dung tâm tư nhanh nhẹn sao lại không biết Hoàng Dược Sư đang cố tình làm khó dễ, bèn giúp hắn giải vây nói: “Cả ngày nằm ở trên giường khẳng định buồn bực làm hỏng Sơ tỷ mất, vẫn là sư điệt có lòng. Nhưng mà bệnh này của Sơ tỷ không thể cấp bách, vẫn là nhanh trở lại giường nằm thì hơn, lại đây, để ta đỡ Sơ tỷ.” Tiểu sư điệt, vẫn là đem tay ngươi bỏ ra đi, bằng không chờ chút nữa nó rời khỏi thân thể thì sẽ không chơi vui đâu.
Sau khi đem An Nhược Sơ an trí ở trên giường, Hoàng Dung thuận thế ngồi ở mép giường. Tinh thần vừa thất vọng nhưng lại nhìn đến ngây người.
Đến bây giờ vẫn còn cảm thấy không thể tin được a.
Phụ thân đều đã đem tiền căn hậu quả nói cho nàng nghe. Tuy rằng chợt biết được cơ thể mẹ mình lại chứa đựng linh hồn của một người khác, đúng là rất khó có thể tiếp nhận, nhưng mà đối với An Nhược Sơ này nàng lại chỉ có thương tiếc chứ không có nửa điểm oán hận. Khi biết được phụ thân thế nhưng lại hạ phụ cốt châm với người ta, nàng còn oán trách phụ thân mất một lúc.
“Trong vòng ba tháng không thể xuống giường đi lại.” Hoàng Dược Sư mặt không chút thay đổi nói, vừa là nói cho Lục Quán Anh nghe vừa là nói cho An Nhược Sơ nghe. Cuối cùng còn thêm một câu: “Nếu đến lúc đó không thể đi thì tự gánh lấy hậu quả!”
An Nhược Sơ cố tình không nhìn hắn, nhưng mà bàn tay để dưới chăn cũng đã siết chặt lại.
“Sơ tỷ, ta sắp tới sẽ có chút việc, không thể lúc nào cũng tới thăm tỷ.” Lục Quán Anh nói. “Còn nữa, cửa hàng may của tỷ đã có Lăng Nhi trông coi, ta đồng thời cũng phái người hỗ trợ, tỷ không cần lo lắng, cứ dưỡng bệnh cho thật tốt.”
An Nhược Sơ gật gật đầu, cười với hắn: “Làm phiền đệ rồi, Quán Anh.”
Hoàng Dược Sư đứng một bên nhìn thấy tươi cười trên mặt nàng, buông mắt không nói.
Lục Quan Anh gãi gãi đầu, “Cũng không có việc gì. Ta đi trước đây.” Nói xong thi lễ với Hoàng Dung cùng Hoàng Dược Sư rồi rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại ba người là Hoàng Dược Sư, Hoàng Dung cùng An Nhược Sơ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bởi vì An Nhược Sơ xuất hiện, Hoàng Dung khiêu hồ tình tiết duyên trì , cho nên biểu kỳ quái dong muội muội vì cái gì hội ở ở đây.