Hoàng Dung từ trong bọc lấy ra một cái được bao bằng giấy, mở ra đưa cho An Nhược Sơ, cười nói: “Sơ tỷ, tỷ vừa uống thuốc xong, nhất định rất đắng đúng không? Ta vừa mua chút mứt táo, ăn hai miếng này để bớt đắng.”
Cay đắng trong miệng quả thật còn chưa tan đi, An Nhược Sơ cảm kích hướng Hoàng Dung cười nói: “Cám ơn.” Đưa tay cầm một viên bỏ vào trong miệng, vị ngọt kia hơi hơi giảm bớt cay đắng trong miệng, nàng nhịn không được lại cầm một viên, híp mắt thở dài: “Ăn thật là ngon.” Mấy ngày nay ăn vào gì đó đều rất nhạt, thuốc cũng rất đắng, thật lâu cũng chưa nếm qua thứ nào đó vị ngọt.
Thấy nàng thích, Hoàng Dung vui vẻ nói: “Nếu tỷ thích thì gói này liền cho tỷ, sáng mai ta sẽ đi mua cho tỷ một chút đồ ăn vặt khác.”
Mắt An Nhược Sơ sáng lên: “Có thể sao?”
“Không thể.” Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ một đầu khác truyền đến.
Hoàng Dung quay đầu nhìn sang Hoàng Dược Sư đang thảnh thơi pha trà ở một bên, hắn cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Ăn quá nhiều không tốt đối với thân thể.”
Hoàng Dung chống eo nói: “Ai bảo phụ thân người kê thuốc đều đắng như vậy chứ!” Khi còn bé nàng chẳng qua là bị cảm mạo cỏn con, kết quả hắn thế nhưng cầm một chén đen sì gì đó bắt nàng uống, đắng khiến nước mắt nước mũi của nàng hai bút cùng vẽ, từ đó về sau không còn dám uống thuốc hắn kê nữa. Tuy rằng thuốc phụ thân kê thật sự rất hiệu quả nhưng nàng cũng tình nguyện bị bệnh vài ngày cũng không nguyện uống thứ thuốc đáng sợ kia. Hoàng Dung quay sang An Nhược Sơ tìm kiếm đồng minh, “Sơ tỷ, tỷ nói có phải hay không… Sơ tỷ, tỷ làm sao mà thoáng cái đã ăn nhiều như vậy rồi?”
An Nhược Sơ ngẩng đầu, vô tội nói: “Ăn quá ngon, ta nhịn không được.”
“…” Hoàng Dung bắt đầu cân nhắc đề nghị của phụ thân nàng.
Ngay tại lúc An Nhược Sơ lại muốn đưa tay ra lấy tiếp, Hoàng Dược Sư mí mắt cũng không nâng một chút gọi: “Dung nhi!”
Hoàng Dung dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai thu lại cái gói tai hoạ kia, sau đó hướng An Nhược Sơ gửi đi một ánh mắt ngượng ngùng, thực xin lỗi nha Sơ tỷ, so với tỷ thì phụ thân đáng sợ hơn.
An Nhược Sơ từ từ buông cánh tay dừng ở giữa không trung xuống.
Hoàng chậm rãi mở miệng: “Lần sau kê thuốc ta sẽ chú ý.”
An Nhược Sơ không nhìn hắn.
Thấy không khí có phần cứng nhắc, Hoàng Dung vội vàng tìm đề tài, “Việc kia…Sơ tỷ, nghe phụ thân nói tỷ vừa tỉnh ngủ liền biến thành mẹ của ta, vậy tỷ trước kia là người như thế nào?” Nhìn qua khoé mắt thấy tai của phụ thân hơi giật giật, Hoàng Dung cười trộm trong lòng, xem ra nàng đã hỏi đúng vấn đề.
An Nhược Sơ thản nhiên nói, “Là một người bình thường.”
“Ai, kỹ càng tỉ mỉ một chút nha, mấy tuổi? Lớn lên như thế nào? Từ đâu đến?”
Mấy tuổi a… Nàng cũng đã nhanh quên. Bấm đốt ngón tay đếm đếm, trước khi đến thế giới này nàng vừa tròn hai mươi, lại còn ở thế giới này suốt năm năm, vậy phải nói là… “Năm nay hai mươi lăm tuổi.” So với Phùng Hành nhỏ hơn mười tuổi.
Đột nhiên “ba” một tiếng, chính là âm thanh cái chén bị đặt lên bàn thật mạnh.
Hoàng Dung sợ hãi quay đầu lại, chỉ thấy được vẻ mặt phụ thân không chút thay đổi, nhưng cái chén trên tay thấy thế nào cũng như sắp bị bóp nát a. Thông minh như nàng, suy nghĩ vừa động liền lập tức hiểu được.
Ách, kỳ thật nàng muốn nói với phụ thân không cần để ý như vậy, bề ngoài của hắn hoàn toàn không thể nhìn ra tuổi thật, tuyệt đối sẽ không có người nói hắn trâu già mà gặm cái gì đó… Hoàng Dung ho khan một tiếng, tiếp tục hỏi: “Vậy Sơ tỷ, người từ đâu tới?”
“Ồ… Ta nói muội có thể không tin.” An Nhược Sơ nói. “Ta đến từ tương lai.”
“Tương lai?” Hoàng Dung trừng lớn mắt.
“Ừm, mấy trăm năm sau.”
Lại là “ba” một tiếng, Hoàng Dung quay đầu lại, chỉ thấy cái chén đáng thương kia đã biến thành mảnh nhỏ. Hoàng Dung nuốt nuốt nước bọt, cái này được lắm, lập tức đã biến thành cổ nhân…
“Vậy… Vậy mấy trăm năm sau thế giới là như thế nào?”
Vấn đề này khó khăn a, làm thế nào để miêu tả cho một cổ nhân thế kỷ hai mươi mốt là cái dạng gì nhỉ? An Nhược Sơ vắt óc suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng nói: “Nơi đó cuộc sống con người có vẻ tương đối yên ổn, chiến tranh ít hơn, đương nhiên là vài quốc gia vẫn còn; giao thông cũng thật tiện lợi, giống như nếu một lộ trình phải đi mất mười ngày ở nơi này thì ở chỗ của chúng ta có thể một ngày đã tới nơi; còn nữa, hai người cách xa nhau mười vạn tám nghìn dặm cũng có thể dùng một loại công cụ để bắt đầu nói chuyện; quần áo chúng ta mặc cũng thật sự không giống ở đây, con gái mùa hè mặc áo ba lỗ quần đùi đi ra ngoài cũng sẽ không bị người ta dùng ánh mắt kỳ thị để nhìn…”
Hoàng Dung nghe được liền mê: “Thật tốt a, ta muốn đi xem…”
“Kỳ thật chỗ đó cũng không phải là không có khuyết điểm, ví dụ như không khí bị ô nhiễm nghiêm trọng, động đất a hạn hán a cái gì cũng rất nhiều, mức độ tội phạm cũng cao hơn nơi này, hàng hoá kém chất lượng ở khắp mọi nơi…”
Hoàng Dung chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước: “Vậy Sơ tỷ, tỷ thích ở đây hơn hay là ở nơi đó hơn?”
An Nhược Sơ chỉ cười không nói, trong lòng nói đương nhiên phải là nơi đó, nàng chỉ mong nhanh một chút được xuyên trở về. Có điều câu này vẫn là giữ trong lòng là tốt rồi, tránh cho người nghe suy nghĩ.
“Dung nhi, con không có việc khác để làm sao?” Hoàng Dược Sư lạnh giọng nói.
A, phụ thân đang đuổi người. Hoàng Dung lè lưỡi, nói: “Vậy Sơ tỷ, tỷ nghỉ ngơi cho thật tốt sáng mai ta lại đến thăm tỷ.” Nói xong cũng không chờ nàng phản ứng mà chạy vụt đi.
Hoàng Dung vừa đi thì trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.
Hoàng Dược Sư vẫn đang buông mắt uống trà, An Nhược Sơ không để ý tới hắn, tùy ý cầm lấy cuốn sách đặt ở đầu giường hứng thú xem. Cái này là nàng nhờ Lục Quan Anh mua hộ, đây chính là cuốn tiểu thuyết đứng đầu trong thành bây giờ, tới nay đã ra đến tập thứ sáu, tập này nàng đã mong đợi suốt hai tháng a. Nàng ban đầu nửa ngồi để xem, ngồi trong chốc lát thì thắt lưng có chút mỏi bèn nằm nghiêng xuống để xem, một lát sau nữa thì cánh tay chống lên đầu cũng mỏi, cuối cùng thì dứt khoát cứ nằm úp sấp để đọc.
Không biết qua bao lâu, đang đọc đến tình tiết thiên lôi câu động địa hoả(*) thì quyển sách trên tay thế nhưng lại bị người khác cướp đi!
(*) vô cùng gay cấn.
An Nhược Sơ giật mình ngẩng đầu, phát hiện Hoàng Dược Sư không biết từ lúc nào đã đứng ở bên giường, chỉ thấy hắn chọn mi nhìn tên sách, nói: “Cuộc đời của tú bà họ Ngô?”
An Nhược Sơ nhìn chằm chằm vào…quyển sách trên tay hắn, mím môi không nói.
“Nằm trên giường đọc sách không tốt đối với mắt.”
Nàng đương nhiên biết, dù sao thị lực này nọ ở cổ đại muốn khôi phục được là không thể, nếu vì mấy độ này mà hi sinh tiểu thuyết nàng yêu thích nhất thì trên đời này còn gì là lạc thú nữa chứ? Nhưng mà nàng cũng không muốn nói nhiều với hắn, thế là cưỡng bách chính mình dời tầm mắt ra chỗ khác, cố tình không nhìn cuốn sách trêu chọc nàng tâm ngứa trên tay hắn.
Hoàng Dược Sư nhìn thân hình giống như con mèo nhỏ đang tủi thân lùi dần vào góc giường, bắt đầu xem xét lại mình có phải hay không đã quá khắc nghiệt với nàng…
Một lát sau, giọng nói hắn từ trên đỉnh đầu nàng truyền xuống: “…Ta đọc cho nàng nghe nhé?”
An Nhược Sơ nhắm mắt lại không để ý tới hắn.
Hoàng Dược Sư ngồi xuống bên cạnh, lưng dựa vào đầu giường, tự ý đọc nội dung bên trong sách.
Không nhìn hắn không nhìn hắn không nhìn hắn… An Nhược Sơ tự thôi miên mình, nhưng mà lỗ tai thì không giống ánh mắt không muốn nhìn có thể nhắm lại. Cho nên khi giọng nói trầm thấp của hắn truyền vào bên trong tai, nàng vô cùng không có khí tiết mà bị hấp dẫn.
“… Chu Đại Văn đối với Oanh nhi của chúng ta vừa thấy đã yêu, đến thăm mỗi ngày, vì Di Hồng viện mà mang đến hàng loạt lại hàng loạt ngân phiếu, ta quả thực là sắp xem hắn là thần thánh mà thờ cúng. Trái lại nha đầu ngốc Oanh nhi kia lại không biết suy xét, một lòng nhung nhớ tên thư sinh lên kinh dự thi bần hàn kia, chờ mong một ngày hắn đến chuộc nàng ra. Ta nói cho nàng, nếu người ta thật sự đỗ trạng nguyên thì làm sao còn nhớ được hoa tường liễu ngõ như nàng nữa…”
Khi nghe rõ nội dung bên trong thì nàng hoa hoa lệ lệ mà 囧… Vì sao lại có cảm giác không hài hoà như vậy nhỉ? Nàng muốn bảo hắn không đọc nữa nhưng lại không có gan mở miệng bảo dừng, cuối cùng đành phải vượt qua một đoạn thời gian hỗn độn sau giờ Ngọ trong suy nghĩ tày đình rằng “Hoàng Dược Sư = tú bà”.
Ánh nắng chiều còn sót lại chiếu vào từ cửa sổ, Hoàng Dược Sư buông quyển sách trên tay xuống, nghiêng đầu nhìn nàng đang ở bên cạnh mình.
Chỉ thấy mắt nàng khép lại, trên mặt bình tĩnh không một gợn sóng giống như một lớp thân thể không có linh hồn.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng thật lâu sau mới ngập ngừng vươn ngón trỏ dò xét hơi thở của nàng, đến khi xác định nàng còn hô hấp thì trái tim bị thắt chặt mới chậm rãi trở nên thả lỏng.
Một tháng qua, nàng vừa ngủ thiếp đi hắn đều rất sợ. Mỗi đêm đều phải thăm dò hơi thở của nàng vài lần, xác định nàng không có việc gì thì mới an tâm. Cảnh tượng nàng thất khiếu chảy máu nằm trên mặt đất ngày hôm đó vẫn còn in sâu trong đầu hắn muốn quên không được, mỗi một lần nhớ lại là một lần kinh hãi. Đến bây giờ hắn còn chưa dám tin, nàng quả thực được hắn kịp thời đến cứu, không bị tử thần mang đi.
Hắn cầm lấy cánh tay nhỏ bé lạnh như băng lộ ra bên ngoài chăn của nàng, chậm rãi tiến vào ống tay áo, cầm lấy cổ tay của nàng, không khỏi thở dài, gầy thành như vậy tùy tiện gập lại liền gãy. Tay phải vươn qua dưới cánh tay nàng, một tay khác nâng lưng của nàng lên để nàng ngồi dậy, bản thân hắn thì ngồi xếp bằng phía sau nàng, bắt đầu giúp nàng vận khí.
Đây cũng là một trong những lần trị liệu, có điều hắn luôn chọn những lúc nàng đang ngủ cho tới bây giờ cũng không để cho nàng biết. Làm như vậy là có tính toán của hắn, dựa vào tâm lý của nàng bây giờ đoán chừng sẽ không cam tâm tình nguyện cùng hắn có nhiều tiếp xúc, nếu thân thể sinh ra cảm xúc phản kháng thì khí sẽ không thể thông suốt, trị liệu cũng sẽ mất đi công hiệu.
Sau nửa canh giờ, tay chân nàng bắt đầu ấm lên, sắc mặt cũng hồng hào hơn. Hắn dừng vận khí lại đồng thời tiếp được cơ thể yếu đuối ngã về sau của nàng.
Vừa ôm lấy liền không muốn buông ra.
Vào ban ngày, nàng luôn không để ý tới hắn, tuy rằng phản ứng của nàng cũng nằm trong dự kiến của hắn nhưng khi chân chính đối mặt với thái độ lạnh lùng của nàng thì lại là chuyện khác. Hắn ghen tị với những người có thể cùng nàng trò chuyện vui vẻ, ghen tị với những người có thể thấy được nụ cười của nàng. Nàng đối với mọi người đều hoà nhan duyệt sắc nhưng lại tiếc rẻ cho hắn bất luận một biểu tình nào, ngoại trừ một lần sau khi tỉnh lại nàng quyết liệt biểu hiện oán hận ra bên ngoài, sau đó đều coi như hắn là không khí bình thường nhìn mà không thấy. Hắn đường đường là Đông Tà Hoàng Dược Sư khi nào thì bị người khác đối đãi như vậy qua? Nếu người ngoài dám can đảm đối xử với hắn như vậy chỉ sợ đã sớm chân tay không đúng chỗ, duy chỉ có nàng, hắn lại một chút biện pháp cũng không có.
Mềm mỏng, nàng không nghe; cứng rắn, hắn không nỡ, cuối cùng đành phải tùy ý nàng.
Hắn thu chặt cánh tay đang ôm eo nhỏ của nàng, cúi đầu hôn xuống thái dương có chút mồ hôi ẩm ướt của nàng.
“Sơ nhi, Sơ nhi…” Hắn kìm lòng không đậu mà khẽ gọi đi gọi lại tên nàng.
Ly biệt khiến ta đợi chờ rất lâu…
* * *
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tháng tư đúng là một tháng bi thúc.
Hoàng Dung từ trong bọc lấy ra một cái được bao bằng giấy, mở ra đưa cho An Nhược Sơ, cười nói: “Sơ tỷ, tỷ vừa uống thuốc xong, nhất định rất đắng đúng không? Ta vừa mua chút mứt táo, ăn hai miếng này để bớt đắng.”
Cay đắng trong miệng quả thật còn chưa tan đi, An Nhược Sơ cảm kích hướng Hoàng Dung cười nói: “Cám ơn.” Đưa tay cầm một viên bỏ vào trong miệng, vị ngọt kia hơi hơi giảm bớt cay đắng trong miệng, nàng nhịn không được lại cầm một viên, híp mắt thở dài: “Ăn thật là ngon.” Mấy ngày nay ăn vào gì đó đều rất nhạt, thuốc cũng rất đắng, thật lâu cũng chưa nếm qua thứ nào đó vị ngọt.
Thấy nàng thích, Hoàng Dung vui vẻ nói: “Nếu tỷ thích thì gói này liền cho tỷ, sáng mai ta sẽ đi mua cho tỷ một chút đồ ăn vặt khác.”
Mắt An Nhược Sơ sáng lên: “Có thể sao?”
“Không thể.” Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ một đầu khác truyền đến.
Hoàng Dung quay đầu nhìn sang Hoàng Dược Sư đang thảnh thơi pha trà ở một bên, hắn cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Ăn quá nhiều không tốt đối với thân thể.”
Hoàng Dung chống eo nói: “Ai bảo phụ thân người kê thuốc đều đắng như vậy chứ!” Khi còn bé nàng chẳng qua là bị cảm mạo cỏn con, kết quả hắn thế nhưng cầm một chén đen sì gì đó bắt nàng uống, đắng khiến nước mắt nước mũi của nàng hai bút cùng vẽ, từ đó về sau không còn dám uống thuốc hắn kê nữa. Tuy rằng thuốc phụ thân kê thật sự rất hiệu quả nhưng nàng cũng tình nguyện bị bệnh vài ngày cũng không nguyện uống thứ thuốc đáng sợ kia. Hoàng Dung quay sang An Nhược Sơ tìm kiếm đồng minh, “Sơ tỷ, tỷ nói có phải hay không… Sơ tỷ, tỷ làm sao mà thoáng cái đã ăn nhiều như vậy rồi?”
An Nhược Sơ ngẩng đầu, vô tội nói: “Ăn quá ngon, ta nhịn không được.”
“…” Hoàng Dung bắt đầu cân nhắc đề nghị của phụ thân nàng.
Ngay tại lúc An Nhược Sơ lại muốn đưa tay ra lấy tiếp, Hoàng Dược Sư mí mắt cũng không nâng một chút gọi: “Dung nhi!”
Hoàng Dung dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai thu lại cái gói tai hoạ kia, sau đó hướng An Nhược Sơ gửi đi một ánh mắt ngượng ngùng, thực xin lỗi nha Sơ tỷ, so với tỷ thì phụ thân đáng sợ hơn.
An Nhược Sơ từ từ buông cánh tay dừng ở giữa không trung xuống.
Hoàng chậm rãi mở miệng: “Lần sau kê thuốc ta sẽ chú ý.”
An Nhược Sơ không nhìn hắn.
Thấy không khí có phần cứng nhắc, Hoàng Dung vội vàng tìm đề tài, “Việc kia…Sơ tỷ, nghe phụ thân nói tỷ vừa tỉnh ngủ liền biến thành mẹ của ta, vậy tỷ trước kia là người như thế nào?” Nhìn qua khoé mắt thấy tai của phụ thân hơi giật giật, Hoàng Dung cười trộm trong lòng, xem ra nàng đã hỏi đúng vấn đề.
An Nhược Sơ thản nhiên nói, “Là một người bình thường.”
“Ai, kỹ càng tỉ mỉ một chút nha, mấy tuổi? Lớn lên như thế nào? Từ đâu đến?”
Mấy tuổi a… Nàng cũng đã nhanh quên. Bấm đốt ngón tay đếm đếm, trước khi đến thế giới này nàng vừa tròn hai mươi, lại còn ở thế giới này suốt năm năm, vậy phải nói là… “Năm nay hai mươi lăm tuổi.” So với Phùng Hành nhỏ hơn mười tuổi.
Đột nhiên “ba” một tiếng, chính là âm thanh cái chén bị đặt lên bàn thật mạnh.
Hoàng Dung sợ hãi quay đầu lại, chỉ thấy được vẻ mặt phụ thân không chút thay đổi, nhưng cái chén trên tay thấy thế nào cũng như sắp bị bóp nát a. Thông minh như nàng, suy nghĩ vừa động liền lập tức hiểu được.
Ách, kỳ thật nàng muốn nói với phụ thân không cần để ý như vậy, bề ngoài của hắn hoàn toàn không thể nhìn ra tuổi thật, tuyệt đối sẽ không có người nói hắn trâu già mà gặm cái gì đó… Hoàng Dung ho khan một tiếng, tiếp tục hỏi: “Vậy Sơ tỷ, người từ đâu tới?”
“Ồ… Ta nói muội có thể không tin.” An Nhược Sơ nói. “Ta đến từ tương lai.”
“Tương lai?” Hoàng Dung trừng lớn mắt.
“Ừm, mấy trăm năm sau.”
Lại là “ba” một tiếng, Hoàng Dung quay đầu lại, chỉ thấy cái chén đáng thương kia đã biến thành mảnh nhỏ. Hoàng Dung nuốt nuốt nước bọt, cái này được lắm, lập tức đã biến thành cổ nhân…
“Vậy… Vậy mấy trăm năm sau thế giới là như thế nào?”
Vấn đề này khó khăn a, làm thế nào để miêu tả cho một cổ nhân thế kỷ hai mươi mốt là cái dạng gì nhỉ? An Nhược Sơ vắt óc suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng nói: “Nơi đó cuộc sống con người có vẻ tương đối yên ổn, chiến tranh ít hơn, đương nhiên là vài quốc gia vẫn còn; giao thông cũng thật tiện lợi, giống như nếu một lộ trình phải đi mất mười ngày ở nơi này thì ở chỗ của chúng ta có thể một ngày đã tới nơi; còn nữa, hai người cách xa nhau mười vạn tám nghìn dặm cũng có thể dùng một loại công cụ để bắt đầu nói chuyện; quần áo chúng ta mặc cũng thật sự không giống ở đây, con gái mùa hè mặc áo ba lỗ quần đùi đi ra ngoài cũng sẽ không bị người ta dùng ánh mắt kỳ thị để nhìn…”
Hoàng Dung nghe được liền mê: “Thật tốt a, ta muốn đi xem…”
“Kỳ thật chỗ đó cũng không phải là không có khuyết điểm, ví dụ như không khí bị ô nhiễm nghiêm trọng, động đất a hạn hán a cái gì cũng rất nhiều, mức độ tội phạm cũng cao hơn nơi này, hàng hoá kém chất lượng ở khắp mọi nơi…”
Hoàng Dung chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước: “Vậy Sơ tỷ, tỷ thích ở đây hơn hay là ở nơi đó hơn?”
An Nhược Sơ chỉ cười không nói, trong lòng nói đương nhiên phải là nơi đó, nàng chỉ mong nhanh một chút được xuyên trở về. Có điều câu này vẫn là giữ trong lòng là tốt rồi, tránh cho người nghe suy nghĩ.
“Dung nhi, con không có việc khác để làm sao?” Hoàng Dược Sư lạnh giọng nói.
A, phụ thân đang đuổi người. Hoàng Dung lè lưỡi, nói: “Vậy Sơ tỷ, tỷ nghỉ ngơi cho thật tốt sáng mai ta lại đến thăm tỷ.” Nói xong cũng không chờ nàng phản ứng mà chạy vụt đi.
Hoàng Dung vừa đi thì trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.
Hoàng Dược Sư vẫn đang buông mắt uống trà, An Nhược Sơ không để ý tới hắn, tùy ý cầm lấy cuốn sách đặt ở đầu giường hứng thú xem. Cái này là nàng nhờ Lục Quan Anh mua hộ, đây chính là cuốn tiểu thuyết đứng đầu trong thành bây giờ, tới nay đã ra đến tập thứ sáu, tập này nàng đã mong đợi suốt hai tháng a. Nàng ban đầu nửa ngồi để xem, ngồi trong chốc lát thì thắt lưng có chút mỏi bèn nằm nghiêng xuống để xem, một lát sau nữa thì cánh tay chống lên đầu cũng mỏi, cuối cùng thì dứt khoát cứ nằm úp sấp để đọc.
Không biết qua bao lâu, đang đọc đến tình tiết thiên lôi câu động địa hoả() thì quyển sách trên tay thế nhưng lại bị người khác cướp đi!
() vô cùng gay cấn.
An Nhược Sơ giật mình ngẩng đầu, phát hiện Hoàng Dược Sư không biết từ lúc nào đã đứng ở bên giường, chỉ thấy hắn chọn mi nhìn tên sách, nói: “Cuộc đời của tú bà họ Ngô?”
An Nhược Sơ nhìn chằm chằm vào…quyển sách trên tay hắn, mím môi không nói.
“Nằm trên giường đọc sách không tốt đối với mắt.”
Nàng đương nhiên biết, dù sao thị lực này nọ ở cổ đại muốn khôi phục được là không thể, nếu vì mấy độ này mà hi sinh tiểu thuyết nàng yêu thích nhất thì trên đời này còn gì là lạc thú nữa chứ? Nhưng mà nàng cũng không muốn nói nhiều với hắn, thế là cưỡng bách chính mình dời tầm mắt ra chỗ khác, cố tình không nhìn cuốn sách trêu chọc nàng tâm ngứa trên tay hắn.
Hoàng Dược Sư nhìn thân hình giống như con mèo nhỏ đang tủi thân lùi dần vào góc giường, bắt đầu xem xét lại mình có phải hay không đã quá khắc nghiệt với nàng…
Một lát sau, giọng nói hắn từ trên đỉnh đầu nàng truyền xuống: “…Ta đọc cho nàng nghe nhé?”
An Nhược Sơ nhắm mắt lại không để ý tới hắn.
Hoàng Dược Sư ngồi xuống bên cạnh, lưng dựa vào đầu giường, tự ý đọc nội dung bên trong sách.
Không nhìn hắn không nhìn hắn không nhìn hắn… An Nhược Sơ tự thôi miên mình, nhưng mà lỗ tai thì không giống ánh mắt không muốn nhìn có thể nhắm lại. Cho nên khi giọng nói trầm thấp của hắn truyền vào bên trong tai, nàng vô cùng không có khí tiết mà bị hấp dẫn.
“… Chu Đại Văn đối với Oanh nhi của chúng ta vừa thấy đã yêu, đến thăm mỗi ngày, vì Di Hồng viện mà mang đến hàng loạt lại hàng loạt ngân phiếu, ta quả thực là sắp xem hắn là thần thánh mà thờ cúng. Trái lại nha đầu ngốc Oanh nhi kia lại không biết suy xét, một lòng nhung nhớ tên thư sinh lên kinh dự thi bần hàn kia, chờ mong một ngày hắn đến chuộc nàng ra. Ta nói cho nàng, nếu người ta thật sự đỗ trạng nguyên thì làm sao còn nhớ được hoa tường liễu ngõ như nàng nữa…”
Khi nghe rõ nội dung bên trong thì nàng hoa hoa lệ lệ mà 囧… Vì sao lại có cảm giác không hài hoà như vậy nhỉ? Nàng muốn bảo hắn không đọc nữa nhưng lại không có gan mở miệng bảo dừng, cuối cùng đành phải vượt qua một đoạn thời gian hỗn độn sau giờ Ngọ trong suy nghĩ tày đình rằng “Hoàng Dược Sư = tú bà”.
Ánh nắng chiều còn sót lại chiếu vào từ cửa sổ, Hoàng Dược Sư buông quyển sách trên tay xuống, nghiêng đầu nhìn nàng đang ở bên cạnh mình.
Chỉ thấy mắt nàng khép lại, trên mặt bình tĩnh không một gợn sóng giống như một lớp thân thể không có linh hồn.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng thật lâu sau mới ngập ngừng vươn ngón trỏ dò xét hơi thở của nàng, đến khi xác định nàng còn hô hấp thì trái tim bị thắt chặt mới chậm rãi trở nên thả lỏng.
Một tháng qua, nàng vừa ngủ thiếp đi hắn đều rất sợ. Mỗi đêm đều phải thăm dò hơi thở của nàng vài lần, xác định nàng không có việc gì thì mới an tâm. Cảnh tượng nàng thất khiếu chảy máu nằm trên mặt đất ngày hôm đó vẫn còn in sâu trong đầu hắn muốn quên không được, mỗi một lần nhớ lại là một lần kinh hãi. Đến bây giờ hắn còn chưa dám tin, nàng quả thực được hắn kịp thời đến cứu, không bị tử thần mang đi.
Hắn cầm lấy cánh tay nhỏ bé lạnh như băng lộ ra bên ngoài chăn của nàng, chậm rãi tiến vào ống tay áo, cầm lấy cổ tay của nàng, không khỏi thở dài, gầy thành như vậy tùy tiện gập lại liền gãy. Tay phải vươn qua dưới cánh tay nàng, một tay khác nâng lưng của nàng lên để nàng ngồi dậy, bản thân hắn thì ngồi xếp bằng phía sau nàng, bắt đầu giúp nàng vận khí.
Đây cũng là một trong những lần trị liệu, có điều hắn luôn chọn những lúc nàng đang ngủ cho tới bây giờ cũng không để cho nàng biết. Làm như vậy là có tính toán của hắn, dựa vào tâm lý của nàng bây giờ đoán chừng sẽ không cam tâm tình nguyện cùng hắn có nhiều tiếp xúc, nếu thân thể sinh ra cảm xúc phản kháng thì khí sẽ không thể thông suốt, trị liệu cũng sẽ mất đi công hiệu.
Sau nửa canh giờ, tay chân nàng bắt đầu ấm lên, sắc mặt cũng hồng hào hơn. Hắn dừng vận khí lại đồng thời tiếp được cơ thể yếu đuối ngã về sau của nàng.
Vừa ôm lấy liền không muốn buông ra.
Vào ban ngày, nàng luôn không để ý tới hắn, tuy rằng phản ứng của nàng cũng nằm trong dự kiến của hắn nhưng khi chân chính đối mặt với thái độ lạnh lùng của nàng thì lại là chuyện khác. Hắn ghen tị với những người có thể cùng nàng trò chuyện vui vẻ, ghen tị với những người có thể thấy được nụ cười của nàng. Nàng đối với mọi người đều hoà nhan duyệt sắc nhưng lại tiếc rẻ cho hắn bất luận một biểu tình nào, ngoại trừ một lần sau khi tỉnh lại nàng quyết liệt biểu hiện oán hận ra bên ngoài, sau đó đều coi như hắn là không khí bình thường nhìn mà không thấy. Hắn đường đường là Đông Tà Hoàng Dược Sư khi nào thì bị người khác đối đãi như vậy qua? Nếu người ngoài dám can đảm đối xử với hắn như vậy chỉ sợ đã sớm chân tay không đúng chỗ, duy chỉ có nàng, hắn lại một chút biện pháp cũng không có.
Mềm mỏng, nàng không nghe; cứng rắn, hắn không nỡ, cuối cùng đành phải tùy ý nàng.
Hắn thu chặt cánh tay đang ôm eo nhỏ của nàng, cúi đầu hôn xuống thái dương có chút mồ hôi ẩm ướt của nàng.
“Sơ nhi, Sơ nhi…” Hắn kìm lòng không đậu mà khẽ gọi đi gọi lại tên nàng.
Ly biệt khiến ta đợi chờ rất lâu…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tháng tư đúng là một tháng bi thúc.