Hít một hơi khí lạnh, Trạm Lư vội vàng dập đầu: "Chủ tử minh xét, nô tài tuyệt đối không có suy nghĩ sai trái!"
Chậm rãi đeo ngọc bội vào thắt lưng, Thẩm Tại Dã lại quay đầu ngắm trăng trên bầu trời.
“Nếu ngươi có ý đồ bất chính, cũng không trách ngươi được.” Y hờ hững nói: “Mị thuật của nữ tử đó quá lợi hại, rất ít người có thể cưỡng lại.”
Thậm chí ngay cả y có thể cũng đã trúng chiêu, nếu không thì tại sao nửa đêm y không ngủ mà lại chạy đến bên cửa sổ ngắm trăng?
Trạm Lư sửng sốt, ngẩng đầu lên, nhìn chủ tử nhà mình với vẻ không thể tin nổi, sau đó cúi đầu nói: "Có một chuyện nô tài đã muốn hỏi ngài từ lâu."
“Ngươi hỏi đi."
“Dường như ngài đối với Khương nương tử đã hơi khác trước.” Trạm Lư hạ giọng: “Bắt đầu từ lúc ở Hợp Phong Vũ đã có chút khác thường. Tại sao vậy?”
Thẩm Tại Dã im lặng.
Trăng đêm nay rất sáng, khiến người nhìn có chút choáng váng, trong nháy mắt dường như có thể quay trở về ngày đại hôn của Khương Đào Hoa và Mục Vô Hạ.
Cả Đại Ngụy cũng không có mấy người bận tâm đến hôn sự của công chúa nước Triệu và Nam vương, cho nên đội đưa dâu chỉ có mười mấy hộ vệ, lỏng lẻo lại lười biếng, đến mức bầy sói hoang Tần Thăng mới nuôi mấy ngày ở quốc đô vừa xông ra đã khiến tất cả sợ hãi chạy tán loạn.
Sau khi đám đông trở nên hỗn loạn, có người phụ trách giữ chân nha hoàn theo sát Khương Đào Hoa, có người phụ trách bí mật dẫn đường cho nàng, tạo cơ hội để nàng chạy về hướng Hợp Phong Vũ.
Khương Đào Hoa rất thông minh, rải rất nhiều viên sỏi nhiều màu sắc dọc đường đi. Tiếc là người của y đi ngay phía sau nàng, nàng rải bao nhiêu thì người đó nhặt bấy nhiêu rồi vứt chúng đi nơi khác, để không ai có thể tìm được nàng trước khi xong việc.
Tất cả đều nằm trong kế hoạch của y, chỉ cần y khiến Khương Đào Hoa bị cưỡng hiếp ở thanh lâu thì Cảnh vương sẽ khó mà thoát tội, chắc chắn sẽ bị hoàng đế trách mắng và nảy sinh hiềm khích. Còn Nam vương chẳng những không cần phải lấy nàng công chúa biết mị thuật này mà còn được hoàng đế ban thưởng. Về phần y, y là người không biết chuyện, Cảnh vương cũng không thể trách y được.
Tuy nhiên, khi y đứng trên tầng hai nhìn thấy nữ tử đó vô tình ngẩng mặt lên, y đã đột nhiên đổi ý.
Một mũi tên giết hai con chim chẳng thú vị gì, một mũi tên giết bốn con chim mới là bản lĩnh. Nếu nữ nhân này đã nghiêng nước nghiêng thành như vậy, tại sao không để y đích thân lĩnh giáo chứ? Sau đó, Cảnh vương còn liên đới gọi là liên lụy đến y và nợ y một lời giải thích, một mũi tên hạ bốn con chim.
Y chỉ là bề ngoài trọng nữ sắc chứ không phải người thật sự ham mỹ sắc, nhưng có lẽ là đã kìm nén quá lâu, dù sao thì người này cũng sẽ chết, chi bằng phóng túng cùng y một lần cũng tốt.
Có trời mới biết tại sao lúc đó y lại có ý nghĩ điên rồ như vậy, không lẽ trong cơ thể mỗi người cấm dục đều có một con quỷ lang thang? Thẩm Tại Dã không hiểu, cũng không có ý định tìm hiểu kỹ, dù sao mọi chuyện vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch của y.
Tuy nhiên, kể từ lúc y bước vào căn phòng ấy, dường như có thứ gì đó đã thoát khỏi tầm kiểm soát của y và đi theo một hướng không xác định.
Trong hậu viện của tướng phủ có đủ loại nữ nhân, xinh đẹp, đoan trang, hoạt bát, hiểu biết, song y chưa từng gặp người nào giống như Khương Đào Hoa.
Cánh tay trắng như tuyết lộ ra từ ống tay áo rộng, tấm chăn gấm đỏ tôn bật nước da thật dụ người, cùng với đôi mắt quyến rũ, dáng vẻ vừa giãy giụa vừa khao khát lập tức khiến y mất kiểm soát. Nàng rõ ràng không phải là người đẹp nhất, nhưng đôi mắt ấy lại giống như một vòng xoáy, hút y vào từng chút một và không bao giờ thoát ra được nữa.Có lẽ là do Khương Đào Hoa đã dùng mị thuật, y không phòng bị nên mới hưởng thụ và trầm luân. Nếu không phải trong đầu vẫn còn một chút lý trí thì chắc chắn nàng hỏi gì y sẽ trả lời nấy.
Một nữ nhân như vậy sao có thể để nàng ta sống tiếp được.
“Vì sao ta thất thường không quan trọng chút nào.” Lấy lại tâm thần, Thẩm Tại Dã khẽ mỉm cười: “Ngươi chỉ cần biết, sau này nàng ta sẽ không xuất hiện nữa, cũng sẽ không tạo nên bất kỳ ảnh hưởng gì với ta nữa, vậy là đủ rồi."
"... Vâng." Trạm Lư mím môi, ngẫm nghĩ rồi lại nhìn y: "Hôm qua ngài trở về Lâm Vũ Viện lúc nửa đêm, Cố nương tử đã sai người theo dõi đấy."
"Nữ nhân đó đúng là thích so bì." Thẩm Tại Dã không quan tâm xua tay, thở phào nhẹ nhõm: "Kệ nàng ta đi, dù sao sau ngày mai, nàng ta sẽ không thể làm gì được nữa."
"Nô tài hiểu rồi."
Đứng dậy đóng cửa sổ lại, Thẩm Tại Dã cũng vệ sinh cá nhân rồi lên giường nghỉ ngơi. Tuy nhiên, không biết có phải do y suy nghĩ quá nhiều hay không mà thật sự đã mơ thấy Khương Đào Hoa.
Nữ nhân đó mặc váy dài thêu hoa đào, khoác áo choàng màu hồng, tựa vào cây hoa đào mỉm cười với người đối diện. Không nhìn rõ người trước mặt nàng trông như thế nào, nhưng tay đang cầm cọ chậm rãi vẽ nàng.
Ngay cả trong giấc mơ, Thẩm Tại Dã vẫn cau mày, thầm nghĩ nữ nhân phóng túng như vậy thật may mắn khi không gả cho Nam vương.
Trăng đã lặn về hướng tây, sắc trời ngày càng sáng hơn. Đợi đến giờ Thìn, Khương Đào Hoa đứng dậy bắt đầu trang điểm.
Nàng mặc chiếc váy lộng lẫy do Thẩm Tại Dã chuẩn bị. Song, trước khi mặc chiếc váy đó, nàng đã mặc một chiếc váy trơn bên trong, trâm cài cũng cố định dùng những loại nhẹ nhàng, những trang sức trên đầu chỉ dùng để trang trí.
"Ôi." Nhìn mình trong gương, Đào Hoa không khỏi thở dài: "Rõ ràng là khuôn mặt chim sa cá lặn, tại sao mỗi lần trang điểm đều gặp phải cảnh bỏ trốn vậy chứ?"
Thanh Đài hai mắt thâm quầng đứng phía sau nàng, nhìn xung quanh rồi nói: "Nô tỳ đã lấy được bản đồ rồi, bạc vụn cũng đã chuẩn bị xong."
"Ừm." Đào Hoa gật đầu: "Ngươi làm việc thì ta yên tâm."
Khương Đào Hoa lại nhìn mình trong gương thêm một lúc, chỉnh lại áo choàng, đứng dậy định đi ra ngoài thì nhìn thấy Thẩm Tại Dã bước vào.
"Gia?" Đào Hoa vô cùng kinh ngạc, chớp chớp mắt: "Hôm nay ngài không cần thượng triều ư?"
Sắc mặt không được tốt, giống như ngủ không ngon giấc, Thẩm Tại Dã xoa ấn đường nói: “Dâng tấu sớ lên rồi, hôm nay ta nghỉ.”
"Ồ... Vậy gia có muốn đi cùng thần thiếp đến Bắc Môn Đình không?"
"Không, lát nữa còn có chuyện quan trọng khác." Thẩm Tại Dã nhìn nàng hai cái rồi mỉm cười: "Ta chỉ đến thăm nàng trước khi nàng đi thôi."
Trước khi hành hình.
Đào Hoa mặt thì tươi cười nhưng trong lòng lại đang gào thét! Đã nói đến thăm nàng trước khi hành hình luôn rồi, quả nhiên nàng đoán không sai, hôm nay bất luận thế nào cũng phải trốn thôi!
“Sao căng thẳng thế?” Thẩm Tại Dã tiến lại gần nàng hai bước, nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Sợ Cảnh vương lắm à?”
So với Cảnh vương thì ta sợ ngài hơn.
Đào Hoa cười khì khì, hơi khuỵu gối: “Có gia chống đỡ, thiếp thân không sợ.”
"Ừm."
Đáp lời xong, Thẩm Tại Dã trực tiếp ngồi xuống ghế chính, cũng không nói gì nữa, chỉ bưng chén trà Thanh Đài đặt bên cạnh lên, thi thoảng hớt bọt trà.
Y không nói gì, Đào Hoa cũng không biết nên nói gì, thế là chỉ ngồi cùng y. Nhưng mà vị gia này không đi thì nàng không thể đi trước được, nên đành phải giương mắt nhìn thời gian chậm rãi trôi qua.
Trà đã nguội, Thẩm Tại Dã cũng không uống ngụm nào, chỉ đặt chén xuống, nhìn sâu vào mắt Đào Hoa: “Nàng đi đường cẩn thận.”
Bốn mắt chạm nhau, Đào Hoa hơi giật mình, nghiêng đầu, đột nhiên nở nụ cười thật ngây thơ với y: “Gia đang lo lắng cho thiếp thân à?”
"Nàng nhìn ra sao?" Thẩm Tại Dã khẽ cười.
“Ừm, trong mắt ngài mang vẻ lưu luyến và do dự.” Mắt Đào Hoa sáng lên, như thể đã phát hiện được bảo bối nào đó, vui vẻ nhìn y nói: “Chỉ mấy ngày ngắn ngủi thôi mà gia có thể nặng tình với thiếp thân đến vậy, thiếp thân cũng không còn gì hối tiếc nữa.
Thẩm Tại Dã mím môi, cụp mắt, giống như yên tâm nói lời tạm biệt, khoát tay nói: “Đi đi.”
“Thiếp thân xin cáo lui.” Khương Đào Hoa đứng dậy hành lễ, ánh mắt luôn nhìn y không xê dịch cho đến khi quay người đi.
Thanh Đài đang đợi nàng ở cửa, thấy nàng đi ra, liền vô tình liếc nhìn vào phòng.
Thừa tướng gia ngồi trên ghế chính vẫn nhìn theo bóng lưng của chủ tử nhà mình, ánh mắt như thế… thật kỳ lạ.
"Đi thôi." Đào Hoa thấp giọng nói.
Thanh Đài quay đầu lại, đưa nàng đến cửa hông, đợi đến lúc lên xe rồi mới hỏi: "Tướng gia sao thế ạ?"
Chỉnh lại tay áo, Đào Hoa bình tĩnh nói: “Sắp nói lời từ biệt nữ nhân vừa mới qua đêm với y cách đây không lâu nên lương tâm bất an thôi.”
Sao cơ? Thanh Đài kinh ngạc.
Đào Hoa cười lạnh, lẩm bẩm: "Vừa rồi ta không nói ra, nhưng trong mắt y có luyến tiếc, có do dự, mà nhiều hơn là tàn nhẫn, rõ ràng là đang nói lời từ biệt cuối cùng với ta. Có điều... có thể khiến y đặc biệt đến ngồi với ta lâu như vậy, xem ra tướng gia này cũng không hẳn là vô tình tuyệt đối."
Y biết nàng sẽ mất mạng nên lúc nãy mới không che giấu cảm xúc của mình. Nếu nàng ngốc một chút thì sẽ thật sự nghĩ rằng y chỉ là không nỡ để mình đi xa mà thôi. Nhưng sự thật là y chẳng có gì phải giấu giếm đối với người sắp chết.
Đêm qua trước khi ngủ, Đào Hoa đã rất tức giận, dù sao nàng cũng là một công chúa, sao y có thể muốn giết là giết được? Lỡ như ảnh hưởng đến mối bang giao giữa hai nước thì sao?
Nhưng sau đó nàng mới hiểu ra, Thẩm Tại Dã thật sự là một người rất thông minh, muốn nàng đi gặp Cảnh vương, nàng chắc chắn sẽ chết trước mặt Cảnh vương, vì vậy không liên quan gì đến y, mọi tội lỗi đều nằm ở Cảnh vương.
Xem ra kiếp trước có thể là nàng và Cảnh Vương đã cùng nhau đào mộ tổ tiên của y nên mới thù hận đến thế.
Thanh Đài cau mày, nhẹ nhàng nắm lấy tay chủ tử nhà mình, sau đó vén rèm nhìn ra ngoài.
Phu xe là người của tướng phủ, bên cạnh xe ngựa còn có bốn hộ vệ, đêm hôm qua đã lặng lẽ thay người, trong đó có hai người là người của họ đi theo từ nước Triệu, chỉ đợi đến địa điểm thích hợp là có thể trốn thoát.
Khương Đào Hoa nhìn bản đồ, đặt ngón tay lên một ngã tư: "Chỗ này, cách nơi đó gần nhất."
"Nô tỳ hiểu rồi."
Phu xe biết võ công, nhận nhiệm vụ này, thầm nghĩ phía sau chỉ có hai nữ tử yếu đuối nên chắc sẽ không có sự cố gì, chỉ cần đến cổng bắc là có thể báo cáo quay về lĩnh thưởng.
Vì vậy, trên đường đi tâm trạng hắn luôn rất tốt, thậm chí còn ngân nga ca hát.
"Hò dô ta nào, hò dô ta..."
"Hay quá!" Ngân nga xong một bài hát, bên cạnh có tiếng vỗ tay! Phu xe vui vẻ quay đầu lại, chỉ thấy Thanh Đài mỉm cười với mình, sau đó là một cụ đấm thẳng vào mặt!
Lực đấm quá mạnh khiến hắn bị hất khỏi xe ngựa, hôn mê bất tỉnh.
Hai tên hộ vệ bên cạnh xe cả kinh, chưa kịp phản ứng thì đã bị hai hộ vệ khác đánh bất tỉnh cùng lúc.
"Làm tốt lắm!" Đào Hoa xem mà vỗ tay bôm bốp, sau đó nhanh chóng cởi áo gấm và tháo những trang sức dư thừa ở trên đầu xuống, rồi thò tay lấy ra một lọ huyết lợn.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo