Đào Hoa hơi căng thẳng, cảm giác được bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên mờ ám. Nhưng Thẩm Tại Dã lại hoàn toàn không có cảm giác gì, sắc mặt từ hơi khó chịu chuyển sang bình tĩnh, càng khiến người ta không thể đoán được tâm tư của y.
“Vương gia dự định hỏi tội thần sao?”
Băng bó vết thương xong, Thẩm Tại Dã bình tĩnh hỏi Nam vương.
Mục Vô Hạ thẳng lưng, giọng điệu kỳ quái: “Bổn vương không có tư cách hỏi tội ngài, có lẽ ngài đã làm đúng.”
"Tuy nhiên, bổn vương có quyền lựa chọn con đường mình nên đi."
Nghe xong nửa câu đầu Thẩm Tại Dã còn cảm thấy được an ủi một chút, nhưng nửa câu sau suýt thì khiến y hét lên: “Vương gia!”
“Bổn vương đã nói từ lâu rồi, trên đời này có rất nhiều cách tiến về phía trước, có người bằng lòng ngồi xe, có người bằng lòng đi bộ. Ngài cũng chẳng có lý do gì cho rằng người đi bộ thì nhất định là sai."
Mục Vô Hạ kiên định nói: “Bổn vương đã nói rồi, bổn vương không ngốc, không nhất thiết phải đi con đường do ngài trải sẵn.”
Không đi con đường do người ta trải sẵn mà tự mình giẫm lên người đầy bùn thì không ngốc sao? Đào Hoa bày tỏ sự nghi ngờ, nhưng nàng đã mất quá nhiều máu, gắng gượng lâu như vậy đã là rất miễn cưỡng rồi, hai người trước mặt này không biết sao lại còn lạc đề nữa, nàng đột nhiên có chút không kiên trì được nữa.
"Ta hơi mệt." Trước khi mất đi ý thức, Khương Đào Hoa kiên định nói với Mục Vô Hạ: "Khẩn cầu vương gia, trước khi thiếp thân tỉnh lại, nhất định đừng để thừa tướng mang thiếp thân đi, thiếp thân sẽ mất mạng đó!"
Nói xong, lập tức ngất đi.
Thẩm Tại Dã sa sầm mặt ôm nàng, nhiệt độ nóng hổi xuyên qua y phục của nàng truyền đến, càng khiến y dở khóc dở cười.
Đã mất nửa mạng rồi mà vẫn có thể nói được những lời này, cũng thật là cố gắng!
Mục Vô Hạ nghiêm túc gật đầu, nghe giọng Đào Hoa cũng có thể cảm nhận được nàng đã yếu lắm rồi, thế là nói: “Muốn nói chuyện thì đến thư phòng, để y nữ vào xem cho Khương thị. Nếu thật sự chết ở phủ Nam vương thì sẽ không tiện ăn nói với mọi người.”
“Vâng.” Thẩm Tại Dã gật đầu, đặt Đào Hoa trở lại giường, đứng dậy đi theo hắn ra ngoài.
Y nữ ở ngoài phòng đã đợi rất lâu, thấy người cuối cùng cũng đi ra, Thanh Đài nhanh chóng dẫn nàng ta vào.
"Chủ tử?"
Người trên giường đã hôn mê bất tỉnh, Thanh Đài mắt đỏ hoe, nhỏ giọng nói với y nữ: “Vết thương chưa đến nội tạng, chỉ đến phần thịt, nhưng cũng rất sâu, cần phải khâu lại.”
Y nữ gật đầu, mở hộp thuốc lấy ma phí tán ra, đang định rót nước nóng thì nghe thấy nha hoàn trước mặt nói: “Không được dùng thuốc giảm đau.”
Y nữ sửng sốt, cau mày nói: "Khâu vết thương cực kỳ đau đớn, sợ phu nhân sẽ chịu không nổi, không dùng thuốc giảm đau sao mà được?"
Thanh Đài nghiến răng: “Ta cũng biết khâu vết thương rất đau, nhưng chủ tử trước giờ chưa từng dùng thuốc giảm đau.”Trước đây Khương Đào Hoa từng bị gãy chân ở nước Triệu, lúc nối chân đau như vậy nhưng nàng vẫn kiên quyết không dùng ma phí tán. Nàng đã nói gì nhỉ?
"Thuốc giảm đau như ma phí tán sẽ làm tổn thương não, trừ khi nó làm ta đau đến chết, còn không thì đừng dùng! Nếu não không dùng được nữa, chủ tử của ngươi là ta sẽ càng chết nhanh hơn!”
Trước đây Thanh Đài cũng thấy hoang đường, định cưỡng ép chủ tử dùng vào lúc đau đớn tột cùng, ai ngờ từ đầu đến cuối Khương Đào Hoa đều cắn chặt răng không nói một lời, không cho ai cơ hội nào.
Có thể làm gì được nàng chứ?
Y nữ liếc nhìn Thanh Đài với ánh mắt kỳ lạ, suy nghĩ một lát rồi vẫn đặt ma phí tán xuống, trực tiếp lấy chỉ khâu ra, hơ kim chuẩn bị.
Đào Hoa đang hôn mê thần sắc rất bất an, có lẽ là do hoàn cảnh của nàng không đủ an toàn, lông mày luôn cau lại.
Y nữ lo lắng trong lúc đang khâu vết thương thì người này sẽ tỉnh lại, nhưng ngay khi kim đâm vào da thịt, lông mày nàng giãn ra một chút, chỉ là mồ hôi lạnh toát ra từng lớp, tay cũng nắm chặt.
“Việc này…” Mồ hôi trên trán y nữ tuôn rơi, quay đầu nhìn Thanh Đài: “Y thuật của ta không thành thạo lắm, hay là sai người vào cung mời thêm một y nữ nữa?"
Sắc mặt Thanh Đài tối sầm: "Người đã như thế này rồi, lấy đâu ra thời gian đi mời người khác? Đến khâu vết thương ngươi cũng không biết sao?"
“… Biết thì biết.” Nhưng tay nàng ta run lắm!
Y nữ sắp khóc đến nơi, khâu một mũi xong, cảm nhận được da thịt căng cứng của người trên giường, lại nhìn sắc mặt ngày càng tái nhợt của nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.
Những kiều khách trong khuê các xưa nay da mỏng thịt mềm, bị phong hàn thôi cũng khóc sướt mướt, chưa bao giờ thấy ai khâu sống không cần dùng ma phí tán như thế này!
Nàng không nói lời nào cũng không kêu đau, nhưng y nữ cũng cảm thấy đau!
Không thể tập trung nổi, y nữ thấy vết thương này ít nhất phải khâu mấy chục mũi, không thể ngồi yên được nữa: “Cô nương, nô tỳ thật sự không thích hợp, nô tỳ nên đi thỉnh tội với vương gia thì hơn, mau bảo người đi mời y nữ có thâm niên hơn đến!"
Nói xong, không đợi Thanh Đài từ chối, đã quỳ xuống dập đầu ba cái!
Thanh Đài tức giận: "Ngươi làm sao thế? Đã xuống kim rồi mà lại không thể khâu xong trong một lần?!"
Y nữ khóc còn thảm hơn cả Đào Hoa ở trên giường, sắc mặt cũng tái nhợt, toàn thân run rẩy như chú gà con, không cần giải thích liền đứng dậy chạy ra ngoài.
“Ngươi đứng lại!” Đưa tay định tóm lấy nhưng không nhanh bằng động tác của nàng ta, Thanh Đài vội đắp chăn cho Đào Hoa rồi đuổi theo ra ngoài.
Phủ Nam vương vì chủ tử nhân từ nên người hầu đều to gan, y nữ này cũng không chạy đi nơi nào khác mà đi thẳng đến thư phòng của Nam vương ở bên cạnh.
"Vương gia!"
Mục Vô Hạ và Thẩm Tại Dã đang giằng co thì chợt nghe thấy tiếng gọi như vậy, Mục Vô Hạ cau mày mở cửa: “Sao thế?”
Nữ y mồ hôi đầy đầu quỳ dưới sân, giọng sụt sùi: “Nô tỳ không khâu vết thương cho phu nhân đó được, vương gia nên mau cho người vào cung mời một y nữ lớn tuổi một chút trước khi cửa cung bị đóng.”
Thẩm Tại Dã đi theo đứng ở cửa, nghe vậy liền nhìn chằm chằm y nữ: "Một chút vết thương cũng không khâu được, danh xưng y nữ này là do vương gia của các ngươi tùy ý ban cho hay sao?"
"Thừa tướng không biết đấy thôi!" Y nữ vội vàng nói: "Không phải là nô tỳ không khâu được, thật ra là... phu nhân đó bị thương nghiêm trọng nhưng lại không chịu dùng ma phí tán nên nô tỳ không dám làm bừa."
Câu nói thịnh hành nhất trong các quý phủ cao sang hiện nay đó là “Nếu không chữa khỏi thì các ngươi đều bị chôn cùng”! Nàng ta chỉ là một tiểu y nữ mà thôi! Vẫn chưa muốn chết sớm như vậy! Tình huống trong nhà nhìn là biết không ổn, nàng ta cũng không ngốc mà đợi đền mạng?
“Không chịu dùng ma phí tán có nghĩa là gì?” Mục Vô Hạ cau mày: “Nàng ấy tỉnh rồi à?”
"Không có." Thanh Đài đứng ở phía sau, cúi đầu nói: "Chỉ là trước đây chủ tử từng nói không cần dùng thuốc giảm đau."
"Hoang đường!" Thẩm Tại Dã hừ lạnh: "Người còn chưa tỉnh mà ngươi cũng nghe lời?"
Nói xong, giũ vạt áo bước ra ngoài.
Mục Vô Hạ vội vàng đi theo, trong lòng cũng nghĩ chắc là Thanh Đài điên rồi, người đã không còn tỉnh táo nữa còn quan tâm nhiều mệnh lệnh như vậy làm gì? Mạng của chủ tử nhà mình phải là quan trọng nhất mới đúng.
Sau khi quay lại phòng chính xem xét tình hình mới phát hiện mình đã trách nhầm Thanh Đài.
Thẩm Tại Dã bưng ma phí tán định rót vào miệng Khương Đào Hoa, nhưng nàng cắn chặt răng không thể tách ra được.
Trong một khoảnh khắc Mục Vô Hạ cảm thấy có thể Đào Hoa đang tỉnh, nếu không sẽ không thể đầy phòng bị trong tình trạng mất ý thức như vậy.
Nhưng vạch mí mắt của nàng ra xem thì quả thật người này đang hôn mê, không hề tỉnh táo.
"Sao lại như thế?" Thẩm Tại Dã cau mày quay sang nhìn Thanh Đài: "Chủ tử nhà ngươi bị bệnh gì vậy?"
Thanh Đài lắc đầu bất lực: “Đã như vậy từ rất lâu rồi, khi đang ngủ hoặc hôn mê, không ai có thể cạy răng người ra được. Cho dù có cưỡng chế cạy răng đổ vào, kể cả là nước trắng thì công chúa cũng sẽ nhổ ra.”
Nàng ta đi theo chủ tử cũng mới được hai năm nên thật sự không biết trước đây đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Tại Dã mím môi, liếc nhìn Đào Hoa mấy cái, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn: “Không dùng thuốc thì không dùng vậy, đau chết cũng là nàng ta tự chuốc lấy. Nhưng vết thương thì vẫn đổ lên đầu ta, chảy máu đến chết sẽ không hay lắm. Mang kim khâu vết thương đến đây.”
Y nữ sửng sốt, thận trọng chỉ tay lên người Đào Hoa.
Mục Vô Hạ cả kinh, quay đầu trừng mắt với nàng ta: “Ngươi đâm kim rồi còn bỏ chạy giữa đường?”
"Vương gia bớt giận!" Y nữ run rẩy quỳ xuống: "Nô tỳ thật sự không có gan khâu hết..."
"Bỏ đi, các ngươi ra ngoài hết đi, vương gia cũng đến thư phòng đợi vi thần." Thẩm Tại Dã cau mày xua tay, "Thanh Đài ở lại phụ giúp được rồi."
Mục Vô Hạ không mấy tin tưởng nhìn y: “Ngài khâu ư?”
“Khâu cũng không có gì khó.” Thẩm Tại Dã nói: “Bản thân nàng ta không sợ đau, vi thần còn có thể sợ nàng ta đau? Còn trì hoãn nữa thì sẽ mất mạng như chơi, chẳng phải ngài dí vi thần đến chết hay sao?"
Mục Vô Hạ mím môi, gật đầu, nhanh chóng dẫn y nữ ra ngoài.
Thanh Đài nhìn Thẩm Tại Dã bằng ánh mắt kỳ lạ, nhất thời không biết y có ý gì.
"Còn ngây ra đấy làm gì?"
Vén chăn lên nhìn vết thương kinh khủng của Khương Đào Hoa, Thẩm Tại Dã tức giận quay sang nói với Thanh Đài: “Đi chuẩn bị khăn và nước nóng, chủ tử nhà ngươi máu chảy khắp người, không nhìn rõ vết thương.”
“… Vâng.” Miệng thì vâng nhưng Thanh Đài lại không nhúc nhích. Nàng ta sợ vừa quay người đi thì y sẽ một chưởng đập chết chủ tử nhà mình.
“Ngươi sợ ta hại nàng ấy?” Nhìn sắc mặt của nha hoàn này, Thẩm Tại Dã tức quá hóa cười, nhéo vai Đào Hoa nói: “Nữ nhân này quá thông minh, đã tìm sẵn cho mình một tấm bùa bảo vệ, ta không làm gì được nàng ấy đâu, ngươi yên tâm đi đi!
Bùa bảo vệ? Nam vương gia sao? Thanh Đài sửng sốt, ngơ ngác gật đầu rồi bước ra ngoài.
Chủ tử quả thực đã nói, chỉ cần Nam vương đồng ý bảo vệ người thì họ sẽ không chết trong tay Thẩm Tại Dã, chỉ là đến giờ nàng ta vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại.
Vì sao có Nam vương che chở thì Thẩm thừa tướng thật sự không đụng đến họ nữa?
Không hiểu nổi, Thanh Đài lắc đầu, vội vàng đi tìm nước nóng.
Nhìn vết máu thấm ướt nửa giường, Thẩm Tại Dã thật sự không biết nói gì. Trong hai mươi lăm năm cuộc đời, y chưa bao giờ gặp nữ nhân nào đáng sợ như vậy. Nếu nói nàng muốn sống thì đây rõ ràng là hành động không muốn sống nữa. Nhưng nếu nói nàng không muốn sống thì nàng lại dùng mọi tâm cơ để thoát khỏi tay y bảo toàn tính mạng.
Rốt cuộc là nàng nghĩ gì? Vết thương này cho dù là đàn ông cũng đau gần chết, nhưng nàng lại không chịu dùng đến ma phí tán? Con người dù không sợ đau đến mấy thì cũng có giới hạn chứ?!
Cảm thấy bực bội, Thẩm Tại Dã đưa tay lấy chiếc kim treo bên cạnh, căn chỉnh vết thương, bắt đầu khâu vá không thương tiếc.
"A."
Có lẽ là do y dùng quá nhiều lực, Khương Đào Hoa đau đớn rên rỉ, mắt đang nhắm nhưng nước mắt vẫn chảy dài, làm ướt nửa bờ vai y.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo