"Hà Mãn Tử là ai?" Thẩm Tại Dã nhíu mày.
Khương Đào Hoa nói: "Hà Mãn Tử từng là sủng phi của một vị hoàng đế, sau đó thất sủng, chết trong cung. Lúc mọi người khiêng quan tài của nàng ta, đi ngang qua cổng cung, đột nhiên quan tài nặng như núi, không ai khiêng nổi. Cho đến khi hoàng đế chạy đến, vuốt ve quan tài, gọi tên nàng ta, quan tài mới trở lại bình thường, mọi người mới khiêng đi được."
Thẩm Tại Dã nhìn Lục Chỉ Lan, cười khổ: "Chẳng lẽ ta còn phải khiến Minh Đức đế sống lại, đến gọi tên nàng ấy?"
"Không phải." Khương Đào Hoa lắc đầu: "Ý thiếp thân là, trước khi chết, người nàng ấy nhớ nhung nhất chắc hẳn là Minh Đức đế, ngọn núi này tuy rằng cách xa hoàng lăng, nhưng ở đây có thể nhìn thấy núi Sùng Tiên, nên nàng ấy không muốn đi. Gia chi bằng sai người chuẩn bị quan tài, chôn cất nàng ấy ở đây, chắc hẳn đó cũng là di nguyện của nàng ấy."
Thẩm Tại Dã im lặng hồi lâu mới gật đầu, quay người sai Trạm Lư đi chuẩn bị hậu sự cho Lục Chỉ Lan. Trên núi gió rất to, y nên đi, nhưng nhìn Lục Chỉ Lan đang nằm dưới đất, y vẫn tìm một chỗ ngồi xuống.
"Nàng ấy nợ Minh Đức đế rất nhiều." Y thấp giọng nói: "Ta cũng nợ nàng ấy không ít."
Khương Đào Hoa nắm lấy tay y, hà hơi ấm vào: "Kiếp sau ngài nhớ trả là được."
"Thật sự có kiếp sau sao?" Thẩm Tại Dã quay đầu nhìn nàng, nghiêm túc hỏi.
"Ngài muốn nghe lời thật lòng?" Khương Đào Hoa nghiêng đầu: "Lời thật lòng chính là không có, cho dù có, kiếp sau ai còn nhớ ai? Nói kiếp sau trả nợ, chẳng qua là kiếp này không thể chịu trách nhiệm, hoặc là không muốn chịu trách nhiệm, nên mới tự an ủi bản thân như vậy."
Thẩm Tại Dã nhìn nàng: "Vậy nàng đang an ủi ta, hay là trách móc ta?"
"Thiếp thân đâu có tư cách trách móc gia?" Khương Đào Hoa thở dài: "Gia từ đầu đến cuối cũng không làm gì sai, đường là do nàng ấy tự chọn, quyết định là do nàng ấy tự đưa ra, sao có thể trách ngài?"
Chỉ là người ta thường có tâm lý giận cá chém thớt, khi một người vì tình mà chết, không biết trách ai thì sẽ trách người mình yêu. Nàng ta yêu ngài như vậy, tại sao ngài không thể yêu nàng ta? Có lẽ lúc trước nếu ngài yêu nàng ta, bây giờ nàng ta đã không chết.Nhưng tâm lý này rất bất công, người bị yêu không có lỗi.
Thẩm Tại Dã "ừ" một tiếng, tâm trạng rất buồn bã, cúi đầu im lặng, chờ người đến xử lý hậu sự.
Quan tài được khiêng lên, nhưng không ai động được vào thi thể của Lục Chỉ Lan. Bất đắc dĩ, bọn họ đành phải đào đất xung quanh, định chôn cất trực tiếp.
Thẩm Tại Dã đứng dậy, tháo nắp quan tài, tự mình đào đất, để Lục Chỉ Lan nằm xuống, sau đó đặt đồ tùy táng, cuối cùng đậy nắp quan tài, lấp đất, dựng bia.
Chữ trên bia mộ cũng do y tự tay khắc, "Mục Lục thị Chỉ Lan", bia mộ hướng về phía hoàng lăng, sau đó y thắp hương, cùng Khương Đào Hoa hành lễ.
Khương Đào Hoa hỏi: "Gia hối hận không?"
"Hối hận." Thẩm Tại Dã không hỏi nàng đang hỏi gì, y ngẩng đầu nhìn bia mộ: "Nếu có cơ hội làm lại, cho dù phải đánh gãy chân nàng ấy, ta cũng sẽ giữ nàng ấy ở lại nhà họ Lục, sẽ không đưa nàng ấy ra ngoài."
Nhưng nếu không đưa nàng ta ra ngoài, có lẽ nàng ta sẽ mãi mãi sống trong chấp niệm với y, cả đời không thể buông bỏ, cũng sẽ không gặp được Minh Đức đế, người yêu thương nàng ta.
Có được, ắt có mất.
Khương Đào Hoa thở dài, đứng trên núi một lúc, sau đó cùng Thẩm Tại Dã trở về phủ.
Vừa đến cổng phủ, Thẩm Tại Dã đã bị người ta gọi đi, nói là triều đình có chuyện. Khương Đào Hoa một mình trở về Tranh Xuân Các, định ngồi uống trà nóng, nhưng lại phát hiện sư phụ đang nằm trên nhuyễn tháp, tóc bạc xõa tung, trường bào đỏ rực vẫn rất kiêu ngạo.
“Tiểu nha đầu, ta bị nam nhân của con bắt nạt.” Vừa nhìn thấy nàng, Thiên Bách My liền mách tội: "Hắn đuổi ta ra khỏi phủ!"
Khương Đào Hoa gật đầu, bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh: "Có thể đuổi sư phụ đi, chứng tỏ sư phụ cũng tự nguyện, nếu không ngài ấy cũng không làm gì được."
Chỉ phản ứng như vậy thôi sao? Thiên Bách My nhíu mày, tủi thân nói: "Con thật sự thiên vị hắn!"
Khương Đào Hoa im lặng.
Cảm thấy không đúng, Thiên Bách My nghiêm mặt, nhìn nàng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
“Lục Chỉ Lan chết rồi.” Khương Đào Hoa thấp giọng nói: "Là một người rất thích Thẩm Tại Dã, vì ngài ấy mà giết người mình yêu, bây giờ vì người mình yêu mà tự sát."
"... Chờ một chút." Thiên Bách My nghe mà nhíu mày: "Gì mà thích qua thích lại chứ?"
Khương Đào Hoa im lặng, ánh mắt hơi đờ đẫn. Thiên Bách My nhìn thấy, rõ ràng cảm nhận được nàng đang buồn, liền đưa cho nàng một chén trà nóng, vỗ nhẹ lưng nàng: "Chuyện gì không hiểu thì nói ra cho sư phụ nghe, đừng tự mình suy nghĩ lung tung."
"Đồ nhi không có gì không hiểu." Khương Đào Hoa nói: "Đồ nhi biết đó là lựa chọn của nàng ấy, không liên quan đến ai cả. Chỉ là đồ nhi không biết ngài ấy có nghĩ như vậy không, có phải cả đời sẽ sống trong áy náy với nàng ấy hay không?"
Tuy rằng nghe có vẻ khó hiểu, nhưng Thiên Bách My vẫn hiểu ý nàng, vẻ mặt nghiêm túc: "Tiểu nha đầu, con vẫn chưa hiểu rõ nam nhân."
"Hả?" Khương Đào Hoa ngẩng đầu nhìn hắn: "Sư phụ hiểu rõ sao?"
Nói nhảm, hắn là nam nhân mà!
Thiên Bách My thở dài: "Nam nhân có mặc cảm anh hùng, không chỉ trong công việc, mà trong tình cảm, bọn họ cũng cho rằng nam nhân si tình là người tốt, cho nên sau khi trải qua một đoạn tình cảm, họ sẽ luôn nhớ nhung người cũ, cho dù sau này có nữ nhân khác thì cũng thích nhắc đến người cũ, tự mình cảm động. Con phải tin rằng tình cảm của hắn không sâu đậm như vậy đâu."
Khương Đào Hoa chớp mắt: "Thẩm Tại Dã hình như không có tình cảm nam nữ với nàng ấy, chỉ là áy náy thôi."
"Áy náy thì càng không cần lo lắng." Thiên Bách My nói: "Dù sao người cũng đã chết, hắn không thể bù đắp, chẳng lẽ không cho hắn nhớ nhung sao? Cũng không ảnh hưởng đến việc con ăn ngủ, chẳng lẽ con còn muốn so đo với hắn?"
Khương Đào Hoa nhíu mày, suy nghĩ một lúc: "Thật ra cũng không liên quan gì đến con, con cũng không muốn so đo, chỉ là cảm thấy hơi buồn."
"Có lẽ là vì kết cục của Lục Chỉ Lan quá bi thảm."
Thiên Bách My nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, hồi lâu mới nói: "Con không phát hiện ra, mình đang ghen với người chết sao?"
"Cái gì?" Khương Đào Hoa giật mình, nhíu mày nhìn hắn: "Sư phụ đừng nói bậy, Lục nương tử cũng coi như là người quen của con, người cũng đã mất, con còn ghen cái gì?"
"Bởi vì nàng ta chết, sẽ mãi mãi có một vị trí trong lòng Thẩm Tại Dã." Thiên Bách My nhún vai: "Còn con, còn chưa chắc chắn hắn có bao nhiêu tình cảm với mình."
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo