Hiện tại nàng chỉ có một mình, không có khả năng phản kháng, cho nên mới có thể nói chuyện tử tế với y. Nhưng nếu sáng mai y còn ở đây, nhất định sẽ bị người ta bắt, y lấy đâu ra tự tin cho rằng nàng sẽ đồng ý?
"Không phải ở không." Thẩm Tại Dã liếc nàng: "Ta sẽ cho nàng thứ nàng muốn."
"Thứ gì?" Khương Đào Hoa nghi ngờ nhìn y: "Gia lại lừa thiếp thân sao?"
Thẩm Tại Dã hừ lạnh: "Lúc ở cửa thành phía Tây ta đã nói gì, nàng không nhớ sao?"
Cửa thành phía Tây? Khương Đào Hoa nhớ lại, nheo mắt: "Gia muốn thu phục những người như Lãnh Phụng thường, để bọn họ làm việc cho gia."
Cảnh tượng y leo lên tường thành cứu Lãnh Phụng thường thật sự rất rung động lòng người, lời ngon tiếng ngọt y nói chắc chắn sẽ khiến không ít người động lòng. Nàng còn chưa tính sổ với y chuyện này, y lại chủ động nhắc đến.
"Khi có người liên lạc với ta, ta sẽ đưa danh sách cho nàng." Thẩm Tại Dã nói: "Thứ này, nàng có muốn không?"
Sao có thể không muốn! Khương Đào Hoa sáng mắt, lập tức ôm lấy chân y: "Gia thật sự bằng lòng cho ư?"
"Thật." Thẩm Tại Dã nói: "Chỉ cần nàng cho ta ở lại đây vài ngày, hơn nữa, nàng phải ở bên cạnh ta, ta sẽ đưa danh sách cho nàng."
Đơn giản vậy sao? Khương Đào Hoa có chút bất ngờ, nhìn y hồi lâu, hỏi: "Vì sao gia lại giúp thiếp thân như vậy?"
"Không phải giúp nàng." Thẩm Tại Dã quay mặt đi: "Tấn công quốc đô nhỏ bé này mà phải dùng đến âm mưu quỷ kế, vậy chẳng phải ta quá bất tài sao? Đây coi như là nhường nàng ba nước cờ, cuối cùng có thể xoay chuyển tình thế hay không, phải xem bản lĩnh của nàng."
Khương Đào Hoa cảm động đến mức rơi nước mắt, ôm lấy y: "Hóa ra lời Mục Vô Ngần nói trước kia cũng không phải hoàn toàn sai, gia thật sự là người tốt."
Mục Vô Ngần? Cái tên này đã lâu rồi không nghe thấy, Thẩm Tại Dã nheo mắt, nhìn nàng: "Nàng vẫn còn nhớ ư?"
"Hả?" Khương Đào Hoa ngây người.
"Mục Vô Ngần." Thẩm Tại Dã không vui: "Hắn đã chết rồi."
Khương Đào Hoa cười gượng, chột dạ cúi đầu: "Chỉ là thuận miệng nhắc đến, gia đừng để tâm."
Thẩm Tại Dã hừ lạnh, ấn nàng xuống giường, sau đó cởi áo nằm xuống: "Khuya rồi, ngủ đi."
Khương Đào Hoa nuốt nước bọt, nhìn xung quanh, bất an nhắm mắt lại. Đây là hoàng cung nước Triệu, sáng mai bị người ta phát hiện y ở đây, chẳng phải sẽ náo loạn sao?
Nhưng nàng rốt cuộc cũng có thứ để ôm khi ngủ, tuy ôm một con rắn độc nhưng lại khiến nàng cảm thấy an tâm, nỗi lo lắng trong lòng dần dần biến mất, nàng chìm vào giấc ngủ.
Nàng cứ tưởng sáng hôm sau sẽ bị tiếng hét của Thanh Đài đánh thức, nhưng khi nàng tỉnh lại, trong cung điện rất yên tĩnh. Nàng mở mắt, Thẩm Tại Dã đã biến mất.
Chẳng lẽ đêm qua chỉ là giấc mơ? Khương Đào Hoa có chút hoảng hốt."Chủ tử." Thanh Đài vẻ mặt phức tạp, bưng nước rửa mặt vào, nhìn nàng: "Người tỉnh rồi? Nô tỳ hầu hạ người dậy."
Khương Đào Hoa nhìn nàng ta, thăm dò hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Thanh Đài gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Thiên đại nhân và tướng gia sáng sớm đã đánh nhau một trận, bây giờ hai người đang nói chuyện riêng ở sương phòng, đã nói chuyện nửa canh giờ rồi, vẫn chưa xong."
Bị sư phụ phát hiện rồi sao? Khương Đào Hoa kinh ngạc, nhưng nghĩ lại cũng đúng, nội công của Thiên Bách My cao thâm như vậy, cho dù Thẩm Tại Dã trốn ở đâu cũng vô dụng.
Nhưng hai người bọn họ có gì để nói?
Nàng vội vàng sửa soạn, sau đó đi đến sương phòng, đẩy cửa ra, nhìn thấy hai người đang ngồi, khóe miệng Thẩm Tại Dã hơi bầm tím, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Sư phụ nàng vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng khi nhìn thấy nàng, nét mặt đã dịu dàng hơn: "Con dậy rồi à?"
Khương Đào Hoa cười gượng hai tiếng, chạy đến ngồi bên cạnh sư phụ, nhìn hai người, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Không có gì." Thiên Bách My nói: "Sư phụ trò chuyện với hắn một lúc."
Thẩm Tại Dã gật đầu: "Hình như cũng nói chuyện rất hợp."
Hai người bọn họ có gì mà hợp? Khương Đào Hoa chỉ vào mình: "Liên quan đến con?"
"Đương nhiên." Thiên Bách My thở dài, trong mắt tràn đầy cảm xúc, nhưng cuối cùng đều kìm nén, chỉ cười với nàng: "Chúng ta đều cảm thấy con nên nghỉ ngơi ở trong cung một thời gian, chuyện của Trường Quyết, sư phụ sẽ giúp, còn hắn sẽ ở lại đây chăm sóc con."
"Chăm sóc con?" Khương Đào Hoa khó hiểu nhìn Thẩm Tại Dã: "Con có gì mà phải chăm sóc? Chẳng phải rất tốt sao?"
"Tốt?" Thẩm Tại Dã thu lại nụ cười, không vui đưa gương cho nàng: "Tự mình nhìn xem sắc mặt của nàng đi."
Từ khi rời khỏi kinh thành Đại Ngụy, sắc mặt nàng chưa bao giờ tốt, người cũng ngày càng gầy yếu, như tờ giấy, gió thổi một cái là bay.
"Chuyện này..." Khương Đào Hoa sờ mặt mình: "Ăn chút đồ bổ là được rồi."
"Sư phụ đã mời bằng hữu giang hồ đến khám bệnh cho con." Thiên Bách My nói: "Ngự y trong cung đều là kẻ bất tài, bằng hữu của sư phụ rất giỏi về kỳ độc, chắc là hai ngày nữa sẽ đến."
Thẩm Tại Dã gật đầu: "Ta đã mang theo dược liệu, nàng cũng có thể dùng."
Khương Đào Hoa có chút vừa mừng vừa lo, cười hì hì, ngoan ngoãn gật đầu: "Nghe lời hai người, chỉ cần bên ngoài không đánh nhau, con sẽ nghỉ ngơi thật tốt."
Nếu như nàng thật sự nghe lời, vậy thì mặt trời mọc đằng Tây. Thẩm Tại Dã không để ý đến nàng, nhìn Thiên Bách My. Thiên Bách My nhìn lại y, hai người đều không tình nguyện, nhưng vì lý do nào đó, cuối cùng cũng đạt được nhất trí.
Thẩm Tại Dã cứ như vậy ở lại cung của Khương Đào Hoa, nàng cảm thấy như thể hai người lại quay về những ngày ở phủ thừa tướng. Điều khác biệt là, lần này là nàng ngồi bên bàn, y bưng đồ ăn đến cho nàng.
"Thử xem." Thẩm Tại Dã thản nhiên nói: "Nếu không hợp khẩu vị, bảo bọn họ nấu lại."
Yến sào trong suốt, mùi rất thơm. Khương Đào Hoa ăn thử hai miếng, đôi mắt long lanh: "Gia tự mình làm sao?"
"Nàng nghĩ nhiều rồi." Thẩm Tại Dã nói: "Thanh Đài làm, ta tiện thể mang đến cho nàng thôi."
Biết ngay là như vậy! Khương Đào Hoa bĩu môi, nhưng vẫn vui vẻ ăn hết yến sào. Mùa xuân sắp đến, thời tiết ấm áp, ăn một bát đồ nóng, nàng toát mồ hôi, bèn bảo Thanh Đài chuẩn bị nước tắm.
Thẩm Tại Dã chờ ở sương phòng, y cứ tưởng nàng tắm rửa không lâu, nhưng đợi nửa canh giờ, cửa chính điện vẫn đóng chặt.
Thẩm Tại Dã nhíu mày, đá cửa đi vào.
Thanh Đài đang loay hoay với bồn tắm, thấy y, nàng ta vội vàng ngăn cản: "Tướng gia, nô tỳ đang định đỡ chủ tử ra, xin gia tránh mặt một lát."
Thẩm Tại Dã nheo mắt, nhìn nàng ta: "Ta và chủ tử ngươi là quan hệ gì?"
"... Vợ chồng."
"Còn ngươi và chủ tử ngươi là quan hệ gì?"
"... Chủ tớ."
"Vợ chồng và chủ tớ, ai thân thiết hơn?"
"... Vợ chồng."
"Tốt lắm." Thẩm Tại Dã gật đầu: "Vậy ngươi tránh mặt đi."
"Vâng." Thanh Đài đáp ứng, áy náy lui ra ngoài, đóng cửa lại. Nhưng sau khi đóng cửa, nàng ta mới nhận ra, sao lại là mình tránh mặt? Nàng ta đã hầu hạ chủ tử nhiều năm, chuyện này cũng không phải lần đầu tiên gặp, hơn nữa quan hệ giữa gia và chủ tử hiện tại có chút kỳ lạ, y mới là người nên tránh mặt!
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Thanh Đài không dám vào đuổi Thẩm Tại Dã ra ngoài, chỉ có thể trách mình ngu ngốc, sao lần nào cũng bị y lừa?
Nhìn người đang nằm ngủ gục bên bồn tắm, Thẩm Tại Dã cười khẽ, vuốt tóc nàng, dùng áo choàng bọc nàng lại, lau khô người, sau đó mặc y phục cho nàng.
Nếu như lúc này Khương Đào Hoa tỉnh táo, nhất định sẽ bị biểu cảm của Thẩm Tại Dã dọa sợ. Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở chiếu vào, phủ lên khuôn mặt y một tầng ánh sáng nhẹ nhàng, trong mắt y tràn đầy sự dịu dàng, như đang nâng niu bảo bối vô giá, cẩn thận lại có chút vui mừng.
Khương Đào Hoa không đề phòng là lúc y thích nhất, nhưng cơ thể nàng thật sự gầy đi rất nhiều, mấy ngày nay không biết có thể bồi bổ lại được hay không.
Thẩm Tại Dã nhìn bụng nàng, nhíu mày sờ thử, cảm thấy như có gì đó bên trong. Nhưng nhớ đến lời Lữ hậu, y lại gạt bỏ suy nghĩ này, nàng muốn mang thai, chắc là rất khó.
"Thiếp thân có thể không ăn không?"
Lúc dùng bữa tối, nhìn bàn đầy thức ăn, Khương Đào Hoa tái mặt: "Gia muốn thiếp thân no chết sao?"
Thẩm Tại Dã gắp cho nàng một cái đùi vịt, sau đó múc canh cho nàng: "Không cần ăn hết, ăn được bao nhiêu thì ăn."
"Nhưng mà..." Khương Đào Hoa nhíu mày: "Thiếp thân không muốn ăn những thứ này."
"Vậy nàng muốn ăn gì?"
"Gà chua cay." Khương Đào Hoa liếm môi: "Trước kia trong cung có cung nữ biết làm, thiếp thân và Trường Quyết đều thích ăn, nhưng bây giờ hình như cung nữ đó không còn ở trong cung nữa."
"Không còn ở trong cung thì còn nói gì nữa?" Thẩm Tại Dã bóp miệng nàng, nhét thịt vào, lạnh lùng nói: "Ngoan ngoãn ăn cơm."
Khương Đào Hoa tủi thân, nuốt thức ăn, ăn được nửa bát đã không ăn nổi, đáng thương nhìn y.
Thẩm Tại Dã nhìn nàng: "Nàng tưởng làm vậy ta sẽ mềm lòng à?"
Khương Đào Hoa không nói gì, nước mắt lưng tròng nhìn y.
Thẩm Tại Dã: "..."
"Thôi." Y quay mặt đi: "Tự mình ra sân hoạt động, ngày mai đại phu sư phụ nàng mời sẽ đến."
"Được!" Khương Đào Hoa lập tức thay đổi sắc mặt, vui vẻ chạy ra ngoài sân, Thẩm Tại Dã nhìn thức ăn trên bàn, mím môi.
Dạo này luôn cảm thấy mệt mỏi, Khương Đào Hoa cố gắng vận động nhiều hơn, thường xuyên chạy bộ, tập luyện. Một ngày trôi qua, nàng cảm thấy thoải mái hơn, chỉ là bụng thỉnh thoảng vẫn đau, uống thuốc là đỡ.
Khi Tiết thần y mà Thiên Bách My mời đến, Khương Đào Hoa ngoan ngoãn để ông ta bắt mạch, nhìn thấy lông mày bạc trắng của ông ta nhíu lại, nàng cũng nhíu mày: "Nghiêm trọng lắm sao?"
"Mạch tượng của cô thật hiếm thấy." Tiết thần y buông tay: "Lão phu phải tra cứu y thư mới có thể kết luận là bệnh gì."
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo