Thẩm Tại Dã cũng lo lắng, đưa Tiết thần y đến sương phòng tra cứu y thư, sau đó đi ra ngoài nhìn Khương Đào Hoa, thấp giọng nói: “Dùng bữa trưa trước đã.”
Nghĩ đến mỗi lần dùng bữa đều thịnh soạn như vậy, Khương Đào Hoa liền nhíu mày, miễn cưỡng đi theo y. Nàng không ngờ hôm nay trên bàn không có thịt cá, chỉ có một bát gà chua cay.
“Sao gia tìm được người biết làm món này?” Ngửi thấy mùi vị quen thuộc, Khương Đào Hoa thèm ăn, vội vàng ngồi xuống, cầm đũa lên.
Thẩm Tại Dã thản nhiên nói: “Thanh Đài sai người đi tìm, ta cũng không rõ.”
Khương Đào Hoa vui vẻ quay đầu nhìn Thanh Đài: “Tháng này tăng thêm lương cho ngươi!”
Thanh Đài cười gượng, nhìn Thẩm Tại Dã, không nói gì. Gần đây nàng ta làm nhiều chuyện tốt quá, thức ăn do nàng ta nấu, thuốc do nàng ta sắc, ngay cả gà chua cay cũng do nàng ta sai người làm. Nàng ta thần thông quảng đại như vậy, sao bản thân lại không biết?
Ăn no nê, Khương Đào Hoa lại chạy ra ngoài sân. Cuối đông đầu xuân, trên cây đại thụ đã có tiếng chim hót, chắc là đang làm tổ. Khương Đào Hoa đi vòng quanh gốc cây ba vòng, khạc nhổ hai cái, xoa tay, sau đó leo lên cây.
“Chủ tử!” Thanh Đài sợ hãi: “Người làm gì vậy?”
“Đừng ồn!” Khương Đào Hoa nhìn về phía sương phòng: “Ta chỉ xem trong tổ có mấy con chim thôi, đừng gọi ngài ấy ra!”
Thanh Đài im lặng, nhìn nàng chằm chằm, sợ nàng ngã xuống.
Thẩm Tại Dã đang chờ Tiết thần y tra cứu y thư ở sương phòng. Lão già râu tóc bạc trắng lật sách hồi lâu, cuối cùng nói: “Đồ đệ của Thiên Bách My, chắc là có thai rồi.”
Thẩm Tại Dã đang uống trà, nghe vậy suýt sặc, y nhíu mày nhìn ông ta: “Ông chắc chắn không chẩn đoán nhầm?”
"Hình như cô ấy trúng độc gì đó, nên mạch tượng không giống bình thường, không có hoạt mạch "mạch chảy thông suốt, như viên ngọc lăn trên đĩa", nhưng cẩn thận bắt mạch lại có thể bắt được hoạt mạch, chỉ là độc khiến mạch tượng của cô ấy suy yếu, nên rất khó kết luận." Tiết thần y cười: "Nhưng lão phu hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, trực giác vẫn rất chuẩn, cô ấy thật sự có thai, nếu ngài không tin, cứ đợi vài tháng nữa, bụng cô ấy to lên là biết."
Thẩm Tại Dã hít sâu một hơi, ngây người.
Chẳng phải Từ Yến Quy nói chuyện nàng mang thai là giả, chỉ là để lừa y sao? Sao bây giờ lại thật sự mang thai?"Mang thai mấy tháng rồi?" Nhớ đến mũi tên kia, Thẩm Tại Dã rùng mình hỏi.
Tiết thần y nói: “Vừa rồi còn chưa chắc chắn là hỉ mạch, nên chưa tính tháng, nếu ngài muốn biết, đưa cô ấy đến đây để lão phu xem lại.”
“Được.” Thẩm Tại Dã đứng dậy, sắc mặt tái nhợt.
Nàng thật sự mang thai, sắc mặt lại luôn kém như vậy, có phải sẽ giống như trong sách viết, băng huyết mà chết? Hơn nữa, trong sách hình như còn nói, người mang thai không nên lao lực, không nên suy nghĩ quá nhiều, vậy mà dạo này nàng bận rộn như thế, chẳng phải càng thêm nguy hiểm?
Nữ nhân này không có đầu óc sao, mang thai hay không mà cũng không biết?!
Thẩm Tại Dã tức giận, đi ra ngoài, định gọi Khương Đào Hoa vào, nhưng khi ngẩng đầu lên, đồng tử y co rút lại.
Khương Đào Hoa đang nằm trên cành cây, cố gắng nhìn vào tổ chim.
“Khương Đào Hoa!” Tiếng hét lớn vang lên, khiến nàng giật mình, suýt chút nữa rơi xuống! Khương Đào Hoa ôm cành cây, nhìn Thẩm Tại Dã đang tức giận như sư tử ở phía xa, bĩu môi: “Gia, có gì từ từ nói, đừng dọa người ta.”
Thẩm Tại Dã tức giận đến mức không nói nên lời, bay lên túm lấy nàng, xách cổ áo nàng, gầm lên: “Ai cho phép nàng leo cao như vậy?!”
Khương Đào Hoa run rẩy, khó hiểu nhìn y, lắp bắp: “Trước kia thiếp thân thường xuyên leo mà…”
“Đó là trước kia.” Thẩm Tại Dã nghiến răng, định lôi nàng vào sương phòng, nhưng nghĩ đến tình trạng của nàng, y đành phải kìm nén, ôm nàng vào trong.
Khương Đào Hoa khó hiểu, bị đặt trước mặt Tiết thần y, ngây người: “Sao vậy?”
Tiết thần y cười, đặt gối tay cho nàng, bảo nàng đưa tay ra để bắt mạch.
Khương Đào Hoa làm theo, vừa để ông ta bắt mạch, vừa nhìn sắc mặt ông ta, nàng phát hiện lần này trên mặt Tiết thần y không còn vẻ mặt đau khổ như trước, thậm chí còn mang theo ý cười.
Chẳng lẽ bệnh của nàng đã có thể chữa khỏi? Khương Đào Hoa kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi Tiết thần y thu tay lại, nàng mới hỏi: “Thế nào?”
“Phúc lớn mạng lớn.” Tiết thần y cười: “Gần ba tháng rồi.”
Cái gì? Khương Đào Hoa ngẩn người, chớp mắt hỏi: “Cái gì ba tháng?”
“Thai của cô đã được ba tháng rồi.” Tiết thần y nói: “Xem ra cô không chăm sóc tốt nên sắc mặt mới kém như vậy, nhờ có thuốc an thai mới không bị sảy thai. Sau này phải cẩn thận.”
“…” Khương Đào Hoa ngây người nhìn ông ta, sau đó nhìn Thẩm Tại Dã với vẻ mặt tương tự, cười gượng: “Đùa sao?”
Tiết thần y nhướng mày: “Đùa gì chứ? Lão phu nói cô có thai, chính là có thai, nếu không tin, cứ đợi bụng to lên là biết, đến lúc đó, cô đừng nói là bị đầy hơi.”
“Nhưng mà…” Khương Đào Hoa nhíu mày: “Ta không thể mang thai.”
“Sao?” Tiết thần y tò mò nhìn Thẩm Tại Dã, ánh mắt lập tức trở nên đầy ẩn ý: “Có những chuyện cũng phải xem duyên phận, có người nói là không thể sinh con, nhưng cũng có cơ hội, đừng nản lòng. Các người xem, đây chẳng phải là trời cao ban ơn sao?”
Thẩm Tại Dã định gật đầu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Tiết thần y, sắc mặt y lập tức sa sầm: "Không phải ta không thể có con."
“Thôi, thôi, bất kể là ai, lão phu phải đi báo tin cho Bách My.” Tiết thần y đứng dậy, đưa cho Khương Đào Hoa hai bình thuốc: “Sư phụ cô lặn lội đường xa mời lão phu đến đây, chắc hẳn rất thương cô, hai bình thuốc này cực kỳ quý giá, lúc cần thiết có thể bảo vệ tính mạng, nhớ dùng cẩn thận.”
“… Đa tạ.” Khương Đào Hoa vẫn chưa hoàn hồn, đầu óc trống rỗng, ngây người cùng Thẩm Tại Dã tiễn Tiết thần y ra ngoài, sau đó hai người đứng ở cửa, ngẩn ngơ.
“Đã có thai, vậy thì an tâm dưỡng thai.” Thẩm Tại Dã hoàn hồn trước, thấp giọng nói: “Bên ngoài gió lớn, vào trong đi.”
Khương Đào Hoa gật đầu, theo bản năng đưa tay về phía y. Thẩm Tại Dã sững người, trực tiếp bế nàng lên, xoay người đi vào trong.
Chắc là do tin tức đến quá đột ngột, Khương Đào Hoa và Thẩm Tại Dã đều im lặng, cho đến lúc dùng bữa tối, nàng mới hoàn hồn, vui mừng nói: “Thiếp thân thật sự có con rồi sao?!”
Thẩm Tại Dã nhìn nàng: “Đã có con, sau này cho dù nàng không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho nó.”
Nàng vui mừng như vậy, kết quả y lại lạnh nhạt? Khương Đào Hoa hơi buồn, nhưng nghĩ lại, cho dù chỉ là con của một mình nàng cũng tốt! Hoàn toàn thuộc về nàng! Sau này cho dù nàng có mệnh hệ gì, cũng còn huyết mạch của nàng trên đời này.
Nghĩ như vậy, nàng cảm thấy ấm áp.
Tin tức nàng mang thai nhanh chóng truyền đến tai Thiên Bách My và Khương Trường Quyết. Khương Trường Quyết lập tức đến thăm nàng, dặn dò nàng nghỉ ngơi thật tốt, chuyện khác giao cho hắn. Khương Đào Hoa đáp lời, nhưng trong lòng lại không để tâm. Cùng lắm là nàng không ra tiền tuyến, ở hậu phương bày mưu tính kế cũng được.
Nhưng sư phụ nàng vẫn chưa đến.
Gió xuân se lạnh, Thiên Bách My ngồi trên nóc cung điện cao nhất, uống rượu.
Dương Vạn Thanh bay đến, ngồi xuống bên cạnh hắn ta, nhìn hắn ta: “Nghe nói ngài đang uống rượu, nên ta đến đây.”
Thiên Bách My không để ý đến nàng ta, đôi mắt đẹp nhìn về phía hoàng hôn, nâng bình rượu lên, uống cạn.
Dương Vạn Thanh nhíu mày, giật lấy bình rượu: “Có chuyện gì ngài cứ nói ra, đừng giữ trong lòng.”
“Ta đang vui.” Mất bình rượu, Thiên Bách My ôm lấy vò rượu, uống một ngụm, trong mắt tràn đầy ý cười: "Đào Hoa mang thai rồi."
Mang thai? Dương Vạn Thanh ngẩn người: "Chẳng phải là giả sao?"
“Vừa rồi Tiết thần y nói gần ba tháng rồi.” Thiên Bách My cười: “Nếu sinh con ra, nhất định sẽ xinh đẹp giống con bé.”
Thật sự mang thai sao? Dương Vạn Thanh ngây người, nhớ lại chuyện dọc đường, lắc đầu: “Nếu thật sự mang thai, với tình trạng của công chúa, chắc là sẽ sảy thai.”
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo