Thiên hạ có thuốc độc thì phải có thuốc giải, sao lại nói mị cổ vô phương cứu chữa, mạng sống của Khương Đào Hoa chỉ còn ba năm? Hắn ta đang lừa y, nhất định là đang lừa y!
Thiên Bách My nhắm mắt, cười khổ: "Chuyện này chỉ có mình ta biết, bây giờ nói cho ngươi, ta cũng thấy nhẹ nhõm hơn."
Cuối cùng không phải chỉ có một mình hắn ta chìm trong tuyệt vọng vô tận.
Sắc mặt Thẩm Tại Dã dần dần trở nên tái nhợt, nhưng ánh mắt lại kiên định, nhìn hắn ta: "Các hạ đang lừa ta, muốn ta rút quân."
"Ngươi tin hay không cũng được." Thiên Bách My nói: "Con bé ở lại đây, còn có thể ở bên ta thêm một thời gian, cớ sao ta lại không vui?"
Thẩm Tại Dã nhíu mày, cười lạnh, phất tay áo xoay người rời đi: "Binh lính Đại Ngụy không dễ dàng rút quân, càng không thể vì một nữ nhân mà rút quân. Những lời các hạ nói hôm nay, ta coi như chưa từng nghe thấy, cáo từ!"
Người này... Thiên Bách My cười khẩy, miệng thì nói không tin, nhưng sắc mặt lại phản bội y, nếu thật sự không tin, sao mắt y lại đỏ hoe như vậy?
Đồ đệ hắn ta vô tình gặp phải nam nhân này, hình như cũng không đến nỗi thê thảm như hắn ta tưởng tượng, chỉ là... Duyên phận kiếp này, có lẽ chỉ còn ba năm.
Khương Đào Hoa đang nằm trên nhuyễn tháp sờ bụng mình, nàng cảm thấy rất kỳ diệu, trong bụng nàng thật sự có một đứa bé. Chẳng phải nói là nàng rất khó mang thai sao? Cơ hội một phần vạn này, nàng cũng có được, ông trời thật sự rất chiếu cố nàng.
Thẩm Tại Dã đẩy cửa đi vào, bình tĩnh đến bên cạnh nàng. Khương Đào Hoa nhìn y, hỏi: "Thế nào rồi?"
"Phương thuốc đó..." Thẩm Tại Dã vẻ mặt thoải mái: "Là giả, ta đang phái người về thẩm vấn Lữ hậu."
Khương Đào Hoa nhíu mày, nhìn ra cửa sổ, im lặng một lúc, cười nói: "Gia, thiếp thân cảm thấy Lữ hậu sẽ không bao giờ nói thật."
"Vì sao?""Trưởng công chúa chết thảm trong tay sư phụ, phụ hoàng nằm liệt giường không nói được, thế lực của bà ta trong triều đều bị tiêu diệt, bà ta đã mất hết tất cả." Khương Đào Hoa thấp giọng nói: "Với tính cách của Lữ hậu, e là muốn cùng chết với thiếp thân."
Thẩm Tại Dã cứng đờ, đồng tử co rút lại, xoay người chạy ra ngoài.
Sao có thể cùng chết?! Ba năm đã rất ngắn ngủi, nếu Lữ hậu chết, ai sẽ chế thuốc giải cho nàng? Phương thuốc bà ta đưa rõ ràng là giả!
"Gia?" Khương Đào Hoa không ngờ y lại chạy nhanh như vậy, nàng đuổi theo đến cửa, nhìn thấy y sử dụng khinh công, đạp lên mái nhà biến mất.
Thật ra nàng không bất ngờ. Từ ngày vào nước Triệu, nàng đã chuẩn bị tâm lý Lữ hậu sẽ đoạn tuyệt đường sống của nàng. Chỉ là, dù sao cũng phải thử, nếu không sống lay lắt cả đời, còn có ý nghĩa gì?
Nhưng không biết số thuốc giải còn lại, có thể chống đỡ đến lúc nàng sinh con không?
Thẩm Tại Dã phi ngựa chạy như điên, xông thẳng vào cổng thành, khiến người nước Triệu đuổi theo. Nhưng bọn họ chưa từng thấy ngựa nào chạy nhanh như vậy, cho dù có cưỡi ngựa đuổi theo, cũng dần dần không thấy bóng dáng y.
Từ Yến Quy đang ngồi trước lều giam giữ Lữ thị, ngẩn người. Hắn ta đột nhiên nhìn thấy bụi bay mù mịt, sau đó là tiếng vó ngựa vang dội.
"Ngài còn biết đường về sao?" Nhìn thấy Thẩm Tại Dã, Từ Yến Quy nhíu mày: "Đi lâu như vậy!"
Thẩm Tại Dã không để ý đến hắn ta, xông thẳng vào lều, nhìn thấy lồng giam Lữ thị đã trống rỗng.
"Người đâu?!" Y quay đầu quát.
Từ Yến Quy giật mình, lùi lại: "Mấy ngày trước có tin tức rất nhiều quan viên nước Triệu bị cách chức, Lữ hậu như phát điên, đâm đầu vào lồng giam tự sát... Đợi đến lúc ta phát hiện, thi thể đã lạnh. Nghĩ là dù sao cũng đã có phương thuốc, ta liền sai người chôn cất bà ta."
Thẩm Tại Dã đỏ hoe mắt, ngực đau nhói, phải vịn vào vật gì đó mới đứng vững, thở hổn hển một lúc mới nói: "Phương thuốc bà ta đưa là giả."
Giả? Từ Yến Quy sững người, hồi lâu mới hoàn hồn: "Phương thuốc là giả, vậy Khương phu nhân phải làm sao?"
Thẩm Tại Dã đấm vào lồng giam, chiếc lồng gỗ to lớn bị đấm vỡ một góc. Y như mất hết sức lực, ngã ra sau.
"Chủ tử!" Trạm Lư vội vàng chạy đến đỡ y, nhíu mày: "Ngài hãy bảo trọng, còn rất nhiều việc phải làm."
Rất nhiều việc? Thẩm Tại Dã cười khàn khàn, phun ra một ngụm máu.
Màu đỏ tươi khiến hai người sợ hãi, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Thẩm Tại Dã quỳ một gối, càng cười càng lớn: "Phải, ta còn rất nhiều việc phải làm, còn phải nhìn bệ hạ thống nhất tam quốc, thiên hạ thái bình."
Nhưng tại sao trong lòng y lại tuyệt vọng như vậy? Như bị ném vào giếng sâu, nguồn sáng duy nhất phía trên cũng bị ván gỗ che kín, cả thế giới tối đen, không có lối thoát.
Thuốc giải của Khương Đào Hoa có thể duy trì được bao lâu? Y không dám nghĩ, không dám tính toán, chỉ mong mọi chuyện chỉ là một giấc mơ. Khi tỉnh giấc, Khương Đào Hoa vẫn bình an vô sự, có thể leo cây thêm nhiều năm, sinh rất nhiều đứa con.
"Thẩm Tại Dã..." Từ Yến Quy lo lắng nhìn y, muốn khuyên nhủ, nhưng lại không biết nên nói gì.
Y luôn nói Khương Đào Hoa không là gì đối với y, nhưng nhìn xem, dáng vẻ hiện tại của y rõ ràng như bị moi tim, sao có thể nói là không là gì? Rõ ràng là đã đặt nàng vào nơi sâu nhất trong tim, chỉ cần không động đến thì sẽ không sao, nhưng một khi động đến liền đau đớn khôn nguôi.
Ông trời thật sự tàn nhẫn với y, đã nhiều năm không động lòng với nữ nhân nào, vất vả lắm mới gặp được một người thật lòng, vậy mà lại hồng nhan bạc mệnh. Quả nhiên, người có thể tính toán thiên hạ, cả đời sẽ không được viên mãn.
Mục Vô Hạ nhận được tin Thẩm Tại Dã trở về, liền đến doanh trại, nhưng lại thấy y nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt như vừa trải qua một trận bệnh nặng.
"Chuyện gì vậy?" Mục Vô Hạ khó hiểu nhìn y: "Khương tỷ tỷ trả thù khanh à?"
Thẩm Tại Dã cười khẽ, giọng nói khàn khàn: "Nàng ấy đúng là đã trả thù vi thần."
Trả thù chuyện y hạ độc nàng, trả thù đến mức y không có sức phản kháng.
Mục Vô Hạ nhíu mày, nghe thấy giọng nói của y, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, cảm giác này thật sự không dễ chịu.
"Bệ hạ, thần có chuyện muốn xin người đồng ý." Thẩm Tại Dã nhìn hắn: "Mọi người lui ra ngoài."
Trạm Lư và Từ Yến Quy ngập ngừng, ra ngoài canh gác. Mục Vô Hạ nhướng mày, hai người này là tâm phúc của y, ngay cả bọn họ cũng phải tránh mặt, vậy là chuyện gì?
"Nói đi."
"Xin bệ hạ cho tiên phong doanh công thành." Thẩm Tại Dã nói: "Điều động hết tinh binh vào tiên phong doanh, tấn công cổng chính nước Triệu."
Mục Vô Hạ nhíu mày: "Trẫm đã nói, trẫm sẽ không tấn công nước Triệu."
"Đây là vì nàng ấy." Thẩm Tại Dã nói: "Nếu bệ hạ tin tưởng thần, xin hãy làm theo."
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo