Không lâu sau nha hoàn đã pha xong trà, bưng ra nói: "Chủ tử cẩn thận."
Đào Hoa ngẩng đầu, thản nhiên liếc nhìn nàng ta, sau đó bưng khay trở về phòng chính.
Thần sắc Thẩm Tại Dã hơi kỳ lạ, tay gõ nhẹ lên bàn, như thể đang suy nghĩ gì đó. Thấy nàng quay lại thì không còn tức giận như trước nữa, chỉ hất cằm hỏi: “Nàng tự pha à?”
“Gia đã căn dặn, thiếp thân ắt sẽ tuân theo.” Đào Hoa cười tít mắt đặt ấm trà xuống, lấy chén trà ra cẩn thận rót cho y một chén.
Thẩm Tại Dã gật đầu, làm khó người ta một phen cũng đã nguôi nguôi giận, đón lấy chén trà thổi thổi rồi nhấp một ngụm.
“Trà nghệ còn phải luyện thêm.” Đặt chén trà xuống, Thẩm đại gia không vui nói: “Trà nghệ cũng ngang ngửa người hầu, cũng rất mất mặt.”
“… Mặt đất ngài dẫm lên hàng ngày cũng giống như đất của người hầu, hay là gọi người đến đào tướng phủ này đi?”
Vô thức vặn lại một câu như vậy, nói xong Khương Đào Hoa liền hối hận tự vả miệng mình. Đối mặt với ánh mắt như gió lạnh mùa đông của Thẩm Tại Dã, nàng mỉm cười nói: “Thiếp thân nói đùa đấy.”
"Nàng thật lẻo mép." Thẩm Tại Dã lạnh lùng: "Xem ra tinh thần rất tốt, hay là luyện trà nghệ ngay tại đây đi. Thanh Đài, đi tìm cho chủ tử nhà ngươi mười bộ ấm trà, pha mười chén trà ngon rồi dùng bữa trưa.”
Mười chén cho ngài uống chết luôn! Đào Hoa tức giận ngước mắt lên, rất muốn tố cáo hành vi này là hoàn toàn vô nhân đạo!
Kết quả là Khương Đào Hoa vừa gặp phải ánh mắt của người ta liền lập tức nhượng bộ, ngoan ngoãn vuốt tóc, ngồi vào bàn đợi bộ ấm trà.
Thẩm Tại Dã hôm nay có vẻ rất rảnh rỗi, hoàn toàn không có việc gì để làm, nên chỉ ở một bên nhìn nàng pha trà.
"Gia không bận à?" Đào Hoa vừa rót nước vừa hỏi y một câu.
Khẽ lắc đầu, Thẩm Tại Dã nói: “Hôm nay ta được nghỉ.”
Lại nghỉ? Khương Đào Hoa sửng sốt: “Thừa tướng Đại Ngụy các người dễ làm vậy sao?”
Người đứng đầu tam công, trách nhiệm nặng nề, công việc bận rộn, vậy mà cứ mười mấy ngày y lại được nghỉ phép?
“Nàng đã gả đến Đại Ngụy rồi.” Thẩm Tại Dã liếc nàng, hờ hững nói: “Bây giờ chính là người Đại Ngụy, còn nói ‘Đại Ngụy các người’?”
"Thiếp thân biết lỗi." Đào Hoa cúi đầu, nhưng biết sai mà không định sửa, nàng lại không ở mãi nơi này, cuối cùng cũng không phải là người của Đại Ngụy.
Nhưng nhìn bộ dáng của Thẩm Tại Dã, dù là đang nghỉ nhưng thần sắc cũng không hề thoải mái, như đang lo lắng chuyện gì. Vị trí thừa tướng chắc hẳn cũng không dễ ngồi, nói không chừng sẽ còn có ngày hộc máu vì mệt.
Vừa nghĩ tới đây, ngẩng đầu liền phát hiện thần sắc của Thẩm Tại Dã rất kỳ quái, sắc mặt hơi tái.
“Gia?” Đào Hoa giật mình, rụt vai lại: “Thiếp thân đang pha trà theo lời dặn của ngài, ngài có cần phải giận đến xanh mặt như vậy không?”Hít một hơi thật sâu, Thẩm Tại Dã không nói nên lời, trầm ngâm một lúc, nghiêng người phun ra một ngụm máu đen trên mặt đất.
Mọi người trong phòng đều cả kinh, Trạm Lư vội vàng bước lên đỡ y: “Chủ tử?!”
Đào Hoa ngơ ngác. Nhìn y hồi lâu, nhỏ giọng: “Hộc máu thật sao?”
Trạm Lư tai thính, ngẩng đầu trừng mắt với nàng: “Người đã cho gì vào trà thế?”
Đào Hoa lắc đầu, vô tội nhún vai: "Ta đâu có cho gì."
“Người không cho gì, làm sao biết gia sẽ hộc máu?” Trạm Lư cau mày, đứng dậy hét lớn ra bên ngoài: “Người đâu!”
Tranh Xuân Các yên tĩnh đột nhiên có rất nhiều hộ vệ ập vào, có người dìu Thẩm Tại Dã rời đi, có người áp giải cả Thanh Đài và Khương Đào Hoa, có người trực tiếp đi lấy chén trà Thẩm Tại Dã vừa uống, chia nhau ra làm, trật tự lớp lang.
Thanh Đài sợ đến mức mặt tái nhợt, vội kéo áo Đào Hoa: "Chủ tử, chuyện này là sao?"
Đào Hoa cau mày, để mặc những người này áp giải mình, sau đó tự suy nghĩ.
Thẩm Tại Dã chỉ uống chén trà đầu tiên, mà chén trà đó không phải do nàng pha, là do nha hoàn trong bếp pha.
"Các ngươi chia người ra, đến Tranh Xuân Các áp giải tất cả nha hoàn khác đến Lâm Vũ Viện."
Nghe thấy mệnh lệnh, đám hộ vệ vô thức đáp lời: “Vâng!”
Kết quả, đáp xong mới phát hiện, tướng gia không có ở đây, vậy là ai ra lệnh?
Trạm Lư cau mày liếc nhìn Khương thị, vẫn vẫy tay ra hiệu cho bọn họ đi bắt người, rồi đi theo đến Lâm Vũ Viện.
Uống trà ở Tranh Xuân Các mà lại có thể hộc máu? Đại phu vừa đến Lâm Vũ Viện, chuyện Khương Đào Hoa hạ độc gia cũng ngay lập tức lan truyền khắp tướng phủ.
Mạnh thị là người vui nhất, lập tức dẫn người qua đó. Tất nhiên là người của viện khác cũng không nhàn rỗi, lần lượt kéo tới, khiến Lâm Vũ Viện chật như nêm cối.
Tính ra đây là lần đầu tiên Đào Hoa gặp mặt tất cả mọi người ở hậu viện, tuy nàng đang quỳ ở phòng trong nhưng những người còn lại đều đứng ở phòng ngoài.
Thẩm Tại Dã trên giường sắc mặt trắng bệch, quai hàm căng chặt, lông mày nhíu lại, cả người trông rất khó chịu. Đại phu bắt mạch thần sắc cũng rất nghiêm túc, một lúc lâu sau mới nói:
"Tướng gia mạch đập rất kỳ lạ, chắc là bị trúng độc tổn thương nội tạng nên mới thổ huyết. Cụ thể là độc gì, vẫn phải để lão phu nghiên cứu kỹ hơn, trước tiên uống một viên đan giải độc, sau đó điều dưỡng nội tức là được."
Đúng là bị trúng độc thật.
Mai Chiếu Tuyết ngồi ở bên giường, sắc mặt vô cùng khó coi, ánh mắt sắc bén rơi xuống đầu Đào Hoa, giống như một lưỡi dao: "Rốt cuộc ngươi đã cho gia uống gì?”
Đào Hoa thật sự vô tội, nhỏ giọng nói: “Gia nói muốn uống trà, thiếp thân liền sai người dưới bếp pha trà.”
“Nói dối!” Trạm Lư trầm giọng: “Nô tài vẫn luôn đứng cạnh chủ tử, rõ ràng nghe thấy chủ tử bảo nương tử đích thân pha trà, nương tử pha trà xong quay lại, cũng nói là đích thân mình pha, sao lại biến thành người của phòng bếp pha rồi?”
Đào Hoa thở dài, cảm thấy chuyện này thật sự không thể nói rõ ràng, chỉ có thể cố gắng thành thật nhất có thể: "Ta đang bị thương, chỉ có thể sai nha hoàn làm giúp, thậm chí còn không vào cửa bếp."
Mai thị cau mày: “Nha hoàn nào pha, ngươi có thể tìm ra được không?”
“Được.” Khương Đào Hoa gật đầu: “Xin phu nhân hãy để thiếp thân đi gặp các nha hoàn trong Tranh Xuân Các của mình trước.”
“Được.” Mai thị đứng dậy: “Ta đi gặp cùng ngươi.”
Tần nương tử bên cạnh nghe xong trợn mắt: “Gia đã như vậy rồi mà phu nhân còn nói đi cùng nàng ta? Là áp giải nàng ta mới đúng. Trong viện này chúng ta quậy thế nào cũng không sao, nhưng người làm hại gia, tỷ còn muốn giữ thể diện cho nàng ta hay sao?"
Mai Chiếu Tuyết nhìn nàng ta: “Chân tướng còn chưa rõ, muội cũng không thể lập tức định tội người ta được.”
Mạnh thị cầm khăn tay vừa khóc vừa nghẹn ngào: "Không phải nàng ta thì còn có thể là ai? Gia của chúng ta là người thận trọng như vậy, cũng chỉ có gần đây bị Khương thị mê hoặc đến thất thường, thường xuyên ở lại viện của nàng ta không phòng bị. Bây giờ xảy ra chuyện, Khương nương tử còn có thể thoát tội được sao?"
Đào Hoa bất đắc dĩ: “Nếu trong nhà nương tử có người chết thì nhất định là do nương tử giết? Đây là logic gì vậy? Vu khống không căn cứ đâu có được, Mạnh nương tử khẳng định là ta muốn hại gia, vậy thì nói xem ta có lý do gì để làm như vậy? Đàn bà coi chồng là trời, ta rảnh rỗi đi chọc thủng ông trời trên đầu mình thì có ích lợi gì?”
Mạnh Trăn Trăn đơ người, há miệng muốn phản bác. Nhưng sau đó nghĩ lại, Khương Đào Hoa thật sự không có lý do gì để hại tướng gia, trừ khi bị ngu mới gây khó dễ cho tính mạng của mình.
Tuy nhiên, dù hiểu được điều này, nhưng còn nhớ thù cũ, nàng ta cũng sẽ không nói giúp cho Khương thị, thà chọn im lặng.
"Được rồi, muốn biết chân tướng thì phải điều tra, các người ở đây cãi vã, còn ảnh hưởng việc gia nghỉ ngơi.” Mai thị phất tay: “Ra ngoài cả đi, Khương thị theo ta đến hậu viện xét hỏi, những người còn lại nên làm gì thì làm, Tần nương tử liệt kê danh sách, mấy ngày tới người trong phủ sẽ thay phiên nhau cho gia uống thuốc.”
"Vâng." Tần Giải Ngữ gật đầu đồng ý, tươi cười nhìn Mạnh thị.
Nàng ta sắp xếp thì cứ làm theo tâm ý của nàng ta.
Mạnh thị cau mày, muốn tranh luận nhưng lại nghĩ đến Thẩm Tại Dã ở trên giường, đành phải kìm nén sự bất mãn, cúi đầu lui ra ngoài. Đào Hoa đứng dậy, xoa xoa đầu gối rồi đi theo Mai thị đến hậu viện.
Trong Tranh Xuân Các ngoài Thanh Đài thì chỉ có tổng cộng ba nha hoàn. Khương Đào Hoa dùng người cẩn thận, ba nha hoàn này bình thường đều ở hậu viện và trong bếp, chưa bao giờ vào phòng chính, nên không có nhiều cơ hội gặp họ, cũng không biết mặt.
Nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, Đào Hoa liền biết ngay: "Nha hoàn kia không có ở đây."
Mai Chiếu Tuyết có chút kinh ngạc: "Muội luôn ở trong phòng dưỡng thương mà cũng có thể nhớ rõ nha hoàn trong viện như vậy?"
"Thiếp thân không biết bọn họ." Đào Hoa lắc đầu: "Nhưng thiếp thân đã gặp nha hoàn pha trà giúp, chiều cao ngang lông mày của thiếp thân, vai dài và gầy, trên ngón trỏ bàn tay phải có một vết sẹo nhỏ lâu năm. Mà mấy nha hoàn này, thân hình đều không đúng."
“Muội có nhớ dung mạo của nha hoàn đó không?” Mai thị hỏi.
Đào Hoa lắc đầu, mím môi nói: “Dung mạo của một người có thể ngụy trang, ghi nhớ không có tác dụng gì, nhưng đặc điểm hình thể không dễ ngụy trang nên dễ tìm hơn. Phu nhân, nhân lúc này nha hoàn đó vẫn đang ôm tâm lý gặp may còn ở trong tướng phủ, người hãy lập tức hạ lệnh không cho bất cứ ai ra vào tướng phủ.”
Mai Chiếu Tuyết bị sốc, liếc nhìn Khương thị hai cái, quay người ra lệnh: “Như Khương nương tử đã nói, hãy dẫn tất cả nha hoàn trong phủ tới đây, không ai được phép rời phủ.”
"Vâng!" Người hầu đáp lời, vội vàng đi làm. Biểu cảm trên mặt Mai Chiếu Tuyết cuối cùng cũng không còn nghiêm túc nữa, nhìn Đào Hoa nói: "Trí nhớ của nương tử tốt thật."
Đào Hoa mỉm cười: "Trí nhớ đôi khi thật sự có thể cứu mạng."
Điều nàng không nói là nàng còn có bản lĩnh xem qua là nhớ, chỉ là trước đây chưa phát hiện ra có tác dụng gì, tuy nhiên sau khi đến nước Ngụy, nó đã nhiều lần giúp nàng nhặt lại mạng sống, công lao rất lớn.
Mai Chiếu Tuyết mím môi, thản nhiên thấp giọng nói: "Ta tin không phải muội muốn hại gia."
"Đa tạ phu nhân."
“Nhưng gia đã bị thương, kiểu gì muội cũng sẽ bị phạt, cho dù cuối cùng không phải muội hạ độc.” Ánh mắt nàng ta dịu dàng: “Nếu như phạt muội, muội cũng đừng oán hận ta. Làm phu nhân luôn phải phân xử công bằng."
Đào Hoa khẽ mỉm cười, im lặng không nói gì. Người tốt người xấu đều để một mình Mai Chiếu Tuyết làm, nàng còn có thể nói gì nữa? Đa tạ nàng ta đã cảnh báo trước để nàng chuẩn bị tâm lý đón nhận hình phạt?
Vẫn là im lặng mới phát tài.
Trong phủ có hơn năm mươi nha hoàn lớn nhỏ cùng nhau đứng ngoài sân, khiến Khương Đào Hoa giật mình.
Tướng phủ giàu thật.
"Đã kiểm tra danh sách, người đều có mặt ở đây." Quản gia khom người chào Mai Chiếu Tuyết nói: "Phu nhân cứ việc tra hỏi."
Mai thị gật đầu, vừa định bảo Đào Hoa đi xem thì chợt nghe thấy một tiếng hét lớn:
"Chính là nó!"
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo