Nha hoàn trong sân đều giật mình, đưa mắt nhìn nhau, còn chưa kịp phản ứng thì một nha hoàn đứng ở cuối đã nhanh chóng bỏ chạy!
Khương Đào Hoa cười, nàng hét lên vậy chỉ để hù dọa mọi người vì số lượng nha hoàn quá nhiều. Có không ít thân hình giống nhau, nàng nhất thời không tìm ra được. Kết quả không ngờ người có tật giật mình lại nhát gan đến vậy, bị lộ ngay lập tức.
"Thanh Đài, bắt nó lại!"
“Vâng.” Thanh Đài đáp lời, đuổi theo như bay, không bao lâu đã lôi người về, ném trước mặt Mai Chiếu Tuyết.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Mai thị không kịp phản ứng, ngây người hồi lâu mới cúi đầu nhìn nha hoàn đó hỏi:
"Ngươi là người của viện nào?"
Tiểu nha hoàn toàn thân run rẩy, một lúc lâu sau mới đáp: "Nhuyễn Ngọc Các."
Viện của Mạnh thị.
Sắc mặt Mai Chiếu Tuyết hơi tối lại, liếc nhìn Đào Hoa.
Đào Hoa nhún vai, tỏ ý dù sao nàng cũng không biết chuyện này, muốn hỏi cũng phải hỏi Mạnh thị.
“Chính là ngươi giúp Khương thị pha trà cho tướng gia?” Mai thị tiếp tục hỏi.
Tiểu nha hoàn im lặng hồi lâu, không lên tiếng. Đào Hoa cười híp mắt: "Xòe tay ra xem thử là biết ngay, phu nhân hỏi nó cũng sẽ không thừa nhận đâu.”
Thanh Đài nghe vậy, đưa tay kéo tay phải của nha hoàn đó ra. Mai Chiếu Tuyết cúi đầu nhìn, trên ngón trỏ quả thực có một vết sẹo cũ.
“Ngươi thật to gan!” Mai thị lập tức quát lên, phất tay nói: “Người đâu, giải nó đi cho ta!”
“Vâng!” Hộ vệ bên cạnh bước tới, ấn tiểu nha hoàn xuống đất. Tiểu nha hoàn sợ hãi đến mức nức nở: "Phu nhân tha mạng, nô tỳ cũng chỉ làm theo mệnh lệnh, chuyện thật sự không liên quan đến nô tỳ!"
Làm theo mệnh lệnh.
Mai thị và Đào Hoa nhìn nhau, trong lòng cũng đã trở nên rõ ràng. Ngoài Mạnh Trăn Trăn, người của Nhuyễn Ngọc Các còn nhận lệnh từ ai nữa?
Mạnh thị còn đang giằng co với Tần Giải Ngữ ở bên ngoài Lâm Vũ Viện.
Tần thị vênh váo hung hăng, Mạnh thị trông thì có vẻ yếu đuối nhưng lại không chịu nhượng bộ: “Gần đây gia rất sủng ái ta, bây giờ xảy ra chuyện, chắc chắn cũng muốn nhìn thấy ta ở bên cạnh chăm sóc. Nếu muốn lợi dụng việc công để trả thù riêng và gạt bỏ tên ta thì đợi gia tỉnh lại, ta sẽ nói chuyện.”
Ngẩng đầu lên trợn mắt, Tần Giải Ngữ cười khẩy: “Làm như không ai biết tìm gia nói chuyện vậy. Ngươi dùng thủ đoạn để giữ gia ở trong viện của ngươi hơn mười ngày, khiến các tỷ muội trong viện khổ sở vì ngày ngày không thể gặp được gia, chỉ một mình ngươi vui vẻ. Bây giờ gia đã nằm ở đây rồi, ngươi còn muốn bá chiếm? Thật là trơ trẽn.”"Chính gia đã nói rồi, từ nay trở đi trong phủ sẽ không còn quy củ nữa mà làm theo sở thích của ngài ấy. Vậy ngài ấy yêu thương ta hơn sao lại trở thành lỗi của ta được?" Mạnh thị mím môi: "Tần nương tử không thể tự mình hái nho nên trách người ta cao hơn mình, chẳng phải quá nực cười sao?”
"Nói hay lắm. Người không đủ cao không hái nho được thì cũng đừng trách người khác." Tần thị mỉm cười tinh tế, huơ tờ danh sách trống trong tay: "Giờ thì... ta cao hơn ngươi rồi. Chuyện mà ngay cả bản thân Mạnh nương tử cũng thấy nực cười thì đừng có làm chứ?”
"Ngươi……"
Cãi nhau không ngớt, nhìn thật là đặc sắc. Tuy nhiên, lúc này Mai phu nhân không có tâm trạng nghe họ cãi vã, dẫn người ra ngoài nói:
"Giải Mạnh thị vào Tĩnh Dạ Đường, đợi gia tỉnh lại rồi thẩm vấn."
Mạnh Trăn Trăn sửng sốt, trừng mắt nhìn Mai thị: "Sao lại thẩm vấn ta? Liên quan gì đến ta?"
Mai Chiếu Tuyết phất tay, tiểu nha hoàn đó bị trói và đẩy đến trước mặt Mạnh thị.
“Lục Minh?” Nhìn rõ mặt nha hoàn đó, Mạnh thị rất bất ngờ: “Sao phu nhân lại trói nó? Đây là nha hoàn làm việc vặt trong viện của ta.”
“Nếu là người trong viện của ngươi, vậy thì đúng rồi.” Mai Chiếu Tuyết nói: “Người hạ độc gia chính là nó, đã thẩm vấn rồi, nói là phụng mệnh hành sự.”
Mạnh thị ngơ ngác, cầm khăn tay nhìn nha hoàn dưới đất, một lúc sau mới hoàn hồn nói: "Không thể nào... Chuyện này không liên quan đến ta..."
Hộ vệ bên cạnh chỉ nghe lời phu nhân, lập tức tiến lên giải nàng ta đến Tĩnh Dạ Đường. Mạnh thị liên tục quay đầu lại, lúc đầu ánh mắt còn có chút ngỡ ngàng, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tần Giải Ngữ lại tràn đầy hận ý.
Chuyện này không phải nàng ta làm, nàng ta không ngốc đến thế, nhất định có người đứng sau giở trò!
Mà trong viện này chắc chắn chỉ có một mình Tần Giải Ngữ mới tìm đủ mọi cách hại nàng ta như vậy!
Khương Đào Hoa núp ở phía sau nhìn, Mạnh thị nhã nhặn, cũng không hề la hét, chỉ là có vẻ rất không cam lòng. Tần nương tử bên cạnh ngược lại rất đắc ý, trong mắt tràn đầy ý cười, chỉ là không cười thật mà thôi, còn giả vờ che miệng nói: “Thật quá đáng sợ, hóa ra là nàng ta. Uổng công gần đây gia sủng nàng ta như vậy."
Mai phu nhân khẽ cau mày, nhìn Đào Hoa, rồi lại nhìn Mạnh thị bị đưa đi: “Nói thật, ta cũng không hiểu, nếu Khương thị không có lý do gì để hại gia thì Mạnh thị lại có lý do gì phải làm như vậy? "
"Quá dễ hiểu mà." Tần Giải Ngữ cười nói: "Phu nhân quá ngây thơ rồi, nghĩ lại toàn bộ sự việc, nếu không phải phu nhân thông minh tìm được kẻ hạ độc thật sự, có phải sẽ trách tội Khương nương tử không? Mà trước đó Mạnh thị có khúc mắc với Khương nương tử, sau đó được sủng ái liên tục nửa tháng lại bị Khương nương tử cắt ngang, làm chuyện như vậy để hại Khương thị cũng không phải là không thể.”
Phân tích cũng rất có lý, Đào Hoa cúi đầu suy nghĩ, quả thật cũng hợp lý. Mạnh thị vốn là người nhỏ mọn, lần trước một bức tranh cũng có thể kéo gia đến tìm nàng tính sổ, lần này tạo ra tội danh lớn như vậy đổ lên đầu nàng cũng không khiến người ta bất ngờ.
Chỉ là, nàng luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Nếu Mạnh Trăn Trăn thật sự lên kế hoạch như vậy, lúc nãy nhìn thấy Lục Minh bị trói, sao lại mù tịt thừa nhận đây là người trong viện của mình? Trên mặt không có một tia hoảng sợ.
Hoặc là kỹ năng diễn xuất của nàng ta quá xuất quỷ nhập thần, đã đến mức có thể lừa được một người dày dạn kinh nghiệm diễn xuất như nàng. Hoặc... Mạnh Trăn Trăn đã bị lừa.
Dựa vào kinh nghiệm diễn xuất lừa gạt phong phú của mình, Khương Đào Hoa tạm thời nghiêng về khả năng thứ hai.
Nghĩ xong, nàng vẫn quay người đi vào phòng thăm Thẩm Tại Dã.
Thẩm Tại Dã lúc này có lẽ là lúc ôn hòa nhất, yên tĩnh nhắm mắt nằm trên giường, mắt đang nhắm, sẽ không đột ngột tính kế người khác, cũng sẽ không đen mặt dọa người.
Đào Hoa nhìn kỹ, phát hiện người thật ra còn khá trẻ, cũng chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt rất tuấn tú, đáng tiếc khí chất quá mạnh, luôn khiến người ta tưởng rằng y đã bốn năm mươi tuổi.
Một người còn trẻ như vậy, sao lại có thể tàn nhẫn như thế?
“Chủ tử cần tĩnh dưỡng.” Trạm Lư đứng bên cạnh, cảnh giác nhìn nàng nói một câu.
Đào Hoa quay đầu lại liếc hắn một cái: “Nếu ngươi không mở miệng nói chuyện thì căn phòng này sẽ luôn yên tĩnh.”
Trạm Lư: "..."
Cúi đầu suy nghĩ, lời này của Khương nương tử thật ra cũng có lý. Hắn muốn mở miệng đuổi người nữa nhưng lại không dám nói gì.
Đánh giá Thẩm Tại Dã một hồi, Đào Hoa đưa tay sờ mạch của y. Tuy nàng không biết y thuật nhưng vẫn có thể phân biệt được mạch đập.
Nhịp đập yếu ớt và chậm rãi phát ra từ đầu ngón tay nàng, Khương Đào Hoa nhướn mày, thầm nghĩ có lẽ nàng đã nghĩ quá xấu về người này, tưởng đâu y sẽ cố tình chỉnh Mạnh thị, không ngờ lại bị trúng độc thật.
Vậy, lẽ nào đúng là Mạnh thị đang giở trò?
Cúi đầu suy nghĩ một lát, Đào Hoa mím môi, đang định đứng dậy rời đi, ngước mắt lên lại liền gặp phải đôi mắt đang hé mở của Thẩm Tại Dã.
"Gia?" Nàng giật mình, vội hỏi: "Ngài cảm thấy sao rồi?"
Thật lâu sau, ánh mắt của Thẩm Tại Dã mới có tiêu cự, yếu ớt nói: "Nữ nhân này, thật tàn nhẫn."
Khóe miệng Khương Đào Hoa giật giật, vốn còn có chút lo lắng cho y, vừa nghe thấy giọng điệu gợi đòn này thì lập tức ngồi thẳng dậy cách xa y ra, nở nụ cười giả tạo: “Phu nhân đã thẩm vấn ra rồi, người hạ độc gia là Lục Minh của Nhuyễn Ngọc Các. Gia tỉnh lại liền mở miệng mắng người như thế, thiếp thân rất tổn thương.”
“Lục Minh?” Thẩm Tại Dã sửng sốt, quay đầu nhìn Trạm Lư: “Ta đã ngủ bao lâu?”
Trạm Lư thấp giọng đáp: “Nửa canh giờ.”
Mới nửa canh giờ mà họ đã tìm được người hạ độc rồi?
Có chút không dám tin, Thẩm Tại Dã dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Khương Đào Hoa: “Thẩm vấn ra được bằng cách nào?”
"Thiếp thân phải nhận lỗi trước." Đào Hoa ngoan ngoãn nói: "Hôm nay thiếp thân đã nói dối gia, chén trà đầu tiên ngài uống là do Lục Minh của Nhuyễn Ngọc Các pha, chứ không phải thiếp thân pha. Thiếp thân vừa đến phòng bếp, nó liền chủ động đề nghị giúp thiếp thân pha trà nên thiếp thân liền thuận nước đẩy thuyền, bưng trà nó pha lên cho gia.”
Thẩm Tại Dã khẽ cau mày: “Sao nha hoàn của Nhuyễn Ngọc Các lại ở trong phòng bếp của Tranh Xuân Các nàng?”
"Chuyện đó thì phải hỏi Mạnh thị và Lục Minh. Thiếp thân luôn dưỡng thương ở phòng chính, thậm chí còn không hay ra khỏi cửa."
Trong đầu đột nhiên lóe lên một thứ gì đó, Đào Hoa dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tại Dã hỏi một câu: “Gia biết Lục Minh không?”
"Không biết." Thẩm Tại Dã hờ hững nói: "Ở Nhuyễn Ngọc Các cũng chưa từng nghe qua, chắc là một nha hoàn làm việc vặt."
“Đúng vậy, là nha hoàn làm việc vặt.” Đào Hoa gật đầu, trong mắt đột nhiên tràn đầy thăm dò: “Nhưng một nha hoàn làm việc vặt như nó lại biết gia thích uống Long Tỉnh nhất, chẳng cần hỏi gì mà chọn luôn trà Long Tỉnh cho gia.”
Thẩm Tại Dã ngước mắt lên, không vui nhìn nàng: “Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, việc ta thích uống Long Tỉnh cũng không phải là bí mật, mọi người trong viện đều biết, nó biết cũng không có gì lạ.”
Đúng vậy, Đào Hoa gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Mạnh thị đã bị phu nhân đưa đến Tĩnh Dạ Đường rồi, gia muốn thẩm vấn bây giờ luôn hay là nghỉ ngơi thêm một lát cho có sức rồi mới thẩm vấn?"
"Để lát nữa đi." Thẩm Tại Dã mệt mỏi nhắm mắt lại: "Ta hơi đau đầu, nàng bảo những người khác về hết đi, sau đó ở lại xoa bóp cho ta."
"..." Khương Đào Hoa cười ha ha hai tiếng: "Thiếp thân vẫn đang bị thương đấy gia à.”
“Nàng và ta bây giờ đều không phải là người hoàn hảo, nên chăm sóc lẫn nhau nhiều hơn.” Giọng y trầm xuống hai độ, lạnh lùng nhìn nàng: “Bảo nàng ở lại thì cứ ở lại, sao lần nào cũng phải nói những lời không thể thay đổi kết quả thế?”
"Thiếp thân hiểu rồi!" Đào Hoa cúi đầu, vô cùng quả quyết hành lễ, sau đó đứng dậy đi ra ngoài chuyển lời.
Đang lúc nước sôi lửa bỏng, hậu viện đã loạn hết cả lên mà y còn giữ nàng lại viện mình, không phải kiếm chuyện với nàng thì là gì! Đào Hoa hận đến ngứa răng nhưng lại không làm gì được người này, chỉ có thể bấm bụng truyền đạt ý của y xuống dưới.
Mai phu nhân đứng ở cửa, ánh mắt rơi trên đầu nàng hồi lâu rồi mới gật đầu, quay người rời đi. Tần thị ở bên cạnh bước đi chẳng mấy vui vẻ, nhìn nàng cười hỏi: “Theo ý của gia, có phải viết tên của một mình nương tử vào danh sách cho uống thuốc là đủ rồi?”
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo