Lời nói vừa gay gắt vừa khiến người khác không biết phải trả lời thế nào. Đào Hoa thở dài, cúi đầu chào Tần nương tử rồi quay trở lại phòng chính.
Danh sách hầu thuốc là phu nhân bắt làm, Thẩm Tại Dã vừa mới tỉnh vẫn chưa biết chuyện này, liên lụy nàng vô tội gặp họa, thậm chí còn không thể tranh cãi. Vẫn nên ngoan ngoãn cụp đuôi hầu hạ đại gia vậy.
Trong viện này không có ai thật sự dám lấy mạng Thẩm Tại Dã, cho nên mặc dù chất độc nghe có vẻ lợi hại nhưng sau khi uống một bát thuốc thì thần sắc của y đã hồi phục rất nhiều.
Đào Hoa ngoan ngoãn lên giường, nằm xuống bên cạnh xoa xoa trán y, vừa xoa vừa nhìn y chằm chằm: "Nếu tra ra người đứng sau thật sự là Mạnh thị, gia tính làm thế nào?"
“Hạng đàn bà lòng dạ độc ác như vậy, còn có thể tiếp tục ở lại trong phủ hay sao?” Thẩm Tại Dã nhắm mắt lại: “Một khi tội danh được xác thực, sẽ bảo Mạnh thái bộc mang người đến dẫn nàng ta về.”
Đào Hoa nhướng mày.
Nếu trong một gia đình bình thường, con gái lấy chồng phạm lỗi bị trả về thì cùng lắm gia đình sẽ bị mất hết mặt mũi. Nhưng Thẩm Tại Dã là ai? Thừa tướng đương triều, người đứng đầu tam công cửu khanh. Mạnh thái bộc đứng hàng cửu khanh, con gái bị bỏ vì tội mưu sát thừa tướng. Vậy thì không phải là chuyện mất mặt nữa, tan cửa nát nhà cũng không phải là không thể, chắc chắn sẽ không muốn chuyện bị xé ra to.
Nói không chừng chuyện này cũng sẽ có những diễn biến bất ngờ nữa?
Buổi tối, Thẩm Tại Dã đã nghỉ ngơi đủ nên bảo Mai thị dẫn Mạnh Trăn Trăn cùng đến Lâm Vũ Viên.
"Gia!" Mạnh nương tử vừa nhìn thấy y liền khóc như mưa: "Thiếp thân bị oan!"
Sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt, Thẩm Tại Dã ủ rũ nằm trên ghế thái sư, nhìn nàng ta: “Đại phu nói, nếu không phải ta chỉ uống một ngụm thì bây giờ tướng phủ đã phải treo cờ trắng rồi.”
“Không biết là ai to gan như vậy, nhưng thiếp thân không thể nào hại gia được!” Ánh mắt Mạnh thị đầy khẩn thiết: “Gia tin thiếp thân đúng không?”
Thẩm Tại Dã không trả lời, Mai thị ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Lục Minh đã khai hết rồi, độc dược cũng được tìm thấy trong phòng của nó. Chứng cứ rành rành."
Mạnh Trăn Trăn mở to mắt: "Gia, nha đầu đó chỉ làm ở bên ngoài, không thân cận với thần thiếp chút nào. Việc nó làm không thể đổ lên đầu thiếp thân như vậy được!"
"Ý nàng là, nếu nha hoàn giặt đồ trong phủ giết nàng thì ta cũng có thể không cần phải ăn nói với Mạnh đại nhân?"
Mạnh thị nghe thấy lời này thì lòng trĩu xuống, ngơ ngác nhìn Thẩm Tại Dã, nước mắt rơi lã chã: "Gia... trước đó ngài còn rất sủng ái thiếp thân mà, sao bây giờ lại không chịu tin thiếp thân dù chỉ một chút?!”
“Nếu như ta sủng nàng thành người dám đầu độc ta như vậy, ta thà sau khi bình phục đến Tĩnh Diệp Đường suy ngẫm còn hơn.” Giọng Thẩm Tại Dã lạnh băng, ánh mắt cũng lạnh nốt: “Cho dù trước đây ta sủng ái nàng như thế nào, hôm nay nàng phạm lỗi như vậy, ta cũng sẽ không tiếp tục dung thứ cho nàng."
"Gia!" Mạnh thị suy sụp: "Thiếp thân thật sự bị oan!"
“Nếu như ngươi bị oan thì đưa bằng chứng ra xem là bị ai đổ oan.” Mai Chiếu Tuyết khẽ nói: “Nếu không đưa ra được thì gào khóc cũng vô ích.”Mạnh thị sửng sốt, nhìn Thẩm Tại Dã, vẻ mặt y không cảm xúc, coi như đã đồng ý với lời của Mai thị.
Trong lúc nhất thời bảo nàng ta đi đâu để tìm bằng chứng? Nàng ta bị người ta tính kế, bây giờ vẫn đang rất bối rối!
Tuy nhiên, nàng ta chắc chắn một điều: “Người trong viện này muốn hại thần thiếp chỉ có Tần thị!”
“Ý ngươi là, Lục Minh bị Tần thị mua chuộc, cố ý hại tướng gia để giá họa cho ngươi?” Mai Chiếu Tuyết cười khẽ: “Nhưng theo ta được biết, hai người vẫn luôn để mắt tới nhau, nha hoàn của ngươi đi gặp Tần thị mà ngươi không biết hay sao?”
Mạnh Trăn Trăn hơi hoảng sợ, nhìn chằm chằm xuống đất, quay trái rồi lại quay phải, cẩn thận suy nghĩ.
Quả thật không có khả năng Lục Minh đi gặp người của Tần thị. Nếu như gặp thì chắc chắn nàng ta sẽ biết. Gần đây nàng ta được nhiều ân sủng trong viện, Tần thị chỉ đến cửa la lối vài lần, thời gian còn lại, ngay cả nha hoàn cũng không đến đi lại.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
“Sáng sớm ngày mai, ta sẽ đi dự buổi chầu sáng.” Thẩm Tại Dã hờ hững nói: “Nếu trước lúc đó nàng không thể chứng minh mình trong sạch, cũng không định tội được người khác, vậy ta đành phải nhân tiện nhờ Mạnh đại nhân mang nàng về.”
"Gia..." Mạnh thị khóc sưng đỏ cả hai mắt: "Ngài đang muốn lấy mạng của thiếp thân đó!”
"Không phải nàng cũng muốn lấy mạng ta sao?" Thẩm Tại Dã mệt mỏi nhắm mắt lại: "Chuyện này nói đến đây thôi, nàng về đi. Chiếu Tuyết, tối nay phái thêm người tới chăm sóc Nhuyễn Ngọc Các, đừng để xảy ra sai sót gì."
“Vâng.” Mai Chiếu Tuyết gật đầu, quay người thấy Mạnh thị vẫn đang đờ đẫn quỳ gối mà không có ý định rời đi, lập tức sai người gô cổ nàng ta ra ngoài.
Khương Đào Hoa xem màn đặc sắc này một lúc lâu, mãi đến khi mọi người đã về hết mới thở dài: “Gia thật nhẫn tâm, dù sao cũng là người ngủ chung giường nhiều năm như vậy, nói không cần nữa là bỏ luôn."
Nghiêng đầu nhìn nàng, Thẩm Tại Dã cười nhạo, cũng không giải thích nhiều, đứng dậy bảo Trạm Lư chuẩn bị bữa tối, tiện thể nói với nàng một câu:
“Tối nay nàng đừng về nữa.”
Đào Hoa sững người, mặt lập tức đỏ bừng: "Không phải gia vẫn còn yếu sao? Sao còn muốn thiếp thân thị tẩm?"
Liếc mắt nhìn nàng, Thẩm Tại Dã nhếch môi: “Không phải muốn nàng thị tẩm, mà là gia cảm thấy sảnh phụ của Lâm Vũ Viện khá thoải mái, nàng đến đó ở vài ngày cho gia uống thuốc.”
Khương Đào Hoa: "..."
Bị bệnh gì vậy? Trong người cảm thấy khó chịu còn muốn hành cả nàng? Nàng cũng đâu có thù gì với y, đang yên đang lành mà ngủ sảnh phụ gì chứ!
Tức giận trừng mắt hồi lâu, Đào Hoa vẫn đành phải bảo Thanh Đài quay về Tranh Xuân Các lấy đồ mang đến đây.
"Muội xem, gia không quan tâm gì mà giữ Khương nương tử lại trong viện rồi.”
Cầm tờ giấy trong tay, Tần Giải Ngữ cười nham hiểm, xé vụn: "Còn viết danh sách gì nữa, tâm tư của gia đâu có ở chỗ của chúng ta!"
Mai Chiếu Tuyết nhẹ nhàng nghịch bộ ấm trà, khẽ mỉm cười: “Mạnh thị đã rơi vào bước đường như hôm nay mà muội vẫn chưa học được cách bình tĩnh sao?”
“Nàng ta xui xẻo là do tự nàng ta gây ra, bây giờ bị như vậy cũng là đáng đời!” Tần thị nói, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng hơn: “Nhưng tỷ nói xem nàng ta đang làm gì vậy? Khương thị tuy được sủng nhưng lại không có bối cảnh gì ở Đại Ngụy, nhưng đứng sau Mạnh thị còn có một thái bộc đại nhân mà sao lại nhỏ mọn thế chứ, nhất quyết muốn tranh giành với người mới?”
“Chuyện này ta cũng không hiểu.” Mai Chiếu Tuyết lắc đầu: “Được một mất mười, để chỉnh Khương thị mà kéo cả Mạnh gia của mình vào, có đáng không?”
“Có lẽ nàng ta bị mất trí rồi.” Tần thị cười nhạo: “Mạnh Trăn Trăn bình thường tính tình u ám, lòng dạ xấu xa, có lẽ vốn tưởng kế hoạch của mình rất hoàn hảo, ai ngờ Khương nương tử lại có trí nhớ tốt như vậy, thật sự bắt được nha hoàn đó.”
“Sau này muội và ta phải cẩn thận rồi.” Mai Chiếu Tuyết hờ hững nhìn cây ngoài cửa: “Ả Khương thị này thật sự rất lợi hại.”
Tần Giải Ngữ mím môi, hừ nhẹ một tiếng, nhưng vẫn gật đầu.
Trời đã tối, đêm đã khuya, cũng không thể rời Nhuyễn Ngọc Các, tất nhiên Mạnh thị không thể làm gì khác ngoài việc ở trong phòng nổi giận. Nàng ta tức là vì nữ nhân trong viện này quá độc ác, nhưng chưa bao giờ nghĩ rốt cuộc tại sao người trong viện mình lại hại mình như vậy.
Trời sáng, Đào Hoa vừa ngáp vừa đi vào phòng chính hầu Thẩm Tại Dã dậy, hôm nay vị đại gia này dậy sớm mà không cần người gọi, triều phục đã mặc xong chỉnh tề.
"Đẹp quá."
Nghe được lời khen xuất phát từ nội tâm hiếm thấy này, Thẩm Tại Dã quay đầu, nhướng mày nhìn Khương Đào Hoa: “Đẹp?”
“Ừm!” Nhìn chằm chằm con hạc trắng trên vạt áo y, Đào Hoa chép miệng: “Thêu hoa rất tinh xảo.”
Nói thừa, triều phục đều do tú nương trong cung thêu, sao có thể không tinh xảo? Y còn tưởng nàng đang nói cái gì đẹp, hóa ra lại là y phục.
Thẩm Tại Dã mím môi, hờ hững nói: “Nàng ở đây tiếp tục nghỉ ngơi đi, ta đi thượng triều đây.”
“Cung tiễn gia.” Đào Hoa khụy gối nhìn y và Trạm Lư bước đi trong ánh bình minh, chợt cảm thấy bóng lưng của người đàn ông này cũng rất đẹp, giống như một thiếu niên lang mảnh khảnh sạch sẽ, chứ không phải một tướng gia nham hiểm xảo quyệt.
Thừa tướng nham hiểm xảo quyệt đi vào triều đường, đứng đầu tiên bên tay phải của bệ hạ.
“Ái khanh làm sao vậy?” Minh Đức Đế vừa nhìn liền nhận ra Thẩm Tại Dã có gì đó không ổn: “Bệnh à?”
Thẩm Tại Dã nghiêng đầu, liếc nhìn Mạnh thái bộc ở đối diện, chắp tay nói: “Đa tạ bệ hạ quan tâm, vi thần không sao.”
Mạnh thái bộc bị ánh nhìn của y làm cho khó hiểu, tim không khỏi đập nhanh.
Không lẽ có liên quan đến Trăn Trăn?
Buổi chầu sáng diễn ra bình thường, nhờ bản tấu chương của Thẩm Tại Dã nên Cảnh vương mới được tiếp tục thượng triều, trong lòng hắn đương nhiên vừa cảm kích vừa coi trọng. Thế nên vừa tan triều, Cảnh Vương liền tính bước tới nói vài câu với Thẩm Tại Dã.
Kết quả là, hắn còn chưa kịp đi tới thì Mạnh thái bộc đã đi trước hắn, hành lễ với Thẩm Tại Dã, thần sắc khẩn thiết hỏi chuyện gì đấy.
Mục Vô Ngần khẽ cau mày suy nghĩ, tên Mạnh thái bộc này hình như là được Du vương đề bạt, hơn nữa còn có một cô con gái đang ở trong viện của Thẩm Tại Dã.
Quan hệ cạp váy cũng có nghĩa là dám nói chuyện riêng, sao hôm nay lại cấp thiết cản người ngay trước cửa cung như vậy?
"Thẩm thừa tướng!" Thân hình mập mạp của Mạnh thái bộc giống như một quả bóng, vừa đi lùi vừa chắp tay thi lễ ở trước mặt Thẩm Tại Dã: "Ngài đại nhân đại lượng, tiểu nữ phạm lỗi, hạ quan nguyện lòng cố gắng hết sức để bù đắp!"
Liếc nhìn mồ hôi trên trán ông ta, Thẩm Tại Dã bình tĩnh nói: “Cũng may là Thẩm mỗ có cơ hội để Mạnh đại nhân bù đắp ở đây.”
“Ngài đừng nói như vậy... Hạ quan hổ thẹn, không biết dạy con! Nhưng Trăn Trăn đã ở tướng phủ cũng được một năm rồi, ngài ít nhiều cũng phải nể mặt một chút chứ. Chuyện nói lúc nãy quả thật là nó không đúng, nhưng ít nhất ngài hãy cho hạ quan một cơ hội…”
Thẩm Tại Dã không dừng lại, cũng không nhìn ông ta nữa, thẳng tiến về phía trước: “Cơ hội không phải cho ở đây, đại nhân xin dừng bước.”
Mạnh thái bộc thoáng giật mình, ngẫm nghĩ ý nghĩa của những lời này, lập tức vui mừng khôn xiết, có điều sau khi liếc nhìn xung quanh, vẫn cẩn thận không thể hiện ra ngoài, cúi đầu đi một mạch ra khỏi cung.
Cảnh vương ở bên cạnh nhìn, cau mày, gọi hộ vệ tới dặn dò: “Quay về chuẩn bị một ít lễ vật gửi cho mấy nhà môn khách.”
"Vâng."
Thẩm Tại Dã lòng dạ quá thâm sâu, Mục Vô Ngần không có tự tin có thể hoàn toàn khống chế y, chỉ là y thích phụ nữ, nên hắn cũng không cần phải tốn công sức ở chỗ khác.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo